Xuyên Việt Thú Nhân Chi Tướng
Chương 114: Đừng ăn quá nhiều
Sáng sớm hôm sau, mặt trăng chưa hạ xuống, liền nghe thấy rầm một tiếng ở cửa, ánh trăng lạnh lẽo từ nơi phát ra tiếng động kia rọi vào, hình thành một chùm tia sáng. Đồ vốn ngủ không sâu, chợt mở mắt ra, hắn phát hiện hóa ra bọn họ ở dưới lòng đất, ở cái cửa kia có một chiếc thang đá xéo xuống.
Một bóng người thật dài từ trên nhìn xuống, nhưng không có ai xuống đây, chỉ thấy bóng người kia vung một thứ nhỏ dài trong tay, phát ra tiếng vút nhẹ, sau đó là tiếng quát lớn “Dậy đi! Dậy đi! Bọn quỷ lười biếng các ngươi.”
Không đợi giọng nói kia kêu lần thứ hai, liền nghe thấy tiếng leng keng giòn giã vang lên, những bóng người lay động ở trong địa lao vốn tràn đầy tiếng ngáy, một đám gầy yếu, còng người xuống chậm chạp đi về phía cửa địa lao, giống như những cái xác không hồn.
“Nhanh lên, ngươi cũng đi đi, lát nữa họ sẽ xuống dưới kiểm tra, nếu thấy ngươi tỉnh rồi mà không đi, thì sẽ bị đánh chết đó.” Đồ bị đá khẽ một cái, là người tối qua nói chuyện với hắn cả buổi. Y vừa nói vừa đưa cho hắn một cây gậy gỗ “Cho ngươi này, dùng mà chống đi.”
Đồ nhận lấy, sờ soạng phía sau thật lâu, nhét mật quả vào một chỗ bí ẩn ở góc tường, rồi mới cố gắng đứng dậy. Mà động tác này liền khiến hắn cảm thấy dây xích lạnh như băng, nặng nề trên vai đã kéo miệng vết thương còn non xuống, đau tới mức làm cho hắn phải hít một hơi lạnh, khó khăn lắm mới kiềm chế không cho mình ngã trở lại.
Những người kia tựa hồ đã quen, động tác tuy chậm, nhưng không có đau tới cả người run rẩy như hắn, cuối cùng có một kẻ chạy xuống dưới thang đá. Đồ cắn chặt răng, chống gậy đi lên theo, chỉ là mỗi một bước đi đều giống như lưỡi dao sắc bén cứa vào thịt vào xương của hắn, mồ hôi lạnh rơi từng giọt lớn từng giọt lớn xuống, khoảng cách ngắn ngủi giờ lại giống như phải đi cả trăm ngàn năm vậy. Tới khi hắn vất vả trèo lên bậc đá, còn chưa kịp thấy rõ tình huống chung quanh, đã bị một người đạp xuống mặt đất.
“Phế vật!” Tiếng mắng khinh miệt truyền vào trong đầu óc trống rỗng của Đồ vì té ngã mà dẫn theo đau đớn từ vai và chân, một cơn giận dữ từ trong ***g ngực ùa lên, chỉ là hắn còn chưa kịp quay đầu nhìn kẻ mắng mình, thì trên lưng đã bị quất một roi tàn nhẫn, đau rát khiến cơ lưng hắn bất giác co lại, bởi vì tức giận mà sức lực tập hợp để đứng dậy cứ như thế tan biến.
“Còn không mau đứng lên! Đừng có giả chết!” Người kia lại mắng, theo tiếng mắng, lại là mấy tiếng quất roi, đánh cho tới khi hắn bò dậy không nổi.
Đúng lúc này, một người quay trở lại, vừa cầu xin vừa đỡ Đồ dậy “A Mô, A Mô, đừng đánh, đừng đánh… Chân hắn bị gãy, không phải cố ý chậm chạp như vậy đâu.” Chính là người đã nói chuyện cùng Đồ.
“Hóa ra là hắn, rốt cuộc đã tỉnh?” Người được gọi là A Mô nghe thấy, ngược lại không đánh nữa, chỉ lạnh lùng, khinh thường mắng một câu phế vật, sau đó bỏ lại câu “Nhanh lên!” Rồi liền đi.
Có người đỡ, Đồ mới đứng lên được, đôi mắt hắn căm hận nhìn bóng dáng có mái tóc dài đến eo kia, hàm răng cắn chặt lại với nhau, nhưng không nói một câu nào, chỉ là sự giận dữ và căm hận trong mắt hắn đã nói rõ tâm tư của hắn.
“Mau thu ánh mắt đó của ngươi lại đi, bị nhìn thấy, thì chỉ có ngươi chịu khổ thôi.” Người kia dìu hắn lên, vội vàng nhắc nhở.
Lúc này Đồ mới dừng cái nhìn ở trên người thú nhân trước mặt, hắn thấy đối phương cao cỡ mình, trên xương bả vai cũng có một sợi xích đen xuyên qua, sợi xích đó rất dài, thòng trên mặt đất. Là một thú nhân rất anh tuấn, môi hơi dày, trên hai gò má có mấy cái chấm nhỏ màu nâu, tóc màu nâu đậm, rất gầy, hốc mắt hõm sâu, có thể nhìn thấy rõ từng cái xương sườn ở trước ngực, giống như chỉ là da bọc xương vậy. Thế nhưng dù vậy, trong đôi mắt cùng màu tóc kia vẫn chứa đầy chân thành và chất phác.
“Ngươi tên là gì?” Đồ mở miệng hỏi. Tối qua tâm tình hắn hỗn loạn, căn bản không nghĩ tới chuyện hỏi đối phương.
“Nguyên. Ta tên là Nguyên, ta là thú nhân Dịch Vĩ tộc, chúng ta mau đi đi, chậm chạp là sẽ bị đánh tiếp đó.” Ở tình cảnh như vậy, mà thú nhân kia còn có thể lộ ra nụ cười chất phác, vừa nói vừa đỡ Đồ đi tới chỗ cách đó không xa “Mới đầu đều như thế đó, có thứ quỷ này xuyên qua bả vai, đau tới mức có thể lấy mạng người luôn, nhưng quen rồi sẽ ổn thôi. Sau khi quen, một lần còn có thể khiêng mấy tảng đá lận.”
Đồ không nói gì thêm, ánh mắt trở nên âm trầm. Hắn không nhớ tại sao mình lại rơi vào đây, có phải cũng như những người khác, là vì muốn lấy một Bối Mẫu về làm bạn đời không, thế nhưng hắn biết, không thể ở đây mãi được, nhất định phải nghĩ cách chạy trốn, dù chạy trốn ra, hắn cũng không biết phải đi về đâu.
Dưới ánh trăng, có thể nhìn thấy cây cối cao lớn, thưa thớt xung quanh, phảng phất như chống trời vậy, ở dưới mặt đất tất cả đều là những tảng đá góc cạnh và cát, đi chân trần giẫm lên, cấn tới mức làm cho lòng bàn chân đau rát, cách đó không xa có một bức tường cao lớn đã xây được một nửa, cùng với vật liệu đá chất thành núi. Không khí không còn bẩn thỉu như ở trong địa lao, mà rất thoáng mát, trong đó xen lẫn mùi mặn tanh và ẩm ướt, bên tai mơ hồ có thể nghe được tiếng sóng vỗ vào đá. Hết thảy đều xa lạ, giống như trong quá khứ đã quên mất, hắn cũng chưa từng thấy cảnh tượng này.
Nguyên dẫn Đồ đi không được bao xa, nhìn tới đám đông dày đặc phía trước, phần lớn đều là thú nhân khôi ngô, trên người xuyên sợi xích màu đen, một phần nhỏ còn lại là á thú với mái tóc dài tới eo, cầm roi da rất dài, bên hông quấn tấm vải màu trắng mềm mại.
“Đó là Bối Mẫu, phải gọi là A Mô.” Nguyên thấp giọng dặn dò, khi một Bối Mẫu đảo mắt qua, y liền bước nhanh hơn.
Đồ chú ý thấy vài Bối Mẫu kia có thân hình cao to, eo nhỏ, mông vểnh, tóc dài mềm mại, trong ngũ quan tuấn tú mang theo nét xinh đẹp nói không nên lời, chỉ là trong ánh mắt lại lóe ra sự tàn nhẫn, độc ác. Hắn nhíu mày, trước mắt không hiểu sao lại hiện lên một đôi môi mỉm cười và ánh mắt ôn hòa, trong lòng hoảng sợ, hắn vội vàng thu ánh mắt lại, im lặng đi theo Nguyên xếp hàng ở sau một nhóm thú nhân.
Thức ăn lại rất phong phú, nhưng không giống với tưởng tượng của Đồ, không phải thịt nướng hay canh rau dại gì, mà là một thứ trông nhũn nhũn, màu trắng ngà, còn có trái cây màu đen, cũng có nước sạch. Cái thứ màu trắng ngà kia được cắt thành từng miếng, ngửi có mùi tanh, Đồ cầm một miếng, còn chưa ăn đã muốn nôn ra rồi. Có điều cái bụng ầm ĩ của hắn khiến hắn không thể không kiềm chế cảm giác này, buộc mình phải cắn một miếng, nhưng khi vào miệng, hắn lại phát hiện nó thơm ngon, trơn, mềm, không có đáng sợ như tưởng tượng. Hắn ăn hết một miếng, còn định đi lấy tiếp, thì bị Nguyên vẫn đi theo hắn ngăn lại. Nguyên nhét hắc quả vào trong tay hắn, rồi kéo hắn qua một bên.
“Lời tối qua ta nói với ngươi, ngươi quên rồi à?” Nguyên xem xét xung quanh, phát hiện không ai chú ý, mới hạ giọng cảnh cáo “Thứ đó ăn ngon, sau khi ăn xong sẽ khiến ngươi trắng trẻo, mập mạp, Bối Mẫu thích nhất như thế. Ngươi muốn được Bối Mẫu chọn, thì cứ cố mà ăn đi.”
Trực giác nói cho Đồ biết, mặc kệ được Bối Mẫu chọn có phải là chuyện tốt hay không, hắn đều tuyệt đối không thể để loại chuyện này phát sinh, nếu không kết cục nhất định sẽ rất thảm. Cho nên dù bụng còn đói, hắn cũng không ăn tiếp, mà chỉ cắn trái đen đen kia. Hắc quả không có mùi vị gì cả, nhưng lại có nhiều nước và to, ăn xong cũng không cần uống nước nữa, có điều lại làm cho người ta cảm thấy cái món màu trắng ngà kia càng thêm thơm ngon, rất muốn ăn tiếp nữa.
“Ta thấy ngươi đói bụng vài ngày, không ăn nhiều chút là không được, mới lấy quả này cho ngươi. Sau này ngươi phải nhớ, thịt nghêu và hắc quả không được ăn chung với nhau, càng ăn sẽ càng muốn ăn thêm. Ăn thịt nghêu có thể uống nước, nhưng đừng uống nhiều, không có thời gian cho ngươi đi tiểu đâu.” Nguyên tiếp tục lải nhải.
Tuy Đồ vẫn không hiểu quá rõ, nhưng hắn có thể nhận ra đối phương không có ác ý, cho nên đều ghi tạc những gì y nói ở trong lòng. Ánh mắt hắn dừng ở đám thú nhân đứng trước thức ăn, phát hiện quả nhiên phần lớn thú nhân không khống chế được, một miếng thịt, rồi một trái hắc quả ăn không ngừng, chỉ có một số nhỏ thú nhân giống như lời Nguyên nói, cầm một miếng thịt nghêu, uống hai ngụm nước liền đi.
Trong chuyện ăn uống, mấy Bối Mẫu kia lại không tàn khốc như lúc nãy, mà là dung túng họ, mãi tới khi mặt trời đi lên, mới bắt đầu làm việc.
Nhiệm vụ của Đồ cùng Nguyên chủ yếu là khiêng đá từ núi đá qua chỗ tường đá, cho thú nhân khác xây tường. Trên người Đồ khắp nơi đều là thương thế, hắn lại chưa quen xuyên sợi xích qua xương vai, chỉ đi đường đã cảm thấy như là qua lại giữa ranh giới sống chết rồi, huống chi là khiêng đá, cho nên động tác của hắn chậm hơn người khác không chỉ một chút, và cũng vì thế mà ăn không ít roi. Mới đầu, hắn còn có sức lực trừng Bối Mẫu đánh hắn, đương nhiên là càng bị quất mạnh hơn, sau đó, hắn chết lặng đi, chỉ biết từng bước khiêng đá, té xuống liền ngọ nguậy đứng lên, dù cho roi hạ xuống lưng như mưa, dường như cũng không liên quan tới hắn. Khi nghỉ ngơi giữa trưa, trên người hắn đã không còn tìm thấy một chỗ nào lành lặn nữa.
Nguyên cầm hắc quả lại cho hắn, không lấy thịt nghêu.
Đồ im lặng nhận, không có nói cảm ơn. Nguyên ngồi xuống bên cạnh hắn, trong tay cũng cầm một hắc quả, cắn. Có thể là quá mệt mỏi, nên y cũng không nói chuyện. Trái hắc quả không có mùi vị, bị răng cắn bể ra, làm dịu đi cổ họng khô khốc, Đồ vô thức đảo mắt qua từng thú nhân chết lặng, rồi sau đó ánh mắt hắn đột nhiên dừng lại. Nguyên chú ý tới sự khác thường của hắn, cũng nhìn theo qua, phát hiện là vài thú nhân bộ dáng anh tuấn, khỏe mạnh, không có xỏ dây xích đen, cũng quấn một tấm vải trắng quanh hông như Bối Mẫu, đang đùa giỡn tán tỉnh với mấy Bối Mẫu đang cầm roi.
“Bọn họ chính là thú nhân bị Bối Mẫu vừa ý.” Y thấp giọng nói “Ngươi đừng xem bọn hắn hiện tại ra vẻ thế, đến lúc đó chết thế nào cũng không biết.”
Đồ nhìn qua các thú nhân khác đang lộ ra biểu tình hâm mộ, hắn mới thu ánh mắt lại, hỏi “Ngươi nói là làm bạn đời của Bối Mẫu không tốt, vậy bọn họ không biết sao? Còn có những người khác, nhìn qua giống như cũng đều rất muốn.”
“Ngươi nghĩ rằng ta hại ngươi…” Cho rằng hắn không tin, Nguyên cảm thấy mình bị vũ nhục, trên mặt hiện lên tức giận, đứng bật dậy, muốn tránh ra.
Đồ vội vàng đưa tay giữ chặt y, thấp giọng, mang theo ý xin lỗi nói “Ta không có ý đó, chỉ là ta không rõ thôi.” Hắn không nhớ được cái gì hết, ở nơi xa lạ lại tàn khốc này, chỉ có thú nhân bên cạnh là giúp hắn vô điều kiện, dù trong lòng hắn có hoài nghi, cũng không thể đắc tội với người này được.
Nguyên hiển nhiên là một người mềm lòng, thấy hắn vừa nói như vậy, cơn giận liền nhanh chóng tiêu tan, ngồi xuống chỗ cũ, nói “Ta cũng không lừa ngươi, nói thẳng cho ngươi biết, ở đây chỉ có người trong động chúng ta mới biết chuyện đó thôi, những người khác đều không biết, chúng ta cũng không dám nói với họ. Không thì, sợ là không ai trong chúng ta có thể sống được.” Thấy Đồ nghiêm túc lắng nghe, không có lộ ra sắc mặt hoài nghi, y mới vừa lòng.
“Là Long phát hiện.” Nguyên nhìn chung quanh, phát hiện người gần họ nhất cũng cách xa vài bước, mới đè thấp giọng, nói “Ngươi không thấy trên đùi Long thiếu một miếng thịt lớn sao?”
Đồ lắc đầu “Ta còn chưa thấy Long trông thế nào nữa.” Đương nhiên càng đừng nói tới trên cơ thể đối phương thiếu cái gì.
“Tối ngươi sẽ thấy.” Nguyên vỗ vai hắn, nói “Long vốn cũng là người được Bối Mẫu lựa chọn, giống như bọn họ.” Nói tới đây, y bĩu môi nhìn mấy tên thú nhân còn đang tán tỉnh Bối Mẫu “Lúc ấy chúng ta cũng rất hâm mộ hắn. Nhưng không bao lâu, hắn lại bị ném trở về, trên đùi thiếu một miếng thịt lớn, máu chảy không ngừng, hôn mê vài ngày như ngươi rồi mới tỉnh.”
Đồ biết tới đây là trọng điểm, hắn không khỏi dựng tai lên.
“Sau khi tỉnh lại, chúng ta mới biết miếng thịt đó là tự hắn cắn đứt.” Nguyên khẽ nói “Hắn chỉ nói với chúng ta, muốn sống thì đừng ăn quá nhiều, làm cho mình càng gầy yếu càng tốt.”
“Hắn không nói đã xảy ra chuyện gì ư?” Đồ nhíu mày, có chút thất vọng.
Nguyên lắc đầu “Từ sau lần đó trở về, Long liền không nói chuyện mấy nữa, tối qua mới nói với ngươi hai câu đó.” Nói tới đây, y dừng một lát, tựa hồ suy nghĩ có nên nói hay không, nhưng cuối cùng vẫn không khống chế được cái miệng của mình, y nghĩ đã tới đây, còn cái gì không thể nói đâu. Huống chi, đợi đối phương ở đây lâu, tự nhiên cũng sẽ phát hiện, vì thế nói “Ban đêm Long thường mơ thấy ác mộng, la hét ầm ĩ, hắn hét rất dọa người, giống như thấy chuyện gì khủng bố ấy, đáng tiếc hỏi gì, hắn cũng không nói. Những người bên trong chúng ta đều biết, ban đầu có người không tin hắn nói, nhưng hiện tại đều tin hết. Ngươi để ý một chút đi, mấy người gầy gầy kia đều là người động chúng ta.”
Đồ ừ một tiếng, ánh mắt chậm rãi tìm kiếm những thú nhân gầy khô giống như Nguyên trong đám đông, hắn phát hiện có mười mấy người rải rác ra, nhưng từ trong ánh mắt của họ thỉnh thoảng lại mơ hồ có thể thấy được giữa họ có một liên hệ nào đó, mà tựa hồ thú nhân có thân hình cao lớn nhưng gầy trơ xương, đi lại có chút khập khiễng kia chính là kẻ cầm đầu.
Thú nhân kia chắc là Long nhỉ? Hắn nghĩ, nhưng vì cách quá xa, nên không thể thấy rõ trên đùi đối phương có thiếu miếng thịt nào hay không.
Một bóng người thật dài từ trên nhìn xuống, nhưng không có ai xuống đây, chỉ thấy bóng người kia vung một thứ nhỏ dài trong tay, phát ra tiếng vút nhẹ, sau đó là tiếng quát lớn “Dậy đi! Dậy đi! Bọn quỷ lười biếng các ngươi.”
Không đợi giọng nói kia kêu lần thứ hai, liền nghe thấy tiếng leng keng giòn giã vang lên, những bóng người lay động ở trong địa lao vốn tràn đầy tiếng ngáy, một đám gầy yếu, còng người xuống chậm chạp đi về phía cửa địa lao, giống như những cái xác không hồn.
“Nhanh lên, ngươi cũng đi đi, lát nữa họ sẽ xuống dưới kiểm tra, nếu thấy ngươi tỉnh rồi mà không đi, thì sẽ bị đánh chết đó.” Đồ bị đá khẽ một cái, là người tối qua nói chuyện với hắn cả buổi. Y vừa nói vừa đưa cho hắn một cây gậy gỗ “Cho ngươi này, dùng mà chống đi.”
Đồ nhận lấy, sờ soạng phía sau thật lâu, nhét mật quả vào một chỗ bí ẩn ở góc tường, rồi mới cố gắng đứng dậy. Mà động tác này liền khiến hắn cảm thấy dây xích lạnh như băng, nặng nề trên vai đã kéo miệng vết thương còn non xuống, đau tới mức làm cho hắn phải hít một hơi lạnh, khó khăn lắm mới kiềm chế không cho mình ngã trở lại.
Những người kia tựa hồ đã quen, động tác tuy chậm, nhưng không có đau tới cả người run rẩy như hắn, cuối cùng có một kẻ chạy xuống dưới thang đá. Đồ cắn chặt răng, chống gậy đi lên theo, chỉ là mỗi một bước đi đều giống như lưỡi dao sắc bén cứa vào thịt vào xương của hắn, mồ hôi lạnh rơi từng giọt lớn từng giọt lớn xuống, khoảng cách ngắn ngủi giờ lại giống như phải đi cả trăm ngàn năm vậy. Tới khi hắn vất vả trèo lên bậc đá, còn chưa kịp thấy rõ tình huống chung quanh, đã bị một người đạp xuống mặt đất.
“Phế vật!” Tiếng mắng khinh miệt truyền vào trong đầu óc trống rỗng của Đồ vì té ngã mà dẫn theo đau đớn từ vai và chân, một cơn giận dữ từ trong ***g ngực ùa lên, chỉ là hắn còn chưa kịp quay đầu nhìn kẻ mắng mình, thì trên lưng đã bị quất một roi tàn nhẫn, đau rát khiến cơ lưng hắn bất giác co lại, bởi vì tức giận mà sức lực tập hợp để đứng dậy cứ như thế tan biến.
“Còn không mau đứng lên! Đừng có giả chết!” Người kia lại mắng, theo tiếng mắng, lại là mấy tiếng quất roi, đánh cho tới khi hắn bò dậy không nổi.
Đúng lúc này, một người quay trở lại, vừa cầu xin vừa đỡ Đồ dậy “A Mô, A Mô, đừng đánh, đừng đánh… Chân hắn bị gãy, không phải cố ý chậm chạp như vậy đâu.” Chính là người đã nói chuyện cùng Đồ.
“Hóa ra là hắn, rốt cuộc đã tỉnh?” Người được gọi là A Mô nghe thấy, ngược lại không đánh nữa, chỉ lạnh lùng, khinh thường mắng một câu phế vật, sau đó bỏ lại câu “Nhanh lên!” Rồi liền đi.
Có người đỡ, Đồ mới đứng lên được, đôi mắt hắn căm hận nhìn bóng dáng có mái tóc dài đến eo kia, hàm răng cắn chặt lại với nhau, nhưng không nói một câu nào, chỉ là sự giận dữ và căm hận trong mắt hắn đã nói rõ tâm tư của hắn.
“Mau thu ánh mắt đó của ngươi lại đi, bị nhìn thấy, thì chỉ có ngươi chịu khổ thôi.” Người kia dìu hắn lên, vội vàng nhắc nhở.
Lúc này Đồ mới dừng cái nhìn ở trên người thú nhân trước mặt, hắn thấy đối phương cao cỡ mình, trên xương bả vai cũng có một sợi xích đen xuyên qua, sợi xích đó rất dài, thòng trên mặt đất. Là một thú nhân rất anh tuấn, môi hơi dày, trên hai gò má có mấy cái chấm nhỏ màu nâu, tóc màu nâu đậm, rất gầy, hốc mắt hõm sâu, có thể nhìn thấy rõ từng cái xương sườn ở trước ngực, giống như chỉ là da bọc xương vậy. Thế nhưng dù vậy, trong đôi mắt cùng màu tóc kia vẫn chứa đầy chân thành và chất phác.
“Ngươi tên là gì?” Đồ mở miệng hỏi. Tối qua tâm tình hắn hỗn loạn, căn bản không nghĩ tới chuyện hỏi đối phương.
“Nguyên. Ta tên là Nguyên, ta là thú nhân Dịch Vĩ tộc, chúng ta mau đi đi, chậm chạp là sẽ bị đánh tiếp đó.” Ở tình cảnh như vậy, mà thú nhân kia còn có thể lộ ra nụ cười chất phác, vừa nói vừa đỡ Đồ đi tới chỗ cách đó không xa “Mới đầu đều như thế đó, có thứ quỷ này xuyên qua bả vai, đau tới mức có thể lấy mạng người luôn, nhưng quen rồi sẽ ổn thôi. Sau khi quen, một lần còn có thể khiêng mấy tảng đá lận.”
Đồ không nói gì thêm, ánh mắt trở nên âm trầm. Hắn không nhớ tại sao mình lại rơi vào đây, có phải cũng như những người khác, là vì muốn lấy một Bối Mẫu về làm bạn đời không, thế nhưng hắn biết, không thể ở đây mãi được, nhất định phải nghĩ cách chạy trốn, dù chạy trốn ra, hắn cũng không biết phải đi về đâu.
Dưới ánh trăng, có thể nhìn thấy cây cối cao lớn, thưa thớt xung quanh, phảng phất như chống trời vậy, ở dưới mặt đất tất cả đều là những tảng đá góc cạnh và cát, đi chân trần giẫm lên, cấn tới mức làm cho lòng bàn chân đau rát, cách đó không xa có một bức tường cao lớn đã xây được một nửa, cùng với vật liệu đá chất thành núi. Không khí không còn bẩn thỉu như ở trong địa lao, mà rất thoáng mát, trong đó xen lẫn mùi mặn tanh và ẩm ướt, bên tai mơ hồ có thể nghe được tiếng sóng vỗ vào đá. Hết thảy đều xa lạ, giống như trong quá khứ đã quên mất, hắn cũng chưa từng thấy cảnh tượng này.
Nguyên dẫn Đồ đi không được bao xa, nhìn tới đám đông dày đặc phía trước, phần lớn đều là thú nhân khôi ngô, trên người xuyên sợi xích màu đen, một phần nhỏ còn lại là á thú với mái tóc dài tới eo, cầm roi da rất dài, bên hông quấn tấm vải màu trắng mềm mại.
“Đó là Bối Mẫu, phải gọi là A Mô.” Nguyên thấp giọng dặn dò, khi một Bối Mẫu đảo mắt qua, y liền bước nhanh hơn.
Đồ chú ý thấy vài Bối Mẫu kia có thân hình cao to, eo nhỏ, mông vểnh, tóc dài mềm mại, trong ngũ quan tuấn tú mang theo nét xinh đẹp nói không nên lời, chỉ là trong ánh mắt lại lóe ra sự tàn nhẫn, độc ác. Hắn nhíu mày, trước mắt không hiểu sao lại hiện lên một đôi môi mỉm cười và ánh mắt ôn hòa, trong lòng hoảng sợ, hắn vội vàng thu ánh mắt lại, im lặng đi theo Nguyên xếp hàng ở sau một nhóm thú nhân.
Thức ăn lại rất phong phú, nhưng không giống với tưởng tượng của Đồ, không phải thịt nướng hay canh rau dại gì, mà là một thứ trông nhũn nhũn, màu trắng ngà, còn có trái cây màu đen, cũng có nước sạch. Cái thứ màu trắng ngà kia được cắt thành từng miếng, ngửi có mùi tanh, Đồ cầm một miếng, còn chưa ăn đã muốn nôn ra rồi. Có điều cái bụng ầm ĩ của hắn khiến hắn không thể không kiềm chế cảm giác này, buộc mình phải cắn một miếng, nhưng khi vào miệng, hắn lại phát hiện nó thơm ngon, trơn, mềm, không có đáng sợ như tưởng tượng. Hắn ăn hết một miếng, còn định đi lấy tiếp, thì bị Nguyên vẫn đi theo hắn ngăn lại. Nguyên nhét hắc quả vào trong tay hắn, rồi kéo hắn qua một bên.
“Lời tối qua ta nói với ngươi, ngươi quên rồi à?” Nguyên xem xét xung quanh, phát hiện không ai chú ý, mới hạ giọng cảnh cáo “Thứ đó ăn ngon, sau khi ăn xong sẽ khiến ngươi trắng trẻo, mập mạp, Bối Mẫu thích nhất như thế. Ngươi muốn được Bối Mẫu chọn, thì cứ cố mà ăn đi.”
Trực giác nói cho Đồ biết, mặc kệ được Bối Mẫu chọn có phải là chuyện tốt hay không, hắn đều tuyệt đối không thể để loại chuyện này phát sinh, nếu không kết cục nhất định sẽ rất thảm. Cho nên dù bụng còn đói, hắn cũng không ăn tiếp, mà chỉ cắn trái đen đen kia. Hắc quả không có mùi vị gì cả, nhưng lại có nhiều nước và to, ăn xong cũng không cần uống nước nữa, có điều lại làm cho người ta cảm thấy cái món màu trắng ngà kia càng thêm thơm ngon, rất muốn ăn tiếp nữa.
“Ta thấy ngươi đói bụng vài ngày, không ăn nhiều chút là không được, mới lấy quả này cho ngươi. Sau này ngươi phải nhớ, thịt nghêu và hắc quả không được ăn chung với nhau, càng ăn sẽ càng muốn ăn thêm. Ăn thịt nghêu có thể uống nước, nhưng đừng uống nhiều, không có thời gian cho ngươi đi tiểu đâu.” Nguyên tiếp tục lải nhải.
Tuy Đồ vẫn không hiểu quá rõ, nhưng hắn có thể nhận ra đối phương không có ác ý, cho nên đều ghi tạc những gì y nói ở trong lòng. Ánh mắt hắn dừng ở đám thú nhân đứng trước thức ăn, phát hiện quả nhiên phần lớn thú nhân không khống chế được, một miếng thịt, rồi một trái hắc quả ăn không ngừng, chỉ có một số nhỏ thú nhân giống như lời Nguyên nói, cầm một miếng thịt nghêu, uống hai ngụm nước liền đi.
Trong chuyện ăn uống, mấy Bối Mẫu kia lại không tàn khốc như lúc nãy, mà là dung túng họ, mãi tới khi mặt trời đi lên, mới bắt đầu làm việc.
Nhiệm vụ của Đồ cùng Nguyên chủ yếu là khiêng đá từ núi đá qua chỗ tường đá, cho thú nhân khác xây tường. Trên người Đồ khắp nơi đều là thương thế, hắn lại chưa quen xuyên sợi xích qua xương vai, chỉ đi đường đã cảm thấy như là qua lại giữa ranh giới sống chết rồi, huống chi là khiêng đá, cho nên động tác của hắn chậm hơn người khác không chỉ một chút, và cũng vì thế mà ăn không ít roi. Mới đầu, hắn còn có sức lực trừng Bối Mẫu đánh hắn, đương nhiên là càng bị quất mạnh hơn, sau đó, hắn chết lặng đi, chỉ biết từng bước khiêng đá, té xuống liền ngọ nguậy đứng lên, dù cho roi hạ xuống lưng như mưa, dường như cũng không liên quan tới hắn. Khi nghỉ ngơi giữa trưa, trên người hắn đã không còn tìm thấy một chỗ nào lành lặn nữa.
Nguyên cầm hắc quả lại cho hắn, không lấy thịt nghêu.
Đồ im lặng nhận, không có nói cảm ơn. Nguyên ngồi xuống bên cạnh hắn, trong tay cũng cầm một hắc quả, cắn. Có thể là quá mệt mỏi, nên y cũng không nói chuyện. Trái hắc quả không có mùi vị, bị răng cắn bể ra, làm dịu đi cổ họng khô khốc, Đồ vô thức đảo mắt qua từng thú nhân chết lặng, rồi sau đó ánh mắt hắn đột nhiên dừng lại. Nguyên chú ý tới sự khác thường của hắn, cũng nhìn theo qua, phát hiện là vài thú nhân bộ dáng anh tuấn, khỏe mạnh, không có xỏ dây xích đen, cũng quấn một tấm vải trắng quanh hông như Bối Mẫu, đang đùa giỡn tán tỉnh với mấy Bối Mẫu đang cầm roi.
“Bọn họ chính là thú nhân bị Bối Mẫu vừa ý.” Y thấp giọng nói “Ngươi đừng xem bọn hắn hiện tại ra vẻ thế, đến lúc đó chết thế nào cũng không biết.”
Đồ nhìn qua các thú nhân khác đang lộ ra biểu tình hâm mộ, hắn mới thu ánh mắt lại, hỏi “Ngươi nói là làm bạn đời của Bối Mẫu không tốt, vậy bọn họ không biết sao? Còn có những người khác, nhìn qua giống như cũng đều rất muốn.”
“Ngươi nghĩ rằng ta hại ngươi…” Cho rằng hắn không tin, Nguyên cảm thấy mình bị vũ nhục, trên mặt hiện lên tức giận, đứng bật dậy, muốn tránh ra.
Đồ vội vàng đưa tay giữ chặt y, thấp giọng, mang theo ý xin lỗi nói “Ta không có ý đó, chỉ là ta không rõ thôi.” Hắn không nhớ được cái gì hết, ở nơi xa lạ lại tàn khốc này, chỉ có thú nhân bên cạnh là giúp hắn vô điều kiện, dù trong lòng hắn có hoài nghi, cũng không thể đắc tội với người này được.
Nguyên hiển nhiên là một người mềm lòng, thấy hắn vừa nói như vậy, cơn giận liền nhanh chóng tiêu tan, ngồi xuống chỗ cũ, nói “Ta cũng không lừa ngươi, nói thẳng cho ngươi biết, ở đây chỉ có người trong động chúng ta mới biết chuyện đó thôi, những người khác đều không biết, chúng ta cũng không dám nói với họ. Không thì, sợ là không ai trong chúng ta có thể sống được.” Thấy Đồ nghiêm túc lắng nghe, không có lộ ra sắc mặt hoài nghi, y mới vừa lòng.
“Là Long phát hiện.” Nguyên nhìn chung quanh, phát hiện người gần họ nhất cũng cách xa vài bước, mới đè thấp giọng, nói “Ngươi không thấy trên đùi Long thiếu một miếng thịt lớn sao?”
Đồ lắc đầu “Ta còn chưa thấy Long trông thế nào nữa.” Đương nhiên càng đừng nói tới trên cơ thể đối phương thiếu cái gì.
“Tối ngươi sẽ thấy.” Nguyên vỗ vai hắn, nói “Long vốn cũng là người được Bối Mẫu lựa chọn, giống như bọn họ.” Nói tới đây, y bĩu môi nhìn mấy tên thú nhân còn đang tán tỉnh Bối Mẫu “Lúc ấy chúng ta cũng rất hâm mộ hắn. Nhưng không bao lâu, hắn lại bị ném trở về, trên đùi thiếu một miếng thịt lớn, máu chảy không ngừng, hôn mê vài ngày như ngươi rồi mới tỉnh.”
Đồ biết tới đây là trọng điểm, hắn không khỏi dựng tai lên.
“Sau khi tỉnh lại, chúng ta mới biết miếng thịt đó là tự hắn cắn đứt.” Nguyên khẽ nói “Hắn chỉ nói với chúng ta, muốn sống thì đừng ăn quá nhiều, làm cho mình càng gầy yếu càng tốt.”
“Hắn không nói đã xảy ra chuyện gì ư?” Đồ nhíu mày, có chút thất vọng.
Nguyên lắc đầu “Từ sau lần đó trở về, Long liền không nói chuyện mấy nữa, tối qua mới nói với ngươi hai câu đó.” Nói tới đây, y dừng một lát, tựa hồ suy nghĩ có nên nói hay không, nhưng cuối cùng vẫn không khống chế được cái miệng của mình, y nghĩ đã tới đây, còn cái gì không thể nói đâu. Huống chi, đợi đối phương ở đây lâu, tự nhiên cũng sẽ phát hiện, vì thế nói “Ban đêm Long thường mơ thấy ác mộng, la hét ầm ĩ, hắn hét rất dọa người, giống như thấy chuyện gì khủng bố ấy, đáng tiếc hỏi gì, hắn cũng không nói. Những người bên trong chúng ta đều biết, ban đầu có người không tin hắn nói, nhưng hiện tại đều tin hết. Ngươi để ý một chút đi, mấy người gầy gầy kia đều là người động chúng ta.”
Đồ ừ một tiếng, ánh mắt chậm rãi tìm kiếm những thú nhân gầy khô giống như Nguyên trong đám đông, hắn phát hiện có mười mấy người rải rác ra, nhưng từ trong ánh mắt của họ thỉnh thoảng lại mơ hồ có thể thấy được giữa họ có một liên hệ nào đó, mà tựa hồ thú nhân có thân hình cao lớn nhưng gầy trơ xương, đi lại có chút khập khiễng kia chính là kẻ cầm đầu.
Thú nhân kia chắc là Long nhỉ? Hắn nghĩ, nhưng vì cách quá xa, nên không thể thấy rõ trên đùi đối phương có thiếu miếng thịt nào hay không.
Tác giả :
Nhạn Quá Thanh Thiên