Xuyên Việt Thú Nhân Chi Tướng
Chương 111: Xảy ra sự cố
Lúc bộ lạc của Kinh bị thú triều khiến cho không thể rời đi ẩn thân, tìm tới sơn động của đám người Duẫn Nặc cũng chỉ trước khi nhóm người Bách Nhĩ về có năm sáu ngày. Khi đó tình thế trong động đã ngã ngũ, bởi vì Duẫn Nặc không tranh, nên phía tộc trưởng chiếm quyền chủ động.
Lúc đám Kinh tới, ra tay tương trợ họ không chỉ có thú nhân sơn động mà còn có thú nhân bộ lạc Hắc Hà và thú nhân ngoại tộc khác. Khi đó vì đưa á thú và hài tử được thú nhân bảo vệ vào trong sơn động, y đã bay qua bay lại mấy lần. Kết quả ở lần cuối cùng, rốt cuộc kiệt sức, bay tới nửa đường thì từ không trung rơi xuống, nếu không phải có một con báo hoa xông ra cho y mượn chỗ đệm chân, hồi phục chút sức lực, e rằng y đã bị thú triều xé thành từng mảnh nhỏ rồi.
Sau này tuy đồng ý với yêu cầu của tộc trưởng, phái người ra khiêu chiến với đám Nặc, kể cả y không thể xác định có phải Duẫn cứu mình hay không, y vẫn bảo người của mình né Duẫn, không được khiêu chiến với hắn. Đương nhiên, đây cũng là điều khiến y bỏ lỡ cơ hội tốt nhất nhận ra ân nhân cứu mạng mình.
Cho đến khi Bách Nhĩ trở về, mang theo những người già yếu, tàn tật trong động rời đi, khi đó y mới xác định được chủ nhân chân chính ở đây là ai, cũng nhìn ra đám người Bách Nhĩ rời đi mới là quyết định chính xác nhất. Bởi vì một đội ngũ có thể sử dụng thứ thứ để ngăn cản thú triều, có thể đi qua đi lại giữa thú triều mà không làm tổn thất một ai, lại dám mang theo những người già yếu, tàn tật, bỏ cái nơi tạm thời được xem như an toàn, xông vào thú triều là một điều tuyệt đối không đơn giản. Chỉ là khi đó y còn chưa trải qua tập kích thập tử nhất sinh của đám tiểu nhĩ thú làm cho da mặt dày lên, nên không có cách nào khi khắc trước còn giúp tộc trưởng đàn áp đám người Duẫn Nặc, khắc sau đã làm ra bộ dạng tỉnh ngộ hoàn toàn mà dẫn người đi cùng họ được. Cho nên y bay trên bầu trời theo họ, xác định họ có thể an toàn đến mục tiêu của mình, y mới trở về, đồng thời tích cực chuẩn bị dẫn người rời đi. Bởi vì y biết sơn động này không phải người của tộc trưởng bố trí, nên y biết nơi này sẽ không đủ an toàn. Đáng tiếc động tác của y vẫn chậm, còn chưa đặt chân tới nơi an toàn, trận pháp bên ngoài sơn động đã bị thú triều phá tan. Trong khi hốt hoảng chạy ra, bộ lạc y cuối cùng chỉ còn y, Ân, Tiềm và hai huynh đệ Trường Thiên, bộ lạc khác cũng rải rác còn vài người may mắn sống sót. Số người còn sống vốn đã không nhiều, coi như đều có tâm tư, thì cuối cùng vẫn phải dựa vào nhau mà sống.
Khi nhớ lại sự việc đã xảy ra, y nhớ rõ có một á thú bộ lạc Hắc Hà vì muốn thoát thân, đã đẩy một tiểu thú nhân y chuẩn bị nắm lấy vào trong đám thú, khiến y không thể cứu kịp. Y chưa bao giờ gặp tình huống này, lúc đó đầu óc trống rỗng, thế nên y trơ mắt nhìn á thú kia trốn xa, sau đó được các thú nhân vây lại bảo vệ. Sau này bởi vì tình huống nguy cấp, không có thời gian cho y nghĩ nhiều, mãi tới khi thoát ly nguy hiểm, y mới phát hiện, á thú còn sống thế nhưng chỉ còn lại ở bộ lạc Hắc Hà, bên trong đó còn có khuôn mặt khiến y mãi mãi không thể quên được. Việc này y chỉ nói với vài người bộ lạc mình, đối với những người khác, y chưa từng bóng gió nhắc qua, bởi y biết có nói ra cũng không thay đổi được gì, vì á thú ít ỏi nên trở nên trân quý, ngược lại chỉ khiến những người đó sinh cảnh giác trong lòng thôi. Giữ hận thù trong lòng, y nghĩ, ngươi muốn sống, ta sẽ cho ngươi sống thật tốt, vui vẻ mà sống, vì thế y đưa ra đề nghị vài thú nhân cùng hưởng một á thú. Mà á thú khiến y khắc sâu kia lại được chia tới tay năm người bọn y, chỉ là trong lòng y ghê tởm, đương nhiên sẽ không chạm vào, sau đó ở trong tập kích của tiểu nhĩ thú, y quyết đoán bảo bốn người còn lại vứt bỏ á thú đó. Đây cũng là nguyên nhân tại sao trong bảy á thú lại thiếu mất một người, mà các bạn đời của á thú này lại vẫn còn sống sờ sờ.
Trên thực tế, nếu đám Tát không xuất hiện tương trợ, y tuyệt đối sẽ không mang theo những người còn lại đi tìm họ, bởi vì quả thật quá mất mặt. Tựa như Bách Nhĩ nói vậy, những người còn lại trong họ đều là thú nhân thanh niên, tráng niên và á thú, trong đó còn có người có khả năng độc đáo, vô luận đi nơi nào cũng sẽ có người tiếp nhận. Thậm chí bộ lạc Đại Sơn lớn mạnh hơn đám người Bách Nhĩ nhiều cũng cách đó không xa, không thể nghi ngờ đó mới là lựa chọn tốt nhất của bọn y. Thế nhưng đám Tát xuất hiện, trong đó còn có vài thú nhân tàn tật dũng mãnh, một khắc kia nhìn thấy họ, y gần như lập tức đưa ra quyết định. Dù cho đối phương coi thường, chán ghét, y cũng muốn quấn lấy. Trong mắt y, cúi đầu trước mặt người đã cứu mình không phải là chuyện đáng xấu hổ. Bởi vì có chuyện trước kia, nếu không dùng biện pháp này, đối phương khẳng định sẽ không tiếp nhận bọn y, mà bọn y chỉ còn mười một thú nhân, mỗi ngày đều phải săn thú, còn phải bảo hộ á thú, căn bản không có thời gian làm chuyện chờ họ chậm rãi tiếp nhận.
Khi nhìn thấy thung lũng này, còn có sân viên bằng đá kiên cố, cùng với khi thấy á thú cũng rèn luyện, y biết quyết định lần này của mình là chính xác.
Không thể không nói, hai huynh đệ sói song sinh Trường Thiên liên thủ tác chiến rất có tác dụng, họ không giấu diếm mà dạy cho các thú nhân khác, để tăng sức chiến đấu tập thể của thú nhân lên. Mà Nặc tỏ vẻ rất bối rối, bởi vì mỗi lần đi ra ngoài săn thú, hai huynh đệ này lại che trước gã, làm gã cảm thấy mình không có gặp máu, nanh vuốt sắp rỉ sét luôn rồi. Nhưng thời gian lâu, gã cũng từ từ cảm nhận được ý tốt từ đối phương truyền lại, nên cũng không thể nói ra lời khó nghe được. Cuối cùng chỉ có thể ngồi xuống nói chuyện rõ ràng một hồi với họ, cuối cùng mới giải trừ được tình huống này. Tuy rằng hai huynh đệ họ vẫn chăm sóc gã khắp nơi, nhưng chung quy cũng không để hắn trở thành phế nhân.
Về phần Kinh, y từng tìm cơ hội hỏi Duẫn, có phải trong thú triều đã từng giúp đỡ mình không, nhưng điều khiến y thất vọng là, Duẫn không nhớ rõ, mà nói chính xác hơn là Duẫn không có biết mình đã giúp ai, vì hắn nhìn không thấy mà. Nhưng dù vậy, khi đi săn cùng nhau, Kinh vẫn quan tâm nhiều tới Duẫn, dù cho Duẫn cũng không cần.
Bởi vì Kinh đã lên tiếng, nên các thú nhân bên kia đều trông kỹ á thú nhà mình, ngược lại không xuất hiện chuyện quấy rấy đám người Bách Nhĩ nữa. Thấy biểu hiện của bọn họ cũng tốt đẹp, cộng thêm tính các thú nhân đều thẳng thắn, tuy không cho họ vào nhà đá ở, nhưng vẫn ra tay giúp họ xây nhà. Mà Kinh cũng biết trông xa, tuy biết nhóm người của mình về sau phần lớn đều có cơ hội vào ở trong thạch viện, nhưng khẳng định còn có người mới sẽ đến, dù sao vẫn cần chỗ ở tạm thời, nên bỏ không ít công sức, trực tiếp xây một loạt mười gian nhà đá một tầng, bên trong cũng có ngăn phòng. Trong đó, sáu gian chia cho sáu đôi bạn đời còn may mắn sống sót, còn lại là năm thú nhân độc thân bọn họ phân chia. Thật ra năm người họ có thể ở một gian, nhưng như thế không khỏi làm cho sáu đôi kia cảm thấy bị gạt ra ngoài, dễ làm cho họ sinh ra ý nghĩ khác, nên cuối cùng đơn giản sắp xếp như vậy.
Mà khi đám Kinh chuyển vào nhà đá, cũng được những người trong thung lũng dần dần chấp nhận, thì bên trong thạch viện lại phát sinh chuyện vui liên tiếp, đó chính là vài tiểu hài tử nối đuôi nhau luyện ra khí cơ. Đáng tiếc Đồ vẫn không có động tĩnh như cũ, tuy mặt ngoài hắn không lộ ra bất cứ khác thường gì, nhưng Bách Nhĩ vẫn có thể cảm thấy hắn đang suy sụp. Ban đầu y còn hơi lo lắng, sau này ngẫm lại ở tuổi của hắn chịu chút thất bại cũng không phải là chuyện không tốt, nên y chỉ làm như không thấy, tính để hắn một mình chống chọi. Mãi không lâu sau này khi xảy ra chuyện đó, y mới vô cùng hối hận vì sự lạnh lùng khi ấy của mình.
Ngày đó, Đồ dẫn nhóm của mình bảo vệ các á thú ra ngoài thu thập thực vật, trước khi đi còn dính lấy Bách Nhĩ thật lâu, hỏi, nếu hắn đem về thứ khiến y thích, có thể cho hắn *** một lần không, hắn thật sự nghẹn hỏng rồi, bởi vì một đêm trước, hắn mới cầu hoan không thành. Đáp án của Bách Nhĩ dĩ nhiên chỉ là cái liếc mắt. Thật ra khi một vài thú nhân luyện ra khí cơ, mà Đồ vẫn không có động tĩnh, Bách Nhĩ cũng có chút buông lỏng cho hắn, bởi vì y hoài nghi không phải Đồ không tĩnh tâm, mà là hắn căn bản không phù hợp để luyện công. Có điều ngẫm lại, mặc dù Đồ trầm ổn, bình tĩnh trước mặt những người khác, nhưng hắn vẫn còn trẻ, tính cách có chút nông nổi, mất chút thời gian cũng không sao, nên y cũng không có lập tức ép buộc hắn. Bách Nhĩ tính qua mùa này, nếu thật sự không được, thì không miễn cưỡng nữa. Nói tới đây, lại nhắc tới tuổi của Đồ. Nếu dựa theo cứ một mùa mưa và một mùa tuyết rơi là một năm, thì thú nhân trưởng thành vào tuổi mười lăm, Đồ trưởng thành được có ba, bốn năm, hiện tại tính ra chỉ mới mười tám, mười chín tuổi thôi. Cho nên trong mắt Bách Nhĩ, hắn vẫn còn rất trẻ. Á thú cũng là trưởng thành năm mười lăm tuổi, sau đó liền có thể mang thai sinh con, nhưng trễ vài năm cũng không sao, cho nên lúc trước Na Nông vẫn có thể kéo dài thời gian để các thú nhân theo đuổi mình, ai ngờ lại kéo thành vấn đề như bây giờ. Không tính tuổi của Bách Nhĩ ở kiếp trước, chỉ riêng cơ thể này thôi, cũng đã lớn hơn Đồ hai tuổi rồi, cho nên đối với Đồ, phần lớn thời gian y đều có chút cưng chiều như với tiểu bối.
Cho nên, sáng hôm đó, trước khi đi, Đồ đòi hôn không thành, mang theo khuôn mặt đầy thất vọng mà đi. Tình huống như vậy vẫn diễn ra hàng ngày, Bách Nhĩ cũng đã quen, nên không để trong lòng. Ai ngờ, lần từ biệt này cuối cùng lại là mấy năm.
Ngày đó, người thu thập trở về trễ hơn hàng ngày rất nhiều. Thấy trễ quá, đám người Bách Nhĩ lo lắng tới bên rừng trúc xem, lúc bàn bạc chuẩn bị phái người đi ra xem thử thì bọn họ trở về. Thoạt nhìn họ trông rất chật vật, nhưng lại không phải cái bộ dáng chật vật khi gặp phải nguy hiểm, mà giống như đi qua đi lại trong rừng núi nhiều lần, trên người ít hay nhiều đều mang theo vài vết thương, nhưng không nghiêm trọng, chỉ là trên người các thú nhân ướt đẫm, sắc mặt nhìn qua bi thương và suy sụp. Quét mắt qua đám người vài lần, Bách Nhĩ cũng chưa thể tìm thấy bóng dáng quen thuộc, trong lòng y không khỏi dâng lên cảm giác bất an. Không đợi y mở miệng hỏi, Tang Lộc dẫn nhóm á thú đã òa khóc. Mắt các á thú khác cũng sưng đỏ, hiển nhiên trước đó cũng đã khóc rất nhiều.
“Xảy ra chuyện gì? Đồ đâu?” Đè nén sự nôn nóng trong lòng, Bách Nhĩ cố giữ bình tĩnh hỏi Kỳ cùng đi ra ngoài.
“Đồ nhất định muốn đi hái loại mật quả kia, chúng ta không khuyên được… Có một con cú tấn công Đồ, Đồ giữ không chắc, rơi xuống vách núi… ở dưới là sông, chúng ta xuống tìm thật lâu cũng không tìm thấy người…” Kỳ nói năng không lưu loát, lời nói lại có chút lộn xộn.
Bách Nhĩ chỉ cảm thấy đầu mình trở nên mờ mịt, chưa nghĩ ra biện pháp gì, tay y đã túm lấy Kỳ, nhảy lên bè trúc còn nổi trên sông “Mang ta đi.” Khi nói chuyện, y dùng nội lực xuyên thấu qua bè trúc dưới chân, cắt đứt dây leo cột bè trúc, cũng không cần sào, bè trúc liền xuôi theo hạ lưu con sông.
Bè trúc chưa đi được bao xa, đột nhiên chùng xuống, Tát nhảy lên, còn Kinh bay trên không trung đi theo, y muốn đi nhìn xem có thể giúp gì hay không. Một đường im lặng, chỉ có bè trúc dưới chân Bách Nhĩ bị lực khống chế, mặc cho dòng nước đập vào thế nào, nó vẫn vững vàng mà cố chấp hướng về phía trước.
Bè trúc cập bờ, tốc hành trong rừng. Khi nhìn thấy năm vầng trăng chiếu rõ xuống dưới vách núi dốc đứng và vệt máu trên đó, còn có con sông mãnh liệt chảy xiết bên dưới, Bách Nhĩ dừng một lát, sau đó không chút do dự thả người nhảy xuống, ngón tay như móng sắt bắt lấy chỗ hơi gồ lên ở mỏm núi đá, vài cái liền nhảy xuống dưới đáy vách núi. Ba người Tát, Kỳ, Kinh đều phản ứng chậm hơn một bước. Tát không có năng lực như Bách Nhĩ, nên gã túm lấy sợ dây leo còn ướt buông thõng ở vách núi, sau đó bám lấy, tuột xuống. Kinh thấy thế, liền theo sát sau lao xuống, dựa vào thị giác nhạy bén, mà tìm kiếm ở trên mặt nước và bãi đá hai bên bờ sông. Chỉ có Kỳ kiệt sức ngồi bệt xuống đất, bởi vì cuộc tìm kiếm phía trước đã lấy hết sức lực của y, vừa nãy gấp rút lên đường đều là do Bách Nhĩ mang y theo.
Có lẽ là một canh giờ, có lẽ là hai canh giờ, cũng không ai biết đã qua bao lâu, ngay khi năm vầng trăng theo thứ tự hạ xuống phía Tây, Bách Nhĩ xé nước mà lên, linh hoạt leo lên vách đá, bước đi cho tới khi đến nơi có gốc cây mật quả màu trắng ngà. Ở cách chỗ mật quả không xa, chính là ổ của loài cú. Kỳ đang muốn cảnh báo, con cú kia đã tung cái cánh to bay ra, nhưng lần này lại có đến những hai con. Kỳ cực kỳ sợ hãi, hận không thể mọc cánh bay lên, đáng tiếc y là sư tử, là hình thú như tên Đồ ngu ngốc kia, dù có muốn nhào tới, dù là hình thú hay hình người cũng chỉ đành chậm chạp di chuyển qua. Tát còn ở dưới vách núi, ngoài tầm tay với. Chỉ có Kinh đang cố gằng vỗ bốn cánh, dùng tốc độ nhanh nhất bay tới cứu.
Thế nhưng điều làm cho bọn họ giật mình là, Bách Nhĩ không hề né tránh con cú vươn móng vuốt về phía y, mà ngược lại vươn tay, dùng tốc độ sét đánh bắt lấy móng vuốt của nó, ném mạnh nó vào vách núi. Tiếng kêu thê lương vang lên, con thú với hình thể không kém hơn thú nhân cứ như vậy bị đánh đến chết. Nó bị ném tới trước mặt Kỳ, con còn lại cũng rơi vào kết cục đáng thương đồng dạng. Kinh đang bay tới chợt ngừng lại, vừa khiếp sợ với sức lực to lớn của Bách Nhĩ, vừa sợ mình vô tình bay tới mà rơi vào kết cục đồng dạng.
Sau đó chỉ thấy trên vách đá dựng đứng, người kia đưa tay thong thả hái từng trái, từng trái mật quả trên cây… Kinh đang nghĩ y hái nhiều như vậy thì bỏ vào đâu, thì thấy tay Bách Nhĩ buông xuống, cơ thể lảo đảo. Kinh hoảng sợ, chưa kịp suy nghĩ đã bay qua, vừa lúc đón được người rơi xuống.
Lúc đám Kinh tới, ra tay tương trợ họ không chỉ có thú nhân sơn động mà còn có thú nhân bộ lạc Hắc Hà và thú nhân ngoại tộc khác. Khi đó vì đưa á thú và hài tử được thú nhân bảo vệ vào trong sơn động, y đã bay qua bay lại mấy lần. Kết quả ở lần cuối cùng, rốt cuộc kiệt sức, bay tới nửa đường thì từ không trung rơi xuống, nếu không phải có một con báo hoa xông ra cho y mượn chỗ đệm chân, hồi phục chút sức lực, e rằng y đã bị thú triều xé thành từng mảnh nhỏ rồi.
Sau này tuy đồng ý với yêu cầu của tộc trưởng, phái người ra khiêu chiến với đám Nặc, kể cả y không thể xác định có phải Duẫn cứu mình hay không, y vẫn bảo người của mình né Duẫn, không được khiêu chiến với hắn. Đương nhiên, đây cũng là điều khiến y bỏ lỡ cơ hội tốt nhất nhận ra ân nhân cứu mạng mình.
Cho đến khi Bách Nhĩ trở về, mang theo những người già yếu, tàn tật trong động rời đi, khi đó y mới xác định được chủ nhân chân chính ở đây là ai, cũng nhìn ra đám người Bách Nhĩ rời đi mới là quyết định chính xác nhất. Bởi vì một đội ngũ có thể sử dụng thứ thứ để ngăn cản thú triều, có thể đi qua đi lại giữa thú triều mà không làm tổn thất một ai, lại dám mang theo những người già yếu, tàn tật, bỏ cái nơi tạm thời được xem như an toàn, xông vào thú triều là một điều tuyệt đối không đơn giản. Chỉ là khi đó y còn chưa trải qua tập kích thập tử nhất sinh của đám tiểu nhĩ thú làm cho da mặt dày lên, nên không có cách nào khi khắc trước còn giúp tộc trưởng đàn áp đám người Duẫn Nặc, khắc sau đã làm ra bộ dạng tỉnh ngộ hoàn toàn mà dẫn người đi cùng họ được. Cho nên y bay trên bầu trời theo họ, xác định họ có thể an toàn đến mục tiêu của mình, y mới trở về, đồng thời tích cực chuẩn bị dẫn người rời đi. Bởi vì y biết sơn động này không phải người của tộc trưởng bố trí, nên y biết nơi này sẽ không đủ an toàn. Đáng tiếc động tác của y vẫn chậm, còn chưa đặt chân tới nơi an toàn, trận pháp bên ngoài sơn động đã bị thú triều phá tan. Trong khi hốt hoảng chạy ra, bộ lạc y cuối cùng chỉ còn y, Ân, Tiềm và hai huynh đệ Trường Thiên, bộ lạc khác cũng rải rác còn vài người may mắn sống sót. Số người còn sống vốn đã không nhiều, coi như đều có tâm tư, thì cuối cùng vẫn phải dựa vào nhau mà sống.
Khi nhớ lại sự việc đã xảy ra, y nhớ rõ có một á thú bộ lạc Hắc Hà vì muốn thoát thân, đã đẩy một tiểu thú nhân y chuẩn bị nắm lấy vào trong đám thú, khiến y không thể cứu kịp. Y chưa bao giờ gặp tình huống này, lúc đó đầu óc trống rỗng, thế nên y trơ mắt nhìn á thú kia trốn xa, sau đó được các thú nhân vây lại bảo vệ. Sau này bởi vì tình huống nguy cấp, không có thời gian cho y nghĩ nhiều, mãi tới khi thoát ly nguy hiểm, y mới phát hiện, á thú còn sống thế nhưng chỉ còn lại ở bộ lạc Hắc Hà, bên trong đó còn có khuôn mặt khiến y mãi mãi không thể quên được. Việc này y chỉ nói với vài người bộ lạc mình, đối với những người khác, y chưa từng bóng gió nhắc qua, bởi y biết có nói ra cũng không thay đổi được gì, vì á thú ít ỏi nên trở nên trân quý, ngược lại chỉ khiến những người đó sinh cảnh giác trong lòng thôi. Giữ hận thù trong lòng, y nghĩ, ngươi muốn sống, ta sẽ cho ngươi sống thật tốt, vui vẻ mà sống, vì thế y đưa ra đề nghị vài thú nhân cùng hưởng một á thú. Mà á thú khiến y khắc sâu kia lại được chia tới tay năm người bọn y, chỉ là trong lòng y ghê tởm, đương nhiên sẽ không chạm vào, sau đó ở trong tập kích của tiểu nhĩ thú, y quyết đoán bảo bốn người còn lại vứt bỏ á thú đó. Đây cũng là nguyên nhân tại sao trong bảy á thú lại thiếu mất một người, mà các bạn đời của á thú này lại vẫn còn sống sờ sờ.
Trên thực tế, nếu đám Tát không xuất hiện tương trợ, y tuyệt đối sẽ không mang theo những người còn lại đi tìm họ, bởi vì quả thật quá mất mặt. Tựa như Bách Nhĩ nói vậy, những người còn lại trong họ đều là thú nhân thanh niên, tráng niên và á thú, trong đó còn có người có khả năng độc đáo, vô luận đi nơi nào cũng sẽ có người tiếp nhận. Thậm chí bộ lạc Đại Sơn lớn mạnh hơn đám người Bách Nhĩ nhiều cũng cách đó không xa, không thể nghi ngờ đó mới là lựa chọn tốt nhất của bọn y. Thế nhưng đám Tát xuất hiện, trong đó còn có vài thú nhân tàn tật dũng mãnh, một khắc kia nhìn thấy họ, y gần như lập tức đưa ra quyết định. Dù cho đối phương coi thường, chán ghét, y cũng muốn quấn lấy. Trong mắt y, cúi đầu trước mặt người đã cứu mình không phải là chuyện đáng xấu hổ. Bởi vì có chuyện trước kia, nếu không dùng biện pháp này, đối phương khẳng định sẽ không tiếp nhận bọn y, mà bọn y chỉ còn mười một thú nhân, mỗi ngày đều phải săn thú, còn phải bảo hộ á thú, căn bản không có thời gian làm chuyện chờ họ chậm rãi tiếp nhận.
Khi nhìn thấy thung lũng này, còn có sân viên bằng đá kiên cố, cùng với khi thấy á thú cũng rèn luyện, y biết quyết định lần này của mình là chính xác.
Không thể không nói, hai huynh đệ sói song sinh Trường Thiên liên thủ tác chiến rất có tác dụng, họ không giấu diếm mà dạy cho các thú nhân khác, để tăng sức chiến đấu tập thể của thú nhân lên. Mà Nặc tỏ vẻ rất bối rối, bởi vì mỗi lần đi ra ngoài săn thú, hai huynh đệ này lại che trước gã, làm gã cảm thấy mình không có gặp máu, nanh vuốt sắp rỉ sét luôn rồi. Nhưng thời gian lâu, gã cũng từ từ cảm nhận được ý tốt từ đối phương truyền lại, nên cũng không thể nói ra lời khó nghe được. Cuối cùng chỉ có thể ngồi xuống nói chuyện rõ ràng một hồi với họ, cuối cùng mới giải trừ được tình huống này. Tuy rằng hai huynh đệ họ vẫn chăm sóc gã khắp nơi, nhưng chung quy cũng không để hắn trở thành phế nhân.
Về phần Kinh, y từng tìm cơ hội hỏi Duẫn, có phải trong thú triều đã từng giúp đỡ mình không, nhưng điều khiến y thất vọng là, Duẫn không nhớ rõ, mà nói chính xác hơn là Duẫn không có biết mình đã giúp ai, vì hắn nhìn không thấy mà. Nhưng dù vậy, khi đi săn cùng nhau, Kinh vẫn quan tâm nhiều tới Duẫn, dù cho Duẫn cũng không cần.
Bởi vì Kinh đã lên tiếng, nên các thú nhân bên kia đều trông kỹ á thú nhà mình, ngược lại không xuất hiện chuyện quấy rấy đám người Bách Nhĩ nữa. Thấy biểu hiện của bọn họ cũng tốt đẹp, cộng thêm tính các thú nhân đều thẳng thắn, tuy không cho họ vào nhà đá ở, nhưng vẫn ra tay giúp họ xây nhà. Mà Kinh cũng biết trông xa, tuy biết nhóm người của mình về sau phần lớn đều có cơ hội vào ở trong thạch viện, nhưng khẳng định còn có người mới sẽ đến, dù sao vẫn cần chỗ ở tạm thời, nên bỏ không ít công sức, trực tiếp xây một loạt mười gian nhà đá một tầng, bên trong cũng có ngăn phòng. Trong đó, sáu gian chia cho sáu đôi bạn đời còn may mắn sống sót, còn lại là năm thú nhân độc thân bọn họ phân chia. Thật ra năm người họ có thể ở một gian, nhưng như thế không khỏi làm cho sáu đôi kia cảm thấy bị gạt ra ngoài, dễ làm cho họ sinh ra ý nghĩ khác, nên cuối cùng đơn giản sắp xếp như vậy.
Mà khi đám Kinh chuyển vào nhà đá, cũng được những người trong thung lũng dần dần chấp nhận, thì bên trong thạch viện lại phát sinh chuyện vui liên tiếp, đó chính là vài tiểu hài tử nối đuôi nhau luyện ra khí cơ. Đáng tiếc Đồ vẫn không có động tĩnh như cũ, tuy mặt ngoài hắn không lộ ra bất cứ khác thường gì, nhưng Bách Nhĩ vẫn có thể cảm thấy hắn đang suy sụp. Ban đầu y còn hơi lo lắng, sau này ngẫm lại ở tuổi của hắn chịu chút thất bại cũng không phải là chuyện không tốt, nên y chỉ làm như không thấy, tính để hắn một mình chống chọi. Mãi không lâu sau này khi xảy ra chuyện đó, y mới vô cùng hối hận vì sự lạnh lùng khi ấy của mình.
Ngày đó, Đồ dẫn nhóm của mình bảo vệ các á thú ra ngoài thu thập thực vật, trước khi đi còn dính lấy Bách Nhĩ thật lâu, hỏi, nếu hắn đem về thứ khiến y thích, có thể cho hắn *** một lần không, hắn thật sự nghẹn hỏng rồi, bởi vì một đêm trước, hắn mới cầu hoan không thành. Đáp án của Bách Nhĩ dĩ nhiên chỉ là cái liếc mắt. Thật ra khi một vài thú nhân luyện ra khí cơ, mà Đồ vẫn không có động tĩnh, Bách Nhĩ cũng có chút buông lỏng cho hắn, bởi vì y hoài nghi không phải Đồ không tĩnh tâm, mà là hắn căn bản không phù hợp để luyện công. Có điều ngẫm lại, mặc dù Đồ trầm ổn, bình tĩnh trước mặt những người khác, nhưng hắn vẫn còn trẻ, tính cách có chút nông nổi, mất chút thời gian cũng không sao, nên y cũng không có lập tức ép buộc hắn. Bách Nhĩ tính qua mùa này, nếu thật sự không được, thì không miễn cưỡng nữa. Nói tới đây, lại nhắc tới tuổi của Đồ. Nếu dựa theo cứ một mùa mưa và một mùa tuyết rơi là một năm, thì thú nhân trưởng thành vào tuổi mười lăm, Đồ trưởng thành được có ba, bốn năm, hiện tại tính ra chỉ mới mười tám, mười chín tuổi thôi. Cho nên trong mắt Bách Nhĩ, hắn vẫn còn rất trẻ. Á thú cũng là trưởng thành năm mười lăm tuổi, sau đó liền có thể mang thai sinh con, nhưng trễ vài năm cũng không sao, cho nên lúc trước Na Nông vẫn có thể kéo dài thời gian để các thú nhân theo đuổi mình, ai ngờ lại kéo thành vấn đề như bây giờ. Không tính tuổi của Bách Nhĩ ở kiếp trước, chỉ riêng cơ thể này thôi, cũng đã lớn hơn Đồ hai tuổi rồi, cho nên đối với Đồ, phần lớn thời gian y đều có chút cưng chiều như với tiểu bối.
Cho nên, sáng hôm đó, trước khi đi, Đồ đòi hôn không thành, mang theo khuôn mặt đầy thất vọng mà đi. Tình huống như vậy vẫn diễn ra hàng ngày, Bách Nhĩ cũng đã quen, nên không để trong lòng. Ai ngờ, lần từ biệt này cuối cùng lại là mấy năm.
Ngày đó, người thu thập trở về trễ hơn hàng ngày rất nhiều. Thấy trễ quá, đám người Bách Nhĩ lo lắng tới bên rừng trúc xem, lúc bàn bạc chuẩn bị phái người đi ra xem thử thì bọn họ trở về. Thoạt nhìn họ trông rất chật vật, nhưng lại không phải cái bộ dáng chật vật khi gặp phải nguy hiểm, mà giống như đi qua đi lại trong rừng núi nhiều lần, trên người ít hay nhiều đều mang theo vài vết thương, nhưng không nghiêm trọng, chỉ là trên người các thú nhân ướt đẫm, sắc mặt nhìn qua bi thương và suy sụp. Quét mắt qua đám người vài lần, Bách Nhĩ cũng chưa thể tìm thấy bóng dáng quen thuộc, trong lòng y không khỏi dâng lên cảm giác bất an. Không đợi y mở miệng hỏi, Tang Lộc dẫn nhóm á thú đã òa khóc. Mắt các á thú khác cũng sưng đỏ, hiển nhiên trước đó cũng đã khóc rất nhiều.
“Xảy ra chuyện gì? Đồ đâu?” Đè nén sự nôn nóng trong lòng, Bách Nhĩ cố giữ bình tĩnh hỏi Kỳ cùng đi ra ngoài.
“Đồ nhất định muốn đi hái loại mật quả kia, chúng ta không khuyên được… Có một con cú tấn công Đồ, Đồ giữ không chắc, rơi xuống vách núi… ở dưới là sông, chúng ta xuống tìm thật lâu cũng không tìm thấy người…” Kỳ nói năng không lưu loát, lời nói lại có chút lộn xộn.
Bách Nhĩ chỉ cảm thấy đầu mình trở nên mờ mịt, chưa nghĩ ra biện pháp gì, tay y đã túm lấy Kỳ, nhảy lên bè trúc còn nổi trên sông “Mang ta đi.” Khi nói chuyện, y dùng nội lực xuyên thấu qua bè trúc dưới chân, cắt đứt dây leo cột bè trúc, cũng không cần sào, bè trúc liền xuôi theo hạ lưu con sông.
Bè trúc chưa đi được bao xa, đột nhiên chùng xuống, Tát nhảy lên, còn Kinh bay trên không trung đi theo, y muốn đi nhìn xem có thể giúp gì hay không. Một đường im lặng, chỉ có bè trúc dưới chân Bách Nhĩ bị lực khống chế, mặc cho dòng nước đập vào thế nào, nó vẫn vững vàng mà cố chấp hướng về phía trước.
Bè trúc cập bờ, tốc hành trong rừng. Khi nhìn thấy năm vầng trăng chiếu rõ xuống dưới vách núi dốc đứng và vệt máu trên đó, còn có con sông mãnh liệt chảy xiết bên dưới, Bách Nhĩ dừng một lát, sau đó không chút do dự thả người nhảy xuống, ngón tay như móng sắt bắt lấy chỗ hơi gồ lên ở mỏm núi đá, vài cái liền nhảy xuống dưới đáy vách núi. Ba người Tát, Kỳ, Kinh đều phản ứng chậm hơn một bước. Tát không có năng lực như Bách Nhĩ, nên gã túm lấy sợ dây leo còn ướt buông thõng ở vách núi, sau đó bám lấy, tuột xuống. Kinh thấy thế, liền theo sát sau lao xuống, dựa vào thị giác nhạy bén, mà tìm kiếm ở trên mặt nước và bãi đá hai bên bờ sông. Chỉ có Kỳ kiệt sức ngồi bệt xuống đất, bởi vì cuộc tìm kiếm phía trước đã lấy hết sức lực của y, vừa nãy gấp rút lên đường đều là do Bách Nhĩ mang y theo.
Có lẽ là một canh giờ, có lẽ là hai canh giờ, cũng không ai biết đã qua bao lâu, ngay khi năm vầng trăng theo thứ tự hạ xuống phía Tây, Bách Nhĩ xé nước mà lên, linh hoạt leo lên vách đá, bước đi cho tới khi đến nơi có gốc cây mật quả màu trắng ngà. Ở cách chỗ mật quả không xa, chính là ổ của loài cú. Kỳ đang muốn cảnh báo, con cú kia đã tung cái cánh to bay ra, nhưng lần này lại có đến những hai con. Kỳ cực kỳ sợ hãi, hận không thể mọc cánh bay lên, đáng tiếc y là sư tử, là hình thú như tên Đồ ngu ngốc kia, dù có muốn nhào tới, dù là hình thú hay hình người cũng chỉ đành chậm chạp di chuyển qua. Tát còn ở dưới vách núi, ngoài tầm tay với. Chỉ có Kinh đang cố gằng vỗ bốn cánh, dùng tốc độ nhanh nhất bay tới cứu.
Thế nhưng điều làm cho bọn họ giật mình là, Bách Nhĩ không hề né tránh con cú vươn móng vuốt về phía y, mà ngược lại vươn tay, dùng tốc độ sét đánh bắt lấy móng vuốt của nó, ném mạnh nó vào vách núi. Tiếng kêu thê lương vang lên, con thú với hình thể không kém hơn thú nhân cứ như vậy bị đánh đến chết. Nó bị ném tới trước mặt Kỳ, con còn lại cũng rơi vào kết cục đáng thương đồng dạng. Kinh đang bay tới chợt ngừng lại, vừa khiếp sợ với sức lực to lớn của Bách Nhĩ, vừa sợ mình vô tình bay tới mà rơi vào kết cục đồng dạng.
Sau đó chỉ thấy trên vách đá dựng đứng, người kia đưa tay thong thả hái từng trái, từng trái mật quả trên cây… Kinh đang nghĩ y hái nhiều như vậy thì bỏ vào đâu, thì thấy tay Bách Nhĩ buông xuống, cơ thể lảo đảo. Kinh hoảng sợ, chưa kịp suy nghĩ đã bay qua, vừa lúc đón được người rơi xuống.
Tác giả :
Nhạn Quá Thanh Thiên