Xuyên Việt Thú Nhân Chi Tướng
Chương 105: Thần công vô địch
Tát cùng Đào Đào hồn nhiên không biết chính mình đang bị đem ra thảo luận. Đối với Đào Đào mà nói, có thể đi theo Tát thật sự là một chuyện rất tốt, bởi vì có thịt ăn không hết, dù cho bởi vậy mà y bị không ít người xem thường. Sức lực của y lớn, sức ăn cũng lớn, thức ăn được chia hàng ngày chỉ đủ y ăn no nửa bụng, nhưng y sợ bị người ta chê, nên chưa bao giờ dám đi xin thêm. Nhưng hiện tại mỗi ngày y đều có thể ăn no, còn có thức ăn dư để tới tối đói bụng lấy ra ăn tiếp, cho nên y cam tâm tình nguyện để Tát sai khiến. Đương nhiên, ý nghĩ không an phận, y tuyệt đối không có. Thời điểm y còn ở bộ lạc, không có thú nhân nào muốn kết bạn đời với y, chỉ có duy nhất một người nhưng lại là vì á thú khác đổi ý ngay thời điểm trước khi kết thành bạn đời với hắn. Sau này y cũng không nghĩ tới chuyện tìm bạn đời nữa, y cảm thấy mình thật ra cũng có thể nuôi sống bản thân, nhất là sau khi nhìn thấy Bách Nhĩ, suy nghĩ này càng trở nên kiên định. Thú nhân xuất sắc như Tát, ngay cả mơ tưởng y cũng không dám.
Về phần Tát, để Đào Đào theo bên người, dĩ nhiên không phải bởi vì gã động tâm tư hay thích cái gì, gã chỉ cảm thấy á thú này nghe lời, im lặng, hơn nữa sức ăn lớn, có thể giúp gã giải quyết chỗ thức ăn đột nhiên nhiều ra kia. Gã không có hứng thú với á thú tự động đưa tới cửa, lại không muốn lãng phí thức ăn, càng không có khả năng bảo gã đi trả lại cho từng người một, nên sự tồn tại của Đào Đào là điều thiết yếu. Thế nhưng dù vậy, ở thời điểm không có á thú khác, gã vẫn bảo Đào Đào đứng cách xa gã hai bước. Gã ghét người khác quá thân thiết với mình, ngay cả Đồ cũng chỉ vì cùng nhau lớn lên từ nhỏ, nên gã mới chấp nhận thôi.
Bởi vì có mối quan hệ lợi ích này, hai người hợp tác đều vui vẻ.
Hôm nay là Tát đi săn, nhưng không tới lượt nhóm á thú của Đào Đào, nên y dĩ nhiên ở lại trong thung lũng. Bởi vì liên quan tới Tát, nên Bách Nhĩ cũng chú ý tới Đào Đào thêm vài phần, không ngờ lại phát hiện các á thú trong nhóm y đều bài xích y. Nhóm trưởng Thái Kim không chỉ mặc kệ, mà còn gần như là đi đầu cô lập Đào Đào. Suy nghĩ một lát, y liền viện lý do cần người có sức lớn giúp mình làm việc, để gọi Đào Đào lại đây. Đối với hành vi của Thái Kim, y cũng không trách cứ, nếu y đã giao người cho đối phương quản lý, mà còn ở bên cạnh chỉ trỏ, thì quả thật là rất không để người ta vào mắt. Thế nhưng y cũng không thể trơ mắt nhìn một nhân tài làm gốm bị họ làm cho nản lòng được, nên chỉ có thể chọn cách này thôi.
Bách Nhĩ mang theo Đào Đào đi tới chân núi đã bị khai thác đá tạo thành một cái động lớn, ở trong này nhóm lửa hắt nước phần lớn đều là thú nhân, tuy thú nhân sợ nóng hơn á thú, thế nhưng ở nhiệt độ cao như thế này, cơ thể á thú lại không chịu nổi, làm được một lát liền té xỉu, nên chỉ có thú nhân làm việc này thôi. Nhìn thấy Bách Nhĩ, các thú nhân đều cười ha hả chào hỏi, còn nhắc y đừng có tới gần quá.
Bách Nhĩ nhìn chung quanh một lát, cuối cùng chọn động đá ở cuối vách núi, bảo Đào Đào thông báo cho những người khác rời khỏi sơn động, sau khi chờ người rời đi hết, thì chỉ thấy y tụ công ở tay phải, sau đó đánh ra một quyền.
Trong tai truyền đến tiếng rạn, nứt rất nhỏ, y không dám chần chừ, nhanh chóng lùi ra ngoài động. Vừa đến cửa động, liền nghe ầm một tiếng, bụi trong động bay khắp nơi, hiển nhiên là đã sụp xuống.
Các thú nhân nhìn nhau, không biết phát sinh chuyện gì, mãi tới khi trong động yên ắng lại, bụi bặm tan đi, Bách Nhĩ mới bảo bọn họ đi vào cùng mình. Chờ tới khi nhìn thấy đá sụp xuống ở cuối động kia, mọi người không khỏi giật mình, bởi vì muốn đốt bể nhiều đá như vậy phải mất rất nhiều công sức và củi lửa. Bách Nhĩ lại không quá hài lòng, bởi vì có nhiều viên đá vỡ vụn quá, có chút lãng phí, không tốt như dùng lửa đốt.
Để Đào Đào cùng các thú nhân chuyển đá ra ngoài, sau đó bảo những người khác tiếp tục đốt đá, Bách Nhĩ lại đưa tay đặt lên trên một khối đá, muốn thử xem có thể khống chế nội lực tách đá theo kích thước mong muốn không. Đá rất cứng, nội lực truyền vào không dễ như truyền vào gỗ hay cơ thể người, phải mất công sức một hồi, Bách Nhĩ mới tìm ra bí quyết, hóa nội lực thành một lưỡi kiếm mỏng, cắt vào trong đá. Bởi vì dạng khống chế nội lực *** tế này cực kỳ hao tổn *** thần, chờ y lấy một viên đá vuông vắn, có kích thước chuẩn ra khỏi vách núi, khi đưa cho Đào Đào đã chuyển đá xong mà đứng bên cạnh mình, dĩ nhiên y đã kiệt sức, không thể không ngồi xuống đất, khoanh chân điều hoà *** thần. Tới lúc mở mắt ra lại, nội lực không chỉ hoàn toàn khôi phục, mà thậm chí còn mơ hồ có dấu hiệu vượt qua phía trước, Bách Nhĩ liền biết loại khống chế *** vi này đối với tu luyện nội công là rất có lợi, chỉ tiếc quá chậm, trong thời gian ngắn không thể khai thác được lượng đá lớn. Bởi vậy, vừa nghỉ ngơi xong, y lại dựa theo cách thức ban đầu làm sụp một đống đá, đủ cho các thú nhân thu thập một ngày, rồi mới lại tiếp tục dùng phương pháp cắt đá để rèn luyện nội lực.
Dù cho các thú nhân đã quen với năng lực thỉnh thoảng toát ra này của Bách Nhĩ từ lâu, vẫn không khỏi có chút chấn động, bọn họ không thể ngờ rằng sau thời gian bị bệnh, dường như y còn lợi hại hơn trước kia. Thú nhân luôn sùng bái với sức mạnh, nên đều rất muốn biết Bách Nhĩ làm sao được thế, đáng tiếc nhìn y chăm chú cắt đá, lại không ai dám tiến lên quấy rầy, bởi vậy trong lòng càng trở nên như bị mèo cào vậy. Vì thế rất nhanh sau đó những người đang ở trong xây phòng ốc và Đồ đều biết chuyện phát sinh bên này.
Bởi vì không phải dùng lửa đốt đá nữa, nên trong động khai thác đá mát mẻ hơn nhiều. Đồ vốn lo lắng Bách Nhĩ bị nóng nên liền chạy vào trong động, sau đó hắn mới thấy yên tâm, lúc này cũng chính mắt nhìn thấy Bách Nhĩ lấy một viên đá vuông vắn từ trong vách núi ra. Quét mắt qua chỗ đá hỗn độn chất chồng ở trong sâu sơn động, không nhìn tới ánh mắt ám chỉ mau đi hỏi Bách Nhĩ của các thú nhân, Đồ suy nghĩ một lát, liền không đi quấy rầy Bách Nhĩ, mà xoay người rời đi. Các thú nhân thất vọng rất nhiều, không khỏi đều hận hắn đến mức nghiến răng kèn kẹt.
Mãi tới khi ăn bữa tối, Đồ mới gọi các thú nhân tụ họp, nói chuyện tu luyện nội công. Đám người Giác, Mạc dĩ nhiên không có dị nghị, từ khi còn ở trong sơn động, đối với những thứ Bách Nhĩ dạy, họ chưa bao giờ có suy nghĩ không muốn học. Những người khác ngược lại có chút do dự, nhất là các thú nhân gia nhập sau này.
“Lần trước toàn thân Bách Nhĩ không cử động được là vì luyện công?” Nam trầm tư một lát, hỏi.
Đối với chuyện này, Đồ không giấu diếm, mà thản nhiên thừa nhận. Ngay lúc đó, liền có vài thú nhân lộ ra ý rút lui trên mặt. Đồ lại nhắc nhở trước, nói phương pháp tu luyện tuy giống nhau, nhưng có người có thể luyện thành, có người có thể không luyện thành, thí dụ tốt nhất chính là hắn và Tát, tuy lấy mình ví dụ ngược lại với Tát, lại còn là phía vô dụng, khiến hắn rất muốn hộc máu, thế nhưng chuyện này không thể không nói rõ ra được, để tránh người ta có kỳ vọng quá lớn. Ngược lại là cuối cùng, khiến hắn bất ngờ là toàn bộ thú nhân đều sẵn lòng thử.
Kết quả này cũng khiến Bách Nhĩ bất ngờ. Y còn cho rằng sau khi phát sinh sự kiện kia của mình, cũng sẽ có vài thú nhân không tình nguyện mạo hiểm.
“Là con khỉ con nhảy ra nói muốn luyện trước.” Đồ ôm lấy Bách Nhĩ từ phía sau, màn đêm đã ghé tới thật lâu, nhưng cái nóng trong thung lũng vẫn chưa tan hết, mà hình như chỉ có ở bên cạnh Bách Nhĩ mới là mát mẻ, thoải mái nhất. Hắn dính y như keo dán, đến Tiểu Cổ trông thấy còn phải ngượng ngùng chạy đi “Người trước kia của chúng ta biết là ý của ngươi đương nhiên đều không có ý kiến gì. Nhưng mấy người bộ lạc của Phong ở chung không lâu, lại không trải qua chuyện gì, nên thiếu tín nhiệm cũng là bình thường. Ban đầu họ đều do dự, chỉ có tên nhóc Phong kia là kêu muốn học thôi. Sau đó ta bảo chỉ có cơ hội lần này, bọn họ cũng liền đồng ý.”
Bách Nhĩ không nói gì. Vì thế Đồ lay y, nói “Bách Nhĩ, ngươi thổi khúc Lương Châu một lần nữa cho ta nghe đi.” Giờ nhớ tới, hình như chính vì khúc này mà hắn mới chính thức đặt Bách Nhĩ vào lòng.
Bách Nhĩ lại không ngờ qua lâu như thế, Đồ còn nhớ rõ tên khúc nhạc, y không khỏi bật cười, nói “Ngươi hóa thành hình thú cho ta dựa vào đi.” Từ sau khi quan hệ của hai người trở nên thân thiết, Đồ lại không hóa thành hình thú trước mặt y nữa, điều này làm cho y hơi thất vọng. Nói thật là y khá thích con thú màu trắng hùng tráng, uy vũ kia.
Đồ có chút không tình nguyện, nhưng vẫn nghe lời hóa thành con sư tử lai báo, dựa vào bên cạnh Bách Nhĩ. Trước kia hắn dùng hình thú là vì ngoại trừ cách đó ra thì không còn cách nào tiếp cận Bách Nhĩ nữa, thế nhưng sau khi Bách Nhĩ đã chấp nhận hắn, hắn còn dùng hình thú xuất hiện trước mặt y thì đó chính là đầu đất. Hắm dám cá Bách Nhĩ tuyệt đối không xem hình thú của hắn là bạn đời của mình, còn lấy hình thú để ***, vậy càng đừng nghĩ tới. Tuy rằng hắn rất muốn thử.
Thấy hắn nghe lời như vậy, Bách Nhĩ lập tức vui vẻ cười, nhịn không được đưa tay xoa phía sau cái đầu lớn, mềm mượt của hắn, sau đó lấy tay ngắt một đoạn cỏ vừa phải, liền đổi sang tư thế thoải mái, một tay chống một bên đầu, tựa vào con thú trắng to lớn.
Mặt hồ dập dờn lay động, tiếng lá thổi xa xăm vang lên, thoáng hiện lên nhớ nhung, mang theo chút điềm đạm, thổi ánh trăng dày đặc, thổi ánh sao u ám. Khóe môi Bách Nhĩ mang theo ý cười nhàn nhạt, nhìn bọn nhỏ ở xa xa đuổi theo đom đóm, khúc nhạc khi dừng khi tiếp, lại không có nghẹn ngào, phiền muộn.
Chốn yên tĩnh trong lòng ta là quê hương ta.
…
Đối với một thú nhân vừa khai trai mà nói, bạn đời ở bên cạnh mà bảo hắn tiếp tục làm hòa thượng là chuyện không có khả năng. Bách Nhĩ đã không cần ngồi thiền luyện công nữa, nên không có lý do gì để từ chối tiếp. Hiện tại y không có bị cái động dục quỷ dị kia ảnh hưởng, nên đối với thân thể nam nhân cũng không có nhiều ham muốn, nhưng nếu nói là chán ghét thì cũng không có. Cho nên Bách Nhĩ cũng mặc cho Đồ làm, mãi đến sau khi Đồ tiến vào, cọ xát hồi lâu mới có cảm giác. Y cũng không phải người bạc đãi chính mình, có cảm giác là sẽ nghênh đón lại, khiến Đồ càng kích động hơn. Hai người làm một hồi tới thiên hôn địa ám mới xong, Đồ còn muốn tiếp, lại bị Bách Nhĩ đạp một phát ra gian ngoài luyện công, cũng nói rõ sau này không luyện công xong, thì đừng hòng làm gì. Đồng thời, cũng bởi vậy Bách Nhĩ mơ hồ đoán được nguyên nhân Đồ tốn nhiều thời gian như thế lại vẫn không luyện ra khí cơ. Tâm không tịnh, dù có ngồi thiền bao lâu cũng vô dụng. Chỉ là loại chuyện tịnh tâm này đúng là không có cách nào ép buộc.
Bởi vì có Bách Nhĩ xuất lực, tốc độ lấy đá tăng không ít, phần lớn mọi người đều chuyển qua đây đẽo đá, không cần dùng lửa khai thác đá, ai cũng thoải mái hơn nhiều, mà tốc độ xây phòng cũng vì vậy mà tăng gấp bội. Không mất tới mấy ngày, dãy nhà bên trái đã xây xong, sau khi để mặt trời chiếu ánh nắng chói chang một ngày, các thú nhân cùng với á thú nhường phòng cho Bách Nhĩ đều vào ở. Bởi vì còn chưa hoàn toàn xây xong, chưa tới thời điểm phân phối lại, thú nhân vào ở vẫn còn dư chỗ, nên liền phân một số á thú qua đây ở, không cần chen chúc như lúc trước nữa. Cứ như vậy, ngược lại ai cũng đều thở nhẹ ra, dù sao cũng phải nhanh chóng ổn định thỏa đáng trước khi mưa to kéo đến. Còn da thú làm lều thì gỡ xuống, phân cho các phòng, dùng để che cửa sổ hay che cửa cũng được.
Phòng ốc còn đang tiếp tục xây dựng, Đồ vẫn nhớ lời hắn từng nói, mỗi lần đi săn trở về, đều sẽ mang một sọt hoa nhỏ đủ loại cho Bách Nhĩ, đặt trong căn nhà đá đơn điệu cũng khá đẹp. Cái sọt nhỏ đó vẫn là nhờ Lão Thác làm. Thỉnh thoảng còn có thể đem một ít trái cây tươi, ngọt về. So với hoa, Bách Nhĩ thích mấy loại quả kia hơn. Nên lúc tới lượt y ra ngoài, y chỉ hái trái cây thôi.
Thời điểm dãy nhà bên phải xây xong, thời điểm mưa nhiều nhất hàng năm rốt cuộc cũng đã tới. Phòng ốc mới xây cho thú nhân có bạn đời vào ở trước, bộ lạc của Phong cũng có ba đôi bạn đời, mỗi nhà đều có một đứa con, bên Bách Nhĩ tính cả hai đôi lão nhân, cùng với Nặc và Tang Lộc chưa chính thức trở thành bạn đời, tổng cộng có năm đôi. Nói cách khác, hiện tại trong bộ lạc có tám đôi bạn đời, mà nhà Bách Nhĩ đã ở một mình, nên bảy đôi còn lại liền vào ở trong bảy gian, các lão nhân cũng cần không gian làm việc, nên không có ai đùn đẩy. Ngược lại là Lão Thác phải làm việc phức tạp hơn người khác lại vẫn chưa có không gian riêng, dưới cơn giận dữ, ông trực tiếp hỏi Kiều Ương làm bạn đời của mình, vì thế hai người cũng được chia một phòng, về sau cũng có người giúp ông nấu cơm. Thật ra nếu ông không gấp như vậy, Bách Nhĩ cũng định chuẩn bị cho ông riêng một phòng, nhưng hiện tại thì đã không cần nữa. Còn lại hai gian phòng thì phân cho thú nhân độc thân có con nhỏ, vừa vặn có bốn thú nhân, bốn tiểu hài tử, hai gia đình một gian, ở cũng rộng rãi, còn có thể chăm sóc lẫn nhau. Còn gian nhà lão nhân và tiểu hài tử trước đây ở, bên trong chỉ còn lại a mạt của Mạc, nên Mạc cũng trực tiếp vào ở. Mà khu nhà phía Tây xây xong liền có thể rời một số á thú độc thân qua ở.
Về phần Tát, để Đào Đào theo bên người, dĩ nhiên không phải bởi vì gã động tâm tư hay thích cái gì, gã chỉ cảm thấy á thú này nghe lời, im lặng, hơn nữa sức ăn lớn, có thể giúp gã giải quyết chỗ thức ăn đột nhiên nhiều ra kia. Gã không có hứng thú với á thú tự động đưa tới cửa, lại không muốn lãng phí thức ăn, càng không có khả năng bảo gã đi trả lại cho từng người một, nên sự tồn tại của Đào Đào là điều thiết yếu. Thế nhưng dù vậy, ở thời điểm không có á thú khác, gã vẫn bảo Đào Đào đứng cách xa gã hai bước. Gã ghét người khác quá thân thiết với mình, ngay cả Đồ cũng chỉ vì cùng nhau lớn lên từ nhỏ, nên gã mới chấp nhận thôi.
Bởi vì có mối quan hệ lợi ích này, hai người hợp tác đều vui vẻ.
Hôm nay là Tát đi săn, nhưng không tới lượt nhóm á thú của Đào Đào, nên y dĩ nhiên ở lại trong thung lũng. Bởi vì liên quan tới Tát, nên Bách Nhĩ cũng chú ý tới Đào Đào thêm vài phần, không ngờ lại phát hiện các á thú trong nhóm y đều bài xích y. Nhóm trưởng Thái Kim không chỉ mặc kệ, mà còn gần như là đi đầu cô lập Đào Đào. Suy nghĩ một lát, y liền viện lý do cần người có sức lớn giúp mình làm việc, để gọi Đào Đào lại đây. Đối với hành vi của Thái Kim, y cũng không trách cứ, nếu y đã giao người cho đối phương quản lý, mà còn ở bên cạnh chỉ trỏ, thì quả thật là rất không để người ta vào mắt. Thế nhưng y cũng không thể trơ mắt nhìn một nhân tài làm gốm bị họ làm cho nản lòng được, nên chỉ có thể chọn cách này thôi.
Bách Nhĩ mang theo Đào Đào đi tới chân núi đã bị khai thác đá tạo thành một cái động lớn, ở trong này nhóm lửa hắt nước phần lớn đều là thú nhân, tuy thú nhân sợ nóng hơn á thú, thế nhưng ở nhiệt độ cao như thế này, cơ thể á thú lại không chịu nổi, làm được một lát liền té xỉu, nên chỉ có thú nhân làm việc này thôi. Nhìn thấy Bách Nhĩ, các thú nhân đều cười ha hả chào hỏi, còn nhắc y đừng có tới gần quá.
Bách Nhĩ nhìn chung quanh một lát, cuối cùng chọn động đá ở cuối vách núi, bảo Đào Đào thông báo cho những người khác rời khỏi sơn động, sau khi chờ người rời đi hết, thì chỉ thấy y tụ công ở tay phải, sau đó đánh ra một quyền.
Trong tai truyền đến tiếng rạn, nứt rất nhỏ, y không dám chần chừ, nhanh chóng lùi ra ngoài động. Vừa đến cửa động, liền nghe ầm một tiếng, bụi trong động bay khắp nơi, hiển nhiên là đã sụp xuống.
Các thú nhân nhìn nhau, không biết phát sinh chuyện gì, mãi tới khi trong động yên ắng lại, bụi bặm tan đi, Bách Nhĩ mới bảo bọn họ đi vào cùng mình. Chờ tới khi nhìn thấy đá sụp xuống ở cuối động kia, mọi người không khỏi giật mình, bởi vì muốn đốt bể nhiều đá như vậy phải mất rất nhiều công sức và củi lửa. Bách Nhĩ lại không quá hài lòng, bởi vì có nhiều viên đá vỡ vụn quá, có chút lãng phí, không tốt như dùng lửa đốt.
Để Đào Đào cùng các thú nhân chuyển đá ra ngoài, sau đó bảo những người khác tiếp tục đốt đá, Bách Nhĩ lại đưa tay đặt lên trên một khối đá, muốn thử xem có thể khống chế nội lực tách đá theo kích thước mong muốn không. Đá rất cứng, nội lực truyền vào không dễ như truyền vào gỗ hay cơ thể người, phải mất công sức một hồi, Bách Nhĩ mới tìm ra bí quyết, hóa nội lực thành một lưỡi kiếm mỏng, cắt vào trong đá. Bởi vì dạng khống chế nội lực *** tế này cực kỳ hao tổn *** thần, chờ y lấy một viên đá vuông vắn, có kích thước chuẩn ra khỏi vách núi, khi đưa cho Đào Đào đã chuyển đá xong mà đứng bên cạnh mình, dĩ nhiên y đã kiệt sức, không thể không ngồi xuống đất, khoanh chân điều hoà *** thần. Tới lúc mở mắt ra lại, nội lực không chỉ hoàn toàn khôi phục, mà thậm chí còn mơ hồ có dấu hiệu vượt qua phía trước, Bách Nhĩ liền biết loại khống chế *** vi này đối với tu luyện nội công là rất có lợi, chỉ tiếc quá chậm, trong thời gian ngắn không thể khai thác được lượng đá lớn. Bởi vậy, vừa nghỉ ngơi xong, y lại dựa theo cách thức ban đầu làm sụp một đống đá, đủ cho các thú nhân thu thập một ngày, rồi mới lại tiếp tục dùng phương pháp cắt đá để rèn luyện nội lực.
Dù cho các thú nhân đã quen với năng lực thỉnh thoảng toát ra này của Bách Nhĩ từ lâu, vẫn không khỏi có chút chấn động, bọn họ không thể ngờ rằng sau thời gian bị bệnh, dường như y còn lợi hại hơn trước kia. Thú nhân luôn sùng bái với sức mạnh, nên đều rất muốn biết Bách Nhĩ làm sao được thế, đáng tiếc nhìn y chăm chú cắt đá, lại không ai dám tiến lên quấy rầy, bởi vậy trong lòng càng trở nên như bị mèo cào vậy. Vì thế rất nhanh sau đó những người đang ở trong xây phòng ốc và Đồ đều biết chuyện phát sinh bên này.
Bởi vì không phải dùng lửa đốt đá nữa, nên trong động khai thác đá mát mẻ hơn nhiều. Đồ vốn lo lắng Bách Nhĩ bị nóng nên liền chạy vào trong động, sau đó hắn mới thấy yên tâm, lúc này cũng chính mắt nhìn thấy Bách Nhĩ lấy một viên đá vuông vắn từ trong vách núi ra. Quét mắt qua chỗ đá hỗn độn chất chồng ở trong sâu sơn động, không nhìn tới ánh mắt ám chỉ mau đi hỏi Bách Nhĩ của các thú nhân, Đồ suy nghĩ một lát, liền không đi quấy rầy Bách Nhĩ, mà xoay người rời đi. Các thú nhân thất vọng rất nhiều, không khỏi đều hận hắn đến mức nghiến răng kèn kẹt.
Mãi tới khi ăn bữa tối, Đồ mới gọi các thú nhân tụ họp, nói chuyện tu luyện nội công. Đám người Giác, Mạc dĩ nhiên không có dị nghị, từ khi còn ở trong sơn động, đối với những thứ Bách Nhĩ dạy, họ chưa bao giờ có suy nghĩ không muốn học. Những người khác ngược lại có chút do dự, nhất là các thú nhân gia nhập sau này.
“Lần trước toàn thân Bách Nhĩ không cử động được là vì luyện công?” Nam trầm tư một lát, hỏi.
Đối với chuyện này, Đồ không giấu diếm, mà thản nhiên thừa nhận. Ngay lúc đó, liền có vài thú nhân lộ ra ý rút lui trên mặt. Đồ lại nhắc nhở trước, nói phương pháp tu luyện tuy giống nhau, nhưng có người có thể luyện thành, có người có thể không luyện thành, thí dụ tốt nhất chính là hắn và Tát, tuy lấy mình ví dụ ngược lại với Tát, lại còn là phía vô dụng, khiến hắn rất muốn hộc máu, thế nhưng chuyện này không thể không nói rõ ra được, để tránh người ta có kỳ vọng quá lớn. Ngược lại là cuối cùng, khiến hắn bất ngờ là toàn bộ thú nhân đều sẵn lòng thử.
Kết quả này cũng khiến Bách Nhĩ bất ngờ. Y còn cho rằng sau khi phát sinh sự kiện kia của mình, cũng sẽ có vài thú nhân không tình nguyện mạo hiểm.
“Là con khỉ con nhảy ra nói muốn luyện trước.” Đồ ôm lấy Bách Nhĩ từ phía sau, màn đêm đã ghé tới thật lâu, nhưng cái nóng trong thung lũng vẫn chưa tan hết, mà hình như chỉ có ở bên cạnh Bách Nhĩ mới là mát mẻ, thoải mái nhất. Hắn dính y như keo dán, đến Tiểu Cổ trông thấy còn phải ngượng ngùng chạy đi “Người trước kia của chúng ta biết là ý của ngươi đương nhiên đều không có ý kiến gì. Nhưng mấy người bộ lạc của Phong ở chung không lâu, lại không trải qua chuyện gì, nên thiếu tín nhiệm cũng là bình thường. Ban đầu họ đều do dự, chỉ có tên nhóc Phong kia là kêu muốn học thôi. Sau đó ta bảo chỉ có cơ hội lần này, bọn họ cũng liền đồng ý.”
Bách Nhĩ không nói gì. Vì thế Đồ lay y, nói “Bách Nhĩ, ngươi thổi khúc Lương Châu một lần nữa cho ta nghe đi.” Giờ nhớ tới, hình như chính vì khúc này mà hắn mới chính thức đặt Bách Nhĩ vào lòng.
Bách Nhĩ lại không ngờ qua lâu như thế, Đồ còn nhớ rõ tên khúc nhạc, y không khỏi bật cười, nói “Ngươi hóa thành hình thú cho ta dựa vào đi.” Từ sau khi quan hệ của hai người trở nên thân thiết, Đồ lại không hóa thành hình thú trước mặt y nữa, điều này làm cho y hơi thất vọng. Nói thật là y khá thích con thú màu trắng hùng tráng, uy vũ kia.
Đồ có chút không tình nguyện, nhưng vẫn nghe lời hóa thành con sư tử lai báo, dựa vào bên cạnh Bách Nhĩ. Trước kia hắn dùng hình thú là vì ngoại trừ cách đó ra thì không còn cách nào tiếp cận Bách Nhĩ nữa, thế nhưng sau khi Bách Nhĩ đã chấp nhận hắn, hắn còn dùng hình thú xuất hiện trước mặt y thì đó chính là đầu đất. Hắm dám cá Bách Nhĩ tuyệt đối không xem hình thú của hắn là bạn đời của mình, còn lấy hình thú để ***, vậy càng đừng nghĩ tới. Tuy rằng hắn rất muốn thử.
Thấy hắn nghe lời như vậy, Bách Nhĩ lập tức vui vẻ cười, nhịn không được đưa tay xoa phía sau cái đầu lớn, mềm mượt của hắn, sau đó lấy tay ngắt một đoạn cỏ vừa phải, liền đổi sang tư thế thoải mái, một tay chống một bên đầu, tựa vào con thú trắng to lớn.
Mặt hồ dập dờn lay động, tiếng lá thổi xa xăm vang lên, thoáng hiện lên nhớ nhung, mang theo chút điềm đạm, thổi ánh trăng dày đặc, thổi ánh sao u ám. Khóe môi Bách Nhĩ mang theo ý cười nhàn nhạt, nhìn bọn nhỏ ở xa xa đuổi theo đom đóm, khúc nhạc khi dừng khi tiếp, lại không có nghẹn ngào, phiền muộn.
Chốn yên tĩnh trong lòng ta là quê hương ta.
…
Đối với một thú nhân vừa khai trai mà nói, bạn đời ở bên cạnh mà bảo hắn tiếp tục làm hòa thượng là chuyện không có khả năng. Bách Nhĩ đã không cần ngồi thiền luyện công nữa, nên không có lý do gì để từ chối tiếp. Hiện tại y không có bị cái động dục quỷ dị kia ảnh hưởng, nên đối với thân thể nam nhân cũng không có nhiều ham muốn, nhưng nếu nói là chán ghét thì cũng không có. Cho nên Bách Nhĩ cũng mặc cho Đồ làm, mãi đến sau khi Đồ tiến vào, cọ xát hồi lâu mới có cảm giác. Y cũng không phải người bạc đãi chính mình, có cảm giác là sẽ nghênh đón lại, khiến Đồ càng kích động hơn. Hai người làm một hồi tới thiên hôn địa ám mới xong, Đồ còn muốn tiếp, lại bị Bách Nhĩ đạp một phát ra gian ngoài luyện công, cũng nói rõ sau này không luyện công xong, thì đừng hòng làm gì. Đồng thời, cũng bởi vậy Bách Nhĩ mơ hồ đoán được nguyên nhân Đồ tốn nhiều thời gian như thế lại vẫn không luyện ra khí cơ. Tâm không tịnh, dù có ngồi thiền bao lâu cũng vô dụng. Chỉ là loại chuyện tịnh tâm này đúng là không có cách nào ép buộc.
Bởi vì có Bách Nhĩ xuất lực, tốc độ lấy đá tăng không ít, phần lớn mọi người đều chuyển qua đây đẽo đá, không cần dùng lửa khai thác đá, ai cũng thoải mái hơn nhiều, mà tốc độ xây phòng cũng vì vậy mà tăng gấp bội. Không mất tới mấy ngày, dãy nhà bên trái đã xây xong, sau khi để mặt trời chiếu ánh nắng chói chang một ngày, các thú nhân cùng với á thú nhường phòng cho Bách Nhĩ đều vào ở. Bởi vì còn chưa hoàn toàn xây xong, chưa tới thời điểm phân phối lại, thú nhân vào ở vẫn còn dư chỗ, nên liền phân một số á thú qua đây ở, không cần chen chúc như lúc trước nữa. Cứ như vậy, ngược lại ai cũng đều thở nhẹ ra, dù sao cũng phải nhanh chóng ổn định thỏa đáng trước khi mưa to kéo đến. Còn da thú làm lều thì gỡ xuống, phân cho các phòng, dùng để che cửa sổ hay che cửa cũng được.
Phòng ốc còn đang tiếp tục xây dựng, Đồ vẫn nhớ lời hắn từng nói, mỗi lần đi săn trở về, đều sẽ mang một sọt hoa nhỏ đủ loại cho Bách Nhĩ, đặt trong căn nhà đá đơn điệu cũng khá đẹp. Cái sọt nhỏ đó vẫn là nhờ Lão Thác làm. Thỉnh thoảng còn có thể đem một ít trái cây tươi, ngọt về. So với hoa, Bách Nhĩ thích mấy loại quả kia hơn. Nên lúc tới lượt y ra ngoài, y chỉ hái trái cây thôi.
Thời điểm dãy nhà bên phải xây xong, thời điểm mưa nhiều nhất hàng năm rốt cuộc cũng đã tới. Phòng ốc mới xây cho thú nhân có bạn đời vào ở trước, bộ lạc của Phong cũng có ba đôi bạn đời, mỗi nhà đều có một đứa con, bên Bách Nhĩ tính cả hai đôi lão nhân, cùng với Nặc và Tang Lộc chưa chính thức trở thành bạn đời, tổng cộng có năm đôi. Nói cách khác, hiện tại trong bộ lạc có tám đôi bạn đời, mà nhà Bách Nhĩ đã ở một mình, nên bảy đôi còn lại liền vào ở trong bảy gian, các lão nhân cũng cần không gian làm việc, nên không có ai đùn đẩy. Ngược lại là Lão Thác phải làm việc phức tạp hơn người khác lại vẫn chưa có không gian riêng, dưới cơn giận dữ, ông trực tiếp hỏi Kiều Ương làm bạn đời của mình, vì thế hai người cũng được chia một phòng, về sau cũng có người giúp ông nấu cơm. Thật ra nếu ông không gấp như vậy, Bách Nhĩ cũng định chuẩn bị cho ông riêng một phòng, nhưng hiện tại thì đã không cần nữa. Còn lại hai gian phòng thì phân cho thú nhân độc thân có con nhỏ, vừa vặn có bốn thú nhân, bốn tiểu hài tử, hai gia đình một gian, ở cũng rộng rãi, còn có thể chăm sóc lẫn nhau. Còn gian nhà lão nhân và tiểu hài tử trước đây ở, bên trong chỉ còn lại a mạt của Mạc, nên Mạc cũng trực tiếp vào ở. Mà khu nhà phía Tây xây xong liền có thể rời một số á thú độc thân qua ở.
Tác giả :
Nhạn Quá Thanh Thiên