Xuyên Việt Thú Nhân Chi Thành
Chương 52
Warren và Amber rời đi, mặc dù cũng nghiêm túc như lần đầu tiên đến đây, nhưng dù nhìn Yadaier thế nào trong đầu Trình Trì cũng hiện ra bốn chữ “Áp giải về kinh”.
Sau khi mọi người nhìn theo đội ngũ với thân phận cao quý kia rời khỏi, Trình Trì và Claude liếc mắt nhìn nhau, hai bên đều thấy được biểu tình nhẹ nhõm từ trong ánh mắt người kia —— Chịu đi rồi.
Sự rời đi của Warren khiến trấn nhỏ lại lần nữa khôi phục sự tĩnh lặng, cũng khiến mọi người yên tâm tận đáy lòng, Claude có thể an tâm săn thú, Trình Trì không cần vắt óc làm cố vấn tâm lý, Ian có thể cùng Jerome và Fix vui sướng mà đi chơi không cần lo lắng chuyện tên bại hoại kia xuất hiện ức hiếp daddy nó, còn trưởng trấn cũng rốt cuộc không cần mỗi ngày sợ chiêu đãi không chu toàn bị vị tổ tông dưới một người trên vạn người kia làm cho lo lắng sợ hãi, về phần những cư dân khác, vốn không quen trong trấn xuất hiện một người có thân phận cao quý như thế, ngay cả đi đứng mà cũng rón rén như mèo sợ mạo phạm hắn.
.
Bên này bởi vì Warren và Amber đi khỏi mà vui mừng khôn xiết, còn bầu không khí ở chủ thành thì thua thật xa.
“Ngươi thực sự hiểu được gánh nặng của trách nhiệm mà ngươi mang trên người sao? Ngươi rốt cuộc muốn phóng đãng như vậy đến khi nào!” Aubrey nhìn Warren thờ ơ đứng bên dưới, lớn tiếng hỏi.
“Sao vậy papa, con chỉ bất quá là đi gặp mặt ca ca mình một chút thôi mà, như vậy có gì sai chứ?” Warren nhướng nhướng mi, giọng nói thản nhiên mà hỏi ngược.
“Chính bản thân ngươi rõ ràng hơn ta, Warren, vì sao ngươi không thể chín chắn một chút?” Aubrey đã không biết nên làm thế nào để dạy đứa con này.
“Chín chắn? Ngài thực sự nghĩ con thiếu chín chắn à? Hay là, ngài càng thích loại tính cách như ca ca hơn.” Warren cười cười, “Chỉ bởi vì nghĩ tới điểm này, cho nên con mới cố ý đến nơi ca ca ở để học hỏi, chỉ là vì muốn ngài hài lòng mà thôi.”
“Câm miệng!” Aubrey đứng lên cắt ngang Warren, hắn đi từng bước tới trước mặt Warren, nhìn thẳng vào đôi mắt hờ hững của con mình, “Ngươi cho rằng ngươi chín chắn sao? Ngươi chín chắn cho nên mỗi ngày không làm việc đàng hoàng mà lăn lộn với cái đám dở dở ương trong thành? Ngươi chín chắn nên đi cướp bạn lữ của Claude, chuyện như vậy nếu như truyền ra ngươi biết sẽ có hậu quả gì không?”
“A.” Warren cười khẽ một tiếng, ngẩng đầu nhìn vào mắt Aubrey, “Quả nhiên, trong lòng ngài, con luôn luôn sai a. Hay là, trong mắt ngài, chỉ có Claude mới là đứa con chân chính, ngài oán hận con cướp đi bạn lữ của con trai ngài sao? Nhưng mà không phải ngài cũng thấy rồi sao, hắn lần này lại tìm được một giống cái giống hệt Lance vậy, thật đúng là… chậc, nhưng mà Trình Trì kia cũng thật là…”
Warren còn chưa nói xong đã bị chặn họng, “Cách xa Trình Trì một chút, không nên đi quấy rầy cuộc sống của bọn họ. Ngươi không được đến gần bọn họ, chuyện về Lance, đó là lần cuối cùng.”
Warren nghe ra sự lạnh lùng trong lời nói của Aubrey, nhưng trên mặt cười càng tươi, “Nếu như con đến gần thì sao? Ngài giết con để xả giận cho con cưng của ngài sao?”
“Warren, ngươi cũng là con trai của ta, Claude cũng vậy, ta không thiên vị cho bên nào cả, ta chỉ hy vọng các ngươi đều làm tốt công việc của bản thân.” Aubrey nhìn Warren không hề che giấu sự châm chọc sâu trong đáy mắt, cảm thấy mệt mỏi, nhẹ giọng nói, “Claude có cuộc sống của Claude, mà vị trí này, chủ nhân của thế giới thú nhân, sau này sẽ là của ngươi.”
“Còn ngài thì sao? Ngài chuẩn bị dỡ xuống trọng trách mà ngài không muốn gánh vác để cùng sinh sống hạnh phúc với con trai của mình, đúng không? Chủ thành này rồi sẽ không còn gì liên quan đến ngài nữa, đúng không?” Warren hỏi ngược, “Đây là thứ mà ngài chuẩn bị bồi thường cho con sao? Nhưng con lại cảm thấy đây là một thứ rác rưởi ngài cột vào chân con, chỉ có điều nó phủ thêm một lớp khoác ngoài hào nhoáng mà thôi.” Thấy Aubrey không nói gì, Warren tiếp tục nói, “Ngài đừng tự cho là công bằng, đem chuyện này ra để che giấu sự bất công của mình.”
“Ta bất công?” Aubrey nghe Warren mỗi câu mỗi chữ nói ra lời này, trong mắt có chút không thể tin lại có chút tổn thương, “Đúng, ta bất công, ta hiện tại cũng hận bản thân bất công! Ta hận ta làm một người cha vì trách nhiệm mà bỏ rơi con mình, hơn hai mươi năm không hề quan tâm để nó vất vả chịu khổ! Ta thừa nhận ta không phải một người cha hoàn hảo, nhưng ta cũng có thể thề với trời là ta đối với ngươi, chưa bao giờ không an phận làm một người cha! Ta cho ngươi áo gấm cơm ngon, ta dạy ngươi đi săn, ta thậm chí quét sạch tất cả tai họa ngầm có nguy cơ làm tổn thương ngươi.” Giọng nói của Aubrey bắt đầu gấp gáp, hiển nhiên là bị kích động cực kỳ, “Ngươi cho là Amber khi đó hạ sát thủ với Lance thành công sao? Cuối cùng người xử lý gọn chuyện này là ta, có biết vì sao không? Là vì ngươi! Vì để danh dự của ngươi không bị tổn hại, vì để ngươi không bị gièm pha dan díu với giống cái của ca ca mình, để sau này ngươi leo lên vị trí chủ thành không bị ai chê bai. Lance có mưu đồ, người sáng suốt đều nhìn ra được, nhưng ngươi lại qua lại với hắn, ta biết, ngươi chỉ đơn giản muốn làm Claude bẽ mặt, để chọc tức ta. Đúng, ngươi thành công rồi, ngươi làm Claude bẽ mặt, ngươi cũng chọc điên ta, nhưng ngươi cũng tự đem danh dự bôi nhọ! Nếu muốn nói ta bất công, ta đúng thật là bất công, thiên vị, hao hết tâm huyết vì ngươi nhưng ngươi lại thua thiệt Claude quá nhiều, toàn bộ đều bị ngươi cho rằng là lòng lang dạ thú! Ngươi rốt cuộc ghen ghét Claude cái gì? Ghen ghét nó quá khổ cực so với ngươi, ghen nó thuở nhỏ không có papa bên cạnh chỉ có thể tự học những kỹ năng mà vốn phải được papa dạy dỗ? Ngươi là —— khụ khụ khụ ——”
Aubrey còn chưa nói xong liền đột ngột ôm ngực ho dữ dỗi, tiếng ho càng lúc càng lớn, chờ khi Warren cảm thấy không ổn muốn tiến lên đỡ lấy thì Aubrey đột nhiên ho ra một búng máu, sau đó ngã vật xuống, mà Yadaier và Jeff nghe thấy âm thanh lạ lao ra nhìn thấy cảnh này thì nhịn không được mà kêu lên sợ hãi, chạy nhanh đến bên Aubrey muốn nâng hắn dậy.
Warren đứng một bên trố mắt nhìn thấy vết máu mà Aubrey phun tung tóe ban nãy, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy trống rỗng.
.
Tin Aubrey ngã xuống khiến cho các quý tộc ở chủ thành đều rục rịch, bọn họn vô thức bày thị vệ đi vào hỏi thăm tin tức, mà những thầy thuốc nổi danh trong chủ thành đều tụ tập bên giường Aubrey, chẩn bệnh, mà bên cạnh Aubrey là Yadaier và Jeff đang cau mày lo lắng cùng với Warren mặt không chút biểu tình.
Các thầy thuốc chẩn bệnh một lúc lâu, nét mặt mọi người đều không lạc quan, điều này khiến cho Yadaier và Jeff lo rằng đã càng thêm trầm trọng, còn Warren đứng bên cạnh không nói một lời nhìn thoáng qua Aubrey nằm trên giường nhắm tịt hai mắt mặt không chút máu, bỗng nhiên xoay người bỏ đi.
Đối với chuyện Warren bỏ đi, Yadaier và Jeff song song nhíu mày, nhưng vẫn không nói gì.
.
“Sao rồi? Papa khỏe không?” Amber thấy Warren trở về, vội vàng tiến lên đón, hỏi, “Ta vốn định đi thăm, nhưng lại bị thị vệ ngăn cản, đang yên lành sao tự dưng lại ngất đi? Thầy thuốc nói gì?”
Warren chỉ đờ đẫn đi tới bên bồn nước rửa tay, không nói gì.
Đối với sự lãnh đạm của Warren, Amber mấp máy miệng, vẫn đi tới bên cạnh Warren tiếp tục nói, “Bây giờ papa đã tỉnh chưa? Có cần chuẩn bị thứ gì hay không? Để ta sai người đi chuẩn bị, để đến lúc đó đỡ mất thời gian…”
Warren lại trầm mặc rửa tay lau khô rồi xoay người lẳng lặng nhìn Amber, một lát mới mở miệng hỏi, “Ngươi phái người giết Lance?”
Vốn đang nghĩ nên chuẩn bị thứ gì, Amber nghe được câu hỏi của Warren thì ngừng bặt, nhìn vào cặp mắt không có chút ấm áp của Warren, Amber cảm thấy lạnh cả người.
“Ngươi phái người giết Lance?” Warren thấy Amber không trả lời, lập lại.
“Đúng.” Amber nhìn Warren, tim đập một cái thật mạnh, gật đầu đáp.
“Ha hả.” Warren cong khóe môi, gật đầu, “Hay lắm.”
Vốn đang chờ Warren nổi giận, Amber không ngờ Warren lại cười, hắn không phải không hiểu được nụ cười này, chờ khi hắn nói xong sau đó lại đi ngang qua người mình, trong lòng Amber dâng lên một nỗi sợ, hắn vô thức vươn tay nắm tay áo Warren, “Warren…”
Bị Amber kéo, Warren cúi đầu nhìn thoáng qua tay áo bị nắm, giơ tay hất ra, xoay người nhìn Amber vẻ mặt đã tái mét, “Ngươi là một quý tộc đúng nghĩa, thủ đoạn độc ác, nhưng phải nhớ lấy, lần sau muốn làm sạch sẽ, đừng để người khác dọn dẹp hỗn loạn mà mình gây ra. Còn nữa.” Warren cười cúi người nhỏ nhẹ nói bên tai Amber, “Ngươi muốn, bất quá chỉ là vị trí vợ của chủ thành mà thôi, đối với ngươi, có phải Warren ta hay không, thực ra cũng đâu quan trọng, đúng không? Như vậy, chúc mừng ngươi, nguyện vọng của ngươi sắp đạt được rồi. Nhưng, đừng đi quá xa, quá tham lam, không phải chuyện tốt.”
Warren nói xong cũng không thèm để ý vẻ mặt của Amber, không quay đầu lại bỏ đi.
Đợi khi tiếng đóng cửa vang lên, Amber đang ngơ ngẩn đàng kia mới phảng phất như vừa tỉnh cơn mê, sức lực như bị rút hết ngã ngồi lên ghế, xiết chặt hai tay, móng tay cũng bấu thật sâu vào thịt, một giọt nước mắt rơi xuống.
“Con của ta, đừng khóc nữa.” Chẳng biết từ bao giờ, Felix đi vào căn phòng đó, đứng sau chiếc ghế hai tay khoác lên vai Amber đang kích động, giọng nói mặc dù thân thiết, nhưng vẻ mặt thì như đang tính toán mang chút mờ mịt và hưng phấn.
Nghe giọng cha mình, Amber vô thức giơ tay lau đi nước mắt, giọng nói như bị nghẹt quay đầu hỏi, “Papa, sao ngài lại tới đây?”
“Nga.” Felix dùng ánh mắt ra dấu chỉ về phía phòng ngủ của Aubrey, “Vị kia không phải đang sinh bệnh sao, ta đương nhiên phải tới thăm, nhưng lại bị thủ vệ đuổi cho nên tiện đường tới thăm ngươi, dù sao thân phận ngươi cũng không bình thường, có thể biết được vài tình huống.”
“Con cũng không rõ lắm tình hình của thành chủ.” Amber vội vã trấn định tinh thần lắc đầu nói, “Vừa nãy con cũng không được đi vào.”
“Nhưng.” Felix không biết vừa nhớ đến cái gì, trong mắt lóe ra hào quang cuồng nhiệt, “Nghe nói lần này rất nghiêm trọng a…”
“Mong rằng thành chủ có thể mau khỏe.” Amber nghe Felix nói vậy vô thức nhìn thoáng qua phòng ngủ của Aubrey, thấp giọng nói.
Felix cũng không nán lại nơi của Amber lâu, lúc gần đi, Felix xoay người lần thứ hai nắm lấy hai vai Amber, nghiêm khắc nói, “Con ta, nhớ rõ ta từng nói với ngươi, trên thế giới này, vĩnh viễn không phản bội mình thì chỉ là chính mình, muốn tự bảo hộ mình, thì phải nắm quyền lực trong tay.”
Nói xong không đợi Amber phản ứng đã vội vã rời đi.
Amber nhìn Felix rời đi, trong mắt lộ ra tâm tình rất phức tạp, trong đầu không tự chủ nhớ lại những lời mà Trình Trì đã nói với mình khi đến Mạt Thác trấn, cúi đầu xiết chặt hai nắm tay.
.
Sau một hồi bận rộn, đến rạng sáng, Aubrey rốt cuộc cũng tỉnh lại, nhưng nụ cười chưa nở được đến giây thứ ba đã tiếp tục lâm vào hôn mê.
Mà Warren đứng ngoài cửa sau khi nghe được Aubrey nói câu kia, hơi cụt hứng đứng bên tường.
“Bảo vệ Warren thật kỹ cho ta, không được nói về tình trạng của ta cho Claude.”
Sau khi mọi người nhìn theo đội ngũ với thân phận cao quý kia rời khỏi, Trình Trì và Claude liếc mắt nhìn nhau, hai bên đều thấy được biểu tình nhẹ nhõm từ trong ánh mắt người kia —— Chịu đi rồi.
Sự rời đi của Warren khiến trấn nhỏ lại lần nữa khôi phục sự tĩnh lặng, cũng khiến mọi người yên tâm tận đáy lòng, Claude có thể an tâm săn thú, Trình Trì không cần vắt óc làm cố vấn tâm lý, Ian có thể cùng Jerome và Fix vui sướng mà đi chơi không cần lo lắng chuyện tên bại hoại kia xuất hiện ức hiếp daddy nó, còn trưởng trấn cũng rốt cuộc không cần mỗi ngày sợ chiêu đãi không chu toàn bị vị tổ tông dưới một người trên vạn người kia làm cho lo lắng sợ hãi, về phần những cư dân khác, vốn không quen trong trấn xuất hiện một người có thân phận cao quý như thế, ngay cả đi đứng mà cũng rón rén như mèo sợ mạo phạm hắn.
.
Bên này bởi vì Warren và Amber đi khỏi mà vui mừng khôn xiết, còn bầu không khí ở chủ thành thì thua thật xa.
“Ngươi thực sự hiểu được gánh nặng của trách nhiệm mà ngươi mang trên người sao? Ngươi rốt cuộc muốn phóng đãng như vậy đến khi nào!” Aubrey nhìn Warren thờ ơ đứng bên dưới, lớn tiếng hỏi.
“Sao vậy papa, con chỉ bất quá là đi gặp mặt ca ca mình một chút thôi mà, như vậy có gì sai chứ?” Warren nhướng nhướng mi, giọng nói thản nhiên mà hỏi ngược.
“Chính bản thân ngươi rõ ràng hơn ta, Warren, vì sao ngươi không thể chín chắn một chút?” Aubrey đã không biết nên làm thế nào để dạy đứa con này.
“Chín chắn? Ngài thực sự nghĩ con thiếu chín chắn à? Hay là, ngài càng thích loại tính cách như ca ca hơn.” Warren cười cười, “Chỉ bởi vì nghĩ tới điểm này, cho nên con mới cố ý đến nơi ca ca ở để học hỏi, chỉ là vì muốn ngài hài lòng mà thôi.”
“Câm miệng!” Aubrey đứng lên cắt ngang Warren, hắn đi từng bước tới trước mặt Warren, nhìn thẳng vào đôi mắt hờ hững của con mình, “Ngươi cho rằng ngươi chín chắn sao? Ngươi chín chắn cho nên mỗi ngày không làm việc đàng hoàng mà lăn lộn với cái đám dở dở ương trong thành? Ngươi chín chắn nên đi cướp bạn lữ của Claude, chuyện như vậy nếu như truyền ra ngươi biết sẽ có hậu quả gì không?”
“A.” Warren cười khẽ một tiếng, ngẩng đầu nhìn vào mắt Aubrey, “Quả nhiên, trong lòng ngài, con luôn luôn sai a. Hay là, trong mắt ngài, chỉ có Claude mới là đứa con chân chính, ngài oán hận con cướp đi bạn lữ của con trai ngài sao? Nhưng mà không phải ngài cũng thấy rồi sao, hắn lần này lại tìm được một giống cái giống hệt Lance vậy, thật đúng là… chậc, nhưng mà Trình Trì kia cũng thật là…”
Warren còn chưa nói xong đã bị chặn họng, “Cách xa Trình Trì một chút, không nên đi quấy rầy cuộc sống của bọn họ. Ngươi không được đến gần bọn họ, chuyện về Lance, đó là lần cuối cùng.”
Warren nghe ra sự lạnh lùng trong lời nói của Aubrey, nhưng trên mặt cười càng tươi, “Nếu như con đến gần thì sao? Ngài giết con để xả giận cho con cưng của ngài sao?”
“Warren, ngươi cũng là con trai của ta, Claude cũng vậy, ta không thiên vị cho bên nào cả, ta chỉ hy vọng các ngươi đều làm tốt công việc của bản thân.” Aubrey nhìn Warren không hề che giấu sự châm chọc sâu trong đáy mắt, cảm thấy mệt mỏi, nhẹ giọng nói, “Claude có cuộc sống của Claude, mà vị trí này, chủ nhân của thế giới thú nhân, sau này sẽ là của ngươi.”
“Còn ngài thì sao? Ngài chuẩn bị dỡ xuống trọng trách mà ngài không muốn gánh vác để cùng sinh sống hạnh phúc với con trai của mình, đúng không? Chủ thành này rồi sẽ không còn gì liên quan đến ngài nữa, đúng không?” Warren hỏi ngược, “Đây là thứ mà ngài chuẩn bị bồi thường cho con sao? Nhưng con lại cảm thấy đây là một thứ rác rưởi ngài cột vào chân con, chỉ có điều nó phủ thêm một lớp khoác ngoài hào nhoáng mà thôi.” Thấy Aubrey không nói gì, Warren tiếp tục nói, “Ngài đừng tự cho là công bằng, đem chuyện này ra để che giấu sự bất công của mình.”
“Ta bất công?” Aubrey nghe Warren mỗi câu mỗi chữ nói ra lời này, trong mắt có chút không thể tin lại có chút tổn thương, “Đúng, ta bất công, ta hiện tại cũng hận bản thân bất công! Ta hận ta làm một người cha vì trách nhiệm mà bỏ rơi con mình, hơn hai mươi năm không hề quan tâm để nó vất vả chịu khổ! Ta thừa nhận ta không phải một người cha hoàn hảo, nhưng ta cũng có thể thề với trời là ta đối với ngươi, chưa bao giờ không an phận làm một người cha! Ta cho ngươi áo gấm cơm ngon, ta dạy ngươi đi săn, ta thậm chí quét sạch tất cả tai họa ngầm có nguy cơ làm tổn thương ngươi.” Giọng nói của Aubrey bắt đầu gấp gáp, hiển nhiên là bị kích động cực kỳ, “Ngươi cho là Amber khi đó hạ sát thủ với Lance thành công sao? Cuối cùng người xử lý gọn chuyện này là ta, có biết vì sao không? Là vì ngươi! Vì để danh dự của ngươi không bị tổn hại, vì để ngươi không bị gièm pha dan díu với giống cái của ca ca mình, để sau này ngươi leo lên vị trí chủ thành không bị ai chê bai. Lance có mưu đồ, người sáng suốt đều nhìn ra được, nhưng ngươi lại qua lại với hắn, ta biết, ngươi chỉ đơn giản muốn làm Claude bẽ mặt, để chọc tức ta. Đúng, ngươi thành công rồi, ngươi làm Claude bẽ mặt, ngươi cũng chọc điên ta, nhưng ngươi cũng tự đem danh dự bôi nhọ! Nếu muốn nói ta bất công, ta đúng thật là bất công, thiên vị, hao hết tâm huyết vì ngươi nhưng ngươi lại thua thiệt Claude quá nhiều, toàn bộ đều bị ngươi cho rằng là lòng lang dạ thú! Ngươi rốt cuộc ghen ghét Claude cái gì? Ghen ghét nó quá khổ cực so với ngươi, ghen nó thuở nhỏ không có papa bên cạnh chỉ có thể tự học những kỹ năng mà vốn phải được papa dạy dỗ? Ngươi là —— khụ khụ khụ ——”
Aubrey còn chưa nói xong liền đột ngột ôm ngực ho dữ dỗi, tiếng ho càng lúc càng lớn, chờ khi Warren cảm thấy không ổn muốn tiến lên đỡ lấy thì Aubrey đột nhiên ho ra một búng máu, sau đó ngã vật xuống, mà Yadaier và Jeff nghe thấy âm thanh lạ lao ra nhìn thấy cảnh này thì nhịn không được mà kêu lên sợ hãi, chạy nhanh đến bên Aubrey muốn nâng hắn dậy.
Warren đứng một bên trố mắt nhìn thấy vết máu mà Aubrey phun tung tóe ban nãy, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy trống rỗng.
.
Tin Aubrey ngã xuống khiến cho các quý tộc ở chủ thành đều rục rịch, bọn họn vô thức bày thị vệ đi vào hỏi thăm tin tức, mà những thầy thuốc nổi danh trong chủ thành đều tụ tập bên giường Aubrey, chẩn bệnh, mà bên cạnh Aubrey là Yadaier và Jeff đang cau mày lo lắng cùng với Warren mặt không chút biểu tình.
Các thầy thuốc chẩn bệnh một lúc lâu, nét mặt mọi người đều không lạc quan, điều này khiến cho Yadaier và Jeff lo rằng đã càng thêm trầm trọng, còn Warren đứng bên cạnh không nói một lời nhìn thoáng qua Aubrey nằm trên giường nhắm tịt hai mắt mặt không chút máu, bỗng nhiên xoay người bỏ đi.
Đối với chuyện Warren bỏ đi, Yadaier và Jeff song song nhíu mày, nhưng vẫn không nói gì.
.
“Sao rồi? Papa khỏe không?” Amber thấy Warren trở về, vội vàng tiến lên đón, hỏi, “Ta vốn định đi thăm, nhưng lại bị thị vệ ngăn cản, đang yên lành sao tự dưng lại ngất đi? Thầy thuốc nói gì?”
Warren chỉ đờ đẫn đi tới bên bồn nước rửa tay, không nói gì.
Đối với sự lãnh đạm của Warren, Amber mấp máy miệng, vẫn đi tới bên cạnh Warren tiếp tục nói, “Bây giờ papa đã tỉnh chưa? Có cần chuẩn bị thứ gì hay không? Để ta sai người đi chuẩn bị, để đến lúc đó đỡ mất thời gian…”
Warren lại trầm mặc rửa tay lau khô rồi xoay người lẳng lặng nhìn Amber, một lát mới mở miệng hỏi, “Ngươi phái người giết Lance?”
Vốn đang nghĩ nên chuẩn bị thứ gì, Amber nghe được câu hỏi của Warren thì ngừng bặt, nhìn vào cặp mắt không có chút ấm áp của Warren, Amber cảm thấy lạnh cả người.
“Ngươi phái người giết Lance?” Warren thấy Amber không trả lời, lập lại.
“Đúng.” Amber nhìn Warren, tim đập một cái thật mạnh, gật đầu đáp.
“Ha hả.” Warren cong khóe môi, gật đầu, “Hay lắm.”
Vốn đang chờ Warren nổi giận, Amber không ngờ Warren lại cười, hắn không phải không hiểu được nụ cười này, chờ khi hắn nói xong sau đó lại đi ngang qua người mình, trong lòng Amber dâng lên một nỗi sợ, hắn vô thức vươn tay nắm tay áo Warren, “Warren…”
Bị Amber kéo, Warren cúi đầu nhìn thoáng qua tay áo bị nắm, giơ tay hất ra, xoay người nhìn Amber vẻ mặt đã tái mét, “Ngươi là một quý tộc đúng nghĩa, thủ đoạn độc ác, nhưng phải nhớ lấy, lần sau muốn làm sạch sẽ, đừng để người khác dọn dẹp hỗn loạn mà mình gây ra. Còn nữa.” Warren cười cúi người nhỏ nhẹ nói bên tai Amber, “Ngươi muốn, bất quá chỉ là vị trí vợ của chủ thành mà thôi, đối với ngươi, có phải Warren ta hay không, thực ra cũng đâu quan trọng, đúng không? Như vậy, chúc mừng ngươi, nguyện vọng của ngươi sắp đạt được rồi. Nhưng, đừng đi quá xa, quá tham lam, không phải chuyện tốt.”
Warren nói xong cũng không thèm để ý vẻ mặt của Amber, không quay đầu lại bỏ đi.
Đợi khi tiếng đóng cửa vang lên, Amber đang ngơ ngẩn đàng kia mới phảng phất như vừa tỉnh cơn mê, sức lực như bị rút hết ngã ngồi lên ghế, xiết chặt hai tay, móng tay cũng bấu thật sâu vào thịt, một giọt nước mắt rơi xuống.
“Con của ta, đừng khóc nữa.” Chẳng biết từ bao giờ, Felix đi vào căn phòng đó, đứng sau chiếc ghế hai tay khoác lên vai Amber đang kích động, giọng nói mặc dù thân thiết, nhưng vẻ mặt thì như đang tính toán mang chút mờ mịt và hưng phấn.
Nghe giọng cha mình, Amber vô thức giơ tay lau đi nước mắt, giọng nói như bị nghẹt quay đầu hỏi, “Papa, sao ngài lại tới đây?”
“Nga.” Felix dùng ánh mắt ra dấu chỉ về phía phòng ngủ của Aubrey, “Vị kia không phải đang sinh bệnh sao, ta đương nhiên phải tới thăm, nhưng lại bị thủ vệ đuổi cho nên tiện đường tới thăm ngươi, dù sao thân phận ngươi cũng không bình thường, có thể biết được vài tình huống.”
“Con cũng không rõ lắm tình hình của thành chủ.” Amber vội vã trấn định tinh thần lắc đầu nói, “Vừa nãy con cũng không được đi vào.”
“Nhưng.” Felix không biết vừa nhớ đến cái gì, trong mắt lóe ra hào quang cuồng nhiệt, “Nghe nói lần này rất nghiêm trọng a…”
“Mong rằng thành chủ có thể mau khỏe.” Amber nghe Felix nói vậy vô thức nhìn thoáng qua phòng ngủ của Aubrey, thấp giọng nói.
Felix cũng không nán lại nơi của Amber lâu, lúc gần đi, Felix xoay người lần thứ hai nắm lấy hai vai Amber, nghiêm khắc nói, “Con ta, nhớ rõ ta từng nói với ngươi, trên thế giới này, vĩnh viễn không phản bội mình thì chỉ là chính mình, muốn tự bảo hộ mình, thì phải nắm quyền lực trong tay.”
Nói xong không đợi Amber phản ứng đã vội vã rời đi.
Amber nhìn Felix rời đi, trong mắt lộ ra tâm tình rất phức tạp, trong đầu không tự chủ nhớ lại những lời mà Trình Trì đã nói với mình khi đến Mạt Thác trấn, cúi đầu xiết chặt hai nắm tay.
.
Sau một hồi bận rộn, đến rạng sáng, Aubrey rốt cuộc cũng tỉnh lại, nhưng nụ cười chưa nở được đến giây thứ ba đã tiếp tục lâm vào hôn mê.
Mà Warren đứng ngoài cửa sau khi nghe được Aubrey nói câu kia, hơi cụt hứng đứng bên tường.
“Bảo vệ Warren thật kỹ cho ta, không được nói về tình trạng của ta cho Claude.”
Tác giả :
Arpege