Xuyên Việt Thành Trúc Mã Pháo Hôi Của Vạn Nhân Mê
Chương 46: Thành tích
Sáu dấu chấm tròn, Cạn-Lời, chính là tâm tình của Tống Dụ bây giờ.
Đọc hết quyển ‘Sự khống chế ôn nhu’, cậu dĩ nhiên không phải là không có chút hiểu biết gì giữa nam – nam, chỉ là cậu chưa từng nghĩ qua, mối quan hệ bạn bè đơn thuần giữa cậu cùng Tạ Tuy sẽ bị bẻ cong thành như vậy.
Cậu dành hết nửa ngày đập chuyên lâu cho cp.
Mọi người từ khó tin nổi chuyển sang cười trên sự đau khổ của người khác, sau khi gọi xong, bắt đầu trực tiếp ở trong chuyên lâu kêu gọi Tống Dụ.
[Dụ ca, khách quý khách quý khách quý.]
[Thi ra sao rồi bảo bối, cậu có biết quãng thời gian trước bọn tôi lo gần chết về thành tích của cậu không QAQ]
[Chỉ sợ đến lúc đó cậu cùng Tạ thần một người đầu bảng, một người chót bảng, thật sự là quá ngược.]
[Thi thế nào vậy Dụ ca! Đừng cách quá xa Tạ thần trên bảng nghen!]
Tống Dụ làm người trong cuộc, sau khi cạn lời một hồi cũng không có cảm giác gì khác. Dù sao cậu biết mình thẳng, cây ngay không sợ chết đứng.
Cậu buông mí mắt, tùy tiện lướt, thấy có người hỏi thành tích của cậu, lập tức sự chú ý liền bị dời đi.
[Ông xã Dụ ca của cưng: Thi cũng tạm được.]
Cậu chuyển đề tài quá nhanh, trong bài post một đám con gái đang lo lắng đề phòng, trong nháy mắt thở phào một hơi thật dài.
Xấu hổ qua đi rồi, bọn họ càng thêm nhiệt tình về khoản thành tích của Tống Dụ.
Dù sao, mấy ngày nay, thành tích của cậu đã nhấc lên không biết bao nhiêu tinh phong huyết vũ trên diễn đàn.
Đám người trước giờ chờ để chế giễu cậu đều đang cầu Phật bái hương cho cậu, toàn diễn đàn căng thẳng kích động, khẩn cầu cậu thi ra thành tích thật tốt. Nhất Trung từ trước tới nay chỉ có một người này.
[Dụ ca có thể lọt top 100 sao?]
[Nghe nói Tạ thần một kèm một giúp cậu học bổ túc, nhất định không có vấn đề đâu Dụ ca.]
[Không được để Tạ thần thất vọng nha.]
Tống Dụ thi xong tâm tình rất tốt. Dưới màn đêm ôn nhu, cậu thoáng nhíu mày, rồi lại giãn ra.
[Sẽ không để cậu ấy thất vọng.]
Một câu nói khác hoàn toàn phong cách dĩ vãng của cậu vừa nói ra, không biết bao nhiêu cô gái sửng sốt, sau đó trước điện thoại cười tươi như một đóa hoa.
[… Ngoan quá rồi.]
[Được, chúng tôi tin tưởng cậu sẽ không để cho cậu ấy thất vọng.]
[Lọt top 100, chúng tôi sẽ tặng một tấm banner cho Tạ thần, trên đó viết ‘Cứu tử phù thương’*]
*cứu sống, chăm sóc người bị thương
[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha]
Khóe môi Tống Dụ cong lên, cũng nở nụ cười.
Cậu còn nhớ lần đầu tiên bản thân đăng nhập diễn đàn này, trong đầu nghĩ rằng Tạ Tuy vốn nên có một cuộc sống cấp ba giống như vậy, sáng sủa, hoạt bát, vạn người chú ý.
Hiện tại thì sao?
Cũng coi như là hoàn thành một nửa rồi. Tuy rằng Tạ Tuy bình thường cũng không thường giao lưu với người khác, nhưng hắn tiếp nhận được đặc biệt nhiều thiện ý.
Đặt điện thoại di động qua một bên, Tống Dụ nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.
Nhưng mà lần này.
Lại mơ thấy một giấc mộng có liên quan đến Tạ Tuy.
Có hai lần trước làm nền, lần này Tống Dụ rất bình tĩnh.
Buổi dạ tiệc từ giấc mơ trước tiếp diễn.
Màn đêm vô tận, mưa rơi rả rích.
Người nam nhân cao gầy bước xuống xe, thân mặc tây trang đen, khí chất thanh lãnh, mái tóc hơi dài, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ tinh xảo.
Người bên cạnh tiến lên một bước, giúp hắn che dù.
Nam nhân vững vàng bước lên cầu thang.
Trong vườn hoa, hoa tường vi đỏ rực leo lên cánh cửa sắt chạm trổ, làn mưa tinh tế rơi ướt mặt cỏ.
Bóng đêm mờ mịt, mưa dày đặc.
Dưới tán dù lộ ra đường viền khuôn mặt lạnh lùng của nam nhân. Môi mân thành một đường thẳng, hòa vào khí chất xa cách, bạc tình.
“Đẹp trai không?”
Trong một căn phòng ngủ trên lầu ba, không ồn ào náo nhiệt như ngoài phòng khách. Nơi này yên tĩnh lại thanh lãnh, cửa sổ bên cạnh vừa vặn có thể nhìn xuống vườn hoa.
Người nói chuyện chính là một người phụ nữ, mặc một chiếc váy dài màu da, mái tóc đen xoăn lọn như rong biển, trang điểm xa hoa phi phàm, nhưng tay lại rất phá hình tượng mà cầm một miếng khoai tây chiên nhét vào miệng mình.
Cô vừa ăn vừa nói: “Vị kia mấy năm trước mới được Tạ gia nhận thức, đưa trở về, tuổi còn trẻ, hiện tại đã bắt đầu tiếp quản tập đoàn Tạ thị từ chỗ cha mình, thật sự tài giỏi.”
Bên cạnh cô là một người thanh niên. Cậu thu hồi tầm mắt, giọng điệu bình tĩnh: “Đẹp trai, nhưng có liên quan gì tới chị đâu?”
Cô gái lầu bầu: “Làm sao lại không liên quan tới chị, nói không chừng lát nữa chị đây lập tức nhất kiến chung tình với cậu ta thì sao; sơ ý một chút người ta thành anh rể của em bây giờ.”
Thanh niên cười nhạo: “Vậy cũng thực sự là sơ ý quá rồi.”
“… Em đây thiếu đòn phải không!”
“Tỉnh lại đi, chị lớn hơn người ta đó.”
“Tuổi tác không phải là vấn đề.”
“Nhưng em nhìn bộ dáng của cậu ta có vẻ sẽ không thích chị đâu.”
“Em từ đâu mà kết luận.”
“Trực giác nam nhân.”
“Còn chưa bao giờ yêu đương, em có trực giác rắm chó thì có.”
“Nhưng em hiểu rõ cậu ấy.” Thanh niên cong môi cười khẽ, màu da của cậu trắng bệch kiểu bệnh trạng, con ngươi rất nhạt màu, toàn thân tỏa ra cảm giác yếu đuối dễ vỡ như thủy tinh, đôi mắt tràn ra ý cười: “Nói ra thì hồi còn bé em với cậu ta từng gặp qua, chỉ là cậu ấy chắc không nhớ rõ đâu.”
“Gặp qua?”
“Đúng vậy, chuyện hồi năm tuổi. Mẹ đưa em đến trang viên ngoại thành để dưỡng bệnh thì vừa vặn dì Hứa cũng ở gần đó, hai đứa chơi với nhau một quãng thời gian.”
“Dì Hứa…” Cô gái lẩm bẩm, khẽ thở dài một tiếng nhỏ đến mức không thể nghe thấy: “Dì ấy thời điểm đó hẳn là đang rất loạn giữa Hứa gia cùng Tạ gia.”
Lắc lắc đầu, không đề cập tới những chuyện cũ này, cô hỏi.
“Vậy hai đứa đây là có duyên phận đó, đợi lát nữa thay quần áo xuống dưới ôn chuyện?”
Thanh niên cười: “Thôi, em nhớ người ta, không nhất định người ta còn nhớ em. Hơn nữa, hồi bé cậu ta không trông như vậy đâu.”
“Không phải như vậy? Là như thế nào?”
“Không muốn nói cho chị. Nhưng chị nghe lời em là được rồi, đừng đi tự chuốc nhục nhã, cậu ta không có hứng thú với loại nữ nhân tình sử phong phú như chị.”
“… A a a a a a, em trai ruột của tôi đây vậy mà đang suy nghĩ cho tôi, thiệt ngại quá.”
Thanh niên nhìn cô, thong dong nói: “Không có gì, đúng là nên thấy ngại.”
“Tống Dụ!”
Cô gái giả bộ phẫn nộ hô lên một tiếng, nhưng không duy trì được bao lâu đã nhịn không được bật cười. Cô đứng dậy, ngón tay trắng nõn chọt chọt vầng trán của thanh niên: “Chị phải thử một chút, em chờ xem chị có lấy được phương thức liên lạc của cậu ta hay không! Hừ!”
Hình ảnh cuối cùng của giấc mơ là cậu nhìn bóng lưng của cô, bất đắc dĩ cong khóe môi cười.
Ngày hôm sau, Tống Dụ tỉnh dậy, buồn bực xoa nhẹ mi tâm. Cái quỷ gì vậy, hệ thống đang giúp cậu hoàn thiện diễn biến trong sách sao?
Sợ cậu đọc xong rồi quên, không diễn lại được chi tiết, cho nên lấy góc độ của Tống Dụ nói cho cậu biết?
Thảo nào mỗi lần nằm mơ đều thấy Tạ Tuy lên sân khấu.
Giờ tự học sáng sớm, Tống Dụ đặt sách tiếng Anh xuống trước mặt mình, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tạ Tuy.
Độc quyền của học thần. Tạ Tuy đang ngủ.
So với nam nhân cậu nhìn thoáng qua trong mộng, ngũ quan thời niên thiếu của hắn vẫn còn hơi non nớt, đặc biệt là lúc ngủ sẽ bớt đi cảm giác nguy hiểm ác liệt kia. Lông mi đen dài, sống mũi cao thẳng, tinh xảo và thanh lãnh. Môi rất mỏng, mím chặt.
Tống Dụ suy nghĩ lung tung, bắt đầu hồi tưởng lại chuyện trong mộng.
Cuộc đối thoại giữa ‘Tống Dụ’ và ‘Tống Uyển Oánh’ trong giấc mơ. Vậy rốt cuộc Tạ Tuy thích kiểu con gái nào?
Cậu thực sự nhàn đến phát chán, liền chăm chú nhìn mặt Tạ Tuy, suy nghĩ hồi lâu về vấn đề này. Theo lời của Tạ Tuy, đại khái là thích kiểu ôn nhu, thanh thuần? Loại này cậu cũng thích. Tốt nhất là khi cười lên sẽ lộ hai lúm đồng tiền, với lại mềm mại một chút, thích làm nũng nữa.
Nghĩ tới nghĩ lui.
Tống Dụ cùng Tạ Tuy mắt đối mắt.
Đôi con ngươi của Tạ Tuy đen kịt, thâm thúy, lẳng lặng theo dõi cậu.
Tống Dụ xấu hổ trong chốc lát, bảo: “Cậu tỉnh rồi à.”
Tạ Tuy chống bàn ngồi dậy, cười, âm thanh hơi khàn: “Bị cậu nhìn như vậy, làm sao ngủ tiếp được.”
Tống Dụ: “… Ừm, tớ chán quá nên đang giúp cậu đếm lông mi.”
Tạ Tuy nghiêng đầu: “Bao nhiêu cọng?”
Tống Dụ: “Thấy cậu tỉnh, tớ sợ quá quên mất rồi.”
Tạ Tuy cong môi dưới, không vạch trần cậu, mở sách tiếng Anh, lật ra bài đang học.
Tống Dụ lại trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, trực tiếp hỏi: “Tạ Tuy, cậu có nữ sinh mình thích chưa?”
Tầm mắt Tạ Tuy rơi vào hàng chữ tiếng Anh đầu tiên, lạnh nhạt nói: “Tại sao lại hỏi cái này.”
Tống Dụ: “Tò mò! Có qua có lại, tớ nói với cậu trước. Tớ thích nữ sinh dịu dàng, thiện lương, tốt nhất là biết làm nũng.”
Tạ Tuy còn chưa kịp nói, Mã Tiểu Đinh thính tai đã nghe rõ ràng, ồn ào: “Dụ ca, anh nói như chưa nói vậy, đúng là câu trả lời qua loa của thẳng nam điển hình. Sao anh không nói anh thích em gái tóc vàng đi, nam sinh đều thích em gái tóc vàng.”
Tống Dụ quay đầu lại: “Câm miệng!”
Mã Tiểu Đinh: “…”
Y dùng tay làm động tác khóa kéo ngoài miệng.
Tạ Tuy cười, lặp lại: “Dịu dàng, xinh xắn, thiện lương, biết làm nũng, hả?”
Tống Dụ cẩn thận nghe, xác nhận không có gì sai, gật đầu, “Đúng vậy.”
Giọng điệu Tạ Tuy rất nhạt: “Khéo ghê, chúng ta có nhiều điểm giống nhau. Tôi thích thiện lương, đáng yêu, thông minh.”
Ném gạch đi nhận lại cũng là gạch.
Tống Dụ mắt trợn trắng: “Đây cũng qua loa quá rồi.”
Tạ Tuy liếc cậu một cái: “Tôi thật lòng.”
Tống Dụ: “Tớ cũng thật lòng!”
Bọn họ vẫn chưa tranh luận xong, thầy Trình chủ nhiệm đã bước vào. Đặt bình giữ nhiệt lên bục giảng, trên mặt thầy Trình kiêu hãnh ngời ngời, nụ cười không ngăn lại được, sáng lóa cả khuôn mặt.
“Các em học sinh, nói cho các em một tin tốt.”
“Đây là kì kiểm tra tháng đầu tiên của năm cấp ba của các em, tổ giáo viên cũng hết sức coi trọng kì thi này. Mọi người đều cấp thiết muốn biết thành tích, cho nên hôm qua các thầy cô chấm thi cố gắng tăng ca, hôm nay đã thống kê xong thành tích của các em. Bảng thông báo hẳn là đã dán danh sách lên rồi.”
“Thành tích cả lớp thầy còn chưa xem kỹ, nhưng điểm trung bình lớp chúng ta đứng nhất khối. Cái này không thể không kể đến công mọi người gian khổ phấn đấu cả một khoảng thời gian này, cả lớp đều đáng được biểu dương. Nào, cho bản thân một tràng pháo tay.”
Thầy Trình dẫn đầu vỗ tay.
Tin thành tích đã được công bố làm đám học sinh lớp 10A1 giật mình, chỉ có thể vỗ tay theo thầy.
Bốp bốp bốp.
Thầy Trình hăng hái: “Lớp trưởng lát nữa đến tiết sinh hoạt lớp có thể cùng mọi người thảo luận muốn tổ chức hoạt động vui chơi gì.”
Ông vừa nói đến cái này, ánh mắt bọn học sinh liền sáng lên!
Nhất thời, cả lớp sôi trào, tiếng vỗ tay so với vừa nãy nhiệt liệt hơn nhiều!
Mà tất cả tâm tình của Tống Dụ đều đặt trên tin tức ‘thành tích đã được công bố’ này, cả tiết đều mất tập trung. Lúc sắp tan học, cậu lấy ra đồng xu hôm qua, bắt đầu búng xu. Ngửa là tốt, úp là xấu.
Chuông tan học vừa vang.
Mở tay ra.
Đồng xu lật ngửa.
“Đi đi đi đi!”
Tống Dụ lôi kéo Tạ Tuy chạy ra ngoài – vận may tốt như vậy, nói không chừng còn có thể lọt vào top 10.
Bảng thông báo đặt ở phía dưới tòa nhà, hiện tại đã bị vây quanh bởi một đám người, nhưng sau khi nhìn thấy bọn họ liền tự giác nhường ra một con đường.
Tạ Tuy khí định thần nhàn đi ở phía sau. So với bản thân, hắn ngược lại càng muốn xem thành tích của Tống Dụ.
Tống Dụ đứng trước bảng thông báo, ngước lên trên nhìn, người thứ nhất quả nhiên là Tạ Tuy.
Điểm tuyệt đối 750, tổng điểm của hắn 748.
Bên cạnh đều là tiếng hút khí cùng tiếng xì xào bàn tán.
“Tạ thần thật sự không hổ là Tạ thần.”
“Đây là điểm người thi được sao?”
Ngoại trừ môn ngữ văn, còn lại đều đạt điểm tuyệt đối, chỉnh chỉnh tề tề.
Tống Dụ bình tĩnh hơn so với những người bên cạnh nhiều. Vầng hào quang của nhân vật chính mà, không thể không phục.
Tạ Tuy không hề để ý chút nào về thành tích của mình, đứng kế bên, hỏi cậu: “Cậu thấy tên mình không?”
Tống Dụ trực tiếp bắt đầu tìm từ người đứng thứ 100, âm thanh chột dạ, “Không.” Dò từ dưới lên, hơi sốt sắng.
Tạ Tuy lại cười: “Tôi thấy rồi.”
Tống Dụ: “Hả?”
Tạ Tuy vươn tay ra, chỉ vào hàng đầu tiên của cột thứ hai, đứng cạnh tên của hắn.
“Hạng 81.”
Tống Dụ ngẩng đầu, nhìn một hồi lâu. Điều cậu cố gắng quyết tâm bao lâu nay rốt cuộc đạt được như ước nguyện. Cậu nở nụ cười, con ngươi trong suốt, xán lạn hơn cả nắng sớm.
[Vui quá bà con ơi! Dụ ca hạng 81 toàn khối!]
Lâu chủ: Mẹ ơi, thật sự trâu bò, top 100 toàn khối trường Nhất Trung thành phố C! Thật sự là học bá! Toán học với vật lý đều đạt điểm tuyệt đối! ĐM! Mắng không lại, đánh không nổi, thành tích còn không sánh bằng, tôi đây muốn tự kỷ.
1L: A a a a a mị hưng phấn quá mị quyết định tối nay kêu mẹ mở hai bàn tiệc. Giết gà giết vịt, mổ heo mổ trâu.
2L: Bọn nhổ nước bọt bị vả mặt đau không? Mau ra đây chịu mắng!
3L: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha lầu trên à, kỳ kiểm tra tháng của Dụ ca không phải là sảng văn vả mặt, mà là đại nạn thế kỷ. Tôi thấy bọn nhổ nước bọt mừng muốn điên rồi.
…
15L: Dụ ca thi tốt như vậy, Tạ thần không thể không kể công. Đương nhiên, cũng phải cảm ơn toàn thể bạn học lớp 10A1, ví dụ như tôi, đã không quấy rầy cậu ấy.
16L: Nói có lý, vậy nên tôi dự định tặng 500 tệ cho lớp 10A1 làm quà thưởng.
17L: Học sinh lớp 10A1:????
18L: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha dưới đây hẳn là đường đi.
Ô ô ô Dụ ca cùng Tạ thần sóng vai đứng cùng một hàng, trời ạ, đây là duyên phận trời định gì vậy. Tôi vĩnh viễn sẽ đứng ở nơi cách cậu gần nhất, bắt đầu từ ngày đầu tiên chúng ta làm bạn cùng bàn đã được chú định.
19L: Hô, cái kỳ kiểm tra tháng chết tiệt cuối cùng cũng kết thúc.
Đọc hết quyển ‘Sự khống chế ôn nhu’, cậu dĩ nhiên không phải là không có chút hiểu biết gì giữa nam – nam, chỉ là cậu chưa từng nghĩ qua, mối quan hệ bạn bè đơn thuần giữa cậu cùng Tạ Tuy sẽ bị bẻ cong thành như vậy.
Cậu dành hết nửa ngày đập chuyên lâu cho cp.
Mọi người từ khó tin nổi chuyển sang cười trên sự đau khổ của người khác, sau khi gọi xong, bắt đầu trực tiếp ở trong chuyên lâu kêu gọi Tống Dụ.
[Dụ ca, khách quý khách quý khách quý.]
[Thi ra sao rồi bảo bối, cậu có biết quãng thời gian trước bọn tôi lo gần chết về thành tích của cậu không QAQ]
[Chỉ sợ đến lúc đó cậu cùng Tạ thần một người đầu bảng, một người chót bảng, thật sự là quá ngược.]
[Thi thế nào vậy Dụ ca! Đừng cách quá xa Tạ thần trên bảng nghen!]
Tống Dụ làm người trong cuộc, sau khi cạn lời một hồi cũng không có cảm giác gì khác. Dù sao cậu biết mình thẳng, cây ngay không sợ chết đứng.
Cậu buông mí mắt, tùy tiện lướt, thấy có người hỏi thành tích của cậu, lập tức sự chú ý liền bị dời đi.
[Ông xã Dụ ca của cưng: Thi cũng tạm được.]
Cậu chuyển đề tài quá nhanh, trong bài post một đám con gái đang lo lắng đề phòng, trong nháy mắt thở phào một hơi thật dài.
Xấu hổ qua đi rồi, bọn họ càng thêm nhiệt tình về khoản thành tích của Tống Dụ.
Dù sao, mấy ngày nay, thành tích của cậu đã nhấc lên không biết bao nhiêu tinh phong huyết vũ trên diễn đàn.
Đám người trước giờ chờ để chế giễu cậu đều đang cầu Phật bái hương cho cậu, toàn diễn đàn căng thẳng kích động, khẩn cầu cậu thi ra thành tích thật tốt. Nhất Trung từ trước tới nay chỉ có một người này.
[Dụ ca có thể lọt top 100 sao?]
[Nghe nói Tạ thần một kèm một giúp cậu học bổ túc, nhất định không có vấn đề đâu Dụ ca.]
[Không được để Tạ thần thất vọng nha.]
Tống Dụ thi xong tâm tình rất tốt. Dưới màn đêm ôn nhu, cậu thoáng nhíu mày, rồi lại giãn ra.
[Sẽ không để cậu ấy thất vọng.]
Một câu nói khác hoàn toàn phong cách dĩ vãng của cậu vừa nói ra, không biết bao nhiêu cô gái sửng sốt, sau đó trước điện thoại cười tươi như một đóa hoa.
[… Ngoan quá rồi.]
[Được, chúng tôi tin tưởng cậu sẽ không để cho cậu ấy thất vọng.]
[Lọt top 100, chúng tôi sẽ tặng một tấm banner cho Tạ thần, trên đó viết ‘Cứu tử phù thương’*]
*cứu sống, chăm sóc người bị thương
[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha]
Khóe môi Tống Dụ cong lên, cũng nở nụ cười.
Cậu còn nhớ lần đầu tiên bản thân đăng nhập diễn đàn này, trong đầu nghĩ rằng Tạ Tuy vốn nên có một cuộc sống cấp ba giống như vậy, sáng sủa, hoạt bát, vạn người chú ý.
Hiện tại thì sao?
Cũng coi như là hoàn thành một nửa rồi. Tuy rằng Tạ Tuy bình thường cũng không thường giao lưu với người khác, nhưng hắn tiếp nhận được đặc biệt nhiều thiện ý.
Đặt điện thoại di động qua một bên, Tống Dụ nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.
Nhưng mà lần này.
Lại mơ thấy một giấc mộng có liên quan đến Tạ Tuy.
Có hai lần trước làm nền, lần này Tống Dụ rất bình tĩnh.
Buổi dạ tiệc từ giấc mơ trước tiếp diễn.
Màn đêm vô tận, mưa rơi rả rích.
Người nam nhân cao gầy bước xuống xe, thân mặc tây trang đen, khí chất thanh lãnh, mái tóc hơi dài, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ tinh xảo.
Người bên cạnh tiến lên một bước, giúp hắn che dù.
Nam nhân vững vàng bước lên cầu thang.
Trong vườn hoa, hoa tường vi đỏ rực leo lên cánh cửa sắt chạm trổ, làn mưa tinh tế rơi ướt mặt cỏ.
Bóng đêm mờ mịt, mưa dày đặc.
Dưới tán dù lộ ra đường viền khuôn mặt lạnh lùng của nam nhân. Môi mân thành một đường thẳng, hòa vào khí chất xa cách, bạc tình.
“Đẹp trai không?”
Trong một căn phòng ngủ trên lầu ba, không ồn ào náo nhiệt như ngoài phòng khách. Nơi này yên tĩnh lại thanh lãnh, cửa sổ bên cạnh vừa vặn có thể nhìn xuống vườn hoa.
Người nói chuyện chính là một người phụ nữ, mặc một chiếc váy dài màu da, mái tóc đen xoăn lọn như rong biển, trang điểm xa hoa phi phàm, nhưng tay lại rất phá hình tượng mà cầm một miếng khoai tây chiên nhét vào miệng mình.
Cô vừa ăn vừa nói: “Vị kia mấy năm trước mới được Tạ gia nhận thức, đưa trở về, tuổi còn trẻ, hiện tại đã bắt đầu tiếp quản tập đoàn Tạ thị từ chỗ cha mình, thật sự tài giỏi.”
Bên cạnh cô là một người thanh niên. Cậu thu hồi tầm mắt, giọng điệu bình tĩnh: “Đẹp trai, nhưng có liên quan gì tới chị đâu?”
Cô gái lầu bầu: “Làm sao lại không liên quan tới chị, nói không chừng lát nữa chị đây lập tức nhất kiến chung tình với cậu ta thì sao; sơ ý một chút người ta thành anh rể của em bây giờ.”
Thanh niên cười nhạo: “Vậy cũng thực sự là sơ ý quá rồi.”
“… Em đây thiếu đòn phải không!”
“Tỉnh lại đi, chị lớn hơn người ta đó.”
“Tuổi tác không phải là vấn đề.”
“Nhưng em nhìn bộ dáng của cậu ta có vẻ sẽ không thích chị đâu.”
“Em từ đâu mà kết luận.”
“Trực giác nam nhân.”
“Còn chưa bao giờ yêu đương, em có trực giác rắm chó thì có.”
“Nhưng em hiểu rõ cậu ấy.” Thanh niên cong môi cười khẽ, màu da của cậu trắng bệch kiểu bệnh trạng, con ngươi rất nhạt màu, toàn thân tỏa ra cảm giác yếu đuối dễ vỡ như thủy tinh, đôi mắt tràn ra ý cười: “Nói ra thì hồi còn bé em với cậu ta từng gặp qua, chỉ là cậu ấy chắc không nhớ rõ đâu.”
“Gặp qua?”
“Đúng vậy, chuyện hồi năm tuổi. Mẹ đưa em đến trang viên ngoại thành để dưỡng bệnh thì vừa vặn dì Hứa cũng ở gần đó, hai đứa chơi với nhau một quãng thời gian.”
“Dì Hứa…” Cô gái lẩm bẩm, khẽ thở dài một tiếng nhỏ đến mức không thể nghe thấy: “Dì ấy thời điểm đó hẳn là đang rất loạn giữa Hứa gia cùng Tạ gia.”
Lắc lắc đầu, không đề cập tới những chuyện cũ này, cô hỏi.
“Vậy hai đứa đây là có duyên phận đó, đợi lát nữa thay quần áo xuống dưới ôn chuyện?”
Thanh niên cười: “Thôi, em nhớ người ta, không nhất định người ta còn nhớ em. Hơn nữa, hồi bé cậu ta không trông như vậy đâu.”
“Không phải như vậy? Là như thế nào?”
“Không muốn nói cho chị. Nhưng chị nghe lời em là được rồi, đừng đi tự chuốc nhục nhã, cậu ta không có hứng thú với loại nữ nhân tình sử phong phú như chị.”
“… A a a a a a, em trai ruột của tôi đây vậy mà đang suy nghĩ cho tôi, thiệt ngại quá.”
Thanh niên nhìn cô, thong dong nói: “Không có gì, đúng là nên thấy ngại.”
“Tống Dụ!”
Cô gái giả bộ phẫn nộ hô lên một tiếng, nhưng không duy trì được bao lâu đã nhịn không được bật cười. Cô đứng dậy, ngón tay trắng nõn chọt chọt vầng trán của thanh niên: “Chị phải thử một chút, em chờ xem chị có lấy được phương thức liên lạc của cậu ta hay không! Hừ!”
Hình ảnh cuối cùng của giấc mơ là cậu nhìn bóng lưng của cô, bất đắc dĩ cong khóe môi cười.
Ngày hôm sau, Tống Dụ tỉnh dậy, buồn bực xoa nhẹ mi tâm. Cái quỷ gì vậy, hệ thống đang giúp cậu hoàn thiện diễn biến trong sách sao?
Sợ cậu đọc xong rồi quên, không diễn lại được chi tiết, cho nên lấy góc độ của Tống Dụ nói cho cậu biết?
Thảo nào mỗi lần nằm mơ đều thấy Tạ Tuy lên sân khấu.
Giờ tự học sáng sớm, Tống Dụ đặt sách tiếng Anh xuống trước mặt mình, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tạ Tuy.
Độc quyền của học thần. Tạ Tuy đang ngủ.
So với nam nhân cậu nhìn thoáng qua trong mộng, ngũ quan thời niên thiếu của hắn vẫn còn hơi non nớt, đặc biệt là lúc ngủ sẽ bớt đi cảm giác nguy hiểm ác liệt kia. Lông mi đen dài, sống mũi cao thẳng, tinh xảo và thanh lãnh. Môi rất mỏng, mím chặt.
Tống Dụ suy nghĩ lung tung, bắt đầu hồi tưởng lại chuyện trong mộng.
Cuộc đối thoại giữa ‘Tống Dụ’ và ‘Tống Uyển Oánh’ trong giấc mơ. Vậy rốt cuộc Tạ Tuy thích kiểu con gái nào?
Cậu thực sự nhàn đến phát chán, liền chăm chú nhìn mặt Tạ Tuy, suy nghĩ hồi lâu về vấn đề này. Theo lời của Tạ Tuy, đại khái là thích kiểu ôn nhu, thanh thuần? Loại này cậu cũng thích. Tốt nhất là khi cười lên sẽ lộ hai lúm đồng tiền, với lại mềm mại một chút, thích làm nũng nữa.
Nghĩ tới nghĩ lui.
Tống Dụ cùng Tạ Tuy mắt đối mắt.
Đôi con ngươi của Tạ Tuy đen kịt, thâm thúy, lẳng lặng theo dõi cậu.
Tống Dụ xấu hổ trong chốc lát, bảo: “Cậu tỉnh rồi à.”
Tạ Tuy chống bàn ngồi dậy, cười, âm thanh hơi khàn: “Bị cậu nhìn như vậy, làm sao ngủ tiếp được.”
Tống Dụ: “… Ừm, tớ chán quá nên đang giúp cậu đếm lông mi.”
Tạ Tuy nghiêng đầu: “Bao nhiêu cọng?”
Tống Dụ: “Thấy cậu tỉnh, tớ sợ quá quên mất rồi.”
Tạ Tuy cong môi dưới, không vạch trần cậu, mở sách tiếng Anh, lật ra bài đang học.
Tống Dụ lại trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, trực tiếp hỏi: “Tạ Tuy, cậu có nữ sinh mình thích chưa?”
Tầm mắt Tạ Tuy rơi vào hàng chữ tiếng Anh đầu tiên, lạnh nhạt nói: “Tại sao lại hỏi cái này.”
Tống Dụ: “Tò mò! Có qua có lại, tớ nói với cậu trước. Tớ thích nữ sinh dịu dàng, thiện lương, tốt nhất là biết làm nũng.”
Tạ Tuy còn chưa kịp nói, Mã Tiểu Đinh thính tai đã nghe rõ ràng, ồn ào: “Dụ ca, anh nói như chưa nói vậy, đúng là câu trả lời qua loa của thẳng nam điển hình. Sao anh không nói anh thích em gái tóc vàng đi, nam sinh đều thích em gái tóc vàng.”
Tống Dụ quay đầu lại: “Câm miệng!”
Mã Tiểu Đinh: “…”
Y dùng tay làm động tác khóa kéo ngoài miệng.
Tạ Tuy cười, lặp lại: “Dịu dàng, xinh xắn, thiện lương, biết làm nũng, hả?”
Tống Dụ cẩn thận nghe, xác nhận không có gì sai, gật đầu, “Đúng vậy.”
Giọng điệu Tạ Tuy rất nhạt: “Khéo ghê, chúng ta có nhiều điểm giống nhau. Tôi thích thiện lương, đáng yêu, thông minh.”
Ném gạch đi nhận lại cũng là gạch.
Tống Dụ mắt trợn trắng: “Đây cũng qua loa quá rồi.”
Tạ Tuy liếc cậu một cái: “Tôi thật lòng.”
Tống Dụ: “Tớ cũng thật lòng!”
Bọn họ vẫn chưa tranh luận xong, thầy Trình chủ nhiệm đã bước vào. Đặt bình giữ nhiệt lên bục giảng, trên mặt thầy Trình kiêu hãnh ngời ngời, nụ cười không ngăn lại được, sáng lóa cả khuôn mặt.
“Các em học sinh, nói cho các em một tin tốt.”
“Đây là kì kiểm tra tháng đầu tiên của năm cấp ba của các em, tổ giáo viên cũng hết sức coi trọng kì thi này. Mọi người đều cấp thiết muốn biết thành tích, cho nên hôm qua các thầy cô chấm thi cố gắng tăng ca, hôm nay đã thống kê xong thành tích của các em. Bảng thông báo hẳn là đã dán danh sách lên rồi.”
“Thành tích cả lớp thầy còn chưa xem kỹ, nhưng điểm trung bình lớp chúng ta đứng nhất khối. Cái này không thể không kể đến công mọi người gian khổ phấn đấu cả một khoảng thời gian này, cả lớp đều đáng được biểu dương. Nào, cho bản thân một tràng pháo tay.”
Thầy Trình dẫn đầu vỗ tay.
Tin thành tích đã được công bố làm đám học sinh lớp 10A1 giật mình, chỉ có thể vỗ tay theo thầy.
Bốp bốp bốp.
Thầy Trình hăng hái: “Lớp trưởng lát nữa đến tiết sinh hoạt lớp có thể cùng mọi người thảo luận muốn tổ chức hoạt động vui chơi gì.”
Ông vừa nói đến cái này, ánh mắt bọn học sinh liền sáng lên!
Nhất thời, cả lớp sôi trào, tiếng vỗ tay so với vừa nãy nhiệt liệt hơn nhiều!
Mà tất cả tâm tình của Tống Dụ đều đặt trên tin tức ‘thành tích đã được công bố’ này, cả tiết đều mất tập trung. Lúc sắp tan học, cậu lấy ra đồng xu hôm qua, bắt đầu búng xu. Ngửa là tốt, úp là xấu.
Chuông tan học vừa vang.
Mở tay ra.
Đồng xu lật ngửa.
“Đi đi đi đi!”
Tống Dụ lôi kéo Tạ Tuy chạy ra ngoài – vận may tốt như vậy, nói không chừng còn có thể lọt vào top 10.
Bảng thông báo đặt ở phía dưới tòa nhà, hiện tại đã bị vây quanh bởi một đám người, nhưng sau khi nhìn thấy bọn họ liền tự giác nhường ra một con đường.
Tạ Tuy khí định thần nhàn đi ở phía sau. So với bản thân, hắn ngược lại càng muốn xem thành tích của Tống Dụ.
Tống Dụ đứng trước bảng thông báo, ngước lên trên nhìn, người thứ nhất quả nhiên là Tạ Tuy.
Điểm tuyệt đối 750, tổng điểm của hắn 748.
Bên cạnh đều là tiếng hút khí cùng tiếng xì xào bàn tán.
“Tạ thần thật sự không hổ là Tạ thần.”
“Đây là điểm người thi được sao?”
Ngoại trừ môn ngữ văn, còn lại đều đạt điểm tuyệt đối, chỉnh chỉnh tề tề.
Tống Dụ bình tĩnh hơn so với những người bên cạnh nhiều. Vầng hào quang của nhân vật chính mà, không thể không phục.
Tạ Tuy không hề để ý chút nào về thành tích của mình, đứng kế bên, hỏi cậu: “Cậu thấy tên mình không?”
Tống Dụ trực tiếp bắt đầu tìm từ người đứng thứ 100, âm thanh chột dạ, “Không.” Dò từ dưới lên, hơi sốt sắng.
Tạ Tuy lại cười: “Tôi thấy rồi.”
Tống Dụ: “Hả?”
Tạ Tuy vươn tay ra, chỉ vào hàng đầu tiên của cột thứ hai, đứng cạnh tên của hắn.
“Hạng 81.”
Tống Dụ ngẩng đầu, nhìn một hồi lâu. Điều cậu cố gắng quyết tâm bao lâu nay rốt cuộc đạt được như ước nguyện. Cậu nở nụ cười, con ngươi trong suốt, xán lạn hơn cả nắng sớm.
[Vui quá bà con ơi! Dụ ca hạng 81 toàn khối!]
Lâu chủ: Mẹ ơi, thật sự trâu bò, top 100 toàn khối trường Nhất Trung thành phố C! Thật sự là học bá! Toán học với vật lý đều đạt điểm tuyệt đối! ĐM! Mắng không lại, đánh không nổi, thành tích còn không sánh bằng, tôi đây muốn tự kỷ.
1L: A a a a a mị hưng phấn quá mị quyết định tối nay kêu mẹ mở hai bàn tiệc. Giết gà giết vịt, mổ heo mổ trâu.
2L: Bọn nhổ nước bọt bị vả mặt đau không? Mau ra đây chịu mắng!
3L: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha lầu trên à, kỳ kiểm tra tháng của Dụ ca không phải là sảng văn vả mặt, mà là đại nạn thế kỷ. Tôi thấy bọn nhổ nước bọt mừng muốn điên rồi.
…
15L: Dụ ca thi tốt như vậy, Tạ thần không thể không kể công. Đương nhiên, cũng phải cảm ơn toàn thể bạn học lớp 10A1, ví dụ như tôi, đã không quấy rầy cậu ấy.
16L: Nói có lý, vậy nên tôi dự định tặng 500 tệ cho lớp 10A1 làm quà thưởng.
17L: Học sinh lớp 10A1:????
18L: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha dưới đây hẳn là đường đi.
Ô ô ô Dụ ca cùng Tạ thần sóng vai đứng cùng một hàng, trời ạ, đây là duyên phận trời định gì vậy. Tôi vĩnh viễn sẽ đứng ở nơi cách cậu gần nhất, bắt đầu từ ngày đầu tiên chúng ta làm bạn cùng bàn đã được chú định.
19L: Hô, cái kỳ kiểm tra tháng chết tiệt cuối cùng cũng kết thúc.
Tác giả :
Thiếp Tại Sơn Dương