Xuyên Việt Thành Thần Điêu
Chương 12: Độc Cô bị phạt
Chớp mắt một cái liền qua lễ Trung Thu, hai ngày nghỉ của Độc Cô Lưu Vân cũng đã kết thúc, lại tiếp tục đến phòng luyện kiếm luyện công như bình thường.
Bởi vì Chu Mộ Phỉ bị thương ngay cánh phải, không thể bay ra sau núi bắt thỏ hoang rắn độc, cũng không thể luyện kiếm cùng Độc Cô Lưu Vân, đành phải nằm trên giường của Độc Cô Lưu Vân mà dưỡng thương ngủ nướng.
Lúc tỉnh lại thì phát hiện bản thân đã bỏ lỡ mất bữa điểm tâm, Chu Mộ Phỉ đói đến mức phải tự mò dậy xuống bếp kiếm ăn, cũng may Độc Cô Lưu Vân đã sớm phân phó Trần mụ chuẩn bị cho y một phần thịt thỏ nướng thơm ngon rồi.
Chu Mộ Phỉ càn quét toàn bộ con thỏ hoang cho vào cái bụng sôi ùng ục của mình xong, liền ra ngoài tản bộ tiêu thực, miễn cho việc chỉ biết ăn không biết động đậy biến thành một com chim béo phì bay cũng không nổi thì bi kịch lắm a.
Đi bộ hơn nửa giờ mới quay trở về, đúng lúc nhìn thấy Độc Cô Lưu Vân từ trong phòng luyện công đi ra.
Hóa ra đã đến giờ ăn cơm trưa rồi.
Chu Mộ Phỉ cùng Độc Cô Lưu Vân đến tiền thính ăn cơm, không muốn lại một mình nằm ngốc ở trong phòng chán muốn chết, vì thế y cùng Độc Cô Lưu Vân đi đến phòng luyện công. Tuy không thể cùng luyện kiếm với hắn, nhưng đứng đó nhìn hắn luyện kiếm cũng tốt mà, ít ra cũng có người làm bạn, còn hơn là một mình ở trong căn phòng trống huơ trống hoắc kia chả có chút náo nhiệt nào.
Vốn Độc Cô Lưu Vân và Chu Mộ Phỉ đều nghĩ sự kiện săn bắn ngày hôm đó đã kết thúc rồi, nhưng chuyện lại không đơn giản như bọn họ nghĩ.
Giữa trưa hôm nay, lúc Độc Cô Lưu Vân đang luyện kiếm trong phòng luyện công, Chu Mộ Phỉ đang nhìn hắn luyện kiếm thuận tiện ngẩn người luôn thể, bỗng nhiên có người đi vào đánh gãy bầu không khí hài hòa này.
Độc Cô Lưu Vân dừng tay quay đầu lại thì thấy người đến là Đường thúc, không khỏi có chút kinh ngạc. Phải biết là lúc hắn đang luyện công, ngoại trừ sư phụ ra, không có bất cứ ai được phép bước vào phòng luyện công cả — đương nhiên Chu Mộ Phỉ là ngoại lệ, y không phải là người, là điêu.
Đường thúc thi lễ với Độc Cô Lưu Vân xong liền nói thẳng vào vấn đề: “Độc Cô công tử, chủ nhân cho mời người đến tiền thính.”
Độc Cô Lưu Vân đáp lại, lật tay nhét trường kiếm vào vỏ, sau đó cùng Đường thúc đến tiền thính.
Chu Mộ Phỉ dĩ nhiên cũng đi theo sau.
Một người một điêu theo Đường thúc bước vào tiền thính, thì thấy trong phòng ngoại trừ Quý Lăng Hiên, còn có hai người mặc trang phục thợ săn, một người là ông lão sáu mươi tuổi, người còn lại là thanh niên khoảng hai mươi.
Độc Cô Lưu Vân nhìn thấy người trẻ tuổi có cánh tay phải đang bị bó băng vải cố định kia thì cảm thấy rất là quen mắt, cẩn thận nhìn lại, mới phát hiện ra người này chính là một trong hai tên thợ săn trẻ tuổi dùng tên bắn Điêu Nhi sau đó bị mình ra tay giáo huấn mấy ngày trước.
Lúc này Chu Mộ Phỉ cũng nhận ra tên thợ săn trước mắt chính là tên bắn mình bị thương, còn có ý đồ chộp mình đem đi huấn luyện, vì thế phẫn nộ kêu lên một tiếng, trợn mắt nhìn tên thợ săn trẻ tuổi.
Mà lúc này người nọ lại đang dùng hai mắt phun lửa nhìn trừng trừng Độc Cô Lưu Vân, sau đó dùng tay trái chỉ vào hắn, hung ác nói: “Cha! Chính là hắn, ngày đó là do hắn đánh gãy tay chân của ca ca và con!”
Lúc này Độc Cô Lưu Vân mới hiểu thì ra tên này đến đây cáo trạng, trong lòng không khỏi dấy lên cảm giác khinh thường.
Thợ săn già kia nghe thấy đứa con của mình hùng hồn xác nhận Độc Cô Lưu Vân, liền xoay người nói với Quý Lăng Hiên: “Trang chủ, ngày đó lệnh cao đồ và hai đứa con bất tài của ta xảy ra xung đột. Cho dù con của ta có làm sai trước, nhưng bọn nó không biết con chim mà tụi nó bắn trúng lại là thú nuôi của lệnh cao đồi, không biết không có tội, nhưng lệnh cao đồ lại đánh gãy tay gãy chân hai đứa con ta, có phải đã ra tay ác độc quá không?”
Ngày đó, lúc Độc Cô Lưu Vân quay về vẫn chưa đề cập đến chuyện phát sinh lúc săn bắn cho Quý Lăng Hiên biết, vì thế Quý Lăng Hiên trừ bỏ biết chim điêu của Độc Cô Lưu Vân bất cẩn bị thương ra, hoàn toàn không còn biết gì nữa.
Hắn mặt không đổi sắc nghe lão thợ săn lên án xong, mới chuyển hướng nhìn Độc Cô Lưu Vân rồi nói: “Vân Nhi, lời nói của vị lão nhân gia này có thật hay không?”
Độc Cô Lưu Vân gật đầu nói: “Hồi sư phụ, đồ nhi đúng là có đả thương hai người bọn ho. Nhưng là bởi vì bọn họ muốn cướp đi Điêu Nhi, là bọn hắn động thủ trước, hơn nữa còn xuất chiêu tàn nhẫn, cho nên đồ nhi mới ra tay khiến bọn họ bị thương.”
Quý Lăng Hiên liếc nhìn Độc Cô Lưu Vân một cái, hắn biết đồ nhi của mình tuyệt đối không nói dối, liền quay đầu hỏi tên thợ săn trẻ tuổi: “Mọi chuyện có đúng như lời Vân Nhi nói không?”
“Chuyện này…..” Tên thợ săn trẻ tuổi nhất thời cứng họng: “Dù chúng ta có động thủ trước, hắn cũng không nên…..”
Lão thợ săn nghe vậy nhất thời giận đến tái mặt: “Húc Nhi, sao con không đề cập tới việc các con động thủ trước?”
Tên thợ săn trẻ tuổi cúi đầu, ngập ngừng nói nhỏ: “Cha không có hỏi a….”
Lão thợ săn nghe xong liền cứng người, sau đó lộ vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn đứa con bất tài của ông.
Ngày đó, lúc ông vừa thấy hai đứa con mình một đứa gãy tay một đứa gãy chân cực kỳ thê thảm nâng nhau về nhà liền giận đến tím mặt, vì thế không có hỏi rõ chi tiết, chỉ biết đại khái sự tình liền dắt đứa con nhỏ vẫn còn có thể đi được đến Phong Kiếm sơn trang đòi lại công đạo. Nào ngờ, lúc đối chất mới biết hóa ra là do con của mình động thủ trước. Chuyện này quả thật là bên ông đã hoàn toàn đuối lí.
Quý Lăng Hiên nhìn dáng vẻ có chút xấu hổ của lão thợ săn, biết người này không phải là cố tình gây sự, liền ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Vị lão trượng này, theo ý của ngài, thì phải làm thế nào cho phải đây?”
Lão thợ săn nghe vậy, nét mặt già nua liền đỏ bừng, khẽ nói: “Nếu con của ta đã động thủ trước, vậy đó là do tụi nó không đúng trước, chuyện này cứ quên đi.” Nói xong liền hung hăng trừng con mình một cái.
Quý Lăng Hiên nói: “Tuy nói là như thế, nhưng dù sao Vân Nhi đã làm cho hai vị lệnh lang bị thương, cũng là sai quấy. Ngài xem như vậy có được không, bản trang sẽ bồi thường cho lão trượng một trăm lượng bạc xem như là phí dưỡng thương cho hai vị lệnh lang, ngài thấy như thế nào?”
Lão thợ săn vốn định dắt đứa con ão não chán chường rời đi, không ngờ Quý Lăng Hiên lại chủ động đưa bồi thường, hơn nữa vừa mở miệng liền nói ra một trăm lượng bạc, liền mừng rỡ, khẩn trương xoa xoa hai tay, nói: “Này sao lại không biết xấu hổ như vậy? Vốn là do thằng chó con này có lỗi trước, sao lại có thể để trang chủ tiêu pha….”
Quý Lăng Hiên phất tay ngăn cản lời nói của ông, sau đó bảo Đường thúc đến phòng thu chi mang ngân lượng giao cho lão thợ săn, chuyện này rốt cục cũng chấm dứt.
Sau khi tiễn hai cha con kia đi rồi, Quý Lăng Hiên quay đầu hỏi Độc Cô Lưu Vân: “Vân Nhi, sao không bẩm báo chuyện này với ta?”
Độc Cô Lưu Vân cúi đầu không nói.
Hắn tưởng hai người kia nhiều lắm chỉ là dưỡng thương xong liền tìm thêm người đến gây rối với mình thôi, dựa vào thực lực bản thân cũng có thể ứng phó đủ, cho nên không nhắc chuyện này với Quý Lăng Hiên. Nào ngờ bọn họ lại chủ động đến cáo trạng, đem chuyện này làm ầm ĩ trước mặt sư phụ.
Quý Lăng Hiên dĩ nhiên biết hắn đang suy nghĩ cái gì, nhíu mày nói: “Vân Nhi, vi sư truyền kiếm đạo cho con, là để con đi khi dễ thường dân sao?”
Độc Cô Lưu Vân nghe thấy, cảm thấy có chút ủy khuất, liền ngẩng đầu đầu lên mà nói: “Bọn họ đều là người có võ công, căn bản không phải là thường dân….”
Quý Lăng Hiên ngắt lời: “Cho dù là như vậy, nhưng chỉ vì một con chim mà xuống tay nặng như thế, làm gãy tay chân của người ta là quá mức rồi. Niệm tình con lần đầu vi phạm, phạt con đến vách đá sau núi diện bích tư quá bảy ngày. Con có dị nghị gì không?”
Độc Cô Lưu Vân nào dám dị nghị, liền vội vàng nói: “Đa tạ sư phụ khai ân.”
Quý Lăng Hiên phất phất tay, nói: “Vậy thì đi đi.” Nói xong liền xoay người đi ra khỏi tiền thính.
Độc Cô Lưu Vân yên lặng liếc nhìn đại điêu một cái, thấy trong đôi đen láy của nó hiện lên vẻ tức giận bất bình, biết nó đang ấm ức vì mình, liền đi qua sờ đầu nó rồi nói: “Hết cách rồi, ta chỉ đi diện bích bảy ngày thôi mà. Rất nhanh sẽ trở lại. Mấy ngày tới ta không có ở đây, ngươi nhớ phải chăm sóc cho mình thật tốt.” Nói xong liền đi ra tiền thính, ra khỏi sơn trang.
Mỗi lần hắn bị phạt, sư phụ đều không cho bất cứ ai mang cơm cho hắn ăn, cũng không cho hắn mang theo bất cứ lương khô nào mà bắt hắn tự mình nghĩ cách kiếm ăn, tìm không được thì nhịn đói, đây là nội dung đầu đề trong hình phạt.
Chu Mộ Phỉ nghe hắn nói xong liền kêu hai tiếng “Úc úc”, sau đó xoay người ra khỏi tiền thính, bám sát theo sau Độc Cô Lưu Vân.
Độc Cô Lưu Vân đến đại môn sơn trang, thấy nó vẫn còn đi theo sau mình, liền xoay người nói: “Điêu Nhi, đừng tiễn nữa, trở về nghỉ ngơi đi.”
Chu Mộ Phỉ ngửa đầu nói: “Úc úc ! úc nga !” Là ta hại ngươi bị phạt , ta cùng đi với ngươi!
Độc Cô Lưu Vân hiểu ý của nó, lắc đầu kiên quyết nói: “Vết thương của ngươi còn chưa có lành, ở lại trong sơn trang dưỡng thương cho tốt đi, đừng đi theo ta ra ngoài sống màn trời chiếu đất nữa, không tốt cho thương thế.”
Chu Mộ Phỉ thấy thái độ kiên quyết của hắn, đành phải dừng bước, nhìn hắn ra khỏi đại môn sơn trang.
Không lâu sau đã đến giờ cơm trưa, Chu Mộ Phỉ đến tiền thính, nhìn thấy thịt thỏ hoang nướng và một con cá Trần mụ chuẩn bị sẵn cho hắn.
Chu Mộ Phỉ cúi đầu từ từ ăn, trong lòng bất giác nghĩ không biết Độc Cô Lưu Vân ở sau núi có tìm thấy đồ ăn không.
Thỏ hoang gà rừng động vật hoang dã ở chỗ đó đã bị y bắt gần hết rồi, chỉ sợ Độc Cô Lưu Vân không dễ săn thú mà lấp đầy bụng như vậy.
Sau núi lại không có trái dại, hắn sẽ không bị đói bụng chứ?
Nghĩ đến đây, Chu Mộ Phỉ không khỏi lo lắng một trận.
Nhưng rất nhanh sau y lại tự an ủi bản thân, từ nhỏ Độc Cô Lưu Vân đã bị sư phụ hắn phạt diện bích đến thành quen luôn rồi, chắc chắn sẽ tự chăm sóc tốt cho mình thôi. Bản thân ở đây lo cũng chẳng giúp gì được cho hắn, không cần suy nghĩ miên man nữa.
Tuy lý trí đã hiểu rõ, nhưng Chu Mộ Phỉ ăn vẫn không cảm thấy ngon miệng, tùy ý ăn chút thịt nướng liền quay về phòng mà ngẩn người.
Đến giờ cơm tối, Chu Mộ Phỉ được ăn một bữa cơm phong phú, nhịn không được lại nghĩ tới Độc Cô Lưu Vân đang diện bích ở sau núi. Nghĩ không biết bây giờ hắn đang làm gì, rốt cục đã săn được con thú nào để lấp đầy bụng chưa, hay là vẫn để cái bụng rỗng tuếch mà chịu đói.
Lại nói tiếp, sở dĩ hắn bị phạt cũng đều là bởi vì y, nay hắn lại phải chịu đói ở nơi hoang vu dã ngoại, bản thân thì lại ngồi ở nhà ăn một bàn đầy thịt cá, thật sự là không chịu nổi mà.
Nghĩ đến tận đây, Chu Mộ Phỉ cảm thấy khó mà nuốt xuống miếng thịt ở trong miệng, rốt cục ăn không nổi nữa.
Không lâu sau, hạ nhân mang khay đồ ăn đi, sau đó lại mang nước ấm để tắm rửa tới.
Chu Mộ Phỉ tự giác nhảy vào bồn tắm rửa, vừa tắm vừa phải chú ý không để cánh bị thương dính nước, cho nên công việc tắm rửa cực kỳ gian nan.
Tắm xong, y nhảy ra khỏi bồn, sau đó dùng miệng kéo khăn mặt đang vắt trên bồn tới lau người, nhưng lau thế nào cũng không lau khô được.
Chu Mộ Phỉ lại càng nhớ Độc Cô Lưu Vân hơn nữa. Nếu có hắn ở đây thì tốt rồi, hắn sẽ nhẹ nhàng giúp mình tắm rửa, còn có thể tỉ mỉ giúp mình lau khô mấy chỗ y với không tới nữa.
Bởi vì Chu Mộ Phỉ bị thương ngay cánh phải, không thể bay ra sau núi bắt thỏ hoang rắn độc, cũng không thể luyện kiếm cùng Độc Cô Lưu Vân, đành phải nằm trên giường của Độc Cô Lưu Vân mà dưỡng thương ngủ nướng.
Lúc tỉnh lại thì phát hiện bản thân đã bỏ lỡ mất bữa điểm tâm, Chu Mộ Phỉ đói đến mức phải tự mò dậy xuống bếp kiếm ăn, cũng may Độc Cô Lưu Vân đã sớm phân phó Trần mụ chuẩn bị cho y một phần thịt thỏ nướng thơm ngon rồi.
Chu Mộ Phỉ càn quét toàn bộ con thỏ hoang cho vào cái bụng sôi ùng ục của mình xong, liền ra ngoài tản bộ tiêu thực, miễn cho việc chỉ biết ăn không biết động đậy biến thành một com chim béo phì bay cũng không nổi thì bi kịch lắm a.
Đi bộ hơn nửa giờ mới quay trở về, đúng lúc nhìn thấy Độc Cô Lưu Vân từ trong phòng luyện công đi ra.
Hóa ra đã đến giờ ăn cơm trưa rồi.
Chu Mộ Phỉ cùng Độc Cô Lưu Vân đến tiền thính ăn cơm, không muốn lại một mình nằm ngốc ở trong phòng chán muốn chết, vì thế y cùng Độc Cô Lưu Vân đi đến phòng luyện công. Tuy không thể cùng luyện kiếm với hắn, nhưng đứng đó nhìn hắn luyện kiếm cũng tốt mà, ít ra cũng có người làm bạn, còn hơn là một mình ở trong căn phòng trống huơ trống hoắc kia chả có chút náo nhiệt nào.
Vốn Độc Cô Lưu Vân và Chu Mộ Phỉ đều nghĩ sự kiện săn bắn ngày hôm đó đã kết thúc rồi, nhưng chuyện lại không đơn giản như bọn họ nghĩ.
Giữa trưa hôm nay, lúc Độc Cô Lưu Vân đang luyện kiếm trong phòng luyện công, Chu Mộ Phỉ đang nhìn hắn luyện kiếm thuận tiện ngẩn người luôn thể, bỗng nhiên có người đi vào đánh gãy bầu không khí hài hòa này.
Độc Cô Lưu Vân dừng tay quay đầu lại thì thấy người đến là Đường thúc, không khỏi có chút kinh ngạc. Phải biết là lúc hắn đang luyện công, ngoại trừ sư phụ ra, không có bất cứ ai được phép bước vào phòng luyện công cả — đương nhiên Chu Mộ Phỉ là ngoại lệ, y không phải là người, là điêu.
Đường thúc thi lễ với Độc Cô Lưu Vân xong liền nói thẳng vào vấn đề: “Độc Cô công tử, chủ nhân cho mời người đến tiền thính.”
Độc Cô Lưu Vân đáp lại, lật tay nhét trường kiếm vào vỏ, sau đó cùng Đường thúc đến tiền thính.
Chu Mộ Phỉ dĩ nhiên cũng đi theo sau.
Một người một điêu theo Đường thúc bước vào tiền thính, thì thấy trong phòng ngoại trừ Quý Lăng Hiên, còn có hai người mặc trang phục thợ săn, một người là ông lão sáu mươi tuổi, người còn lại là thanh niên khoảng hai mươi.
Độc Cô Lưu Vân nhìn thấy người trẻ tuổi có cánh tay phải đang bị bó băng vải cố định kia thì cảm thấy rất là quen mắt, cẩn thận nhìn lại, mới phát hiện ra người này chính là một trong hai tên thợ săn trẻ tuổi dùng tên bắn Điêu Nhi sau đó bị mình ra tay giáo huấn mấy ngày trước.
Lúc này Chu Mộ Phỉ cũng nhận ra tên thợ săn trước mắt chính là tên bắn mình bị thương, còn có ý đồ chộp mình đem đi huấn luyện, vì thế phẫn nộ kêu lên một tiếng, trợn mắt nhìn tên thợ săn trẻ tuổi.
Mà lúc này người nọ lại đang dùng hai mắt phun lửa nhìn trừng trừng Độc Cô Lưu Vân, sau đó dùng tay trái chỉ vào hắn, hung ác nói: “Cha! Chính là hắn, ngày đó là do hắn đánh gãy tay chân của ca ca và con!”
Lúc này Độc Cô Lưu Vân mới hiểu thì ra tên này đến đây cáo trạng, trong lòng không khỏi dấy lên cảm giác khinh thường.
Thợ săn già kia nghe thấy đứa con của mình hùng hồn xác nhận Độc Cô Lưu Vân, liền xoay người nói với Quý Lăng Hiên: “Trang chủ, ngày đó lệnh cao đồ và hai đứa con bất tài của ta xảy ra xung đột. Cho dù con của ta có làm sai trước, nhưng bọn nó không biết con chim mà tụi nó bắn trúng lại là thú nuôi của lệnh cao đồi, không biết không có tội, nhưng lệnh cao đồ lại đánh gãy tay gãy chân hai đứa con ta, có phải đã ra tay ác độc quá không?”
Ngày đó, lúc Độc Cô Lưu Vân quay về vẫn chưa đề cập đến chuyện phát sinh lúc săn bắn cho Quý Lăng Hiên biết, vì thế Quý Lăng Hiên trừ bỏ biết chim điêu của Độc Cô Lưu Vân bất cẩn bị thương ra, hoàn toàn không còn biết gì nữa.
Hắn mặt không đổi sắc nghe lão thợ săn lên án xong, mới chuyển hướng nhìn Độc Cô Lưu Vân rồi nói: “Vân Nhi, lời nói của vị lão nhân gia này có thật hay không?”
Độc Cô Lưu Vân gật đầu nói: “Hồi sư phụ, đồ nhi đúng là có đả thương hai người bọn ho. Nhưng là bởi vì bọn họ muốn cướp đi Điêu Nhi, là bọn hắn động thủ trước, hơn nữa còn xuất chiêu tàn nhẫn, cho nên đồ nhi mới ra tay khiến bọn họ bị thương.”
Quý Lăng Hiên liếc nhìn Độc Cô Lưu Vân một cái, hắn biết đồ nhi của mình tuyệt đối không nói dối, liền quay đầu hỏi tên thợ săn trẻ tuổi: “Mọi chuyện có đúng như lời Vân Nhi nói không?”
“Chuyện này…..” Tên thợ săn trẻ tuổi nhất thời cứng họng: “Dù chúng ta có động thủ trước, hắn cũng không nên…..”
Lão thợ săn nghe vậy nhất thời giận đến tái mặt: “Húc Nhi, sao con không đề cập tới việc các con động thủ trước?”
Tên thợ săn trẻ tuổi cúi đầu, ngập ngừng nói nhỏ: “Cha không có hỏi a….”
Lão thợ săn nghe xong liền cứng người, sau đó lộ vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn đứa con bất tài của ông.
Ngày đó, lúc ông vừa thấy hai đứa con mình một đứa gãy tay một đứa gãy chân cực kỳ thê thảm nâng nhau về nhà liền giận đến tím mặt, vì thế không có hỏi rõ chi tiết, chỉ biết đại khái sự tình liền dắt đứa con nhỏ vẫn còn có thể đi được đến Phong Kiếm sơn trang đòi lại công đạo. Nào ngờ, lúc đối chất mới biết hóa ra là do con của mình động thủ trước. Chuyện này quả thật là bên ông đã hoàn toàn đuối lí.
Quý Lăng Hiên nhìn dáng vẻ có chút xấu hổ của lão thợ săn, biết người này không phải là cố tình gây sự, liền ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Vị lão trượng này, theo ý của ngài, thì phải làm thế nào cho phải đây?”
Lão thợ săn nghe vậy, nét mặt già nua liền đỏ bừng, khẽ nói: “Nếu con của ta đã động thủ trước, vậy đó là do tụi nó không đúng trước, chuyện này cứ quên đi.” Nói xong liền hung hăng trừng con mình một cái.
Quý Lăng Hiên nói: “Tuy nói là như thế, nhưng dù sao Vân Nhi đã làm cho hai vị lệnh lang bị thương, cũng là sai quấy. Ngài xem như vậy có được không, bản trang sẽ bồi thường cho lão trượng một trăm lượng bạc xem như là phí dưỡng thương cho hai vị lệnh lang, ngài thấy như thế nào?”
Lão thợ săn vốn định dắt đứa con ão não chán chường rời đi, không ngờ Quý Lăng Hiên lại chủ động đưa bồi thường, hơn nữa vừa mở miệng liền nói ra một trăm lượng bạc, liền mừng rỡ, khẩn trương xoa xoa hai tay, nói: “Này sao lại không biết xấu hổ như vậy? Vốn là do thằng chó con này có lỗi trước, sao lại có thể để trang chủ tiêu pha….”
Quý Lăng Hiên phất tay ngăn cản lời nói của ông, sau đó bảo Đường thúc đến phòng thu chi mang ngân lượng giao cho lão thợ săn, chuyện này rốt cục cũng chấm dứt.
Sau khi tiễn hai cha con kia đi rồi, Quý Lăng Hiên quay đầu hỏi Độc Cô Lưu Vân: “Vân Nhi, sao không bẩm báo chuyện này với ta?”
Độc Cô Lưu Vân cúi đầu không nói.
Hắn tưởng hai người kia nhiều lắm chỉ là dưỡng thương xong liền tìm thêm người đến gây rối với mình thôi, dựa vào thực lực bản thân cũng có thể ứng phó đủ, cho nên không nhắc chuyện này với Quý Lăng Hiên. Nào ngờ bọn họ lại chủ động đến cáo trạng, đem chuyện này làm ầm ĩ trước mặt sư phụ.
Quý Lăng Hiên dĩ nhiên biết hắn đang suy nghĩ cái gì, nhíu mày nói: “Vân Nhi, vi sư truyền kiếm đạo cho con, là để con đi khi dễ thường dân sao?”
Độc Cô Lưu Vân nghe thấy, cảm thấy có chút ủy khuất, liền ngẩng đầu đầu lên mà nói: “Bọn họ đều là người có võ công, căn bản không phải là thường dân….”
Quý Lăng Hiên ngắt lời: “Cho dù là như vậy, nhưng chỉ vì một con chim mà xuống tay nặng như thế, làm gãy tay chân của người ta là quá mức rồi. Niệm tình con lần đầu vi phạm, phạt con đến vách đá sau núi diện bích tư quá bảy ngày. Con có dị nghị gì không?”
Độc Cô Lưu Vân nào dám dị nghị, liền vội vàng nói: “Đa tạ sư phụ khai ân.”
Quý Lăng Hiên phất phất tay, nói: “Vậy thì đi đi.” Nói xong liền xoay người đi ra khỏi tiền thính.
Độc Cô Lưu Vân yên lặng liếc nhìn đại điêu một cái, thấy trong đôi đen láy của nó hiện lên vẻ tức giận bất bình, biết nó đang ấm ức vì mình, liền đi qua sờ đầu nó rồi nói: “Hết cách rồi, ta chỉ đi diện bích bảy ngày thôi mà. Rất nhanh sẽ trở lại. Mấy ngày tới ta không có ở đây, ngươi nhớ phải chăm sóc cho mình thật tốt.” Nói xong liền đi ra tiền thính, ra khỏi sơn trang.
Mỗi lần hắn bị phạt, sư phụ đều không cho bất cứ ai mang cơm cho hắn ăn, cũng không cho hắn mang theo bất cứ lương khô nào mà bắt hắn tự mình nghĩ cách kiếm ăn, tìm không được thì nhịn đói, đây là nội dung đầu đề trong hình phạt.
Chu Mộ Phỉ nghe hắn nói xong liền kêu hai tiếng “Úc úc”, sau đó xoay người ra khỏi tiền thính, bám sát theo sau Độc Cô Lưu Vân.
Độc Cô Lưu Vân đến đại môn sơn trang, thấy nó vẫn còn đi theo sau mình, liền xoay người nói: “Điêu Nhi, đừng tiễn nữa, trở về nghỉ ngơi đi.”
Chu Mộ Phỉ ngửa đầu nói: “Úc úc ! úc nga !” Là ta hại ngươi bị phạt , ta cùng đi với ngươi!
Độc Cô Lưu Vân hiểu ý của nó, lắc đầu kiên quyết nói: “Vết thương của ngươi còn chưa có lành, ở lại trong sơn trang dưỡng thương cho tốt đi, đừng đi theo ta ra ngoài sống màn trời chiếu đất nữa, không tốt cho thương thế.”
Chu Mộ Phỉ thấy thái độ kiên quyết của hắn, đành phải dừng bước, nhìn hắn ra khỏi đại môn sơn trang.
Không lâu sau đã đến giờ cơm trưa, Chu Mộ Phỉ đến tiền thính, nhìn thấy thịt thỏ hoang nướng và một con cá Trần mụ chuẩn bị sẵn cho hắn.
Chu Mộ Phỉ cúi đầu từ từ ăn, trong lòng bất giác nghĩ không biết Độc Cô Lưu Vân ở sau núi có tìm thấy đồ ăn không.
Thỏ hoang gà rừng động vật hoang dã ở chỗ đó đã bị y bắt gần hết rồi, chỉ sợ Độc Cô Lưu Vân không dễ săn thú mà lấp đầy bụng như vậy.
Sau núi lại không có trái dại, hắn sẽ không bị đói bụng chứ?
Nghĩ đến đây, Chu Mộ Phỉ không khỏi lo lắng một trận.
Nhưng rất nhanh sau y lại tự an ủi bản thân, từ nhỏ Độc Cô Lưu Vân đã bị sư phụ hắn phạt diện bích đến thành quen luôn rồi, chắc chắn sẽ tự chăm sóc tốt cho mình thôi. Bản thân ở đây lo cũng chẳng giúp gì được cho hắn, không cần suy nghĩ miên man nữa.
Tuy lý trí đã hiểu rõ, nhưng Chu Mộ Phỉ ăn vẫn không cảm thấy ngon miệng, tùy ý ăn chút thịt nướng liền quay về phòng mà ngẩn người.
Đến giờ cơm tối, Chu Mộ Phỉ được ăn một bữa cơm phong phú, nhịn không được lại nghĩ tới Độc Cô Lưu Vân đang diện bích ở sau núi. Nghĩ không biết bây giờ hắn đang làm gì, rốt cục đã săn được con thú nào để lấp đầy bụng chưa, hay là vẫn để cái bụng rỗng tuếch mà chịu đói.
Lại nói tiếp, sở dĩ hắn bị phạt cũng đều là bởi vì y, nay hắn lại phải chịu đói ở nơi hoang vu dã ngoại, bản thân thì lại ngồi ở nhà ăn một bàn đầy thịt cá, thật sự là không chịu nổi mà.
Nghĩ đến tận đây, Chu Mộ Phỉ cảm thấy khó mà nuốt xuống miếng thịt ở trong miệng, rốt cục ăn không nổi nữa.
Không lâu sau, hạ nhân mang khay đồ ăn đi, sau đó lại mang nước ấm để tắm rửa tới.
Chu Mộ Phỉ tự giác nhảy vào bồn tắm rửa, vừa tắm vừa phải chú ý không để cánh bị thương dính nước, cho nên công việc tắm rửa cực kỳ gian nan.
Tắm xong, y nhảy ra khỏi bồn, sau đó dùng miệng kéo khăn mặt đang vắt trên bồn tới lau người, nhưng lau thế nào cũng không lau khô được.
Chu Mộ Phỉ lại càng nhớ Độc Cô Lưu Vân hơn nữa. Nếu có hắn ở đây thì tốt rồi, hắn sẽ nhẹ nhàng giúp mình tắm rửa, còn có thể tỉ mỉ giúp mình lau khô mấy chỗ y với không tới nữa.
Tác giả :
Tuyết Lý Hồng Trang