Xuyên Việt Dị Thế Úy Lam Thiên Không Hạ
Chương 38: có vô tình không?
Trong những ngày kế tiếp, hai người đều nhân lúc sấm sét không đánh xuống mà đi tới, đến khi sấm sét đánh xuống, Fei sẽ cõng Iallophil, hai người hợp tác chặt chẽ, di chuyển nhanh chóng trong màn sấm sét dày đặc.
Sự ăn ý giữa hai người được bồi dưỡng không ít trong khoảng thời gian này. Đối với việc bị Fei cõng, Iallophil không còn nghĩ đó là một loại khuất nhục, nhưng khó chịu là vẫn phải có. Loại tình trạng bị vây vào vị thế yếu lúc này là vì sự thật như thế, hắn có thể lý giải, hơn nữa cũng có thể nhận. Thế nhưng, thân là nam nhân lại phải để người khác cõng, bất luận thế nào hắn cũng không thấy thoải mái. Trong lòng thầm nhủ, có một ngày, hắn muốn làm cho Fei cũng gặp phải đãi ngộ giống như vậy.
Trong suốt quá trình chạy trốn, còn có một chuyện nữa khiến Iallophil khó chịu chính là, hắn từ bé đã được nuông chiều như một quý công tử, những việc vụn vặt luôn luôn có người khác xử lý, hắn chưa từng phải quan tâm đến những chuyện đó, mà hiện tại, hắn và Fei, chỉ có hai người lưu lạc đến khối đại lục hắc ám này, cũng có nghĩa bên cạnh hắn lúc này không có người hầu, tất cả đều phải tự thân xử lý. Iallophil cũng hiểu được, cho nên vẫn cố gắng làm quen với sự bất tiện này.
Chuyện gì hắn cũng có thể cố gắng thích ứng, thế nhưng, từ việc trước kia mỗi ngày đều phải tắm rửa một lần phát triển đến hiện tại là không biết khi nào mới có thể tắm, dù sao nước cũng dẫn điện, lỡ như sấm sét đánh trúng vào nước, kết quả không cần nói cũng biết. Giữa vấn đề khiết phích với an toàn sinh mạng, hắn vẫn là ưu tiên đảm bảo an toàn tính mạng.
Thế nhưng cảm giác này thật sự không dễ chịu, bởi vì chạy trốn, còn có, bùn đất do sấm sét đánh xuống bắn lên người khiến cả người hắn trở nên dinh dính, nhơn nhớt, cảm giác thật sự quá khó chịu. Nếu không phải mỗi ngày vẫn còn có thể lau sơ qua thân thể một chút, hắn có lẽ thật sự sẽ phải bạo phát.
Cho nên, mặc dù rất hưởng thụ quá trình hợp tác ăn ý cùng Fei, Iallophil vẫn vô cùng mong muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, hắn cần phải tắm rửa sạch sẽ một chút.
Nửa tháng sau, hai người cuối cùng cũng nhìn thấy được ánh sáng hy vọng. Phía trước mơ hồ có núi non, dưới bầu trời màu đỏ sậm là một màu xanh biếc cho họ biết nơi đó không hề bị sấm sét tàn phá, cũng có nghĩa ở đó rất an toàn. Bước chân của họ lại càng nhanh hơn, cho dù cả hai đều biết, muốn đến đó cũng không thể chỉ trong chốc lát, nhưng phản ứng khi nhìn thấy hy vọng, ai cũng giống nhau, cho dù mục đích bất đồng.
Fei là cuối cùng cũng có thể rời khỏi vùng đất hoang vu này, nghĩa là thoát khỏi nguy cơ thiếu lương thực, có màu xanh biếc nghĩa là có thực vật, có thực vật đại biểu sẽ có trái cây, côn trùng cùng một số động vật có thể ăn. Iallophil không nghĩ nhiều như Fei, hắn chỉ nghĩ là rốt cục cũng có thể tắm rửa sạch sẽ một phen.
Chính là sự thật luôn rất trêu người, thời điểm hai người vừa đặt chân vào được vùng núi non, lập tức nhận được “lễ đón tiếp” vô cùng đặc biệt, là một con Hắc Ám chủng tộc loại thú biết bay đang lao thẳng đến chỗ bọn họ.
Người có phản ứng đầu tiên tất nhiên là Fei, kinh nghiệm chiến đấu của hắn, Iallophil đương nhiên không bằng, cất bước, rút đao, Hắc Ám chủng tộc bất ngờ tập kích hai người thất bại, ngược lại còn bị Fei dùng đao có chứa nội lực chém đứt chi trước.
Iallophil tuy chậm nửa nhịp, bất quá tốc độ phản ứng của hắn cũng tương đối nhanh, ngay thời điểm Fei ra tay đã khởi động Hỏa hệ ma pháp, ngọn lửa tạo thành dây thừng quấn quanh cơ thể của Hắc Ám chủng tộc, Fei nhân cơ hội này, chém đứt đầu của nó. Con Hắc Ám chủng tộc đáng thương cứ như vậy bị hai người giết chết.
Ngọn lửa chậm rãi biến mất, nhưng nhiệt độ cao thiêu đốt như vậy khiến mùi thịt nướng tràn ngập trong không khí, hai người vì nửa tháng liên tục chỉ có thể ăn cháo, đồng thời cảm thấy đói khát vô cùng. Thậm chí Iallophil cũng làm ra loại hành vi bất nhã như nuốt nuốt nước miếng, nên may mắn là người duy nhất thấy được cũng không để ý đến chuyện này, cũng sẽ không loạn truyền khắp nơi, nếu không, hình tượng tao nhã của Iallophil có lẽ sẽ bị phá hủy hoàn toàn.
Fei xem xét hoàn cảnh chung quanh, thấy có một chỗ thích hợp để họ nghỉ ngơi, hắn liền thu đao, kéo chi sau của Hắc Ám chủng tộc vừa bị chặt đứt đầu, đi đến chỗ kia, sau đó dùng Liệp Sát Giả tiến hành phân thây thi thể của con Hắc Ám chủng tộc vừa bị giết kia một cách tàn khốc.
Từ trước đến giờ vẫn luôn được người chiếu cố, nhưng không có nghĩa là Iallophil không biết gì về vấn đề sinh hoạt, hắn ít nhất cũng biết thứ hắn ăn mỗi ngày đều là có qua tay đầu bếp, chứ không phải để nguyên hình thực phẩm mà mang lên bàn ăn. Vấn đề là, hắn chưa từng bước đến phòng bếp, đối với việc nấu nướng cũng tuyệt đối không biết gì, lần đầu tiên nhìn thấy phương thức xử lý nguyên liệu nấu ăn, hơn nữa, còn là do Fei làm. Mức độ thảm thiết và huyết tinh (máu me, đẫm máu) trong quá trình xử lý khiến hắn cảm thấy từng trận buồn nôn, tự hỏi thứ đó thật sự có thể ăn sao?
Không, phải nói, nếu những thứ trước kia hắn ăn đều là được xử lý như thế này, Iallophil vô cùng hoài nghi, từ nay về sau hắn còn có thể nuốt trôi được thứ gọi là “thịt” sao?
Fei nhìn thần sắc khó coi của Iallophil, nhìn lại thi thể tay cụt chân đứt nhuốm đầy máu trên tay mình, căn cứ vào tư liệu từng xem qua, những người sinh hoạt tại một thế giới hòa bình sẽ có cảm giác sợ hãi khi nhìn thấy huyết tinh, cho rằng hành vi giết chóc này thật tàn khốc.
Còn đối với những người ở mạt thế, loại suy nghĩ này quả thật chỉ được xem như trò cười. Đối với họ, huyết tinh không đáng sợ, tử vong cũng chỉ có thể xem như là uy hiếp, giết chóc không hề mang ý nghĩa tàn khốc. Vì sống sót, bọn họ làm chuyện đó không ít lần.
“Ngươi sợ máu?” Fei một bên tiếp tục xử lý, một bên hỏi Iallophil.
Mình bị xem thường sao? Đôi mày thanh tú của Iallophil khẽ chau, chuyện này cần phải nói rõ một chút, “Ta không sợ, chỉ là thấy ghê tởm.”
[Vậy thì có gì khác nhau?] Iallophil nhìn thấy câu nghi vấn này từ trên gương mặt của Fei.
Quả nhiên là bị xem thường. Nhưng khi Iallophil nhớ đến sự kiện kia, không khỏi cảm thấy nặng nề và băn khoăn.
“Fei, ta có phải rất vô tình không?” Iallophil đột nhiên hỏi như vậy.
Được rồi, Iallophil nhìn hiểu ánh mắt nghi hoặc của Fei, ý là [Ngươi có chỗ nào vô tình?].
“Ngày vết nứt không gian xuất hiện, đối với những người tử vong trên đường, ta chỉ là cảm thấy máu cùng thi thể của bọn họ thật ghê tởm, trong lòng lại không có lấy một chút phẫn nộ hay bi thương khi nhìn thấy đồng loại bị giết chết.” Trong suốt thời gian cùng Fei chạy trốn sấm sét ở Hắc Ám đại lục, Iallophil đã vượt qua sinh nhật mười bốn tuổi, chính là độ tuổi đại biểu cho thiếu niên chưa thành thục. Trải nghiệm ngày hôm đó đã làm cho Iallophil phát hiện sự vô tình của chính mình, loại tâm lý này của hắn tuyệt đối là không bình thường.
Vì sự phát hiện này mà Iallophil nhận ra hắn không giống những người bình thường, không phải là trên vấn đề lực lượng cùng thiên phú, mà là trên tâm lý. Loại chuyện này hắn tuyệt đối sẽ không nói với cha mẹ thân nhân hay hảo hữu của mình, bởi vì loại tâm tính này thật sự không giống người bình thường nên có.
Nhưng là vì sao lại muốn nói với Fei, chính hắn cũng không biết. Có thể là vì trong khoảng thời gian này đã cùng Fei hợp tác với sự tín nhiệm tuyệt đối làm cho hắn cảm thấy Fei là một người rất đáng tin cậy, cũng có thể bởi vì biểu hiện thờ ơ của Fei trong ngày hôm đó, cho nên, hắn có thể cho rằng Fei cũng giống hắn, là cùng một loại người, hoặc là một đối tượng để hắn giãi bày, mà y, chắc chắn sẽ không đi nói với những người khác, cũng có thể là…
“Như vậy không tồi a.” Đối với loại tâm lý này, Fei thế nhưng lại tán thưởng.
Đối với câu trả lời của Fei, Iallophil ngây ngẩn cả người, sau đó cảm thấy có chút thất bại. Hắn sao lại muốn đi hỏi ý kiến của người kia, phương thức tự hỏi của người này hoàn toàn không giống người bình thường.
“Có chỗ nào tốt?” Iallophil hữu khí vô lực phản bác, “Là thật khác thường mới đúng.”
“Không biết a, đối với thi thể đồng loại, ta cũng sẽ không cảm thấy được cái gọi là phẫn nộ cùng bi thương.” Fei cũng không thấy chuyện này là khác thường, ở mạt thế, mọi người đều như vậy.
Thời điểm nghe Fei nói như vậy, Iallophil cảm thấy như có một dòng nước ấm chảy qua thân thể, loại cảm giác này được gọi là cảm động.
Chỉ mới mười bốn tuổi, lại chưa từng trải qua mưa gió, vào thời điểm phát hiện chính mình khác thường, Iallophil theo bản năng cảm thấy sợ hãi, lúc này lại nghe Fei, người đã cùng hắn trải qua hoạn nạn, người cùng hắn trao đổi sự tín nhiệm tuyệt đối, nói ra rằng bản thân cũng có cảm giác như vậy, không hề cho là hắn khác thường, thật sự rất khó để tâm lý Iallophil không sinh ra chút gì đó.
“Tại sao ngươi lại không cảm thấy gì?” Iallophil nhìn vào đôi mắt thản nhiên của Fei, nghĩ muốn biết lý do.
“Cái chết của bọn họ là do chính bọn họ tạo thành, tại sao ta lại phải thấy bi thương và phẫn nộ trước cái chết của bọn họ?” Fei hỏi. “Yếu chính là tội, chết, chỉ có thể nói là do chính mình quá yếu.”
Lời nói của Fei khiến Iallophil chấn động. Mặc dù ngày hôm đó, hắn quả thật chỉ lo lắng cho cha của mình, sống chết của người khác, hắn căn bản không để ý, thế nhưng từ nhỏ đã bị giáo dục là phải bảo vệ người khác, nên mới cảm thấy mình khác thường. Lúc này nghe Fei nói một cách ích kỷ và lãnh khốc như vậy, Iallophil quả thật rung động. Hắn cũng không nghĩ ra lời nào để phản bác, bởi vì Fei nói rất đúng.
Không nên kỳ vọng sẽ có người khác đến cứu mình, muốn sống sót chỉ có thể dựa vào chính bản thân, muốn sống sót, phải không ngừng mạnh lên, trở thành cường giả chỉ cần dựa vào chính mình cũng có thể sống sót. Yếu chính là tội, tội của mình, bởi vì không thể tự bảo vệ chính mình.
Bỗng nhiên, Iallophil lập tức thấy thoải mái hơn rất nhiều. Đúng vậy a, để ý những người đó làm gì, bọn họ có liên quan gì đến hắn đâu, hắn chỉ cần quan tâm những người hắn để ý là được rồi. Hắn cũng không hoàn toàn vô tình, vẫn sẽ có dao động, thậm chí hắn vẫn có quan tâm đến thân nhân cùng hảo hữu, về sau, có thể còn thêm cả người trước mắt này đi.
“Tại sao lại nói có tâm lý như vậy không tồi?” Vấn đề kia được giải quyết, tâm tình của Iallophil cũng khá hơn. Nhớ đến lời nói không tồi của Fei, hắn hỏi.
Nhìn biểu tình của Fei lúc này, khóe miệng Iallophil lại có cảm giác co giật, bởi vì hắn nhìn thấy, trên gương mặt không chút biểu tình của Fei có loại hàm nghĩa [Ngươi sao lại ngu ngốc như vậy?] xuất hiện.
“Có được loại tâm lý này, lúc giết người ngươi sẽ không có cảm giác tội lỗi.” Căn cứ tư liệu, người sống trong hòa bình khi thương tổn đồng loại sẽ sinh ra cảm giác tội lỗi, nếu Iallophil có loại tâm lý này thì đương nhiên sẽ không có cảm giác đó. “Bất quá, ngươi chán ghét máu cùng thi thể, vấn đề này cần phải giải quyết a.”
Iallophil đột nhiên có một loại cảm giác không ổn, loại cảm giác này của hắn không lâu sau sẽ thực sự ứng nghiệm. Lúc này, chúng ta trước tiên nên vì sự khiết phích của Iallophil mà bi ai giùm hắn.
“Chuẩn bị nước, còn có, lấy nồi ra.” Trước mắt vẫn là nên giải quyết vấn đề ăn uống, Fei quyết định, vấn đề kia của Iallophil cứ để đó tính sau.
Nhìn Fei đem thịt xuyên trên Liệp Sát Giả, Iallophil vẫn là nhịn không được nói, “Dùng Liệp Sát Giả để nướng thịt, ngươi không cảm thấy không thỏa đáng sao?” Fei đem Liệp Sát Giả làm dao cắt thịt, Iallophil còn có thể nhẫn, đem nó làm xiên để nướng thịt, hắn thật sự không thể nhịn.
“Không, nó rất thích hợp.” Chiều dài vừa vặn, lúc ở mạt thế, hắn luôn làm như vậy.
Iallophil ngậm miệng, cùng Fei trao đổi có khi thật sự không thể câu thông, tốt hơn hết cứ chờ ăn là được.
Sự ăn ý giữa hai người được bồi dưỡng không ít trong khoảng thời gian này. Đối với việc bị Fei cõng, Iallophil không còn nghĩ đó là một loại khuất nhục, nhưng khó chịu là vẫn phải có. Loại tình trạng bị vây vào vị thế yếu lúc này là vì sự thật như thế, hắn có thể lý giải, hơn nữa cũng có thể nhận. Thế nhưng, thân là nam nhân lại phải để người khác cõng, bất luận thế nào hắn cũng không thấy thoải mái. Trong lòng thầm nhủ, có một ngày, hắn muốn làm cho Fei cũng gặp phải đãi ngộ giống như vậy.
Trong suốt quá trình chạy trốn, còn có một chuyện nữa khiến Iallophil khó chịu chính là, hắn từ bé đã được nuông chiều như một quý công tử, những việc vụn vặt luôn luôn có người khác xử lý, hắn chưa từng phải quan tâm đến những chuyện đó, mà hiện tại, hắn và Fei, chỉ có hai người lưu lạc đến khối đại lục hắc ám này, cũng có nghĩa bên cạnh hắn lúc này không có người hầu, tất cả đều phải tự thân xử lý. Iallophil cũng hiểu được, cho nên vẫn cố gắng làm quen với sự bất tiện này.
Chuyện gì hắn cũng có thể cố gắng thích ứng, thế nhưng, từ việc trước kia mỗi ngày đều phải tắm rửa một lần phát triển đến hiện tại là không biết khi nào mới có thể tắm, dù sao nước cũng dẫn điện, lỡ như sấm sét đánh trúng vào nước, kết quả không cần nói cũng biết. Giữa vấn đề khiết phích với an toàn sinh mạng, hắn vẫn là ưu tiên đảm bảo an toàn tính mạng.
Thế nhưng cảm giác này thật sự không dễ chịu, bởi vì chạy trốn, còn có, bùn đất do sấm sét đánh xuống bắn lên người khiến cả người hắn trở nên dinh dính, nhơn nhớt, cảm giác thật sự quá khó chịu. Nếu không phải mỗi ngày vẫn còn có thể lau sơ qua thân thể một chút, hắn có lẽ thật sự sẽ phải bạo phát.
Cho nên, mặc dù rất hưởng thụ quá trình hợp tác ăn ý cùng Fei, Iallophil vẫn vô cùng mong muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, hắn cần phải tắm rửa sạch sẽ một chút.
Nửa tháng sau, hai người cuối cùng cũng nhìn thấy được ánh sáng hy vọng. Phía trước mơ hồ có núi non, dưới bầu trời màu đỏ sậm là một màu xanh biếc cho họ biết nơi đó không hề bị sấm sét tàn phá, cũng có nghĩa ở đó rất an toàn. Bước chân của họ lại càng nhanh hơn, cho dù cả hai đều biết, muốn đến đó cũng không thể chỉ trong chốc lát, nhưng phản ứng khi nhìn thấy hy vọng, ai cũng giống nhau, cho dù mục đích bất đồng.
Fei là cuối cùng cũng có thể rời khỏi vùng đất hoang vu này, nghĩa là thoát khỏi nguy cơ thiếu lương thực, có màu xanh biếc nghĩa là có thực vật, có thực vật đại biểu sẽ có trái cây, côn trùng cùng một số động vật có thể ăn. Iallophil không nghĩ nhiều như Fei, hắn chỉ nghĩ là rốt cục cũng có thể tắm rửa sạch sẽ một phen.
Chính là sự thật luôn rất trêu người, thời điểm hai người vừa đặt chân vào được vùng núi non, lập tức nhận được “lễ đón tiếp” vô cùng đặc biệt, là một con Hắc Ám chủng tộc loại thú biết bay đang lao thẳng đến chỗ bọn họ.
Người có phản ứng đầu tiên tất nhiên là Fei, kinh nghiệm chiến đấu của hắn, Iallophil đương nhiên không bằng, cất bước, rút đao, Hắc Ám chủng tộc bất ngờ tập kích hai người thất bại, ngược lại còn bị Fei dùng đao có chứa nội lực chém đứt chi trước.
Iallophil tuy chậm nửa nhịp, bất quá tốc độ phản ứng của hắn cũng tương đối nhanh, ngay thời điểm Fei ra tay đã khởi động Hỏa hệ ma pháp, ngọn lửa tạo thành dây thừng quấn quanh cơ thể của Hắc Ám chủng tộc, Fei nhân cơ hội này, chém đứt đầu của nó. Con Hắc Ám chủng tộc đáng thương cứ như vậy bị hai người giết chết.
Ngọn lửa chậm rãi biến mất, nhưng nhiệt độ cao thiêu đốt như vậy khiến mùi thịt nướng tràn ngập trong không khí, hai người vì nửa tháng liên tục chỉ có thể ăn cháo, đồng thời cảm thấy đói khát vô cùng. Thậm chí Iallophil cũng làm ra loại hành vi bất nhã như nuốt nuốt nước miếng, nên may mắn là người duy nhất thấy được cũng không để ý đến chuyện này, cũng sẽ không loạn truyền khắp nơi, nếu không, hình tượng tao nhã của Iallophil có lẽ sẽ bị phá hủy hoàn toàn.
Fei xem xét hoàn cảnh chung quanh, thấy có một chỗ thích hợp để họ nghỉ ngơi, hắn liền thu đao, kéo chi sau của Hắc Ám chủng tộc vừa bị chặt đứt đầu, đi đến chỗ kia, sau đó dùng Liệp Sát Giả tiến hành phân thây thi thể của con Hắc Ám chủng tộc vừa bị giết kia một cách tàn khốc.
Từ trước đến giờ vẫn luôn được người chiếu cố, nhưng không có nghĩa là Iallophil không biết gì về vấn đề sinh hoạt, hắn ít nhất cũng biết thứ hắn ăn mỗi ngày đều là có qua tay đầu bếp, chứ không phải để nguyên hình thực phẩm mà mang lên bàn ăn. Vấn đề là, hắn chưa từng bước đến phòng bếp, đối với việc nấu nướng cũng tuyệt đối không biết gì, lần đầu tiên nhìn thấy phương thức xử lý nguyên liệu nấu ăn, hơn nữa, còn là do Fei làm. Mức độ thảm thiết và huyết tinh (máu me, đẫm máu) trong quá trình xử lý khiến hắn cảm thấy từng trận buồn nôn, tự hỏi thứ đó thật sự có thể ăn sao?
Không, phải nói, nếu những thứ trước kia hắn ăn đều là được xử lý như thế này, Iallophil vô cùng hoài nghi, từ nay về sau hắn còn có thể nuốt trôi được thứ gọi là “thịt” sao?
Fei nhìn thần sắc khó coi của Iallophil, nhìn lại thi thể tay cụt chân đứt nhuốm đầy máu trên tay mình, căn cứ vào tư liệu từng xem qua, những người sinh hoạt tại một thế giới hòa bình sẽ có cảm giác sợ hãi khi nhìn thấy huyết tinh, cho rằng hành vi giết chóc này thật tàn khốc.
Còn đối với những người ở mạt thế, loại suy nghĩ này quả thật chỉ được xem như trò cười. Đối với họ, huyết tinh không đáng sợ, tử vong cũng chỉ có thể xem như là uy hiếp, giết chóc không hề mang ý nghĩa tàn khốc. Vì sống sót, bọn họ làm chuyện đó không ít lần.
“Ngươi sợ máu?” Fei một bên tiếp tục xử lý, một bên hỏi Iallophil.
Mình bị xem thường sao? Đôi mày thanh tú của Iallophil khẽ chau, chuyện này cần phải nói rõ một chút, “Ta không sợ, chỉ là thấy ghê tởm.”
[Vậy thì có gì khác nhau?] Iallophil nhìn thấy câu nghi vấn này từ trên gương mặt của Fei.
Quả nhiên là bị xem thường. Nhưng khi Iallophil nhớ đến sự kiện kia, không khỏi cảm thấy nặng nề và băn khoăn.
“Fei, ta có phải rất vô tình không?” Iallophil đột nhiên hỏi như vậy.
Được rồi, Iallophil nhìn hiểu ánh mắt nghi hoặc của Fei, ý là [Ngươi có chỗ nào vô tình?].
“Ngày vết nứt không gian xuất hiện, đối với những người tử vong trên đường, ta chỉ là cảm thấy máu cùng thi thể của bọn họ thật ghê tởm, trong lòng lại không có lấy một chút phẫn nộ hay bi thương khi nhìn thấy đồng loại bị giết chết.” Trong suốt thời gian cùng Fei chạy trốn sấm sét ở Hắc Ám đại lục, Iallophil đã vượt qua sinh nhật mười bốn tuổi, chính là độ tuổi đại biểu cho thiếu niên chưa thành thục. Trải nghiệm ngày hôm đó đã làm cho Iallophil phát hiện sự vô tình của chính mình, loại tâm lý này của hắn tuyệt đối là không bình thường.
Vì sự phát hiện này mà Iallophil nhận ra hắn không giống những người bình thường, không phải là trên vấn đề lực lượng cùng thiên phú, mà là trên tâm lý. Loại chuyện này hắn tuyệt đối sẽ không nói với cha mẹ thân nhân hay hảo hữu của mình, bởi vì loại tâm tính này thật sự không giống người bình thường nên có.
Nhưng là vì sao lại muốn nói với Fei, chính hắn cũng không biết. Có thể là vì trong khoảng thời gian này đã cùng Fei hợp tác với sự tín nhiệm tuyệt đối làm cho hắn cảm thấy Fei là một người rất đáng tin cậy, cũng có thể bởi vì biểu hiện thờ ơ của Fei trong ngày hôm đó, cho nên, hắn có thể cho rằng Fei cũng giống hắn, là cùng một loại người, hoặc là một đối tượng để hắn giãi bày, mà y, chắc chắn sẽ không đi nói với những người khác, cũng có thể là…
“Như vậy không tồi a.” Đối với loại tâm lý này, Fei thế nhưng lại tán thưởng.
Đối với câu trả lời của Fei, Iallophil ngây ngẩn cả người, sau đó cảm thấy có chút thất bại. Hắn sao lại muốn đi hỏi ý kiến của người kia, phương thức tự hỏi của người này hoàn toàn không giống người bình thường.
“Có chỗ nào tốt?” Iallophil hữu khí vô lực phản bác, “Là thật khác thường mới đúng.”
“Không biết a, đối với thi thể đồng loại, ta cũng sẽ không cảm thấy được cái gọi là phẫn nộ cùng bi thương.” Fei cũng không thấy chuyện này là khác thường, ở mạt thế, mọi người đều như vậy.
Thời điểm nghe Fei nói như vậy, Iallophil cảm thấy như có một dòng nước ấm chảy qua thân thể, loại cảm giác này được gọi là cảm động.
Chỉ mới mười bốn tuổi, lại chưa từng trải qua mưa gió, vào thời điểm phát hiện chính mình khác thường, Iallophil theo bản năng cảm thấy sợ hãi, lúc này lại nghe Fei, người đã cùng hắn trải qua hoạn nạn, người cùng hắn trao đổi sự tín nhiệm tuyệt đối, nói ra rằng bản thân cũng có cảm giác như vậy, không hề cho là hắn khác thường, thật sự rất khó để tâm lý Iallophil không sinh ra chút gì đó.
“Tại sao ngươi lại không cảm thấy gì?” Iallophil nhìn vào đôi mắt thản nhiên của Fei, nghĩ muốn biết lý do.
“Cái chết của bọn họ là do chính bọn họ tạo thành, tại sao ta lại phải thấy bi thương và phẫn nộ trước cái chết của bọn họ?” Fei hỏi. “Yếu chính là tội, chết, chỉ có thể nói là do chính mình quá yếu.”
Lời nói của Fei khiến Iallophil chấn động. Mặc dù ngày hôm đó, hắn quả thật chỉ lo lắng cho cha của mình, sống chết của người khác, hắn căn bản không để ý, thế nhưng từ nhỏ đã bị giáo dục là phải bảo vệ người khác, nên mới cảm thấy mình khác thường. Lúc này nghe Fei nói một cách ích kỷ và lãnh khốc như vậy, Iallophil quả thật rung động. Hắn cũng không nghĩ ra lời nào để phản bác, bởi vì Fei nói rất đúng.
Không nên kỳ vọng sẽ có người khác đến cứu mình, muốn sống sót chỉ có thể dựa vào chính bản thân, muốn sống sót, phải không ngừng mạnh lên, trở thành cường giả chỉ cần dựa vào chính mình cũng có thể sống sót. Yếu chính là tội, tội của mình, bởi vì không thể tự bảo vệ chính mình.
Bỗng nhiên, Iallophil lập tức thấy thoải mái hơn rất nhiều. Đúng vậy a, để ý những người đó làm gì, bọn họ có liên quan gì đến hắn đâu, hắn chỉ cần quan tâm những người hắn để ý là được rồi. Hắn cũng không hoàn toàn vô tình, vẫn sẽ có dao động, thậm chí hắn vẫn có quan tâm đến thân nhân cùng hảo hữu, về sau, có thể còn thêm cả người trước mắt này đi.
“Tại sao lại nói có tâm lý như vậy không tồi?” Vấn đề kia được giải quyết, tâm tình của Iallophil cũng khá hơn. Nhớ đến lời nói không tồi của Fei, hắn hỏi.
Nhìn biểu tình của Fei lúc này, khóe miệng Iallophil lại có cảm giác co giật, bởi vì hắn nhìn thấy, trên gương mặt không chút biểu tình của Fei có loại hàm nghĩa [Ngươi sao lại ngu ngốc như vậy?] xuất hiện.
“Có được loại tâm lý này, lúc giết người ngươi sẽ không có cảm giác tội lỗi.” Căn cứ tư liệu, người sống trong hòa bình khi thương tổn đồng loại sẽ sinh ra cảm giác tội lỗi, nếu Iallophil có loại tâm lý này thì đương nhiên sẽ không có cảm giác đó. “Bất quá, ngươi chán ghét máu cùng thi thể, vấn đề này cần phải giải quyết a.”
Iallophil đột nhiên có một loại cảm giác không ổn, loại cảm giác này của hắn không lâu sau sẽ thực sự ứng nghiệm. Lúc này, chúng ta trước tiên nên vì sự khiết phích của Iallophil mà bi ai giùm hắn.
“Chuẩn bị nước, còn có, lấy nồi ra.” Trước mắt vẫn là nên giải quyết vấn đề ăn uống, Fei quyết định, vấn đề kia của Iallophil cứ để đó tính sau.
Nhìn Fei đem thịt xuyên trên Liệp Sát Giả, Iallophil vẫn là nhịn không được nói, “Dùng Liệp Sát Giả để nướng thịt, ngươi không cảm thấy không thỏa đáng sao?” Fei đem Liệp Sát Giả làm dao cắt thịt, Iallophil còn có thể nhẫn, đem nó làm xiên để nướng thịt, hắn thật sự không thể nhịn.
“Không, nó rất thích hợp.” Chiều dài vừa vặn, lúc ở mạt thế, hắn luôn làm như vậy.
Iallophil ngậm miệng, cùng Fei trao đổi có khi thật sự không thể câu thông, tốt hơn hết cứ chờ ăn là được.
Tác giả :
Vô Thố Thương Hoàng