Xuyên Việt Chi Viễn Sơn Trà Nông
Chương 5: Đại Hùng trở về
Edit: Rei
Beta: TrinhTrinh
Lúc Đại Hùng vừa bước vào cửa, liền nhìn thấy Ôn Luân đang ngồi ở trong sân đọc sách, trên người đắp một cái thảm lông dê.
Thúy Liên ôm chăn đi ra phơi. Bích Hà thì ngồi rửa rau bên giếng.
Lý Nhị xách ấm nước bước ra, cặp chân mày tú khí nhíu lại: “Đại thiếu gia, cứ như vậy đổ vào sao?”
Ôn Luân mí mắt cũng không nâng: “Ừ.”
Trong đồ cưới có ba rương sách, hai rương văn phòng tứ bảo. Căn cứ theo ký ức của nguyên thân, đại bộ phận sách đều là do nguyên thân tự mình chép ra. Đầu năm nay, sách đều vô cùng quý. Nhưng giấy và bút mực lại càng quý hơn, nơi này không có một chút gì gọi là bản quyền cả, so với thời đại của Ôn Luân thì là một trời một vực.
Chép sách được cho là một việc phong nhã, cũng là nơi chủ yếu để đại bộ phận đệ tử hàn môn kiếm chút đỉnh tiền tiêu xài.
Đương nhiên, dựa vào thân gia của nguyên thân thì cũng không cần phải nhờ vào chép sách để kiếm cơm ăn. Nguyên thân chép sách thật sự chỉ vì cái gọi là khí khái văn nhân mà thôi. Nhưng cái chữ khí khái này… cũng quá ít đi.
Ôn Luân là một học tra, không chịu nổi nguyên thân là một học bá, hơn nữa hai linh hồn lại còn dung hợp vào nhau, nên khi vừa xem liền trực tiếp đem tất cả ý tứ trong sách đều thông hiểu hết. Đối với cái loại học tra như Ôn Luân, tác phẩm văn cổ đều được coi như là mãnh thú nước lũ, nhưng không ngờ lại chỉ trong lúc nhất thời thần thanh khí sảng, trong nửa canh giờ hắn đã xem xong hết năm quyển sách.
Nước sôi từ trong bình đổ xuống, chảy vào tách trà gốm đen, lá trà xanh ngả vàng theo dòng nước xoay tròn, trà hương theo hơi nước phát tán ra, rót nước bảy phần, Lý Nhị nhắc ấm, bị hơi nước một xông đầy mặt, tinh thần cũng không khỏi rung lên. Đúng lúc này, hắn nhìn thấy tiểu mao lư đứng trước cửa.
Tiểu mao lư* cong mắt cười: “Ân ngang ân ngang.”
*Con lừa lông ngắn.
Tiểu mao lư mới sẽ không hạ giọng đâu! Trong viện chủ tớ bốn người cùng nhìn lại. Lừa chính là đại gia súc, thôn Đại Trà không có, cho dù là Ôn Luân mang theo một đống của hồi môn đến trong thôn cũng không có.
Không nhiều lâu, một tráng hán men theo cạnh cửa ló người vào thăm dò: “Đây là… Nhà của ta?”
Nhà của ta? Lông mày Ôn Luân nhảy dựng. Cái tên “Tướng công” kia của mình không phải đã sớm chết rồi sao, mình cũng đã bắt đầu quy hoạch chiếm núi làm vua, sao bây giờ y đã trở lại rồi?
Lý Nhị thấy đại thiếu gia nhà mình không nói gì, chỉ có thể tự mình đi ra tiếp đón: “Xin hỏi, ngài là vị nào?”
Tráng hán nhìn Lý Nhị tướng mạo thanh tú, bỗng dưng nhớ đến Lâm gia lão yêu* trong kinh thành, lông mày đen đặc nhăn lại: “Ta là Đại Hùng!”
*lão yêu thường được dùng để nói về con nhỏ nhất trong nhà, cực được yêu thương.
Lý Nhị không tin. Trong thôn người nào không biết Đại Hùng này đã đi ra ngoài năm năm không trở lại, như thế nào đại thiếu gia nhà bọn họ vừa gả vào cửa, Đại Hùng liền trở lại? Lừa tiểu hài tử sao!
Đại Hùng thực nghẹn khuất đứng ở ngoài cửa nhà mình, bị Lý Nhị nghi truy vấn hơn nửa canh giờ, lại còn phải đưa ra chứng minh, còn đem năm năm trải qua ba năm xới đất nói qua nói lại một lần. Cuối cùng, Lý Nhị cũng tìm không thấy chút sơ hở nào.
Đại Hùng cười đắc ý, đang định nhảy qua cánh cửa, lại bị cánh tay bé nhỏ của Lý Nhị cản lại: “Từ từ, ta đi gọi thôn trưởng!”
Đại Hùng buồn bực mà ôm đầu gối ngồi xổm xuống, ngắt một cọng cỏ trước cửa.
Tiểu mao lư cúi đầu, lặng lẽ cắn cổ áo y một cái, thấy Đại Hùng không phản ứng, lại đánh bạo cắn thêm cái nữa.
Thôn trưởng bây giờ còn đang ngóng trông tiền Ôn Luân mua đỉnh núi đâu, đối với chuyện Ôn gia tự nhiên không dám chậm trễ. Nhưng hiện tại hắn đang ở nhà Lưu lão nhị, bên ngoài lại vây quanh nhiều người như vậy, trong viện còn có bà nương Lưu lão nhị đang nháo, vừa ra tới, trực tiếp đem “Trận địa” dời đi.
Vừa nghe Đại Hùng trở lại, những người khác trên mặt tất cả đều bày ra một bộ tư thái giật mình, hận không thể tay nắm hạt dưa, ngồi xổm xem cuộc vui.
“Ai? Các ngươi nói thật sự là Đại Hùng trở lại?”
“Không thể nào? Đại Hùng đã đi năm năm, ngay cả trang giấy cũng chưa từng gửi về thôn.”
“Xuy! cha của Đại Hùng sớm đã không còn, gửi đồ về? Cho ai a!”
“Cho nên, nhà bọn họ phòng ở cũng bị mất.”
“Nha! Nói đến thật giống như nhà ngươi không lấy mấy khối gạch xanh vậy?”
“Chuyện này tất cả mọi người đều có phần, miễn bàn đi. Các ngươi nói, Đại Hùng sao lại về đúng lúc như vậy, đại thiếu gia vừa vào cửa, y đã trở lại?”
“Hay là đại thiếu gia kia vốn là già trước tuổi, thuê một người hàng đầu lại đây đoàn tụ đi?”
*Hàng đầu trong đây ý chỉ mấy chú hàng top trong quan quán.
Vài tên già trẻ xúm lại cười đáng khinh.
Bà nương Lưu lão nhị xông vào trước nhất, tư thế ngay cả thôn trưởng cùng Lưu lão nhị đều đuổi không kịp. Lưu lão nhị cũng không thật tâm muốn đuổi theo. Bọn họ coi như là vợ chồng một lòng, nửa mẫu đất này, tuy nói ngọn núi sản xuất không được nhiều lắm, nhưng cuối cùng còn có thể ăn nhiều hơn một miếng cơm. Hiện tại bắt bọn họ đem thịt trong miệng đào ra, cái đó khác gì muốn mạng bọn họ?
Thôn trưởng ngược lại là muốn đuổi theo, chỉ là bị mấy hán tử rãnh rỗi trong thôn hữu ý vô ý cản lại hai cái. Trong thôn đường hẹp, thôn trưởng cũng không lượn chỗ khác được, chỉ có thể mắt mở trừng trừng mà nhìn bà nương Lưu lão nhị làm đầu tàu gương mẫu vọt tới.
Sau đó mọi người liền nghe một tiếng thét kêu sợ hãi của nàng: “Đại Hùng!”
Chẳng lẽ thật đúng là Đại Hùng? Các thôn dân hai mặt nhìn nhau, tất cả đều bước nhanh hơn. Bọn họ những người này dám trực tiếp bới phòng ở của Hùng gia, đều là thật cho rằng Đại Hùng chết ở bên ngoài. Nếu như Đại Hùng trở lại, ngẫm lại tiểu tử kia năm đó một thân cậy mạnh… Một đám già trẻ gia môn tất cả đều run rẩy. Ở thôn Đại Trà này, mấy người xấp xỉ tuổi Đại Hùng, có ai chưa từng bị y tẩn qua một trận?
“Nhị thẩm, làm gì vậy?” thanh âm Đại Hùng thực không khách khí, nghe vào tai người khác thậm chí dẫn theo một phần lệ khí. Cái đó cùng vừa rồi đối với Lý Nhị không giống.
Vài thôn dân xấp xỉ tuổi y theo phản xạ mà run lên: “Nghe nói mấy người tham gia quân ngũ, đều là giết người không chớp mắt, trên chiến trường huy một đao một cái đầu liền rớt xuống, máu có thể phun cao hơn đầu!”
Một thôn dân khác mắng một câu thô tục: “Đừng nói nữa!” Rất dọa người! Hắn khi còn bé còn bị Đại Hùng một quyền như mộc đao đập vào cổ nha.
Bên ngoài tường viện cao, tráng hán phong trần mệt mỏi cau mày, sau lưng còn có một con lừa thông minh.
Con lừa a! Trong nhà các thôn dân trong thôn Đại Trà cho tới bây giờ cũng chưa có đại gia súc nào lớn hơn gà cả, cái này rất hiếm lạ nha! Một đám toàn trừng con lừa, như là nhìn một vị tuyệt thế mỹ nữ quần áo nửa lộ.
Cho dù là tiểu mao lư da có dày đi nữa, cũng nhịn không được nhích lại gần sau lưng chủ nhân của mình: “Ân ngang~”
Lưu lão nhị từ trong đám người chui đi ra, hai chân run rẩy đi tới sau lưng lão bà nhà mình kéo kéo, không nghĩ tới nàng lúc này trên đùi không khí lực, trực tiếp liền ngã ngồi xuống đất.
Thôn trưởng cũng đuổi lại đây: “Ôi, thật sự là Đại Hùng a. Tại sao lâu như thế không trở về? Thấy tức phụ ngươi chưa?” Thôn trưởng đầu hướng vào cửa viện tìm tòi, không thấy được Ôn Luân.
Đại Hùng mất hứng. Tức phụ nhà mình mới liếc mắt được một cái, đã bị hai người kia dụ dỗ đỡ vào phòng. Y lại ngay cả cửa cũng không thể vào, rất đáng giận!
Lý Nhị nhìn phản ứng của người trong thôn, xác nhận Đại Hùng là phu gia nhà mình không thể nghi ngờ, sau đó xem nghi vấn như không tồn tại, chủ động đi dắt lừa, thần tình tươi cười để Đại Hùng vào cửa.
Đại Hùng cúi đầu vừa thấy mặt này của Lý Nhị, nhất thời càng thêm tâm tắc. Vì cái gì bên người tức phụ y ngay cái gã sai vặt đều là loại diện mạo này? Nếu không phải thấy tức phụ y thân thể không tốt lắm, Đại Hùng đều sẽ hoài nghi ba người này có phải đều cùng tức phụ y có gì gì đó hay không!
Ôn Luân tuy rằng vào phòng, nhưng cũng không có nằm, mà ngồi trong thính đường đơn sơ, Ôn Luân còn đang ôm bát uống trà đọc sách, chờ đến ánh sáng tối sầm lại, cậu mới ngẩng đầu: “Trở lại?”
Đại Hùng bị Ôn Luân nhẹ nhàng hỏi biến thành sửng sốt, vỗ ót ấp úng: “Ân, trở lại.” Sao mình lại cảm thấy cậu ấy như là đang giả vờ hảo tâm nha? Tức phụ giống như có chút hung.
“Trước uống hớp trà, Thúy Liên…” Ôn Luân trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Đại Hùng uống sạch trà trong tay mình, ngay cả lá trà bên trong cũng không lưu lại!
Đại Hùng ngốc nghếch cười. Tức phụ cũng không hung lắm, còn quan tâm tới mình. Tức phụ thật tốt! Mình cũng là người có tức phụ rồi nha!
Lý Nhị đóng cửa viện, đem một đám thôn dân muốn xem diễn chặn lại bên ngoài. Các thôn dân trên mặt có chút phẫn nộ, sau khi nói vài câu xong, ngược lại không một ai chịu rời đi.
Thôn trưởng cùng vợ chồng Lưu lão nhị cũng đi vào trong phòng.
Phòng ở trong mắt Ôn Luân chủ tớ bốn người là vô cùng rách nát, trong mắt vợ chồng Lưu lão nhị là vô cùng có tiền, càng nhìn càng cảm thấy khó chịu: ngươi có tiền như vậy, còn mong chờ nhà chúng ta trả chút đất kia! Quả thực không phải là người!
Bọn họ trong lòng nghĩ như vậy, trên mặt cũng hiện ra.
Thúy Liên đang múc nước, hầu hạ Đại Hùng rửa mặt. Đại Hùng vừa ngẩng đầu, liền thấy biểu tình này của hai vợ chồng, lập tức trừng mắt, trên chiến trường lịch lãm ra sát khí, dân chúng bình thường làm sao có thể so.
Bà nương Lưu lão nhị chân lập tức mềm nhũn, nếu không được chồng giữ chặt, sợ là đã ngã ngồi dưới đất.
Lưu lão nhị cũng so với vợ mình không tốt hơn bao nhiêu, lúc này không dậy nổi dũng khí, hai tay chà xát: “Đại Hùng a, sao nhiều năm nay không trở về a?”
Đại Hùng ném khăn mặt vào chậu nước, một tay “ba” một tiếng vỗ lên bàn, đồ vật trên bàn tất cả đều nhảy lên một cm rồi hạ xuống. Cũng may cái bàn này chất lượng tốt, nếu không lần này liền trực tiếp đem đi phòng bếp làm củi đốt.
Ôn Luân còn có tâm thần thầm nghĩ về cái bàn, nhưng vợ chồng Lưu lão nhị đã không có tâm này. Tiếp theo một lúc, hai người nhấc nhấc bả vai, liên tục lui về sau vài bước, ánh mắt nhìn Đại Hùng thật giống như y không phải là người, mà là một con thú dữ muốn cắn người.
Lưu lão nhị đem bà nương nhà mình giấu ở phía sau, run rẩy giơ lên một tay ngăn phía trước: “Chuyện gì cũng từ từ, Đại Hùng a, ta là Nhị thúc của ngươi a!”
Đại Hùng bĩu môi: “Ai là Nhị thúc ta! Nhị thúc ta mang theo bà nương nhà mình khi dễ bà nương ta?! Nhị thúc ta bới phòng ở ta xây thêm cho phòng nhà mình?! Ngươi họ Lưu, ta họ Hùng! Tới địa ngục đi Nhị thúc!”
Người trong thôn Đại Trà là cái đức hạnh gì, Đại Hùng so với Ôn Luân biết được rõ ràng nhiều lắm. Y từ nhỏ sinh hoạt ở trong thôn, vừa ra khỏi cửa liền biết khi trở về nhà mình phòng ở khẳng định sẽ không còn. Quả nhiên sau khi trở về nhìn trong thôn từng nhà đều đắp mấy khối gạch xanh, còn phòng ở nhà mình thì lại là mấy gian phòng gạch mộc mới được che lại. Phòng ở nhất định là tức phụ y đắp. Có tức phụ thật tốt!
Ôn Luân nín cười, thiếu chút nữa vỗ tay cho Đại Hùng. Nếu không phải hiện tại trong nhà còn có ngoại nhân, cậu còn phải bưng cái giá đại thiếu gia, thì cậu đã muốn trực tiếp mở miệng mắng rồi.
Người nghèo chiếm nhà người khác mà còn có lý? Bản thân muốn lấy về mà còn ỷ thế hiếp người? Cái logic này lấy đâu ra!
Đừng nói vợ chồng Lưu lão nhị, cho dù là thôn trưởng cũng không dám nhiều lời một chữ. Cuối cùng chuyện giải quyết vô cùng thuận lợi.
Đại Hùng vừa mới về nhà, kỳ thật cũng không biết rõ tình huống cụ thể, ở bên người Ôn Luân xoay người cười nịnh: “Tức phụ, ta nghe lời ngươi.”
Ôn Luân cố gắng duy trì khuôn mặt tươi cười, một bàn tay đem đầu lớn đẩy ra, gọi Lý Nhị tới rót một chén trà mới, mới chậm rì rì nói: “Ngươi đã nói ta ỷ thế hiếp người, ta cũng coi như làm một lần người tốt. Các ngươi lấy không xuất tiền, làm công cho nhà chúng ta năm năm…”
Bà nương Lưu lão nhị thốt ra: “Rõ ràng là ba năm, như thế nào là năm năm?!”
Ôn Luân nâng nâng mí mắt: “A, sáu năm.” Thấy vợ chồng Lưu lão nhị tất cả đều bị nghẹn, Ôn Luân mới đối thôn trưởng nói, “Đi, sáu năm. Không đồng ý, có một văn thì tính một văn mà bồi tiền.”
Bồi tiền! Đó là đâm thẳng vào tim! Vợ chồng Lưu lão nhị nghĩ nghĩ nhà Đại Hùng bất quá có nửa mẫu đất, liền cắn chặt răng, cũng gật đầu ứng.
Ôn Luân ngay tại chỗ viết chứng từ, ba phương đều ấn dấu tay. Chờ người đi rồi, Ôn Luân nhìn chứng từ cười đến thập phần mỹ mãn, mình thế nhưng cũng có thể viết chữ bằng bút lông nha! Còn viết xinh đẹp đến như vậy!
Đại Hùng tiễn ba ngoại nhân đi, vào cửa nhìn đến bộ dáng cười tủm tỉm của Ôn Luân, lập tức bàn tay to duỗi ra đem người ôm lấy: “Tức phụ~”
Khuôn mặt tươi cười như phật Di Lặc của Ôn Luân nháy mắt biến thành A tu la, cậu cắn răng nói: “Buông! Tay!”
——————————-
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tướng quân: nói cho ngươi biết, tức phụ nhi của oa rất tốt nha!
Tiểu mao lư: ân ngang ân ngang!
Tướng quân: tức phụ nhi của oa rất biết yêu thương người nha!
Tiểu mao lư: ân ngang ân ngang!
Tướng quân: anh anh anh, nhưng mà tức phụ nhi không thích oa!
Tiểu mao lư: ân ngang ân ngang!
Tướng quân: oa đang khóc, ngươi lại cười, thiếu đánh!
Tiểu mao lư: ở cái thế giới chỉ toàn xem mặt này… Lư sinh thực gian nan!
Beta: TrinhTrinh
Lúc Đại Hùng vừa bước vào cửa, liền nhìn thấy Ôn Luân đang ngồi ở trong sân đọc sách, trên người đắp một cái thảm lông dê.
Thúy Liên ôm chăn đi ra phơi. Bích Hà thì ngồi rửa rau bên giếng.
Lý Nhị xách ấm nước bước ra, cặp chân mày tú khí nhíu lại: “Đại thiếu gia, cứ như vậy đổ vào sao?”
Ôn Luân mí mắt cũng không nâng: “Ừ.”
Trong đồ cưới có ba rương sách, hai rương văn phòng tứ bảo. Căn cứ theo ký ức của nguyên thân, đại bộ phận sách đều là do nguyên thân tự mình chép ra. Đầu năm nay, sách đều vô cùng quý. Nhưng giấy và bút mực lại càng quý hơn, nơi này không có một chút gì gọi là bản quyền cả, so với thời đại của Ôn Luân thì là một trời một vực.
Chép sách được cho là một việc phong nhã, cũng là nơi chủ yếu để đại bộ phận đệ tử hàn môn kiếm chút đỉnh tiền tiêu xài.
Đương nhiên, dựa vào thân gia của nguyên thân thì cũng không cần phải nhờ vào chép sách để kiếm cơm ăn. Nguyên thân chép sách thật sự chỉ vì cái gọi là khí khái văn nhân mà thôi. Nhưng cái chữ khí khái này… cũng quá ít đi.
Ôn Luân là một học tra, không chịu nổi nguyên thân là một học bá, hơn nữa hai linh hồn lại còn dung hợp vào nhau, nên khi vừa xem liền trực tiếp đem tất cả ý tứ trong sách đều thông hiểu hết. Đối với cái loại học tra như Ôn Luân, tác phẩm văn cổ đều được coi như là mãnh thú nước lũ, nhưng không ngờ lại chỉ trong lúc nhất thời thần thanh khí sảng, trong nửa canh giờ hắn đã xem xong hết năm quyển sách.
Nước sôi từ trong bình đổ xuống, chảy vào tách trà gốm đen, lá trà xanh ngả vàng theo dòng nước xoay tròn, trà hương theo hơi nước phát tán ra, rót nước bảy phần, Lý Nhị nhắc ấm, bị hơi nước một xông đầy mặt, tinh thần cũng không khỏi rung lên. Đúng lúc này, hắn nhìn thấy tiểu mao lư đứng trước cửa.
Tiểu mao lư* cong mắt cười: “Ân ngang ân ngang.”
*Con lừa lông ngắn.
Tiểu mao lư mới sẽ không hạ giọng đâu! Trong viện chủ tớ bốn người cùng nhìn lại. Lừa chính là đại gia súc, thôn Đại Trà không có, cho dù là Ôn Luân mang theo một đống của hồi môn đến trong thôn cũng không có.
Không nhiều lâu, một tráng hán men theo cạnh cửa ló người vào thăm dò: “Đây là… Nhà của ta?”
Nhà của ta? Lông mày Ôn Luân nhảy dựng. Cái tên “Tướng công” kia của mình không phải đã sớm chết rồi sao, mình cũng đã bắt đầu quy hoạch chiếm núi làm vua, sao bây giờ y đã trở lại rồi?
Lý Nhị thấy đại thiếu gia nhà mình không nói gì, chỉ có thể tự mình đi ra tiếp đón: “Xin hỏi, ngài là vị nào?”
Tráng hán nhìn Lý Nhị tướng mạo thanh tú, bỗng dưng nhớ đến Lâm gia lão yêu* trong kinh thành, lông mày đen đặc nhăn lại: “Ta là Đại Hùng!”
*lão yêu thường được dùng để nói về con nhỏ nhất trong nhà, cực được yêu thương.
Lý Nhị không tin. Trong thôn người nào không biết Đại Hùng này đã đi ra ngoài năm năm không trở lại, như thế nào đại thiếu gia nhà bọn họ vừa gả vào cửa, Đại Hùng liền trở lại? Lừa tiểu hài tử sao!
Đại Hùng thực nghẹn khuất đứng ở ngoài cửa nhà mình, bị Lý Nhị nghi truy vấn hơn nửa canh giờ, lại còn phải đưa ra chứng minh, còn đem năm năm trải qua ba năm xới đất nói qua nói lại một lần. Cuối cùng, Lý Nhị cũng tìm không thấy chút sơ hở nào.
Đại Hùng cười đắc ý, đang định nhảy qua cánh cửa, lại bị cánh tay bé nhỏ của Lý Nhị cản lại: “Từ từ, ta đi gọi thôn trưởng!”
Đại Hùng buồn bực mà ôm đầu gối ngồi xổm xuống, ngắt một cọng cỏ trước cửa.
Tiểu mao lư cúi đầu, lặng lẽ cắn cổ áo y một cái, thấy Đại Hùng không phản ứng, lại đánh bạo cắn thêm cái nữa.
Thôn trưởng bây giờ còn đang ngóng trông tiền Ôn Luân mua đỉnh núi đâu, đối với chuyện Ôn gia tự nhiên không dám chậm trễ. Nhưng hiện tại hắn đang ở nhà Lưu lão nhị, bên ngoài lại vây quanh nhiều người như vậy, trong viện còn có bà nương Lưu lão nhị đang nháo, vừa ra tới, trực tiếp đem “Trận địa” dời đi.
Vừa nghe Đại Hùng trở lại, những người khác trên mặt tất cả đều bày ra một bộ tư thái giật mình, hận không thể tay nắm hạt dưa, ngồi xổm xem cuộc vui.
“Ai? Các ngươi nói thật sự là Đại Hùng trở lại?”
“Không thể nào? Đại Hùng đã đi năm năm, ngay cả trang giấy cũng chưa từng gửi về thôn.”
“Xuy! cha của Đại Hùng sớm đã không còn, gửi đồ về? Cho ai a!”
“Cho nên, nhà bọn họ phòng ở cũng bị mất.”
“Nha! Nói đến thật giống như nhà ngươi không lấy mấy khối gạch xanh vậy?”
“Chuyện này tất cả mọi người đều có phần, miễn bàn đi. Các ngươi nói, Đại Hùng sao lại về đúng lúc như vậy, đại thiếu gia vừa vào cửa, y đã trở lại?”
“Hay là đại thiếu gia kia vốn là già trước tuổi, thuê một người hàng đầu lại đây đoàn tụ đi?”
*Hàng đầu trong đây ý chỉ mấy chú hàng top trong quan quán.
Vài tên già trẻ xúm lại cười đáng khinh.
Bà nương Lưu lão nhị xông vào trước nhất, tư thế ngay cả thôn trưởng cùng Lưu lão nhị đều đuổi không kịp. Lưu lão nhị cũng không thật tâm muốn đuổi theo. Bọn họ coi như là vợ chồng một lòng, nửa mẫu đất này, tuy nói ngọn núi sản xuất không được nhiều lắm, nhưng cuối cùng còn có thể ăn nhiều hơn một miếng cơm. Hiện tại bắt bọn họ đem thịt trong miệng đào ra, cái đó khác gì muốn mạng bọn họ?
Thôn trưởng ngược lại là muốn đuổi theo, chỉ là bị mấy hán tử rãnh rỗi trong thôn hữu ý vô ý cản lại hai cái. Trong thôn đường hẹp, thôn trưởng cũng không lượn chỗ khác được, chỉ có thể mắt mở trừng trừng mà nhìn bà nương Lưu lão nhị làm đầu tàu gương mẫu vọt tới.
Sau đó mọi người liền nghe một tiếng thét kêu sợ hãi của nàng: “Đại Hùng!”
Chẳng lẽ thật đúng là Đại Hùng? Các thôn dân hai mặt nhìn nhau, tất cả đều bước nhanh hơn. Bọn họ những người này dám trực tiếp bới phòng ở của Hùng gia, đều là thật cho rằng Đại Hùng chết ở bên ngoài. Nếu như Đại Hùng trở lại, ngẫm lại tiểu tử kia năm đó một thân cậy mạnh… Một đám già trẻ gia môn tất cả đều run rẩy. Ở thôn Đại Trà này, mấy người xấp xỉ tuổi Đại Hùng, có ai chưa từng bị y tẩn qua một trận?
“Nhị thẩm, làm gì vậy?” thanh âm Đại Hùng thực không khách khí, nghe vào tai người khác thậm chí dẫn theo một phần lệ khí. Cái đó cùng vừa rồi đối với Lý Nhị không giống.
Vài thôn dân xấp xỉ tuổi y theo phản xạ mà run lên: “Nghe nói mấy người tham gia quân ngũ, đều là giết người không chớp mắt, trên chiến trường huy một đao một cái đầu liền rớt xuống, máu có thể phun cao hơn đầu!”
Một thôn dân khác mắng một câu thô tục: “Đừng nói nữa!” Rất dọa người! Hắn khi còn bé còn bị Đại Hùng một quyền như mộc đao đập vào cổ nha.
Bên ngoài tường viện cao, tráng hán phong trần mệt mỏi cau mày, sau lưng còn có một con lừa thông minh.
Con lừa a! Trong nhà các thôn dân trong thôn Đại Trà cho tới bây giờ cũng chưa có đại gia súc nào lớn hơn gà cả, cái này rất hiếm lạ nha! Một đám toàn trừng con lừa, như là nhìn một vị tuyệt thế mỹ nữ quần áo nửa lộ.
Cho dù là tiểu mao lư da có dày đi nữa, cũng nhịn không được nhích lại gần sau lưng chủ nhân của mình: “Ân ngang~”
Lưu lão nhị từ trong đám người chui đi ra, hai chân run rẩy đi tới sau lưng lão bà nhà mình kéo kéo, không nghĩ tới nàng lúc này trên đùi không khí lực, trực tiếp liền ngã ngồi xuống đất.
Thôn trưởng cũng đuổi lại đây: “Ôi, thật sự là Đại Hùng a. Tại sao lâu như thế không trở về? Thấy tức phụ ngươi chưa?” Thôn trưởng đầu hướng vào cửa viện tìm tòi, không thấy được Ôn Luân.
Đại Hùng mất hứng. Tức phụ nhà mình mới liếc mắt được một cái, đã bị hai người kia dụ dỗ đỡ vào phòng. Y lại ngay cả cửa cũng không thể vào, rất đáng giận!
Lý Nhị nhìn phản ứng của người trong thôn, xác nhận Đại Hùng là phu gia nhà mình không thể nghi ngờ, sau đó xem nghi vấn như không tồn tại, chủ động đi dắt lừa, thần tình tươi cười để Đại Hùng vào cửa.
Đại Hùng cúi đầu vừa thấy mặt này của Lý Nhị, nhất thời càng thêm tâm tắc. Vì cái gì bên người tức phụ y ngay cái gã sai vặt đều là loại diện mạo này? Nếu không phải thấy tức phụ y thân thể không tốt lắm, Đại Hùng đều sẽ hoài nghi ba người này có phải đều cùng tức phụ y có gì gì đó hay không!
Ôn Luân tuy rằng vào phòng, nhưng cũng không có nằm, mà ngồi trong thính đường đơn sơ, Ôn Luân còn đang ôm bát uống trà đọc sách, chờ đến ánh sáng tối sầm lại, cậu mới ngẩng đầu: “Trở lại?”
Đại Hùng bị Ôn Luân nhẹ nhàng hỏi biến thành sửng sốt, vỗ ót ấp úng: “Ân, trở lại.” Sao mình lại cảm thấy cậu ấy như là đang giả vờ hảo tâm nha? Tức phụ giống như có chút hung.
“Trước uống hớp trà, Thúy Liên…” Ôn Luân trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Đại Hùng uống sạch trà trong tay mình, ngay cả lá trà bên trong cũng không lưu lại!
Đại Hùng ngốc nghếch cười. Tức phụ cũng không hung lắm, còn quan tâm tới mình. Tức phụ thật tốt! Mình cũng là người có tức phụ rồi nha!
Lý Nhị đóng cửa viện, đem một đám thôn dân muốn xem diễn chặn lại bên ngoài. Các thôn dân trên mặt có chút phẫn nộ, sau khi nói vài câu xong, ngược lại không một ai chịu rời đi.
Thôn trưởng cùng vợ chồng Lưu lão nhị cũng đi vào trong phòng.
Phòng ở trong mắt Ôn Luân chủ tớ bốn người là vô cùng rách nát, trong mắt vợ chồng Lưu lão nhị là vô cùng có tiền, càng nhìn càng cảm thấy khó chịu: ngươi có tiền như vậy, còn mong chờ nhà chúng ta trả chút đất kia! Quả thực không phải là người!
Bọn họ trong lòng nghĩ như vậy, trên mặt cũng hiện ra.
Thúy Liên đang múc nước, hầu hạ Đại Hùng rửa mặt. Đại Hùng vừa ngẩng đầu, liền thấy biểu tình này của hai vợ chồng, lập tức trừng mắt, trên chiến trường lịch lãm ra sát khí, dân chúng bình thường làm sao có thể so.
Bà nương Lưu lão nhị chân lập tức mềm nhũn, nếu không được chồng giữ chặt, sợ là đã ngã ngồi dưới đất.
Lưu lão nhị cũng so với vợ mình không tốt hơn bao nhiêu, lúc này không dậy nổi dũng khí, hai tay chà xát: “Đại Hùng a, sao nhiều năm nay không trở về a?”
Đại Hùng ném khăn mặt vào chậu nước, một tay “ba” một tiếng vỗ lên bàn, đồ vật trên bàn tất cả đều nhảy lên một cm rồi hạ xuống. Cũng may cái bàn này chất lượng tốt, nếu không lần này liền trực tiếp đem đi phòng bếp làm củi đốt.
Ôn Luân còn có tâm thần thầm nghĩ về cái bàn, nhưng vợ chồng Lưu lão nhị đã không có tâm này. Tiếp theo một lúc, hai người nhấc nhấc bả vai, liên tục lui về sau vài bước, ánh mắt nhìn Đại Hùng thật giống như y không phải là người, mà là một con thú dữ muốn cắn người.
Lưu lão nhị đem bà nương nhà mình giấu ở phía sau, run rẩy giơ lên một tay ngăn phía trước: “Chuyện gì cũng từ từ, Đại Hùng a, ta là Nhị thúc của ngươi a!”
Đại Hùng bĩu môi: “Ai là Nhị thúc ta! Nhị thúc ta mang theo bà nương nhà mình khi dễ bà nương ta?! Nhị thúc ta bới phòng ở ta xây thêm cho phòng nhà mình?! Ngươi họ Lưu, ta họ Hùng! Tới địa ngục đi Nhị thúc!”
Người trong thôn Đại Trà là cái đức hạnh gì, Đại Hùng so với Ôn Luân biết được rõ ràng nhiều lắm. Y từ nhỏ sinh hoạt ở trong thôn, vừa ra khỏi cửa liền biết khi trở về nhà mình phòng ở khẳng định sẽ không còn. Quả nhiên sau khi trở về nhìn trong thôn từng nhà đều đắp mấy khối gạch xanh, còn phòng ở nhà mình thì lại là mấy gian phòng gạch mộc mới được che lại. Phòng ở nhất định là tức phụ y đắp. Có tức phụ thật tốt!
Ôn Luân nín cười, thiếu chút nữa vỗ tay cho Đại Hùng. Nếu không phải hiện tại trong nhà còn có ngoại nhân, cậu còn phải bưng cái giá đại thiếu gia, thì cậu đã muốn trực tiếp mở miệng mắng rồi.
Người nghèo chiếm nhà người khác mà còn có lý? Bản thân muốn lấy về mà còn ỷ thế hiếp người? Cái logic này lấy đâu ra!
Đừng nói vợ chồng Lưu lão nhị, cho dù là thôn trưởng cũng không dám nhiều lời một chữ. Cuối cùng chuyện giải quyết vô cùng thuận lợi.
Đại Hùng vừa mới về nhà, kỳ thật cũng không biết rõ tình huống cụ thể, ở bên người Ôn Luân xoay người cười nịnh: “Tức phụ, ta nghe lời ngươi.”
Ôn Luân cố gắng duy trì khuôn mặt tươi cười, một bàn tay đem đầu lớn đẩy ra, gọi Lý Nhị tới rót một chén trà mới, mới chậm rì rì nói: “Ngươi đã nói ta ỷ thế hiếp người, ta cũng coi như làm một lần người tốt. Các ngươi lấy không xuất tiền, làm công cho nhà chúng ta năm năm…”
Bà nương Lưu lão nhị thốt ra: “Rõ ràng là ba năm, như thế nào là năm năm?!”
Ôn Luân nâng nâng mí mắt: “A, sáu năm.” Thấy vợ chồng Lưu lão nhị tất cả đều bị nghẹn, Ôn Luân mới đối thôn trưởng nói, “Đi, sáu năm. Không đồng ý, có một văn thì tính một văn mà bồi tiền.”
Bồi tiền! Đó là đâm thẳng vào tim! Vợ chồng Lưu lão nhị nghĩ nghĩ nhà Đại Hùng bất quá có nửa mẫu đất, liền cắn chặt răng, cũng gật đầu ứng.
Ôn Luân ngay tại chỗ viết chứng từ, ba phương đều ấn dấu tay. Chờ người đi rồi, Ôn Luân nhìn chứng từ cười đến thập phần mỹ mãn, mình thế nhưng cũng có thể viết chữ bằng bút lông nha! Còn viết xinh đẹp đến như vậy!
Đại Hùng tiễn ba ngoại nhân đi, vào cửa nhìn đến bộ dáng cười tủm tỉm của Ôn Luân, lập tức bàn tay to duỗi ra đem người ôm lấy: “Tức phụ~”
Khuôn mặt tươi cười như phật Di Lặc của Ôn Luân nháy mắt biến thành A tu la, cậu cắn răng nói: “Buông! Tay!”
——————————-
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tướng quân: nói cho ngươi biết, tức phụ nhi của oa rất tốt nha!
Tiểu mao lư: ân ngang ân ngang!
Tướng quân: tức phụ nhi của oa rất biết yêu thương người nha!
Tiểu mao lư: ân ngang ân ngang!
Tướng quân: anh anh anh, nhưng mà tức phụ nhi không thích oa!
Tiểu mao lư: ân ngang ân ngang!
Tướng quân: oa đang khóc, ngươi lại cười, thiếu đánh!
Tiểu mao lư: ở cái thế giới chỉ toàn xem mặt này… Lư sinh thực gian nan!
Tác giả :
Phong Hương