Xuyên Việt Chi Viễn Sơn Trà Nông
Chương 37: Đệ tử
Edit: Rei
Beta: TrinhTrinh
Thôn dân Đại Trà thôn gần đây có chút nguy hiểm về phương diện sức khỏe, cụ thể biểu hiện hoảng hốt, hụt hơi, hung buồn, chân nhuyễn.
Phù phù!
Phù phù phù phù phù phù!
Đại Hùng đi tuần tra như thường lệ, tất cả thôn dân đều quỳ.
Y sờ sờ cái mũi, chỉ có thể trở lại trong phòng nhìn tức phụ nhà mình sao trà.
Trải qua đại lượng tài liệu chồng chất sau, Ôn Luân hiện tại sao trà đã chuyển biến từ lúc ban đầu xào móng vuốt, rồi đến xào rau, hiện tại đã kinh thực tượng mô tượng dạng, các loại động tác còn đặc biệt có ý nhị. Đại Hùng không thể nói rõ được, nhưng mà mỗi lần tức phụ sao trà, cậu sẽ không nhìn mọi người, chuyên tâm đắm chìm ở tại trong việc sao trà.
Đại Hùng sờ một chút lá trà hôm nay sao ra tới, ngón tay trực tiếp vê một nắm.
Lý Nhị có ánh mắt mà đưa lên chén lớn.
Đại Hùng người này trong quân doanh phóng khoán quen, vô luận là chén trà nho nhỏ hay bát trà lớn một chút, đều khiến y cảm thấy không phóng khoáng. Y ngược lại thích chén lớn uống rượu, nhưng mà tức phụ lại yêu sao trà, y chỉ có thể đi theo đồng thời bồi dưỡng hứng thú yêu thích.
Đại bộ phận lá trà đều dẹt theo trình hình trăng non, dừng ở trong bát sứ phát ra tiếng đinh linh nhỏ vụn nhẹ nhàng. Lá trà đặc biệt có mùi thơm ngát hơi đắng, như bàn thạch trầm ở đáy bát, thẳng đến rót vào nước suối thong thả như thác nước. Trong phút chốc, lá trà quay cuồng như con thanh long, cùng với hơi nước như là từ trong bát trực tiếp bay vút lên mà ra, giương nanh múa vuốt mà tuyên dương tồn tại cảm. Hơi nước chạm vào mắt, thoáng dính ướt lông mi, nhượng người trước mắt lâm vào thanh tỉnh, tinh thần rung lên.
Đại Hùng tốt xấu cũng ở kinh thành qua, tuy rằng trước sau không bao nhiêu ngày, nhưng thứ tốt xác thực gặp qua không ít. Như vậy nước trà còn chưa có vào miệng, y liền biết là sẽ không kém.
Tề Quốc đối với trà đạo, có hai loại lưu phái. Một loại là dùng trà, nguyên liệu trong trà phong phú, có các loại đồ gia vị trái cây sấy khô vân vân, khẩu cảm thuần hậu trình tự phong phú, đối với tài nghệ người pha trà yêu cầu rất cao. Một loại khác là nước trà xanh, tương đối mà nói, đối lá trà cùng phẩm chất nước đều yêu cầu rất cao.
Tại dĩ vãng, dùng trà đa phần thịnh hành với xã hội thượng lưu, mà nước trà xanh thì nằm tại giữa dòng, là tiết mục cây nhà lá vườn đi. Nhưng theo càng ngày càng nhiều văn nhân ẩn sĩ đối với nước trà xanh tôn sùng, hiện tại thấy nước trà xanh lưu hành trong xã hội thượng lưu cũng thập phần thông thường.
Đại Hùng thổi thổi chén lớn, hơi nước mỏng manh khuếch tán ra, lộ ra lá trà ở trong chén lúc chìm lúc nổi. Lá trà sắc màu thiên ám ở trong nước lần nữa tiên hoạt lên, từng cọng dựng đứng, lảo đảo mà trầm đến đáy nước, như là ở đáy bát mọc ra một mảnh bèo rong.
Nước trà nhan sắc đạm nhạt, được chén sứ lớn màu trắng làm nổi bật, hiện ra hơi hơi hoàng lục. Vào miệng lâu dài, vị chát thực đạm, mang theo mâu thuẫn mát lạnh cùng hậu trọng, trong ngày thu hàn, như có một loại đả thông tứ chi, toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái. Đại Hùng trước mắt sáng ngời, vội vàng uống sạch một chén trà, đem chén lớn hướng trước mặt Lý Nhị: “Rót đầy!” Ham thích đến như là đang uống rượu vậy.
Lý Nhị giật khóe miệng, nhỏ giọng nói: “Phu gia, phao lần thứ nhất là để tẩy trà.” Lá trà tại trong quá trình sinh trưởng ngắt lấy cùng chế tác, khó tránh khỏi sẽ lây dính đến một ít tro bụi tạp chất, cho nên nước pha trà lần thứ nhất phải đổ đi không uống, xem như cơ bản nhất.
Đại Hùng khoát tay áo: “Nào có nhiều khảo cứu như vậy.” Tức phụ tay nghề thật sự là càng ngày càng tốt. Về sau tức phụ sao trà, y phải toàn bộ giấu đi một mình một người uống. Người khác cả một chút vụn lá trà cũng không cho!
Ôn Luân sao trà thực chuyên tâm, thẳng đến Hùng đại tướng quân một chén nước trà uống thành nước sôi mới chấm dứt sao chế. Cậu nhìn đến Đại Hùng ngồi ở bên người, mệt đến trực tiếp tựa vào đầu vai y: “Hôm nay như thế nào đến sớm như vậy?” Thời điểm sao trà không chú ý, lúc phục hồi lại tinh thần, eo mỏi cổ nhức a.
Hùng đại tướng quân hai tay chà xát cho nhiệt, đem thân mình cứng đờ của Ôn Luân đưa lưng về phía y dựa vào, nắm bả vai y: “Không có tinh thần.” Y nói cho cậu nghe phản ứng của các thôn dân, nghe được Ôn Luân cười to.
Lý Nhị từ lúc hai người bắt đầu nị oai, liền xoay người rời đi, chợt thấy có một phụ nhân đứng ở ngoài cửa tham đầu tham não.
Viện môn Hùng gia, ban ngày trên cơ bản cũng sẽ không đóng cửa. Nhưng cực nhỏ có người lại đây nhìn xung quanh, từ ngày hôm qua Đại Hùng bại lộ thân phận đại nhân sau, các thôn dân chính là cần phải đi ngang qua cũng muốn đi đường vòng.
Lý Nhị chớp chớp mắt, thay khuôn mặt thảo hỉ tươi cười: “Vị đại thẩm này, tìm ai đâu?” Thôn dân Đại Trà thôn hắn đều nhận được, phụ nhân này cho tới bây giờ chưa thấy qua, nhìn quần áo ăn diện ngược lại so người miền núi muốn tốt một chút, cũng không biết làm chi.
Phụ nhân kia nhìn Lý Nhị, lập tức chỉnh khuôn mặt đều cười lên như hoa: “Ai, vị Tiểu ca này, ta muốn hỏi một chút, ở đây chính là Hùng gia?” Đứa nhỏ này lớn lên cũng thật tuấn tú, trên người mặc quần áo cũng tốt, xem ra chánh chủ kia như thế nào cũng kém không đi nơi nào.
Lý Nhị nhìn tròng mắt chuyển lộc cộc của phụ nhân kia, cười đến ánh mắt đều cong lên: “Vâng, vị đại thẩm này là tìm vị nào?” Hùng gia nhân khẩu không ít, tính luôn trà viên cùng dược viên người càng nhiều, nhưng hơn phân nửa đều là lão gia không quen vô thân lẻ loi hiu quạnh các loại… Chẳng lẽ nói, đây là nói thân bà mai? Nghĩ đến lần trước đại thiếu gia lộ ra ẩn ý, Lý Nhị biểu tình cũng chân thành một ít.
Phụ nhân kia quả nhiên là bà mai. Còn là Chương bà mai lừng lẫy nổi danh trong tám trăm dặm đại sơn.
“Ôi, kề bên này bao nhiêu cái thôn thân, đều là ta nói mà thành!” Chương bà mai cười đến vẻ mặt cảnh xuân sáng lạn, uống một miệng trà, lại là một trận hắc hắc hắc ngây ngô cười, trong khe mắt hơi hơi lộ ra tinh quang loạn thiểm.
Hùng gia tại trong thôn được cho gia đại nghiệp đại, nhưng rốt cuộc là phong cách nông gia, cũng không có địa phương đứng đắn đãi khách. Vào cửa trong đại sảnh, để một bàn ăn lớn, bình thường khách nhân đến đều là đồng thời ngồi. Nhưng hôm nay “Hùng đại nhân” tại thượng, trừ bỏ Ôn Luân ra, nào còn có ai sẽ cùng y một cái bàn.
Chương bà mai lúc này ngồi ở trên băng ghế đặt ở bên dưới, ánh mắt trong chốc lát nhìn xem Đại Hùng hùng tráng uy vũ, lại nhìn xem Ôn Luân nhã nhặn tuấn tú, đánh giá thời gian tỉ lệ đại khái tại một so mười. Người miền núi nhiều gầy gò, nhưng vóc người khôi ngô cũng không ít, Đại Hùng mặt nhìn không tồi, trong mắt Chương bà mai duyệt vô số người, cũng không thế nào hiếm lạ. Ngược lại Ôn Luân loại này từ nhỏ tinh dưỡng lớn lên, có quý khí cùng phong độ của người trí thức đọc đủ thứ thi thư, Chương bà mai vẫn là lần đầu tiên trong đời thấy, hiếm lạ như em bé thấy vàng. Ôi, kia mặt mày lớn lên thật tốt nha!
Đừng nói Ôn Luân bị nhìn đến xấu hổ, Đại Hùng thấy tứ phụ bị nhìn mà tức giận trong lòng, quả thực muốn vỗ án dựng lên —— bà nương kia, nhìn tức phụ của lão tử làm chi!
Ôn Luân da mặt ửng đỏ, cảm xúc muốn đập bàn không thể so Đại Hùng ít hơn, ở mặt ngoài vẫn là vẻ mặt ôn nhã tươi cười: “Không biết Chương bà mai lần này tiến đến là vì sao?”
Chương bà mai bị Ôn Luân cười đến mặt phiếm hoa đào, thế nhưng cảm thấy một trận ngượng ngùng, ngẩn người hồi thần, mới nhớ tới mục đích: “Ôi, đây không phải là nghe nói đại danh hai vị, gặp gỡ chuyện tốt, nên ta liền nhanh chóng lại đây!”
Ôn Luân nghe, khóe miệng vừa kéo, suýt nữa không nhịn được khuôn mặt tươi cười. Lời này bên trong ý là: “Chương bà mai, đây là muốn làm mai cho ta cùng Đại Hùng?” Nói xong, một phen ấn trụ móng vuốt Đại Hùng muốn đập bàn. Nói giỡn, cái bàn này là đồ cưới của cậu, vật liệu gỗ tốt nhất, trong thôn lại không có thợ mộc, đập nát buổi tối ăn cơm ở đâu?
Đại Hùng giận đỏ mắt trừng Ôn Luân.
Chương bà mai vẫn là không hề phát giác, đem hai người trên trời dưới đất khen một trận, lại cười a a nói: “Vừa vặn, Thiết gia thôn nhà Thiết Đại Đầu có hai cô nương song sinh, năm nay mười lăm tuổi, phát dục một chút đều không giống người sống trên núi, kia làn da vừa trắng vừa mềm, ánh mắt vừa lớn vừa sáng, ngực ra ngực mông ra mông… Nhị vị cái dạng này, tương lai muốn lưu con trai, chọn cô nương này là thích hợp nhất, đến lúc đó tiểu oa nhi tử cũng nhất định thập phần giống nhau. Cô nương cũng không cầu khác, chỉ cần một điếu tiền liền thành…” (chán sống =)))))
Đại Hùng không thể nhịn được nữa, trực tiếp nhấc tay đem Chương bà mai ném ra ngoài cửa.
Chương bà mai một cái không chú ý, đã bị “Càn Khôn Đại Na Di”, trừng nhắm chặt đại môn buồn bực trong chốc lát, hoàn toàn không biết mình nói sai cái gì, vẫn chưa từ bỏ ý định mà vuốt đại môn, hô lớn: “Mông tốt dễ sinh đẻ a!”
Đại Hùng chợt quát một tiếng: “Lăn!”
Chương bà mai đỡ đỡ một chút thân mình đang ngã ngồi dưới đất, khó khăn ba chân bốn cẳng mà từ dưới đất đứng lên, còn chưa từ bỏ ý định, vỗ nhẹ nhẹ cửa hai cái, nhỏ giọng nhắc tới: “Ta hai ngày nữa lại đến nha!”
Đại Hùng nghe được, trực tiếp đưa tay như bắt lấy cái gì quăng thẳng ra ngoài; sau đó lại một lần nữa Càn Khôn Đại Na Di, đem tức phụ ấn lên kháng hành hình.
Ôn Luân ban đầu còn dung túng cho Đại Hùng bị kích thích, nhưng mãi mà y vẫn còn chưa dứt!
“Ta đói bụng.”
Đại Hùng không để ý tới, tiếp tục vùi đầu khổ làm.
Ôn Luân tiếp tục sự thật giảng đạo lý: “Cơm chiều còn chưa ăn, huynh không đói bụng?”
Lúc này Đại Hùng trực tiếp cúi đầu ngăn chặn miệng cậu, đem người hôn đến thở hổn hển liên tục: “Ta đói… Đang ăn.” Từ khi lần trước Ôn Luân hôn mê tới nay, hai người không hảo hảo làm qua, lần này châm lửa, lập tức liền một phát không thể vãn hồi.
Ôn Luân bị lăn qua lộn lại làm vài phát, cuối cùng thế nhưng còn có thể lực hưởng ứng, quả thực khiến Đại Hùng muốn ngừng mà không được.
Hai người nhốt tại cửa phòng trong phiên vân phúc vũ không biết, toàn bộ Đại Trà thôn lại truyền khắp tin tức.
Chương bà mai đến.
Chương bà mai vội tới Đại Hùng cùng Ôn đại thiếu gia làm mai.
Đại Hùng cùng Ôn đại thiếu gia trực tiếp cự tuyệt, Chương bà mai đều bị ném ra.
“Ai? Hai người này đều không mượn bụng sinh tử, đây không phải là không có hậu sao? Về sau ai tới dưỡng lão trước lúc lâm chung?”
“Hiện tại hai người mới thành thân bao lâu? Có thể về sau ngày dài, tuổi lớn, dù sao cũng phải nghĩ lưu nhất nhi bán nữ.”
“Các ngươi mù quan tâm cái gì? Không nhìn hai nha hoàn trong phòng nhân gia đi, lớn lên thủy linh. Như thế nào sẽ lọt mắt người trong núi?”
“Ngươi lời này có ý tứ gì? hai cái cô nương nhà Thiết Đại Đầu lớn lên chỗ nào kém! Nhân nhi như thiên tiên, nếu không trong nhà nghèo, chỗ nào sẽ…”
Lời này nói tới đây liền nói không được nữa. Đại Trà thôn cũng chính là một đoạn thời gian gần đây, ngày thoáng tốt hơn một ít. Trước kia cũng không phải không có cô nương cho người mượn bụng sinh tử, những cô nương này kết cục hơn phân nửa đều rất thê thảm, nhưng luôn tốt hơn ở lại trong thôn đói chết đi?
Người nói chuyện không chú ý, Diêu Thanh đang dắt con lừa nhỏ của mình về nhà, một đường như có điều suy nghĩ.
Con lừa nhỏ dùng đầu to đỉnh đỉnh Diêu Thanh: “Ân ngang~”
Diêu Thanh hoàn hồn, mắt lộ kiên nghị, ngày hôm sau trực tiếp thực nghiêm túc mà đứng trước mặt Ôn Luân đang không xuống giường nổi, khuôn mặt anh nhi phì nhỏ nhắn tràn đầy quyết tâm: “Thanh, biết không có gì tự dưng, nhiều mệt Tiểu sư thúc thu dưỡng. Thanh muốn bái Tiểu sư thúc làm sư, khẩn cầu Tiểu sư thúc nhận học sinh dưới tay.” Tiểu sư thúc có hắn dưỡng lão lúc lâm chung là được, còn có Đại Hùng thúc dạy hắn võ nghệ, cho hắn mua tiểu mao lư, hắn cũng sẽ đối tốt với Đại Hùng thúc.
Beta: TrinhTrinh
Thôn dân Đại Trà thôn gần đây có chút nguy hiểm về phương diện sức khỏe, cụ thể biểu hiện hoảng hốt, hụt hơi, hung buồn, chân nhuyễn.
Phù phù!
Phù phù phù phù phù phù!
Đại Hùng đi tuần tra như thường lệ, tất cả thôn dân đều quỳ.
Y sờ sờ cái mũi, chỉ có thể trở lại trong phòng nhìn tức phụ nhà mình sao trà.
Trải qua đại lượng tài liệu chồng chất sau, Ôn Luân hiện tại sao trà đã chuyển biến từ lúc ban đầu xào móng vuốt, rồi đến xào rau, hiện tại đã kinh thực tượng mô tượng dạng, các loại động tác còn đặc biệt có ý nhị. Đại Hùng không thể nói rõ được, nhưng mà mỗi lần tức phụ sao trà, cậu sẽ không nhìn mọi người, chuyên tâm đắm chìm ở tại trong việc sao trà.
Đại Hùng sờ một chút lá trà hôm nay sao ra tới, ngón tay trực tiếp vê một nắm.
Lý Nhị có ánh mắt mà đưa lên chén lớn.
Đại Hùng người này trong quân doanh phóng khoán quen, vô luận là chén trà nho nhỏ hay bát trà lớn một chút, đều khiến y cảm thấy không phóng khoáng. Y ngược lại thích chén lớn uống rượu, nhưng mà tức phụ lại yêu sao trà, y chỉ có thể đi theo đồng thời bồi dưỡng hứng thú yêu thích.
Đại bộ phận lá trà đều dẹt theo trình hình trăng non, dừng ở trong bát sứ phát ra tiếng đinh linh nhỏ vụn nhẹ nhàng. Lá trà đặc biệt có mùi thơm ngát hơi đắng, như bàn thạch trầm ở đáy bát, thẳng đến rót vào nước suối thong thả như thác nước. Trong phút chốc, lá trà quay cuồng như con thanh long, cùng với hơi nước như là từ trong bát trực tiếp bay vút lên mà ra, giương nanh múa vuốt mà tuyên dương tồn tại cảm. Hơi nước chạm vào mắt, thoáng dính ướt lông mi, nhượng người trước mắt lâm vào thanh tỉnh, tinh thần rung lên.
Đại Hùng tốt xấu cũng ở kinh thành qua, tuy rằng trước sau không bao nhiêu ngày, nhưng thứ tốt xác thực gặp qua không ít. Như vậy nước trà còn chưa có vào miệng, y liền biết là sẽ không kém.
Tề Quốc đối với trà đạo, có hai loại lưu phái. Một loại là dùng trà, nguyên liệu trong trà phong phú, có các loại đồ gia vị trái cây sấy khô vân vân, khẩu cảm thuần hậu trình tự phong phú, đối với tài nghệ người pha trà yêu cầu rất cao. Một loại khác là nước trà xanh, tương đối mà nói, đối lá trà cùng phẩm chất nước đều yêu cầu rất cao.
Tại dĩ vãng, dùng trà đa phần thịnh hành với xã hội thượng lưu, mà nước trà xanh thì nằm tại giữa dòng, là tiết mục cây nhà lá vườn đi. Nhưng theo càng ngày càng nhiều văn nhân ẩn sĩ đối với nước trà xanh tôn sùng, hiện tại thấy nước trà xanh lưu hành trong xã hội thượng lưu cũng thập phần thông thường.
Đại Hùng thổi thổi chén lớn, hơi nước mỏng manh khuếch tán ra, lộ ra lá trà ở trong chén lúc chìm lúc nổi. Lá trà sắc màu thiên ám ở trong nước lần nữa tiên hoạt lên, từng cọng dựng đứng, lảo đảo mà trầm đến đáy nước, như là ở đáy bát mọc ra một mảnh bèo rong.
Nước trà nhan sắc đạm nhạt, được chén sứ lớn màu trắng làm nổi bật, hiện ra hơi hơi hoàng lục. Vào miệng lâu dài, vị chát thực đạm, mang theo mâu thuẫn mát lạnh cùng hậu trọng, trong ngày thu hàn, như có một loại đả thông tứ chi, toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái. Đại Hùng trước mắt sáng ngời, vội vàng uống sạch một chén trà, đem chén lớn hướng trước mặt Lý Nhị: “Rót đầy!” Ham thích đến như là đang uống rượu vậy.
Lý Nhị giật khóe miệng, nhỏ giọng nói: “Phu gia, phao lần thứ nhất là để tẩy trà.” Lá trà tại trong quá trình sinh trưởng ngắt lấy cùng chế tác, khó tránh khỏi sẽ lây dính đến một ít tro bụi tạp chất, cho nên nước pha trà lần thứ nhất phải đổ đi không uống, xem như cơ bản nhất.
Đại Hùng khoát tay áo: “Nào có nhiều khảo cứu như vậy.” Tức phụ tay nghề thật sự là càng ngày càng tốt. Về sau tức phụ sao trà, y phải toàn bộ giấu đi một mình một người uống. Người khác cả một chút vụn lá trà cũng không cho!
Ôn Luân sao trà thực chuyên tâm, thẳng đến Hùng đại tướng quân một chén nước trà uống thành nước sôi mới chấm dứt sao chế. Cậu nhìn đến Đại Hùng ngồi ở bên người, mệt đến trực tiếp tựa vào đầu vai y: “Hôm nay như thế nào đến sớm như vậy?” Thời điểm sao trà không chú ý, lúc phục hồi lại tinh thần, eo mỏi cổ nhức a.
Hùng đại tướng quân hai tay chà xát cho nhiệt, đem thân mình cứng đờ của Ôn Luân đưa lưng về phía y dựa vào, nắm bả vai y: “Không có tinh thần.” Y nói cho cậu nghe phản ứng của các thôn dân, nghe được Ôn Luân cười to.
Lý Nhị từ lúc hai người bắt đầu nị oai, liền xoay người rời đi, chợt thấy có một phụ nhân đứng ở ngoài cửa tham đầu tham não.
Viện môn Hùng gia, ban ngày trên cơ bản cũng sẽ không đóng cửa. Nhưng cực nhỏ có người lại đây nhìn xung quanh, từ ngày hôm qua Đại Hùng bại lộ thân phận đại nhân sau, các thôn dân chính là cần phải đi ngang qua cũng muốn đi đường vòng.
Lý Nhị chớp chớp mắt, thay khuôn mặt thảo hỉ tươi cười: “Vị đại thẩm này, tìm ai đâu?” Thôn dân Đại Trà thôn hắn đều nhận được, phụ nhân này cho tới bây giờ chưa thấy qua, nhìn quần áo ăn diện ngược lại so người miền núi muốn tốt một chút, cũng không biết làm chi.
Phụ nhân kia nhìn Lý Nhị, lập tức chỉnh khuôn mặt đều cười lên như hoa: “Ai, vị Tiểu ca này, ta muốn hỏi một chút, ở đây chính là Hùng gia?” Đứa nhỏ này lớn lên cũng thật tuấn tú, trên người mặc quần áo cũng tốt, xem ra chánh chủ kia như thế nào cũng kém không đi nơi nào.
Lý Nhị nhìn tròng mắt chuyển lộc cộc của phụ nhân kia, cười đến ánh mắt đều cong lên: “Vâng, vị đại thẩm này là tìm vị nào?” Hùng gia nhân khẩu không ít, tính luôn trà viên cùng dược viên người càng nhiều, nhưng hơn phân nửa đều là lão gia không quen vô thân lẻ loi hiu quạnh các loại… Chẳng lẽ nói, đây là nói thân bà mai? Nghĩ đến lần trước đại thiếu gia lộ ra ẩn ý, Lý Nhị biểu tình cũng chân thành một ít.
Phụ nhân kia quả nhiên là bà mai. Còn là Chương bà mai lừng lẫy nổi danh trong tám trăm dặm đại sơn.
“Ôi, kề bên này bao nhiêu cái thôn thân, đều là ta nói mà thành!” Chương bà mai cười đến vẻ mặt cảnh xuân sáng lạn, uống một miệng trà, lại là một trận hắc hắc hắc ngây ngô cười, trong khe mắt hơi hơi lộ ra tinh quang loạn thiểm.
Hùng gia tại trong thôn được cho gia đại nghiệp đại, nhưng rốt cuộc là phong cách nông gia, cũng không có địa phương đứng đắn đãi khách. Vào cửa trong đại sảnh, để một bàn ăn lớn, bình thường khách nhân đến đều là đồng thời ngồi. Nhưng hôm nay “Hùng đại nhân” tại thượng, trừ bỏ Ôn Luân ra, nào còn có ai sẽ cùng y một cái bàn.
Chương bà mai lúc này ngồi ở trên băng ghế đặt ở bên dưới, ánh mắt trong chốc lát nhìn xem Đại Hùng hùng tráng uy vũ, lại nhìn xem Ôn Luân nhã nhặn tuấn tú, đánh giá thời gian tỉ lệ đại khái tại một so mười. Người miền núi nhiều gầy gò, nhưng vóc người khôi ngô cũng không ít, Đại Hùng mặt nhìn không tồi, trong mắt Chương bà mai duyệt vô số người, cũng không thế nào hiếm lạ. Ngược lại Ôn Luân loại này từ nhỏ tinh dưỡng lớn lên, có quý khí cùng phong độ của người trí thức đọc đủ thứ thi thư, Chương bà mai vẫn là lần đầu tiên trong đời thấy, hiếm lạ như em bé thấy vàng. Ôi, kia mặt mày lớn lên thật tốt nha!
Đừng nói Ôn Luân bị nhìn đến xấu hổ, Đại Hùng thấy tứ phụ bị nhìn mà tức giận trong lòng, quả thực muốn vỗ án dựng lên —— bà nương kia, nhìn tức phụ của lão tử làm chi!
Ôn Luân da mặt ửng đỏ, cảm xúc muốn đập bàn không thể so Đại Hùng ít hơn, ở mặt ngoài vẫn là vẻ mặt ôn nhã tươi cười: “Không biết Chương bà mai lần này tiến đến là vì sao?”
Chương bà mai bị Ôn Luân cười đến mặt phiếm hoa đào, thế nhưng cảm thấy một trận ngượng ngùng, ngẩn người hồi thần, mới nhớ tới mục đích: “Ôi, đây không phải là nghe nói đại danh hai vị, gặp gỡ chuyện tốt, nên ta liền nhanh chóng lại đây!”
Ôn Luân nghe, khóe miệng vừa kéo, suýt nữa không nhịn được khuôn mặt tươi cười. Lời này bên trong ý là: “Chương bà mai, đây là muốn làm mai cho ta cùng Đại Hùng?” Nói xong, một phen ấn trụ móng vuốt Đại Hùng muốn đập bàn. Nói giỡn, cái bàn này là đồ cưới của cậu, vật liệu gỗ tốt nhất, trong thôn lại không có thợ mộc, đập nát buổi tối ăn cơm ở đâu?
Đại Hùng giận đỏ mắt trừng Ôn Luân.
Chương bà mai vẫn là không hề phát giác, đem hai người trên trời dưới đất khen một trận, lại cười a a nói: “Vừa vặn, Thiết gia thôn nhà Thiết Đại Đầu có hai cô nương song sinh, năm nay mười lăm tuổi, phát dục một chút đều không giống người sống trên núi, kia làn da vừa trắng vừa mềm, ánh mắt vừa lớn vừa sáng, ngực ra ngực mông ra mông… Nhị vị cái dạng này, tương lai muốn lưu con trai, chọn cô nương này là thích hợp nhất, đến lúc đó tiểu oa nhi tử cũng nhất định thập phần giống nhau. Cô nương cũng không cầu khác, chỉ cần một điếu tiền liền thành…” (chán sống =)))))
Đại Hùng không thể nhịn được nữa, trực tiếp nhấc tay đem Chương bà mai ném ra ngoài cửa.
Chương bà mai một cái không chú ý, đã bị “Càn Khôn Đại Na Di”, trừng nhắm chặt đại môn buồn bực trong chốc lát, hoàn toàn không biết mình nói sai cái gì, vẫn chưa từ bỏ ý định mà vuốt đại môn, hô lớn: “Mông tốt dễ sinh đẻ a!”
Đại Hùng chợt quát một tiếng: “Lăn!”
Chương bà mai đỡ đỡ một chút thân mình đang ngã ngồi dưới đất, khó khăn ba chân bốn cẳng mà từ dưới đất đứng lên, còn chưa từ bỏ ý định, vỗ nhẹ nhẹ cửa hai cái, nhỏ giọng nhắc tới: “Ta hai ngày nữa lại đến nha!”
Đại Hùng nghe được, trực tiếp đưa tay như bắt lấy cái gì quăng thẳng ra ngoài; sau đó lại một lần nữa Càn Khôn Đại Na Di, đem tức phụ ấn lên kháng hành hình.
Ôn Luân ban đầu còn dung túng cho Đại Hùng bị kích thích, nhưng mãi mà y vẫn còn chưa dứt!
“Ta đói bụng.”
Đại Hùng không để ý tới, tiếp tục vùi đầu khổ làm.
Ôn Luân tiếp tục sự thật giảng đạo lý: “Cơm chiều còn chưa ăn, huynh không đói bụng?”
Lúc này Đại Hùng trực tiếp cúi đầu ngăn chặn miệng cậu, đem người hôn đến thở hổn hển liên tục: “Ta đói… Đang ăn.” Từ khi lần trước Ôn Luân hôn mê tới nay, hai người không hảo hảo làm qua, lần này châm lửa, lập tức liền một phát không thể vãn hồi.
Ôn Luân bị lăn qua lộn lại làm vài phát, cuối cùng thế nhưng còn có thể lực hưởng ứng, quả thực khiến Đại Hùng muốn ngừng mà không được.
Hai người nhốt tại cửa phòng trong phiên vân phúc vũ không biết, toàn bộ Đại Trà thôn lại truyền khắp tin tức.
Chương bà mai đến.
Chương bà mai vội tới Đại Hùng cùng Ôn đại thiếu gia làm mai.
Đại Hùng cùng Ôn đại thiếu gia trực tiếp cự tuyệt, Chương bà mai đều bị ném ra.
“Ai? Hai người này đều không mượn bụng sinh tử, đây không phải là không có hậu sao? Về sau ai tới dưỡng lão trước lúc lâm chung?”
“Hiện tại hai người mới thành thân bao lâu? Có thể về sau ngày dài, tuổi lớn, dù sao cũng phải nghĩ lưu nhất nhi bán nữ.”
“Các ngươi mù quan tâm cái gì? Không nhìn hai nha hoàn trong phòng nhân gia đi, lớn lên thủy linh. Như thế nào sẽ lọt mắt người trong núi?”
“Ngươi lời này có ý tứ gì? hai cái cô nương nhà Thiết Đại Đầu lớn lên chỗ nào kém! Nhân nhi như thiên tiên, nếu không trong nhà nghèo, chỗ nào sẽ…”
Lời này nói tới đây liền nói không được nữa. Đại Trà thôn cũng chính là một đoạn thời gian gần đây, ngày thoáng tốt hơn một ít. Trước kia cũng không phải không có cô nương cho người mượn bụng sinh tử, những cô nương này kết cục hơn phân nửa đều rất thê thảm, nhưng luôn tốt hơn ở lại trong thôn đói chết đi?
Người nói chuyện không chú ý, Diêu Thanh đang dắt con lừa nhỏ của mình về nhà, một đường như có điều suy nghĩ.
Con lừa nhỏ dùng đầu to đỉnh đỉnh Diêu Thanh: “Ân ngang~”
Diêu Thanh hoàn hồn, mắt lộ kiên nghị, ngày hôm sau trực tiếp thực nghiêm túc mà đứng trước mặt Ôn Luân đang không xuống giường nổi, khuôn mặt anh nhi phì nhỏ nhắn tràn đầy quyết tâm: “Thanh, biết không có gì tự dưng, nhiều mệt Tiểu sư thúc thu dưỡng. Thanh muốn bái Tiểu sư thúc làm sư, khẩn cầu Tiểu sư thúc nhận học sinh dưới tay.” Tiểu sư thúc có hắn dưỡng lão lúc lâm chung là được, còn có Đại Hùng thúc dạy hắn võ nghệ, cho hắn mua tiểu mao lư, hắn cũng sẽ đối tốt với Đại Hùng thúc.
Tác giả :
Phong Hương