Xuyên Việt Chi Tu Chân Nữ Hoàng
Chương 6: Hội thơ (1)
Sau sự kiện nàng bị hạ độc cũng đã qua một tuần lễ, mẫu hoàng bên kia tựa hồ chỉ tra được tên 1 người, chỉ biết là tiểu thị đưa điểm tâm cho Ngọc nhi trước đây từng là thị hầu cho Văn phi, nhưng tân ngự trù này lại là Đổng hiền quân giới thiệu vào, mà trợ thủ của tân ngự trù kia lại là cung thị hầu trước đây của Dương phi.
Sự tình càng tra tựa hồ dính dáng càng nhiều người, mẫu hoàng cũng nhất thời không có chủ ý.
Hừ! Xem ra, trong hoàng cung không chỉ một người muốn đẩy nàng vào chỗ chết!
Mà nàng sau một tuần vận chuyển linh lực, thân thể so với trước đây trở nên tốt hơn gấp bội. Cũng không quá để ý chuyện hậu cung diễn xiếc.
“Chủ tử, ngài không nên cả ngày ngây người ở trong tẩm cung có được hay không? Ngài xem khí trời bên ngoài thật tốt a! Cứ ở trong phòng, rất buồn chán a!” Ngọc nhi bĩu môi, bất mãn nói.Nàng mỉm cười nhìn hắn, nhìn đến khi đem hắn nhìn cho mặt đỏ bừng, “Thế nào? Ngây ngốc rất chán?”
“Ta đây không phải cũng là sức khỏe của chủ tử ngài sao?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngọc nhi hồng lên, chuyển hướng tầm mắt sang chỗ khác, mắt còn thỉnh thoảng liếc nàng một cái.
“Chủ tử nên ra đi một chút đi.” Trúc nhi mặc dù trong miệng nói quan tâm, nhưng trên mặt vẫn không có gì biểu tình.Nàng lắc lắc đầu, hắn sẽ không sợ mặt co quắp sao?
“Hảo, chỉ cần Trúc nhi cười với ta một chút, ta liền ra đi ra ngoài một chút.” Nàng bày ra vẻ mặt vô lại nói.Thấy khóe miệng Trúc nhi co giật một cái, làm cho nàng cảm thấy so với khóc còn khó coi hơn tươi cười.
“Ha ha ha ha…” Nàng cùng Ngọc nhi thấy hắn như vậy, rất không khách khí bạo cười ra tiếng.
“Hoàng muội ngươi lại khi dễ Trúc nhi?” Lúc này từ cửa truyền tới một thanh âm vạn phần ôn nhu. Sau đó xuất hiện hai thân ảnh thon dài. Đi phía trước, người nọ khoảng chừng mười một, mười hai, mái tóc đen dài phiêu dật dùng một cây trâm bạch ngọc đơn giản cố định, trên mặt son phấn nhẹ nhàng, lại càng lộ cặp mắt hoa đào yêu mị vô cùng kia, sống mũi thẳng, đôi môi mỏng gợi cảm mê người, một thân trường bào thanh liễu sắc khiến hắn ưu nhã vô cùng. (Sally: tới đoạn này ta thật không dám tưởng tượng ra, nam nhân trang điểm…ohm…thiện tai a)
“Đại hoàng huynh, không biết là ngọn gió nào thổi ngươi tới đây a!”
Ai! Nàng mỗi một lần nhìn thấy vị đại hoàng huynh này cũng phải cảm khái gen di truyền, thứ này thật đúng là thần kỳ a! Tướng đại hoàng huynh như vậy, tiểu mỹ nhân ôn nhuận như ngọc, lại là nhi tử vị Đổng hiền quân kia, lúc nào cũng đều yêu mỵ động lòng nhân!
“Thế nào? Không có gì thì không thể đến tìm hoàng muội sao?” Đại hoàng huynh — Hoàng Cẩm Thần nghe vậy nhíu mày.
“Nào có, nào có, hoàng muội ta đây chính là tùy thời hoan nghênh hoàng huynh đại giá quang lâm a!” Nàng không chút hoang mang chắp tay, coi như hành lễ.
“Nga! Hoàng muội chỉ hoan nghênh đại hoàng huynh sao?” Nhị hoàng huynh, cũng chính là thân ca ca của nàng, Hoàng Khải Ly bất mãn liếc mắt nhìn nàng.
Nàng cười cười, nhìn vị thân ca ca này, bốn năm trước thấy hắn liền biết hắn sau này khẳng định khuynh thành chi tư không thua phụ hậu. Chỉ là không ngờ năm nay mới chín tuổi hắn đã tuyệt sắc như vậy. Hắn cũng có mái tóc dài giống đại hoàng huynh, cũng dùng một cây trâm mặc lục sắc cố định, bất đồng là hắn còn quấn thêm một cái trù mang sắc vàng nhạt (Sally: chắc là cái mão nhỏ phía trên), lông mi vừa dài vừa dày, nhưng vẫn không che giấu được đôi mắt to sáng như sao tinh kia, cái miệng anh đào nhỏ nhắn, lúc này bởi vì bất mãn mà hơi mân mê, cộng thêm một thân trường sam xanh biếc càng lộ vẻ xinh đẹp đáng yêu.
Trong lòng nàng thầm thở dài, họa thủy a!
“Ta sao có thể không chào đón ngươi a? Hảo ca ca của ta!”
“Ha ha” oàng Khải Ly nghe thấy nàng gọi hắn hảo ca ca, che miệng cười vui vẻ, bất mãn cũng lập tức tan thành mây khói.
“Đúng rồi, hôm nay thế nào hai người các ngươi đồng thời chạy đến chỗ ta a?”
“Hoàng muội, ngươi còn không biết sao? Chúng ta, hoàng gia hằng năm ngày ba tháng ba đều tổ chức hội thơ Đông Phong, phàm là đứa nhỏ của quan viên tam phẩm trở lên đã đi học cũng phải tham gia.” Nhị hoàng huynh nhìn thấy nàng thật sự không biết, rất kinh ngạc nói.
“Nga! Kia đâu có chuyện gì liên quan tới ta? Các ngươi đến đây tìm ta làm gì?”
“Bởi vì ngươi là thái nữ a!” Đại hoàng huynh mỉm cười nhìn nàng.
“Thái nữ thì làm sao? Dường như học viện hoàng gia chỉ có những người tròn sáu tuổimới được đến trường đi? Ta ngay cả tuổi đến trường còn chưa tới, càng không cần phải nói tham gia cái gì hội thơ Đông Phong!” Nàng cũng không muốn nói cho bọn hắn biết là chính nàng không có hứng thú, còn không bằng ở trong tẩm cung tu luyện còn thực dụng hơn!
“Thế nào chuyện không liên quan ngươi? Ngươi thế nhưng mẫu hoàng chuyên môn mời Hàn Lâm viện đại học sĩ Lương đại nhân dạy dỗ a! Cũng là trải qua học lạp! Huống chi ngươi là thái tử, loại này cực thích hợp giao lưu quân thần cảm tình tụ hội, ngươi tại sao có thể không tham gia đâu?“Nhìn đại hoàng huynh đầy thâm ý nháy nháy mắt với mình, nàng nhất thời cảm thấy không biết nói gì!
Đại hoàng huynh nói cũng có thể hiểu thành: ngươi nhất định phải đi, đây chính là thời gian quan trọng ngươi lập bang kết phái.
“Được rồi! Ta đi!”
“Ngọc nhi, đi lấy khoác đến cho ta.”
“Vâng”
Nàng tùy ý phủ thêm một kiện áo choàng, tháng ba trời vẫn có chút lạnh!
Khí trời như vậy còn tổ chức hội thơ cái gì, những người phú phú quý quý thật đúng là không có việc gì làm nên tìm việc a!
“Được rồi, chúng ta đi thôi!”
“Vâng”
Này… Đây là hội thơ Đông Phong? Nàng vừa mới đến hiện trường hội thơ, liền bị gió đong trước mặt thổi tới đông lạnh mà rùng mình. Đích xác rất phù hợp tên hội thơ a!
Dãy ghế tựa được bày biện xung quanh, các quan viên đều ngồi vây quanh bên hồ. Nàng nắm áo choàng thật chặt, sớm biết cứ như vậy, đánh chết nàng cũng không tới. Mặc dù đã được linh lực cải tạo quan, một chút gió lạnh như vậy với nàng mà nói không coi vào đâu! Nhưng nàng cũng không muốn như bức tượng ngây ngốc ngồi đây, thoải mái ở lại tẩm cung không tốt hơn a, lại chạy đến hồ này cho trúng gió.
Mặc dù trong lòng đã đem hội thơ cái gì mắng một trận, nhưng trên mặt nàng cũng không có biểu hiện ra bất mãn bất luận cái gì, nói như thế nào nàng cũng là thái nữ, nếu như điểm ấy việc nhỏ liền oán giận mấy ngày liền, sợ rằng không qua bao lâu ‘Thái nữ rất không phóng khoáng, không xứng kế thừa hoàng vị’ sẽ liền đồn đại truyền khắp nơi đi!
“Thần nữ (tử) cấp thái nữ thỉnh an, cấp hai vị hoàng tử thỉnh an, thái nữ điện hạ thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.”
“Hãy bình thân! Hôm nay là hội thơ Đông Phong mỗi năm một lần, các vị đều đến tham dự, cùng thi triển tài hoa, không thể đa lễ a!” Không phải là muốn thân thiết một ít, kéo gần quan hệ sao? Này còn không dễ dàng đi.
Nhìn xem, chỉ mới nói như vậy một chút, liền đem bọn người này làm cảm động .
“Được rồi, thái tử đều đã nói như vậy, chúng thần cũng không cần câu thúc, đều tùy ý đi!“
Ân, vị cười rạng rỡ này chính là đại hoàng tỷ của nàng — Hoàng Linh Mẫn a. Quả nhiên là một mỹ nhân, nàng ta tựa hồ kế thừa vẻ đẹp từ phụ phi Dương hiền quân của mình, mặc dù thân thể hơi gầy, nhưng như vậy càng lộ vẻ nhược liễu phù phong, ừ, chính là như vậy, dường như vị đại hoàng tỷ này bản thân không quá phù hợp với định nghĩa nữ nhân thế giới này a!
Quên đi, nàng suy nghĩ nhiều như vậy để làm chi! Linh Mẫn biết nàng quan sát nàng ta, nàng ta cũng đánh giá nàng.
Lại nói tiếp, dường như đây là lần đầu tiên họ tiếp xúc nha!
“Ui! Tứ hoàng muội, thật đúng là có phong phạm hoàng gia a! Vừa rồi mấy lời kia thật khéo!”
Nhìn người trên ghế đối diện bộ dáng biếng nhác. Hừm! Nàng ta thực sự chỉ có mười một tuổi sao? Trông thân thể phát dục kia, nhìn là biết đã không phải là xử nữ rồi! Nàng buồn chán nghĩ đến.
“Nhị hoàng tỷ nói cái gì nha, bản cung nói chỉ là đại diện cho một thành viên hoàng thất phải mà thôi a!”
“Nga! Kia hoàng tỷ ta thật đúng là xấu hổ.“
Cho ta là người ngu sao?
Châm chọc cũng quá rõ ràng đi!
Nàng nhíu nhíu mày, lạnh mặt, đi qua một bên ngồi xuống, cũng không đáp lời. Có lẽ nhìn thấu bầu không khí giữa hai vị hoàng nữ này có chút khẩn trương, những đại thần có người thân cùng tới cũng không dám thở mạnh.
“Được rồi, này là chuyện gì xảy ra a? Thế nào liền náo loạn như vậy?” Đại hoàng tỷ khẽ cười cười, ôn hòa nói, “Hôm nay đại học sĩ Tống đại nhân ra đề cho hội thơ thứ nhất đi?“
Hừ! Muốn cho đại thần lưu lại hình tượng ôn hòa dễ thân sao? Nàng cũng không bỏ qua, trong mắt chợt lóe tinh quang… Đại hoàng tỷ!
Nàng lạnh lùng nhìn chung quanh một chút các vị ‘Tinh anh’ tương lai, đặc biệt hai vị đang ngồi cùng vị hoàng tỷ kia, tam hoàng huynh vẫn yên tĩnh bên người hai hoàng tỷ không nói lời nào.
Aiz! Này mới bao nhiêu tuổi a! Đã có một bộ dạng không thua bất cứ ai, nếu như vậy lớn lên sau này thì như thế nào?
Thân là người hoàng gia, có thể hưởng vinh hoa phú quý bất tận, nhưng không có thời thơ ấu vui vẻ, thậm chí, điều này cũng không biết có nên nói là vinh hạnh hay là bất hạnh a!
“Ân, được nữ hoàng bệ hạ để mắt tại hạ, đề mục hội thơ lần này đều do vi thần ra.” Tống đại nhân dường như là một vị quan tốt, bất quá, nghiêm túc chính trực có thừa, nhưng vẫn chưa đủ a! Vừa rồi chúng ta ở nơi đó ‘Nói chuyện phiếm’ nửa ngày, nàng thì vẫn cau mày, cũng không tới hòa giải một chút. Bất quá cũng là có thể dùng tài a!
Đột nhiên ý thức được chính mình thật đúng như đại hoàng huynh nói, bắt đầu muốn lập bang kết phái, không khỏi ở trong lòng thở dài, không có biện pháp a! Ai kêu nàng là thái nữ làm chi? Ai bảo nàng đã phát lời thề, nhất định phải bảo vệ tốt người thân đây?
“Ân! Tống đại nhân mời ra đề đi!”
“Vâng, thái tử điện hạ!” Tống đại nhân nghiêm túc hướng về phía nàng hành lễ, nhìn xung quanh, nói: “Năm nay vẫn như trước, do ta ra đề mục, các đại thần dựa vào đề tác thơ, viết trên giấy Tuyên Thành ở trước mặt các vị, rồi người tới thu đưa cho ta, ta lại đọc lên, mọi người cùng nhau đánh giá!”
“Được rồi, hôm nay đề thứ nhất là ‘Xuân’.“Này rất đơn giản, Tống đại nhân này hiển nhiên là muốn chiếu cố những người còn nhỏ tuổi, nhập học không lâu.
Mặc dù nàng cũng như vậy, nhưng nàng cho tới bây giờ không cho là mình cần chiếu cố như vậy, văn hóa Trung Quốc năm nghìn năm sau, các nàng là cổ nhân làm sao có thể so sánh được.
“Ta đã nghĩ ra!”
“Ta cũng nghĩ ra!“…
Nhìn các đại thần sôi nổi đề bút đem thơ tự mình nghĩ viết xuống, nàng cũng không chút hoang mang đề bút, ừ! Viết cái gì cho tốt đây?
Thơ liên quan ‘xuân’ dường như có nhiều lắm, đúng rồi, liền kia đi!
Sự tình càng tra tựa hồ dính dáng càng nhiều người, mẫu hoàng cũng nhất thời không có chủ ý.
Hừ! Xem ra, trong hoàng cung không chỉ một người muốn đẩy nàng vào chỗ chết!
Mà nàng sau một tuần vận chuyển linh lực, thân thể so với trước đây trở nên tốt hơn gấp bội. Cũng không quá để ý chuyện hậu cung diễn xiếc.
“Chủ tử, ngài không nên cả ngày ngây người ở trong tẩm cung có được hay không? Ngài xem khí trời bên ngoài thật tốt a! Cứ ở trong phòng, rất buồn chán a!” Ngọc nhi bĩu môi, bất mãn nói.Nàng mỉm cười nhìn hắn, nhìn đến khi đem hắn nhìn cho mặt đỏ bừng, “Thế nào? Ngây ngốc rất chán?”
“Ta đây không phải cũng là sức khỏe của chủ tử ngài sao?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngọc nhi hồng lên, chuyển hướng tầm mắt sang chỗ khác, mắt còn thỉnh thoảng liếc nàng một cái.
“Chủ tử nên ra đi một chút đi.” Trúc nhi mặc dù trong miệng nói quan tâm, nhưng trên mặt vẫn không có gì biểu tình.Nàng lắc lắc đầu, hắn sẽ không sợ mặt co quắp sao?
“Hảo, chỉ cần Trúc nhi cười với ta một chút, ta liền ra đi ra ngoài một chút.” Nàng bày ra vẻ mặt vô lại nói.Thấy khóe miệng Trúc nhi co giật một cái, làm cho nàng cảm thấy so với khóc còn khó coi hơn tươi cười.
“Ha ha ha ha…” Nàng cùng Ngọc nhi thấy hắn như vậy, rất không khách khí bạo cười ra tiếng.
“Hoàng muội ngươi lại khi dễ Trúc nhi?” Lúc này từ cửa truyền tới một thanh âm vạn phần ôn nhu. Sau đó xuất hiện hai thân ảnh thon dài. Đi phía trước, người nọ khoảng chừng mười một, mười hai, mái tóc đen dài phiêu dật dùng một cây trâm bạch ngọc đơn giản cố định, trên mặt son phấn nhẹ nhàng, lại càng lộ cặp mắt hoa đào yêu mị vô cùng kia, sống mũi thẳng, đôi môi mỏng gợi cảm mê người, một thân trường bào thanh liễu sắc khiến hắn ưu nhã vô cùng. (Sally: tới đoạn này ta thật không dám tưởng tượng ra, nam nhân trang điểm…ohm…thiện tai a)
“Đại hoàng huynh, không biết là ngọn gió nào thổi ngươi tới đây a!”
Ai! Nàng mỗi một lần nhìn thấy vị đại hoàng huynh này cũng phải cảm khái gen di truyền, thứ này thật đúng là thần kỳ a! Tướng đại hoàng huynh như vậy, tiểu mỹ nhân ôn nhuận như ngọc, lại là nhi tử vị Đổng hiền quân kia, lúc nào cũng đều yêu mỵ động lòng nhân!
“Thế nào? Không có gì thì không thể đến tìm hoàng muội sao?” Đại hoàng huynh — Hoàng Cẩm Thần nghe vậy nhíu mày.
“Nào có, nào có, hoàng muội ta đây chính là tùy thời hoan nghênh hoàng huynh đại giá quang lâm a!” Nàng không chút hoang mang chắp tay, coi như hành lễ.
“Nga! Hoàng muội chỉ hoan nghênh đại hoàng huynh sao?” Nhị hoàng huynh, cũng chính là thân ca ca của nàng, Hoàng Khải Ly bất mãn liếc mắt nhìn nàng.
Nàng cười cười, nhìn vị thân ca ca này, bốn năm trước thấy hắn liền biết hắn sau này khẳng định khuynh thành chi tư không thua phụ hậu. Chỉ là không ngờ năm nay mới chín tuổi hắn đã tuyệt sắc như vậy. Hắn cũng có mái tóc dài giống đại hoàng huynh, cũng dùng một cây trâm mặc lục sắc cố định, bất đồng là hắn còn quấn thêm một cái trù mang sắc vàng nhạt (Sally: chắc là cái mão nhỏ phía trên), lông mi vừa dài vừa dày, nhưng vẫn không che giấu được đôi mắt to sáng như sao tinh kia, cái miệng anh đào nhỏ nhắn, lúc này bởi vì bất mãn mà hơi mân mê, cộng thêm một thân trường sam xanh biếc càng lộ vẻ xinh đẹp đáng yêu.
Trong lòng nàng thầm thở dài, họa thủy a!
“Ta sao có thể không chào đón ngươi a? Hảo ca ca của ta!”
“Ha ha” oàng Khải Ly nghe thấy nàng gọi hắn hảo ca ca, che miệng cười vui vẻ, bất mãn cũng lập tức tan thành mây khói.
“Đúng rồi, hôm nay thế nào hai người các ngươi đồng thời chạy đến chỗ ta a?”
“Hoàng muội, ngươi còn không biết sao? Chúng ta, hoàng gia hằng năm ngày ba tháng ba đều tổ chức hội thơ Đông Phong, phàm là đứa nhỏ của quan viên tam phẩm trở lên đã đi học cũng phải tham gia.” Nhị hoàng huynh nhìn thấy nàng thật sự không biết, rất kinh ngạc nói.
“Nga! Kia đâu có chuyện gì liên quan tới ta? Các ngươi đến đây tìm ta làm gì?”
“Bởi vì ngươi là thái nữ a!” Đại hoàng huynh mỉm cười nhìn nàng.
“Thái nữ thì làm sao? Dường như học viện hoàng gia chỉ có những người tròn sáu tuổimới được đến trường đi? Ta ngay cả tuổi đến trường còn chưa tới, càng không cần phải nói tham gia cái gì hội thơ Đông Phong!” Nàng cũng không muốn nói cho bọn hắn biết là chính nàng không có hứng thú, còn không bằng ở trong tẩm cung tu luyện còn thực dụng hơn!
“Thế nào chuyện không liên quan ngươi? Ngươi thế nhưng mẫu hoàng chuyên môn mời Hàn Lâm viện đại học sĩ Lương đại nhân dạy dỗ a! Cũng là trải qua học lạp! Huống chi ngươi là thái tử, loại này cực thích hợp giao lưu quân thần cảm tình tụ hội, ngươi tại sao có thể không tham gia đâu?“Nhìn đại hoàng huynh đầy thâm ý nháy nháy mắt với mình, nàng nhất thời cảm thấy không biết nói gì!
Đại hoàng huynh nói cũng có thể hiểu thành: ngươi nhất định phải đi, đây chính là thời gian quan trọng ngươi lập bang kết phái.
“Được rồi! Ta đi!”
“Ngọc nhi, đi lấy khoác đến cho ta.”
“Vâng”
Nàng tùy ý phủ thêm một kiện áo choàng, tháng ba trời vẫn có chút lạnh!
Khí trời như vậy còn tổ chức hội thơ cái gì, những người phú phú quý quý thật đúng là không có việc gì làm nên tìm việc a!
“Được rồi, chúng ta đi thôi!”
“Vâng”
Này… Đây là hội thơ Đông Phong? Nàng vừa mới đến hiện trường hội thơ, liền bị gió đong trước mặt thổi tới đông lạnh mà rùng mình. Đích xác rất phù hợp tên hội thơ a!
Dãy ghế tựa được bày biện xung quanh, các quan viên đều ngồi vây quanh bên hồ. Nàng nắm áo choàng thật chặt, sớm biết cứ như vậy, đánh chết nàng cũng không tới. Mặc dù đã được linh lực cải tạo quan, một chút gió lạnh như vậy với nàng mà nói không coi vào đâu! Nhưng nàng cũng không muốn như bức tượng ngây ngốc ngồi đây, thoải mái ở lại tẩm cung không tốt hơn a, lại chạy đến hồ này cho trúng gió.
Mặc dù trong lòng đã đem hội thơ cái gì mắng một trận, nhưng trên mặt nàng cũng không có biểu hiện ra bất mãn bất luận cái gì, nói như thế nào nàng cũng là thái nữ, nếu như điểm ấy việc nhỏ liền oán giận mấy ngày liền, sợ rằng không qua bao lâu ‘Thái nữ rất không phóng khoáng, không xứng kế thừa hoàng vị’ sẽ liền đồn đại truyền khắp nơi đi!
“Thần nữ (tử) cấp thái nữ thỉnh an, cấp hai vị hoàng tử thỉnh an, thái nữ điện hạ thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.”
“Hãy bình thân! Hôm nay là hội thơ Đông Phong mỗi năm một lần, các vị đều đến tham dự, cùng thi triển tài hoa, không thể đa lễ a!” Không phải là muốn thân thiết một ít, kéo gần quan hệ sao? Này còn không dễ dàng đi.
Nhìn xem, chỉ mới nói như vậy một chút, liền đem bọn người này làm cảm động .
“Được rồi, thái tử đều đã nói như vậy, chúng thần cũng không cần câu thúc, đều tùy ý đi!“
Ân, vị cười rạng rỡ này chính là đại hoàng tỷ của nàng — Hoàng Linh Mẫn a. Quả nhiên là một mỹ nhân, nàng ta tựa hồ kế thừa vẻ đẹp từ phụ phi Dương hiền quân của mình, mặc dù thân thể hơi gầy, nhưng như vậy càng lộ vẻ nhược liễu phù phong, ừ, chính là như vậy, dường như vị đại hoàng tỷ này bản thân không quá phù hợp với định nghĩa nữ nhân thế giới này a!
Quên đi, nàng suy nghĩ nhiều như vậy để làm chi! Linh Mẫn biết nàng quan sát nàng ta, nàng ta cũng đánh giá nàng.
Lại nói tiếp, dường như đây là lần đầu tiên họ tiếp xúc nha!
“Ui! Tứ hoàng muội, thật đúng là có phong phạm hoàng gia a! Vừa rồi mấy lời kia thật khéo!”
Nhìn người trên ghế đối diện bộ dáng biếng nhác. Hừm! Nàng ta thực sự chỉ có mười một tuổi sao? Trông thân thể phát dục kia, nhìn là biết đã không phải là xử nữ rồi! Nàng buồn chán nghĩ đến.
“Nhị hoàng tỷ nói cái gì nha, bản cung nói chỉ là đại diện cho một thành viên hoàng thất phải mà thôi a!”
“Nga! Kia hoàng tỷ ta thật đúng là xấu hổ.“
Cho ta là người ngu sao?
Châm chọc cũng quá rõ ràng đi!
Nàng nhíu nhíu mày, lạnh mặt, đi qua một bên ngồi xuống, cũng không đáp lời. Có lẽ nhìn thấu bầu không khí giữa hai vị hoàng nữ này có chút khẩn trương, những đại thần có người thân cùng tới cũng không dám thở mạnh.
“Được rồi, này là chuyện gì xảy ra a? Thế nào liền náo loạn như vậy?” Đại hoàng tỷ khẽ cười cười, ôn hòa nói, “Hôm nay đại học sĩ Tống đại nhân ra đề cho hội thơ thứ nhất đi?“
Hừ! Muốn cho đại thần lưu lại hình tượng ôn hòa dễ thân sao? Nàng cũng không bỏ qua, trong mắt chợt lóe tinh quang… Đại hoàng tỷ!
Nàng lạnh lùng nhìn chung quanh một chút các vị ‘Tinh anh’ tương lai, đặc biệt hai vị đang ngồi cùng vị hoàng tỷ kia, tam hoàng huynh vẫn yên tĩnh bên người hai hoàng tỷ không nói lời nào.
Aiz! Này mới bao nhiêu tuổi a! Đã có một bộ dạng không thua bất cứ ai, nếu như vậy lớn lên sau này thì như thế nào?
Thân là người hoàng gia, có thể hưởng vinh hoa phú quý bất tận, nhưng không có thời thơ ấu vui vẻ, thậm chí, điều này cũng không biết có nên nói là vinh hạnh hay là bất hạnh a!
“Ân, được nữ hoàng bệ hạ để mắt tại hạ, đề mục hội thơ lần này đều do vi thần ra.” Tống đại nhân dường như là một vị quan tốt, bất quá, nghiêm túc chính trực có thừa, nhưng vẫn chưa đủ a! Vừa rồi chúng ta ở nơi đó ‘Nói chuyện phiếm’ nửa ngày, nàng thì vẫn cau mày, cũng không tới hòa giải một chút. Bất quá cũng là có thể dùng tài a!
Đột nhiên ý thức được chính mình thật đúng như đại hoàng huynh nói, bắt đầu muốn lập bang kết phái, không khỏi ở trong lòng thở dài, không có biện pháp a! Ai kêu nàng là thái nữ làm chi? Ai bảo nàng đã phát lời thề, nhất định phải bảo vệ tốt người thân đây?
“Ân! Tống đại nhân mời ra đề đi!”
“Vâng, thái tử điện hạ!” Tống đại nhân nghiêm túc hướng về phía nàng hành lễ, nhìn xung quanh, nói: “Năm nay vẫn như trước, do ta ra đề mục, các đại thần dựa vào đề tác thơ, viết trên giấy Tuyên Thành ở trước mặt các vị, rồi người tới thu đưa cho ta, ta lại đọc lên, mọi người cùng nhau đánh giá!”
“Được rồi, hôm nay đề thứ nhất là ‘Xuân’.“Này rất đơn giản, Tống đại nhân này hiển nhiên là muốn chiếu cố những người còn nhỏ tuổi, nhập học không lâu.
Mặc dù nàng cũng như vậy, nhưng nàng cho tới bây giờ không cho là mình cần chiếu cố như vậy, văn hóa Trung Quốc năm nghìn năm sau, các nàng là cổ nhân làm sao có thể so sánh được.
“Ta đã nghĩ ra!”
“Ta cũng nghĩ ra!“…
Nhìn các đại thần sôi nổi đề bút đem thơ tự mình nghĩ viết xuống, nàng cũng không chút hoang mang đề bút, ừ! Viết cái gì cho tốt đây?
Thơ liên quan ‘xuân’ dường như có nhiều lắm, đúng rồi, liền kia đi!
Tác giả :
Khinh Vũ Lộng Ảnh