Xuyên Việt Chi Tiên Sinh
Chương 56: Từng người tính toán
Editor: Aubrey.
Hoắc Tiểu Hàn không nghĩ tới Nguyên An Bình lại trở về, mỗi lần hắn đi đến nhà Nguyên đại bá đều sẽ bị giữ lại ăn cơm.
Nguyên An Bình nhấp một ngụm trà, cảm khái: "Ta không nghĩ tới, đưa tiền cho người khác cũng phiền phức như vậy."
Trọng Tôn Liên Giác nghe vậy liền hỏi: "Làm sao? Bọn họ không muốn nhận?"
Nguyên An Bình gật đầu: "Đẩy tới đẩy lui, cuối cùng phải khiến cho ta ném bạc ở lại rồi vội vàng chạy về, còn phải giảm bớt một nửa."
Trọng Tôn Liên Giác nghe xong liền nhịn không được khen một câu: "Nhân phẩm ngược lại cũng không tệ."
Nguyên An Bình cười cười, đem năm mươi lượng bạc còn dư ra: "Năm mươi lượng này, tiên sinh ngài cầm đi."
Trọng Tôn Liên Giác không ngờ đến hắn sẽ đưa ra chiêu thức như vậy, ông liền cười hỏi: "Sao đây? Ngươi đây là muốn thử thách nhân phẩm của ta?"
Nguyên An Bình nhếch môi cười nói: "Ta đâu có rảnh để chơi cái trò này, cứ lấy đi, để dành mua sách. Ta biết mỗi lần ngươi cần mua thứ gì đó, đều sẽ không hỏi tiền của ta, bây giờ ta cho, cũng đỡ phải phiền toái, cứ xem như là tiền từ trên trời rơi xuống."
Trọng Tôn Liên Giác suy nghĩ một chút, vẫn đành phải nhận lấy, ông dò hỏi: "An Bình! Ngươi có muốn được nhận một chức quan nào không?"
Nguyên An Bình có chút bất ngờ: "Tại sao lại hỏi ta cái đề tài này? Ta đã từng nói qua rồi, tính cách này của ta không thích hợp làm quan."
Ngữ khí của Trọng Tôn Liên Giác chứa đầy vẻ bất đắc dĩ: "Quan chức có chỗ hỏng, nhưng cũng có lợi ích. Chuyện ngày hôm nay, chắc ngươi cũng đã nhận ra rồi đi?"
Nguyên An Bình suy tư, địa vị xã hội quả thật là một chuyện rất tất yếu, có tiền nhưng lại không có địa vị, lỡ như một ngày nào đó có hoạ tới cửa, e rằng chỉ có thể mặc cho người khác xâu xé: "Xem ra, chỉ thi lấy cái công danh tú tài thôi là không được."
"Ngươi muốn làm quan?" Trong lòng của Trọng Tôn Liên Giác có chút phức tạp.
Nguyên An Bình đáp: "Ta quyết định, thay đổi mục tiêu từ công danh tú tài lên đến cử nhân."
"...Chỉ cử nhân là thoả mãn?" Quả nhiên là một người không có chí lớn.
Nguyên An Bình trả lời một cách rất đương nhiên: "Phải a, cử nhân nhất định đã được tính là có địa vị mang tính quốc gia rồi. Còn làm quan thì... Quá phiền phức."
Trọng Tôn Liên Giác cảm thấy cũng được: "Cũng có vài phần đạo lý."
Cuộc nói chuyện của hai người nếu như để cho người khác nghe được, rất có thể sẽ tìm cách cười nhạo bọn họ. Dù sao thì, trong lời nói của họ đều đem chuyện giành được địa vị ra nói rất dễ dàng, dễ như trở bàn tay, nên nếu như để cho người khác nghe được nhất định sẽ cảm thấy hai người này quá mức tự tin.
Sự xuất hiện của Chương lão gia, khiến cho không ít người trong thôn ghen tị với vận khí tốt của Nguyên An Bình. Trước kia, chẳng qua chỉ là nghe nói tới, có người lại còn đỏ mắt cho rằng Nguyên An Bình thổi phòng, bây giờ người thật tới cửa, giấm chua trong lòng cũng theo đó mà trào ra bên ngoài không ngừng, tất nhiên Nguyên Căn Thạc cũng nằm trong nhóm người này.
Phương Hoa đặt đũa xuống, nghĩ đến chuyện Chương lão gia đi đến nhà của Nguyên An Bình, trong lòng có chút không bình tĩnh được, liền hỏi Nguyên Căn Thạc: "Đương gia! Ngươi nói một chút xem, tại sao Chương lão gia lại đi tìm Nguyên An Bình?"
"Làm sao ta biết?" Nguyên Căn Thạc gắp một đũa thức ăn, thức ăn trong mâm nhất thời bớt đi không ít. Nguyên Đại Phú thấy vậy, liền vội vàng gắp thức ăn bỏ vào trong bát, tránh cho không còn có thức ăn để ăn.
Trong đầu Phương Hoa hơi chuyển động, lại hỏi: "Ngươi nói xem có liên quan đến mầm đậu không?"
Nguyên Căn Thạc không chút nào để ý nói: "Cũng có khả năng, bằng không Nguyên An Bình làm gì có giá trị để Chương lão gia người ta tự mình tới cửa a."
Phương Hoa vừa nghe, liền không nhịn được trợn mắt lên: "Nói như vậy, xem ra mầm đậu này không phải là thứ tầm thường, nếu không tại sao Chương lão gia lại để ý như vậy?"
Nói xong liền không nhịn được chua xót một phen: "Nguyên An Bình đối xử với đại ca ngươi cũng thật đủ tốt, có sinh ý như thế nào cũng đều giao cho bọn họ làm. Tại sao chúng ta lại không có loại vận may như vậy?"
Nguyên Căn Thạc không nói gì, hắn tự biết những chuyện mà bản thân mình đã làm, Nguyên An Bình có bất kỳ chỗ tốt nào cũng sẽ không cho hắn.
"Ngươi nói xem, có phải lần này Nguyên An Bình nhận được cái gì tốt hay không?"
"Nếu có thì thế nào? Chúng ta cũng không mò được một đồng nào, ăn cơm đi, đừng có đoán mò vô dụng nữa."
Trong lòng Phương Hoa nghẹn khuất, có chuyện tốt gì cũng đều bị Nguyên An Bình chiếm, nhà bọn họ cũng chỉ có thể kiềm nén mà thôi.
Con ngươi Phương Hoa đảo một vòng, lại có một cái chủ ý: "Đương gia! Chúng ta đi vay tiền của nó đi."
Nguyên Đại Phú cảm thấy thật vô căn cứ: "Nương! Nguyên An Bình hư như vậy, làm sao có khả năng nguyện ý cho chúng ta vay tiền a?"
Nguyên Căn Thạc cảm thấy lời nhi tử nói rất có đạo lý: "Đừng có tuỳ tiện đoán mò nữa, vay tiền? Khẳng định sẽ không vay được đâu."
"Ta có một chủ ý." Nàng nói xong liền đem chủ ý của mình nói cho Nguyên Căn Thạc nghe: "Ngươi cảm thấy chủ ý này thế nào?"
Nguyên Căn Thạc có chút hoài nghi: "Chủ ý này của ngươi có được hay không?"
Phương Hoa rất có tự tin: "Ngươi cứ yên tâm đi, nhất định sẽ thành công. Bất quá, việc này phải chờ đến tháng Chạp năm sau mới làm được."
Một nhà Nguyên Căn Thạc, từng người đều muốn tính kế Nguyên An Bình. Còn người nhà họ Hoắc, sau khi biết được tin Chương lão gia đi đến nhà của Nguyên An Bình, trong lòng bọn họ cũng không thể giữ được bình tĩnh.
Hoắc Hạ Sinh vừa nghĩ đến việc Nguyên An Bình lại nhận được chỗ tốt, liền cảm thấy ngứa ngáy một phen. Trước đây, Nguyên An Bình vốn chẳng có một chút quan hệ gì với nhà hắn, khiến cho hắn có chút chua xót, còn bây giờ Hoắc Tiểu Hàn đang ở đấy, hắn liền tự cho rằng Nguyên An Bình đã có quan hệ với nhà hắn rồi.
Tuy rằng Hoắc Tiểu Hàn đã đoạn thân với gia đình hắn, nhưng dưới cái nhìn của hắn, chỉ bằng một tờ giấy mỏng manh kia mà có thể khiến cho Hoắc Tiểu Hàn không nhận cha nương được sao? Hắn không cho là như vậy.
"Không biết lần này Nguyên An Bình lại nhận được chỗ tốt gì? Đó chính là Chương lão gia a, dù hắn chỉ đưa ra một món đồ vật thôi, cũng đủ để cho cả nhà chúng ta ăn xài đến hết đời. Lúc trước lại để cho Nguyên An Bình chỉ bỏ ra một ít bạc mà hắn đã đem Tiểu Hàn đi, thực quá tiện nghi cho hắn!" Hoắc Hạ Sinh âm thầm suy tính xem có biện pháp gì có thể lấy được tiền hay không.
Họ Lưu vừa nghe hắn nói như vậy liền mở miệng mắng: "Câm miệng! Hoắc Tiểu Hàn không phải là người nhà chúng ta, đừng hòng có ý đồ gì với nó, Nguyên An Bình không phải là quả hồng mềm đâu. Hai ngày nữa ngươi còn phải đính hôn, nếu như nháo ra chuyện gì khiến cho việc hôn sự lần này hỏng, xem ta có đánh chết ngươi không."
"Aiz! Biết rồi." Dù sao cũng có liên quan đến việc hôn sự của mình, Hoắc Hạ Sinh tất nhiên sẽ nghe lời. Chỉ là, tâm tư muốn chiếm tiện nghi cũng không dễ dàng dập tắt, hắn quyết định chờ đại ca ăn cơm xong sẽ cùng nhau thương lượng một chút, hắn cho rằng đại ca cũng sẽ coi trọng chuyện này.
Nguyên An Bình tất nhiên không biết đang có vài người tâm tâm niệm niệm muốn mò chỗ tốt từ trên người hắn, mấy người bọn họ đang cùng nhau ăn một bữa tối thanh đạm. Đây đều là số nguyên liệu nấu ăn bữa trưa còn dư lại, dựa theo người quản gia luôn cần kiệm là Hoắc Tiểu Hàn, y dự định sẽ chừa lại một ít cho ngày mai ăn.
Sau khi ăn xong được uống một chén trà, thật là khoái hoạt tựa như thần tiên. Còn chuyện sau khi ăn xong uống trà có tốt cho thân thể hay không, chỉ cần không cho thêm lá trà vào là được.
Ngày thứ hai.
Sau khi ăn xong điểm tâm, Nguyên An Bình liền trở về nhà mình, đốt lửa giường sưởi lên, rồi làm ổ ở trong phòng đọc sách. Trọng Tôn Liên Giác giao bài tập cho hắn, nếu như hắn không chuyên tâm học, vậy thì chờ bị đánh đi.
Đang lúc đọc sách, hắn lại nghe thấy ở bên ngoài có người gõ cửa. Vừa mở cửa ra, liền nhìn thấy Bàn Đôn và Lý Tự, hai đứa trẻ này đúng thật là không thể tách rời nhau được.
"Ngày hôm nay khí trời tốt như vậy, sao lại có thời gian rảnh rỗi tới tìm ta a?" Khí trời tốt như vậy, đa số hài tử trong thôn sẽ cùng tụ lại tốp năm tốp ba chơi đùa, đứa nào ham học một chút thì sẽ tụ tập lại vừa học vừa chơi.
Lý Tự cười hì hì nói: "Chúng ta tìm ngươi đi chơi a."
Nguyên An Bình đáp: "Không rảnh, ta muốn đọc sách."
Bàn Đôn hiếu kỳ: "An Bình ca ca! Tiên sinh của ngươi có lợi hại hay không a?"
Tuy rằng bọn chúng cũng thường hay gặp Trọng Tôn Liên Giác, nhưng cũng không nói được gì nhiều với đối phương. Dù sao thì ông cũng là tiên sinh của tiên sinh bọn chúng, theo bản năng cũng cần phải có một chút lòng kính nể.
"Lợi hại."
"Có lợi hại như ngươi không? Có đánh vào tay không?" Lý Tự hiếu kỳ hỏi.
Đánh tay cái gì? Đây chính là nỗi đau thầm kín trong lòng hắn a, có lúc ngẫm lại cũng thật sự là quả báo, hắn đánh học sinh, sau đó chính hắn lại bị tiên sinh của mình đánh: "...Lợi hại hơn ta."
Ba người vào phòng, Lý Tự liếc nhìn sách của Nguyên An Bình: "Sách dày như vậy a!"
"Phải a, bắt buộc phải học thuộc cho xong." Nguyên An Bình ngồi lên giường, đưa sách cho bọn chúng xem: "Chờ tương lai các ngươi muốn thi tú tài, cũng phải học thuộc nó. Hơn nữa, còn có mấy quyển khác, độ dày đều không khác biệt bao nhiêu so với cuốn sách này."
Lý Tự líu lưỡi: "Cần phải học nhiều như vậy a?"
"Đó là đương nhiên, ngươi cho rằng thi tú tài dễ thi như vậy a?! Hiện tại các ngươi chỉ cần nỗ lực học chữ, sau này sẽ học thuộc cái này."
Bàn Đôn nhìn thấy sách dày như vậy liền nói: "An Bình ca ca! Ta sẽ không thi tú tài."
Nguyên An Bình cười hỏi: "Bởi vì phải học thuộc một cuốn sách quá dày?"
Bàn Đôn thành thật gật đầu: "Ta khẳng định sẽ không thể nào học hết được."
Nguyên An Bình suy nghĩ một chút, sau đó lại không nhịn được thuyết giáo một phen: "Có câu đi trên đường nên đi từng bước từng bước thật tiêu sái, cơm cũng nên từng miếng từng miếng mà ăn, đọc sách cũng giống như vậy. Quyển sách này dày, nhưng nếu ngươi chỉ cần dành ra một năm để học xong, khẳng định ngươi sẽ làm được. Cho nên, mặc dù tương lai thi tú tài, cần phải học thuộc mười cuốn sách, ngươi cũng có thể dùng mười năm để học xong. Hơn nữa, cũng không có thi nhiều sách như vậy, hiện tại ngươi mới lớn bao nhiêu a? Vẫn chưa tới bảy tuổi, coi như phải học mười cuốn sách đi, mười năm sau bất quá cũng chỉ mới mười bảy tuổi mà thôi."
Bàn Đôn ngẫm lại, cảm thấy cũng rất có đạo lý: "Vậy thì ta sẽ thi tú tài."
Nguyên An Bình nhìn về phía Lý Tự: "Nếu như ngươi thật sự muốn có được thành tựu, thì phải dựa vào việc thi cử để nâng cao bản thân, còn phải đủ chăm chỉ khắc khổ. Cho dù có nguyện vọng gì, cũng cần phải nỗ lực thì mới có thể đạt được."
Lý Tự gật đầu: "Gia gia muốn ta đọc sách." Không chỉ đơn giản chỉ học chữ để cho biết, nhóc thân là trưởng tôn, nên gia gia đối với nhóc luôn kỳ vọng rất lớn.
Nguyên An Bình hiểu rõ ý tứ của nhóc: "Nếu gia gia ngươi đã quyết định như vậy, vậy thì sau khi học xong Vạn Tự Văn, ngươi cũng cùng đọc sách với ta đi. Tới lúc đó, ta sẽ cho ngươi mượn vài cuốn sách."
Lý Tự chân thành nói lời cảm ơn: "An Bình ca! Cảm ơn ngươi."
Bàn Đôn vẫn còn có chút mơ hồ cũng cười ha ha nói: "An Bình ca! Ta cũng cảm ơn ngươi."
Nguyên An Bình cười cười.
Lý Tự chợt nhớ đến mục đích mà mình đến đây: "An Bình ca! Ngươi phải cẩn thận Hoắc gia một chút, dường như bọn họ đang có ý đồ gì đó với ngươi."
Nguyên An Bình cũng biết người nhà họ Hoắc sẽ không dễ dàng yên tĩnh như vậy: "Ngươi nghe được những gì?"
Lý Tự nghĩ đến những lời lúc đó mà nhóc đã nghe được: "Ta vừa lúc nghe được Hoắc Hạ Sinh và Hoắc Dương Sinh đang thương lượng làm sao để moi tiền từ chỗ ngươi."
"Moi tiền từ chỗ ta? Bọn họ chuẩn bị làm gì để thực hiện?"
Lý Tự lắc đầu: "Ta không nghe rõ lắm, hình như bọn họ có nhắc tới Hoắc Tiểu Hàn."
Nguyên An Bình trầm tư, sự thật là, muốn từ chỗ hắn chiếm được chỗ tốt cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy. Cho nên, bọn họ muốn thông qua Hoắc Tiểu Hàn đến chiếm tiện nghi của hắn cũng là chuyện có thể hiểu được. Còn chuyện đoạn thân, có thực sự là triệt để đoạn thân hay không cũng chỉ là chuyện trên danh nghĩa, còn phải xem thái độ của Hoắc Tiểu Hàn.
Thật ra, cho dù trong số đám người thân của Hoắc Tiểu Hàn có người chân tâm thật lòng đối xử tốt với y, Nguyên An Bình cũng sẽ không nhất quyết ép buộc y đoạn tuyệt quan hệ với người thân. Người thân không giống với bằng hữu, đó là tình cảm huyết thống, cho dù thứ tình cảm này chỉ là một phương diện, nhưng đối với Hoắc Tiểu Hàn vẫn vô cùng quan trọng.
Có người cho rằng tình thân là một sự tồn tại đương nhiên, thậm chí còn tuỳ tiện lợi dụng tình thân. Cho dù có ra sao, thì người thân vẫn là người nhà, sẽ không giống như bằng hữu có thể dứt khoát tách ra, nhưng không phải ai cũng hiểu được tình thân quý giá đến mức nào. Mà bản thân hắn, chính vì không có nên mới cảm thấy tình thân rất trọng yếu.
Thế nhưng, ở trong mắt người nhà họ Hoắc, Hoắc Tiểu Hàn chính là một hài tử có thể vì người khác mà hi sinh sự tồn tại của mình. Vì những hài tử khác, một khi đã mất đi tình cảm thì sẽ trở nên dễ bị chèn ép, bắt nạt, những người như vậy hắn đã từng chứng kiến, cũng đã từng nhìn thấy những loại cố sự như vậy rồi. Lợi dụng tình thân để ép buộc đối phương nhận thức mình là người thân của bọn họ, sau đó sẽ trắng trợn không kiêng dè gì mà nghiền nát đối phương. Còn chuyện bọn họ có áy náy hay hối hận gì đó hay không? Hắn cũng không biết.
Người nhà họ Hoắc muốn tiền, nhất định sẽ đi tìm Hoắc Tiểu Hàn, không thể tránh khỏi nguy cơ Hoắc Tiểu Hàn có khả năng sẽ bị thương tổn lần thứ hai. Chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ phát sinh, Nguyên An Bình cũng không thể ngăn cản được.
Nguyên An Bình nhìn quyển sách trong tay, thấp giọng nói: "Có vài người, sớm muộn gì cũng phải chịu giáo huấn."
Hoắc Tiểu Hàn không nghĩ tới Nguyên An Bình lại trở về, mỗi lần hắn đi đến nhà Nguyên đại bá đều sẽ bị giữ lại ăn cơm.
Nguyên An Bình nhấp một ngụm trà, cảm khái: "Ta không nghĩ tới, đưa tiền cho người khác cũng phiền phức như vậy."
Trọng Tôn Liên Giác nghe vậy liền hỏi: "Làm sao? Bọn họ không muốn nhận?"
Nguyên An Bình gật đầu: "Đẩy tới đẩy lui, cuối cùng phải khiến cho ta ném bạc ở lại rồi vội vàng chạy về, còn phải giảm bớt một nửa."
Trọng Tôn Liên Giác nghe xong liền nhịn không được khen một câu: "Nhân phẩm ngược lại cũng không tệ."
Nguyên An Bình cười cười, đem năm mươi lượng bạc còn dư ra: "Năm mươi lượng này, tiên sinh ngài cầm đi."
Trọng Tôn Liên Giác không ngờ đến hắn sẽ đưa ra chiêu thức như vậy, ông liền cười hỏi: "Sao đây? Ngươi đây là muốn thử thách nhân phẩm của ta?"
Nguyên An Bình nhếch môi cười nói: "Ta đâu có rảnh để chơi cái trò này, cứ lấy đi, để dành mua sách. Ta biết mỗi lần ngươi cần mua thứ gì đó, đều sẽ không hỏi tiền của ta, bây giờ ta cho, cũng đỡ phải phiền toái, cứ xem như là tiền từ trên trời rơi xuống."
Trọng Tôn Liên Giác suy nghĩ một chút, vẫn đành phải nhận lấy, ông dò hỏi: "An Bình! Ngươi có muốn được nhận một chức quan nào không?"
Nguyên An Bình có chút bất ngờ: "Tại sao lại hỏi ta cái đề tài này? Ta đã từng nói qua rồi, tính cách này của ta không thích hợp làm quan."
Ngữ khí của Trọng Tôn Liên Giác chứa đầy vẻ bất đắc dĩ: "Quan chức có chỗ hỏng, nhưng cũng có lợi ích. Chuyện ngày hôm nay, chắc ngươi cũng đã nhận ra rồi đi?"
Nguyên An Bình suy tư, địa vị xã hội quả thật là một chuyện rất tất yếu, có tiền nhưng lại không có địa vị, lỡ như một ngày nào đó có hoạ tới cửa, e rằng chỉ có thể mặc cho người khác xâu xé: "Xem ra, chỉ thi lấy cái công danh tú tài thôi là không được."
"Ngươi muốn làm quan?" Trong lòng của Trọng Tôn Liên Giác có chút phức tạp.
Nguyên An Bình đáp: "Ta quyết định, thay đổi mục tiêu từ công danh tú tài lên đến cử nhân."
"...Chỉ cử nhân là thoả mãn?" Quả nhiên là một người không có chí lớn.
Nguyên An Bình trả lời một cách rất đương nhiên: "Phải a, cử nhân nhất định đã được tính là có địa vị mang tính quốc gia rồi. Còn làm quan thì... Quá phiền phức."
Trọng Tôn Liên Giác cảm thấy cũng được: "Cũng có vài phần đạo lý."
Cuộc nói chuyện của hai người nếu như để cho người khác nghe được, rất có thể sẽ tìm cách cười nhạo bọn họ. Dù sao thì, trong lời nói của họ đều đem chuyện giành được địa vị ra nói rất dễ dàng, dễ như trở bàn tay, nên nếu như để cho người khác nghe được nhất định sẽ cảm thấy hai người này quá mức tự tin.
Sự xuất hiện của Chương lão gia, khiến cho không ít người trong thôn ghen tị với vận khí tốt của Nguyên An Bình. Trước kia, chẳng qua chỉ là nghe nói tới, có người lại còn đỏ mắt cho rằng Nguyên An Bình thổi phòng, bây giờ người thật tới cửa, giấm chua trong lòng cũng theo đó mà trào ra bên ngoài không ngừng, tất nhiên Nguyên Căn Thạc cũng nằm trong nhóm người này.
Phương Hoa đặt đũa xuống, nghĩ đến chuyện Chương lão gia đi đến nhà của Nguyên An Bình, trong lòng có chút không bình tĩnh được, liền hỏi Nguyên Căn Thạc: "Đương gia! Ngươi nói một chút xem, tại sao Chương lão gia lại đi tìm Nguyên An Bình?"
"Làm sao ta biết?" Nguyên Căn Thạc gắp một đũa thức ăn, thức ăn trong mâm nhất thời bớt đi không ít. Nguyên Đại Phú thấy vậy, liền vội vàng gắp thức ăn bỏ vào trong bát, tránh cho không còn có thức ăn để ăn.
Trong đầu Phương Hoa hơi chuyển động, lại hỏi: "Ngươi nói xem có liên quan đến mầm đậu không?"
Nguyên Căn Thạc không chút nào để ý nói: "Cũng có khả năng, bằng không Nguyên An Bình làm gì có giá trị để Chương lão gia người ta tự mình tới cửa a."
Phương Hoa vừa nghe, liền không nhịn được trợn mắt lên: "Nói như vậy, xem ra mầm đậu này không phải là thứ tầm thường, nếu không tại sao Chương lão gia lại để ý như vậy?"
Nói xong liền không nhịn được chua xót một phen: "Nguyên An Bình đối xử với đại ca ngươi cũng thật đủ tốt, có sinh ý như thế nào cũng đều giao cho bọn họ làm. Tại sao chúng ta lại không có loại vận may như vậy?"
Nguyên Căn Thạc không nói gì, hắn tự biết những chuyện mà bản thân mình đã làm, Nguyên An Bình có bất kỳ chỗ tốt nào cũng sẽ không cho hắn.
"Ngươi nói xem, có phải lần này Nguyên An Bình nhận được cái gì tốt hay không?"
"Nếu có thì thế nào? Chúng ta cũng không mò được một đồng nào, ăn cơm đi, đừng có đoán mò vô dụng nữa."
Trong lòng Phương Hoa nghẹn khuất, có chuyện tốt gì cũng đều bị Nguyên An Bình chiếm, nhà bọn họ cũng chỉ có thể kiềm nén mà thôi.
Con ngươi Phương Hoa đảo một vòng, lại có một cái chủ ý: "Đương gia! Chúng ta đi vay tiền của nó đi."
Nguyên Đại Phú cảm thấy thật vô căn cứ: "Nương! Nguyên An Bình hư như vậy, làm sao có khả năng nguyện ý cho chúng ta vay tiền a?"
Nguyên Căn Thạc cảm thấy lời nhi tử nói rất có đạo lý: "Đừng có tuỳ tiện đoán mò nữa, vay tiền? Khẳng định sẽ không vay được đâu."
"Ta có một chủ ý." Nàng nói xong liền đem chủ ý của mình nói cho Nguyên Căn Thạc nghe: "Ngươi cảm thấy chủ ý này thế nào?"
Nguyên Căn Thạc có chút hoài nghi: "Chủ ý này của ngươi có được hay không?"
Phương Hoa rất có tự tin: "Ngươi cứ yên tâm đi, nhất định sẽ thành công. Bất quá, việc này phải chờ đến tháng Chạp năm sau mới làm được."
Một nhà Nguyên Căn Thạc, từng người đều muốn tính kế Nguyên An Bình. Còn người nhà họ Hoắc, sau khi biết được tin Chương lão gia đi đến nhà của Nguyên An Bình, trong lòng bọn họ cũng không thể giữ được bình tĩnh.
Hoắc Hạ Sinh vừa nghĩ đến việc Nguyên An Bình lại nhận được chỗ tốt, liền cảm thấy ngứa ngáy một phen. Trước đây, Nguyên An Bình vốn chẳng có một chút quan hệ gì với nhà hắn, khiến cho hắn có chút chua xót, còn bây giờ Hoắc Tiểu Hàn đang ở đấy, hắn liền tự cho rằng Nguyên An Bình đã có quan hệ với nhà hắn rồi.
Tuy rằng Hoắc Tiểu Hàn đã đoạn thân với gia đình hắn, nhưng dưới cái nhìn của hắn, chỉ bằng một tờ giấy mỏng manh kia mà có thể khiến cho Hoắc Tiểu Hàn không nhận cha nương được sao? Hắn không cho là như vậy.
"Không biết lần này Nguyên An Bình lại nhận được chỗ tốt gì? Đó chính là Chương lão gia a, dù hắn chỉ đưa ra một món đồ vật thôi, cũng đủ để cho cả nhà chúng ta ăn xài đến hết đời. Lúc trước lại để cho Nguyên An Bình chỉ bỏ ra một ít bạc mà hắn đã đem Tiểu Hàn đi, thực quá tiện nghi cho hắn!" Hoắc Hạ Sinh âm thầm suy tính xem có biện pháp gì có thể lấy được tiền hay không.
Họ Lưu vừa nghe hắn nói như vậy liền mở miệng mắng: "Câm miệng! Hoắc Tiểu Hàn không phải là người nhà chúng ta, đừng hòng có ý đồ gì với nó, Nguyên An Bình không phải là quả hồng mềm đâu. Hai ngày nữa ngươi còn phải đính hôn, nếu như nháo ra chuyện gì khiến cho việc hôn sự lần này hỏng, xem ta có đánh chết ngươi không."
"Aiz! Biết rồi." Dù sao cũng có liên quan đến việc hôn sự của mình, Hoắc Hạ Sinh tất nhiên sẽ nghe lời. Chỉ là, tâm tư muốn chiếm tiện nghi cũng không dễ dàng dập tắt, hắn quyết định chờ đại ca ăn cơm xong sẽ cùng nhau thương lượng một chút, hắn cho rằng đại ca cũng sẽ coi trọng chuyện này.
Nguyên An Bình tất nhiên không biết đang có vài người tâm tâm niệm niệm muốn mò chỗ tốt từ trên người hắn, mấy người bọn họ đang cùng nhau ăn một bữa tối thanh đạm. Đây đều là số nguyên liệu nấu ăn bữa trưa còn dư lại, dựa theo người quản gia luôn cần kiệm là Hoắc Tiểu Hàn, y dự định sẽ chừa lại một ít cho ngày mai ăn.
Sau khi ăn xong được uống một chén trà, thật là khoái hoạt tựa như thần tiên. Còn chuyện sau khi ăn xong uống trà có tốt cho thân thể hay không, chỉ cần không cho thêm lá trà vào là được.
Ngày thứ hai.
Sau khi ăn xong điểm tâm, Nguyên An Bình liền trở về nhà mình, đốt lửa giường sưởi lên, rồi làm ổ ở trong phòng đọc sách. Trọng Tôn Liên Giác giao bài tập cho hắn, nếu như hắn không chuyên tâm học, vậy thì chờ bị đánh đi.
Đang lúc đọc sách, hắn lại nghe thấy ở bên ngoài có người gõ cửa. Vừa mở cửa ra, liền nhìn thấy Bàn Đôn và Lý Tự, hai đứa trẻ này đúng thật là không thể tách rời nhau được.
"Ngày hôm nay khí trời tốt như vậy, sao lại có thời gian rảnh rỗi tới tìm ta a?" Khí trời tốt như vậy, đa số hài tử trong thôn sẽ cùng tụ lại tốp năm tốp ba chơi đùa, đứa nào ham học một chút thì sẽ tụ tập lại vừa học vừa chơi.
Lý Tự cười hì hì nói: "Chúng ta tìm ngươi đi chơi a."
Nguyên An Bình đáp: "Không rảnh, ta muốn đọc sách."
Bàn Đôn hiếu kỳ: "An Bình ca ca! Tiên sinh của ngươi có lợi hại hay không a?"
Tuy rằng bọn chúng cũng thường hay gặp Trọng Tôn Liên Giác, nhưng cũng không nói được gì nhiều với đối phương. Dù sao thì ông cũng là tiên sinh của tiên sinh bọn chúng, theo bản năng cũng cần phải có một chút lòng kính nể.
"Lợi hại."
"Có lợi hại như ngươi không? Có đánh vào tay không?" Lý Tự hiếu kỳ hỏi.
Đánh tay cái gì? Đây chính là nỗi đau thầm kín trong lòng hắn a, có lúc ngẫm lại cũng thật sự là quả báo, hắn đánh học sinh, sau đó chính hắn lại bị tiên sinh của mình đánh: "...Lợi hại hơn ta."
Ba người vào phòng, Lý Tự liếc nhìn sách của Nguyên An Bình: "Sách dày như vậy a!"
"Phải a, bắt buộc phải học thuộc cho xong." Nguyên An Bình ngồi lên giường, đưa sách cho bọn chúng xem: "Chờ tương lai các ngươi muốn thi tú tài, cũng phải học thuộc nó. Hơn nữa, còn có mấy quyển khác, độ dày đều không khác biệt bao nhiêu so với cuốn sách này."
Lý Tự líu lưỡi: "Cần phải học nhiều như vậy a?"
"Đó là đương nhiên, ngươi cho rằng thi tú tài dễ thi như vậy a?! Hiện tại các ngươi chỉ cần nỗ lực học chữ, sau này sẽ học thuộc cái này."
Bàn Đôn nhìn thấy sách dày như vậy liền nói: "An Bình ca ca! Ta sẽ không thi tú tài."
Nguyên An Bình cười hỏi: "Bởi vì phải học thuộc một cuốn sách quá dày?"
Bàn Đôn thành thật gật đầu: "Ta khẳng định sẽ không thể nào học hết được."
Nguyên An Bình suy nghĩ một chút, sau đó lại không nhịn được thuyết giáo một phen: "Có câu đi trên đường nên đi từng bước từng bước thật tiêu sái, cơm cũng nên từng miếng từng miếng mà ăn, đọc sách cũng giống như vậy. Quyển sách này dày, nhưng nếu ngươi chỉ cần dành ra một năm để học xong, khẳng định ngươi sẽ làm được. Cho nên, mặc dù tương lai thi tú tài, cần phải học thuộc mười cuốn sách, ngươi cũng có thể dùng mười năm để học xong. Hơn nữa, cũng không có thi nhiều sách như vậy, hiện tại ngươi mới lớn bao nhiêu a? Vẫn chưa tới bảy tuổi, coi như phải học mười cuốn sách đi, mười năm sau bất quá cũng chỉ mới mười bảy tuổi mà thôi."
Bàn Đôn ngẫm lại, cảm thấy cũng rất có đạo lý: "Vậy thì ta sẽ thi tú tài."
Nguyên An Bình nhìn về phía Lý Tự: "Nếu như ngươi thật sự muốn có được thành tựu, thì phải dựa vào việc thi cử để nâng cao bản thân, còn phải đủ chăm chỉ khắc khổ. Cho dù có nguyện vọng gì, cũng cần phải nỗ lực thì mới có thể đạt được."
Lý Tự gật đầu: "Gia gia muốn ta đọc sách." Không chỉ đơn giản chỉ học chữ để cho biết, nhóc thân là trưởng tôn, nên gia gia đối với nhóc luôn kỳ vọng rất lớn.
Nguyên An Bình hiểu rõ ý tứ của nhóc: "Nếu gia gia ngươi đã quyết định như vậy, vậy thì sau khi học xong Vạn Tự Văn, ngươi cũng cùng đọc sách với ta đi. Tới lúc đó, ta sẽ cho ngươi mượn vài cuốn sách."
Lý Tự chân thành nói lời cảm ơn: "An Bình ca! Cảm ơn ngươi."
Bàn Đôn vẫn còn có chút mơ hồ cũng cười ha ha nói: "An Bình ca! Ta cũng cảm ơn ngươi."
Nguyên An Bình cười cười.
Lý Tự chợt nhớ đến mục đích mà mình đến đây: "An Bình ca! Ngươi phải cẩn thận Hoắc gia một chút, dường như bọn họ đang có ý đồ gì đó với ngươi."
Nguyên An Bình cũng biết người nhà họ Hoắc sẽ không dễ dàng yên tĩnh như vậy: "Ngươi nghe được những gì?"
Lý Tự nghĩ đến những lời lúc đó mà nhóc đã nghe được: "Ta vừa lúc nghe được Hoắc Hạ Sinh và Hoắc Dương Sinh đang thương lượng làm sao để moi tiền từ chỗ ngươi."
"Moi tiền từ chỗ ta? Bọn họ chuẩn bị làm gì để thực hiện?"
Lý Tự lắc đầu: "Ta không nghe rõ lắm, hình như bọn họ có nhắc tới Hoắc Tiểu Hàn."
Nguyên An Bình trầm tư, sự thật là, muốn từ chỗ hắn chiếm được chỗ tốt cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy. Cho nên, bọn họ muốn thông qua Hoắc Tiểu Hàn đến chiếm tiện nghi của hắn cũng là chuyện có thể hiểu được. Còn chuyện đoạn thân, có thực sự là triệt để đoạn thân hay không cũng chỉ là chuyện trên danh nghĩa, còn phải xem thái độ của Hoắc Tiểu Hàn.
Thật ra, cho dù trong số đám người thân của Hoắc Tiểu Hàn có người chân tâm thật lòng đối xử tốt với y, Nguyên An Bình cũng sẽ không nhất quyết ép buộc y đoạn tuyệt quan hệ với người thân. Người thân không giống với bằng hữu, đó là tình cảm huyết thống, cho dù thứ tình cảm này chỉ là một phương diện, nhưng đối với Hoắc Tiểu Hàn vẫn vô cùng quan trọng.
Có người cho rằng tình thân là một sự tồn tại đương nhiên, thậm chí còn tuỳ tiện lợi dụng tình thân. Cho dù có ra sao, thì người thân vẫn là người nhà, sẽ không giống như bằng hữu có thể dứt khoát tách ra, nhưng không phải ai cũng hiểu được tình thân quý giá đến mức nào. Mà bản thân hắn, chính vì không có nên mới cảm thấy tình thân rất trọng yếu.
Thế nhưng, ở trong mắt người nhà họ Hoắc, Hoắc Tiểu Hàn chính là một hài tử có thể vì người khác mà hi sinh sự tồn tại của mình. Vì những hài tử khác, một khi đã mất đi tình cảm thì sẽ trở nên dễ bị chèn ép, bắt nạt, những người như vậy hắn đã từng chứng kiến, cũng đã từng nhìn thấy những loại cố sự như vậy rồi. Lợi dụng tình thân để ép buộc đối phương nhận thức mình là người thân của bọn họ, sau đó sẽ trắng trợn không kiêng dè gì mà nghiền nát đối phương. Còn chuyện bọn họ có áy náy hay hối hận gì đó hay không? Hắn cũng không biết.
Người nhà họ Hoắc muốn tiền, nhất định sẽ đi tìm Hoắc Tiểu Hàn, không thể tránh khỏi nguy cơ Hoắc Tiểu Hàn có khả năng sẽ bị thương tổn lần thứ hai. Chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ phát sinh, Nguyên An Bình cũng không thể ngăn cản được.
Nguyên An Bình nhìn quyển sách trong tay, thấp giọng nói: "Có vài người, sớm muộn gì cũng phải chịu giáo huấn."
Tác giả :
Tử Sắc Kinh Cức