Xuyên Việt Chi Tiên Sinh
Chương 112: Răn dạy
Editor: Aubrey.
Nguyên An Bình vội vàng theo Lý Đông Phong cùng đi kiểm tra tình hình, mà Trọng Tôn Thụy vừa nghe Nguyên Lâm đánh nhau với Hà Văn Tùng, lập tức cho rằng hẳn là sự tình có liên quan đến mình, nên cũng nhanh chóng chạy theo.
Thời điểm Nguyên An Bình bọn họ vội vàng chạy tới, vừa vặn nhìn thấy tình hình hai đứa trẻ đang đánh nhau. Còn Hà Phúc muốn tiến lên hỗ trợ thì lại bị những hài tử khác ngăn cản, không cho hắn giúp Hà Văn Tùng đánh Nguyên Lâm.
“Hai người các ngươi, tất cả dừng tay lại cho ta!”
Nguyên An Bình hét lớn một tiếng, động tác của Nguyên Lâm dừng một chút, Hà Văn Tùng nhân cơ hội cho hắn một quyền. Nguyên An Bình thấy thế liền tức giận, hắn nói với những hài tử khác: “Các ngươi, nhanh chóng tách bọn họ ra cho ta!”
Những hài tử còn lại vốn đang bàng quan xem Nguyên Lâm đánh Hà Văn Tùng, còn ngăn cản không cho Hà Phúc hỗ trợ, bởi vì tất cả mọi người đều không thích Hà Văn Tùng. Một người có tính cách trầm lặng như Nguyên Lâm còn muốn vung quyền đánh người, bọn họ liền đồng loạt cho rằng nhất định là lỗi của Hà Văn Tùng.
Đến khi Nguyên An Bình đến, kêu bọn họ tách hai người ra, bọn họ chỉ đành phải nghe theo.
Hà Phúc thấy Nguyên An Bình đến, lập tức cáo trạng: “Nguyên tiên sinh! Đứa trẻ này thật quá đáng, tự nhiên động thủ đánh thiếu gia của ta, ngài phải vì thiếu gia nhà ta mà đòi lại công bằng, không thể thiên vị giúp nó.”
Nguyên An Bình nghe Hà Phúc nói, lập tức nhíu mày, không để ý đến hắn, hắn đi tới trước mặt hai hài tử, ánh mắt trở nên sắc bén nhìn bọn họ: “Ai trong hai người các ngươi có thể nói cho ta biết, rốt cuộc là tại sao đánh nhau?”
Hà Văn Tùng cảm thấy nhóc thiệt thòi rất lớn, nhóc đường đường là đại thiếu gia chưa bao giờ tự thân động tay vào bất cứ việc gì, làm sao có thể đánh lại một người thường xuyên lao động tay chân như Nguyên Lâm. Từ đầu tới đuôi đều là bị đè đầu đánh, điều này làm cho nhóc vô cùng phẫn nộ: “Là hắn, là hắn động thủ trước!”
Sau đó, nhóc lại dùng ánh mắt oán giận trừng những hài tử khác: “Bọn họ đều là đồng lõa!”
Nếu không phải tại bọn họ ngăn cản Hà Phúc, nhóc làm sao có thể ăn phải thiệt thòi lớn như vậy?!
Nguyên An Bình nhìn về phía Nguyên Lâm: “Nói cho ta biết, tại sao lại đánh nhau?”
Nguyên Lâm căng mặt không nói lời nào.
Nguyên An Bình khiển trách: “Ta đã dạy ngươi như thế nào?! Mỗi lần gặp chuyện, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì tuyệt đối không được động thủ! Ngươi thân là phụ tá dạy học, sao có thể đánh nhau với đồng học?! Người mà ngươi đánh cũng chính là học sinh của ngươi!”
Trọng Tôn Thụy thấy Nguyên Lâm bị khiển trách, liền vội vàng tiến lên giải thích: “An Bình ca ca! Đừng trách Nguyên Lâm, hắn là vì ta nên mới đánh nhau.”
Nguyên An Bình nghe xong liền hiểu, trưa hôm nay tâm trạng của Trọng Tôn Thụy có chút không đúng, nhất định là bị Hà Văn Tùng khi dễ. Không nghĩ tới Nguyên Lâm lại động thủ xả giận cho Trọng Tôn Thụy, chỉ có điều, dù sao Nguyên Lâm cũng là phụ tá dạy học. Thân phận này ở trong mắt người khác, là hoàn toàn khác biệt với mọi người, có tác dụng làm gương, từng hành vi cử chỉ đều phải có ý tứ.
Nguyên An Bình nhìn về phía Nguyên Lâm, thần tình nghiêm túc nói: “Nguyên Lâm, ta muốn nghe ngươi nói.”
Lý Đông Phong thấy Nguyên Lâm vẫn không mở miệng như cũ, liền vội vàng khuyên hắn: “Nguyên Lâm! Ngươi đừng cố chấp, mau đem nguyên nhân nói ra đi.”
Lỡ như bởi vì chuyện này mà bị hủy đi tư cách làm phụ tá dạy học thì thật là đáng tiếc.
“An Bình ca ca! Là bởi vì ta…” Trọng Tôn Thụy gấp gáp muốn thay Nguyên Lâm giải thích, nếu bé biết trước Nguyên Lâm sẽ bởi vì mình mà đánh nhau với Hà Văn Tùng, bé chắc chắn sẽ không đem sự tình nói cho hắn biết.
Nếu không may hại Nguyên Lâm bị hủy đi tư cách làm phụ tá dạy học, bé nhất định sẽ vô cùng áy náy.
Nguyên An Bình đánh gãy lời nói của Trọng Tôn Thụy nói, ngữ khí ôn hòa nói với bé: “Tiểu Thụy! Ngươi đừng nói nữa, ta muốn nghe hắn nói.”
Hắn lại nhìn Nguyên Lâm đang trầm mặc: “Ngươi còn không định nói sao?”
Hà Văn Tùng thấy Nguyên An Bình răn dạy Nguyên Lâm, trong lòng rất cao hứng: “Dám đánh ta thì phải trả một cái giá thật lớn.”
Nguyên Lâm nhìn Hà Văn Tùng đang ở một bên đắc ý, lại nhìn Trọng Tôn Thụy có chút gấp gáp nhìn hắn.
Hắn gặp được Hà Văn Tùng là khi đang trên đường về nhà, nên liền đi qua nhắc nhở đối phương không được nói đến vết sẹo của Trọng Tôn Thụy nữa.
Kết quả, hai người lại xảy ra mâu thuẫn, Nguyên Lâm nhịn không được ra tay động thủ trước. Hắn cũng không muốn chuyện này làm cho Trọng Tôn Thụy cảm thấy khó xử, đành phải mở miệng nói: “Hắn khi dễ Trọng Tôn Thụy.”
Hắn không muốn nói ra nguyên nhân là do Hà Văn Tùng nói Trọng Tôn Thụy xấu, nếu chuyện này bị truyền đi, mọi người sẽ lại đàm luận về vết sẹo trên mặt Trọng Tôn Thụy.
Nguyên An Bình liếc nhìn biểu tình có chút chột dạ của Hà Văn Tùng, sau đó lại nói với Nguyên Lâm: “Ngươi vì bằng hữu xả giận là không sai, nhưng cũng không được động thủ đánh người. Ta vẫn thường hay nói với các ngươi, quân tử động khẩu không động thủ, chỉ cần dùng những ngôn từ của mình, khiến cho đối phương thương tích đầy mình, đó mới là bản lĩnh chân chính. Chuyện lần này là lỗi của ngươi, ngươi nên xin lỗi.”
Những hài tử còn lại thấy Nguyên An Bình bắt Nguyên Lâm xin lỗi đều rất kinh ngạc, bọn họ đều cho rằng rõ ràng là lỗi của Hà Văn Tùng, tại sao lại bắt Nguyên Lâm xin lỗi?
Nguyên Lâm không tiếp tục chống đối, vẻ mặt không một chút cảm xúc nói với Hà Văn Tùng: “Xin lỗi.”
Hà Văn Tùng bất mãn: “Ngươi đánh ta thê thảm như vậy, chỉ một câu xin lỗi là xong sao? Nghĩ hay lắm!”
Nguyên Lâm căn bản không quan tâm nhóc nói cái gì, hắn nói xin lỗi không phải là bởi vì hắn cảm thấy có lỗi với Hà Văn Tùng, mà là bởi vì Nguyên An Bình bảo hắn phải làm vậy. Tâm trí của hắn tương đối thành thục, tất nhiên cũng hiểu được vì sao Nguyên An Bình muốn hắn làm như vậy.
Hà Văn Tùng là đại thiếu gia của Hà gia, muốn trả thù hắn tất nhiên là không thiếu biện pháp. Hơn nữa, hắn thân là phụ tá dạy học, lại còn ra tay động thủ đánh nhau, người bị đánh lại là học sinh trong lớp của mình, nói thế nào cũng đều đuối lý.
Nguyên An Bình cũng không thèm quan tâm Hà Văn Tùng, hắn nhìn về phía những hài tử kia: “Vô luận là chuyện gì, sử dụng bạo lực là phương pháp nên tuyệt đối tránh xa, có lý thì nói lý, có việc thì nói việc, không thiếu phương pháp cho chúng ta giải quyết. Ta đối với các ngươi có hi vọng rất cao, động thủ đánh người, sẽ chỉ làm cho người khác đánh giá các ngươi là những kẻ vô học. Điều này, ta hi vọng các ngươi nhớ kỹ.”
Những hài tử kia nghe xong, liền yên lặng gật đầu. Ở trong lòng bọn họ, người đọc sách vốn là bất đồng, ngôn hành cử chỉ đều có sự ràng buộc.
Dạy dỗ xong những hài tử này, rồi cho bọn họ về nhà, Nguyên An Bình lại nhìn về phía người khởi xướng: “Văn Tùng! Ngươi đi theo ta.”
Sau đó, hắn lại bắn ánh mắt lạnh lẽo về phía Hà Phúc: “Ngươi không cần đi cùng.”
Hà Văn Tùng cho rằng Nguyên An Bình sắp sửa giáo huấn mình, trong lòng rất không phục, người chịu đòn chính là nhóc, Nguyên Lâm cũng chỉ nói một câu xin lỗi, căn bản không thể tính là giáo huấn. Hà Văn Tùng đầy một bụng oán khí cùng Nguyên An Bình rời đi, chỉ là, càng đi lại càng phát hiện phương hướng có chút không đúng.
“Ngươi muốn mang ta đi đâu?”
Nguyên An Bình không nói lời nào, chỉ đi về phía trước, trong lòng âm thầm suy tư về sự tình ban nãy.
Thấy Nguyên An Bình không để ý tới mình, Hà Văn Tùng liền âm thầm suy đoán ‘Không cho Hà Phúc đi cùng, còn mang mình đến một nơi hẻo lánh, đừng bảo hắn muốn tìm một chỗ để đánh mình nhé?’ Nghĩ như vậy, bước chân của nhóc liền chậm lại.
Phát hiện Hà Văn Tùng không đi theo nữa, Nguyên An Bình liền quay đầu lại: “Đi nhanh lên cho ta!”
Hà Văn Tùng không tình nguyện đi theo.
Đi đến thượng nguồn con sông, nơi này rất yên tĩnh, Nguyên An Bình tìm một nơi bằng phẳng ngồi xuống, lại vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh: “Ngươi cũng ngồi đi.”
Hà Văn Tùng quật cường đáp: “Ta không ngồi, ngươi có lời gì muốn nói thì nói nhanh một chút, còn nếu ngươi muốn giáo huấn ta, thì ta sẽ không nghe.”
Nguyên An Bình vội vàng theo Lý Đông Phong cùng đi kiểm tra tình hình, mà Trọng Tôn Thụy vừa nghe Nguyên Lâm đánh nhau với Hà Văn Tùng, lập tức cho rằng hẳn là sự tình có liên quan đến mình, nên cũng nhanh chóng chạy theo.
Thời điểm Nguyên An Bình bọn họ vội vàng chạy tới, vừa vặn nhìn thấy tình hình hai đứa trẻ đang đánh nhau. Còn Hà Phúc muốn tiến lên hỗ trợ thì lại bị những hài tử khác ngăn cản, không cho hắn giúp Hà Văn Tùng đánh Nguyên Lâm.
“Hai người các ngươi, tất cả dừng tay lại cho ta!”
Nguyên An Bình hét lớn một tiếng, động tác của Nguyên Lâm dừng một chút, Hà Văn Tùng nhân cơ hội cho hắn một quyền. Nguyên An Bình thấy thế liền tức giận, hắn nói với những hài tử khác: “Các ngươi, nhanh chóng tách bọn họ ra cho ta!”
Những hài tử còn lại vốn đang bàng quan xem Nguyên Lâm đánh Hà Văn Tùng, còn ngăn cản không cho Hà Phúc hỗ trợ, bởi vì tất cả mọi người đều không thích Hà Văn Tùng. Một người có tính cách trầm lặng như Nguyên Lâm còn muốn vung quyền đánh người, bọn họ liền đồng loạt cho rằng nhất định là lỗi của Hà Văn Tùng.
Đến khi Nguyên An Bình đến, kêu bọn họ tách hai người ra, bọn họ chỉ đành phải nghe theo.
Hà Phúc thấy Nguyên An Bình đến, lập tức cáo trạng: “Nguyên tiên sinh! Đứa trẻ này thật quá đáng, tự nhiên động thủ đánh thiếu gia của ta, ngài phải vì thiếu gia nhà ta mà đòi lại công bằng, không thể thiên vị giúp nó.”
Nguyên An Bình nghe Hà Phúc nói, lập tức nhíu mày, không để ý đến hắn, hắn đi tới trước mặt hai hài tử, ánh mắt trở nên sắc bén nhìn bọn họ: “Ai trong hai người các ngươi có thể nói cho ta biết, rốt cuộc là tại sao đánh nhau?”
Hà Văn Tùng cảm thấy nhóc thiệt thòi rất lớn, nhóc đường đường là đại thiếu gia chưa bao giờ tự thân động tay vào bất cứ việc gì, làm sao có thể đánh lại một người thường xuyên lao động tay chân như Nguyên Lâm. Từ đầu tới đuôi đều là bị đè đầu đánh, điều này làm cho nhóc vô cùng phẫn nộ: “Là hắn, là hắn động thủ trước!”
Sau đó, nhóc lại dùng ánh mắt oán giận trừng những hài tử khác: “Bọn họ đều là đồng lõa!”
Nếu không phải tại bọn họ ngăn cản Hà Phúc, nhóc làm sao có thể ăn phải thiệt thòi lớn như vậy?!
Nguyên An Bình nhìn về phía Nguyên Lâm: “Nói cho ta biết, tại sao lại đánh nhau?”
Nguyên Lâm căng mặt không nói lời nào.
Nguyên An Bình khiển trách: “Ta đã dạy ngươi như thế nào?! Mỗi lần gặp chuyện, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì tuyệt đối không được động thủ! Ngươi thân là phụ tá dạy học, sao có thể đánh nhau với đồng học?! Người mà ngươi đánh cũng chính là học sinh của ngươi!”
Trọng Tôn Thụy thấy Nguyên Lâm bị khiển trách, liền vội vàng tiến lên giải thích: “An Bình ca ca! Đừng trách Nguyên Lâm, hắn là vì ta nên mới đánh nhau.”
Nguyên An Bình nghe xong liền hiểu, trưa hôm nay tâm trạng của Trọng Tôn Thụy có chút không đúng, nhất định là bị Hà Văn Tùng khi dễ. Không nghĩ tới Nguyên Lâm lại động thủ xả giận cho Trọng Tôn Thụy, chỉ có điều, dù sao Nguyên Lâm cũng là phụ tá dạy học. Thân phận này ở trong mắt người khác, là hoàn toàn khác biệt với mọi người, có tác dụng làm gương, từng hành vi cử chỉ đều phải có ý tứ.
Nguyên An Bình nhìn về phía Nguyên Lâm, thần tình nghiêm túc nói: “Nguyên Lâm, ta muốn nghe ngươi nói.”
Lý Đông Phong thấy Nguyên Lâm vẫn không mở miệng như cũ, liền vội vàng khuyên hắn: “Nguyên Lâm! Ngươi đừng cố chấp, mau đem nguyên nhân nói ra đi.”
Lỡ như bởi vì chuyện này mà bị hủy đi tư cách làm phụ tá dạy học thì thật là đáng tiếc.
“An Bình ca ca! Là bởi vì ta…” Trọng Tôn Thụy gấp gáp muốn thay Nguyên Lâm giải thích, nếu bé biết trước Nguyên Lâm sẽ bởi vì mình mà đánh nhau với Hà Văn Tùng, bé chắc chắn sẽ không đem sự tình nói cho hắn biết.
Nếu không may hại Nguyên Lâm bị hủy đi tư cách làm phụ tá dạy học, bé nhất định sẽ vô cùng áy náy.
Nguyên An Bình đánh gãy lời nói của Trọng Tôn Thụy nói, ngữ khí ôn hòa nói với bé: “Tiểu Thụy! Ngươi đừng nói nữa, ta muốn nghe hắn nói.”
Hắn lại nhìn Nguyên Lâm đang trầm mặc: “Ngươi còn không định nói sao?”
Hà Văn Tùng thấy Nguyên An Bình răn dạy Nguyên Lâm, trong lòng rất cao hứng: “Dám đánh ta thì phải trả một cái giá thật lớn.”
Nguyên Lâm nhìn Hà Văn Tùng đang ở một bên đắc ý, lại nhìn Trọng Tôn Thụy có chút gấp gáp nhìn hắn.
Hắn gặp được Hà Văn Tùng là khi đang trên đường về nhà, nên liền đi qua nhắc nhở đối phương không được nói đến vết sẹo của Trọng Tôn Thụy nữa.
Kết quả, hai người lại xảy ra mâu thuẫn, Nguyên Lâm nhịn không được ra tay động thủ trước. Hắn cũng không muốn chuyện này làm cho Trọng Tôn Thụy cảm thấy khó xử, đành phải mở miệng nói: “Hắn khi dễ Trọng Tôn Thụy.”
Hắn không muốn nói ra nguyên nhân là do Hà Văn Tùng nói Trọng Tôn Thụy xấu, nếu chuyện này bị truyền đi, mọi người sẽ lại đàm luận về vết sẹo trên mặt Trọng Tôn Thụy.
Nguyên An Bình liếc nhìn biểu tình có chút chột dạ của Hà Văn Tùng, sau đó lại nói với Nguyên Lâm: “Ngươi vì bằng hữu xả giận là không sai, nhưng cũng không được động thủ đánh người. Ta vẫn thường hay nói với các ngươi, quân tử động khẩu không động thủ, chỉ cần dùng những ngôn từ của mình, khiến cho đối phương thương tích đầy mình, đó mới là bản lĩnh chân chính. Chuyện lần này là lỗi của ngươi, ngươi nên xin lỗi.”
Những hài tử còn lại thấy Nguyên An Bình bắt Nguyên Lâm xin lỗi đều rất kinh ngạc, bọn họ đều cho rằng rõ ràng là lỗi của Hà Văn Tùng, tại sao lại bắt Nguyên Lâm xin lỗi?
Nguyên Lâm không tiếp tục chống đối, vẻ mặt không một chút cảm xúc nói với Hà Văn Tùng: “Xin lỗi.”
Hà Văn Tùng bất mãn: “Ngươi đánh ta thê thảm như vậy, chỉ một câu xin lỗi là xong sao? Nghĩ hay lắm!”
Nguyên Lâm căn bản không quan tâm nhóc nói cái gì, hắn nói xin lỗi không phải là bởi vì hắn cảm thấy có lỗi với Hà Văn Tùng, mà là bởi vì Nguyên An Bình bảo hắn phải làm vậy. Tâm trí của hắn tương đối thành thục, tất nhiên cũng hiểu được vì sao Nguyên An Bình muốn hắn làm như vậy.
Hà Văn Tùng là đại thiếu gia của Hà gia, muốn trả thù hắn tất nhiên là không thiếu biện pháp. Hơn nữa, hắn thân là phụ tá dạy học, lại còn ra tay động thủ đánh nhau, người bị đánh lại là học sinh trong lớp của mình, nói thế nào cũng đều đuối lý.
Nguyên An Bình cũng không thèm quan tâm Hà Văn Tùng, hắn nhìn về phía những hài tử kia: “Vô luận là chuyện gì, sử dụng bạo lực là phương pháp nên tuyệt đối tránh xa, có lý thì nói lý, có việc thì nói việc, không thiếu phương pháp cho chúng ta giải quyết. Ta đối với các ngươi có hi vọng rất cao, động thủ đánh người, sẽ chỉ làm cho người khác đánh giá các ngươi là những kẻ vô học. Điều này, ta hi vọng các ngươi nhớ kỹ.”
Những hài tử kia nghe xong, liền yên lặng gật đầu. Ở trong lòng bọn họ, người đọc sách vốn là bất đồng, ngôn hành cử chỉ đều có sự ràng buộc.
Dạy dỗ xong những hài tử này, rồi cho bọn họ về nhà, Nguyên An Bình lại nhìn về phía người khởi xướng: “Văn Tùng! Ngươi đi theo ta.”
Sau đó, hắn lại bắn ánh mắt lạnh lẽo về phía Hà Phúc: “Ngươi không cần đi cùng.”
Hà Văn Tùng cho rằng Nguyên An Bình sắp sửa giáo huấn mình, trong lòng rất không phục, người chịu đòn chính là nhóc, Nguyên Lâm cũng chỉ nói một câu xin lỗi, căn bản không thể tính là giáo huấn. Hà Văn Tùng đầy một bụng oán khí cùng Nguyên An Bình rời đi, chỉ là, càng đi lại càng phát hiện phương hướng có chút không đúng.
“Ngươi muốn mang ta đi đâu?”
Nguyên An Bình không nói lời nào, chỉ đi về phía trước, trong lòng âm thầm suy tư về sự tình ban nãy.
Thấy Nguyên An Bình không để ý tới mình, Hà Văn Tùng liền âm thầm suy đoán ‘Không cho Hà Phúc đi cùng, còn mang mình đến một nơi hẻo lánh, đừng bảo hắn muốn tìm một chỗ để đánh mình nhé?’ Nghĩ như vậy, bước chân của nhóc liền chậm lại.
Phát hiện Hà Văn Tùng không đi theo nữa, Nguyên An Bình liền quay đầu lại: “Đi nhanh lên cho ta!”
Hà Văn Tùng không tình nguyện đi theo.
Đi đến thượng nguồn con sông, nơi này rất yên tĩnh, Nguyên An Bình tìm một nơi bằng phẳng ngồi xuống, lại vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh: “Ngươi cũng ngồi đi.”
Hà Văn Tùng quật cường đáp: “Ta không ngồi, ngươi có lời gì muốn nói thì nói nhanh một chút, còn nếu ngươi muốn giáo huấn ta, thì ta sẽ không nghe.”
Tác giả :
Tử Sắc Kinh Cức