Xuyên Việt Chi Tiên Sinh
Chương 103: Không thích
Editor: Aubrey.
Từ khi nhìn thấy Nguyên An Bình phát hoả, Trọng Tôn Thụy cũng sợ đến mức tim đập thình thịch. Lá gan của bé vốn không lớn, chưa bao giờ nhìn thấy Nguyên An Bình phát hoả, bé cảm thấy thật khủng khiếp, cũng có chút không hiểu vì sao An Bình ca ca lại tức giận. Bé cho rằng hẳn là có liên quan đến chủ tớ Hà Văn Tùng, dư quang nhìn đến sắc mặt không tốt của Hà Văn Tùng, bé cảm thấy lá gan của nhóc thật là lớn.
Trọng Tôn Liên Giác chú ý thấy tôn tử dường như có chút thấp thỏm, ông liền gắp cho bé một chút đồ ăn để bé yên tâm ăn cơm. Thân là tiên sinh, ngoại trừ một vài thủ đoạn cần thiết, uy nghiêm là tố chất nhất định phải có, có thể dùng phép khích tướng làm cho học sinh hăng hái tiến tới, nhất định phải khiến cho học sinh lãnh hội được uy nghiêm của tiên sinh, để cho học sinh kính sợ cũng không phải việc xấu.
Sau khi ăn xong, Hoắc Tiểu Hàn đem nước ban ngày đã chuẩn bị tốt để cho Trọng Tôn tiên sinh đi tắm trước. Sau đó, y đi tới chỗ xích đu ngồi bên cạnh Nguyên An Bình, nhỏ giọng hỏi: “Còn tức giận chứ?”
Nguyên An Bình lắc đầu: “Không có, ta nào có tính tình lớn như vậy.” Hắn ra hiệu cho Hoắc Tiểu Hàn ngồi xuống, có hơi xúc động nói: “Dạy dỗ đứa trẻ này phải phí một chút sức lực.”
Hoắc Tiểu Hàn cười an ủi: “Ngươi cũng đừng quá nhọc lòng, làm cái gì cũng không thể thuận buồm xuôi gió. Trước đây, những hài tử mà ngươi thu nhận đều rất nghe lời, lần này gặp một đứa trẻ không nghe lời cũng là cho ngươi một chút kinh nghiệm. Không phải ngươi nói tương lai xây trường học nhất định sẽ rất lớn sao? Đến lúc đó sẽ có rất nhiều hài tử có tính tình khác nhau, thời điểm đó ngươi có kinh nghiệm, sẽ không luống cuống tay chân không biết làm sao như bây giờ.”
“Ngươi nói rất có lý.” Nguyên An Bình cũng biết không phải học sinh nào cũng ngoan, đâm đầu càng là việc không thể tránh, hắn cũng không thể cứ gặp một đứa là phải khai trừ đứa đó.
Thấy Nguyên An Bình không hề tức giận, Hoắc Tiểu Hàn cũng yên tâm, tính khí của Hà Văn Tùng có hơi lớn một chút, nhưng Hoắc Tiểu Hàn vẫn không cảm thấy có gì không quen. Trước đây, ở nhà y có Hoắc Phú Quý, chỉ có hơn chứ không kém. Ít nhất bây giờ còn chưa nhìn thấy Hà Văn Tùng động thủ, trước đây Hoắc Phú Quý cứ hở một chút là động thủ đánh người.
Sau khi tắm xong, Trọng Tôn Thụy ôm chiếu chuẩn bị xuất môn. Bởi vì mùa hè quá oi bức, nên nhiều người trong thôn rất thích ôm chiếu ra ngoài ngủ. Mặt đất bằng phẳng mà mọi người thường dùng để đánh lúa chính là nơi mà mọi người thích tụ tập ngủ trưa nhất, bởi vì xung quanh nơi đó được trồng rất nhiều cây cối, thỉnh thoảng sẽ có gió lớn thổi qua đặc biệt mát mẻ.
Mỗi khi mùa hè đến, các tiểu hài tử đều thích ngủ trưa ở bên ngoài. Gần đây, Trọng Tôn Thụy cũng thích cùng những hài tử có quan hệ tốt trong thôn đến mảnh đất thường dùng để đánh lúa ngủ trưa. Chỉ cần mang theo một cái chiếu nhỏ và một cái bao gối là được, một đám trẻ con tụ lại với nhau ríu ra ríu rít nói chuyện không ngừng, bọn chúng đều cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Thời điểm chuẩn bị ra ngoài, Trọng Tôn Thụy bỗng nhớ đến Hà Văn Tùng. Dưới cái nhìn của bé, Hà Văn Tùng cũng cần phải trở thành tiểu đồng bọn, như vậy mỗi khi có hoạt động gì đó, bé mới có thể mang nhóc theo tham gia, còn có thể được làm quen với rất nhiều bằng hữu. Dù sao, ở trong thôn có người bồi đi chơi, so với chỉ ngốc ở nhà thoải mái hơn nhiều.
Nghĩ vậy, bé liền chạy đến trước cửa phòng của Hà Văn Tùng: “Văn Tùng! Ngươi có muốn cùng bọn ta ngủ trưa ở mảnh đất trống mà người trong thôn thường tụ tập đánh lúa không? Trong thôn có rất nhiều hài tử đến đó ngủ trưa, rất vui a.”
Hà Văn Tùng vốn đang sinh khí, nghe Trọng Tôn Thụy nói xong, nhóc lập tức lớn tiếng quát: “Không đi! Cút!”
Trọng Tôn Thụy thấy nhóc lạnh lùng như vậy liền có chút không vui, rõ ràng là bé chỉ có ý tốt thôi mà.
Bé không để ý đến Hà Văn Tùng nữa, liền ôm chiếu đi ra ngoài.
Đem chiếu trải ra, Nguyên Lâm thấy cảm xúc của Trọng Tôn Thụy ngày hôm nay có chút không tốt, liền hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
Trọng Tôn Thụy lập tức đem toàn bộ mọi chuyện kể lại một lần, sau đó có hơi tức giận nói: “Không nghĩ tới tính khí của hắn lại khó chịu như vậy.”
Tất nhiên Nguyên Lâm cũng biết chuyện của Hà Văn Tùng, biết được thông qua Lý Tự kể. Hiện tại hắn đang dạy cho nhóm học sinh mới nhất, nếu như Hà Văn Tùng nhập học, nhất định sẽ vào lớp của hắn, nên Lý Tự mới sớm nhắc nhở những phụ tá dạy học còn lại, để cho bọn họ có thời gian chuẩn bị tâm lý: “Đừng để ý đến hắn, hắn và chúng ta không giống nhau.”
“Tại sao? Là bởi vì hắn là hài tử nhà có tiền?” Trọng Tôn Thụy có chút không rõ.
“Ân! Sau này ngươi cách xa hắn một chút là được.”
“Ồ.” Bất quá Trọng Tôn Thụy vẫn có chút phát sầu, không biết nên làm sao để cách xa Hà Văn Tùng, dù sao bọn họ cũng ở chung một nhà, vẫn nên giữ gìn mối quan hệ tốt.
Ngày thứ hai, vẫn phải cùng mọi người ăn món ăn thanh đạm, Hà Văn Tùng rất không cao hứng, ồn ào đòi ăn gà quay, Nguyên An Bình không để ý tới nhóc, nhóc liền đi tìm Hà Phúc: “Ngươi đi mua cho ta, mua thật nhiều đồ ăn ngon, cho bọn họ thèm chết!”
Hà Phúc đáp ứng một tiếng: “Vâng thiếu gia! Chúng ta không thể để cho bọn họ coi thường, ta kiến nghị thiếu gia nên mua thật nhiều đồ ăn ngon, đám hài tử nông gia học tập với Nguyên An Bình toàn là một đám không có kiến thức, ngài chỉ cần cho bọn chúng đồ ăn, bọn chúng sẽ nghe lời ngài.”
“Chủ ý này rất tốt, cũng giống như khi ta còn ở Châu Thành. Chỉ cần cho bọn chúng ít đồ, bất cứ chuyện gì bọn chúng cũng sẽ nghe lời ta.” Hà Văn Tùng rất tình nguyện có thật nhiều thủ hạ, nhóc cảm thấy như vậy rất oai phong.
Hà Phúc thăm dò hỏi một câu: “Thiếu gia! Chương lão gia có chuẩn bị tiền cho chúng ta không?”
Hà Văn Tùng chưa bao giờ quan tâm đến chuyện tiền nong: “Ta không biết, ngươi tìm xem xem.”
Hà Phúc phụ trách thu thập hành lý, tất nhiên biết căn bản không có tiền. Hắn còn tưởng Chương Lâm Dịch đưa trực tiếp cho Hà Văn Tùng, bây giờ nhìn lại không có, vẻ mặt Hà Phúc đau khổ nói: “Thiếu gia! Xem ra Chương lão gia không chuẩn bị tiền chi tiêu hằng ngày cho chúng ta.”
“Làm sao có thể?” Ngẫm lại, có lẽ là do Chương Lâm Dịch quá bận rộn, đem chút chuyện nhỏ này quên. Chính nhóc thỉnh thoảng cũng sẽ quên tiền, nhóc cảm thấy Chương Lâm Dịch cũng giàu có giống như mình, đôi khi quên chuyện tiền nong là vấn đề rất bình thường.
Hà Văn Tùng không chút nào để ý nói: “Trên người ngươi có tiền không? Trước tiên dùng tiền của ngươi đi, đến khi trở về ta sẽ trả gấp đôi cho ngươi.”
“Tạ ơn thiếu gia.” Mặc dù Hà Phúc không muốn chi tiền, nhưng trong tình huống này đành phải chi. Dù sao Hà Văn Tùng cũng sẽ trả lại cho hắn không ít tiền, tổn thất lần này không tính là lớn.
Chủ tớ hai người vừa dứt lời, âm thanh của Nguyên An Bình ở bên ngoài truyền đến: “Hà Văn Tùng! Đi theo ta lên lớp.”
Hà Văn Tùng nghe thấy giọng của Nguyên An Bình liền tỏ vẻ chán ghét, nhưng khi nghĩ tới thoả thuận cá cược với Lý Tự, nhóc chỉ có thể bất đắc dĩ đi ra ngoài.
Nguyên An Bình mang Hà Văn Tùng đi đến phòng học, vừa đi vừa nói: “Bởi vì ngươi nhập học muộn, nên trước khi chính thức lên lớp, buổi tối ta sẽ bổ túc cho ngươi, buổi sáng ngươi có thể đi theo các học sinh khác học tập.”
Nhìn thấy trong phòng học nhiều hài tử như vậy, Hà Văn Tùng bất mãn: “Chương thúc muốn ngươi làm tiên sinh của ta, tất nhiên là ngươi phải dạy học cho ta mới đúng.”
“Chương thúc của ngươi muốn ta dạy dỗ ngươi, ta cũng chưa đáp ứng sẽ một mình dạy học cho ngươi.” Thần sắc của Nguyên An Bình nghiêm túc nhìn nhóc: “Ngươi phải hiểu, kể từ ngày hôm nay, ta chính là tiên sinh của ngươi. Ta không biết những tiên sinh trước kia đối xử với ngươi như thế nào, nhưng ở chỗ của ta, tất cả những chuyện liên quan đến chuyện học tập đều do ta quyết định, cho dù Chương Lâm Dịch có đến thì cũng không thay đổi, nếu như ngươi muốn ở chỗ này học tập, nhất định phải tuân thủ quy củ của lớp học, lát nữa ta sẽ nhờ người nói với ngươi những quy củ cần thiết khi lên lớp, tốt nhất là ngươi đừng phạm quy. Nếu không…”
Nguyên An Bình cầm cây thước dạy học huơ trên tay: “Ta nghĩ, ngươi chắc chắn chưa bao giờ nếm thử cảm giác bị khẽ tay.”
Hà Văn Tùng vừa không cao hứng, vừa không vui đi theo Nguyên An Bình vào lớp học.
Nguyên An Bình đi lên bục giảng: “Mọi người im lặng một chút.” Chờ bọn nhỏ đều yên tĩnh lại, Nguyên An Bình mới nói: “Ngày hôm nay, lớp chúng ta có một bạn học sinh mới, tên là Hà Văn Tùng.”
Sau đó, hắn lại quay qua nói với Hà Văn Tùng: “Ngươi tự giới thiệu bản thân một chút, cho mọi người mau chóng làm quen với ngươi.”
Hà Văn Tùng nào biết phải làm sao để tự giới thiệu bản thân, chỉ nhíu chặt mày.
Nguyên An Bình lại nói với nhóc: “Nào! Giới thiệu với mọi người một chút, đừng sợ, những học sinh lần đầu tiên đến lớp đều phải tự giới thiệu bản thân.”
“Ta không sợ!” Hà Văn Tùng bước nhanh tới bục giảng, nhìn các học sinh bên dưới đồng loạt dùng ánh mắt tò mò nhìn nhóc, nhóc theo thói quen hất cằm: “Ta là Hà Văn Tùng, đại thiếu gia của Hà gia, sau này sẽ là gia chủ của Hà gia. Nhà ta có rất nhiều tiền, thanh danh rất nổi tiếng ở Châu Thành.”
Bởi vì vẫn chưa đến giờ học, nên bọn nhỏ vẫn có thể tuỳ ý nói chuyện.
Có hài tử nghe nhóc khoe khoang như thế, liền cười vang nói: “Nhưng ở thị trấn gần đây, Chương lão gia mới là người có tiền nhất.”
“Nhà hắn có tiền như nhà Chương lão gia không?”
“Khẳng định không có a.”
“An Bình ca còn quen biết với Chương lão gia, hắn đắc ý cái gì?”
“Ta có chút không thích hắn.”
…
Hà Văn Tùng đứng ở trên bục giảng rất tức giận, bởi vì nhóc cảm nhận được ác ý của những hài tử này. Điều khiến cho nhóc bất ngờ chính là, sau khi nhóc nói ra gia đình mình có rất nhiều tiền, những hài tử này cư nhiên khác xa với những người trước đây mà nhóc gặp đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn nhóc.
Nhóc thật sự vô cùng bất ngờ, cũng khiến cho nhóc rất tức giận, nhóc cho rằng chắc chắn những hài tử này không biết Hà gia có bao nhiêu tiền nên mới tỏ thái độ như vậy.
Nguyên An Bình ngăn các học sinh đang nghị luận sôi nổi: “Được rồi. Hà Văn Tùng chính là bạn học mới của chúng ta, hi vọng sau này các ngươi có thể hảo hảo ở chung.”
Bọn nhỏ chiếu theo quy củ vỗ tay, chỉ là tiếng vỗ tay lất pha lất phất, hiển nhiên rất không nhiệt tình.
Nguyên An Bình chỉ định chỗ ngồi cho Hà Văn Tùng, lại dặn dò Phương Chính Hoa sau khi tan học nói cho Hà Văn Tùng nghe quy củ của lớp học, xong xuôi liền rời đi. Buổi sáng hắn không cần giảng bài, nhưng buổi chiều hắn bắt buộc phải giảng.
Để bù đắp chương trình học cho Hà Văn Tùng, hắn phải tập trung thời gian cho Hà Văn Tùng đi học cả ngày. Tuy rằng hắn có thể làm giống như trước đây, cho những phụ tá dạy học kèm cặp, nhưng Hà Văn Tùng không giống, hắn sợ những hài tử kia sẽ nhịn không được đánh nhóc.
Hà Văn Tùng đầy bụng oán khí, chẳng những phải ngồi cùng bàn với người khác, lại còn không có sách, dạy học cho nhóc còn là một tiểu hài tử. Tất cả những điều này khiến cho nhóc vô cùng bất mãn, nếu không phải nhóc cố gắng kìm nén, thì nhóc đã sớm chạy ra ngoài rồi.
Từ khi nhìn thấy Nguyên An Bình phát hoả, Trọng Tôn Thụy cũng sợ đến mức tim đập thình thịch. Lá gan của bé vốn không lớn, chưa bao giờ nhìn thấy Nguyên An Bình phát hoả, bé cảm thấy thật khủng khiếp, cũng có chút không hiểu vì sao An Bình ca ca lại tức giận. Bé cho rằng hẳn là có liên quan đến chủ tớ Hà Văn Tùng, dư quang nhìn đến sắc mặt không tốt của Hà Văn Tùng, bé cảm thấy lá gan của nhóc thật là lớn.
Trọng Tôn Liên Giác chú ý thấy tôn tử dường như có chút thấp thỏm, ông liền gắp cho bé một chút đồ ăn để bé yên tâm ăn cơm. Thân là tiên sinh, ngoại trừ một vài thủ đoạn cần thiết, uy nghiêm là tố chất nhất định phải có, có thể dùng phép khích tướng làm cho học sinh hăng hái tiến tới, nhất định phải khiến cho học sinh lãnh hội được uy nghiêm của tiên sinh, để cho học sinh kính sợ cũng không phải việc xấu.
Sau khi ăn xong, Hoắc Tiểu Hàn đem nước ban ngày đã chuẩn bị tốt để cho Trọng Tôn tiên sinh đi tắm trước. Sau đó, y đi tới chỗ xích đu ngồi bên cạnh Nguyên An Bình, nhỏ giọng hỏi: “Còn tức giận chứ?”
Nguyên An Bình lắc đầu: “Không có, ta nào có tính tình lớn như vậy.” Hắn ra hiệu cho Hoắc Tiểu Hàn ngồi xuống, có hơi xúc động nói: “Dạy dỗ đứa trẻ này phải phí một chút sức lực.”
Hoắc Tiểu Hàn cười an ủi: “Ngươi cũng đừng quá nhọc lòng, làm cái gì cũng không thể thuận buồm xuôi gió. Trước đây, những hài tử mà ngươi thu nhận đều rất nghe lời, lần này gặp một đứa trẻ không nghe lời cũng là cho ngươi một chút kinh nghiệm. Không phải ngươi nói tương lai xây trường học nhất định sẽ rất lớn sao? Đến lúc đó sẽ có rất nhiều hài tử có tính tình khác nhau, thời điểm đó ngươi có kinh nghiệm, sẽ không luống cuống tay chân không biết làm sao như bây giờ.”
“Ngươi nói rất có lý.” Nguyên An Bình cũng biết không phải học sinh nào cũng ngoan, đâm đầu càng là việc không thể tránh, hắn cũng không thể cứ gặp một đứa là phải khai trừ đứa đó.
Thấy Nguyên An Bình không hề tức giận, Hoắc Tiểu Hàn cũng yên tâm, tính khí của Hà Văn Tùng có hơi lớn một chút, nhưng Hoắc Tiểu Hàn vẫn không cảm thấy có gì không quen. Trước đây, ở nhà y có Hoắc Phú Quý, chỉ có hơn chứ không kém. Ít nhất bây giờ còn chưa nhìn thấy Hà Văn Tùng động thủ, trước đây Hoắc Phú Quý cứ hở một chút là động thủ đánh người.
Sau khi tắm xong, Trọng Tôn Thụy ôm chiếu chuẩn bị xuất môn. Bởi vì mùa hè quá oi bức, nên nhiều người trong thôn rất thích ôm chiếu ra ngoài ngủ. Mặt đất bằng phẳng mà mọi người thường dùng để đánh lúa chính là nơi mà mọi người thích tụ tập ngủ trưa nhất, bởi vì xung quanh nơi đó được trồng rất nhiều cây cối, thỉnh thoảng sẽ có gió lớn thổi qua đặc biệt mát mẻ.
Mỗi khi mùa hè đến, các tiểu hài tử đều thích ngủ trưa ở bên ngoài. Gần đây, Trọng Tôn Thụy cũng thích cùng những hài tử có quan hệ tốt trong thôn đến mảnh đất thường dùng để đánh lúa ngủ trưa. Chỉ cần mang theo một cái chiếu nhỏ và một cái bao gối là được, một đám trẻ con tụ lại với nhau ríu ra ríu rít nói chuyện không ngừng, bọn chúng đều cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Thời điểm chuẩn bị ra ngoài, Trọng Tôn Thụy bỗng nhớ đến Hà Văn Tùng. Dưới cái nhìn của bé, Hà Văn Tùng cũng cần phải trở thành tiểu đồng bọn, như vậy mỗi khi có hoạt động gì đó, bé mới có thể mang nhóc theo tham gia, còn có thể được làm quen với rất nhiều bằng hữu. Dù sao, ở trong thôn có người bồi đi chơi, so với chỉ ngốc ở nhà thoải mái hơn nhiều.
Nghĩ vậy, bé liền chạy đến trước cửa phòng của Hà Văn Tùng: “Văn Tùng! Ngươi có muốn cùng bọn ta ngủ trưa ở mảnh đất trống mà người trong thôn thường tụ tập đánh lúa không? Trong thôn có rất nhiều hài tử đến đó ngủ trưa, rất vui a.”
Hà Văn Tùng vốn đang sinh khí, nghe Trọng Tôn Thụy nói xong, nhóc lập tức lớn tiếng quát: “Không đi! Cút!”
Trọng Tôn Thụy thấy nhóc lạnh lùng như vậy liền có chút không vui, rõ ràng là bé chỉ có ý tốt thôi mà.
Bé không để ý đến Hà Văn Tùng nữa, liền ôm chiếu đi ra ngoài.
Đem chiếu trải ra, Nguyên Lâm thấy cảm xúc của Trọng Tôn Thụy ngày hôm nay có chút không tốt, liền hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
Trọng Tôn Thụy lập tức đem toàn bộ mọi chuyện kể lại một lần, sau đó có hơi tức giận nói: “Không nghĩ tới tính khí của hắn lại khó chịu như vậy.”
Tất nhiên Nguyên Lâm cũng biết chuyện của Hà Văn Tùng, biết được thông qua Lý Tự kể. Hiện tại hắn đang dạy cho nhóm học sinh mới nhất, nếu như Hà Văn Tùng nhập học, nhất định sẽ vào lớp của hắn, nên Lý Tự mới sớm nhắc nhở những phụ tá dạy học còn lại, để cho bọn họ có thời gian chuẩn bị tâm lý: “Đừng để ý đến hắn, hắn và chúng ta không giống nhau.”
“Tại sao? Là bởi vì hắn là hài tử nhà có tiền?” Trọng Tôn Thụy có chút không rõ.
“Ân! Sau này ngươi cách xa hắn một chút là được.”
“Ồ.” Bất quá Trọng Tôn Thụy vẫn có chút phát sầu, không biết nên làm sao để cách xa Hà Văn Tùng, dù sao bọn họ cũng ở chung một nhà, vẫn nên giữ gìn mối quan hệ tốt.
Ngày thứ hai, vẫn phải cùng mọi người ăn món ăn thanh đạm, Hà Văn Tùng rất không cao hứng, ồn ào đòi ăn gà quay, Nguyên An Bình không để ý tới nhóc, nhóc liền đi tìm Hà Phúc: “Ngươi đi mua cho ta, mua thật nhiều đồ ăn ngon, cho bọn họ thèm chết!”
Hà Phúc đáp ứng một tiếng: “Vâng thiếu gia! Chúng ta không thể để cho bọn họ coi thường, ta kiến nghị thiếu gia nên mua thật nhiều đồ ăn ngon, đám hài tử nông gia học tập với Nguyên An Bình toàn là một đám không có kiến thức, ngài chỉ cần cho bọn chúng đồ ăn, bọn chúng sẽ nghe lời ngài.”
“Chủ ý này rất tốt, cũng giống như khi ta còn ở Châu Thành. Chỉ cần cho bọn chúng ít đồ, bất cứ chuyện gì bọn chúng cũng sẽ nghe lời ta.” Hà Văn Tùng rất tình nguyện có thật nhiều thủ hạ, nhóc cảm thấy như vậy rất oai phong.
Hà Phúc thăm dò hỏi một câu: “Thiếu gia! Chương lão gia có chuẩn bị tiền cho chúng ta không?”
Hà Văn Tùng chưa bao giờ quan tâm đến chuyện tiền nong: “Ta không biết, ngươi tìm xem xem.”
Hà Phúc phụ trách thu thập hành lý, tất nhiên biết căn bản không có tiền. Hắn còn tưởng Chương Lâm Dịch đưa trực tiếp cho Hà Văn Tùng, bây giờ nhìn lại không có, vẻ mặt Hà Phúc đau khổ nói: “Thiếu gia! Xem ra Chương lão gia không chuẩn bị tiền chi tiêu hằng ngày cho chúng ta.”
“Làm sao có thể?” Ngẫm lại, có lẽ là do Chương Lâm Dịch quá bận rộn, đem chút chuyện nhỏ này quên. Chính nhóc thỉnh thoảng cũng sẽ quên tiền, nhóc cảm thấy Chương Lâm Dịch cũng giàu có giống như mình, đôi khi quên chuyện tiền nong là vấn đề rất bình thường.
Hà Văn Tùng không chút nào để ý nói: “Trên người ngươi có tiền không? Trước tiên dùng tiền của ngươi đi, đến khi trở về ta sẽ trả gấp đôi cho ngươi.”
“Tạ ơn thiếu gia.” Mặc dù Hà Phúc không muốn chi tiền, nhưng trong tình huống này đành phải chi. Dù sao Hà Văn Tùng cũng sẽ trả lại cho hắn không ít tiền, tổn thất lần này không tính là lớn.
Chủ tớ hai người vừa dứt lời, âm thanh của Nguyên An Bình ở bên ngoài truyền đến: “Hà Văn Tùng! Đi theo ta lên lớp.”
Hà Văn Tùng nghe thấy giọng của Nguyên An Bình liền tỏ vẻ chán ghét, nhưng khi nghĩ tới thoả thuận cá cược với Lý Tự, nhóc chỉ có thể bất đắc dĩ đi ra ngoài.
Nguyên An Bình mang Hà Văn Tùng đi đến phòng học, vừa đi vừa nói: “Bởi vì ngươi nhập học muộn, nên trước khi chính thức lên lớp, buổi tối ta sẽ bổ túc cho ngươi, buổi sáng ngươi có thể đi theo các học sinh khác học tập.”
Nhìn thấy trong phòng học nhiều hài tử như vậy, Hà Văn Tùng bất mãn: “Chương thúc muốn ngươi làm tiên sinh của ta, tất nhiên là ngươi phải dạy học cho ta mới đúng.”
“Chương thúc của ngươi muốn ta dạy dỗ ngươi, ta cũng chưa đáp ứng sẽ một mình dạy học cho ngươi.” Thần sắc của Nguyên An Bình nghiêm túc nhìn nhóc: “Ngươi phải hiểu, kể từ ngày hôm nay, ta chính là tiên sinh của ngươi. Ta không biết những tiên sinh trước kia đối xử với ngươi như thế nào, nhưng ở chỗ của ta, tất cả những chuyện liên quan đến chuyện học tập đều do ta quyết định, cho dù Chương Lâm Dịch có đến thì cũng không thay đổi, nếu như ngươi muốn ở chỗ này học tập, nhất định phải tuân thủ quy củ của lớp học, lát nữa ta sẽ nhờ người nói với ngươi những quy củ cần thiết khi lên lớp, tốt nhất là ngươi đừng phạm quy. Nếu không…”
Nguyên An Bình cầm cây thước dạy học huơ trên tay: “Ta nghĩ, ngươi chắc chắn chưa bao giờ nếm thử cảm giác bị khẽ tay.”
Hà Văn Tùng vừa không cao hứng, vừa không vui đi theo Nguyên An Bình vào lớp học.
Nguyên An Bình đi lên bục giảng: “Mọi người im lặng một chút.” Chờ bọn nhỏ đều yên tĩnh lại, Nguyên An Bình mới nói: “Ngày hôm nay, lớp chúng ta có một bạn học sinh mới, tên là Hà Văn Tùng.”
Sau đó, hắn lại quay qua nói với Hà Văn Tùng: “Ngươi tự giới thiệu bản thân một chút, cho mọi người mau chóng làm quen với ngươi.”
Hà Văn Tùng nào biết phải làm sao để tự giới thiệu bản thân, chỉ nhíu chặt mày.
Nguyên An Bình lại nói với nhóc: “Nào! Giới thiệu với mọi người một chút, đừng sợ, những học sinh lần đầu tiên đến lớp đều phải tự giới thiệu bản thân.”
“Ta không sợ!” Hà Văn Tùng bước nhanh tới bục giảng, nhìn các học sinh bên dưới đồng loạt dùng ánh mắt tò mò nhìn nhóc, nhóc theo thói quen hất cằm: “Ta là Hà Văn Tùng, đại thiếu gia của Hà gia, sau này sẽ là gia chủ của Hà gia. Nhà ta có rất nhiều tiền, thanh danh rất nổi tiếng ở Châu Thành.”
Bởi vì vẫn chưa đến giờ học, nên bọn nhỏ vẫn có thể tuỳ ý nói chuyện.
Có hài tử nghe nhóc khoe khoang như thế, liền cười vang nói: “Nhưng ở thị trấn gần đây, Chương lão gia mới là người có tiền nhất.”
“Nhà hắn có tiền như nhà Chương lão gia không?”
“Khẳng định không có a.”
“An Bình ca còn quen biết với Chương lão gia, hắn đắc ý cái gì?”
“Ta có chút không thích hắn.”
…
Hà Văn Tùng đứng ở trên bục giảng rất tức giận, bởi vì nhóc cảm nhận được ác ý của những hài tử này. Điều khiến cho nhóc bất ngờ chính là, sau khi nhóc nói ra gia đình mình có rất nhiều tiền, những hài tử này cư nhiên khác xa với những người trước đây mà nhóc gặp đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn nhóc.
Nhóc thật sự vô cùng bất ngờ, cũng khiến cho nhóc rất tức giận, nhóc cho rằng chắc chắn những hài tử này không biết Hà gia có bao nhiêu tiền nên mới tỏ thái độ như vậy.
Nguyên An Bình ngăn các học sinh đang nghị luận sôi nổi: “Được rồi. Hà Văn Tùng chính là bạn học mới của chúng ta, hi vọng sau này các ngươi có thể hảo hảo ở chung.”
Bọn nhỏ chiếu theo quy củ vỗ tay, chỉ là tiếng vỗ tay lất pha lất phất, hiển nhiên rất không nhiệt tình.
Nguyên An Bình chỉ định chỗ ngồi cho Hà Văn Tùng, lại dặn dò Phương Chính Hoa sau khi tan học nói cho Hà Văn Tùng nghe quy củ của lớp học, xong xuôi liền rời đi. Buổi sáng hắn không cần giảng bài, nhưng buổi chiều hắn bắt buộc phải giảng.
Để bù đắp chương trình học cho Hà Văn Tùng, hắn phải tập trung thời gian cho Hà Văn Tùng đi học cả ngày. Tuy rằng hắn có thể làm giống như trước đây, cho những phụ tá dạy học kèm cặp, nhưng Hà Văn Tùng không giống, hắn sợ những hài tử kia sẽ nhịn không được đánh nhóc.
Hà Văn Tùng đầy bụng oán khí, chẳng những phải ngồi cùng bàn với người khác, lại còn không có sách, dạy học cho nhóc còn là một tiểu hài tử. Tất cả những điều này khiến cho nhóc vô cùng bất mãn, nếu không phải nhóc cố gắng kìm nén, thì nhóc đã sớm chạy ra ngoài rồi.
Tác giả :
Tử Sắc Kinh Cức