Xuyên Việt Chi Quy Đồ
Chương 73: Mật ngọt
Hoàng cung, Ương Hoa điện.
Bởi vì Tần Diệp Minh bệnh nặng, ngoài Ương Hoa điện cơ hồ là trọng binh canh gác, năm bước một người, mười bước một đội, canh phòng nghiêm ngặt chặt chẽ. Ương Hoa điện mỗi đêm đều có mười tên thái giám cung nữ cùng hai gã Thái y gác đêm, để ngừa Hoàng Thượng bỗng nhiên bệnh tình chuyển biến xấu. Trong điện đồng dạng có mười tên thái giám cùng cung nữ tùy thời hầu hạ. Nhưng duy độc trong phòng ngủ chỉ có hai nhân thủ, một là nội thị bên người Tần Diệp Minh, đồng thời cũng là thái giám tổng quản Ôn công công. Lúc trước hắn hầu hạ tiên đế , từ khi tiên đế băng hà, sau hắn trở thành nội thị thái giám củaTần Diệp Minh, đến bây giờ đã có hai mươi mấy năm. Một gã còn lại là tiểu thái giám bên người Ôn công công, Tiểu Lâm Tử, giờ phút này hắn đang ngồi trên ghế ngủ gà ngủ gật. Ôn công công nhìn hắn một cái, cũng không có đánh thức hắn, tự mình lấy một bồn nước ấm cấp Hoàng Thượng lau mặt.
Hắn đi theo hai triều hoàng đế đã có hơn phân nửa đời, nay Hoàng Thượng hôn mê bất tỉnh, nói trong lòng không nóng nảy, không đau lòng là giả . Bất quá hắn không thể lộ ra một chút bối rối, muốn bảo trụ mệnhHoàng Thượng, muốn bảo trụ mạng già của mình, hắn chỉ có thể ngoan ngoãn nghe Hiền vương phân phó cùng an bài. Hiện tại Ương Hoa điện đã không còn thuộc về Hoàng Thượng, nơi này trừ bỏ chính mình cùng Tiểu Lâm Tử, đều là ngườiHiền vương phái đến. Hắn là lão nhântrong cung, có cái gì mà không thấy qua, cái gì không trải qua? Chuyện giết cha, hành thích vua như vậy cũng không hiếm thấy? Hắn hiện tại có thể làm, chính là nghe lời một chút, không cần làm mấy thứ dư thừa, càng không cần nói những lời thừa thải. Chỉ cần đem sự tình đều nhịn xuống, đợiHiền vương đi lên ngôi vị hoàng đế, tuyên bố Hoàng Thượng trở thành thái hoàng, hắn lại có thể đi theo bên ngườiTần Diệp Minh, hầu hạ hắn sống nốt quãng đời còn lại. Chỉ là, hắn phải thực xin lỗi tiên đế, thực xin lỗi thái tử điện hạ rồi.
Nhớ tới đây, Ôn công công cảm thấy bi thương, một hàng lão lệ cứ như vậy hạ xuống. Nếu, nếu như là “y” có mặt, thì tốt rồi......
“Băng” một tiếng rất nhỏ trầm đục bừng tỉnh Ôn công công đangâm thầm thương tâm, nếu không ở bên trong thất, những người khác tuyệt đối nghe không được điểm động tĩnhấy. Ôn công côngnhanh chóng lau khô nước mắt xoay người nhìn, liền thấy Tiểu Lâm Tử nguyên bản đang ngủ gà ngủ gật đã hoàn toàn ngã xuống!
A ! Có thích khách ! Ôn công công kinh hoảng đứng lên che ở bên ngườiTần Diệp Minh, vừa muốn kêu to, một bóng người lắc mình tiến lên, xuất thủ như điện điểm á huyệthắn.
Ôn công công miệng mở lớn nhưng không thể động đậy, ánh mắt lại trừng lớn như miệng chuông đồng, trong mắt tràn đầy không thể tin cùng kinh hỉ.
“Ôn công công, biệt lai vô dạng.” Trước mắt nam tử mặc một thân hắc y, khoanh tay đứng nhìn Ôn công công thản nhiên cười.
Thanh âm ôn nhu, khuôn mặttuấn dật nho nhã, chỗ khóe mắt rất nhỏ lộ ra vết tích năm tháng phong sương để lại. Tuy rằng đi qua ba mươi năm, nhưng Ôn công côngkhông bao giờ quên hắn!
Điện hạ! Ôn công công nhìn ngườitrước mắt,lão lệ tung hoành, miệng mở ra khép lại như muốn nói nói, lại bởi vì bị điểm á huyệt nên cái gì cũng không nói được.
“Ôn công công không cần lên tiếng, ta hiện tại sẽ giải huyệt đạocủa ngươi.” Dứt lời, hắc y nam tử liền giải huyệt đạo choÔn công công.
Ôn công công một hơi thở ra, vỗ về ngực mạnh mẽ hô hấp mấy khẩu không khí, sau đó “Bùm” một tiếng thẳng tắp quỳ gối trước mặtngười nọ, nghẹn ngào thấp giọng kêu lên: “Thái tử điện hạ !”
Người nọ tao nhã cười, tiến lên nâng dậy Ôn công công, nói: “Ta đã sớm không phải cái gì thái tử nữa rồi. Hiện tại ta, chỉ là một người tên là Tần Diệp, bình dân dân chúng, bình thường đến không thể bình thường hơn.” Người này, chính là Tần Diệp! Thân phận chân chính là thân đại ca của Tần Diệp Minh, là thái tử gia năm đó của Hoàng Diệp! Năm xưa hắn muốn mỹ nhân không cần giang sơn, từ bỏ thái tử vị mang theo người yêu đi xa thiên nhai. Mà tiên đế trong cơn bi phẫn đem Tần Diệpgạch tên khỏi tông tịch, cũng nghiêm cấm bất luận kẻ nào đàm luận chuyện này, nếu có ai vi phạm, sẽ xem như nghịch tặc mà xử lý! Bất quá năm đó tiên đế trừ bỏ loại tên của Tần Diệpra khỏi tông tịch, cũng không có thuyết minh là nguyên nhângì, hơn nữa lệnh nghiêm cấm đã ban ra, căn bản không có người dám đề cập tới nó. Hai chữ “Tần Diệp”, đã trở thành cấm kỵ trongHoàng Diệp. Cho nên thậm chí ngay cả Tần Nghịcùng vài hoàng tử khác, cũng không biết chính mình thế nhưng còn có một thân bá phụ sống trên nhân thế, Tần Diệp Minh đối với chuyện này lại miệng kín như bưng. Bởi vì luận tư chất hay bối cảnh, năm đó nếu không phải Tần Diệp muốn mỹ nhân không thích giang sơn, như vậy hôm nay người ngồi trên long ỷ, sẽ không phảiTần Diệp Minh. Hoàng gia kiêng kị nhất, chính là chuyện năm đó.
“Không !” Ôn công công chịu đựng trong lòng bi thương, cố chấp nói: “Ngài chính là thái tử điện hạ! Ngài vĩnh viễn đều là thái tử điện hạ Hoàng Diệp trong ta!” Năm đó tiên đế tuy rằng loại bỏ tên cùng tông tịch của Tần Diệp, nhưng chưa hề hạ chỉ phế truất thái tử vị. Hơn nữa năm đó thời điểmTần Diệp rời đi Hoàng Diệp, tiên đế cho hắn vài thứ, vài thứ này đủ để cho Tần Diệp thay đổi triều đại! Nếu, nếu thái tử điện hạ đã trở về, như vậy hắn sẽ không cần sợ Hiền vương ! Mà Hoàng Thượng cũng có thể cứu !
Nhìn ra tâm tưÔn công công, Tần Diệp cười nhẹ, không tiếp tục thảo luận đề tài này. Hắn năm đó có thể bỏ mặc hết thảy rời đi, chính là đối cái gọi “Ngôi vị hoàng đế”,cái gọi “Thiên hạ giang sơn” không hề hứng thú, mấy thứ này ở trong mắt hắn xem ra, còn thua xa một tươi cười trân quý của Hoa nhi.
“Hoàng Thượng tình huống như thế nào?” Tần Diệp chuyển đề tài.
“Ai !” Ôn công công nhớ tới Hoàng Thượng, nước mắt liền muốn rơi xuống: “Hoàng Thượng đến bây giờ còn chưa có dấu hiệutỉnh lại, Thái y căn bản nhìn không ra Hoàng Thượng bị bệnh gì!”
“Ta đến xem.” Tần Diệp nói xong, lướt qua Ôn công công đi đến long sàn rộng thùng thình hoa lệ. Tần Diệp Minh sắc mặt tái nhợt, thần sắc cũng cực đạm, hô hấp tuy rằng vững vàng cũng rất mỏng manh. Xem mặt sắc không giống như là trúng độc, ngược lại càng giống đang ngủ. Tần Diệp mang theo nghi hoặc cấp Tần Diệp Minh bắt mạch, sau một lúc thì biến sắc, vòng qua đầu Tần Diệp Minhnhìn nhìn phía sau cổ hắn, quả nhiên! Tần DiệpgiúpTần Diệp Minhđắp hảo chăn, quay đầu nghiêm túc nhìn Ôn công công.
“Điện hạ, rốt cuộc làm sao vậy? Ngài trăm ngàn lần đừng dọa lão nô a !” Ôn công công run run thanh âm nói.
“Hoàng Thượng bình thường thích ăn cái gì?” Tần Diệp không có trực tiếp trả lời, mà là hỏi ngược lại.
“Ăn cái gì?” Ôn công công sửng sốt, vì cái gì hỏi vấn đề này? Nhưng nhìn đến Tần Diệp sắc mặt liền nghiêm túc hồi tưởng lại: “Hoàng Thượng thích thức ăn nhẹ, đồ ngự phòng đưa tới đều là chúng nô tài tự mình thử trước, xác nhận không ngại sau mới có thể cấp cho Hoàng Thượng. Này, cái này sẽ không phải là hạ độc đi? Nhưng Thái y như thế nào không kiểm tra được?”
“Trừ bỏ mấy thứ này? Tỷ như những cái không cần thử độc.” Tần Diệp lại hỏi, độc này không có khả năng hạ trong thức ăn bình thường, tuy rằng độc dượcmãn tính, nhưng Ôn công côngthử thức ăn đều vô sự, như vậy nhất định là ở trong thứ khác, một loại không cần thái giám thứ trước.
Không cần thử độc? Ôn công công nhíu mày: “Cái này, Hoàng Thượng bình thường về phương diện cơm nước, nô tài đều đã tự mình thử độc, những thứ không cần thử độc gì đó, giống như thật sự không có......”
“Không có?” Tần Diệp nghi hoặc, Tần Diệp Minh trúng độc là một loại độc vật thực hiếm có -- Trầm Mộng. Loại độc này ngoại hình như trân châu mượt mà, ánh sáng màu hồng nhuận, hương vị lại thanh điềm ngon miệng. Thứnày nếu ăn một lần thì thật ra không có gì, chẳng những vô sự còn có thể có trợ giúp giấc ngủ, nhưng nếu ăn nhiều hơn, đặc biệt dùng lâu dài sẽ tựu thành kịch độcgiết người. Người trúng độc hoàn toàn không có bất luận cảm giác, đại phu bình thường lại tra không ra nửa điểm dấu vết để lại. Lâu dài dùng “Trầm Mộng” cơ thểsẽ thường thường cảm thấy mệt mỏibuồn ngủ, đến sau đoạn hậu kỳ dần xuất hiện tình trạngđau đầu, cuối cùng liền như Tần Diệp Minh hiện tại vậy, ngủ say bất tỉnh, trong vòng một tháng nếu không có phương pháp, sẽ chết đi trong khi ngủ. Nhưng mà: “Trầm Mộng” loại này quả thực chỉ có Quỷ Tà mới có, hơn nữa sản lượng cũng rất thưa thớt, Quỷ Tà quốc bình thường chỉ dùng trong phương diệny dược, người biết độc tính của nó càng thiếu, vì cái gì xuất hiện ở Hoàng Diệp?
“A, lão nô nghĩ tới! Là Hiền vương tự mình sản xuất bách mật quả!” Trầm tư suy nghĩ Ôn công công rốt cục nhớ lại đây, vỗ chưởng nói: “Ba năm trước,Hiền vương hàng năm từ đất phong trở về đều mang một lọ bách mật quảtự mình sản xuất,đưa cho Hoàng Thượng, Hoàng Thượng rất thích. Vừa mới bắt đầu Hoàng Thượng dùng quả mật này, lão nô còn có thể thử độc, nhưng không quá vài ngày Hoàng Thượng liền nói Hiền vương là nhi tử hắn yêu nhất, tuyệt đối sẽ không hại hắn, từ nay về sau không cần để lão nô tiếp tục thử độc. Hoàng Thượng thực thích mật quả đó, cơ hồ mỗi ngày đều phải pha ra uống một ly. Nhưng mà, lão nô sau khi Hoàng Thượng hôn mê, đã kiểm tra qua hết thảy mọi thứ, bao gồm bách mật quả, đều không có dấu vết bị hạ độc a !”
Tần Diệp sau khi nghe xong, cảm thấy hiểu rõ, cũng không thể không bội phục tâm cơ chất nhi của hắn.“Trầm Mộng” bất quá chỉ là một loại thực vật, lại bị xen lẫn trong nhiều loại quả như vậy, có quỷ mới điều tra ra! Nếu không phải ngườitrúng độc “Trầm Mộng”, sau cổ sẽ xuất hiện một dấu tơ hồngrất nhỏ, hắn cũng tra không được. Nhưng mà Tần Nhanchỉ là một Vương gia, cũng căn bản không có đến Quỷ Tà, hắn như thế nào biết tới “Trầm Mộng”? Bản thân hắn, cũng là năm đó từ miệng của Hoa nhi mới biết được loại độc vật hiếm lạ này.
Như vậy cũng chỉ có một khả năng. Tần Diệp ánh mắt tối sầm lại, xem ra hảo nhi tử của hắn đã vì Tần Nhan làm không ít chuyện tình a!
“Ôn công công, năm ngày sau ta sẽ lại đến. Trong khoảng thời gian này, ngươi hảo hảo chiếu cố Hoàng Thượng, trừ bỏ một ít nước canh, dược do Thái y khai tất cả đều vụng trộm đổ đi.” Tần Diệp thấp giọng nói.
Ôn công công sửng sốt, hiểu được sau thật mạnh gật đầu nói: “Dạ, lão nô tuân chỉ !”
Ngoài phòng ngủ bỗng nhiên truyền đến thanh âm, Ôn công công cả kinh, vừa muốn ra ngoài nhìn xem, đã thấy một thân hình tiến vào.
“Thiết, Thiết thống lĩnh?!” Ôn công công vẻ mặt kinh ngạc nhìn người tới
“Ôn công công.” Thiết Viêm thản nhiên đối Ôn công côngbình đạm gật đầu, nói: “Thỉnh Ôn công công không cần kêu tại hạ là thống lĩnh, ba mươi năm trước, tại hạ đã không còn là thống lĩnhcấm vệ quân. Hiện tại ta, bất quá là nô bộc củachủ nhânmà thôi.”
Ôn công công hai mắt rưng rưng gật gật đầu, năm đó thái tử điện hạ trốn đi, Thiết thống lĩnh cũng buông tha chức vụ thống lĩnh cấm vệ quân, mang theo vị hôn thê cùng điện hạ rời đi Hoàng Diệp. Nhiều năm trôi qua như vậy, hắn vẫn đều trung thành và tận tâm đi theo điện hạ, không rời không phản.
“Chủ nhân, không sai biệt lắm.” Thiết Viêm trầm giọng đối Tần Diệp nói, dược tính mê dược sắp đi qua, thái giám cung nữ trong điện sắp tỉnh. Hơn nữa ngoài điện thị vệ cũng đến lúc đổi người, phía sau đều đã có người tiến vào xem xét.
“Ân.” Tần Diệp gật gật, lại đối Ôn công công nói: “Ôn công công bảo trọng, năm ngày sau ta sẽ lại đến.”
“Dạ, cung tiễn điện hạ.” Ôn công công lòng tràn đầy không nỡ nhìn Tần Diệp, thẳng đến khi hai người đã ly khai, Ôn công công còn trố mắt nhìn theo phương hướng của bọn họ.
---------------
Đường Phi cắn một cọng cỏ non, thoải mái mà nằm ngửa ở trên cỏxanh đậm mềm mại, nhìn trời xanh mây trắng. Phía trước là một con sông nhỏ xanh biếc, xuân phong phất một cái, thích ý phi thường. Bởi vì quan hệ vớiPhượng Thần Anh, hắn rất ít xuất môn, cơ hồ ngày ngày đều đợi ở Phượng Tê Các. Hắn không phải không muốn ra ngoài, chỉ là lần trước mang theo Phượng Thần Anh ra ngoài một lần liền gặp được phiền toái, Phượng Thần Anh còn giết một người, sau hắn liền tình nguyện ngồi ở nhà đọcbộ tiểu thuyết mới nhất vừa đưa ra thị trường cho Phượng Thần Anh nghe. Buồn thì có buồn, nhưngtránh được rất nhiều phiền toái không phải sao?
Bất quá ngay tại thời điểm hắn nghĩ đến mình ở nhà đến sắp mốc meo, Phượng Thần Anh bỗng nhiên đối hắn nói, hôm nay ra ngoài đạp thanh đi! Không đợi hắn phản ứng, đã bị ngườikéolên xe ngựa, sau đó đi ra ngoại ô. Nói là ngoại ô, kỳ thật nơi này thực gần Thượng Tinh Lâu, chỉ cần vừa nhấc đầu, có thể nhìn thấy xuyên qua phiến tùng lâm rậm rạp,trên không xuất hiện một tầng tháp cao. Bất quá nơi này phong cảnh quả thật không tồi, non xanh nước biếc, phong cảnh di nhân, Đường Phi gần đây liền thích tới nơi này. Có thể nguyên nhânlà do ở gần Thượng Tinh Lâu đi, vùng này hoa cỏ cây cối cùng các loại động vật đều tựa hồ dẫn theo một chút linh khí, cùng trong thành không giống nhau. Đặc biệt tiểu động vật ở đây, căn bản không sợ người. Tựa như vừa rồi Đường Phi vừa mới vừa nằm xuống, còn có một con sóc nhỏ đang cầm một quả tùng sôi nổi từbên người hắnnhảy qua, tò mò nhìn hắn một cái, sau lại sôi nổi chạy đi. Thực khiến Đường Phi luôn luôn mỉm cười.
Về phần cái người đem hắn mang đến đây......
“Lão gia, ngài cẩn thận một chút, không bằng để cho Mặc Trúc đến đi ?” Mặc Trúc cuốn cao ống quần,xoắn lên tay áo, đứng ở bở sông nhỏ sốt ruột nhìn Phượng Thần Anh cũng đồng dạng kéo tay áo, cuồn cuộn ống quần.
“Đúng vậy lão gia, không bằng cho Ưu nhi cùng Mặc Trúc đến! Ngài cùng công tử trò chuyện, thưởng ngắm hoa, thật tốt a!” Ưu nhi cũng đứng trong dòng sông nhỏ, cùng Mặc Trúc khuyên nhủ.
“Các ngươi đều câm miệng!” Phượng Thần Anh cầm một ngư xoabằng mộc(một cây lao vuốt nhọn một đầu, đâm xuống nước để bắt cá), hướng về phía bọn họ kêu, trên mặt tinh xảo tuấn mỹ dính một chút bọt nước: “Đều cút ngay cho ta, cá đều bị các ngươi dọa chạy!”
Ưu nhi cùng Mặc Trúc khóc không ra nước mắt liếc nhau, vẻ mặt cầu xin nói: “Dạ......” Trời biết vì cái gì Phượng Thần Anh mắt không thể thấy,lại huyết ý dâng trào muốn cấp Đường Phi bắtcá, còn nói cái gì cho dù nhìn không thấy, nhĩ lực hắn còn rất tốt, nghe thanh âm cũng có thể bắt được cá, sau đó cấp Đường Phi nướng ăn !
“Phi nhi, ngươi chờ một chút, ta rất nhanh có thể bắt xong!” Phượng Thần Anh giơ ngư xoalên cao hướng về phía Đường Phi ở trên bờ kêu.
Đường Phi ngoáy ngoáy lỗ tai, miễn cưỡng nói: “Được ~” Sau đó bắt chéo chânngậm cỏ tiếp tục nhìn trời.
Nửa giờ sau......
Sông nhỏ xanh biếc đã bị Phượng Thần Anh giảo cho đục ngầu không chịu nổi, hắn lại vẫn vô tri vô giác giơ mộc xoa tiếp tục đem bùn đấtdưới sông quấy động lên, còn khiến chính mình một thân ướt đẫm. Trong sông đừng nói là cá, cho dù là con tôm nhỏ cũng bị hắn dọa chạy!
“Ai !” Đường Phi tâm tình trầm trọng thở dài, quả nhiên gặm cỏ non kết cục giống hiện tại, chịu đựng ngây thơ cùng tính trẻ con củađối phương a...... Đường Phi bất đắc dĩ ngồi dậy, nhìn Phượng Thần Anh ở giữa sông thực cố gắng nhưng cũng thực ngốc kia, giơ mộc xoa ở trong sông vô mục đích đâm xuốngđâm lên, Ưu nhi cùng Mặc Trúc thực ăn ý trốn ra xa, nhưng vẫn là bị nước văng lên thấm ướt không ít.
Xưa có Na Tra nháo hải(điển tích Na Tra đại náo long cung), hiện tại có Phượng Hoàng giảo hà. Nhưng người trước đó là uy phong lẫm lẫm, truyền tụng đời đời, người nay lại...... Đường Phi vẫn quyết định đi ngăn cản một chút, bị ngườikhác biết kẻnhư động kinh đó là Các chủ Phượng Tê Các,mặt mũi cũng không còn biết giấu đi đâu!
Đem vạt áo thật dài nhét vào bên hông, cởi hài xong xăn lên ống quần, Đường Phi triệt khởi tay áo cũng bước xuống sông.
“Rầm” một tiếng, nguyên bản Phượng Thần Anh chỉ ướt có một nửa, hiện tại là ướt từ đầu đến chân .
Phượng Thần Anh tay dừng lại giữa không trung, nước sông thanh lương từ tóc dài trên trán xuôi dòng nhỏ xuống lại dòng sông.
Đường Phi ngâm mình xuống nước, khó có được nghịch ngợm hướng về phía Phượng Thần Anh cười nói: “Uy, nướng cá của ta đâu? Lâu như vậy ta chỉ nhìn thấymột con Phượng Hoàng ướt sũng.”
Phượng Thần Anh trố mắt nhanh chóng lấy lại tinh thần, gợi lên khóe miệng, rõ ràng lưu loát vứt bỏ ngư xoatrong tay. Phượng Thần Anh loan hạ thắt lưng hứng một dũng nước trong tay rồi hắt về phía Đường Phi, lớn tiếng cười nói: “Ở chỗ này đây!”
“Ân !” Đường Phi nhắm mắt lại, giơ tay lau nước trên mặt, người mù này thật đúng là nhĩ lực lợi hại a, có thể chính xác như vậy!
Sau đó, một hồi trận đấu hắt nước cứ như vậy bắt đầu. Nguyên bản Đường Phi muốn ngăn cản Phượng Thần Anh ngây thơ không cần tái làm chuyện mất mặt, nghĩa vô phản cố lại cùng đi theo hắn làm chuyện mất mặt ngây thơ.
Nhìn hai ngườitrong nước đánh nhau vui vẻ, Ưu nhi cùng Mặc Trúc bỗng nhiên nhớ lại thời điểmmùa đông năm trước bắt đầu, lão gia cùng công tử cũng ném một trận tuyết cầu.
Liếc nhau, Ưu nhi cùng Mặc Trúc biết hôm nay kế hoạch ăn cá nướng đã hoàn toàn thất bại, bất đắc dĩ thở dài, hai người ăn ý tiêu sái ra giữa sông, lên bờ tiến vào rừng kiếm mấy món ăn dân dã. May mắn thời điểm tới đây mang theo một ít rượu, bằng không hôm nay thật sự chỉ có thể ăn đồ dân dã.
Bên kia Ưu nhi Mặc Trúc vào rừng, bên này hai người ở trong nước đánh đến khí thế ngất trời.
Phượng Thần Anh “nhìn không thấy”, tự nhiên không có động tác “nhanh nhẹn” nhưĐường Phi, rất nhiều thời điểm hắn tránh không khỏi Đường Phi công kích, từ trong ra ngoài đều ướt đẫm. Đường Phi tự nhiên nắm bắt thời gian dùng sức khi dễ Phượng Thần Anh, mấy ngày qua bọn họ đều làm tổ ở trong Diên Phi viện, nhàn cư vi bất thiện đã bị hắn kéo lên giường hảo hảo làm một phen “vận động”, hiện tại là hảo thời cơ để trả thù!
Bỗng nhiên, một con cá không biết mắt mũi thế nào, nhàn nhã bơi vào chiến khu củahai người. Thời điểm bơi qua dưới chân Phượng Thần Anh, có thể là bị mắt cá chân trắng như tuyết kiahấp dẫn, cảm thấy có vẻ giống thứ gì đó ăn ngon, liền dùng miệng cắn cắn mấy cái. Phát hiện cư nhiên không có mùi vị gì cả, lại thực ghét bỏ dùng đuôi cá đảo qua, sau đó từ từ đào tẩu.
Chính là chạm qua một cái như vậy, Phượng Thần Anh bị con cá không có mắt này làm cho chân phải vừa ngứa vừa đau, lui chân ở trong nước gọi tới gọi lui: “Có cái gì cắn ta!” Đáng tiếc hắn đã quên chính mình đang ở trong nước, đá sỏi dưới chân đều bị nước ăn mòn trở nên bóng loáng vô cùng, một cái không cẩn thận liền --trợt.
“Di ?” Phượng Thần Anh mất đi cân bằng hiển nhiên còn chưa phản ứng lại, thế nhưng liền như vậy thẳng tắp ôm chân phải đổ về phía sau.
“Phượng Thần Anh!” Đường Phi bản năng vươn tay giữ chặt hắn, đáng tiếc hắn cũng đã quên chính mình cũng ở trong nước, dưới chân đồng dạng giống nhau, hơn nữa Phượng Thần Anh so với hắn chỉ nặng chứ không nhẹ hơn......
“Bùm” một tiếng, hai người ngã vào trong sông.
Đường Phi đặt ở trên ngườiPhượng Thần Anh, thân thủ mạnh bạo lật hắn lại, ngoan thanh nói: “Đầu heo!”
Không để ý tới Đường Phi không một chút lưu tình kia, Phượng Thần Anh thuận tay ôm lấy thắt lưngĐường Phi, một tay ấn hạ đầu, tìm đúng vị trí hôn lên môi Đường Phi. Bất quá một chút liền tách ra, Phượng Thần Anh liếm liếm môi, nói giọng khàn khàn: “Ngươi có biết đang ngồi ở trên vị trí “điểm chết”của ta. Không cần khiêu khích như vậy, hiện tại đang ở trong sông, nếu cứ vậy mà làm ngươi sẽ cảm lạnh.”
Tuy rằng biết Phượng Thần Anh nhìn không thấy, Đường Phi vẫn là bị cặp ánh mắt kia gắt gao nhìn chăm chú làm đỏ mặt, ra vẻ tàn nhẫn nói: “Còn nói nữa tin hay không ta thật sự phế đi ngươi !” Ở trên mặt Phượng Thần Anh không nhẹ không nặng vỗ một chút, Đường Phi đứng lên, thuận tay đem Phượng Thần Anh còn đang bất động kéo lên theo. Cũng chú ý thấy được ở trong nước có một ngọc bài độ lớn nhỏ bằng một bàn tay.
Đường Phi xoay người nhặt lấy, hỏi: “Trong nước rớt cái ngọc bài, có phải của ngươi hay không?” Cái này đúng là làm bằng dương chi ngọc thượng thừa! Mặt phải lệnh bài là một conPhượng Hoàng giương cao hai cánh, một mặt khác có khắc hai chữ “Phượng Linh”. Không cần phải nói, Đường Phi thực xác định đây là gì đó của Phượng Thần Anh, Phượng Thần Anh từng cho hắn một quả lệnh bàivàng ròng, cùngcái này không sai biệt lắm, bất quá một cái là ngọc, một cái là hoàng kim, điêu khắc đồ án giống nhau, chỉ là chữ trên đó bất đồng mà thôi.
Trong mắt sắc bén chợt lóe qua, cúi đầu quan sát đến ngọc bài Đường Phi căn bản nhìn không thấy. Phượng Thần Anh cười cười nói: “Vừa rồi vẫn là của ta, hiện tại là của ngươi.” Phượng Thần Anh khiên trụ tay Đường Phi, nói: “Hảo hảo bảo quản, cái này cùng lệnh bài bình thường bất đồng. Có thứ này, ngươi tuyệt đối có thể ở toàn bộ Hoàng Diệp tung hoành.”
Đường Phi nhíu mày, không có nửa điểm khách khí nhận lấy. Tuy rằng không biết dùng làm cái gì, bất quá cảm giác rất lợi hại, nếu Phượng Thần Anh đều nói cho hắn, vẫn là chính mình thu hảo.
“Lên bờ, tái đứng ở trong nước, chúng ta thật sự sẽ cảm lạnh .” Cất tốt ngọc bài, Đường Phi lôi kéo Phượng Thần Anh lên bờ.
Lúc này Ưu nhi cùng Mặc Trúc bắt thỏ hoang trở về. Đường Phi nhìn thoáng qua, thầm nghĩ ăn những thứ kia có thể hay không tạo nghiệp chướng? Bất quá lời này hắn cũng không nói ra, bởi vì hắn đói bụng, vẫn là nhét đầy bụng có vẻ thực tế hơn.
Ưu nhi cùng Mặc Trúc đốt hai đống lửa, một đống dùng nướng thỏ hoang, một đống cấp Đường Phi cùng Phượng Thần Anh hong khô quần áo cùng cơ thể.
Sau khi ăn norượuthịt, Phượng Thần Anh cùng Đường Phi song song ngồi ở trên một sườn dốc, hai người chỉ mặc nội y màu trắng, cả giầy cũng chưa mặc vào, chân trần mà ngồi.
Ưu nhi cùng Mặc Trúc đã sớm nắm xe ngựa cùng hai con ngựa kia đi đến xa xa ăn cỏ, không ai sẽ đến quấy rầy bọn họ.
Thanh phong từ từ thổi qua, thoải mái di nhân. Nghe thảo hươngnhẹ nhàng khoan khoái, Đường Phi cùng Phượng Thần Anh đều không nói chuyện, hưởng thụ giờ khắc yên tĩnhkhó có đượcnày.
Bỗng nhiên nhớ tới Phượng Thần Anh vừa rồi nói chân bị cái gì cắn, Đường Phi theo bản năng xem qua, sau đó ngây ngẩn cả người. Hắn chưa từng cẩn thận nhìn chânPhượng Thần Anh, thế nhưng thật ra Phượng Thần Anh ở trên giường thực thích cắn mắt cá chân hắn, nói mắt cá chân hắn thực tinh tế trắng nõn, cốt cách rõ ràng. Bởi vì Phượng Thần Anh bộ dáng cao lớn, cho nên bàn chân so với Đường Phi cũng lớn hơn một chút, cũng rất tinh tế. Đường Phi cảm thấy bốn chữ để hình dung nữ tử “oánh oánh chân ngọc” này, cũng thực thích hợp với Phượng Thần Anh.
Trong lòng có chút rung độngkỳ dị, Đường Phi hoạt động chân phải tới gần chân trái Phượng Thần Anh, dùng mấy ngón chân nhỏ nhẹ nhàng đụng chạm ngón chân của Phượng Thần Anh một chút, sau đó tách ra. Chân Phượng Thần Anh ấm áp, không có lạnh nhưhắn.
Phượng Thần Anh chấn động, ngón chân giật giật. Đường Phi hơi hơi gợi lên khóe miệng, lại nghiêng góc độ đụng chạm hắn một chút sau đó lập tức rời đi. Phượng Thần Anh ngón chân lại giật giật, đồng thời cũng gợi lên khóe miệng.
Thời điểm khi Đường Phi lại dùng mấy ngón chân đụng chạm Phượng Thần Anh, Phượng Thần Anh bỗng nhiên ôm lấy chân Đường Phi, gắt gao ôm lấy, không cho hắn rời đi.
Trên mặt tươi cười dần dần mở rộng, Đường Phi tay ở phía sau chuyển qua trên mu bàn tay Phượng Thần Anh, gắt gao nắm chặt.
Nhìn trời xanh, hai người tươi cười thực sáng lạn, trong lòng, đồng dạng ngọt ngào quanh quẩn.
Bởi vì Tần Diệp Minh bệnh nặng, ngoài Ương Hoa điện cơ hồ là trọng binh canh gác, năm bước một người, mười bước một đội, canh phòng nghiêm ngặt chặt chẽ. Ương Hoa điện mỗi đêm đều có mười tên thái giám cung nữ cùng hai gã Thái y gác đêm, để ngừa Hoàng Thượng bỗng nhiên bệnh tình chuyển biến xấu. Trong điện đồng dạng có mười tên thái giám cùng cung nữ tùy thời hầu hạ. Nhưng duy độc trong phòng ngủ chỉ có hai nhân thủ, một là nội thị bên người Tần Diệp Minh, đồng thời cũng là thái giám tổng quản Ôn công công. Lúc trước hắn hầu hạ tiên đế , từ khi tiên đế băng hà, sau hắn trở thành nội thị thái giám củaTần Diệp Minh, đến bây giờ đã có hai mươi mấy năm. Một gã còn lại là tiểu thái giám bên người Ôn công công, Tiểu Lâm Tử, giờ phút này hắn đang ngồi trên ghế ngủ gà ngủ gật. Ôn công công nhìn hắn một cái, cũng không có đánh thức hắn, tự mình lấy một bồn nước ấm cấp Hoàng Thượng lau mặt.
Hắn đi theo hai triều hoàng đế đã có hơn phân nửa đời, nay Hoàng Thượng hôn mê bất tỉnh, nói trong lòng không nóng nảy, không đau lòng là giả . Bất quá hắn không thể lộ ra một chút bối rối, muốn bảo trụ mệnhHoàng Thượng, muốn bảo trụ mạng già của mình, hắn chỉ có thể ngoan ngoãn nghe Hiền vương phân phó cùng an bài. Hiện tại Ương Hoa điện đã không còn thuộc về Hoàng Thượng, nơi này trừ bỏ chính mình cùng Tiểu Lâm Tử, đều là ngườiHiền vương phái đến. Hắn là lão nhântrong cung, có cái gì mà không thấy qua, cái gì không trải qua? Chuyện giết cha, hành thích vua như vậy cũng không hiếm thấy? Hắn hiện tại có thể làm, chính là nghe lời một chút, không cần làm mấy thứ dư thừa, càng không cần nói những lời thừa thải. Chỉ cần đem sự tình đều nhịn xuống, đợiHiền vương đi lên ngôi vị hoàng đế, tuyên bố Hoàng Thượng trở thành thái hoàng, hắn lại có thể đi theo bên ngườiTần Diệp Minh, hầu hạ hắn sống nốt quãng đời còn lại. Chỉ là, hắn phải thực xin lỗi tiên đế, thực xin lỗi thái tử điện hạ rồi.
Nhớ tới đây, Ôn công công cảm thấy bi thương, một hàng lão lệ cứ như vậy hạ xuống. Nếu, nếu như là “y” có mặt, thì tốt rồi......
“Băng” một tiếng rất nhỏ trầm đục bừng tỉnh Ôn công công đangâm thầm thương tâm, nếu không ở bên trong thất, những người khác tuyệt đối nghe không được điểm động tĩnhấy. Ôn công côngnhanh chóng lau khô nước mắt xoay người nhìn, liền thấy Tiểu Lâm Tử nguyên bản đang ngủ gà ngủ gật đã hoàn toàn ngã xuống!
A ! Có thích khách ! Ôn công công kinh hoảng đứng lên che ở bên ngườiTần Diệp Minh, vừa muốn kêu to, một bóng người lắc mình tiến lên, xuất thủ như điện điểm á huyệthắn.
Ôn công công miệng mở lớn nhưng không thể động đậy, ánh mắt lại trừng lớn như miệng chuông đồng, trong mắt tràn đầy không thể tin cùng kinh hỉ.
“Ôn công công, biệt lai vô dạng.” Trước mắt nam tử mặc một thân hắc y, khoanh tay đứng nhìn Ôn công công thản nhiên cười.
Thanh âm ôn nhu, khuôn mặttuấn dật nho nhã, chỗ khóe mắt rất nhỏ lộ ra vết tích năm tháng phong sương để lại. Tuy rằng đi qua ba mươi năm, nhưng Ôn công côngkhông bao giờ quên hắn!
Điện hạ! Ôn công công nhìn ngườitrước mắt,lão lệ tung hoành, miệng mở ra khép lại như muốn nói nói, lại bởi vì bị điểm á huyệt nên cái gì cũng không nói được.
“Ôn công công không cần lên tiếng, ta hiện tại sẽ giải huyệt đạocủa ngươi.” Dứt lời, hắc y nam tử liền giải huyệt đạo choÔn công công.
Ôn công công một hơi thở ra, vỗ về ngực mạnh mẽ hô hấp mấy khẩu không khí, sau đó “Bùm” một tiếng thẳng tắp quỳ gối trước mặtngười nọ, nghẹn ngào thấp giọng kêu lên: “Thái tử điện hạ !”
Người nọ tao nhã cười, tiến lên nâng dậy Ôn công công, nói: “Ta đã sớm không phải cái gì thái tử nữa rồi. Hiện tại ta, chỉ là một người tên là Tần Diệp, bình dân dân chúng, bình thường đến không thể bình thường hơn.” Người này, chính là Tần Diệp! Thân phận chân chính là thân đại ca của Tần Diệp Minh, là thái tử gia năm đó của Hoàng Diệp! Năm xưa hắn muốn mỹ nhân không cần giang sơn, từ bỏ thái tử vị mang theo người yêu đi xa thiên nhai. Mà tiên đế trong cơn bi phẫn đem Tần Diệpgạch tên khỏi tông tịch, cũng nghiêm cấm bất luận kẻ nào đàm luận chuyện này, nếu có ai vi phạm, sẽ xem như nghịch tặc mà xử lý! Bất quá năm đó tiên đế trừ bỏ loại tên của Tần Diệpra khỏi tông tịch, cũng không có thuyết minh là nguyên nhângì, hơn nữa lệnh nghiêm cấm đã ban ra, căn bản không có người dám đề cập tới nó. Hai chữ “Tần Diệp”, đã trở thành cấm kỵ trongHoàng Diệp. Cho nên thậm chí ngay cả Tần Nghịcùng vài hoàng tử khác, cũng không biết chính mình thế nhưng còn có một thân bá phụ sống trên nhân thế, Tần Diệp Minh đối với chuyện này lại miệng kín như bưng. Bởi vì luận tư chất hay bối cảnh, năm đó nếu không phải Tần Diệp muốn mỹ nhân không thích giang sơn, như vậy hôm nay người ngồi trên long ỷ, sẽ không phảiTần Diệp Minh. Hoàng gia kiêng kị nhất, chính là chuyện năm đó.
“Không !” Ôn công công chịu đựng trong lòng bi thương, cố chấp nói: “Ngài chính là thái tử điện hạ! Ngài vĩnh viễn đều là thái tử điện hạ Hoàng Diệp trong ta!” Năm đó tiên đế tuy rằng loại bỏ tên cùng tông tịch của Tần Diệp, nhưng chưa hề hạ chỉ phế truất thái tử vị. Hơn nữa năm đó thời điểmTần Diệp rời đi Hoàng Diệp, tiên đế cho hắn vài thứ, vài thứ này đủ để cho Tần Diệp thay đổi triều đại! Nếu, nếu thái tử điện hạ đã trở về, như vậy hắn sẽ không cần sợ Hiền vương ! Mà Hoàng Thượng cũng có thể cứu !
Nhìn ra tâm tưÔn công công, Tần Diệp cười nhẹ, không tiếp tục thảo luận đề tài này. Hắn năm đó có thể bỏ mặc hết thảy rời đi, chính là đối cái gọi “Ngôi vị hoàng đế”,cái gọi “Thiên hạ giang sơn” không hề hứng thú, mấy thứ này ở trong mắt hắn xem ra, còn thua xa một tươi cười trân quý của Hoa nhi.
“Hoàng Thượng tình huống như thế nào?” Tần Diệp chuyển đề tài.
“Ai !” Ôn công công nhớ tới Hoàng Thượng, nước mắt liền muốn rơi xuống: “Hoàng Thượng đến bây giờ còn chưa có dấu hiệutỉnh lại, Thái y căn bản nhìn không ra Hoàng Thượng bị bệnh gì!”
“Ta đến xem.” Tần Diệp nói xong, lướt qua Ôn công công đi đến long sàn rộng thùng thình hoa lệ. Tần Diệp Minh sắc mặt tái nhợt, thần sắc cũng cực đạm, hô hấp tuy rằng vững vàng cũng rất mỏng manh. Xem mặt sắc không giống như là trúng độc, ngược lại càng giống đang ngủ. Tần Diệp mang theo nghi hoặc cấp Tần Diệp Minh bắt mạch, sau một lúc thì biến sắc, vòng qua đầu Tần Diệp Minhnhìn nhìn phía sau cổ hắn, quả nhiên! Tần DiệpgiúpTần Diệp Minhđắp hảo chăn, quay đầu nghiêm túc nhìn Ôn công công.
“Điện hạ, rốt cuộc làm sao vậy? Ngài trăm ngàn lần đừng dọa lão nô a !” Ôn công công run run thanh âm nói.
“Hoàng Thượng bình thường thích ăn cái gì?” Tần Diệp không có trực tiếp trả lời, mà là hỏi ngược lại.
“Ăn cái gì?” Ôn công công sửng sốt, vì cái gì hỏi vấn đề này? Nhưng nhìn đến Tần Diệp sắc mặt liền nghiêm túc hồi tưởng lại: “Hoàng Thượng thích thức ăn nhẹ, đồ ngự phòng đưa tới đều là chúng nô tài tự mình thử trước, xác nhận không ngại sau mới có thể cấp cho Hoàng Thượng. Này, cái này sẽ không phải là hạ độc đi? Nhưng Thái y như thế nào không kiểm tra được?”
“Trừ bỏ mấy thứ này? Tỷ như những cái không cần thử độc.” Tần Diệp lại hỏi, độc này không có khả năng hạ trong thức ăn bình thường, tuy rằng độc dượcmãn tính, nhưng Ôn công côngthử thức ăn đều vô sự, như vậy nhất định là ở trong thứ khác, một loại không cần thái giám thứ trước.
Không cần thử độc? Ôn công công nhíu mày: “Cái này, Hoàng Thượng bình thường về phương diện cơm nước, nô tài đều đã tự mình thử độc, những thứ không cần thử độc gì đó, giống như thật sự không có......”
“Không có?” Tần Diệp nghi hoặc, Tần Diệp Minh trúng độc là một loại độc vật thực hiếm có -- Trầm Mộng. Loại độc này ngoại hình như trân châu mượt mà, ánh sáng màu hồng nhuận, hương vị lại thanh điềm ngon miệng. Thứnày nếu ăn một lần thì thật ra không có gì, chẳng những vô sự còn có thể có trợ giúp giấc ngủ, nhưng nếu ăn nhiều hơn, đặc biệt dùng lâu dài sẽ tựu thành kịch độcgiết người. Người trúng độc hoàn toàn không có bất luận cảm giác, đại phu bình thường lại tra không ra nửa điểm dấu vết để lại. Lâu dài dùng “Trầm Mộng” cơ thểsẽ thường thường cảm thấy mệt mỏibuồn ngủ, đến sau đoạn hậu kỳ dần xuất hiện tình trạngđau đầu, cuối cùng liền như Tần Diệp Minh hiện tại vậy, ngủ say bất tỉnh, trong vòng một tháng nếu không có phương pháp, sẽ chết đi trong khi ngủ. Nhưng mà: “Trầm Mộng” loại này quả thực chỉ có Quỷ Tà mới có, hơn nữa sản lượng cũng rất thưa thớt, Quỷ Tà quốc bình thường chỉ dùng trong phương diệny dược, người biết độc tính của nó càng thiếu, vì cái gì xuất hiện ở Hoàng Diệp?
“A, lão nô nghĩ tới! Là Hiền vương tự mình sản xuất bách mật quả!” Trầm tư suy nghĩ Ôn công công rốt cục nhớ lại đây, vỗ chưởng nói: “Ba năm trước,Hiền vương hàng năm từ đất phong trở về đều mang một lọ bách mật quảtự mình sản xuất,đưa cho Hoàng Thượng, Hoàng Thượng rất thích. Vừa mới bắt đầu Hoàng Thượng dùng quả mật này, lão nô còn có thể thử độc, nhưng không quá vài ngày Hoàng Thượng liền nói Hiền vương là nhi tử hắn yêu nhất, tuyệt đối sẽ không hại hắn, từ nay về sau không cần để lão nô tiếp tục thử độc. Hoàng Thượng thực thích mật quả đó, cơ hồ mỗi ngày đều phải pha ra uống một ly. Nhưng mà, lão nô sau khi Hoàng Thượng hôn mê, đã kiểm tra qua hết thảy mọi thứ, bao gồm bách mật quả, đều không có dấu vết bị hạ độc a !”
Tần Diệp sau khi nghe xong, cảm thấy hiểu rõ, cũng không thể không bội phục tâm cơ chất nhi của hắn.“Trầm Mộng” bất quá chỉ là một loại thực vật, lại bị xen lẫn trong nhiều loại quả như vậy, có quỷ mới điều tra ra! Nếu không phải ngườitrúng độc “Trầm Mộng”, sau cổ sẽ xuất hiện một dấu tơ hồngrất nhỏ, hắn cũng tra không được. Nhưng mà Tần Nhanchỉ là một Vương gia, cũng căn bản không có đến Quỷ Tà, hắn như thế nào biết tới “Trầm Mộng”? Bản thân hắn, cũng là năm đó từ miệng của Hoa nhi mới biết được loại độc vật hiếm lạ này.
Như vậy cũng chỉ có một khả năng. Tần Diệp ánh mắt tối sầm lại, xem ra hảo nhi tử của hắn đã vì Tần Nhan làm không ít chuyện tình a!
“Ôn công công, năm ngày sau ta sẽ lại đến. Trong khoảng thời gian này, ngươi hảo hảo chiếu cố Hoàng Thượng, trừ bỏ một ít nước canh, dược do Thái y khai tất cả đều vụng trộm đổ đi.” Tần Diệp thấp giọng nói.
Ôn công công sửng sốt, hiểu được sau thật mạnh gật đầu nói: “Dạ, lão nô tuân chỉ !”
Ngoài phòng ngủ bỗng nhiên truyền đến thanh âm, Ôn công công cả kinh, vừa muốn ra ngoài nhìn xem, đã thấy một thân hình tiến vào.
“Thiết, Thiết thống lĩnh?!” Ôn công công vẻ mặt kinh ngạc nhìn người tới
“Ôn công công.” Thiết Viêm thản nhiên đối Ôn công côngbình đạm gật đầu, nói: “Thỉnh Ôn công công không cần kêu tại hạ là thống lĩnh, ba mươi năm trước, tại hạ đã không còn là thống lĩnhcấm vệ quân. Hiện tại ta, bất quá là nô bộc củachủ nhânmà thôi.”
Ôn công công hai mắt rưng rưng gật gật đầu, năm đó thái tử điện hạ trốn đi, Thiết thống lĩnh cũng buông tha chức vụ thống lĩnh cấm vệ quân, mang theo vị hôn thê cùng điện hạ rời đi Hoàng Diệp. Nhiều năm trôi qua như vậy, hắn vẫn đều trung thành và tận tâm đi theo điện hạ, không rời không phản.
“Chủ nhân, không sai biệt lắm.” Thiết Viêm trầm giọng đối Tần Diệp nói, dược tính mê dược sắp đi qua, thái giám cung nữ trong điện sắp tỉnh. Hơn nữa ngoài điện thị vệ cũng đến lúc đổi người, phía sau đều đã có người tiến vào xem xét.
“Ân.” Tần Diệp gật gật, lại đối Ôn công công nói: “Ôn công công bảo trọng, năm ngày sau ta sẽ lại đến.”
“Dạ, cung tiễn điện hạ.” Ôn công công lòng tràn đầy không nỡ nhìn Tần Diệp, thẳng đến khi hai người đã ly khai, Ôn công công còn trố mắt nhìn theo phương hướng của bọn họ.
---------------
Đường Phi cắn một cọng cỏ non, thoải mái mà nằm ngửa ở trên cỏxanh đậm mềm mại, nhìn trời xanh mây trắng. Phía trước là một con sông nhỏ xanh biếc, xuân phong phất một cái, thích ý phi thường. Bởi vì quan hệ vớiPhượng Thần Anh, hắn rất ít xuất môn, cơ hồ ngày ngày đều đợi ở Phượng Tê Các. Hắn không phải không muốn ra ngoài, chỉ là lần trước mang theo Phượng Thần Anh ra ngoài một lần liền gặp được phiền toái, Phượng Thần Anh còn giết một người, sau hắn liền tình nguyện ngồi ở nhà đọcbộ tiểu thuyết mới nhất vừa đưa ra thị trường cho Phượng Thần Anh nghe. Buồn thì có buồn, nhưngtránh được rất nhiều phiền toái không phải sao?
Bất quá ngay tại thời điểm hắn nghĩ đến mình ở nhà đến sắp mốc meo, Phượng Thần Anh bỗng nhiên đối hắn nói, hôm nay ra ngoài đạp thanh đi! Không đợi hắn phản ứng, đã bị ngườikéolên xe ngựa, sau đó đi ra ngoại ô. Nói là ngoại ô, kỳ thật nơi này thực gần Thượng Tinh Lâu, chỉ cần vừa nhấc đầu, có thể nhìn thấy xuyên qua phiến tùng lâm rậm rạp,trên không xuất hiện một tầng tháp cao. Bất quá nơi này phong cảnh quả thật không tồi, non xanh nước biếc, phong cảnh di nhân, Đường Phi gần đây liền thích tới nơi này. Có thể nguyên nhânlà do ở gần Thượng Tinh Lâu đi, vùng này hoa cỏ cây cối cùng các loại động vật đều tựa hồ dẫn theo một chút linh khí, cùng trong thành không giống nhau. Đặc biệt tiểu động vật ở đây, căn bản không sợ người. Tựa như vừa rồi Đường Phi vừa mới vừa nằm xuống, còn có một con sóc nhỏ đang cầm một quả tùng sôi nổi từbên người hắnnhảy qua, tò mò nhìn hắn một cái, sau lại sôi nổi chạy đi. Thực khiến Đường Phi luôn luôn mỉm cười.
Về phần cái người đem hắn mang đến đây......
“Lão gia, ngài cẩn thận một chút, không bằng để cho Mặc Trúc đến đi ?” Mặc Trúc cuốn cao ống quần,xoắn lên tay áo, đứng ở bở sông nhỏ sốt ruột nhìn Phượng Thần Anh cũng đồng dạng kéo tay áo, cuồn cuộn ống quần.
“Đúng vậy lão gia, không bằng cho Ưu nhi cùng Mặc Trúc đến! Ngài cùng công tử trò chuyện, thưởng ngắm hoa, thật tốt a!” Ưu nhi cũng đứng trong dòng sông nhỏ, cùng Mặc Trúc khuyên nhủ.
“Các ngươi đều câm miệng!” Phượng Thần Anh cầm một ngư xoabằng mộc(một cây lao vuốt nhọn một đầu, đâm xuống nước để bắt cá), hướng về phía bọn họ kêu, trên mặt tinh xảo tuấn mỹ dính một chút bọt nước: “Đều cút ngay cho ta, cá đều bị các ngươi dọa chạy!”
Ưu nhi cùng Mặc Trúc khóc không ra nước mắt liếc nhau, vẻ mặt cầu xin nói: “Dạ......” Trời biết vì cái gì Phượng Thần Anh mắt không thể thấy,lại huyết ý dâng trào muốn cấp Đường Phi bắtcá, còn nói cái gì cho dù nhìn không thấy, nhĩ lực hắn còn rất tốt, nghe thanh âm cũng có thể bắt được cá, sau đó cấp Đường Phi nướng ăn !
“Phi nhi, ngươi chờ một chút, ta rất nhanh có thể bắt xong!” Phượng Thần Anh giơ ngư xoalên cao hướng về phía Đường Phi ở trên bờ kêu.
Đường Phi ngoáy ngoáy lỗ tai, miễn cưỡng nói: “Được ~” Sau đó bắt chéo chânngậm cỏ tiếp tục nhìn trời.
Nửa giờ sau......
Sông nhỏ xanh biếc đã bị Phượng Thần Anh giảo cho đục ngầu không chịu nổi, hắn lại vẫn vô tri vô giác giơ mộc xoa tiếp tục đem bùn đấtdưới sông quấy động lên, còn khiến chính mình một thân ướt đẫm. Trong sông đừng nói là cá, cho dù là con tôm nhỏ cũng bị hắn dọa chạy!
“Ai !” Đường Phi tâm tình trầm trọng thở dài, quả nhiên gặm cỏ non kết cục giống hiện tại, chịu đựng ngây thơ cùng tính trẻ con củađối phương a...... Đường Phi bất đắc dĩ ngồi dậy, nhìn Phượng Thần Anh ở giữa sông thực cố gắng nhưng cũng thực ngốc kia, giơ mộc xoa ở trong sông vô mục đích đâm xuốngđâm lên, Ưu nhi cùng Mặc Trúc thực ăn ý trốn ra xa, nhưng vẫn là bị nước văng lên thấm ướt không ít.
Xưa có Na Tra nháo hải(điển tích Na Tra đại náo long cung), hiện tại có Phượng Hoàng giảo hà. Nhưng người trước đó là uy phong lẫm lẫm, truyền tụng đời đời, người nay lại...... Đường Phi vẫn quyết định đi ngăn cản một chút, bị ngườikhác biết kẻnhư động kinh đó là Các chủ Phượng Tê Các,mặt mũi cũng không còn biết giấu đi đâu!
Đem vạt áo thật dài nhét vào bên hông, cởi hài xong xăn lên ống quần, Đường Phi triệt khởi tay áo cũng bước xuống sông.
“Rầm” một tiếng, nguyên bản Phượng Thần Anh chỉ ướt có một nửa, hiện tại là ướt từ đầu đến chân .
Phượng Thần Anh tay dừng lại giữa không trung, nước sông thanh lương từ tóc dài trên trán xuôi dòng nhỏ xuống lại dòng sông.
Đường Phi ngâm mình xuống nước, khó có được nghịch ngợm hướng về phía Phượng Thần Anh cười nói: “Uy, nướng cá của ta đâu? Lâu như vậy ta chỉ nhìn thấymột con Phượng Hoàng ướt sũng.”
Phượng Thần Anh trố mắt nhanh chóng lấy lại tinh thần, gợi lên khóe miệng, rõ ràng lưu loát vứt bỏ ngư xoatrong tay. Phượng Thần Anh loan hạ thắt lưng hứng một dũng nước trong tay rồi hắt về phía Đường Phi, lớn tiếng cười nói: “Ở chỗ này đây!”
“Ân !” Đường Phi nhắm mắt lại, giơ tay lau nước trên mặt, người mù này thật đúng là nhĩ lực lợi hại a, có thể chính xác như vậy!
Sau đó, một hồi trận đấu hắt nước cứ như vậy bắt đầu. Nguyên bản Đường Phi muốn ngăn cản Phượng Thần Anh ngây thơ không cần tái làm chuyện mất mặt, nghĩa vô phản cố lại cùng đi theo hắn làm chuyện mất mặt ngây thơ.
Nhìn hai ngườitrong nước đánh nhau vui vẻ, Ưu nhi cùng Mặc Trúc bỗng nhiên nhớ lại thời điểmmùa đông năm trước bắt đầu, lão gia cùng công tử cũng ném một trận tuyết cầu.
Liếc nhau, Ưu nhi cùng Mặc Trúc biết hôm nay kế hoạch ăn cá nướng đã hoàn toàn thất bại, bất đắc dĩ thở dài, hai người ăn ý tiêu sái ra giữa sông, lên bờ tiến vào rừng kiếm mấy món ăn dân dã. May mắn thời điểm tới đây mang theo một ít rượu, bằng không hôm nay thật sự chỉ có thể ăn đồ dân dã.
Bên kia Ưu nhi Mặc Trúc vào rừng, bên này hai người ở trong nước đánh đến khí thế ngất trời.
Phượng Thần Anh “nhìn không thấy”, tự nhiên không có động tác “nhanh nhẹn” nhưĐường Phi, rất nhiều thời điểm hắn tránh không khỏi Đường Phi công kích, từ trong ra ngoài đều ướt đẫm. Đường Phi tự nhiên nắm bắt thời gian dùng sức khi dễ Phượng Thần Anh, mấy ngày qua bọn họ đều làm tổ ở trong Diên Phi viện, nhàn cư vi bất thiện đã bị hắn kéo lên giường hảo hảo làm một phen “vận động”, hiện tại là hảo thời cơ để trả thù!
Bỗng nhiên, một con cá không biết mắt mũi thế nào, nhàn nhã bơi vào chiến khu củahai người. Thời điểm bơi qua dưới chân Phượng Thần Anh, có thể là bị mắt cá chân trắng như tuyết kiahấp dẫn, cảm thấy có vẻ giống thứ gì đó ăn ngon, liền dùng miệng cắn cắn mấy cái. Phát hiện cư nhiên không có mùi vị gì cả, lại thực ghét bỏ dùng đuôi cá đảo qua, sau đó từ từ đào tẩu.
Chính là chạm qua một cái như vậy, Phượng Thần Anh bị con cá không có mắt này làm cho chân phải vừa ngứa vừa đau, lui chân ở trong nước gọi tới gọi lui: “Có cái gì cắn ta!” Đáng tiếc hắn đã quên chính mình đang ở trong nước, đá sỏi dưới chân đều bị nước ăn mòn trở nên bóng loáng vô cùng, một cái không cẩn thận liền --trợt.
“Di ?” Phượng Thần Anh mất đi cân bằng hiển nhiên còn chưa phản ứng lại, thế nhưng liền như vậy thẳng tắp ôm chân phải đổ về phía sau.
“Phượng Thần Anh!” Đường Phi bản năng vươn tay giữ chặt hắn, đáng tiếc hắn cũng đã quên chính mình cũng ở trong nước, dưới chân đồng dạng giống nhau, hơn nữa Phượng Thần Anh so với hắn chỉ nặng chứ không nhẹ hơn......
“Bùm” một tiếng, hai người ngã vào trong sông.
Đường Phi đặt ở trên ngườiPhượng Thần Anh, thân thủ mạnh bạo lật hắn lại, ngoan thanh nói: “Đầu heo!”
Không để ý tới Đường Phi không một chút lưu tình kia, Phượng Thần Anh thuận tay ôm lấy thắt lưngĐường Phi, một tay ấn hạ đầu, tìm đúng vị trí hôn lên môi Đường Phi. Bất quá một chút liền tách ra, Phượng Thần Anh liếm liếm môi, nói giọng khàn khàn: “Ngươi có biết đang ngồi ở trên vị trí “điểm chết”của ta. Không cần khiêu khích như vậy, hiện tại đang ở trong sông, nếu cứ vậy mà làm ngươi sẽ cảm lạnh.”
Tuy rằng biết Phượng Thần Anh nhìn không thấy, Đường Phi vẫn là bị cặp ánh mắt kia gắt gao nhìn chăm chú làm đỏ mặt, ra vẻ tàn nhẫn nói: “Còn nói nữa tin hay không ta thật sự phế đi ngươi !” Ở trên mặt Phượng Thần Anh không nhẹ không nặng vỗ một chút, Đường Phi đứng lên, thuận tay đem Phượng Thần Anh còn đang bất động kéo lên theo. Cũng chú ý thấy được ở trong nước có một ngọc bài độ lớn nhỏ bằng một bàn tay.
Đường Phi xoay người nhặt lấy, hỏi: “Trong nước rớt cái ngọc bài, có phải của ngươi hay không?” Cái này đúng là làm bằng dương chi ngọc thượng thừa! Mặt phải lệnh bài là một conPhượng Hoàng giương cao hai cánh, một mặt khác có khắc hai chữ “Phượng Linh”. Không cần phải nói, Đường Phi thực xác định đây là gì đó của Phượng Thần Anh, Phượng Thần Anh từng cho hắn một quả lệnh bàivàng ròng, cùngcái này không sai biệt lắm, bất quá một cái là ngọc, một cái là hoàng kim, điêu khắc đồ án giống nhau, chỉ là chữ trên đó bất đồng mà thôi.
Trong mắt sắc bén chợt lóe qua, cúi đầu quan sát đến ngọc bài Đường Phi căn bản nhìn không thấy. Phượng Thần Anh cười cười nói: “Vừa rồi vẫn là của ta, hiện tại là của ngươi.” Phượng Thần Anh khiên trụ tay Đường Phi, nói: “Hảo hảo bảo quản, cái này cùng lệnh bài bình thường bất đồng. Có thứ này, ngươi tuyệt đối có thể ở toàn bộ Hoàng Diệp tung hoành.”
Đường Phi nhíu mày, không có nửa điểm khách khí nhận lấy. Tuy rằng không biết dùng làm cái gì, bất quá cảm giác rất lợi hại, nếu Phượng Thần Anh đều nói cho hắn, vẫn là chính mình thu hảo.
“Lên bờ, tái đứng ở trong nước, chúng ta thật sự sẽ cảm lạnh .” Cất tốt ngọc bài, Đường Phi lôi kéo Phượng Thần Anh lên bờ.
Lúc này Ưu nhi cùng Mặc Trúc bắt thỏ hoang trở về. Đường Phi nhìn thoáng qua, thầm nghĩ ăn những thứ kia có thể hay không tạo nghiệp chướng? Bất quá lời này hắn cũng không nói ra, bởi vì hắn đói bụng, vẫn là nhét đầy bụng có vẻ thực tế hơn.
Ưu nhi cùng Mặc Trúc đốt hai đống lửa, một đống dùng nướng thỏ hoang, một đống cấp Đường Phi cùng Phượng Thần Anh hong khô quần áo cùng cơ thể.
Sau khi ăn norượuthịt, Phượng Thần Anh cùng Đường Phi song song ngồi ở trên một sườn dốc, hai người chỉ mặc nội y màu trắng, cả giầy cũng chưa mặc vào, chân trần mà ngồi.
Ưu nhi cùng Mặc Trúc đã sớm nắm xe ngựa cùng hai con ngựa kia đi đến xa xa ăn cỏ, không ai sẽ đến quấy rầy bọn họ.
Thanh phong từ từ thổi qua, thoải mái di nhân. Nghe thảo hươngnhẹ nhàng khoan khoái, Đường Phi cùng Phượng Thần Anh đều không nói chuyện, hưởng thụ giờ khắc yên tĩnhkhó có đượcnày.
Bỗng nhiên nhớ tới Phượng Thần Anh vừa rồi nói chân bị cái gì cắn, Đường Phi theo bản năng xem qua, sau đó ngây ngẩn cả người. Hắn chưa từng cẩn thận nhìn chânPhượng Thần Anh, thế nhưng thật ra Phượng Thần Anh ở trên giường thực thích cắn mắt cá chân hắn, nói mắt cá chân hắn thực tinh tế trắng nõn, cốt cách rõ ràng. Bởi vì Phượng Thần Anh bộ dáng cao lớn, cho nên bàn chân so với Đường Phi cũng lớn hơn một chút, cũng rất tinh tế. Đường Phi cảm thấy bốn chữ để hình dung nữ tử “oánh oánh chân ngọc” này, cũng thực thích hợp với Phượng Thần Anh.
Trong lòng có chút rung độngkỳ dị, Đường Phi hoạt động chân phải tới gần chân trái Phượng Thần Anh, dùng mấy ngón chân nhỏ nhẹ nhàng đụng chạm ngón chân của Phượng Thần Anh một chút, sau đó tách ra. Chân Phượng Thần Anh ấm áp, không có lạnh nhưhắn.
Phượng Thần Anh chấn động, ngón chân giật giật. Đường Phi hơi hơi gợi lên khóe miệng, lại nghiêng góc độ đụng chạm hắn một chút sau đó lập tức rời đi. Phượng Thần Anh ngón chân lại giật giật, đồng thời cũng gợi lên khóe miệng.
Thời điểm khi Đường Phi lại dùng mấy ngón chân đụng chạm Phượng Thần Anh, Phượng Thần Anh bỗng nhiên ôm lấy chân Đường Phi, gắt gao ôm lấy, không cho hắn rời đi.
Trên mặt tươi cười dần dần mở rộng, Đường Phi tay ở phía sau chuyển qua trên mu bàn tay Phượng Thần Anh, gắt gao nắm chặt.
Nhìn trời xanh, hai người tươi cười thực sáng lạn, trong lòng, đồng dạng ngọt ngào quanh quẩn.
Tác giả :
Bích Thủy Mai Lạc