Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng
Chương 56: Thư chiêu sinh
Bởi vì lo lắng đi ra ngoài sẽ bị vận mệnh dưới ngòi bút của tác giả dẫn dắt gặp được Trang Du, Mộ Thần đơn giản trốn ở trong nhà không ra khỏi cửa.
Dựa theo nguyên tác, Lục Nghiêu sẽ xuất hiện tại Mặc Thành vào hơn một năm sau để tìm kiếm Bách Quyết Luyện Thể. Không lâu sau đó Trang Du hướng Mộ Thần đòi Bách Quyết Luyện Thể, Mộ Thần cũng bởi vì ghen tị Lục Nghiêu, có ý đồ hãm hại Lục Nghiêu mà bị giết chết, Mộ Viễn Phong vì thay nhi tử báo thù, cũng chết oan chết uổng.
Nếu ấn theo nội dung truyện, Mộ Thần đại khái còn có thể sống hơn một năm, tuy rằng hiện tại nội dung truyện đã thay đổi, nhưng Mộ Thần không rõ, nguyên tác đối với thế giới này có bao nhiêu lực ảnh hưởng.
Sau khi xuyên đến thế giới này, Mộ Thần sinh ra rất nhiều nghi hoặc đối với nguyên tác, tỷ như Mộ Thần có ý đồ hãm hại Lục Nghiêu. Thời điểm một năm sau Lục Nghiêu tới, hắn đã là võ sư, mà Mộ Thần lại vừa mới thăng cấp võ giả, một người vừa mới tiến nhập võ giả, nhìn thấy một tên võ sư không bị dọa cho mềm chân đã không tồi rồi, còn có thể nghĩ đến việc hãm hại?
Dựa theo phỏng đoán của Mộ Thần, thì Bách Quyết Luyện Thể tương đối quý trọng, Lục Nghiêu sợ tin tức này bị lộ ra ngoài cho nên giết Mộ Thần cùng Mộ Viễn Phong diệt khẩu, lý do này có vẻ càng đáng tin hơn.
Mỗi ngày Mộ Thần ở nhà luyện thể, luyện đan, tu luyện Thông Mạch Quyết và các loại pháp quyết khác, trong nháy mắt đã qua ba tháng. Ba tháng thời gian, Mộ Thần tăng thực lực lên tới võ giả năm sao, cuối cùng có thể luyện ra được đan dược cấp hai, mà đáng nhắc tới chính là, trong khoảng thời gian này, Diệp Thạch luyện thể có được thành tựu đột phá, đã là võ giả tám sao, Mộ Thần càng bị y bỏ xa.
Mộ Thần vừa từ luyện đan thất đi ra, thấy ngay Diệp Thạch.
“Thạch Đầu, làm sao vậy?” Mộ Thần hỏi.
Diệp Thạch nhún vai: “Không biết nữa, phụ thân ngươi kêu chúng ta đi tìm thúc ấy.”
Mộ Thần nhăn mày, hỏi: “Tại sao?”
Diệp Thạch nhún vai, nói: “Ta cũng không biết.”
… … du-n.g,v/u
“Các con tới rồi.” Nhìn thấy Mộ Thần cùng Diệp Thạch đi vào cửa, trong con ngươi Mộ Viễn Phong tràn đầy vui mừng.
Sau khi Mộ Thần lạc đường biết quay lại, liền không ngừng đột phá. Ban đầu những lão hữu kia ở trước mặt hắn thổi phồng con cháu trong nhà có bao nhiêu cố gắng, sau này ở trước mặt hắn lại im thin thít, Mộ Viễn Phong hơi có chút cảm giác nở mày nở mặt.
“Phụ thân, ngài tìm bọn con?” Mộ Thần hỏi.
Mộ Viễn Phong gật đầu: “Đúng vậy.Ở đây có hai tấm thiếp chiêu sinh của Thánh Tinh học viện, cho các con.”
Mộ Thần như có điều suy nghĩ hỏi: “Phụ thân, thiếp chiêu sinh này là từ đâu ra?” Trong nguyên tác không có đoạn này!
“Phụ thân của con là luyện dược sư cấp ba, có hai danh ngạch.” Mộ Viễn Phong cười cười, nhẹ nhàng bâng quơ nói.
“Thánh Tinh học viện?” Mộ Thần không tự chủ được mà nhăn mày, cái học viện này hình như có chút quen tai!
Mộ Viễn Phong gật đầu: “Phải, Thánh Tinh học viện là học viện lớn nhất của đế quốc chúng ta, điều kiện học viện tuyển nhận rất cao, chỉ lấy người dưới 15 tuổi, tu luyện giả phải có tu vi trên nhị tinh võ giả. Thực lực hai con bây giờ không tồi, cao hơn điều kiện trúng tuyển không ít, hẳn là có thể trúng tuyển, nhưng mà cũng không nên chủ quan.”
Mộ Thần gật đầu: “Con hiểu ạ.”
Mộ Viễn Phong không nói cho Mộ Thần biết, thư chiêu sinh của Thánh Tinh học viện rất khó lấy được. Hai phần thư trúng tuyển này, một phần là bởi vì Mộ Viễn Phong là luyện dược sư cấp ba nên mới được, một phần lại là Mộ Viễn Phong tốn mười vạn nguyên thạch mua lại.
Diệp Thạch nhìn Mộ Viễn Phong, muốn nói lại thôi.
Mộ Viễn Phong cười nói với Diệp Thạch: “Thạch Đầu, thiên phú tu luyện của con cao hơn Thần nhi một chút, đến học viện, hai người các con phải chăm lo cho nhau.”
Diệp Thạch gật gật đầu, mặt đỏ lên: “Vâng ạ.”
… …
“Thạch Đầu, em làm sao vậy? Sắc mặt sao lạ vậy?” Sau khi rời khỏi biệt viện của Mộ Viễn Phong, Mộ Thần không nhịn được hỏi Diệp Thạch.
Diệp Thạch cắn môi, nói: “Thư chiêu sinh của Thánh Tinh học viện rất khó lấy, luyện dược sư cấp ba nhiều nhất chỉ có thể được một phần.”
Mộ Thần sửng sốt, hỏi: “Làm sao em biết?”
“Là ta từng nghe nói qua. Ngươi có biết tại sao di nương của ta lại vội vã đuổi ta ra cửa như vậy không, bởi vì nhà ta cũng có một danh ngạch ở Thánh Tinh học viện, mà thiên phú tu luyện của mấy ca ca đệ đệ của ta lại không bằng ta, di nương lo lắng ta đoạt danh ngạch của Thánh Tinh học viện, mới phải làm như vậy.” Vẻ mặt Diệp Thạch đau khổ.
Mộ Thần có chút không hiểu: “Vậy một phần thiếp khác trên tay phụ thân là ở đâu ra?”
“Ta nghĩ là thúc ấy mua.” Diệp Thạch có chút chán nản nói. “Một phần thư chiêu sinhcó giá mười vạn nguyên thạch.”
Mộ Thần mở to mắt: “Nhiều như vậy?”
Diệp Thạch gật đầu, “Đúng vậy. Ta… Ta không đáng để phụ thân ngươi hao tâm tổn trí như vậy…”
“Đừng nói bậy, cũng đừng suy nghĩ nhiều quá, nghe nói, Thánh Tinh học viện là thánh địa bồi dưỡng võ giả, nếu như chúng ta thăng cấp võ linh, mười vạn nguyên thạch bất quá chỉ là mưa bụi mà thôi.” Mộ Thần an ủi.
Diệp Thạch cắn chặt răng, gật đầu, “Ta sẽ cố gắng.”
“Hồng nhi, đây là của con.” Mộ Viễn Hàng đưa thư chiêu sinh trong tay cho Mộ Hồng.
Sắc mặt Mộ Hồng vui vẻ, tò mò hỏi: “Phụ thân, Nhị thúc đã nhả ra sao?”
“Hắn làm sao có thể nhả ra, Mộ Thần đã là võ giả năm sao, đang vượt qua con đó.Phần thư chiêu sinh kia của Mộ Viễn Phong, xác định chắc chắn là phải đưa cho Mộ Thần rồi.” Mộ Viễn Hàng lắc đầu nói.
Mộ Hồng cau mày, không đến thời gian một năm, mọi thứ đều thay đổi. Nếu như Mộ Thần vẫn là bộ dáng một năm trước, cho dù Mộ Viễn Phong đối với phụ thân, đối với hắn có thành kiến sâu đến đâu, thì Nhị thúc cũng sẽ đưa thư chiêu sinh cho hắn. Chỉ là hiện tại, thực lực Mộ Thần không ngừng tăng lên nhanh chóng, trình độ luyện đan cũng tiến bộ rất nhanh, ông nội khen hắn không dứt miệng.
Đối với thiên phú của Mộ Thần, Mộ Viễn Phong cảm thấy canh phòng nghiêm ngặt là không thể thực hiện nổi, cho nên, hắn đem một ít đan dược mà Mộ Thần luyện ra, từng bước đặt ở trong một ít cửa hàng của Mặc gia tại Mặc Thành để tiêu thụ, làm cho người khác có một loại cảm giác là Mộ Thần rất có thiên phú luyện đan, nhưng lại không quá dị thường.
“Hôm trước, Mộ Viễn Phong tốn mười vạn nguyên thạch mua một tấm thiếp chiêu sinh, ta còn tưởng rằng đó là đưa cho con, nào biết là cho tiểu tử Diệp Thạch kia. Mộ Viễn Phong người kia, hiện giờ cánh tay càng vươn dài ra bên ngoài.” Mộ Viễn Hàng tức giận nói.
Sắc mặt Mộ Hồng đổi đổi, Mộ Thần gần đây cũng không biết là ăn dược gì, tu vi một đường đi lên như diều gặp gió, kể cả Mộ Hồng hắn không chậm trễ việc tu luyện, vẫn để cho tên Mộ Thần kia vượt qua.
“Thư chiêu sinh này là…” Sắc mặt Mộ Hồng khẩn trương hỏi.
“Đây là ta tốn mười vạn nguyên thạch mua cho con.” Mộ Viễn Hàng thở dài nói.
Mộ Hồng cắn chặt răng, nói: “Phụ thân, con…” Mộ Viễn Hàng không giống với Mộ Viễn Phong, Mộ Viễn Phong là luyện dược sư, trong tay rất dư dả, nhưng mà Mộ Viễn Hàng thì không phải vậy, bản thân Mộ Viễn Hàng tu luyện đã cần tiêu hao lượng lớn nguyên thạch, thu vào không có bao nhiêu.
Mộ Viễn Hàng lắc đầu nói: “Đừng nói lời dư thừa, con không cần phải nói, con hiện tại phải tu luyện thật tốt, đừng để cho Mộ Thần cùng tiểu tử Diệp gia kia cách xa quá.”
Mộ Hồng trịnh trọng gật đầu, nói: “Con biết.”
“…”
Cảnh thành, Lam gia.
“Nhược Phong, lần này con hoàn thành sự tình như vậy, phụ thân con đối với con có ý kiến rất lớn, con biết không?” Một nữ tử diện mạo đoan chính thanh nhã, nhíu mày nhìn Lam Nhược Phong, có chút bất mãn nói.
Lam Nhược Phong hổ thẹn nói: “Thực xin lỗi, mẫu thân, lần này là sai lầm của con, con không nghĩ tới Mộ Viễn Phong không chịu thụ giáo như vậy.”
Trịnh Mẫn híp mắt: “Một luyện dược sư cấp ba ở thành trấn nhỏ, chưa thấy quacảnh đời, không biết trời cao đất rộng, đúng là vô liêm sỉ.”
“Đúng vậy!” Lam Nhược Phong đầy đồng ý nói.
“Không nói việc này nữa. Nghe nói con dẫn theo một thiếu niên trở về, thiếu niên kia diện mạo không tồi, ta còn nghe nói, con tính tranh thủ cho hắn một danh ngạch ở Thánh Tinh học viện. Nhược Phong, con sớm sa vào nhi nữ tình trường như vậy cũng không tốt đâu!” Trịnh Mẫn lạnh lùng nói với Lam Nhược Phong.
Lam Nhược Phong nói: “Mẫu thân, con làm vậy là có nguyên nhân.”
Trịnh Mẫn híp mắt: “Nguyên nhân? Nguyên nhân gì?”
“Trang Du hắn có Thiên Âm thể.” Lam Nhược Phong nói.
Trịnh Mẫn nhíu mày, trong con ngươi hiện lên một tia dị sắc, “Thiên Âm thể? Con không nhìn lầm chứ?” Trong sách cổ ghi lại, song tu cùng với người có Thiên Âm thể có thể đề cao tốc độ tu luyện cực lớn, thậm chí còn có thể cải thiện tư chất, nhưng mà, tất cả những điều này đều yêu cầu đối phương phải cam tâm tình nguyện.
Lam Nhược Phong gật đầu: “Tuyệt đối không lầm, trên thực tế, con đã… Hiệu quả rất tốt, hắn hiện tại đối với con rất bội phục, nói gì nghe nấy.”
Trịnh Mẫn cau mày: “Như thế, cho hắn một cái danh ngạch của Thánh Tinh học viện cũng không có gì, chỉ là, thiên tài ở Thánh Tinh học viện như mây, nếu như hắn vào học viện, sẽ không thay lòng chứ?”
Lam Nhược Phong tự tin cười: “Mẫu thân, ngài không tin năng lực của con sao?” Lam Nhược Phong đã là học sinh trong Thánh Tinh học viện, cho dù ở trong Thánh Tinh học viện, Lam Nhược Phong cũng rất được hoan nghênh.
“Chú ý một chút cũng không thừa, con có thể nhìn ra thể chất của hắn, người khác cũng không phải người mù.” Trịnh Mẫn nói.
Lam Nhược Phong tự tin nói: “Mẫu thân yên tâm, con đã sớm suy xét đến điểm này, cho nên, con đã âm thầm dùng ẩn bùavới hắn, hiện tại người khác nhìn không ra.”
“Vậy là tốt rồi.” Trịnh Mẫn gật đầu nói.
Dựa theo nguyên tác, Lục Nghiêu sẽ xuất hiện tại Mặc Thành vào hơn một năm sau để tìm kiếm Bách Quyết Luyện Thể. Không lâu sau đó Trang Du hướng Mộ Thần đòi Bách Quyết Luyện Thể, Mộ Thần cũng bởi vì ghen tị Lục Nghiêu, có ý đồ hãm hại Lục Nghiêu mà bị giết chết, Mộ Viễn Phong vì thay nhi tử báo thù, cũng chết oan chết uổng.
Nếu ấn theo nội dung truyện, Mộ Thần đại khái còn có thể sống hơn một năm, tuy rằng hiện tại nội dung truyện đã thay đổi, nhưng Mộ Thần không rõ, nguyên tác đối với thế giới này có bao nhiêu lực ảnh hưởng.
Sau khi xuyên đến thế giới này, Mộ Thần sinh ra rất nhiều nghi hoặc đối với nguyên tác, tỷ như Mộ Thần có ý đồ hãm hại Lục Nghiêu. Thời điểm một năm sau Lục Nghiêu tới, hắn đã là võ sư, mà Mộ Thần lại vừa mới thăng cấp võ giả, một người vừa mới tiến nhập võ giả, nhìn thấy một tên võ sư không bị dọa cho mềm chân đã không tồi rồi, còn có thể nghĩ đến việc hãm hại?
Dựa theo phỏng đoán của Mộ Thần, thì Bách Quyết Luyện Thể tương đối quý trọng, Lục Nghiêu sợ tin tức này bị lộ ra ngoài cho nên giết Mộ Thần cùng Mộ Viễn Phong diệt khẩu, lý do này có vẻ càng đáng tin hơn.
Mỗi ngày Mộ Thần ở nhà luyện thể, luyện đan, tu luyện Thông Mạch Quyết và các loại pháp quyết khác, trong nháy mắt đã qua ba tháng. Ba tháng thời gian, Mộ Thần tăng thực lực lên tới võ giả năm sao, cuối cùng có thể luyện ra được đan dược cấp hai, mà đáng nhắc tới chính là, trong khoảng thời gian này, Diệp Thạch luyện thể có được thành tựu đột phá, đã là võ giả tám sao, Mộ Thần càng bị y bỏ xa.
Mộ Thần vừa từ luyện đan thất đi ra, thấy ngay Diệp Thạch.
“Thạch Đầu, làm sao vậy?” Mộ Thần hỏi.
Diệp Thạch nhún vai: “Không biết nữa, phụ thân ngươi kêu chúng ta đi tìm thúc ấy.”
Mộ Thần nhăn mày, hỏi: “Tại sao?”
Diệp Thạch nhún vai, nói: “Ta cũng không biết.”
… … du-n.g,v/u
“Các con tới rồi.” Nhìn thấy Mộ Thần cùng Diệp Thạch đi vào cửa, trong con ngươi Mộ Viễn Phong tràn đầy vui mừng.
Sau khi Mộ Thần lạc đường biết quay lại, liền không ngừng đột phá. Ban đầu những lão hữu kia ở trước mặt hắn thổi phồng con cháu trong nhà có bao nhiêu cố gắng, sau này ở trước mặt hắn lại im thin thít, Mộ Viễn Phong hơi có chút cảm giác nở mày nở mặt.
“Phụ thân, ngài tìm bọn con?” Mộ Thần hỏi.
Mộ Viễn Phong gật đầu: “Đúng vậy.Ở đây có hai tấm thiếp chiêu sinh của Thánh Tinh học viện, cho các con.”
Mộ Thần như có điều suy nghĩ hỏi: “Phụ thân, thiếp chiêu sinh này là từ đâu ra?” Trong nguyên tác không có đoạn này!
“Phụ thân của con là luyện dược sư cấp ba, có hai danh ngạch.” Mộ Viễn Phong cười cười, nhẹ nhàng bâng quơ nói.
“Thánh Tinh học viện?” Mộ Thần không tự chủ được mà nhăn mày, cái học viện này hình như có chút quen tai!
Mộ Viễn Phong gật đầu: “Phải, Thánh Tinh học viện là học viện lớn nhất của đế quốc chúng ta, điều kiện học viện tuyển nhận rất cao, chỉ lấy người dưới 15 tuổi, tu luyện giả phải có tu vi trên nhị tinh võ giả. Thực lực hai con bây giờ không tồi, cao hơn điều kiện trúng tuyển không ít, hẳn là có thể trúng tuyển, nhưng mà cũng không nên chủ quan.”
Mộ Thần gật đầu: “Con hiểu ạ.”
Mộ Viễn Phong không nói cho Mộ Thần biết, thư chiêu sinh của Thánh Tinh học viện rất khó lấy được. Hai phần thư trúng tuyển này, một phần là bởi vì Mộ Viễn Phong là luyện dược sư cấp ba nên mới được, một phần lại là Mộ Viễn Phong tốn mười vạn nguyên thạch mua lại.
Diệp Thạch nhìn Mộ Viễn Phong, muốn nói lại thôi.
Mộ Viễn Phong cười nói với Diệp Thạch: “Thạch Đầu, thiên phú tu luyện của con cao hơn Thần nhi một chút, đến học viện, hai người các con phải chăm lo cho nhau.”
Diệp Thạch gật gật đầu, mặt đỏ lên: “Vâng ạ.”
… …
“Thạch Đầu, em làm sao vậy? Sắc mặt sao lạ vậy?” Sau khi rời khỏi biệt viện của Mộ Viễn Phong, Mộ Thần không nhịn được hỏi Diệp Thạch.
Diệp Thạch cắn môi, nói: “Thư chiêu sinh của Thánh Tinh học viện rất khó lấy, luyện dược sư cấp ba nhiều nhất chỉ có thể được một phần.”
Mộ Thần sửng sốt, hỏi: “Làm sao em biết?”
“Là ta từng nghe nói qua. Ngươi có biết tại sao di nương của ta lại vội vã đuổi ta ra cửa như vậy không, bởi vì nhà ta cũng có một danh ngạch ở Thánh Tinh học viện, mà thiên phú tu luyện của mấy ca ca đệ đệ của ta lại không bằng ta, di nương lo lắng ta đoạt danh ngạch của Thánh Tinh học viện, mới phải làm như vậy.” Vẻ mặt Diệp Thạch đau khổ.
Mộ Thần có chút không hiểu: “Vậy một phần thiếp khác trên tay phụ thân là ở đâu ra?”
“Ta nghĩ là thúc ấy mua.” Diệp Thạch có chút chán nản nói. “Một phần thư chiêu sinhcó giá mười vạn nguyên thạch.”
Mộ Thần mở to mắt: “Nhiều như vậy?”
Diệp Thạch gật đầu, “Đúng vậy. Ta… Ta không đáng để phụ thân ngươi hao tâm tổn trí như vậy…”
“Đừng nói bậy, cũng đừng suy nghĩ nhiều quá, nghe nói, Thánh Tinh học viện là thánh địa bồi dưỡng võ giả, nếu như chúng ta thăng cấp võ linh, mười vạn nguyên thạch bất quá chỉ là mưa bụi mà thôi.” Mộ Thần an ủi.
Diệp Thạch cắn chặt răng, gật đầu, “Ta sẽ cố gắng.”
“Hồng nhi, đây là của con.” Mộ Viễn Hàng đưa thư chiêu sinh trong tay cho Mộ Hồng.
Sắc mặt Mộ Hồng vui vẻ, tò mò hỏi: “Phụ thân, Nhị thúc đã nhả ra sao?”
“Hắn làm sao có thể nhả ra, Mộ Thần đã là võ giả năm sao, đang vượt qua con đó.Phần thư chiêu sinh kia của Mộ Viễn Phong, xác định chắc chắn là phải đưa cho Mộ Thần rồi.” Mộ Viễn Hàng lắc đầu nói.
Mộ Hồng cau mày, không đến thời gian một năm, mọi thứ đều thay đổi. Nếu như Mộ Thần vẫn là bộ dáng một năm trước, cho dù Mộ Viễn Phong đối với phụ thân, đối với hắn có thành kiến sâu đến đâu, thì Nhị thúc cũng sẽ đưa thư chiêu sinh cho hắn. Chỉ là hiện tại, thực lực Mộ Thần không ngừng tăng lên nhanh chóng, trình độ luyện đan cũng tiến bộ rất nhanh, ông nội khen hắn không dứt miệng.
Đối với thiên phú của Mộ Thần, Mộ Viễn Phong cảm thấy canh phòng nghiêm ngặt là không thể thực hiện nổi, cho nên, hắn đem một ít đan dược mà Mộ Thần luyện ra, từng bước đặt ở trong một ít cửa hàng của Mặc gia tại Mặc Thành để tiêu thụ, làm cho người khác có một loại cảm giác là Mộ Thần rất có thiên phú luyện đan, nhưng lại không quá dị thường.
“Hôm trước, Mộ Viễn Phong tốn mười vạn nguyên thạch mua một tấm thiếp chiêu sinh, ta còn tưởng rằng đó là đưa cho con, nào biết là cho tiểu tử Diệp Thạch kia. Mộ Viễn Phong người kia, hiện giờ cánh tay càng vươn dài ra bên ngoài.” Mộ Viễn Hàng tức giận nói.
Sắc mặt Mộ Hồng đổi đổi, Mộ Thần gần đây cũng không biết là ăn dược gì, tu vi một đường đi lên như diều gặp gió, kể cả Mộ Hồng hắn không chậm trễ việc tu luyện, vẫn để cho tên Mộ Thần kia vượt qua.
“Thư chiêu sinh này là…” Sắc mặt Mộ Hồng khẩn trương hỏi.
“Đây là ta tốn mười vạn nguyên thạch mua cho con.” Mộ Viễn Hàng thở dài nói.
Mộ Hồng cắn chặt răng, nói: “Phụ thân, con…” Mộ Viễn Hàng không giống với Mộ Viễn Phong, Mộ Viễn Phong là luyện dược sư, trong tay rất dư dả, nhưng mà Mộ Viễn Hàng thì không phải vậy, bản thân Mộ Viễn Hàng tu luyện đã cần tiêu hao lượng lớn nguyên thạch, thu vào không có bao nhiêu.
Mộ Viễn Hàng lắc đầu nói: “Đừng nói lời dư thừa, con không cần phải nói, con hiện tại phải tu luyện thật tốt, đừng để cho Mộ Thần cùng tiểu tử Diệp gia kia cách xa quá.”
Mộ Hồng trịnh trọng gật đầu, nói: “Con biết.”
“…”
Cảnh thành, Lam gia.
“Nhược Phong, lần này con hoàn thành sự tình như vậy, phụ thân con đối với con có ý kiến rất lớn, con biết không?” Một nữ tử diện mạo đoan chính thanh nhã, nhíu mày nhìn Lam Nhược Phong, có chút bất mãn nói.
Lam Nhược Phong hổ thẹn nói: “Thực xin lỗi, mẫu thân, lần này là sai lầm của con, con không nghĩ tới Mộ Viễn Phong không chịu thụ giáo như vậy.”
Trịnh Mẫn híp mắt: “Một luyện dược sư cấp ba ở thành trấn nhỏ, chưa thấy quacảnh đời, không biết trời cao đất rộng, đúng là vô liêm sỉ.”
“Đúng vậy!” Lam Nhược Phong đầy đồng ý nói.
“Không nói việc này nữa. Nghe nói con dẫn theo một thiếu niên trở về, thiếu niên kia diện mạo không tồi, ta còn nghe nói, con tính tranh thủ cho hắn một danh ngạch ở Thánh Tinh học viện. Nhược Phong, con sớm sa vào nhi nữ tình trường như vậy cũng không tốt đâu!” Trịnh Mẫn lạnh lùng nói với Lam Nhược Phong.
Lam Nhược Phong nói: “Mẫu thân, con làm vậy là có nguyên nhân.”
Trịnh Mẫn híp mắt: “Nguyên nhân? Nguyên nhân gì?”
“Trang Du hắn có Thiên Âm thể.” Lam Nhược Phong nói.
Trịnh Mẫn nhíu mày, trong con ngươi hiện lên một tia dị sắc, “Thiên Âm thể? Con không nhìn lầm chứ?” Trong sách cổ ghi lại, song tu cùng với người có Thiên Âm thể có thể đề cao tốc độ tu luyện cực lớn, thậm chí còn có thể cải thiện tư chất, nhưng mà, tất cả những điều này đều yêu cầu đối phương phải cam tâm tình nguyện.
Lam Nhược Phong gật đầu: “Tuyệt đối không lầm, trên thực tế, con đã… Hiệu quả rất tốt, hắn hiện tại đối với con rất bội phục, nói gì nghe nấy.”
Trịnh Mẫn cau mày: “Như thế, cho hắn một cái danh ngạch của Thánh Tinh học viện cũng không có gì, chỉ là, thiên tài ở Thánh Tinh học viện như mây, nếu như hắn vào học viện, sẽ không thay lòng chứ?”
Lam Nhược Phong tự tin cười: “Mẫu thân, ngài không tin năng lực của con sao?” Lam Nhược Phong đã là học sinh trong Thánh Tinh học viện, cho dù ở trong Thánh Tinh học viện, Lam Nhược Phong cũng rất được hoan nghênh.
“Chú ý một chút cũng không thừa, con có thể nhìn ra thể chất của hắn, người khác cũng không phải người mù.” Trịnh Mẫn nói.
Lam Nhược Phong tự tin nói: “Mẫu thân yên tâm, con đã sớm suy xét đến điểm này, cho nên, con đã âm thầm dùng ẩn bùavới hắn, hiện tại người khác nhìn không ra.”
“Vậy là tốt rồi.” Trịnh Mẫn gật đầu nói.
Tác giả :
Diệp Ức Lạc