Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng
Chương 37: Kích thích
Trang Du đi vào trong quán, tự nhiên hào phóng nói với Diệp Thạch: “Ngồi đi.”
Diệp Thạch bị bộ dáng như quen đã lâu của Trang Du làm cho có chút không được tự nhiên, “Ngươi có chuyện gì, cứ nói đi, ta còn có việc.” Y là một người làm trong tửu lâu, thời gian đang làm việc lại ngồi chung một chỗ cùng khách nhân, rất quái dị!
“Công việc không vội, việc ta muốn nói quan trọng hơn so với công việc của ngươi.” Trang Du không để bụng mà nói.
Trang Du thầm nghĩ, Diệp Thạch hiện tại có Mộ Thần bảo kê, ông chủ của cửa hàng này căn bản không dám đắc tội hắn.
Diệp Thạch xoay tròng mắt, có chút hồ nghi nhìn Trang Du.
Trang Du nhìn thực hạp trong tay Diệp Thạch, có chút ngạc nhiên hỏi: “Bên trong này là đồ ăn à?”
Diệp Thạch lắc lắc đầu, nói: “Ta cũng không biết, đại khái là đồ ăn đi.”
“Ngươi thử mở ra nhìn xem sao?” Trang Du nói.
Diệp Thạch gật gật đầu, mở ra thực hạp, phát hiện trong hộp là bánh ngọt thời điểm đấu giá hội lần trước Mộ Thần đã cho mình ăn qua, cái bánh lần này, linh quả nhiều hơn rất nhiều, bộ dáng thoạt nhìn càng đẹp mắt so với cái lần trước.
Diệp Thạch đôi mắt lóe lóe, tư vị của bánh ngọt này, sau khi ăn qua một lần, y vẫn luôn nhớ mãi không quên.
“Ta có thể nếm thử không?” Trang Du nhìn điểm tâm trong thực hạp trên tay Diệp Thạch, phát hiện là thứ mình chưa từng thấy qua, không khỏi có chút động tâm.
Diệp Thạch liếc mắt nhìn Trang Du một cái, tuy rằng không muốn, nhưng vẫn gật đầu, lấy dao ăn trong hộp ra cắt một khối nhỏ đem cho Trang Du.
Sau khi cắt cho Trang Du một khối nhỏ, Diệp Thạch lại lấy dao cắt cho mình một khối bánh ngọt lớn.
Trang Du nhìn miếng bánh ngọt “nhỏ” của mình, lại nhìn nhìn khối bánh ngọt “lớn” trước mặt Diệp Thạch, nhịn không được nhíu mày, Trang Du luôn luôn được mọi người phủng trên tay còn chưa có bị đối đãi như vậy qua.
Diệp Thạch luôn bảo vệ đồ ăn rất dữ, có thể phân cho Trang Du một khối bánh ngọt “nhỏ”, đã rất không dễ dàng.
Trang Du nếm một miếng bánh ngọt, một cỗ cảm giác trước nay chưa có từ trong miệng tỏa ra, Trang Du nhịn không được nheo lại đôi mắt.
Thật sự ăn rất ngon, Trang Du trong lòng nhịn không được có chút khác thường, thời điểm Mộ Thần theo đuổi hắn, cũng chưa từng mời hắn ăn loại điểm tâm này đâu!
Diệp Thạch từng ngụm từng ngụm ăn bánh ngọt, không quá một hồi liền đem một khối bánh lớn gặm sạch sẽ, Trang Du nhìn thấy Diệp Thạch ăn, sâu trong đôi mắt nhịn không được xẹt qua vài phần xem thường.
“Ngươi không ăn sao? Không ăn thì ta giúp ngươi ăn a!” Diệp Thạch nhìn chằm chằm một khối bánh nhỏ trên tay Trang Du, nói.
Trang Du cười cười, nói: “Ta đang ăn đây. Hương vị rất tốt.”
Diệp Thạch cắn thìa, bĩu môi nói: “Mộ Thần nói là hắn tự làm, ta mới không tin đâu, nhất định là đầu bếp nhà hắn làm.”
Trang Du nhìn vẻ mặt oán trách kia của Diệp Thạch lại che dấu không được ngọt ngào, trong lòng cảm giác khác thường càng mãnh liệt.
“Việc ta muốn nói khả năng sẽ làm ngươi khổ sở, nhưng mà ta cảm thấy vẫn nên cùng ngươi nói.” Trang Du nghiêm túc mà nhìn Diệp Thạch nói.
Diệp Thạch nhìn Trang Du, không hiểu mà hỏi: “Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?”
Trang Du nhìn Diệp Thạch, có chút thương hại nói: “Ông nội của Mộ Thần là Mộ Kha cùng ông nội của ngươi là anh em kết nghĩa, Mộ Kha yêu ai yêu cả đường đi, cũng rất thích ngươi, tiểu đồng lứa ở Mộ gia cạnh tranh kịch liệt, Mộ Thần vì lấy lòng Mộ Kha, khó tránh khỏi dùng chút thủ đoạn đặc biệt.”
Diệp Thạch đôi mắt co rút, “Ngươi có ý gì?”
“Ta có ý gì, ngươi thật sự không hiểu sao?” Trang Du nhìn Diệp Thạch, không cho là đúng nói.
Diệp Thạch gắt gao nắm chặt tay, thiếu chút nữa lòng bàn tay đã bị chảy máu.
“Ngươi nói như vậy có mục đích gì?” Diệp Thạch cắn răng hỏi.
Trang Du nhìn Diệp Thạch, nói: “Ta không hy vọng Mộ Thần hắn trầm luân trong các loại âm mưu quỷ kế, loại phương pháp bàng môn tả đạo này, chung quy không phải chính đạo, ta cũng không hy vọng ngươi bị hãm sâu.”
Diệp Thạch nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Vậy cám ơn ý tốt của ngươi.”
Trang Du nhìn biểu tình Diệp Thạch, nhẹ hít một hơi, khuyên nhủ: “Ta biết ngươi hiện tại rất khó chịu, nhưng mà đau dài không bằng đau ngắn, ngươi sớm một chút nhận rõ ràng, về sau, cũng…”
Diệp Thạch nhìn Trang Du, đôi mắt có chút sắc bén, nói: “Làm sao ngươi biết Mộ Thần hắn nhất định không thích ta.”
Trang Du nhìn Diệp Thạch, trong lòng không khỏi dâng lên buồn bực, hắn một mảnh hảo tâm, Diệp Thạch lại không lĩnh tình như vậy.
“Ngươi cũng biết đi, nếu không có nguyên nhân gì đặc biệt, Mộ Thần hắn như thế nào sẽ đối với ngươi tốt như vậy?” Trang Du thản nhiên nói.
Diệp Thạch tâm trạng rối bời, cả người có loại cảm giác hít thở không thông.
Diệp Thạch nhíu lại mày, nói: “Làm sao ngươi biết? Mộ Thần chính miệng nói cho ngươi?”
Trang Du sửng sốt một chút, nói: “Không phải..”
“Không phải chính miệng Mộ Thần nói cho ngươi biết? Ngươi vì cái gì nói chắc chắn như vậy?” Diệp Thạch cắn răng, bất mãn nhìn Trang Du.
Trang Du có chút phiền muộn nhìn Diệp Thạch, nói: “Đây là một việc thực rõ ràng a! Dù sao, nam nhân bình thường, ai sẽ…” Thích ngươi a!
“Ta không muốn nghe lời nói của ngươi, Mộ Thần có thích ta hay không, vì cái gì sẽ đối tốt với ta, chính miệng hắn nói thì ta mới tin.” Diệp Thạch đứng lên, có chút nóng nảy nói.
Trang Du nhìn Diệp Thạch không chịu thụ giáo, thở dài một tiếng, nói: “Vậy tùy ngươi đi.”
Diệp Thạch bị bộ dáng như quen đã lâu của Trang Du làm cho có chút không được tự nhiên, “Ngươi có chuyện gì, cứ nói đi, ta còn có việc.” Y là một người làm trong tửu lâu, thời gian đang làm việc lại ngồi chung một chỗ cùng khách nhân, rất quái dị!
“Công việc không vội, việc ta muốn nói quan trọng hơn so với công việc của ngươi.” Trang Du không để bụng mà nói.
Trang Du thầm nghĩ, Diệp Thạch hiện tại có Mộ Thần bảo kê, ông chủ của cửa hàng này căn bản không dám đắc tội hắn.
Diệp Thạch xoay tròng mắt, có chút hồ nghi nhìn Trang Du.
Trang Du nhìn thực hạp trong tay Diệp Thạch, có chút ngạc nhiên hỏi: “Bên trong này là đồ ăn à?”
Diệp Thạch lắc lắc đầu, nói: “Ta cũng không biết, đại khái là đồ ăn đi.”
“Ngươi thử mở ra nhìn xem sao?” Trang Du nói.
Diệp Thạch gật gật đầu, mở ra thực hạp, phát hiện trong hộp là bánh ngọt thời điểm đấu giá hội lần trước Mộ Thần đã cho mình ăn qua, cái bánh lần này, linh quả nhiều hơn rất nhiều, bộ dáng thoạt nhìn càng đẹp mắt so với cái lần trước.
Diệp Thạch đôi mắt lóe lóe, tư vị của bánh ngọt này, sau khi ăn qua một lần, y vẫn luôn nhớ mãi không quên.
“Ta có thể nếm thử không?” Trang Du nhìn điểm tâm trong thực hạp trên tay Diệp Thạch, phát hiện là thứ mình chưa từng thấy qua, không khỏi có chút động tâm.
Diệp Thạch liếc mắt nhìn Trang Du một cái, tuy rằng không muốn, nhưng vẫn gật đầu, lấy dao ăn trong hộp ra cắt một khối nhỏ đem cho Trang Du.
Sau khi cắt cho Trang Du một khối nhỏ, Diệp Thạch lại lấy dao cắt cho mình một khối bánh ngọt lớn.
Trang Du nhìn miếng bánh ngọt “nhỏ” của mình, lại nhìn nhìn khối bánh ngọt “lớn” trước mặt Diệp Thạch, nhịn không được nhíu mày, Trang Du luôn luôn được mọi người phủng trên tay còn chưa có bị đối đãi như vậy qua.
Diệp Thạch luôn bảo vệ đồ ăn rất dữ, có thể phân cho Trang Du một khối bánh ngọt “nhỏ”, đã rất không dễ dàng.
Trang Du nếm một miếng bánh ngọt, một cỗ cảm giác trước nay chưa có từ trong miệng tỏa ra, Trang Du nhịn không được nheo lại đôi mắt.
Thật sự ăn rất ngon, Trang Du trong lòng nhịn không được có chút khác thường, thời điểm Mộ Thần theo đuổi hắn, cũng chưa từng mời hắn ăn loại điểm tâm này đâu!
Diệp Thạch từng ngụm từng ngụm ăn bánh ngọt, không quá một hồi liền đem một khối bánh lớn gặm sạch sẽ, Trang Du nhìn thấy Diệp Thạch ăn, sâu trong đôi mắt nhịn không được xẹt qua vài phần xem thường.
“Ngươi không ăn sao? Không ăn thì ta giúp ngươi ăn a!” Diệp Thạch nhìn chằm chằm một khối bánh nhỏ trên tay Trang Du, nói.
Trang Du cười cười, nói: “Ta đang ăn đây. Hương vị rất tốt.”
Diệp Thạch cắn thìa, bĩu môi nói: “Mộ Thần nói là hắn tự làm, ta mới không tin đâu, nhất định là đầu bếp nhà hắn làm.”
Trang Du nhìn vẻ mặt oán trách kia của Diệp Thạch lại che dấu không được ngọt ngào, trong lòng cảm giác khác thường càng mãnh liệt.
“Việc ta muốn nói khả năng sẽ làm ngươi khổ sở, nhưng mà ta cảm thấy vẫn nên cùng ngươi nói.” Trang Du nghiêm túc mà nhìn Diệp Thạch nói.
Diệp Thạch nhìn Trang Du, không hiểu mà hỏi: “Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?”
Trang Du nhìn Diệp Thạch, có chút thương hại nói: “Ông nội của Mộ Thần là Mộ Kha cùng ông nội của ngươi là anh em kết nghĩa, Mộ Kha yêu ai yêu cả đường đi, cũng rất thích ngươi, tiểu đồng lứa ở Mộ gia cạnh tranh kịch liệt, Mộ Thần vì lấy lòng Mộ Kha, khó tránh khỏi dùng chút thủ đoạn đặc biệt.”
Diệp Thạch đôi mắt co rút, “Ngươi có ý gì?”
“Ta có ý gì, ngươi thật sự không hiểu sao?” Trang Du nhìn Diệp Thạch, không cho là đúng nói.
Diệp Thạch gắt gao nắm chặt tay, thiếu chút nữa lòng bàn tay đã bị chảy máu.
“Ngươi nói như vậy có mục đích gì?” Diệp Thạch cắn răng hỏi.
Trang Du nhìn Diệp Thạch, nói: “Ta không hy vọng Mộ Thần hắn trầm luân trong các loại âm mưu quỷ kế, loại phương pháp bàng môn tả đạo này, chung quy không phải chính đạo, ta cũng không hy vọng ngươi bị hãm sâu.”
Diệp Thạch nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Vậy cám ơn ý tốt của ngươi.”
Trang Du nhìn biểu tình Diệp Thạch, nhẹ hít một hơi, khuyên nhủ: “Ta biết ngươi hiện tại rất khó chịu, nhưng mà đau dài không bằng đau ngắn, ngươi sớm một chút nhận rõ ràng, về sau, cũng…”
Diệp Thạch nhìn Trang Du, đôi mắt có chút sắc bén, nói: “Làm sao ngươi biết Mộ Thần hắn nhất định không thích ta.”
Trang Du nhìn Diệp Thạch, trong lòng không khỏi dâng lên buồn bực, hắn một mảnh hảo tâm, Diệp Thạch lại không lĩnh tình như vậy.
“Ngươi cũng biết đi, nếu không có nguyên nhân gì đặc biệt, Mộ Thần hắn như thế nào sẽ đối với ngươi tốt như vậy?” Trang Du thản nhiên nói.
Diệp Thạch tâm trạng rối bời, cả người có loại cảm giác hít thở không thông.
Diệp Thạch nhíu lại mày, nói: “Làm sao ngươi biết? Mộ Thần chính miệng nói cho ngươi?”
Trang Du sửng sốt một chút, nói: “Không phải..”
“Không phải chính miệng Mộ Thần nói cho ngươi biết? Ngươi vì cái gì nói chắc chắn như vậy?” Diệp Thạch cắn răng, bất mãn nhìn Trang Du.
Trang Du có chút phiền muộn nhìn Diệp Thạch, nói: “Đây là một việc thực rõ ràng a! Dù sao, nam nhân bình thường, ai sẽ…” Thích ngươi a!
“Ta không muốn nghe lời nói của ngươi, Mộ Thần có thích ta hay không, vì cái gì sẽ đối tốt với ta, chính miệng hắn nói thì ta mới tin.” Diệp Thạch đứng lên, có chút nóng nảy nói.
Trang Du nhìn Diệp Thạch không chịu thụ giáo, thở dài một tiếng, nói: “Vậy tùy ngươi đi.”
Tác giả :
Diệp Ức Lạc