Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng
Chương 351
“Tiểu thư, Thất thiếu gia không muốn đuổi người kia đi, ta thấy Thất thiếu gia đã bị quỷ mê tâm hồn, loại thời điểm này mà còn dám lưu một ngoại nhân ở trong đội ngũ.” Ngô Đạt bất mãn nói.
Lâm Ngọc cười vuốt ve ngón tay, hỏi: “Người kia hiện tại thế nào?”
“Nghe nói lúc trước hôn mê vài ngày, gần đây hình như đã tỉnh, nhưng thương thế vẫn chưa khỏi.” Ngô Đạt hết sức chán ghét nói.
Lâm Ngọc liền tán linh hồn lực ra ngoài, Mộ Viễn Phong bên trong xe ngựa đang từ từ nhắm mắt thì sắc bén cảm giác được một cỗ linh hồn lực ngưng thực đảo qua trên người mình.
Cảm nhận được cỗ linh hồn lực tìm tòi nghiên cứu kia, Mộ Viễn Phong trong lòng hiểu rõ, cỗ linh hồn lực này hẳn là thuộc về Lâm gia Bát tiểu thư trong đoàn xe được người người kính sợ kia.
Lâm Ngọc thu hồi linh hồn lực, trong mắt hiện lên vài phần trêu tức, “Người kiadiện mạo cũng không tệ lắm, tên ca ca kia của ta không phải là coi trọng người ta đi.” Mộ Viễn Phong cũng mới chỉ bốn mươi tuổi, ở thế giới này cũng có thể tính là người trẻ tuổi.
Ngô Đạt nghĩ nghĩ: “Có khả năng.”
Trong mắt Lâm Ngọc hiện lên vài phần khinh miệt, “Người đó có lai lịch gì, biết không?”
“Nhìn cách hắn ăn mặc, hẳn chỉ là một tên tán tu.” Ngô Đạt nói.
Lâm gia ở thành kia thịnh hành phong cách hoa lệ, địa phương tu sĩ đều thích mặc pháp y hoa lá hẹ, mà Mộ Viễn Phong ăn diện rất mộc mạc, theo bản năng khiến cho người ta coi là quỷ nghèo.
“Ta nói nha, vừa nghèo, vừa phế, cũng không biết vịThất ca kia của ta coi trọng hắn cái gì, nhưngcái dạng này của Thất ca hiện tại, chỉ sợ cũng tìm không thấy người tốt hơn.” Lâm Ngọc phất phất tóc, giả như lo lắng nói.
…
“Thất ca.” Lâm Ngọc đi tới chỗ Lâm Tạ.
Lâm Tạ nhìn Lâm Ngọc, không tự chủ được mà nhăn chặt mày.
“Có chuyện gì sao?” Lâm Tạ hỏi.
Lâm Tạ biết rất rõ, Lâm Ngọc kỳ thật rất chán ghét y, nhưng nàng ta lại luôn làm bộ làm tịch, khiến cho các trưởng bối trong gia tộc cảm thấy Lâm Ngọc rất có cảm tình với y.
“Xin lỗi Thất ca, năm đó ta quá tùy hứng, hại dung nhan của ngươi bị hủy, nhưng lần này bán đấu giá có Phục Nhan Đan, ta có thể thỉnh trưởng bối trong gia tộc buông tha Nguyệt Hồn Đan, thử xem có thể giúp ngươi lấy được Phục Nhan Đan hay không.” Lâm Ngọc nhìn Lâm Tạ, nói.
Lâm Tạ nhăn mày, trong lòng không khỏi buồn bực, y mới chỉ là một võ hoàng tam tinh phổ thông. Lâm Ngọc so với y tuổi còn nhỏ hơn, nhưng đã là võ hoàng thất tinh, đồng thời Lâm Ngọc còn là một luyện dược sư lục cấp, gia tộc ký thác kỳ vọng rất cao đối với Lâm Ngọc, chắc chắn không có khả năng vì một gương mặt của y mà buông tha cơ hội để Lâm Ngọc trở thành luyện dược sư thất cấp.
“Bát muội, ngươi đừng nói đùa.” Lâm Tạ nói.
Nếu Lâm Ngọc thật sự có tâm, nàng ta sẽ lặng lẽ đi làm, mà không phải đến trước mặt y nói. Mà cho dù Lâm Ngọc hướng về trưởng bối gia tộc thỉnh cầu, trưởng bối trong gia tộc cũng sẽ không có khả năng giúp y lấy Phục Nhan Đan, mà sẽ cảm thấy y không biết điều, si tâm vọng tưởng, không biết trọng đại cục.
Lâm Ngọc nức nở nói: “Thất ca, thực xin lỗi, nếu không vì ta, có lẽ ngươi cùng Tấn ca…”
Lâm Tạ cau mày, có chút phiền chán nói: “Ta cùng hắn vốn là cũng không ra sao, hiện tại ngươi cùng hắn đã là vợ chồng, không cần cứ lấy ta cùng phu quân ngươi gộp lại nói.”
Lâm Ngọc có chút u oán nhìn Lâm Tạ, ủy khuất nói: “Thất ca, ngươi vẫn chưa lập gia đình, không phải là còn băn khoăn vềTấn ca sao?”
Lâm Tạ phiền chán siết chặt tay. Dung mạo của y đã bị hủy, mà lòng thích cái đẹp mọi người đều có, ai sẽ muốn kết hôn cùng một người dung mạo đã bị hủy?
Lâm Tạ mím môi nói: “Không có, chỉ là không gặp được ai thích hợp mà thôi.”
Mộ Viễn Phong từ trong xe ngựa đi ra, Lâm Ngọc liếc thấy Mộ Viễn Phong, trong mắt hiện lên vài phần hiểu rõ.
“Thất ca, ngươi thích hắn phải không?” Lâm Ngọc chỉ vào Mộ Viễn Phong nói.
Tuy rằng hắc sa che mất biểu tình của Lâm Tạ, nhưng Mộ Viễn Phong có thể nghĩ được Lâm Tạ giờ phút này là xấu hổ cỡ nào.
“Không phải, ngươi không nên nói lung tung.” Lâm Tạ nhíu mày nói.
Lâm Ngọc không cho là đúng: “Thất ca, ngươi không thích hắn, thì cần gì phải cứu hắn chứ?”
Lâm Tạ cắn chặt răng, đây căn bản là hai việc khác nhau, y chỉ thuận tay cứu người này mà thôi.
Không đợi Lâm Tạ nghĩ nên nói như thế nào, Lâm Ngọc đã chuyển ánh mắt về phía Mộ Viễn Phong.
“Ân cứu mạng, ẩn thân tương hứa, chuyện của các ngươi, ta sẽ cùng trưởng bối trong gia tộc nói, ngươi về sau phải đối tốt với Thất ca của ta, tuy rằng dung mạo củaThất ca ta…Nhưng Thất ca của ta có thân phận tôn quý, lại có ân cứu mạng với ngươi, ngươi cũng không nên vong ân phụ nghĩa!” Lâm Ngọc nghĩa chính nghiêm từ nói với Mộ Viễn Phong.
Mộ Viễn Phong sửng sốt, nhất thời không biết nên nói cái gì mới tốt.
Lâm Tạ nhăn chặt mày, mặt trướng đến đỏ bừng.
Lâm Ngọc coi y là ai vậy? Y không gả ra ngoài được thì nhất định phải lấy cái ân cứu mạng này bức người ta cưới y?
Y là một song nhi, có thể gả ra ngoài, nhưng cũng có thể cưới người ta vào cửa, nhưng Lâm Ngọc lại chưa bao giờ đề cập đến việc muốn y cưới ai, mà chỉ nhớ thương muốn y gả ra ngoài, y dù gì cũng là võ hoàng mà!
“Bát muội, ngươi hiểu lầm…” Lâm Tạ có chút bực mình với Lâm Ngọc.
Lâm Ngọc oán trách nhìn Lâm Tạ, suy sụp nói: “Thất ca, ngươi oán ta sao? Ta là vì tốt cho ngươi thôi mà!”
Mộ Viễn Phong ở trong lòng bất đắc dĩ thở dài, không nghĩ tới hắn lại bị một nữ nhân loạn điểm uyên ương, này thật đúng là…
“Chuyện của ta, không cần ngươi quản.” Lâm Tạ bực bội nói.
Lâm Tạ không muốn xé rách mặt cùng Lâm Ngọc, nhưng chuyện Lâm Ngọc làm thật sự khiến y nhịn không được.
Dư Tấn bước nhanh tới, thấy biểu tình Lâm Ngọc đang lã chã chực khóc, một tay ôm lấy Lâm Ngọc, vẻ mặt đầy trách cứ nhìn Lâm Tạ: “Lâm Tạ, ngươi làm cái gì với A Ngọc?”
Lâm Tạ xầm mặt nói: “Không có.”
Dư Tấn tức giận nhìn Lâm Tạ, đứng ở trước mặt Lâm Ngọc, nói: “Lâm Tạ, hôn ước của ta và ngươi đã là phế thải, đây là ý của trưởng bối hai nhà, không liên quan tới ANgọc, ngươi bực mình thì hướng về phía ta mà mắng.”
Lâm Tạ quay mặt, có chút mỏi mệt nói, “Ta biết, ngươi yên tâm, ta rất rõ ràng vềhôn ước của ta và ngươi, ngươi không cần lo rằngta sẽ không biết tự lượng sức mình quấn ngươi.”
Dư Tấn cau mày, vẻ mặt âm tình bất định.
Lâm Ngọc nhìn Lâm Tạ, hỏi: “Thất ca là vì thích hắn mới buông tha Tấn ca sao?” Lâm Ngọc quay qua nhìn Mộ Viễn Phong nói.
Mộ Viễn Phong lần thứ hai trúng đạn, trong lòng không khỏi bất đắc dĩ.
Lâm Tạ nhăn mày, tức giận nói: “Phải!”
Lâm Ngọc sửng sốt một chút, sau đó tìm hiểu nhìn qua Mộ Viễn Phong.
Lâm Tạ siết chặt tay, có chút bất an nhìn Mộ Viễn Phong, sợ người này làm khó y.
Mộ Viễn Phong cười, nói: “Kỳ thật ta rất thích Thất thiếu, ta sẽ chiếu cố Thất thiếu thật tốt.”
Lâm Ngọc đánh giá Mộ Viễn Phong vài lần, nói: “Như thế thì tốt rồi, Thất ca lâu nay vẫnluôn một mình, ta rất không yên lòng.”
Mộ Viễn Phong cười: “Hai vị huynh muội tình thâm, tất nhiên là nên như thế.”
“Thất ca của ta tuy rằng dung mạo đã bị hủy… Nhưng tính tình vô cùng tốt.” Lâm Ngọc nói.
“Quan trọng là tấm lòng, Thất thiếu thiện tâm, dung mạo cũng không quan trọng.” Mộ Viễn Phong nói.
Mộ Viễn Phong thản nhiên đứng ở một bên, âm thầm nghĩ, Lâm Ngọc nhìn như nơi chốn giữ gìn Lâm Tạ, nhưng mỗi câu nói đều lập lại bốn từ ‘dung mạo bị hủy’, đâm tới miệng vết thương của Lâm Tạ, thật sự quá âm hiểm.
“Ngươi thật thiện giải nhân ý, khó trách Thất ca thích ngươi.” Lâm Ngọc híp mắt nói với Mộ Viễn Phong.
“Bát tiểu thư quá khen.” Mộ Thần tốt tính nói.
Dư Tấn cùng Lâm Ngọc đứng một hồi, cảm thấy mất mặt, liền ly khai.
Lâm Tạ nhìn bóng dáng Lâm Ngọc, chậm rãi buông lỏng nắm tay, miễn cưỡng cười với Mộ Viễn Phong: “Xin lỗi, kéo ngươi xuống vũng bùn này rồi.”
Mộ Viễn Phong lắc đầu: “Không sao.”
Mộ Viễn Phong có thể cảm nhận được không khí buộc chặt giữa Lâm Tạ cùng Lâm Ngọc, có một muội muội như vậy, lại có thêm một vị hôn phu tiền nhiệm như vậy, Lâm Tạ xác thực sống không dễ gì.
Lâm Tạ cúi đầu, cảm xúc phập phồng.
Năm đó khi y cùng Dư Tấn có hôn ước, Dư Tấn cũng đã có tư tình cùng Lâm Ngọc, thế nhưng năm đó y lại bị hai người giấu cho chẳng hay biết gì.
Sau đấy y cùng đám người Dư Tấn và Lâm Ngọc đi ra lịch lãm.
Lúc ấy y cảm thấy ở bên ngoài bìa rừng hoạt động là tốt rồi, nhưng Lâm Ngọc lại cứ nhất định muốn đi sâu vào vùng cấm trong rừng, lúc ấy mấy người trẻ tuổi đồng hành đều bị Lâm Ngọc cổ động, đều cảm thấy y nhát gan.
Tiểu số phục tùng đa số, dù y có không nguyện ý như thế nào thì vẫn chỉ có thể đi theo mọi người xông vào sâu trong rừng, rồi sau đó bọn họ gặp phải một con Huyết Diễm Thiềm thất cấp.
Lúc ấy một mảnh hỗn loạn, y bị Huyết Diễm Thiềm đánh trúng, dung nhan bị hủy.
Người khác đều chỉ coi rằng y có vận khí không tốt, nhưng Lâm Tạ biết, không phải là vận khí y không tốt, mà là, y bị tính kế.
Lúc ấy con Huyết Diễm Thiềm kia là Lâm Ngọc trêu chọc, cho nên đối tượng Huyết Diễm Thiềm nhằm vào chính là Lâm Ngọc.
Thế nhưng lúc ấy y lại bị một người âm thầm đẩy ra chắn trước Lâm Ngọc.
Lâm Tạ cắn chặt răng, cái người đẩy y kia, Lâm Tạ cũng rất rõ ràng, người nọ chính là vị hôn phu của y lúc ấy —— Dư Tấn.
Mà sau khi Lâm Tạ hủy dung mới biết được, giữa song nhi và nữ nhân, Dư Tấn thích nữ nhân hơn.
Bởi vì y là một song nhi, thế nên Dư Tấn vẫn luôn không quá vừa lòng.
Sau khi y hủy dung, hai nhà ăn ý đổi đối tượng hôn ước thành Lâm Ngọc.
Lâm Ngọc có linh hồn lực cường hãn, còn nhỏ đã là một luyện dược sư thất cấp, nàng ta chính là kiêu ngạo Lâm gia.
Lâm gia chỉ là một gia tộc cỡ trung, đệ tử mà gia tộc có thể trọng điểm bồi dưỡng vô cùng hữu hạn, thế nên khi Lâm Tạ bị hủy dung, tài nguyên gia tộc liền nghiêng về Lâm Ngọc, Lâm Tạ từ từ liền dừng ở đằng sau Lâm Ngọc, chênh lệch lớn vô cùng, gia tộc đầu nhập tài nguyên trên người Lâm Ngọc ngày càng nhiều, mà trên người Lâm Tạ thì lại càng thiếu.
Cho tới bây giờ, Lâm Tạ đã từ từ biến thành nhân vật trong suốt trong gia tộc.
Đối mặt với đủ loại đãi ngộ không công bình, Lâm Tạ không phải là không sinh khí, nhưng y biết có sinh khí thì cũng không làm nên chuyện gì, trưởng bối trong gia tộc hoàn toàn đứng ở một bên Lâm Ngọc.
Dù gì địa vị của song nhi ở Trung Châu vốn đã thấp hơn nữ tử, mà y lại còn bị hủy dung.
Lâm Ngọc cười vuốt ve ngón tay, hỏi: “Người kia hiện tại thế nào?”
“Nghe nói lúc trước hôn mê vài ngày, gần đây hình như đã tỉnh, nhưng thương thế vẫn chưa khỏi.” Ngô Đạt hết sức chán ghét nói.
Lâm Ngọc liền tán linh hồn lực ra ngoài, Mộ Viễn Phong bên trong xe ngựa đang từ từ nhắm mắt thì sắc bén cảm giác được một cỗ linh hồn lực ngưng thực đảo qua trên người mình.
Cảm nhận được cỗ linh hồn lực tìm tòi nghiên cứu kia, Mộ Viễn Phong trong lòng hiểu rõ, cỗ linh hồn lực này hẳn là thuộc về Lâm gia Bát tiểu thư trong đoàn xe được người người kính sợ kia.
Lâm Ngọc thu hồi linh hồn lực, trong mắt hiện lên vài phần trêu tức, “Người kiadiện mạo cũng không tệ lắm, tên ca ca kia của ta không phải là coi trọng người ta đi.” Mộ Viễn Phong cũng mới chỉ bốn mươi tuổi, ở thế giới này cũng có thể tính là người trẻ tuổi.
Ngô Đạt nghĩ nghĩ: “Có khả năng.”
Trong mắt Lâm Ngọc hiện lên vài phần khinh miệt, “Người đó có lai lịch gì, biết không?”
“Nhìn cách hắn ăn mặc, hẳn chỉ là một tên tán tu.” Ngô Đạt nói.
Lâm gia ở thành kia thịnh hành phong cách hoa lệ, địa phương tu sĩ đều thích mặc pháp y hoa lá hẹ, mà Mộ Viễn Phong ăn diện rất mộc mạc, theo bản năng khiến cho người ta coi là quỷ nghèo.
“Ta nói nha, vừa nghèo, vừa phế, cũng không biết vịThất ca kia của ta coi trọng hắn cái gì, nhưngcái dạng này của Thất ca hiện tại, chỉ sợ cũng tìm không thấy người tốt hơn.” Lâm Ngọc phất phất tóc, giả như lo lắng nói.
…
“Thất ca.” Lâm Ngọc đi tới chỗ Lâm Tạ.
Lâm Tạ nhìn Lâm Ngọc, không tự chủ được mà nhăn chặt mày.
“Có chuyện gì sao?” Lâm Tạ hỏi.
Lâm Tạ biết rất rõ, Lâm Ngọc kỳ thật rất chán ghét y, nhưng nàng ta lại luôn làm bộ làm tịch, khiến cho các trưởng bối trong gia tộc cảm thấy Lâm Ngọc rất có cảm tình với y.
“Xin lỗi Thất ca, năm đó ta quá tùy hứng, hại dung nhan của ngươi bị hủy, nhưng lần này bán đấu giá có Phục Nhan Đan, ta có thể thỉnh trưởng bối trong gia tộc buông tha Nguyệt Hồn Đan, thử xem có thể giúp ngươi lấy được Phục Nhan Đan hay không.” Lâm Ngọc nhìn Lâm Tạ, nói.
Lâm Tạ nhăn mày, trong lòng không khỏi buồn bực, y mới chỉ là một võ hoàng tam tinh phổ thông. Lâm Ngọc so với y tuổi còn nhỏ hơn, nhưng đã là võ hoàng thất tinh, đồng thời Lâm Ngọc còn là một luyện dược sư lục cấp, gia tộc ký thác kỳ vọng rất cao đối với Lâm Ngọc, chắc chắn không có khả năng vì một gương mặt của y mà buông tha cơ hội để Lâm Ngọc trở thành luyện dược sư thất cấp.
“Bát muội, ngươi đừng nói đùa.” Lâm Tạ nói.
Nếu Lâm Ngọc thật sự có tâm, nàng ta sẽ lặng lẽ đi làm, mà không phải đến trước mặt y nói. Mà cho dù Lâm Ngọc hướng về trưởng bối gia tộc thỉnh cầu, trưởng bối trong gia tộc cũng sẽ không có khả năng giúp y lấy Phục Nhan Đan, mà sẽ cảm thấy y không biết điều, si tâm vọng tưởng, không biết trọng đại cục.
Lâm Ngọc nức nở nói: “Thất ca, thực xin lỗi, nếu không vì ta, có lẽ ngươi cùng Tấn ca…”
Lâm Tạ cau mày, có chút phiền chán nói: “Ta cùng hắn vốn là cũng không ra sao, hiện tại ngươi cùng hắn đã là vợ chồng, không cần cứ lấy ta cùng phu quân ngươi gộp lại nói.”
Lâm Ngọc có chút u oán nhìn Lâm Tạ, ủy khuất nói: “Thất ca, ngươi vẫn chưa lập gia đình, không phải là còn băn khoăn vềTấn ca sao?”
Lâm Tạ phiền chán siết chặt tay. Dung mạo của y đã bị hủy, mà lòng thích cái đẹp mọi người đều có, ai sẽ muốn kết hôn cùng một người dung mạo đã bị hủy?
Lâm Tạ mím môi nói: “Không có, chỉ là không gặp được ai thích hợp mà thôi.”
Mộ Viễn Phong từ trong xe ngựa đi ra, Lâm Ngọc liếc thấy Mộ Viễn Phong, trong mắt hiện lên vài phần hiểu rõ.
“Thất ca, ngươi thích hắn phải không?” Lâm Ngọc chỉ vào Mộ Viễn Phong nói.
Tuy rằng hắc sa che mất biểu tình của Lâm Tạ, nhưng Mộ Viễn Phong có thể nghĩ được Lâm Tạ giờ phút này là xấu hổ cỡ nào.
“Không phải, ngươi không nên nói lung tung.” Lâm Tạ nhíu mày nói.
Lâm Ngọc không cho là đúng: “Thất ca, ngươi không thích hắn, thì cần gì phải cứu hắn chứ?”
Lâm Tạ cắn chặt răng, đây căn bản là hai việc khác nhau, y chỉ thuận tay cứu người này mà thôi.
Không đợi Lâm Tạ nghĩ nên nói như thế nào, Lâm Ngọc đã chuyển ánh mắt về phía Mộ Viễn Phong.
“Ân cứu mạng, ẩn thân tương hứa, chuyện của các ngươi, ta sẽ cùng trưởng bối trong gia tộc nói, ngươi về sau phải đối tốt với Thất ca của ta, tuy rằng dung mạo củaThất ca ta…Nhưng Thất ca của ta có thân phận tôn quý, lại có ân cứu mạng với ngươi, ngươi cũng không nên vong ân phụ nghĩa!” Lâm Ngọc nghĩa chính nghiêm từ nói với Mộ Viễn Phong.
Mộ Viễn Phong sửng sốt, nhất thời không biết nên nói cái gì mới tốt.
Lâm Tạ nhăn chặt mày, mặt trướng đến đỏ bừng.
Lâm Ngọc coi y là ai vậy? Y không gả ra ngoài được thì nhất định phải lấy cái ân cứu mạng này bức người ta cưới y?
Y là một song nhi, có thể gả ra ngoài, nhưng cũng có thể cưới người ta vào cửa, nhưng Lâm Ngọc lại chưa bao giờ đề cập đến việc muốn y cưới ai, mà chỉ nhớ thương muốn y gả ra ngoài, y dù gì cũng là võ hoàng mà!
“Bát muội, ngươi hiểu lầm…” Lâm Tạ có chút bực mình với Lâm Ngọc.
Lâm Ngọc oán trách nhìn Lâm Tạ, suy sụp nói: “Thất ca, ngươi oán ta sao? Ta là vì tốt cho ngươi thôi mà!”
Mộ Viễn Phong ở trong lòng bất đắc dĩ thở dài, không nghĩ tới hắn lại bị một nữ nhân loạn điểm uyên ương, này thật đúng là…
“Chuyện của ta, không cần ngươi quản.” Lâm Tạ bực bội nói.
Lâm Tạ không muốn xé rách mặt cùng Lâm Ngọc, nhưng chuyện Lâm Ngọc làm thật sự khiến y nhịn không được.
Dư Tấn bước nhanh tới, thấy biểu tình Lâm Ngọc đang lã chã chực khóc, một tay ôm lấy Lâm Ngọc, vẻ mặt đầy trách cứ nhìn Lâm Tạ: “Lâm Tạ, ngươi làm cái gì với A Ngọc?”
Lâm Tạ xầm mặt nói: “Không có.”
Dư Tấn tức giận nhìn Lâm Tạ, đứng ở trước mặt Lâm Ngọc, nói: “Lâm Tạ, hôn ước của ta và ngươi đã là phế thải, đây là ý của trưởng bối hai nhà, không liên quan tới ANgọc, ngươi bực mình thì hướng về phía ta mà mắng.”
Lâm Tạ quay mặt, có chút mỏi mệt nói, “Ta biết, ngươi yên tâm, ta rất rõ ràng vềhôn ước của ta và ngươi, ngươi không cần lo rằngta sẽ không biết tự lượng sức mình quấn ngươi.”
Dư Tấn cau mày, vẻ mặt âm tình bất định.
Lâm Ngọc nhìn Lâm Tạ, hỏi: “Thất ca là vì thích hắn mới buông tha Tấn ca sao?” Lâm Ngọc quay qua nhìn Mộ Viễn Phong nói.
Mộ Viễn Phong lần thứ hai trúng đạn, trong lòng không khỏi bất đắc dĩ.
Lâm Tạ nhăn mày, tức giận nói: “Phải!”
Lâm Ngọc sửng sốt một chút, sau đó tìm hiểu nhìn qua Mộ Viễn Phong.
Lâm Tạ siết chặt tay, có chút bất an nhìn Mộ Viễn Phong, sợ người này làm khó y.
Mộ Viễn Phong cười, nói: “Kỳ thật ta rất thích Thất thiếu, ta sẽ chiếu cố Thất thiếu thật tốt.”
Lâm Ngọc đánh giá Mộ Viễn Phong vài lần, nói: “Như thế thì tốt rồi, Thất ca lâu nay vẫnluôn một mình, ta rất không yên lòng.”
Mộ Viễn Phong cười: “Hai vị huynh muội tình thâm, tất nhiên là nên như thế.”
“Thất ca của ta tuy rằng dung mạo đã bị hủy… Nhưng tính tình vô cùng tốt.” Lâm Ngọc nói.
“Quan trọng là tấm lòng, Thất thiếu thiện tâm, dung mạo cũng không quan trọng.” Mộ Viễn Phong nói.
Mộ Viễn Phong thản nhiên đứng ở một bên, âm thầm nghĩ, Lâm Ngọc nhìn như nơi chốn giữ gìn Lâm Tạ, nhưng mỗi câu nói đều lập lại bốn từ ‘dung mạo bị hủy’, đâm tới miệng vết thương của Lâm Tạ, thật sự quá âm hiểm.
“Ngươi thật thiện giải nhân ý, khó trách Thất ca thích ngươi.” Lâm Ngọc híp mắt nói với Mộ Viễn Phong.
“Bát tiểu thư quá khen.” Mộ Thần tốt tính nói.
Dư Tấn cùng Lâm Ngọc đứng một hồi, cảm thấy mất mặt, liền ly khai.
Lâm Tạ nhìn bóng dáng Lâm Ngọc, chậm rãi buông lỏng nắm tay, miễn cưỡng cười với Mộ Viễn Phong: “Xin lỗi, kéo ngươi xuống vũng bùn này rồi.”
Mộ Viễn Phong lắc đầu: “Không sao.”
Mộ Viễn Phong có thể cảm nhận được không khí buộc chặt giữa Lâm Tạ cùng Lâm Ngọc, có một muội muội như vậy, lại có thêm một vị hôn phu tiền nhiệm như vậy, Lâm Tạ xác thực sống không dễ gì.
Lâm Tạ cúi đầu, cảm xúc phập phồng.
Năm đó khi y cùng Dư Tấn có hôn ước, Dư Tấn cũng đã có tư tình cùng Lâm Ngọc, thế nhưng năm đó y lại bị hai người giấu cho chẳng hay biết gì.
Sau đấy y cùng đám người Dư Tấn và Lâm Ngọc đi ra lịch lãm.
Lúc ấy y cảm thấy ở bên ngoài bìa rừng hoạt động là tốt rồi, nhưng Lâm Ngọc lại cứ nhất định muốn đi sâu vào vùng cấm trong rừng, lúc ấy mấy người trẻ tuổi đồng hành đều bị Lâm Ngọc cổ động, đều cảm thấy y nhát gan.
Tiểu số phục tùng đa số, dù y có không nguyện ý như thế nào thì vẫn chỉ có thể đi theo mọi người xông vào sâu trong rừng, rồi sau đó bọn họ gặp phải một con Huyết Diễm Thiềm thất cấp.
Lúc ấy một mảnh hỗn loạn, y bị Huyết Diễm Thiềm đánh trúng, dung nhan bị hủy.
Người khác đều chỉ coi rằng y có vận khí không tốt, nhưng Lâm Tạ biết, không phải là vận khí y không tốt, mà là, y bị tính kế.
Lúc ấy con Huyết Diễm Thiềm kia là Lâm Ngọc trêu chọc, cho nên đối tượng Huyết Diễm Thiềm nhằm vào chính là Lâm Ngọc.
Thế nhưng lúc ấy y lại bị một người âm thầm đẩy ra chắn trước Lâm Ngọc.
Lâm Tạ cắn chặt răng, cái người đẩy y kia, Lâm Tạ cũng rất rõ ràng, người nọ chính là vị hôn phu của y lúc ấy —— Dư Tấn.
Mà sau khi Lâm Tạ hủy dung mới biết được, giữa song nhi và nữ nhân, Dư Tấn thích nữ nhân hơn.
Bởi vì y là một song nhi, thế nên Dư Tấn vẫn luôn không quá vừa lòng.
Sau khi y hủy dung, hai nhà ăn ý đổi đối tượng hôn ước thành Lâm Ngọc.
Lâm Ngọc có linh hồn lực cường hãn, còn nhỏ đã là một luyện dược sư thất cấp, nàng ta chính là kiêu ngạo Lâm gia.
Lâm gia chỉ là một gia tộc cỡ trung, đệ tử mà gia tộc có thể trọng điểm bồi dưỡng vô cùng hữu hạn, thế nên khi Lâm Tạ bị hủy dung, tài nguyên gia tộc liền nghiêng về Lâm Ngọc, Lâm Tạ từ từ liền dừng ở đằng sau Lâm Ngọc, chênh lệch lớn vô cùng, gia tộc đầu nhập tài nguyên trên người Lâm Ngọc ngày càng nhiều, mà trên người Lâm Tạ thì lại càng thiếu.
Cho tới bây giờ, Lâm Tạ đã từ từ biến thành nhân vật trong suốt trong gia tộc.
Đối mặt với đủ loại đãi ngộ không công bình, Lâm Tạ không phải là không sinh khí, nhưng y biết có sinh khí thì cũng không làm nên chuyện gì, trưởng bối trong gia tộc hoàn toàn đứng ở một bên Lâm Ngọc.
Dù gì địa vị của song nhi ở Trung Châu vốn đã thấp hơn nữ tử, mà y lại còn bị hủy dung.
Tác giả :
Diệp Ức Lạc