Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng
Chương 347
Khúc Khôn nhìn bóng dáng Lý Hoài rời đi, cười to ba tiếng, đắc ý dào dạt nói: “Ta biết mà, trình độ như tên Lăng Xuyên kia làm sao có thể…” Nhiều lần đều trúng!
Lăng Xuyên chính là võ thánh! Tu vi càng cao, con nối dòng càng gian nan. Thường thì võ thánh cấp bậc này đều có tới mấy chục, mấy trăm lão bà, sau đó mỗi ngày hóa thân cầm thú, cố gắng phải vài chục năm mới có khả năng có một hoặc hai đứa con nối dòng. Lăng Xuyên tên này nghĩ quá đẹp rồi.
“Tuy rằng khi tới võ thánh, con nối dòng sẽ rất gian nan, nhưng nếu tình trạng thân thể phù hợp, tỷ lệ vẫn sẽ rất cao.” Diệp Thạch nói thầm.
Sắc mặt Khúc Khôn không tốt mấy nhìn Diệp Thạch: “Ngươi cảm thấy ta và Lăng Xuyên có thân thể rất phù hợp?”
“Đúng vậy!” Diệp Thạch không nghĩ ngợi liền đáp.
Năm đó hai ông ngoại mới lăn một lần mà đã trúng, đương nhiên là vô cùng phù hợp.
Khúc Khôn hung tợn trừng Diệp Thạch: “Người kia không phải đã nói là không có sao, nếu thật sự có, hắn cũng đã sớm nói.”
“Nhưng màông ngoại à,gần đây ngài ăn quả thật hơi nhiều rồi đó.” Diệp Thạch nghiêng đầu nói.
Khúc Khôn tức giận liếc Diệp Thạch: “Ta ăn rất nhiều sao? Cũng không có bao nhiêu mà, Đại Bảo vớiTiểu Bảo mới ăn nhiều đâu.”
Diệp Thạch: “…” Đại Bảo Tiểu Bảo vẫn luôn ăn nhiều mà!
Còn Khúc ông ngoại thì lúc trước thường chỉ dùng Ích Cốc Đan, không thường ăn đồ ăn, nhưng gần đây lại ăn rất nhiều, còn luôn đoạt đồ của y mà ăn.
Khúc Khôn lạnh lùng nhìn Diệp Thạch, nắm bình nước ô mai bên cạnh, ừng ực nuốt xuống.
“Nước trái cây không tồi! Vừa hay đang khát.” Khúc Khôn cảm thán nói nhỏ.
Diệp Thạch trừng lớn mắt. Nước trái cây kia chua vô cùng, Mộ Thần nói đó là nước cốt, nếu muốn uống thì phải thêm nước lọc vào mới uống được, vậy mà Khúc ông ngoại lại uống hết rồi. Thật lợi hại, chẳng lẽ Khúc ông ngoại không thấy chua sao?
“Ông ngoại thích thìtốt.” Diệp Thạch chớp chớp mắt, thầm nghĩ không biết Lăng ông ngoại tìm y sư kia có đáng tin không? Sao y lại cảm thấy người kia vừa nãy chỉ nói hưu nói vượn thôi nhỉ.
Khúc Khôn hỏi Diệp Thạch: “Nước trái cây kia từ đâu ra?”
“Linh đầu bếp ở phòng bếp làm.” Diệp Thạch nói.
“Đi lấy thêm hai bình lại đây, mát lạnh rất giải khát, ngon đó.” Khúc Khôn nói.
Diệp Thạch gật đầu: “Dạ.” Dừng một chút, lại nói: “Ông ngoại, ngài có muốn mời thêmmột y sư bắt mạch lại không?”
Khúc Khôn đen mặt nhìn Diệp Thạch: “Ngươi vẫn cảm thấy ta đangmang thai?”
Diệp Thạch cười nói: “Ta cảm thấy việc này vẫn nên thận trọng thì hơn.”
Khúc Khôn xùy một tiếng, nói: “Ngươi cũng đánh giá Lăng ông ngoại của ngươi quá cao, hắn chỉ có chút bản lĩnh này…”
“Năng lực của Lăng ông ngoại không được sao ạ?” Diệp Thạch có chút hồ nghi hỏi.
Hẳn là không phải đâu, Lăng ông ngoại rất sinh mãnh mà?! Mỗi lần Lăng ông ngoại với Khúc ông ngoại đóng cửa, đều phải thật lâu thật lâu mới đi ra.
Khúc Khôn nói dối không chớp mắt: “Lăng ông ngoại của ngươi ấy à,hắn miệng cọp gan thỏ, ngân chúc sáp đầu thương… Ngươi có biết vì sao nhiều năm như vậymà hắn không tìm nữ nhân không, đó là vì hắn không có năng lực, sợ tìm nữ nhân sẽ mất mặt, nên hắn liền đơn giản thanh tâm quả dục…”
Diệp Thạch nhíu mày, Lăng ông ngoại không được việc tới như vậy? Không phải chứ?
“Nhưng màLăng ông ngoại không sợmất mặt đối với ngài sao?” Diệp Thạch không hiểu hỏi.
Khúc Khôn nghẹn một chút, sau đó nói: “Đối với ta, hắn chính là không biết xấu hổ, sợ mất mặt cái gì!”
“Mỗi lần các ngài ở trong phòng thời gian đều rất dài.” Diệp Thạch nói.
Khúc Khôn nói dối càng ngày càng lưu loát, “Thời gian dài là bởi vì hắn phải tốn thời gian rất lâu để đứng dậy.”
Lý Hoài vẫn chưa đi xa, lời đối thoại giữa Khúc Khôn cùng Diệp Thạch đều truyền vào trong tai Lý Hoài.
Lý Hoài cúi đầu, nhẹ hít một hơi, thầm nghĩ Lăng Xuyên tiền bối nhất thế anh hùng, vậy mà lại là người mang bệnh không tiện nói ra như vậy, thật sự là đáng thương mà! Lý Hoài lắc lắc đầu, bước nhanh ly khai.
“Ông ngoại, ta nghe nói không phải như thế.” Qua nửa ngày, Diệp Thạch nhíu mày nói.
“Vậy ngươi nghe nói sao?” Khúc Khôn liếc mắt nhìn Diệp Thạch một cái, lười biếng hỏi.
“Ta nghe nói người Lăng gia sau khi tu luyện Luyện Thân Vi Khí thì có thiên phú dị bẩm, kim thương không ngã, một đêm bảy lần.” Diệp Thạch nói.
Khúc Khôn liếc mắt xem thường. Bảy lần một đêm?! Tên hỗn đản Lăng Xuyên này cũng không sợ tinh tẫn nhân vong, “Ngươi nghe ai nói?” Khúc Khôn không vui hỏi.
“Thất gia.” Diệp Thạch nói.
Khúc Khôn nói: “Ngươi chớ nghe hắn nói bậy, hắn cũng tu luyện Luyện Thân Vi Khí, thuần túy là mèo khen mèo dài đuôi mà thôi.”
Diệp Thạch gật đầ: “Cũng có thể là vậy.”
… …
“Thập Thất gia.” Lý Hoài đi đến trước mặt Lăng Xuyên, cúi mình chào, cung kính gọi một tiếng.
“Thế nào?” Lăng Xuyên hỏi.
“Hẳn là đã có chừng một tháng.” Lý Hoài nói.
Lăng Xuyên hiểu rõ cười cười, cũng không có bao nhiêu kinh ngạc, nói: “Ngươi không có nói cho hắn biết chứ?”
Lý Hoài cười khổ: “Thập Thất gia, ngài đã nói với ta, nếu như ta nói choKhúc tiền bối rằng hắn mang thai, Khúc tiền bối tuyệt đối sẽ thẹn quá thành giận mà đánh ta, ta làm sao dám nói.”
“Làm tốt.” Lăng Xuyên khích lệ.
Lý Hoài nhìn Lăng Xuyên, muốn nói lại thôi.
Lăng Xuyên khó hiểu hỏi Lý Hoài: “Ngươi muốn nói cái gì?”
Lý Hoài lấy ra một phương thuốc, đưa cho Lăng Xuyên rồi nói: “Thập Thất gia, đây là phương thuốc mà tiểu nhân tư truyền, có công dụng cường thân kiện thể, cố bản bồi nguyên, không hề có tác dụng phụ.”
Lăng Xuyên nhìn phương thuốc, không tự giác mà đen mặt: “Ngươi cảm thấy ta cầnbổ thận?”
Lý Hoài: “…” Giấu bệnh sợ thầy là không đúng.
“Thực lực của nam nhân, tất nhiên là càng mạnh càng tốt.” Lý Hoài đưa khuôn mặt tươi cười nói.
Lăng Xuyên híp mắt nhìn Lý Hoài, phất tay nói: “Ngươi đi xuống đi.”
Lý Hoài đầy đồng tình liếc mắt nhìn Lăng Xuyên một cái, xoay người ly khai.
Lăng Xuyên vuốt ve ngón tay, thầm nghĩ, càng mạnh càng tốt? Nếu hắn mạnh hơn một chút, chắc Khúc Khôn sẽ bị hắn giết chết mất.
… …
“Nhạc phụ, ngài tìm ta?” Mộ Thần đi vào thư phòng Bạch Thần Tinh hỏi.
Bạch Thần Tinh gật đầu: “Phải.”
“Có việc ạ?” Mộ Thần tò mò hỏi.
“Là như vầy, độc trong cơ thể Khúc nhạc phụ củ ngươi đã được lọc sạch sẽ, ta muốnhỏi thử có loại đan dược nào thích hợp với hắn không.Mấy loại đan dược cấp thấp cũng không phải thiếu, nhưng phẩm chất lại không ra làm sao.Ta nghe Diên Tinh nói, đan dược ngươi luyện ra đều là cực phẩm đan dược.”
Mộ Thần ngón tay điểm nhẹ mặt bàn, cười khẽ một tiếng: “Nhạc phụ, thật ra bất luận đan dược phẩm chất như thế nào, dùng nhiều đều sẽ sinh ra kháng tính.Khúc nhạc phụ hiện giờ thực lực quá thấp, thật ra có một biện pháp càng tốt hơn,Bạch nhạc phụ có từng nghĩ tới chưa?”
Bạch Thần Tinh nhìn Mộ Thần, tò mò hỏi: “Cái gì?”
Mộ Thần vuốt ve tách trà trên tay, nhìn Bạch Thần Tinh, nói: “Ta nghe nói, nhạc phụ vớiKhúc nhạc phụ chia phòng ngủ?”
Trên mặt Bạch Thần Tinh nhất thời hiện lên vài phần quẫn bách, “Khúc nhạc phụ của ngươi còn chưa tha thứ cho ta.”
“Nhạc phụ à, có rất nhiều chuyện nên cứng rắn thì phải cường ngạnh một chút, Khúc nhạc phụ không chịu hạ thể diện, mà ngài lại không làm gì cả, thời gian qua lâu, sợ là Khúc nhạc phụ sẽ đa tâm.” Mộ Thần ý vị sâu sa nhìn Bạch Thần Tinh.
Bạch Thần Tinh nhăn chặt mày, như có điều suy nghĩ.
Mộ Thần cười cười, tiếp tục nói: “Nhạc phụ, hiện tại thân phận của ngài cùng Khúc nhạc phụ kém nhau quá lớn, ngài là võ thánh, mà Khúc nhạc phụ chỉ vừa mới thăng cấp thành võ sư, Khúc nhạc phụ khó tránh khỏi sẽ cảm thấy mình kém hơn ngài…”
Bạch Thần Tinh mày nhíu chặt: “Chuyện này ta cũng không để ý.”
“Ngài không để ý nhưng không có nghĩ là Khúc nhạc phụ sẽ không để ý, tuy rằng Khúc nhạc phụ không nói, nhưng sẽ không tránh khỏi tự ti.” Mộ Thần nói.
Bạch Thần Tinh có chút nghi hoặc: “Sẽ sao?” Hắn vẫn luôn cho rằng chuyện khi trước của hắn cùng Tâm Dương, người phạm sai lầm chính là hắn, muốn tự ti cũng nên là hắn tự ti. Nhưng mà theo lời Mộ Thần, tựa hồ lại không phải như thế.
Mộ Thần nói: “Đương nhiên.” Mộ Thần dừng một chút, rồi thản nhiên cười nói: “Thậtra nhạc phụ bây giờ có thể giúpKhúc nhạc phụ tăng lên công lực bằng phương pháp nhanh nhất, không gì khác chính là song tu.”
“Song tu.” Nghe Mộ Thần nói vậy, sắc mặt Bạch Thần Tinh nhất thời có chút không được tự nhiên, tuy vậy lại cũng có mấy phần động tâm.
Mộ Thần nhìn sắc mặt khó khăn của Bạch Thần Tinh, nói: “Nhạc phụ, có một số việc ngài thật sự nên cùng Lăng ông ngoại học tập.Thật ra tình huống của ngài tốt hơnLăng ông ngoại, còn nữa, ngài và Khúc nhạc phụ có cảm tình với nhau.”
Tuy rằng hẳn là mà nói, Bạch Thần Tinh ở trước mặt Khúc Tâm Dương tốt hơn so với Lăng Xuyên ở trước mặt Khúc Khôn, dù sao Bạch Thần Tinh và Khúc Tâm Dương đã có một đoạn tình cảm, lại bởi vì hiểu lầm mà tách ra. Mà giữa Lăng Xuyên và Khúc Khôn chỉ là bởi vì Lăng Xuyên trúng độc phát cuồng, bắt Khúc Khôn vừa lúc đi ngang qua ép một trận.
Lăng ông ngoại là hoàn toàn không biết xấu hổ, mặc kệ Khúc ông ngoại có thái độ thế nào, hắn đều như miếng dán dán trên người Khúc ông ngoại, nên làm đều làm, không nên làm thì chuyển qua nói, cả ngày thần thanh khí sảng, bộ dáng ăn no thoả mãn.
Bạch Thần Tinh lại rất muốn mặt mũi, phát hồ tình, chỉ hồ lễ*, nhất định phải chờ đến lúc Khúc Tâm Dương cam tâm tình nguyện, cả ngày đều là một bộ muốn tìm bất mãn, khí phu nghiệp chướng nặng nề.
*Phát hồ tình, chỉ hồ lễ: Ý nói có tình cảm với người khác phái nhưng vẫn giữ đúng lễ nghĩa.
Đây là chênh lệch giữa muốn mặt mũi cùng không biết xấu hổ! Cho nên, thứ mặt mũi này, cần nó làm gì?
Bạch Thần Tinh gật gật đầu, trầm mặc không lên tiếng.
Lăng Xuyên chính là võ thánh! Tu vi càng cao, con nối dòng càng gian nan. Thường thì võ thánh cấp bậc này đều có tới mấy chục, mấy trăm lão bà, sau đó mỗi ngày hóa thân cầm thú, cố gắng phải vài chục năm mới có khả năng có một hoặc hai đứa con nối dòng. Lăng Xuyên tên này nghĩ quá đẹp rồi.
“Tuy rằng khi tới võ thánh, con nối dòng sẽ rất gian nan, nhưng nếu tình trạng thân thể phù hợp, tỷ lệ vẫn sẽ rất cao.” Diệp Thạch nói thầm.
Sắc mặt Khúc Khôn không tốt mấy nhìn Diệp Thạch: “Ngươi cảm thấy ta và Lăng Xuyên có thân thể rất phù hợp?”
“Đúng vậy!” Diệp Thạch không nghĩ ngợi liền đáp.
Năm đó hai ông ngoại mới lăn một lần mà đã trúng, đương nhiên là vô cùng phù hợp.
Khúc Khôn hung tợn trừng Diệp Thạch: “Người kia không phải đã nói là không có sao, nếu thật sự có, hắn cũng đã sớm nói.”
“Nhưng màông ngoại à,gần đây ngài ăn quả thật hơi nhiều rồi đó.” Diệp Thạch nghiêng đầu nói.
Khúc Khôn tức giận liếc Diệp Thạch: “Ta ăn rất nhiều sao? Cũng không có bao nhiêu mà, Đại Bảo vớiTiểu Bảo mới ăn nhiều đâu.”
Diệp Thạch: “…” Đại Bảo Tiểu Bảo vẫn luôn ăn nhiều mà!
Còn Khúc ông ngoại thì lúc trước thường chỉ dùng Ích Cốc Đan, không thường ăn đồ ăn, nhưng gần đây lại ăn rất nhiều, còn luôn đoạt đồ của y mà ăn.
Khúc Khôn lạnh lùng nhìn Diệp Thạch, nắm bình nước ô mai bên cạnh, ừng ực nuốt xuống.
“Nước trái cây không tồi! Vừa hay đang khát.” Khúc Khôn cảm thán nói nhỏ.
Diệp Thạch trừng lớn mắt. Nước trái cây kia chua vô cùng, Mộ Thần nói đó là nước cốt, nếu muốn uống thì phải thêm nước lọc vào mới uống được, vậy mà Khúc ông ngoại lại uống hết rồi. Thật lợi hại, chẳng lẽ Khúc ông ngoại không thấy chua sao?
“Ông ngoại thích thìtốt.” Diệp Thạch chớp chớp mắt, thầm nghĩ không biết Lăng ông ngoại tìm y sư kia có đáng tin không? Sao y lại cảm thấy người kia vừa nãy chỉ nói hưu nói vượn thôi nhỉ.
Khúc Khôn hỏi Diệp Thạch: “Nước trái cây kia từ đâu ra?”
“Linh đầu bếp ở phòng bếp làm.” Diệp Thạch nói.
“Đi lấy thêm hai bình lại đây, mát lạnh rất giải khát, ngon đó.” Khúc Khôn nói.
Diệp Thạch gật đầu: “Dạ.” Dừng một chút, lại nói: “Ông ngoại, ngài có muốn mời thêmmột y sư bắt mạch lại không?”
Khúc Khôn đen mặt nhìn Diệp Thạch: “Ngươi vẫn cảm thấy ta đangmang thai?”
Diệp Thạch cười nói: “Ta cảm thấy việc này vẫn nên thận trọng thì hơn.”
Khúc Khôn xùy một tiếng, nói: “Ngươi cũng đánh giá Lăng ông ngoại của ngươi quá cao, hắn chỉ có chút bản lĩnh này…”
“Năng lực của Lăng ông ngoại không được sao ạ?” Diệp Thạch có chút hồ nghi hỏi.
Hẳn là không phải đâu, Lăng ông ngoại rất sinh mãnh mà?! Mỗi lần Lăng ông ngoại với Khúc ông ngoại đóng cửa, đều phải thật lâu thật lâu mới đi ra.
Khúc Khôn nói dối không chớp mắt: “Lăng ông ngoại của ngươi ấy à,hắn miệng cọp gan thỏ, ngân chúc sáp đầu thương… Ngươi có biết vì sao nhiều năm như vậymà hắn không tìm nữ nhân không, đó là vì hắn không có năng lực, sợ tìm nữ nhân sẽ mất mặt, nên hắn liền đơn giản thanh tâm quả dục…”
Diệp Thạch nhíu mày, Lăng ông ngoại không được việc tới như vậy? Không phải chứ?
“Nhưng màLăng ông ngoại không sợmất mặt đối với ngài sao?” Diệp Thạch không hiểu hỏi.
Khúc Khôn nghẹn một chút, sau đó nói: “Đối với ta, hắn chính là không biết xấu hổ, sợ mất mặt cái gì!”
“Mỗi lần các ngài ở trong phòng thời gian đều rất dài.” Diệp Thạch nói.
Khúc Khôn nói dối càng ngày càng lưu loát, “Thời gian dài là bởi vì hắn phải tốn thời gian rất lâu để đứng dậy.”
Lý Hoài vẫn chưa đi xa, lời đối thoại giữa Khúc Khôn cùng Diệp Thạch đều truyền vào trong tai Lý Hoài.
Lý Hoài cúi đầu, nhẹ hít một hơi, thầm nghĩ Lăng Xuyên tiền bối nhất thế anh hùng, vậy mà lại là người mang bệnh không tiện nói ra như vậy, thật sự là đáng thương mà! Lý Hoài lắc lắc đầu, bước nhanh ly khai.
“Ông ngoại, ta nghe nói không phải như thế.” Qua nửa ngày, Diệp Thạch nhíu mày nói.
“Vậy ngươi nghe nói sao?” Khúc Khôn liếc mắt nhìn Diệp Thạch một cái, lười biếng hỏi.
“Ta nghe nói người Lăng gia sau khi tu luyện Luyện Thân Vi Khí thì có thiên phú dị bẩm, kim thương không ngã, một đêm bảy lần.” Diệp Thạch nói.
Khúc Khôn liếc mắt xem thường. Bảy lần một đêm?! Tên hỗn đản Lăng Xuyên này cũng không sợ tinh tẫn nhân vong, “Ngươi nghe ai nói?” Khúc Khôn không vui hỏi.
“Thất gia.” Diệp Thạch nói.
Khúc Khôn nói: “Ngươi chớ nghe hắn nói bậy, hắn cũng tu luyện Luyện Thân Vi Khí, thuần túy là mèo khen mèo dài đuôi mà thôi.”
Diệp Thạch gật đầ: “Cũng có thể là vậy.”
… …
“Thập Thất gia.” Lý Hoài đi đến trước mặt Lăng Xuyên, cúi mình chào, cung kính gọi một tiếng.
“Thế nào?” Lăng Xuyên hỏi.
“Hẳn là đã có chừng một tháng.” Lý Hoài nói.
Lăng Xuyên hiểu rõ cười cười, cũng không có bao nhiêu kinh ngạc, nói: “Ngươi không có nói cho hắn biết chứ?”
Lý Hoài cười khổ: “Thập Thất gia, ngài đã nói với ta, nếu như ta nói choKhúc tiền bối rằng hắn mang thai, Khúc tiền bối tuyệt đối sẽ thẹn quá thành giận mà đánh ta, ta làm sao dám nói.”
“Làm tốt.” Lăng Xuyên khích lệ.
Lý Hoài nhìn Lăng Xuyên, muốn nói lại thôi.
Lăng Xuyên khó hiểu hỏi Lý Hoài: “Ngươi muốn nói cái gì?”
Lý Hoài lấy ra một phương thuốc, đưa cho Lăng Xuyên rồi nói: “Thập Thất gia, đây là phương thuốc mà tiểu nhân tư truyền, có công dụng cường thân kiện thể, cố bản bồi nguyên, không hề có tác dụng phụ.”
Lăng Xuyên nhìn phương thuốc, không tự giác mà đen mặt: “Ngươi cảm thấy ta cầnbổ thận?”
Lý Hoài: “…” Giấu bệnh sợ thầy là không đúng.
“Thực lực của nam nhân, tất nhiên là càng mạnh càng tốt.” Lý Hoài đưa khuôn mặt tươi cười nói.
Lăng Xuyên híp mắt nhìn Lý Hoài, phất tay nói: “Ngươi đi xuống đi.”
Lý Hoài đầy đồng tình liếc mắt nhìn Lăng Xuyên một cái, xoay người ly khai.
Lăng Xuyên vuốt ve ngón tay, thầm nghĩ, càng mạnh càng tốt? Nếu hắn mạnh hơn một chút, chắc Khúc Khôn sẽ bị hắn giết chết mất.
… …
“Nhạc phụ, ngài tìm ta?” Mộ Thần đi vào thư phòng Bạch Thần Tinh hỏi.
Bạch Thần Tinh gật đầu: “Phải.”
“Có việc ạ?” Mộ Thần tò mò hỏi.
“Là như vầy, độc trong cơ thể Khúc nhạc phụ củ ngươi đã được lọc sạch sẽ, ta muốnhỏi thử có loại đan dược nào thích hợp với hắn không.Mấy loại đan dược cấp thấp cũng không phải thiếu, nhưng phẩm chất lại không ra làm sao.Ta nghe Diên Tinh nói, đan dược ngươi luyện ra đều là cực phẩm đan dược.”
Mộ Thần ngón tay điểm nhẹ mặt bàn, cười khẽ một tiếng: “Nhạc phụ, thật ra bất luận đan dược phẩm chất như thế nào, dùng nhiều đều sẽ sinh ra kháng tính.Khúc nhạc phụ hiện giờ thực lực quá thấp, thật ra có một biện pháp càng tốt hơn,Bạch nhạc phụ có từng nghĩ tới chưa?”
Bạch Thần Tinh nhìn Mộ Thần, tò mò hỏi: “Cái gì?”
Mộ Thần vuốt ve tách trà trên tay, nhìn Bạch Thần Tinh, nói: “Ta nghe nói, nhạc phụ vớiKhúc nhạc phụ chia phòng ngủ?”
Trên mặt Bạch Thần Tinh nhất thời hiện lên vài phần quẫn bách, “Khúc nhạc phụ của ngươi còn chưa tha thứ cho ta.”
“Nhạc phụ à, có rất nhiều chuyện nên cứng rắn thì phải cường ngạnh một chút, Khúc nhạc phụ không chịu hạ thể diện, mà ngài lại không làm gì cả, thời gian qua lâu, sợ là Khúc nhạc phụ sẽ đa tâm.” Mộ Thần ý vị sâu sa nhìn Bạch Thần Tinh.
Bạch Thần Tinh nhăn chặt mày, như có điều suy nghĩ.
Mộ Thần cười cười, tiếp tục nói: “Nhạc phụ, hiện tại thân phận của ngài cùng Khúc nhạc phụ kém nhau quá lớn, ngài là võ thánh, mà Khúc nhạc phụ chỉ vừa mới thăng cấp thành võ sư, Khúc nhạc phụ khó tránh khỏi sẽ cảm thấy mình kém hơn ngài…”
Bạch Thần Tinh mày nhíu chặt: “Chuyện này ta cũng không để ý.”
“Ngài không để ý nhưng không có nghĩ là Khúc nhạc phụ sẽ không để ý, tuy rằng Khúc nhạc phụ không nói, nhưng sẽ không tránh khỏi tự ti.” Mộ Thần nói.
Bạch Thần Tinh có chút nghi hoặc: “Sẽ sao?” Hắn vẫn luôn cho rằng chuyện khi trước của hắn cùng Tâm Dương, người phạm sai lầm chính là hắn, muốn tự ti cũng nên là hắn tự ti. Nhưng mà theo lời Mộ Thần, tựa hồ lại không phải như thế.
Mộ Thần nói: “Đương nhiên.” Mộ Thần dừng một chút, rồi thản nhiên cười nói: “Thậtra nhạc phụ bây giờ có thể giúpKhúc nhạc phụ tăng lên công lực bằng phương pháp nhanh nhất, không gì khác chính là song tu.”
“Song tu.” Nghe Mộ Thần nói vậy, sắc mặt Bạch Thần Tinh nhất thời có chút không được tự nhiên, tuy vậy lại cũng có mấy phần động tâm.
Mộ Thần nhìn sắc mặt khó khăn của Bạch Thần Tinh, nói: “Nhạc phụ, có một số việc ngài thật sự nên cùng Lăng ông ngoại học tập.Thật ra tình huống của ngài tốt hơnLăng ông ngoại, còn nữa, ngài và Khúc nhạc phụ có cảm tình với nhau.”
Tuy rằng hẳn là mà nói, Bạch Thần Tinh ở trước mặt Khúc Tâm Dương tốt hơn so với Lăng Xuyên ở trước mặt Khúc Khôn, dù sao Bạch Thần Tinh và Khúc Tâm Dương đã có một đoạn tình cảm, lại bởi vì hiểu lầm mà tách ra. Mà giữa Lăng Xuyên và Khúc Khôn chỉ là bởi vì Lăng Xuyên trúng độc phát cuồng, bắt Khúc Khôn vừa lúc đi ngang qua ép một trận.
Lăng ông ngoại là hoàn toàn không biết xấu hổ, mặc kệ Khúc ông ngoại có thái độ thế nào, hắn đều như miếng dán dán trên người Khúc ông ngoại, nên làm đều làm, không nên làm thì chuyển qua nói, cả ngày thần thanh khí sảng, bộ dáng ăn no thoả mãn.
Bạch Thần Tinh lại rất muốn mặt mũi, phát hồ tình, chỉ hồ lễ*, nhất định phải chờ đến lúc Khúc Tâm Dương cam tâm tình nguyện, cả ngày đều là một bộ muốn tìm bất mãn, khí phu nghiệp chướng nặng nề.
*Phát hồ tình, chỉ hồ lễ: Ý nói có tình cảm với người khác phái nhưng vẫn giữ đúng lễ nghĩa.
Đây là chênh lệch giữa muốn mặt mũi cùng không biết xấu hổ! Cho nên, thứ mặt mũi này, cần nó làm gì?
Bạch Thần Tinh gật gật đầu, trầm mặc không lên tiếng.
Tác giả :
Diệp Ức Lạc