Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng
Chương 306
Một cơn chấn động kịch liệt truyền đến, mặt đất nứt ra từng lỗ hổng lớn.
Diệp Thạch nắm chặt tay Mộ Thần, “Bí cảnh sắp bị hủy diệt.”
Mộ Thần bán ôm Diệp Thạch vào trong ngực.
Thân thể những người còn sống trong bí cảnh đồng thời sáng lên, sau đó liền bị truyền tống ra ngoài.
Diệp Thạch cảm thấy cơn choáng qua đi, liền xuất hiện bên ngoài bí cảnh, bên người lại mất đi bóng dáng Mộ Thần.
Diệp Thạch kinh hoảng một trận, đợi tới khi nhìn thấy Hà Tĩnh Nguyệt quen thuộc bên người, mới thả lỏng một ít, lúc tiến vào bí cảnh, người nào dựa vào gần thì truyền tống ra cũng như thế.
Hà Minh nhìn thấy Mộ Thần bên cạnh mình, sắc mặt tái nhợt, thân thể không kìm lòng nổi lui qua một ít.
Hà Tĩnh Nguyệt, Cổ Tiểu Nguyệt, Mạnh Tinh Nhi đưa ánh mắt quỷ dị nhìn Mộ Thần.
Hà Hiền cười khổ nhìn Mộ Thần, tuy rằng Mộ Thần vẫn là võ tông, nhưng thực lực lại tuyệt không yếu hơn ông, lúc trước ông vậy mà lại cảm thấy “Trần Mộc” không bằng Diệp Thạch, ông đúng là có mắt không tròng.
Diệp Thạch bước nhanh đi ra từ trong đám đệ tử Bạch gia, đứng ở bên người Mộ Thần.
Bạch Thần Tinh nhìn Diệp Thạch, trong mắt hiện lên vài phần bất đắc dĩ.
Từ lúc Trang Cẩn ra khỏi bí cảnh liền thương tâm muốn chết mà nhào qua một vị trưởng lão Mệnh Tộc, “Tổ gia gia, mấy người A Du, APhong đều bị Mộ Thần giếtrồi.”
Trang Cẩn nhớ tới trước khi tiến vào bí cảnh, đám người Mộ Dung Phong vẫn còn thoả thuê mãn nguyện vây quanh cạnh mình, hiện giờ lại chỉ còn một mình mình cô đơn chiếc bóng, nhất thời bi ai vô cùng.
Diệp Thạch nhíu mày, Trang Cẩn quả nhiên còn sống, đã treo giải thưởng hai viên đan dược bát cấp mà còn không bắt được Trang Cẩn, Trang Cẩn đúng là giỏi trốn!
“Mộ Thần, giaoLinh Tháp của năm người Mộ Dung Phong ra đây!” Một võ tôn Mệnh Tộc mở miệng.
Mộ Thần cười nhạo một tiếng: “Vui nhỉ? Dựa vào cái gì? Vật kia chính là thứ ta lấy đan dược đổi được.”
“Mộ Thần, ngươi vậy mà dám giết người Mệnh Tộc ta!”
“Nếu như bọn họ không chọc tới ta, ngươi nghĩ ta sẽ nguyện ý phản ứng tới một đám rác rưởi bọn họ à?” Mộ Thần không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp.
“Xú tiểu tử, không biết trời cao đất rộng!” Một võ tôn trưởng lão Mệnh Tộc bổ một chưởng về phía Mộ Thần, Mộ Thần giơ tay lên, đón một chưởng do tên trưởng lão kia bổ ra.
Cự chưởng hỏa diễm đánh tới, trưởng lão Mệnh Tộc nén giận bổ ra một chưởng, hai người đồng thời lui về phía sau một bước.
“Vô liêm sỉ!” Trưởng lão Mệnh Tộc thấy mình bị Mộ Thần bức lui, nhất thời giận dữ.
Lão giả lấy ra một cái vòng tròn, áp qua Mộ Thần, phía trên vòng tròn phiêu động ký hiệu, trận văn lóe ra, thoạt nhìn quả thực bất phàm.
Đôi mắt Mộ Thần híp lại, ném ra năm tờ phù thất cấp cực phẩm, “Bạo!”
“Oanh”, phù chú đánh lên vòng tròn, nhất thời bộc phát ra một cơn nổ mạnh hủy thiên diệt địa.
Vòng tròn kia ước chừng là bản mạng pháp khí của trưởng lão Mệnh Tộc, vòng tròn vừa bị hủy, trưởng lão Mệnh Tộc đang đối chiến với Mộ Thần nhất thời hộc máu liên tục.
“Tiểu súc sinh, muốn chết!” Ba võ tôn Mệnh Tộc còn lại vẫn luôn sống chết mặc bây, giờ đồng thời ra tay, công kích về phía Mộ Thần.
Một tòa Linh Tháp thật lớn hiện lên, bảo vệ Mộ Thần.
Cự chưởng hỏa diễm từ trên tay Mộ Thần đánh ra, Mộ Thần lấy một địch ba, chặn công kích của ba võ tôn Mệnh Tộc.
Diệp Thạch biến sắc, Mệnh Tộc thật đúng là không biết xấu hổ, lại xuất động ba võ tôn ra tay với một võ tông như Mộ Thần.
Chợt quyển sách màu hoàng kim hiện ra, “Trảm!”, Diệp Thạch quát một tiếng với nó.
Một trận văn đơn giản lại khó có thể nhìn thấu hiện ra, đánh vào trên người một võ tôn Mệnh Tộc.
“Oanh”, trong khoảnh khắc tên võ tôn Mệnh Tộc bị trận văn đánh vào, hắn nổ tung thành một đoàn huyết vụ.
Diệp Thạch ngơ ngác nhìn cảnh này, trái tim đập bịch bịch. Sau khi có được Nguyên Thủy Trận Văn, Diệp Thạch còn chưa kịp thực nghiệm uy lực của Nguyên Thủy Trận Văn, hôm nay vừa ra tay, không ngờ lập tức bạo chết một võ tôn, Diệp Thạch không khỏi tràn đầy kinh ngạc chớp chớp mắt.
Hà Hiền nhìn thấy, kích động cả người run run. Nguyên Thủy Trận Văn, uy lực của Nguyên Thủy Trận Văn quả nhiên khó có thể tưởng tượng.
“Sao có thể?” Hà Tĩnh Nguyệt không dám tin mở to mắt, Diệp Thạch quá mạnh mẽ rồi, tuy nói nàng vẫn luôn biết Diệp Thạch rất lợi hại, nhưng từ khi nào mà Diệp Thạch lợi hại thành như vậy rồi?
Tên võ tôn đối chiến với Diệp Thạch hẳn chỉ là một võ tôn mới tấn cấp, tất cả lực chú ý đều đặt trên người Mộ Thần, quá mức khinh thị Diệp Thạch, cho nên mới có thể bị Diệp Thạch bạo thành một đoàn huyết vụ.
Nhưng vô luận như thế nào, võ tôn chính là võ tôn, thế mà lại bị Diệp Thạch dùng một chiêu bạo thành huyết vụ, không thể không nói, Diệp Thạch thật sự cường đại, hoặc là nên nói, Nguyên Thủy Trận Văn thật sự cường đại.
Bạch Thừa Phong trừng lớn mắt, một lúc lâu mới lấy lại tinh thần: “Thần Tinh, không ngờ con ngươi bưu hãn vậy luôn.”
Bạch Thần Tinh híp mắt thầm nghĩ, lợi hại không phải là Diên Tinh, mà là Nguyên Thủy Trận Văn.
“Thằng nhóc, ngươi dám!” Một võ tôn khác của Mệnh Tộc vô cùng phẫn nộ bổ nhào tới Diệp Thạch.
Bạch Thần Tinh vung tay áo lên, đánh bay tên võ tôn dám ra tay với Diệp Thạch.
Bạch Thần Tinh vừa ra tay, tên võ tôn Mệnh Tộc kia liền bay ngược ra ngoài.
Bạch Thần Tinh đã nhiều năm chưa ra tay, nhưng hắn là võ tôn cửu tinh hàng thật giá thật, còn tu luyện Luyện Trận Nhập Thể có thể vượt cấp khiêu chiến, những võ tôn bình thường căn bản không phải đối thủ.
“Bạch Thần Tinh, ngươi nhất định phải tranh cũng nước đục này sao?” Một võ tôn Mệnh Tộc cả giận nói.
“Tuy thằng nhóc Mộ Thần này không nên thân, nhưng lại là con rể của ta, việc này ta không muốn quản cũng không được.” Bạch Thần Tinh sâu kín nói.
“Quy củ Bạch gia không phải là song nhi không cho gả ra ngoài sao, Bạch đạo hữu muốn phá hủy quy củ Bạch gia à?” Tên võ tôn kia lạnh lùng hỏi.
Bạch Thần Tinh nở nụ cười vân đạm phong khinh: “Quy củ Bạch gia không phải là song nhi không thể gả ra ngoài, mà là không thể gả cho phế vật. Nếu như Mộ Thần gây thất vọng không thêng qua được Bách Luyện Sát Trận, không cần các ngươi động thủ, ta sẽ tự mình xử lí hắn.”
“Bạch đạo hữu đây là nhất định muốn đối nghịch với Mệnh Tộc chúng ta?”
“Một đám các ngươi tuổi cũng đã một bó to, còn cùng hai tiểu bối so đo, không biết dọa người sao?” Bạch Thần Tinh chắp tay sau lưng, giọng nói tràn đầy mỉa mai.
Diệp Thạch mím môi, lặng lẽ ăn vào một viên đan dược khôi phục nguyên khí.
Trước đấy Diệp Thạch phát động một lần công kích kia, tuy rằng vô cùng sắc bén, nhưng một kích kia cũng cơ hồ tiêu hao nguyên lực của Diệp Thạch không còn một mảnh.
“Bạch đạo hữu, Mộ Thần đã giết Trang Du và đám Mộ Dung Phong, còn đoạt Linh Tháp của mấy người họ, hắn hẳn nên đưa ra một cái công đạo.” Cừu Tranh Vanh cười tủm tỉm nói.
Bạch Thần Tinh nhíu mày, Cừu Tranh Vanh là tháp chủ đan tháp, người này luôn không nhúng tay vào chuyện của những thế lực khác, lần này thế mà lại đứng ở bên Mệnh Tộc.
Có tháp chủ đan tháp đứng ra, sẽ trực tiếp ảnh hưởng tới lựa chọn của rất nhiều người.
Dù sao thì không có tu luyện giả nào mà tu luyện không cần đan dược.
Ân Nghịch Thiên cười nhạo lên tiếng: “Thiên tài địa bảo trên đời này, có năng lực thì tất nhiên đạt được, mấy tên Mộ Dung Phong kia bảo vệ không được thì có năng lực đòi công đạo với ai? Lại nói, từ khi nào mà Linh Tháp lại thành vật sở hữu của đám Mộ Dung Phong? Chẳng lẽ là Linh Tháp do mấy tên Mộ Dung Phong đó tạo ra? Ta rất bất ngờ nha, mấy tên phế vật đó có bực bản lĩnh này cơ à.”
Sắc mặt Cừu Tranh Vanh nhất thời biến đổi, ánh mắt không tốt nhìn Ân Nghịch Thiên, trên mặt Ân Nghịch Thiên lại treo nụ cười thong dong.
Ánh mắt Mộ Thần lãnh liệt nhìn Cừu Tranh Vanh.
Diệp Thạch đột nhiên da đầu tê rần, hô to một tiếng: “Cẩn thận!!!”
Một bàn tay khổng lồ chợt áp tới Mộ Thần.
Bạch Thần Tinh cùng Ân Nghịch Thiên đồng thời ra tay, chắn trước mặt Mộ Thần, sau đó, bàn tay khổng lồ kia ra hư chiêu, né qua hai người rồi hướng tiến về phía Mộ Thần.
Diệp Thạch rất muốn tiến lên che trước mặt Mộ Thần, nhưng một chút tác dụng cũng không có.
Mộ Thần đen mặt, sớm biết vậy hắn liền không nên cùng đám người Mệnh Tộc nói chuyện vô nghĩa, hẳn nên vừa ra bí cảnh liền truyền tống rời đi, thật ra trước khi hắn tiến vào bí cảnh đã có bố trí liên hoàn truyền tống trận, có thể không dừng truyền tống đi xa ngàn dặm.
Mộ Thần đột nhiên cảm giác thân thể chợt nhẹ, Diệp Thạch và Mộ Thần đồng thời bị xách qua một bên.
Cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết khiến trong lòng Mộ Thần thoải mái một trận.
Một bạch y nam tử lẳng lặng đứng ở trước mặt Mộ Thần Diệp Thạch, nam tử thoạt nhìn còn rất trẻ, nhưng lại có cảm giác sâu không lường được.
Trên bầu trời chợt hiện ra một hắc y nam nhân, hắc y nam nhân nhìn chằm chằm bạch y nam tử hồi lâu, rồi mới lạnh lùng nói: “Không ngờ ngươi vẫn còn sống.”
“Ngươi còn chưa chết, ta sao có thể chết?” Vẻ mặt Bạch y nam tử ôn nhuận như ngọc, nghe vậy bình thản nói.
Hắc y nam nhân nhìn Mộ Thần, cười cười nói với bạch y nam tử: “Hôm nay nhìn trên mặt mũi của ngươi, ta bỏ qua hai tiểu quỷ này một lần.”
Bạch y nam tử chắp tay sau lưng, không nói gì, ánh mắt thản nhiên nhìn theo hắc y nam nhân đi xa.
Thình lình xảy ra bạch y nam tử cùng hắc y nam nhân, dẫn đến trong lòng mọi người liên tục kêu to, nhưng ở hiện trường lại không có chút tiếng động.
Bạch Thần Tinh cau mày, Mệnh Tộc quả thật quá không biết xấu hổ, vì đối phó với Mộ Thần, lấy nhiều võ tôn khi ít thì thôi đi, thế mà ngay cả võ thánh cũng chạy đến.
“Các ngươi đi theo ta.” Bạch y nam tử thản nhiên đảo ánh mắt qua Bạch Thần Tinh, Mộ Thần và Diệp Thạch.
Mộ Thần và Diệp Thạch liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó đuổi theo bạch y nam tử, Bạch Thần Tinh thì bước ở phía sau Mộ Thần và Diệp Thạch.
Bạch y nam tử mang theo ba người vào một cái biệt viện, “Phương thuốc Phản Linh Đanđã lấy được?” Bạch y nam tử hỏi Mộ Thần.
Mộ Thần gật đầu: “Đã lấy được.”
“Cho ta xem.” Bạch y nam tử nói.
Mộ Thần lấy ra ngọc giản đưa cho bạch y nam tử, bạch y nam tử khắc lại một phần nội dung trong ngọc giản, sau đó cười với Mộ Thần: “Ta nghĩ hẳn là các ngươi đã đoán được, ta là tộc nhân Linh tộc.”
Mộ Thần gật đầu nói: “Đoán được một chút.”
“Vốn là Linh tộc cũng có phương thuốc Phản Linh Đan, nhưng đã thất lạc trong đại kiếp nạn Linh tộc mấy vạn năm trước.” Trên mặt Bạch y nam tử hiện lên vài phần tiếc nuối cùng thống hận.
Diệp Thạch có chút ngạc nhiên hỏi: “Đại kiếp nạn Linh tộc mấy vạn năm là cái gì?”
Trên mặt bạch y nam tử hiện lên vài phần lãnh ý, “Máu huyết Linh tộc đặc biệt, có rất nhiều diệu dụng, có thể đầu cơ kiếm lợi. Năm đó khiến cho rất nhiều chủng tộc mơ ước, Mệnh Tộc cũng ở trong đó, làm cho cả trăm tộc tạo thành liên minh, giết hại hậu duệ Linh tộc, thu thập máu huyết Linh tộc. Linh tộc bất đắc dĩ chỉ có thể ẩn lui núi rừng, mấy vạn năm không ra ngoài.”
Mộ Thần nhíu mày, huyết mạch Linh tộc dễ dàng hấp thu dược lực, tốc độ tu luyện cực nhanh, nhưng có lợi cũng có hại.
Bạch y nam tử nhìn Diệp Thạch, ôn hòa cười: “Ngươi hoài thai hai đứa, hai đứa nó đều có tư chất không tồi, phải chú ý đừng để bọn nó bị đói.”
Diệp Thạch mở to mắt, thì ra y mang song thai sao? Khó trách càng ngày càng mập, “Ta vẫn luôn ăn thịt thú bát cấp.”
Bạch y nam tử cười nhìn Diệp Thạch: “Đúng là có phúc khí.”
Trên mặt Diệp Thạch hiện lên vẻ đỏ ửng.
Bạch y nam tử lấy ra một cái ngọc giản đưa cho Mộ Thần, nói: “Ở đây có phương thuốc Thiên Linh Tố Cốt Đan, là một phương thuốc bát cấp trung kỳ, nếu ngươi nghĩ ra cách nào để cho Diệp Thạch ăn được loại đan này trước khi sinh ra hài tử, con của các ngươi muốn đạt tới thánh cấp sẽ bớt khó khăn hơn rất nhiều.”
“Đa tạ tiền bối.”
Diệp Thạch nắm chặt tay Mộ Thần, “Bí cảnh sắp bị hủy diệt.”
Mộ Thần bán ôm Diệp Thạch vào trong ngực.
Thân thể những người còn sống trong bí cảnh đồng thời sáng lên, sau đó liền bị truyền tống ra ngoài.
Diệp Thạch cảm thấy cơn choáng qua đi, liền xuất hiện bên ngoài bí cảnh, bên người lại mất đi bóng dáng Mộ Thần.
Diệp Thạch kinh hoảng một trận, đợi tới khi nhìn thấy Hà Tĩnh Nguyệt quen thuộc bên người, mới thả lỏng một ít, lúc tiến vào bí cảnh, người nào dựa vào gần thì truyền tống ra cũng như thế.
Hà Minh nhìn thấy Mộ Thần bên cạnh mình, sắc mặt tái nhợt, thân thể không kìm lòng nổi lui qua một ít.
Hà Tĩnh Nguyệt, Cổ Tiểu Nguyệt, Mạnh Tinh Nhi đưa ánh mắt quỷ dị nhìn Mộ Thần.
Hà Hiền cười khổ nhìn Mộ Thần, tuy rằng Mộ Thần vẫn là võ tông, nhưng thực lực lại tuyệt không yếu hơn ông, lúc trước ông vậy mà lại cảm thấy “Trần Mộc” không bằng Diệp Thạch, ông đúng là có mắt không tròng.
Diệp Thạch bước nhanh đi ra từ trong đám đệ tử Bạch gia, đứng ở bên người Mộ Thần.
Bạch Thần Tinh nhìn Diệp Thạch, trong mắt hiện lên vài phần bất đắc dĩ.
Từ lúc Trang Cẩn ra khỏi bí cảnh liền thương tâm muốn chết mà nhào qua một vị trưởng lão Mệnh Tộc, “Tổ gia gia, mấy người A Du, APhong đều bị Mộ Thần giếtrồi.”
Trang Cẩn nhớ tới trước khi tiến vào bí cảnh, đám người Mộ Dung Phong vẫn còn thoả thuê mãn nguyện vây quanh cạnh mình, hiện giờ lại chỉ còn một mình mình cô đơn chiếc bóng, nhất thời bi ai vô cùng.
Diệp Thạch nhíu mày, Trang Cẩn quả nhiên còn sống, đã treo giải thưởng hai viên đan dược bát cấp mà còn không bắt được Trang Cẩn, Trang Cẩn đúng là giỏi trốn!
“Mộ Thần, giaoLinh Tháp của năm người Mộ Dung Phong ra đây!” Một võ tôn Mệnh Tộc mở miệng.
Mộ Thần cười nhạo một tiếng: “Vui nhỉ? Dựa vào cái gì? Vật kia chính là thứ ta lấy đan dược đổi được.”
“Mộ Thần, ngươi vậy mà dám giết người Mệnh Tộc ta!”
“Nếu như bọn họ không chọc tới ta, ngươi nghĩ ta sẽ nguyện ý phản ứng tới một đám rác rưởi bọn họ à?” Mộ Thần không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp.
“Xú tiểu tử, không biết trời cao đất rộng!” Một võ tôn trưởng lão Mệnh Tộc bổ một chưởng về phía Mộ Thần, Mộ Thần giơ tay lên, đón một chưởng do tên trưởng lão kia bổ ra.
Cự chưởng hỏa diễm đánh tới, trưởng lão Mệnh Tộc nén giận bổ ra một chưởng, hai người đồng thời lui về phía sau một bước.
“Vô liêm sỉ!” Trưởng lão Mệnh Tộc thấy mình bị Mộ Thần bức lui, nhất thời giận dữ.
Lão giả lấy ra một cái vòng tròn, áp qua Mộ Thần, phía trên vòng tròn phiêu động ký hiệu, trận văn lóe ra, thoạt nhìn quả thực bất phàm.
Đôi mắt Mộ Thần híp lại, ném ra năm tờ phù thất cấp cực phẩm, “Bạo!”
“Oanh”, phù chú đánh lên vòng tròn, nhất thời bộc phát ra một cơn nổ mạnh hủy thiên diệt địa.
Vòng tròn kia ước chừng là bản mạng pháp khí của trưởng lão Mệnh Tộc, vòng tròn vừa bị hủy, trưởng lão Mệnh Tộc đang đối chiến với Mộ Thần nhất thời hộc máu liên tục.
“Tiểu súc sinh, muốn chết!” Ba võ tôn Mệnh Tộc còn lại vẫn luôn sống chết mặc bây, giờ đồng thời ra tay, công kích về phía Mộ Thần.
Một tòa Linh Tháp thật lớn hiện lên, bảo vệ Mộ Thần.
Cự chưởng hỏa diễm từ trên tay Mộ Thần đánh ra, Mộ Thần lấy một địch ba, chặn công kích của ba võ tôn Mệnh Tộc.
Diệp Thạch biến sắc, Mệnh Tộc thật đúng là không biết xấu hổ, lại xuất động ba võ tôn ra tay với một võ tông như Mộ Thần.
Chợt quyển sách màu hoàng kim hiện ra, “Trảm!”, Diệp Thạch quát một tiếng với nó.
Một trận văn đơn giản lại khó có thể nhìn thấu hiện ra, đánh vào trên người một võ tôn Mệnh Tộc.
“Oanh”, trong khoảnh khắc tên võ tôn Mệnh Tộc bị trận văn đánh vào, hắn nổ tung thành một đoàn huyết vụ.
Diệp Thạch ngơ ngác nhìn cảnh này, trái tim đập bịch bịch. Sau khi có được Nguyên Thủy Trận Văn, Diệp Thạch còn chưa kịp thực nghiệm uy lực của Nguyên Thủy Trận Văn, hôm nay vừa ra tay, không ngờ lập tức bạo chết một võ tôn, Diệp Thạch không khỏi tràn đầy kinh ngạc chớp chớp mắt.
Hà Hiền nhìn thấy, kích động cả người run run. Nguyên Thủy Trận Văn, uy lực của Nguyên Thủy Trận Văn quả nhiên khó có thể tưởng tượng.
“Sao có thể?” Hà Tĩnh Nguyệt không dám tin mở to mắt, Diệp Thạch quá mạnh mẽ rồi, tuy nói nàng vẫn luôn biết Diệp Thạch rất lợi hại, nhưng từ khi nào mà Diệp Thạch lợi hại thành như vậy rồi?
Tên võ tôn đối chiến với Diệp Thạch hẳn chỉ là một võ tôn mới tấn cấp, tất cả lực chú ý đều đặt trên người Mộ Thần, quá mức khinh thị Diệp Thạch, cho nên mới có thể bị Diệp Thạch bạo thành một đoàn huyết vụ.
Nhưng vô luận như thế nào, võ tôn chính là võ tôn, thế mà lại bị Diệp Thạch dùng một chiêu bạo thành huyết vụ, không thể không nói, Diệp Thạch thật sự cường đại, hoặc là nên nói, Nguyên Thủy Trận Văn thật sự cường đại.
Bạch Thừa Phong trừng lớn mắt, một lúc lâu mới lấy lại tinh thần: “Thần Tinh, không ngờ con ngươi bưu hãn vậy luôn.”
Bạch Thần Tinh híp mắt thầm nghĩ, lợi hại không phải là Diên Tinh, mà là Nguyên Thủy Trận Văn.
“Thằng nhóc, ngươi dám!” Một võ tôn khác của Mệnh Tộc vô cùng phẫn nộ bổ nhào tới Diệp Thạch.
Bạch Thần Tinh vung tay áo lên, đánh bay tên võ tôn dám ra tay với Diệp Thạch.
Bạch Thần Tinh vừa ra tay, tên võ tôn Mệnh Tộc kia liền bay ngược ra ngoài.
Bạch Thần Tinh đã nhiều năm chưa ra tay, nhưng hắn là võ tôn cửu tinh hàng thật giá thật, còn tu luyện Luyện Trận Nhập Thể có thể vượt cấp khiêu chiến, những võ tôn bình thường căn bản không phải đối thủ.
“Bạch Thần Tinh, ngươi nhất định phải tranh cũng nước đục này sao?” Một võ tôn Mệnh Tộc cả giận nói.
“Tuy thằng nhóc Mộ Thần này không nên thân, nhưng lại là con rể của ta, việc này ta không muốn quản cũng không được.” Bạch Thần Tinh sâu kín nói.
“Quy củ Bạch gia không phải là song nhi không cho gả ra ngoài sao, Bạch đạo hữu muốn phá hủy quy củ Bạch gia à?” Tên võ tôn kia lạnh lùng hỏi.
Bạch Thần Tinh nở nụ cười vân đạm phong khinh: “Quy củ Bạch gia không phải là song nhi không thể gả ra ngoài, mà là không thể gả cho phế vật. Nếu như Mộ Thần gây thất vọng không thêng qua được Bách Luyện Sát Trận, không cần các ngươi động thủ, ta sẽ tự mình xử lí hắn.”
“Bạch đạo hữu đây là nhất định muốn đối nghịch với Mệnh Tộc chúng ta?”
“Một đám các ngươi tuổi cũng đã một bó to, còn cùng hai tiểu bối so đo, không biết dọa người sao?” Bạch Thần Tinh chắp tay sau lưng, giọng nói tràn đầy mỉa mai.
Diệp Thạch mím môi, lặng lẽ ăn vào một viên đan dược khôi phục nguyên khí.
Trước đấy Diệp Thạch phát động một lần công kích kia, tuy rằng vô cùng sắc bén, nhưng một kích kia cũng cơ hồ tiêu hao nguyên lực của Diệp Thạch không còn một mảnh.
“Bạch đạo hữu, Mộ Thần đã giết Trang Du và đám Mộ Dung Phong, còn đoạt Linh Tháp của mấy người họ, hắn hẳn nên đưa ra một cái công đạo.” Cừu Tranh Vanh cười tủm tỉm nói.
Bạch Thần Tinh nhíu mày, Cừu Tranh Vanh là tháp chủ đan tháp, người này luôn không nhúng tay vào chuyện của những thế lực khác, lần này thế mà lại đứng ở bên Mệnh Tộc.
Có tháp chủ đan tháp đứng ra, sẽ trực tiếp ảnh hưởng tới lựa chọn của rất nhiều người.
Dù sao thì không có tu luyện giả nào mà tu luyện không cần đan dược.
Ân Nghịch Thiên cười nhạo lên tiếng: “Thiên tài địa bảo trên đời này, có năng lực thì tất nhiên đạt được, mấy tên Mộ Dung Phong kia bảo vệ không được thì có năng lực đòi công đạo với ai? Lại nói, từ khi nào mà Linh Tháp lại thành vật sở hữu của đám Mộ Dung Phong? Chẳng lẽ là Linh Tháp do mấy tên Mộ Dung Phong đó tạo ra? Ta rất bất ngờ nha, mấy tên phế vật đó có bực bản lĩnh này cơ à.”
Sắc mặt Cừu Tranh Vanh nhất thời biến đổi, ánh mắt không tốt nhìn Ân Nghịch Thiên, trên mặt Ân Nghịch Thiên lại treo nụ cười thong dong.
Ánh mắt Mộ Thần lãnh liệt nhìn Cừu Tranh Vanh.
Diệp Thạch đột nhiên da đầu tê rần, hô to một tiếng: “Cẩn thận!!!”
Một bàn tay khổng lồ chợt áp tới Mộ Thần.
Bạch Thần Tinh cùng Ân Nghịch Thiên đồng thời ra tay, chắn trước mặt Mộ Thần, sau đó, bàn tay khổng lồ kia ra hư chiêu, né qua hai người rồi hướng tiến về phía Mộ Thần.
Diệp Thạch rất muốn tiến lên che trước mặt Mộ Thần, nhưng một chút tác dụng cũng không có.
Mộ Thần đen mặt, sớm biết vậy hắn liền không nên cùng đám người Mệnh Tộc nói chuyện vô nghĩa, hẳn nên vừa ra bí cảnh liền truyền tống rời đi, thật ra trước khi hắn tiến vào bí cảnh đã có bố trí liên hoàn truyền tống trận, có thể không dừng truyền tống đi xa ngàn dặm.
Mộ Thần đột nhiên cảm giác thân thể chợt nhẹ, Diệp Thạch và Mộ Thần đồng thời bị xách qua một bên.
Cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết khiến trong lòng Mộ Thần thoải mái một trận.
Một bạch y nam tử lẳng lặng đứng ở trước mặt Mộ Thần Diệp Thạch, nam tử thoạt nhìn còn rất trẻ, nhưng lại có cảm giác sâu không lường được.
Trên bầu trời chợt hiện ra một hắc y nam nhân, hắc y nam nhân nhìn chằm chằm bạch y nam tử hồi lâu, rồi mới lạnh lùng nói: “Không ngờ ngươi vẫn còn sống.”
“Ngươi còn chưa chết, ta sao có thể chết?” Vẻ mặt Bạch y nam tử ôn nhuận như ngọc, nghe vậy bình thản nói.
Hắc y nam nhân nhìn Mộ Thần, cười cười nói với bạch y nam tử: “Hôm nay nhìn trên mặt mũi của ngươi, ta bỏ qua hai tiểu quỷ này một lần.”
Bạch y nam tử chắp tay sau lưng, không nói gì, ánh mắt thản nhiên nhìn theo hắc y nam nhân đi xa.
Thình lình xảy ra bạch y nam tử cùng hắc y nam nhân, dẫn đến trong lòng mọi người liên tục kêu to, nhưng ở hiện trường lại không có chút tiếng động.
Bạch Thần Tinh cau mày, Mệnh Tộc quả thật quá không biết xấu hổ, vì đối phó với Mộ Thần, lấy nhiều võ tôn khi ít thì thôi đi, thế mà ngay cả võ thánh cũng chạy đến.
“Các ngươi đi theo ta.” Bạch y nam tử thản nhiên đảo ánh mắt qua Bạch Thần Tinh, Mộ Thần và Diệp Thạch.
Mộ Thần và Diệp Thạch liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó đuổi theo bạch y nam tử, Bạch Thần Tinh thì bước ở phía sau Mộ Thần và Diệp Thạch.
Bạch y nam tử mang theo ba người vào một cái biệt viện, “Phương thuốc Phản Linh Đanđã lấy được?” Bạch y nam tử hỏi Mộ Thần.
Mộ Thần gật đầu: “Đã lấy được.”
“Cho ta xem.” Bạch y nam tử nói.
Mộ Thần lấy ra ngọc giản đưa cho bạch y nam tử, bạch y nam tử khắc lại một phần nội dung trong ngọc giản, sau đó cười với Mộ Thần: “Ta nghĩ hẳn là các ngươi đã đoán được, ta là tộc nhân Linh tộc.”
Mộ Thần gật đầu nói: “Đoán được một chút.”
“Vốn là Linh tộc cũng có phương thuốc Phản Linh Đan, nhưng đã thất lạc trong đại kiếp nạn Linh tộc mấy vạn năm trước.” Trên mặt Bạch y nam tử hiện lên vài phần tiếc nuối cùng thống hận.
Diệp Thạch có chút ngạc nhiên hỏi: “Đại kiếp nạn Linh tộc mấy vạn năm là cái gì?”
Trên mặt bạch y nam tử hiện lên vài phần lãnh ý, “Máu huyết Linh tộc đặc biệt, có rất nhiều diệu dụng, có thể đầu cơ kiếm lợi. Năm đó khiến cho rất nhiều chủng tộc mơ ước, Mệnh Tộc cũng ở trong đó, làm cho cả trăm tộc tạo thành liên minh, giết hại hậu duệ Linh tộc, thu thập máu huyết Linh tộc. Linh tộc bất đắc dĩ chỉ có thể ẩn lui núi rừng, mấy vạn năm không ra ngoài.”
Mộ Thần nhíu mày, huyết mạch Linh tộc dễ dàng hấp thu dược lực, tốc độ tu luyện cực nhanh, nhưng có lợi cũng có hại.
Bạch y nam tử nhìn Diệp Thạch, ôn hòa cười: “Ngươi hoài thai hai đứa, hai đứa nó đều có tư chất không tồi, phải chú ý đừng để bọn nó bị đói.”
Diệp Thạch mở to mắt, thì ra y mang song thai sao? Khó trách càng ngày càng mập, “Ta vẫn luôn ăn thịt thú bát cấp.”
Bạch y nam tử cười nhìn Diệp Thạch: “Đúng là có phúc khí.”
Trên mặt Diệp Thạch hiện lên vẻ đỏ ửng.
Bạch y nam tử lấy ra một cái ngọc giản đưa cho Mộ Thần, nói: “Ở đây có phương thuốc Thiên Linh Tố Cốt Đan, là một phương thuốc bát cấp trung kỳ, nếu ngươi nghĩ ra cách nào để cho Diệp Thạch ăn được loại đan này trước khi sinh ra hài tử, con của các ngươi muốn đạt tới thánh cấp sẽ bớt khó khăn hơn rất nhiều.”
“Đa tạ tiền bối.”
Tác giả :
Diệp Ức Lạc