Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng
Chương 28: Oan gia ngõ hẹp
Trần Mạc Nhiên khoanh tay nhìn Mộ Thần, vui sướng khi người gặp họa nói: “Ngươi chờ người? Ngươi chờ ai cơ? Không phải là vị hôn thê xấu xí không chịu được của ngươi đi?”
Mộ Thần nhăn mày, ngữ khí không tốt hỏi: “Ngươi đã gặp Thạch Đầu?”
“Gặp qua thì làm sao? Còn luyến tiếc để người khác nhìn sao? Vị hôn thê kia của ngươi ấy, diện mạo thì xấu nhưng tính tình ngược lại rất lớn!” Trần Mạc Nhiên lắc đầu đầy khinh thường.
Mộ Thần đen mặt, “Trần Mạc Nhiên, ngươi đừng nói bậy nói bạ, Thạch Đầu rất đẹp.”
Trần Mạc Nhiên không dám tin nhìn Mộ Thần, “Mộ Thần, ngươi đúng là biết nói đùa, người nọ có thể gọi là đẹp sao? Ngươi điên rồi!”
Trang Du mở tròn mắt thủy thủy nhuận nhuận nhìn Mộ Thần, nhẹ hít một hơi, giọng nói đầy thương hại: “Mộ Thần, Diệp Thạch không thích hợp với ngươi.”
Trong lòng Mộ Thần bực mình một trận, hận không thể chửi ầm lên với Trang Du, cuối cùng vẫn chỉ cắn răng nhẫn nhịn xuống, “Các ngươi mau vào đi!”
Trang Du nhìn Mộ Thần, “Mộ Thần, ngươi yên tâm đi, cuối cùng cũng sẽ xuất hiện người thích hợp với ngươi.”
Mộ Thần nghiến răng nói: “Biết.”
Mộ Thần có chút không kiên nhẫn có lệ với đám người Trang Du, đột nhiên đôi mắt phát hiện một đạo thân ảnh quen thuộc trong đám người.
Mộ Thần bỏ lại đám người Trang Du, bước nhanh tới nắm lấy tay Diệp Thạch đang muốn rời khỏi.
“Thạch Đầu, em muốn đi đâu! Hội đấu giá rất nhanh sẽ bắt đầu.” Mộ Thần nói, gắt gao nắm chặt tay Diệp Thạch.
Diệp Thạch thật vất vả mới lấy hết dũng khí đi tới tham gia hội đấu giá, nào biết, vừa tới trước cửa đấu giá hội, y lại phát hiện Mộ Thần đang đứng chung một chỗ với Trang Du, lúc này đang muốn lui về.
“Ngươi buông ra!” Diệp Thạch lắc lắc tay Mộ Thần, nói.
Mộ Thần gắt gao nắm tay Diệp Thạch, “Không buông, buông ra em sẽ bỏ chạy.”
“Ngươi không cần đón tiếp Trang Du sao?” Diệp Thạch buông mắt hỏi.
Mộ Thần lắc đầu, “Bên cạnh hắn có nhiều người như vậy, không cần ta đâu.”
Trang Du nhìn phương hướng Mộ Thần ly khai, hàng lông mày hơi nhăn lại.
Trần Mạc Nhiên nhìn từng hành động của Mộ Thần, không dám tin trừng lớn mắt, “Từ lúc nào mà phẩm vị của Mộ Thần lại biến thành như vậy rồi? Thật sự khó tưởng tượng.”
Diệp Thạch nhăn mày, “Ngươi buông ra đi, có nhiều người đang nhìn chúng ta kìa.”
Mộ Thần ngượng ngùng cười, “Vậy em đừng chạy! Em chạy, ta tất nhiên phải bắt em lại rồi.”
Diệp Thạch nhìn vẻ mặt vô lại của Mộ Thần, không biết làm thế nào mà thở dài.
“Được rồi, ngươi buông tay đi, ta không chạy là được.” Diệp Thạch bất đắc dĩ đồng ý.
Mộ Thần lại lắc đầu, “Ta nắm tay em đi, hiện tại nhiều người, một hồi em lạc đường thì sẽ rất phiền toái.”
Diệp Thạch đỏ mặt nói: “Ai sẽ bị lạc đường chứ! Ngươi mới bị lạc đường đó!”
Mộ Thần vội vàng gật đầu nói: “Đúng vậy, đúng vậy! Cảm giác về phương hướng của ta không tốt, dễ dàng lạc đường, cho nên, em phải dẫn ta đi.”
Diệp Thạch liếc mắt nhìn Mộ Thần, cuối cùng cũng không buông tay Mộ Thần ra.
Mộ Thần lôi kéo Diệp Thạch đi vào cửa khu đấu giá.
Mộ Thần có chút phiền muộn phát hiện, đám người Trang Du vẫn đứng ở trước cửa chưa đi.
“Các ngươi sao không đi vào đi? Hội đấu giá sắp bắt đầu rồi đấy.” Mộ Thần miễn cưỡng hỏi đám người trước mặt.
Trang Du nhíu mày nhìn Diệp Thạch, ánh mắt Trang Du rất thản nhiên, nhưng Diệp Thạch lại có một loại cảm giác vô cùng xấu hổ.
Mộ Thần nhận thấy Diệp Thạch đang bất an, không khỏi nắm chặt bàn tay của Diệp Thạch.
“Bọn ta đi trước đây.” Mộ Thần kéo Diệp Thạch nói.
Tay Diệp Thạch bị Mộ Thần nắm đi, tâm tình y có chút lạ.
Trần Mạc Nhiên nhìn bóng dáng Mộ Thần, kinh ngạc nói: “Mộ Thần là đang nghiêm túc hả? Phẩm vị của tên đó từ khi nào lại biến thành như vầy rồi?”
Mộ Thần kéo Diệp Thạch tới một căn phòng rồi ngồi xuống.
Diệp Thạch thấy Mộ Thần vẫn nắm tay mình, y muốn nói cái gì, giật giật môi, cuối cùng lại nuốt xuống lời nói trong miệng.
Phòng ở khu đấu giá Tế Nguyệt phân ba bảy loại, ghế lô Mộ Thần đang ngồi là loại thấp kém nhất, nhưng ngay cả như vậy, điều kiện ghế lô của Mộ Thần đang ngồi cũng tốt hơn nhiều so với ghế phổ thông phía dưới.
Người ngồi ở trong phòng có thể nhìn ra bên ngoài, nhưng người khác lại nhìn không được những gì ở trong phòng.
Mộ Thần có chút ngoài ý muốn phát hiện, Trang Du cư nhiên lại ngồi ở chỗ phổ thông phía dưới khu đấu giá.
“A Du, ta có phòng trên lầu, ngươi tới phòng ta đi, hoàn cảnh phòng kia cũng tương đối tốt.”
“A Du, tới phòng ta đi, phòng ta vị trí rất tốt.”
“A Du, tới phòng ta đi, phòng ta có tầm nhìn rất trống trải.”
… …
Mộ Thần không biết, Trang Du sở dĩ ngồi ở chỗ phổ thông, là bởi vì có quá nhiều lựa chọn, hắn không biết nên lựa chọn cái nào
Mộ Thần nhăn mày, ngữ khí không tốt hỏi: “Ngươi đã gặp Thạch Đầu?”
“Gặp qua thì làm sao? Còn luyến tiếc để người khác nhìn sao? Vị hôn thê kia của ngươi ấy, diện mạo thì xấu nhưng tính tình ngược lại rất lớn!” Trần Mạc Nhiên lắc đầu đầy khinh thường.
Mộ Thần đen mặt, “Trần Mạc Nhiên, ngươi đừng nói bậy nói bạ, Thạch Đầu rất đẹp.”
Trần Mạc Nhiên không dám tin nhìn Mộ Thần, “Mộ Thần, ngươi đúng là biết nói đùa, người nọ có thể gọi là đẹp sao? Ngươi điên rồi!”
Trang Du mở tròn mắt thủy thủy nhuận nhuận nhìn Mộ Thần, nhẹ hít một hơi, giọng nói đầy thương hại: “Mộ Thần, Diệp Thạch không thích hợp với ngươi.”
Trong lòng Mộ Thần bực mình một trận, hận không thể chửi ầm lên với Trang Du, cuối cùng vẫn chỉ cắn răng nhẫn nhịn xuống, “Các ngươi mau vào đi!”
Trang Du nhìn Mộ Thần, “Mộ Thần, ngươi yên tâm đi, cuối cùng cũng sẽ xuất hiện người thích hợp với ngươi.”
Mộ Thần nghiến răng nói: “Biết.”
Mộ Thần có chút không kiên nhẫn có lệ với đám người Trang Du, đột nhiên đôi mắt phát hiện một đạo thân ảnh quen thuộc trong đám người.
Mộ Thần bỏ lại đám người Trang Du, bước nhanh tới nắm lấy tay Diệp Thạch đang muốn rời khỏi.
“Thạch Đầu, em muốn đi đâu! Hội đấu giá rất nhanh sẽ bắt đầu.” Mộ Thần nói, gắt gao nắm chặt tay Diệp Thạch.
Diệp Thạch thật vất vả mới lấy hết dũng khí đi tới tham gia hội đấu giá, nào biết, vừa tới trước cửa đấu giá hội, y lại phát hiện Mộ Thần đang đứng chung một chỗ với Trang Du, lúc này đang muốn lui về.
“Ngươi buông ra!” Diệp Thạch lắc lắc tay Mộ Thần, nói.
Mộ Thần gắt gao nắm tay Diệp Thạch, “Không buông, buông ra em sẽ bỏ chạy.”
“Ngươi không cần đón tiếp Trang Du sao?” Diệp Thạch buông mắt hỏi.
Mộ Thần lắc đầu, “Bên cạnh hắn có nhiều người như vậy, không cần ta đâu.”
Trang Du nhìn phương hướng Mộ Thần ly khai, hàng lông mày hơi nhăn lại.
Trần Mạc Nhiên nhìn từng hành động của Mộ Thần, không dám tin trừng lớn mắt, “Từ lúc nào mà phẩm vị của Mộ Thần lại biến thành như vậy rồi? Thật sự khó tưởng tượng.”
Diệp Thạch nhăn mày, “Ngươi buông ra đi, có nhiều người đang nhìn chúng ta kìa.”
Mộ Thần ngượng ngùng cười, “Vậy em đừng chạy! Em chạy, ta tất nhiên phải bắt em lại rồi.”
Diệp Thạch nhìn vẻ mặt vô lại của Mộ Thần, không biết làm thế nào mà thở dài.
“Được rồi, ngươi buông tay đi, ta không chạy là được.” Diệp Thạch bất đắc dĩ đồng ý.
Mộ Thần lại lắc đầu, “Ta nắm tay em đi, hiện tại nhiều người, một hồi em lạc đường thì sẽ rất phiền toái.”
Diệp Thạch đỏ mặt nói: “Ai sẽ bị lạc đường chứ! Ngươi mới bị lạc đường đó!”
Mộ Thần vội vàng gật đầu nói: “Đúng vậy, đúng vậy! Cảm giác về phương hướng của ta không tốt, dễ dàng lạc đường, cho nên, em phải dẫn ta đi.”
Diệp Thạch liếc mắt nhìn Mộ Thần, cuối cùng cũng không buông tay Mộ Thần ra.
Mộ Thần lôi kéo Diệp Thạch đi vào cửa khu đấu giá.
Mộ Thần có chút phiền muộn phát hiện, đám người Trang Du vẫn đứng ở trước cửa chưa đi.
“Các ngươi sao không đi vào đi? Hội đấu giá sắp bắt đầu rồi đấy.” Mộ Thần miễn cưỡng hỏi đám người trước mặt.
Trang Du nhíu mày nhìn Diệp Thạch, ánh mắt Trang Du rất thản nhiên, nhưng Diệp Thạch lại có một loại cảm giác vô cùng xấu hổ.
Mộ Thần nhận thấy Diệp Thạch đang bất an, không khỏi nắm chặt bàn tay của Diệp Thạch.
“Bọn ta đi trước đây.” Mộ Thần kéo Diệp Thạch nói.
Tay Diệp Thạch bị Mộ Thần nắm đi, tâm tình y có chút lạ.
Trần Mạc Nhiên nhìn bóng dáng Mộ Thần, kinh ngạc nói: “Mộ Thần là đang nghiêm túc hả? Phẩm vị của tên đó từ khi nào lại biến thành như vầy rồi?”
Mộ Thần kéo Diệp Thạch tới một căn phòng rồi ngồi xuống.
Diệp Thạch thấy Mộ Thần vẫn nắm tay mình, y muốn nói cái gì, giật giật môi, cuối cùng lại nuốt xuống lời nói trong miệng.
Phòng ở khu đấu giá Tế Nguyệt phân ba bảy loại, ghế lô Mộ Thần đang ngồi là loại thấp kém nhất, nhưng ngay cả như vậy, điều kiện ghế lô của Mộ Thần đang ngồi cũng tốt hơn nhiều so với ghế phổ thông phía dưới.
Người ngồi ở trong phòng có thể nhìn ra bên ngoài, nhưng người khác lại nhìn không được những gì ở trong phòng.
Mộ Thần có chút ngoài ý muốn phát hiện, Trang Du cư nhiên lại ngồi ở chỗ phổ thông phía dưới khu đấu giá.
“A Du, ta có phòng trên lầu, ngươi tới phòng ta đi, hoàn cảnh phòng kia cũng tương đối tốt.”
“A Du, tới phòng ta đi, phòng ta vị trí rất tốt.”
“A Du, tới phòng ta đi, phòng ta có tầm nhìn rất trống trải.”
… …
Mộ Thần không biết, Trang Du sở dĩ ngồi ở chỗ phổ thông, là bởi vì có quá nhiều lựa chọn, hắn không biết nên lựa chọn cái nào
Tác giả :
Diệp Ức Lạc