Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng
Chương 25: Ủy khuất
“Ngươi nói Trần thiếu muốn gặp ta?” Diệp Thạch cau mày không kiên nhẫn.
“Đúng thế.” Gã sai vặt gật đầu nói.
“Không gặp! Cho rằng ta là con khỉ hay sao mà ai tới đây cũng phải nhìn một cái, cứ muốn đùa giỡn thì đùa giỡn sao?” Diệp Thạch nhíu mày tức giận nói.
“Thạch Đầu, Trần Mạc Nhiên chính là Trần gia thiếu gia đó! Chưởng quầy của chúng ta cũng đắc tội không nổi đâu, ngươi cố gắng đi gặp mặt một lần đi, đừng ném mặt mũi của người ta.” Gã sai vặt nhìn sắc mặt Diệp Thạch khó coi, nhỏ giọng nói.
Diệp Thạch mím môi, y rốt cuộc chỉ là người yếu, lời nhẹ, gặp người nào cũng phải xem sắc mặt, ai cũng không cần cho y mặt mũi.
Trần Đạt nói với Diệp Thạch, “Thạch Đầu, con ra gặp một chút đi, đừng đắc tội người ta.”
Trần Đạt cũng rất nghẹn khuất, chỉ là bọn hắn vừa mới đến, lại không rõ thái độ của Mộ gia, không nên đắc tội bọn địa đầu xà ở Mặc Thành.
Diệp Thạch cắn môi, không cam lòng nói: “Được rồi.”
Trần Mạc Nhiên gọi một bàn đồ ăn, bày ra khuôn mặt tươi cười ngồi bên cạnh Trang Du.
Diệp Thạch nhìn bộ dáng nịnh nọt của Trần Mạc Nhiên, không khỏi khinh thường trong lòng.
“Ngươi tìm ta?” Diệp Thạch thản nhiên hỏi Trần Mạc Nhiên.
Trần Mạc Nhiên sửng sốt một chút, lập tức từ trên xuống dưới đánh giá Diệp Thạch một phen, ngữ khí cổ quái hỏi: “Ngươi chính là Diệp Thạch?”
Diệp Thạch gật đầu, “Đúng vậy.”
Sắc mặt Trần Mạc Nhiên trở nên cổ quái, hỏi: “Ngươi có quan hệ gì với Mộ Thần?”
Cái dạng thái độ thẩm vấn phạm nhân kia của Trần Mạc Nhiên làm cho Diệp Thạch có chút không kiên nhẫn, y nhíu mày, “Không có quan hệ gì.”
Trần Mạc Nhiên không cho là đúng, “Không phải đâu, ta nghe nói ngươi có hôn ước với Mộ Thần, hắn đến tìm ngươi không chỉ một lần.”
“Việc của Mộ Thần thì có quan hệ với ngươi à?” Diệp Thạch nhăn mày hỏi.
“Đương nhiên là có quan hệ rồi, ta và Mộ Thần là huynh đệ tốt đó, chuyện của hắn chính là chuyện của ta.” Trần Mạc Nhiên hiên ngang lẫm liệt nói.
Diệp Thạch ở trong lòng cười nhạo một tiếng, y tuy rằng chỉ mới đến Mặc Thành không lâu, nhưng cũng biết Trần Mạc Nhiên và Mộ Thần cực kỳ không hợp nhau. Hai người là huynh đệ tốt? Đây quả thực là chuyện cười.
Trần Mạc Nhiên đánh giá Diệp Thạch, vẻ mặt ghét bỏ, “Khó trách gần đây tâm tính Mộ Thần thay đổi lớn, ngay cả cửa cũng không ra, ra là bị vị hôn thê xấu như này đả kích! Nếu như ta có một vị hôn thê như vậy, tâm tính ta cũng sẽ biến lớn.”
Diệp Thạch nghe lời nói của Trần Mạc Nhiên, mặt nhất thời xanh trắng một trận.
“Trần thiếu còn có việc gì không? Không có việc gì thì ta đi xuống.” Diệp Thạch lạnh mặt nói.
Trần Mạc Nhiên cười lạnh, “Diện mạo không ra làm sao, tính tình ngược lại rất lớn!”
Diệp Thạch hận không thể dùng một bàn tay tát lên mặt Trần Mạc Nhiên, rốt cuộc nhịn xuống, nén giận đi ra, Trần Mạc Nhiên nhìn thấy Diệp Thạch rời đi, cũng không ra tay ngăn trở.
“Không ngờ vị hôn thê của Mộ Thần lại hung dữ như vậy.” Trần Mạc Nhiên đầy vui sướng khi người gặp họa nói.
“Mộ Thần hắn… thật đáng thương.” Trang Du thở dài đầy đồng tình.
Diệp Thạch nghe thấy Trang Du đồng tình cảm thán, không biết làm sao, trong tim hoảng hốt một trận, đôi mắt nhịn không được mà chua xót, Diệp Thạch thật vất vả mới nhịn xuống không để cho nước mắt từ trong hốc mắt rơi xuống.
Trần Mạc Nhiên cười nói: “Ta nghe nói, Diệp Thạch đang chặt thịt trong tửu lâu, tên Mộ Thần kia cũng quá không phúc hậu rồi, tốt xấu gì thì đó cũng là vị hôn thê của hắn, tuy rằng diện mạo hơi xấu một chút, nhưng cũng không nên để cho một song nhi như y trong tửu lâu cả ngày giao tiếp với súc sinh chứ.”
Trang Du lắc lắc đầu, “Chỉ là vị hôn thê mà thôi, y có thể lập gia đình với Mộ Thần hay không thì còn khó nói lắm.”
“Đúng thế.” Gã sai vặt gật đầu nói.
“Không gặp! Cho rằng ta là con khỉ hay sao mà ai tới đây cũng phải nhìn một cái, cứ muốn đùa giỡn thì đùa giỡn sao?” Diệp Thạch nhíu mày tức giận nói.
“Thạch Đầu, Trần Mạc Nhiên chính là Trần gia thiếu gia đó! Chưởng quầy của chúng ta cũng đắc tội không nổi đâu, ngươi cố gắng đi gặp mặt một lần đi, đừng ném mặt mũi của người ta.” Gã sai vặt nhìn sắc mặt Diệp Thạch khó coi, nhỏ giọng nói.
Diệp Thạch mím môi, y rốt cuộc chỉ là người yếu, lời nhẹ, gặp người nào cũng phải xem sắc mặt, ai cũng không cần cho y mặt mũi.
Trần Đạt nói với Diệp Thạch, “Thạch Đầu, con ra gặp một chút đi, đừng đắc tội người ta.”
Trần Đạt cũng rất nghẹn khuất, chỉ là bọn hắn vừa mới đến, lại không rõ thái độ của Mộ gia, không nên đắc tội bọn địa đầu xà ở Mặc Thành.
Diệp Thạch cắn môi, không cam lòng nói: “Được rồi.”
Trần Mạc Nhiên gọi một bàn đồ ăn, bày ra khuôn mặt tươi cười ngồi bên cạnh Trang Du.
Diệp Thạch nhìn bộ dáng nịnh nọt của Trần Mạc Nhiên, không khỏi khinh thường trong lòng.
“Ngươi tìm ta?” Diệp Thạch thản nhiên hỏi Trần Mạc Nhiên.
Trần Mạc Nhiên sửng sốt một chút, lập tức từ trên xuống dưới đánh giá Diệp Thạch một phen, ngữ khí cổ quái hỏi: “Ngươi chính là Diệp Thạch?”
Diệp Thạch gật đầu, “Đúng vậy.”
Sắc mặt Trần Mạc Nhiên trở nên cổ quái, hỏi: “Ngươi có quan hệ gì với Mộ Thần?”
Cái dạng thái độ thẩm vấn phạm nhân kia của Trần Mạc Nhiên làm cho Diệp Thạch có chút không kiên nhẫn, y nhíu mày, “Không có quan hệ gì.”
Trần Mạc Nhiên không cho là đúng, “Không phải đâu, ta nghe nói ngươi có hôn ước với Mộ Thần, hắn đến tìm ngươi không chỉ một lần.”
“Việc của Mộ Thần thì có quan hệ với ngươi à?” Diệp Thạch nhăn mày hỏi.
“Đương nhiên là có quan hệ rồi, ta và Mộ Thần là huynh đệ tốt đó, chuyện của hắn chính là chuyện của ta.” Trần Mạc Nhiên hiên ngang lẫm liệt nói.
Diệp Thạch ở trong lòng cười nhạo một tiếng, y tuy rằng chỉ mới đến Mặc Thành không lâu, nhưng cũng biết Trần Mạc Nhiên và Mộ Thần cực kỳ không hợp nhau. Hai người là huynh đệ tốt? Đây quả thực là chuyện cười.
Trần Mạc Nhiên đánh giá Diệp Thạch, vẻ mặt ghét bỏ, “Khó trách gần đây tâm tính Mộ Thần thay đổi lớn, ngay cả cửa cũng không ra, ra là bị vị hôn thê xấu như này đả kích! Nếu như ta có một vị hôn thê như vậy, tâm tính ta cũng sẽ biến lớn.”
Diệp Thạch nghe lời nói của Trần Mạc Nhiên, mặt nhất thời xanh trắng một trận.
“Trần thiếu còn có việc gì không? Không có việc gì thì ta đi xuống.” Diệp Thạch lạnh mặt nói.
Trần Mạc Nhiên cười lạnh, “Diện mạo không ra làm sao, tính tình ngược lại rất lớn!”
Diệp Thạch hận không thể dùng một bàn tay tát lên mặt Trần Mạc Nhiên, rốt cuộc nhịn xuống, nén giận đi ra, Trần Mạc Nhiên nhìn thấy Diệp Thạch rời đi, cũng không ra tay ngăn trở.
“Không ngờ vị hôn thê của Mộ Thần lại hung dữ như vậy.” Trần Mạc Nhiên đầy vui sướng khi người gặp họa nói.
“Mộ Thần hắn… thật đáng thương.” Trang Du thở dài đầy đồng tình.
Diệp Thạch nghe thấy Trang Du đồng tình cảm thán, không biết làm sao, trong tim hoảng hốt một trận, đôi mắt nhịn không được mà chua xót, Diệp Thạch thật vất vả mới nhịn xuống không để cho nước mắt từ trong hốc mắt rơi xuống.
Trần Mạc Nhiên cười nói: “Ta nghe nói, Diệp Thạch đang chặt thịt trong tửu lâu, tên Mộ Thần kia cũng quá không phúc hậu rồi, tốt xấu gì thì đó cũng là vị hôn thê của hắn, tuy rằng diện mạo hơi xấu một chút, nhưng cũng không nên để cho một song nhi như y trong tửu lâu cả ngày giao tiếp với súc sinh chứ.”
Trang Du lắc lắc đầu, “Chỉ là vị hôn thê mà thôi, y có thể lập gia đình với Mộ Thần hay không thì còn khó nói lắm.”
Tác giả :
Diệp Ức Lạc