Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng
Chương 215
“Đó là cái gì thế?” Diệp Thạch mắt sắc phát hiện bên cạnh nguyên thạch truyền thừa có một khối ngọc thạch trong suốt.
“Đây là ngọc bài truyền thừa.” Ánh mắt Mạc Vân cực nóng nói.
“Lại không có tác dụng sao?” Diệp Thạch thất vọng hỏi.
Mạc Vân không cho là đúng: “Cũng không phải, ngọc bài truyền thừa có yêu cầu phải là tinh thần lực cùng huyết thống mới có thể phá giải cấm chế tầng ngoài.” Nếu cấm chế bên ngoài ngọc bài không thể phá giải thì tất nhiên là không có tác dụng với bọn họ. Nhưng nếu Mộc Minh Phong có thể trợ giúp bọn họ thì liền khác.
“Ta thử xem.” Mộ Thần cầm lấy ngọc bài, trực tiếp đưa linh hồn lực vào.
“Đừng!” Mạc Vân hô to một tiếng, nhưng đã không còn kịp. Nếu như không có cùng tinh thần lực thì sẽ bị cấm chế mạnh mẽ bài trừ, sẽ hủy diệt ngọc bài.
Thế nhưng không ngờ, ngọc bài không bị vỡ, mà tầng cấm chế bên ngoài lại bị phá đi.
“Sao có thể? Mộ Thần có tinh thần lực cùng huyết thống với vị cường giả kia? Chẳng lẽ các ngươi có quan hệ cùng huyết thống??” Vẻ mặt Mạc Vân cổ quái.
Nghe được Mạc Vân nói, tinh thần Mộc Minh Phong lập tức buộc chặt. Nếu như Mộ Thần là người Kim gia, vậy nguyên thạch truyền thừa này sẽ thuộc sở hữu của Mộ Thần! Không có khả năng!
Mộ Thần lắc đầu, mỉm cười bất đắc dĩ: “Ta sao có thể có quan hệ gì với vị cường giả đó chứ. Ta chỉ bắt chước tinh thần lực của Mộc thiếu mà thôi.”
Mạc Vân sửng sốt, nếu như lúc bắt chước tinh thần lực có một chút sai lầm thì ngọc bài kia sẽ bị hủy, vậy mà Mộ Thần thật sự dám xuống tay. Đây là do tự tin, hay là do không quan tâm đây?
Mộ Thần híp mắt, nếu không phải do hắn tự mình đọc lấy nội dung trong ngọc bài thì hắn sẽ không buông tâm tư. Những thứ có vấn đề, hắn đều tình nguyện hủy nó!
Mộ Thần nhanh chóng xem nội dung trong ngọc bài, ghi nhớ lại một phần nội dung trong đó, sau đấy ném ngọc bài trên tay cho Mộc Minh Phong.
Mộc Minh Phong tiếp nhận ngọc bội, sắc mặt hơi đổi. Mộ Thần vốn có thể để cho mình cởi bỏ cấm chế, nhưng chỉ sợ là do người này không tin tưởng mình.
Diệp Thạch hỏi Mộ Thần: “Mộ Thần, trong ngọc bài viết những gì?”
“Là những tâm đắc tu luyện của vị võ tông kia, ta nghĩ ông ngoại nhất định sẽ cảm thấy rất hứng thú.” Mộ Thần trả lời.
Đôi mắt Diệp Thạch lóe lên, “Thiệt hả?”
Cấm chế bị phá bỏ, trong đó có hai phần tâm đắc, một phần thật và một phần giả. Khi Mộ Thần bắt chước linh hồn lực Mộc Minh Phong thì thấy được hai phần tâm đắc, nhưng khi dùng linh hồn lực của chính hắn thì lại chỉ thấy phần giả kia.
Nếu cấm chế ngọc bài truyền thừa này là do Mộc Minh Phong phá, Mộ Thần thật sự không xác định Mộc Minh Phong sẽ cho bọn họ phần nào.
Mộc Minh Phong quét nhìn nội dung trong ngọc bài, trong khoảnh khắc đó liền bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh. Vị tổ tiên này quả là giả dối, nhưng chắc vị ấy đại khái cũng không ngờ người cùng con cháu mình tiến vào lại là một người vô cùng đáng sợ. Mộ Thần có ghi hận trong lòng hay không đây? Mình sẽ không nhờ thủ đoạn của tổ tiên mà bị hại chết chứ??
Mộc Minh Phong có hơi khó khăn giải thích: “Mộ thiếu, ta thật sự không biết…”
Mộ Thần khoát tay nói: “Ngươi ở chỗ này hấp thu căn nguyên đi.”
Mộc Minh Phong thấy Mộ Thần không có ý theo đuổi chuyện này thì thở ra một hơi.
Mạc Vân và Diệp Thạch thì lại khó hiểu nhìn một màn này.
… …
“Chúng ta tới chỗ khác thôi.” Mộ Thần nói.
Mạc Vân gật gật đầu, nói: “Được đó! Nhưng chỉ sợ là bên trong bí cảnh này, thứ trân quý nhất chính là nguyên thạch truyền thừa kia.”
“Đúng vậy.”
Vận khí Mộc Minh Phong rất tốt, chờ tới khi đã hoàn toàn luyện hóa nguyên thạch truyền thừa, không biết tu vi của người này sẽ tăng tới trình độ gì nữa.
Nhưng, truyền thừa nguyên thạch có ưu điểm, thì cũng có khuyết điểm. Dựa vào nguyên thạch này, Mộc Minh Phong muốn trở thành võ hoàng thì không là việc gì khó, nhưng nếu muốn tiến lên võ tông thì sẽ khó khăn hơn bình thường rất nhiều.
Thế nhưng, ‘võ tông’ đối với đại đa số tu luyện giả mà nói, đó chỉ là một nhân vật thần thoại hư vô mờ mịt.
Mộc Minh Phong lưu lại, thấy đám người Mộ Thần đã rời đi liền không tiếng động thở ra một hơi. Có được nguyên thạch truyền thừa thì hắn đã là người được lợi nhất trong chuyến này.
Ba người Mộ Thần đi vào một căn phòng, trong phòng có không ít thư tịch.
“Tìm được rồi!” Diệp Thạch vui mừng thốt lên.
Mộ Thần bước tới nhìn, thì ra đó là nửa bộ còn lại của Bách Quyết Luyện Thể.
“Chúc mừng Diệp thiếu.” Mạc Vân nói.
Diệp Thạch cười tươi như nhặt được chí bảo, thu lại quyển sách vào nhẫn.
Mạc Vân tờ trên giá sách tìm được một cái hộp, trên hộp rơi đầy tro bụi.
Mạc Vân mở hộp ra, thấy trong hộp có một đoạn kiếm, một quả thiết cầu loang lổ vết tích và một cái mai rùa.
“Võ tông cũng thích nhặt hàng rách nát sao?!” Diệp Thạch bước tới nhìn rồi bĩu môi nói.
Mạc Vân cầm đoạn kiếm lên, ngạc nhiên than nhẹ: “Thật nhẹ!”
Diệp Thạch lấy cầm thử, “Đúng là nhẹ thiệt! Thanh kiếm này dùng nguyên liệu gì tạo ra vậy? Sao lại nhẹ được tới như thế?”
Mạc Vân lấy ra một kiện pháp khí ngũ cấp, cầm đoạn kiếm chém thẳng về pháp khí, pháp khí lập tức bị cắt thành hai nửa.
Diệp Thạch thấy một màn như vậy, nhất thời cứng người.
Mạc Vân yêu thích thưởng thức đoạn kiếm trên tay, đôi mắt sáng lên.
Mộ Thần nói với Mạc Vân: “Nếu Mạt thiếu thích đoạn kiếm này thì cứ lấy đi.”
Mạc Vân sửng sốt một chút rồi hỏi: “Mộ thiếu nỡ sao?”
Mộ Thần không để bụng: “Chỉ là một đoạn kiếm mà thôi. Nếu như còn hoàn hảo thì ta thật sự không nỡ.”
“Cảm ơn Mộ thiếu.” Mạc Vân cười cảm ơn.
Luyện khí sư đều rất yêu thích việc nghiên cứu những nguyên liệu luyện khí kỳ quái. Tuy rằng Mộ Thần hắn cũng là luyện khí sư, nhưng hắn lại không có hứng thú quá lớn về luyện khí. Pháp khí dù tốt, nhưng nếu pháp khí quá tốt thì sẽ rất dễ xem nhẹ việc tu luyện của bản thân.
Diệp Thạch bĩu môi, nhưng cũng không nói gì.
“Viên hạt châu màu đen này là gì thế?” Diệp Thạch hỏi.
Có thể được võ tông cất giữ thì hẳn đó không phải là thứ gì đơn giản.
Mộ Thần phóng ra linh hồn lực, linh hồn lực Mộ Thần vừa tiếp xúc với hạt châu thì lập tức bị hấp thu không còn một mảnh.
Mộ Thần sửng sốt, hắn tu luyện lâu như vậy mà còn chưa từng gặp được loại tình huống này.
Diệp Thạch thấy bộ dáng Mộ Thần thì hỏi: “Sao vậy?”
“Cũng không có gì, hình như hạt châu này có chút không tầm thường, nhưng ta vẫn chưa biết dùng như thế nào.” Mộ Thần trả lời.
“Trước tiên cứ thu vào đã.” Diệp Thạch nói.
… …
Bọn họ còn đang tiếp tục tra xét thì một tiếng nổ mạnh bỗng truyền tới.
Đôi mắt Diệp Thạch lạnh như băng nhìn về phía con đường lúc nãy đi vào, “Chúng ta bị theo dõi.”
Mộ Thần gật đầu: “Cũng có thể.”
Mạc Vân híp mắt, dám nổ cửa vào trong lúc này, người tới tuyệt đối là võ hoàng.
Diệp Thạch và Mộ Thần đều ở đây, võ vương không có lá gan lớn như vậy.
“Cánh cửa đó sẽ không bị nổ tung chứ?” Diệp Thạch chần chờ hỏi.
Mộ Thần lắc đầu: “Đương nhiên sẽ không. Đây dù gì cũng là cửa trong di tích võ tông, nếu muốn công phá cửa thì ít nhất cũng phải tốn mấy tháng.” Cái di tích võ tông này đã che mắt một đám võ hoàng bên ngoài nhiều năm như vậy cơ mà!
“Lỡ như là người Mộc gia thì sao?” Diệp Thạch lo lắng.
Mộ Thần lắc đầu: “Không biết, nhưng hẳn là không phải.”
Nếu hắn không có đoán sai thì Mộc Minh Phong chắc đã sớm biết ở đây có nguyên thạch truyền thừa. Có được nguyên thạch truyền thừa trợ giúp, Mộc Minh Phong chính là người được lợi lớn nhất trong lần này. Chắc chắn người Mộc gia sẽ không tới nhiễu loạn Mộc Minh Phong tiếp nhận truyền thừa vào lúc này.
Mạc Vân lấy lại bình tĩnh, Diệp Thạch đã tiến vào võ hoàng, cho dù bên ngoài có võ hoàng thì phần thắng bên bọn họ cũng vẫn rất lớn.
“Bên này đều đã xem xét hết rồi. Nếu các ngươi không có để ý tới thứ tốt gì thì chúng ta vòng lại tìm Mộc Minh Phong đi.” Mạc Vân nói.
Mộ Thần gật đầu: “Được.”
Diệp Thạch than thở nói: “Ta nói nha, đồ trong di tích này thật sự khiêm tốn hơn cái di tích trước kia quá trời. Vị võ tông này có vẻ nghèo hơn vị kia nhỉ?”
Mộ Thần gật đầu đồng ý: “Đúng là vậy thật.”
Mạc Vân cười bất đắc dĩ: “Thất cấp linh thảo đã là vật hiếm có khó tìm, mà Thất Thải Liên lại là linh dược hiếm có thể giúp võ hoàng tiến vào cảnh giới võ tông. Lần này có được Thất Thải Liên đã là không tệ rồi.”
Diệp Thạch nghiêng đầu: “Nói cũng phải.”
… …
Ba người họ tìm xong mọi thứ trong bí cảnh rồi vòng lại tìm Mộc Minh Phong.
Cái trán Mộc Minh Phong đầy mồ hôi, thực lực đã tiến vào cảnh giới võ vương nhị tinh.
“Tốc độ tu luyện thật nhanh!” Diệp Thạch nói thầm.
Nguyên thạch truyền thừa trước mặt Mộc Minh Phong đã nhỏ đi không ít.
Mạc Vân híp mắt nghĩ, một bước lên trời, thật sự có thể nói là một bước lên trời! Thủ đoạn của võ tông đúng thật là quỷ thần khó lường.
Nhưng muốn bảo tồn nguyên lực của mình để luyện thành nguyên thạch truyền thừa, nghe nói linh hồn của võ tông sẽ bị mai một, từ nay về sau sẽ không có khả năng luân hồi.
“Để Mộc thiếu có thể triệt để luyện hóa nguyên thạch truyền thừa thì chỉ sợ phải có thời gian bảy ngày.” Mạc Vân suy nghĩ rồi nói.
“Bảy ngày cơ á?!” Diệp Thạch nhăn chặt mày, thời gian dài như vậy, không biết bên ngoài sẽ biến thành cái dạng gì nữa.
Mạc Vân thấy vẻ ưu buồn trên mặt Diệp Thạch thì nói: “Thừa dịp lúc này người bên ngoài chưa có tiến vào, không bằng lúc này Mộ thiếu thử đánh sâu vào cảnh giới võ hoàng.”
Mạc Vân nhìn rất rõ, lúc trước khi ở trong ao sen, Mộ Thần cũng có thể thăng cấp lên võ hoàng, nhưng mà do lúc ấy Diệp Thạch muốn thăng cấp nên Mộ Thần mới không yên lòng mà hộ pháp cho y, thế nên mới chậm trễ tới bây giờ.
Diệp Thạch sáng mắt lên: “Đúng vậy! Mộ Thần, cảnh giới võ hoàng rất khác, như thoát thai hoán cốt vậy đó.”
Mộ Thần suy nghĩ rồi gật đầu đồng ý: “Cũng được.”
Để ngừa vạn nhất, Mộ Thần cố ý bố trí vài cái trận pháp ngăn chặn tại cánh cửa đang rầm rầm rung động kia.
Diệp Thạch canh giữ bên cạnh Mộ Thần.
Mộ Thần phất tay, đám nguyên thạch lập tức hiện ra, chồng chất như núi, phủ kín cả mặt đất.
Mạc Vân tràn đầy hâm mộ nói: “Giá trị con người của Mộ thiếu thật phong phú.” Võ vương bình thường nếu muốn có nhiều nguyên thạch như vậy thì phải tiêu tốn cả trăm năm thời gian để tích lũy. Mấy năm nay phụ thân vì giải độc cho hắn, cũng không còn lại bao nhiêu nguyên thạch.
Diệp Thạch gật đầu: “Đó là do Mộ Thần rất biết kiếm tiền.”
Mộ Thần ăn vào một viên Tấn Hoàng Đan, vách chướng nguyên bản đang bắt đầu mơ hồ lại trở nên rõ ràng.
Mà thanh âm cánh cửa sắt bị va chạm cũng nối liền không dứt.
“Diệp thiếu, ngươi có thể cảm ứng được bên ngoài là những người nào không?” Mạc Vân hỏi.
Do Diệp Thạch dùng Hồn Thủy như nước, nên linh hồn lực mạnh hơn võ hoàng rất nhiều.
Diệp Thạch lắc đầu: “Cảm ứng không được. Vách tường này chắc là từ loại nguyên liệu đặc biệt nào đó luyện ra, có thể cách trở linh hồn lực.”
Mạc Vân híp mắt nói: “Chúng ta ở đây không cảm ứng được bên ngoài thế nào, có thể bên ngoài cũng không biết được tình huống bên trong.”
Diệp Thạch gật đầu: “Nếu như người bên ngoài biết ta đã là võ hoàng thì chắc hẳn đã bị dọa chạy, chứ sẽ không ở lại đây uổng phí khí lực phá cửa đâu.”
Mạc Vân đồng ý: “Đúng thế.”
Mộ Thần dùng thời gian hai ngày để thăng cấp võ hoàng, mặc dù không có thuận lợi như Diệp Thạch, nhưng cũng không bị gì sai lầm.
“Đây là ngọc bài truyền thừa.” Ánh mắt Mạc Vân cực nóng nói.
“Lại không có tác dụng sao?” Diệp Thạch thất vọng hỏi.
Mạc Vân không cho là đúng: “Cũng không phải, ngọc bài truyền thừa có yêu cầu phải là tinh thần lực cùng huyết thống mới có thể phá giải cấm chế tầng ngoài.” Nếu cấm chế bên ngoài ngọc bài không thể phá giải thì tất nhiên là không có tác dụng với bọn họ. Nhưng nếu Mộc Minh Phong có thể trợ giúp bọn họ thì liền khác.
“Ta thử xem.” Mộ Thần cầm lấy ngọc bài, trực tiếp đưa linh hồn lực vào.
“Đừng!” Mạc Vân hô to một tiếng, nhưng đã không còn kịp. Nếu như không có cùng tinh thần lực thì sẽ bị cấm chế mạnh mẽ bài trừ, sẽ hủy diệt ngọc bài.
Thế nhưng không ngờ, ngọc bài không bị vỡ, mà tầng cấm chế bên ngoài lại bị phá đi.
“Sao có thể? Mộ Thần có tinh thần lực cùng huyết thống với vị cường giả kia? Chẳng lẽ các ngươi có quan hệ cùng huyết thống??” Vẻ mặt Mạc Vân cổ quái.
Nghe được Mạc Vân nói, tinh thần Mộc Minh Phong lập tức buộc chặt. Nếu như Mộ Thần là người Kim gia, vậy nguyên thạch truyền thừa này sẽ thuộc sở hữu của Mộ Thần! Không có khả năng!
Mộ Thần lắc đầu, mỉm cười bất đắc dĩ: “Ta sao có thể có quan hệ gì với vị cường giả đó chứ. Ta chỉ bắt chước tinh thần lực của Mộc thiếu mà thôi.”
Mạc Vân sửng sốt, nếu như lúc bắt chước tinh thần lực có một chút sai lầm thì ngọc bài kia sẽ bị hủy, vậy mà Mộ Thần thật sự dám xuống tay. Đây là do tự tin, hay là do không quan tâm đây?
Mộ Thần híp mắt, nếu không phải do hắn tự mình đọc lấy nội dung trong ngọc bài thì hắn sẽ không buông tâm tư. Những thứ có vấn đề, hắn đều tình nguyện hủy nó!
Mộ Thần nhanh chóng xem nội dung trong ngọc bài, ghi nhớ lại một phần nội dung trong đó, sau đấy ném ngọc bài trên tay cho Mộc Minh Phong.
Mộc Minh Phong tiếp nhận ngọc bội, sắc mặt hơi đổi. Mộ Thần vốn có thể để cho mình cởi bỏ cấm chế, nhưng chỉ sợ là do người này không tin tưởng mình.
Diệp Thạch hỏi Mộ Thần: “Mộ Thần, trong ngọc bài viết những gì?”
“Là những tâm đắc tu luyện của vị võ tông kia, ta nghĩ ông ngoại nhất định sẽ cảm thấy rất hứng thú.” Mộ Thần trả lời.
Đôi mắt Diệp Thạch lóe lên, “Thiệt hả?”
Cấm chế bị phá bỏ, trong đó có hai phần tâm đắc, một phần thật và một phần giả. Khi Mộ Thần bắt chước linh hồn lực Mộc Minh Phong thì thấy được hai phần tâm đắc, nhưng khi dùng linh hồn lực của chính hắn thì lại chỉ thấy phần giả kia.
Nếu cấm chế ngọc bài truyền thừa này là do Mộc Minh Phong phá, Mộ Thần thật sự không xác định Mộc Minh Phong sẽ cho bọn họ phần nào.
Mộc Minh Phong quét nhìn nội dung trong ngọc bài, trong khoảnh khắc đó liền bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh. Vị tổ tiên này quả là giả dối, nhưng chắc vị ấy đại khái cũng không ngờ người cùng con cháu mình tiến vào lại là một người vô cùng đáng sợ. Mộ Thần có ghi hận trong lòng hay không đây? Mình sẽ không nhờ thủ đoạn của tổ tiên mà bị hại chết chứ??
Mộc Minh Phong có hơi khó khăn giải thích: “Mộ thiếu, ta thật sự không biết…”
Mộ Thần khoát tay nói: “Ngươi ở chỗ này hấp thu căn nguyên đi.”
Mộc Minh Phong thấy Mộ Thần không có ý theo đuổi chuyện này thì thở ra một hơi.
Mạc Vân và Diệp Thạch thì lại khó hiểu nhìn một màn này.
… …
“Chúng ta tới chỗ khác thôi.” Mộ Thần nói.
Mạc Vân gật gật đầu, nói: “Được đó! Nhưng chỉ sợ là bên trong bí cảnh này, thứ trân quý nhất chính là nguyên thạch truyền thừa kia.”
“Đúng vậy.”
Vận khí Mộc Minh Phong rất tốt, chờ tới khi đã hoàn toàn luyện hóa nguyên thạch truyền thừa, không biết tu vi của người này sẽ tăng tới trình độ gì nữa.
Nhưng, truyền thừa nguyên thạch có ưu điểm, thì cũng có khuyết điểm. Dựa vào nguyên thạch này, Mộc Minh Phong muốn trở thành võ hoàng thì không là việc gì khó, nhưng nếu muốn tiến lên võ tông thì sẽ khó khăn hơn bình thường rất nhiều.
Thế nhưng, ‘võ tông’ đối với đại đa số tu luyện giả mà nói, đó chỉ là một nhân vật thần thoại hư vô mờ mịt.
Mộc Minh Phong lưu lại, thấy đám người Mộ Thần đã rời đi liền không tiếng động thở ra một hơi. Có được nguyên thạch truyền thừa thì hắn đã là người được lợi nhất trong chuyến này.
Ba người Mộ Thần đi vào một căn phòng, trong phòng có không ít thư tịch.
“Tìm được rồi!” Diệp Thạch vui mừng thốt lên.
Mộ Thần bước tới nhìn, thì ra đó là nửa bộ còn lại của Bách Quyết Luyện Thể.
“Chúc mừng Diệp thiếu.” Mạc Vân nói.
Diệp Thạch cười tươi như nhặt được chí bảo, thu lại quyển sách vào nhẫn.
Mạc Vân tờ trên giá sách tìm được một cái hộp, trên hộp rơi đầy tro bụi.
Mạc Vân mở hộp ra, thấy trong hộp có một đoạn kiếm, một quả thiết cầu loang lổ vết tích và một cái mai rùa.
“Võ tông cũng thích nhặt hàng rách nát sao?!” Diệp Thạch bước tới nhìn rồi bĩu môi nói.
Mạc Vân cầm đoạn kiếm lên, ngạc nhiên than nhẹ: “Thật nhẹ!”
Diệp Thạch lấy cầm thử, “Đúng là nhẹ thiệt! Thanh kiếm này dùng nguyên liệu gì tạo ra vậy? Sao lại nhẹ được tới như thế?”
Mạc Vân lấy ra một kiện pháp khí ngũ cấp, cầm đoạn kiếm chém thẳng về pháp khí, pháp khí lập tức bị cắt thành hai nửa.
Diệp Thạch thấy một màn như vậy, nhất thời cứng người.
Mạc Vân yêu thích thưởng thức đoạn kiếm trên tay, đôi mắt sáng lên.
Mộ Thần nói với Mạc Vân: “Nếu Mạt thiếu thích đoạn kiếm này thì cứ lấy đi.”
Mạc Vân sửng sốt một chút rồi hỏi: “Mộ thiếu nỡ sao?”
Mộ Thần không để bụng: “Chỉ là một đoạn kiếm mà thôi. Nếu như còn hoàn hảo thì ta thật sự không nỡ.”
“Cảm ơn Mộ thiếu.” Mạc Vân cười cảm ơn.
Luyện khí sư đều rất yêu thích việc nghiên cứu những nguyên liệu luyện khí kỳ quái. Tuy rằng Mộ Thần hắn cũng là luyện khí sư, nhưng hắn lại không có hứng thú quá lớn về luyện khí. Pháp khí dù tốt, nhưng nếu pháp khí quá tốt thì sẽ rất dễ xem nhẹ việc tu luyện của bản thân.
Diệp Thạch bĩu môi, nhưng cũng không nói gì.
“Viên hạt châu màu đen này là gì thế?” Diệp Thạch hỏi.
Có thể được võ tông cất giữ thì hẳn đó không phải là thứ gì đơn giản.
Mộ Thần phóng ra linh hồn lực, linh hồn lực Mộ Thần vừa tiếp xúc với hạt châu thì lập tức bị hấp thu không còn một mảnh.
Mộ Thần sửng sốt, hắn tu luyện lâu như vậy mà còn chưa từng gặp được loại tình huống này.
Diệp Thạch thấy bộ dáng Mộ Thần thì hỏi: “Sao vậy?”
“Cũng không có gì, hình như hạt châu này có chút không tầm thường, nhưng ta vẫn chưa biết dùng như thế nào.” Mộ Thần trả lời.
“Trước tiên cứ thu vào đã.” Diệp Thạch nói.
… …
Bọn họ còn đang tiếp tục tra xét thì một tiếng nổ mạnh bỗng truyền tới.
Đôi mắt Diệp Thạch lạnh như băng nhìn về phía con đường lúc nãy đi vào, “Chúng ta bị theo dõi.”
Mộ Thần gật đầu: “Cũng có thể.”
Mạc Vân híp mắt, dám nổ cửa vào trong lúc này, người tới tuyệt đối là võ hoàng.
Diệp Thạch và Mộ Thần đều ở đây, võ vương không có lá gan lớn như vậy.
“Cánh cửa đó sẽ không bị nổ tung chứ?” Diệp Thạch chần chờ hỏi.
Mộ Thần lắc đầu: “Đương nhiên sẽ không. Đây dù gì cũng là cửa trong di tích võ tông, nếu muốn công phá cửa thì ít nhất cũng phải tốn mấy tháng.” Cái di tích võ tông này đã che mắt một đám võ hoàng bên ngoài nhiều năm như vậy cơ mà!
“Lỡ như là người Mộc gia thì sao?” Diệp Thạch lo lắng.
Mộ Thần lắc đầu: “Không biết, nhưng hẳn là không phải.”
Nếu hắn không có đoán sai thì Mộc Minh Phong chắc đã sớm biết ở đây có nguyên thạch truyền thừa. Có được nguyên thạch truyền thừa trợ giúp, Mộc Minh Phong chính là người được lợi lớn nhất trong lần này. Chắc chắn người Mộc gia sẽ không tới nhiễu loạn Mộc Minh Phong tiếp nhận truyền thừa vào lúc này.
Mạc Vân lấy lại bình tĩnh, Diệp Thạch đã tiến vào võ hoàng, cho dù bên ngoài có võ hoàng thì phần thắng bên bọn họ cũng vẫn rất lớn.
“Bên này đều đã xem xét hết rồi. Nếu các ngươi không có để ý tới thứ tốt gì thì chúng ta vòng lại tìm Mộc Minh Phong đi.” Mạc Vân nói.
Mộ Thần gật đầu: “Được.”
Diệp Thạch than thở nói: “Ta nói nha, đồ trong di tích này thật sự khiêm tốn hơn cái di tích trước kia quá trời. Vị võ tông này có vẻ nghèo hơn vị kia nhỉ?”
Mộ Thần gật đầu đồng ý: “Đúng là vậy thật.”
Mạc Vân cười bất đắc dĩ: “Thất cấp linh thảo đã là vật hiếm có khó tìm, mà Thất Thải Liên lại là linh dược hiếm có thể giúp võ hoàng tiến vào cảnh giới võ tông. Lần này có được Thất Thải Liên đã là không tệ rồi.”
Diệp Thạch nghiêng đầu: “Nói cũng phải.”
… …
Ba người họ tìm xong mọi thứ trong bí cảnh rồi vòng lại tìm Mộc Minh Phong.
Cái trán Mộc Minh Phong đầy mồ hôi, thực lực đã tiến vào cảnh giới võ vương nhị tinh.
“Tốc độ tu luyện thật nhanh!” Diệp Thạch nói thầm.
Nguyên thạch truyền thừa trước mặt Mộc Minh Phong đã nhỏ đi không ít.
Mạc Vân híp mắt nghĩ, một bước lên trời, thật sự có thể nói là một bước lên trời! Thủ đoạn của võ tông đúng thật là quỷ thần khó lường.
Nhưng muốn bảo tồn nguyên lực của mình để luyện thành nguyên thạch truyền thừa, nghe nói linh hồn của võ tông sẽ bị mai một, từ nay về sau sẽ không có khả năng luân hồi.
“Để Mộc thiếu có thể triệt để luyện hóa nguyên thạch truyền thừa thì chỉ sợ phải có thời gian bảy ngày.” Mạc Vân suy nghĩ rồi nói.
“Bảy ngày cơ á?!” Diệp Thạch nhăn chặt mày, thời gian dài như vậy, không biết bên ngoài sẽ biến thành cái dạng gì nữa.
Mạc Vân thấy vẻ ưu buồn trên mặt Diệp Thạch thì nói: “Thừa dịp lúc này người bên ngoài chưa có tiến vào, không bằng lúc này Mộ thiếu thử đánh sâu vào cảnh giới võ hoàng.”
Mạc Vân nhìn rất rõ, lúc trước khi ở trong ao sen, Mộ Thần cũng có thể thăng cấp lên võ hoàng, nhưng mà do lúc ấy Diệp Thạch muốn thăng cấp nên Mộ Thần mới không yên lòng mà hộ pháp cho y, thế nên mới chậm trễ tới bây giờ.
Diệp Thạch sáng mắt lên: “Đúng vậy! Mộ Thần, cảnh giới võ hoàng rất khác, như thoát thai hoán cốt vậy đó.”
Mộ Thần suy nghĩ rồi gật đầu đồng ý: “Cũng được.”
Để ngừa vạn nhất, Mộ Thần cố ý bố trí vài cái trận pháp ngăn chặn tại cánh cửa đang rầm rầm rung động kia.
Diệp Thạch canh giữ bên cạnh Mộ Thần.
Mộ Thần phất tay, đám nguyên thạch lập tức hiện ra, chồng chất như núi, phủ kín cả mặt đất.
Mạc Vân tràn đầy hâm mộ nói: “Giá trị con người của Mộ thiếu thật phong phú.” Võ vương bình thường nếu muốn có nhiều nguyên thạch như vậy thì phải tiêu tốn cả trăm năm thời gian để tích lũy. Mấy năm nay phụ thân vì giải độc cho hắn, cũng không còn lại bao nhiêu nguyên thạch.
Diệp Thạch gật đầu: “Đó là do Mộ Thần rất biết kiếm tiền.”
Mộ Thần ăn vào một viên Tấn Hoàng Đan, vách chướng nguyên bản đang bắt đầu mơ hồ lại trở nên rõ ràng.
Mà thanh âm cánh cửa sắt bị va chạm cũng nối liền không dứt.
“Diệp thiếu, ngươi có thể cảm ứng được bên ngoài là những người nào không?” Mạc Vân hỏi.
Do Diệp Thạch dùng Hồn Thủy như nước, nên linh hồn lực mạnh hơn võ hoàng rất nhiều.
Diệp Thạch lắc đầu: “Cảm ứng không được. Vách tường này chắc là từ loại nguyên liệu đặc biệt nào đó luyện ra, có thể cách trở linh hồn lực.”
Mạc Vân híp mắt nói: “Chúng ta ở đây không cảm ứng được bên ngoài thế nào, có thể bên ngoài cũng không biết được tình huống bên trong.”
Diệp Thạch gật đầu: “Nếu như người bên ngoài biết ta đã là võ hoàng thì chắc hẳn đã bị dọa chạy, chứ sẽ không ở lại đây uổng phí khí lực phá cửa đâu.”
Mạc Vân đồng ý: “Đúng thế.”
Mộ Thần dùng thời gian hai ngày để thăng cấp võ hoàng, mặc dù không có thuận lợi như Diệp Thạch, nhưng cũng không bị gì sai lầm.
Tác giả :
Diệp Ức Lạc