Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng
Chương 180
“Ta xem thử trận pháp này đã,coi coi đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì.” Mộc Hạc chắp tay sau lưng, trên mặt treo nụ cười bình dị gần gũi, thoạt nhìn vô cùng hiền lành.
Nếu như là người không quen Mộc Hạc, chỉ sợ chắc sẽ nghĩ Mộc Hạc là một ông lão lương thiện thích giúp người khác.
“Mộc huynh, mờitới bên này.” Lục Hành Phong lập tức tiến lên dẫn đường.
Mộc Hạc chắp tay sau lưng, thản nhiên đuổi kịp Lục Hành Phong, Lục Hành Phong vừa đi vừa kể đơn giản tình huống giao phong của bọn họ và Diệp Thạch Mộ Thần trong một năm này cho Mộc Hạc.
“Đây chính nơi màLâm đạo hữu xảy ra chuyện sao?” Mộc Hạc hỏi.
Cố Diệu Ngọc gật đầu đáp: “Đúng vậy.” Địa phương quỷ quái này chẳng những cướp đi tánh mạng Lâm Mặc Uyên, còn làm cho nàng bị trọng thương, bị thương nặng như vậy, sợ là nàng phải dưỡng mấy mươi năm mới tốt lên.
“Mộc đạo hữu, ngài thấy nơi này có gì không ổn không?” Ninh Hoài hỏi.
Mộc Hạc cười đầy cảm khái: “Thiên tài!”
Đám người Ninh Hoài không khỏi hai mặt nhìn nhau.
“Lấy chỗ này làm trung tâm, hắn dung hợp năm cái Ngũ Hành Tuyệt Sát Trận vào chung quanh, dung hợp phi thường hoàn mỹ, cho dù là ta thì cũng khó nhìn ra vấn đề, cái chỗ này không có vấn đề, nhưng hắn là trung tâm của năm cái Ngũ Hành Tuyệt Sát Trận, một khiphát động năm cái Ngũ Hành Tuyệt Sát Trận kia, lại nhờuy lực của Tinh TúTrận, người nào thân ở chỗ này thì sẽ bị sát khí xé thành mảnh nhỏ.” Mộc Hạc cười giải thích.
Sắc mặt Cố Diệu Ngọc biến đổi, nói: “Không sai, lúc ấy…Lâm đạo hữu lúc ấy chính là bịsát khí xé thành mảnh nhỏ.” Lâm Mặc Uyên chết rất thảm, cái chết của hắn làm cho Cố Diệu Ngọc theo bản năng kiêng kị thêm mấy phần đối với Mộ Thần Diệp Thạch.
“Tên nhóc đó thật độc, không tồi, không tồi, đúng là thiếu niên anh tài! Nhưng đáng tiếc, là anh tài thì cũng không sống được lâu.” Mộc Hạc hớn hở nói.
… …
“Mộ Thần, ngươi thăng cấp xong rồi?” Diệp Thạch bước tới hỏi.
Mộ Thần gật đầu, mở mắt ra, trong mắt lưu chuyển ánh sáng, sát khí bắt đầu khởi động, thực lực mà cấp bậc võ vương có và cấp bậc võ linh có căn bản không thể so sánh, Mộ Thần cảm thấy trong thân thể mình tràn ngập lực lượng.
“Tình huống bên ngoài thế nào rồi?”
Diệp Thạch nhún vai, buồn bực nói: “Lại có hai lão đầu tới đây.”
Mộ Thần quay đầu nhìn hình ảnh trên vách tường, trong mắt hiện lên vài phần tàn khốc.
“Lâu Thanh không phải là chỉ cần tìm một Mộc lão đầu thôi sao? Sao lạimời thêmmột người tới đây?” Mộ Thần khó hiểu hỏi.
Diệp Thạch nghĩ nghĩ, nói: “Có lẽ hắn cảm thấy chỉ mời một người thì cũng khó phá, cho nên mời tới thêm một người.”
Mộ Thần lắc lắc đầu, “Không, ta thấy người kia chưa chắc là do Lâu Thanh mời tới.”
“Không phải do hắn mời? Vậy người nọ sao lại tới đây?” Diệp Thạch không hiểu.
Mộ Thần nhún vai: “Có lẽ là tự hắn tìm tới, không quản hắn tới đây như thế nào, nếu hắn đã tới, vậy đối thủ của chúng ta lại nhiều thêm một người.”
Diệp Thạch gật đầu, không ngờ giờ y lại đối đầu với sáu võ hoàng, ngẫm lại liền thấy có chút bất khả tư nghị*.
*Bất khả tư nghị: không thể nào suy nghĩ bàn luận ra được
… …
“Lâu huynh, các ngươi bị một cái trận pháp như vậy vây khốn hơn một năm sao?” Cừu Phong kinh nghi hỏi, sâu trong đôi mắt lộ ra sự khinh thường.
“Cừu đạo hữu, nếu như ngươi có thủ đoạn thỉ cứ việc lấy ra đi, đám người tiểu đệ tài sơ học thiển, đúng là thủ đoạn có hạn.” Lục Hành Phong lãnh đạm nói với Cừu Phong.
Cừu Phong chắp tay sau lưng, nhếch miệng nói: “Ta quả thật có cách, nhưng ta nói câu này trước, nếu trận pháp này bị phá, đồ bên trong, ta sẽ được chọn thêm hai thứ khác.”
Lâu Thanh gật đầu, “Cái này thì tất nhiên.”
Cừu Phong nhìn qua ý hỏi Mộc Hạc, Mộc Hạc phất tay áo, tốt tính mà cười cười, “Nếu Cừu đạo hữu có bản lĩnh kia, vậy được chọn thêm hai thứ cũng là việc đúng.”
Mộc Hạc cười lạnh trong lòng, Cừu Phong vội vã xuất đầu như vậy, đại khái là sợ mình phá trận trước, hắn sẽ không mò được chỗ tốt gì, hắn cũng không chịu nghĩ, đám người Lục Hành Phong nào phải ăn chay, pháp trận thất cấp này làm sao dễ đối phó như thế được.
Cừu Phong nghe được câu đồng ý của Mộc Hạc thì thở ra một hơi, tay vỗ vào túi linh thú, một đám phi trùng màu đỏ liền bay ra, phi trùng màu đỏ lớn cỡ một nắm tay, giờ ở đây có hơn một ngàn con, chúng nó bay lên che lấp cả mặt trời, nhìn rất đồ sộ.
“Thôn Hỏa Trùng!” Đôi mắt Ninh Hoài hiện lên dị sắc.
Thôn Hỏa Trùng cắn nuốt hỏa để sống, cắn nuốt càng nhiều hỏa, phẩm chất hỏa càng cao, thực lực Thôn Hỏa Trùng lại càng mạnh.
Thôn Hỏa Trùng thói quen giữ hỏa trong cơ thể, lúc đối địch có thể bất ngờ phun ra.
Ngự trùng thuật của Cừu Phong rất lợi hại, mấy người ở đây đả sớm nghe qua.
“Cừu Phong, thật bất ngờ! ĐámThôn Hỏa Trùng này của ngươikhông ngờlại có mười conđầu lĩnh vương cấp, một khi đámnày xông lên, cho dù là võ hoàng thì cũng có thể giết chết.” Lục Hành Phong cười, đầy khâm phục nói.
Cố Diệu Ngọc đứng bên cạnh, ánh mắt nhìn Cừu Phong lộ ra vài phần kiêng kị.
Sau khi nàng bị trọng thương, thực lực giảm lớn, quyền lên tiếng cũng yếu bớt.
Cừu Phong đắc ý nở nụ cười, “Thực lực mấy đứa nhóc kia của tahơi kém một chút, nhưng thắng ở số lượng.” Dựa vào đám Thôn Hỏa Trùng này, hắn đã giết được hai tên võ hoàng, giờ mấy tên võ hoàng nhìn thấy hắn đều phải khiêm nhượng ba phần.
Để bồi dưỡng được đám Thôn Hỏa Trùng, hắn đi khắp các nơi có núi lửa, mua không dưới hơn mười loại hỏa diễm khác nhau, thật có thể nói là dốc hết tâm huyết.
“Đi!” Cừu Phong giơ lên tay, mấy ngàn con Thôn Hỏa Trùng đồng thời bay xuống trận pháp, mấy ngàn hỏa cầu cũng đốt tới.
Diệp Thạch nhìn hình ảnh trên vách tường, hơi bất an cau mày: “Mộ Thần, hắn muốn đốt hủy đại trận!”
Mấy ngàn con Thôn Hỏa Trùng đồng thời phun hỏa tới đại trận, cảnh tượng này nhìn qua dị thường đồ sộ.
“Cừu đạo hữu, thủ đoạn thật tốt!” Cố Diệu Ngọc nhìn đại trận đang bị ngọn lửa thiêu cháy, phát ra từng tiếng vang trầm trầm, trên mặt không khỏi hiện lên sự vui sướng.
Cừu Phong vuốt râu mép, nở nụ cười đã nắm chắc phần thắng: “Ha ha, không có gì.”
Diệp Thạch nhìn đại hỏa đang bao trùm đại trận, không khỏi bất an, “Mộ Thần, cứ đốt như vậy thì thật sự sẽ không xảy ra vấn đề chứ?”
Mộ Thần nói: “Trong nhất thời sẽ không xảy ra vấn đề.”
Trận pháp thất cấp mà Thôn Hỏa Trùng ngũ cấp nói đốt là có thể đốt sao, nhưng nếu như dùng dị hỏa thất cấp tới đốt, chỉ sợ qua không bao lâu là có thể đốt sạch.
“Tuy rằng trong nhất thời sẽ không xảy ra vấn đề, nhưng cũng không thể để lão ta cứ đốt hoài như vậy nha!” Diệp Thạch nói.
“Ngươi nói không sai, chúng ta đi ra xem thôi.” Mộ Thần gật đầu rồi nói.
Diệp Thạch nghiêng đầu hỏi: “Ngươi có chủ ý gì hả?”
Khóe miệng Mộ Thần nhếch lên, sâu trong đôi mắt hiện lên tia lạnh, “Chủ ý sao? Tất nhiên là ta có, ta mới vừa tiến vào võ vương mà đã có người đưa tới một phần đại lễ như vậy cho ta, lòng ta rất được an ủi đó nha!”
Diệp Thạch khó hiểu hỏi Mộ Thần: “Mộ Thần, ngươi đang nói cái gì, ta nghe không hiểu gì hết.”
Mộ Thần chỉ mỉm cười, nắm tay Diệp Thạch dắt đi, nói: “Chúng ta đi ra ngoài xemhai lão già mới tới thôi.”
Diệp Thạch đi theo phía sau Mộ Thần, thì thầm nói nhỏ: “Kỳ thật ta đã gặp qua hai lão già kia, hai lão ấy đều… rất xấu.”
Mộ Thần quay đầu nhìn Diệp Thạch, bất đắc dĩ lắc đầu cười.
Cố Diệu Ngọc nhìn thấy thân ảnh Mộ Thần Diệp Thạch, thần kinh nhất thời rung lên, “Hai thằng nhóc kia đi ra!”
Ánh mắt Cừu Phong xuyên qua quầng sáng trận pháp nhìn thấy hai thân ảnh đang đi tới, hai người kia thật đúng là tuổi trẻ tài cao!
Đáng tiếc, hết thảy đều phải biến mất, rất nhanh thôi, hai người này sẽ xong đời, đám người Cố Diệu Ngọc kia rất hận hai người này, nếu này hai nhóc đó đủ thông minh, thì nên lập tức tự sát, nếu để bị bắt được thì sẽ rất đau đớn. Ánh mắt Cừu Phong tràn đầy đồng tình và thương hại nhìn Mộ Thần Diệp Thạch.
Mộ Thần thản nhiên liếc mắt nhìn Cừu Phong, lão già này hình như rất đồng tình hắn, một hồi sẽ đến phiên Mộ Thần hắn tới đồng tình đối phương.
Ánh mắt Mộ Thần đảo qua dừng ở trên người Mộc Hạc, đôi mắt nhất thời rụt lại, tại trong mắt Mộ Thần, Cừu Phong chính là một tên ngu ngốc, còn lão già tên Mộc Hạc này mới chân chính là một nhân vật ngoan độc.
Diệp Thạch ngửa đầu, ngơ ngác nhìn Thôn Hỏa Trùng trên bầu trời đang giương nanh múa vuốt, sắc mặt hơi tái nhợt.
“Hai thằng nhóc các ngươi xong đời rồi, cứ kiêu ngạo đi!” Cố Diệu Ngọc ác độc nói với hai người.
Diệp Thạch hung hăng trừng Cố Diệu Ngọc, Cố Diệu Ngọc thẹn quá thành giận mà mắng to Diệp Thạch: “Còn trừng ta sao, sắp chết đến nơi rồi mà ngươi còn dám trừng ta à!”
Mộ Thần thản nhiên nhìn Cố Diệu Ngọc, đôi mắt hiện lên tia cười nhạo.
Mộ Thần vung tay lên, Thanh Minh Diễm dừng lại trên đại trận.
Tiếng kêu thảm thiết của Thôn Hỏa Trùng liên tiếp vang lên.
“Thanh Minh Diễm cắn nuốt mấy con trùng đó rồi?” Diệp Thạch mở to mắt hỏi.
Mộ Thần gật đầu ừ một tiếng.
Luận các loại hỏa diễm thần kỳ, có loại hỏa diễm nào có thể so sánh với dị hỏa? Đám trùng ngu xuẩn này cư nhiên lại đùa nghịch phun lửa trước mặt người có được dị hỏa là hắn, đây không phải là đùa giỡn đại đao trước mặt quan công sao?
Diệp Thạch nhìn một màn này, không khỏi nhiệt huyết sôi trào trong lòng, thì ra cái gọi là “đại lễ” nguyên lai là chỉ đám trùng này. Quả nhiên là một phần đại lễ!
Trong thời gian một cái chớp mắt, mấy ngàn con Thôn Hỏa Trùng bị cắn nuốt sạch sẽ, cho dù là hơn mười con Thôn Hỏa Trùng vương cấp kia thì cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Thấy đàn Thôn Hỏa Trùng mà mình tỉ mỉ bồi dưỡng đã chết hết toàn bộ, Cừu Phong “Oa” một tiếng hộc ra một búng máu, một búng máu này của Cừu Phong, một nửa là bởi vì bị thương, một nửa là bị tức.
Mấy ngàn con Thôn Hỏa Trùng có huyết khế với Cừu Phong, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn, vì bồi dưỡng ra đàn Thôn Hỏa Trùng này mà Cừu Phong cơ hồ đã tiêu hao hết toàn bộ thân gia, nhưng hắn lại chưa bao giờ hối hận qua, bởi vì sau khi có đàn Thôn Hỏa Trùng này, hắn ở trong đám cường giả đồng cấp được coi là một địch thủ mạnh mẽ.
Thanh Minh Diễm dạo một vòng trên không trung rồi về lại trên tay Mộ Thần.
Mộ Thần nhìn Thanh Minh Diễm trên tay, khóe miệng kéo lên một nụ cười thản nhiên.
“Mộ Thần, ta tựa hồ cảm thấy dị hỏa này trở nên lớn hơn rất nhiều.” Diệp Thạch nói.
Mộ Thần gật đầu nói: “Cắn nuốt hơn một ngàn conThôn Hỏa Trùng cơ mà, tấtnhiên là phải tăng lên một chút thôi.” Lão nhân này để bồi dưỡng đám trùng này, hẳn là đã hạ không ít công phu, hơn một ngàn con trùng kia đều là đại bổ đó!
Trong một cái chớp mắt, tâm huyết mấy chục năm bỗng như nước chảy về sông, Cừu Phong tới tâm muốn chết cũng có.
Cừu Phong ôm ngực, đầy phẫn nộ nhìn Mộ Thần trong quầng sáng.
Mộ Thần nghiêng đầu, cười thản nhiên, cung kính hành lễ với Cừu Phong, “Đa tạ tiền bối đã tặng hậu lễ cho Mộ Thần, Mộ Thần vô cùng cảm kích.”
Cừu Phong bị Mộ Thần chọc tức giận hộc ra thêm một búng máu, Lâu Thanh thấy Cừu Phong bị tức hộc máu, nhịn không được có loại đồng bệnh tương liên.
“Thằng nhóc, ta sẽ nhớ kỹ ngươi!” Ánh mắt Cừu Phong đỏ lên nhìn Mộ Thần, nói.
“Ai da, hình như người muốn lột da chặt xương ta đi nấu canhlại nhiều thêm một người rồi.” Mộ Thần quay đầu, hơi u oán chớp mắt nói với Diệp Thạch.
Diệp Thạch vươn tay nắm chặt tay Mộ Thần, “Mộ Thần, ngươi đừng sợ.”
Mộ Thần nhẹ nhàng mỉm cười với Diệp Thạch: “Ta sao có thể sợ hãi? Ngươi quá lo lắng rồi. Ta muốn bảo hộ ngươi cơ mà. Ta sao có thể sợ hãi được!” Những chướng ngại che ở phía trước chúng ta, ta sẽ nhổ lên hết, cho dù là võ hoàng thì cũng như thế!
“Tâm tính của lão nhân này không tốt nhỉ.Chỉ mất mấy con trùngmà cứ hộc máu hộc máu không ngừng.” Diệp Thạch khinh thường nói.
Mộ Thần gật đầu đồng ý: “Ừ, đúng vậy.”
Nếu như là người không quen Mộc Hạc, chỉ sợ chắc sẽ nghĩ Mộc Hạc là một ông lão lương thiện thích giúp người khác.
“Mộc huynh, mờitới bên này.” Lục Hành Phong lập tức tiến lên dẫn đường.
Mộc Hạc chắp tay sau lưng, thản nhiên đuổi kịp Lục Hành Phong, Lục Hành Phong vừa đi vừa kể đơn giản tình huống giao phong của bọn họ và Diệp Thạch Mộ Thần trong một năm này cho Mộc Hạc.
“Đây chính nơi màLâm đạo hữu xảy ra chuyện sao?” Mộc Hạc hỏi.
Cố Diệu Ngọc gật đầu đáp: “Đúng vậy.” Địa phương quỷ quái này chẳng những cướp đi tánh mạng Lâm Mặc Uyên, còn làm cho nàng bị trọng thương, bị thương nặng như vậy, sợ là nàng phải dưỡng mấy mươi năm mới tốt lên.
“Mộc đạo hữu, ngài thấy nơi này có gì không ổn không?” Ninh Hoài hỏi.
Mộc Hạc cười đầy cảm khái: “Thiên tài!”
Đám người Ninh Hoài không khỏi hai mặt nhìn nhau.
“Lấy chỗ này làm trung tâm, hắn dung hợp năm cái Ngũ Hành Tuyệt Sát Trận vào chung quanh, dung hợp phi thường hoàn mỹ, cho dù là ta thì cũng khó nhìn ra vấn đề, cái chỗ này không có vấn đề, nhưng hắn là trung tâm của năm cái Ngũ Hành Tuyệt Sát Trận, một khiphát động năm cái Ngũ Hành Tuyệt Sát Trận kia, lại nhờuy lực của Tinh TúTrận, người nào thân ở chỗ này thì sẽ bị sát khí xé thành mảnh nhỏ.” Mộc Hạc cười giải thích.
Sắc mặt Cố Diệu Ngọc biến đổi, nói: “Không sai, lúc ấy…Lâm đạo hữu lúc ấy chính là bịsát khí xé thành mảnh nhỏ.” Lâm Mặc Uyên chết rất thảm, cái chết của hắn làm cho Cố Diệu Ngọc theo bản năng kiêng kị thêm mấy phần đối với Mộ Thần Diệp Thạch.
“Tên nhóc đó thật độc, không tồi, không tồi, đúng là thiếu niên anh tài! Nhưng đáng tiếc, là anh tài thì cũng không sống được lâu.” Mộc Hạc hớn hở nói.
… …
“Mộ Thần, ngươi thăng cấp xong rồi?” Diệp Thạch bước tới hỏi.
Mộ Thần gật đầu, mở mắt ra, trong mắt lưu chuyển ánh sáng, sát khí bắt đầu khởi động, thực lực mà cấp bậc võ vương có và cấp bậc võ linh có căn bản không thể so sánh, Mộ Thần cảm thấy trong thân thể mình tràn ngập lực lượng.
“Tình huống bên ngoài thế nào rồi?”
Diệp Thạch nhún vai, buồn bực nói: “Lại có hai lão đầu tới đây.”
Mộ Thần quay đầu nhìn hình ảnh trên vách tường, trong mắt hiện lên vài phần tàn khốc.
“Lâu Thanh không phải là chỉ cần tìm một Mộc lão đầu thôi sao? Sao lạimời thêmmột người tới đây?” Mộ Thần khó hiểu hỏi.
Diệp Thạch nghĩ nghĩ, nói: “Có lẽ hắn cảm thấy chỉ mời một người thì cũng khó phá, cho nên mời tới thêm một người.”
Mộ Thần lắc lắc đầu, “Không, ta thấy người kia chưa chắc là do Lâu Thanh mời tới.”
“Không phải do hắn mời? Vậy người nọ sao lại tới đây?” Diệp Thạch không hiểu.
Mộ Thần nhún vai: “Có lẽ là tự hắn tìm tới, không quản hắn tới đây như thế nào, nếu hắn đã tới, vậy đối thủ của chúng ta lại nhiều thêm một người.”
Diệp Thạch gật đầu, không ngờ giờ y lại đối đầu với sáu võ hoàng, ngẫm lại liền thấy có chút bất khả tư nghị*.
*Bất khả tư nghị: không thể nào suy nghĩ bàn luận ra được
… …
“Lâu huynh, các ngươi bị một cái trận pháp như vậy vây khốn hơn một năm sao?” Cừu Phong kinh nghi hỏi, sâu trong đôi mắt lộ ra sự khinh thường.
“Cừu đạo hữu, nếu như ngươi có thủ đoạn thỉ cứ việc lấy ra đi, đám người tiểu đệ tài sơ học thiển, đúng là thủ đoạn có hạn.” Lục Hành Phong lãnh đạm nói với Cừu Phong.
Cừu Phong chắp tay sau lưng, nhếch miệng nói: “Ta quả thật có cách, nhưng ta nói câu này trước, nếu trận pháp này bị phá, đồ bên trong, ta sẽ được chọn thêm hai thứ khác.”
Lâu Thanh gật đầu, “Cái này thì tất nhiên.”
Cừu Phong nhìn qua ý hỏi Mộc Hạc, Mộc Hạc phất tay áo, tốt tính mà cười cười, “Nếu Cừu đạo hữu có bản lĩnh kia, vậy được chọn thêm hai thứ cũng là việc đúng.”
Mộc Hạc cười lạnh trong lòng, Cừu Phong vội vã xuất đầu như vậy, đại khái là sợ mình phá trận trước, hắn sẽ không mò được chỗ tốt gì, hắn cũng không chịu nghĩ, đám người Lục Hành Phong nào phải ăn chay, pháp trận thất cấp này làm sao dễ đối phó như thế được.
Cừu Phong nghe được câu đồng ý của Mộc Hạc thì thở ra một hơi, tay vỗ vào túi linh thú, một đám phi trùng màu đỏ liền bay ra, phi trùng màu đỏ lớn cỡ một nắm tay, giờ ở đây có hơn một ngàn con, chúng nó bay lên che lấp cả mặt trời, nhìn rất đồ sộ.
“Thôn Hỏa Trùng!” Đôi mắt Ninh Hoài hiện lên dị sắc.
Thôn Hỏa Trùng cắn nuốt hỏa để sống, cắn nuốt càng nhiều hỏa, phẩm chất hỏa càng cao, thực lực Thôn Hỏa Trùng lại càng mạnh.
Thôn Hỏa Trùng thói quen giữ hỏa trong cơ thể, lúc đối địch có thể bất ngờ phun ra.
Ngự trùng thuật của Cừu Phong rất lợi hại, mấy người ở đây đả sớm nghe qua.
“Cừu Phong, thật bất ngờ! ĐámThôn Hỏa Trùng này của ngươikhông ngờlại có mười conđầu lĩnh vương cấp, một khi đámnày xông lên, cho dù là võ hoàng thì cũng có thể giết chết.” Lục Hành Phong cười, đầy khâm phục nói.
Cố Diệu Ngọc đứng bên cạnh, ánh mắt nhìn Cừu Phong lộ ra vài phần kiêng kị.
Sau khi nàng bị trọng thương, thực lực giảm lớn, quyền lên tiếng cũng yếu bớt.
Cừu Phong đắc ý nở nụ cười, “Thực lực mấy đứa nhóc kia của tahơi kém một chút, nhưng thắng ở số lượng.” Dựa vào đám Thôn Hỏa Trùng này, hắn đã giết được hai tên võ hoàng, giờ mấy tên võ hoàng nhìn thấy hắn đều phải khiêm nhượng ba phần.
Để bồi dưỡng được đám Thôn Hỏa Trùng, hắn đi khắp các nơi có núi lửa, mua không dưới hơn mười loại hỏa diễm khác nhau, thật có thể nói là dốc hết tâm huyết.
“Đi!” Cừu Phong giơ lên tay, mấy ngàn con Thôn Hỏa Trùng đồng thời bay xuống trận pháp, mấy ngàn hỏa cầu cũng đốt tới.
Diệp Thạch nhìn hình ảnh trên vách tường, hơi bất an cau mày: “Mộ Thần, hắn muốn đốt hủy đại trận!”
Mấy ngàn con Thôn Hỏa Trùng đồng thời phun hỏa tới đại trận, cảnh tượng này nhìn qua dị thường đồ sộ.
“Cừu đạo hữu, thủ đoạn thật tốt!” Cố Diệu Ngọc nhìn đại trận đang bị ngọn lửa thiêu cháy, phát ra từng tiếng vang trầm trầm, trên mặt không khỏi hiện lên sự vui sướng.
Cừu Phong vuốt râu mép, nở nụ cười đã nắm chắc phần thắng: “Ha ha, không có gì.”
Diệp Thạch nhìn đại hỏa đang bao trùm đại trận, không khỏi bất an, “Mộ Thần, cứ đốt như vậy thì thật sự sẽ không xảy ra vấn đề chứ?”
Mộ Thần nói: “Trong nhất thời sẽ không xảy ra vấn đề.”
Trận pháp thất cấp mà Thôn Hỏa Trùng ngũ cấp nói đốt là có thể đốt sao, nhưng nếu như dùng dị hỏa thất cấp tới đốt, chỉ sợ qua không bao lâu là có thể đốt sạch.
“Tuy rằng trong nhất thời sẽ không xảy ra vấn đề, nhưng cũng không thể để lão ta cứ đốt hoài như vậy nha!” Diệp Thạch nói.
“Ngươi nói không sai, chúng ta đi ra xem thôi.” Mộ Thần gật đầu rồi nói.
Diệp Thạch nghiêng đầu hỏi: “Ngươi có chủ ý gì hả?”
Khóe miệng Mộ Thần nhếch lên, sâu trong đôi mắt hiện lên tia lạnh, “Chủ ý sao? Tất nhiên là ta có, ta mới vừa tiến vào võ vương mà đã có người đưa tới một phần đại lễ như vậy cho ta, lòng ta rất được an ủi đó nha!”
Diệp Thạch khó hiểu hỏi Mộ Thần: “Mộ Thần, ngươi đang nói cái gì, ta nghe không hiểu gì hết.”
Mộ Thần chỉ mỉm cười, nắm tay Diệp Thạch dắt đi, nói: “Chúng ta đi ra ngoài xemhai lão già mới tới thôi.”
Diệp Thạch đi theo phía sau Mộ Thần, thì thầm nói nhỏ: “Kỳ thật ta đã gặp qua hai lão già kia, hai lão ấy đều… rất xấu.”
Mộ Thần quay đầu nhìn Diệp Thạch, bất đắc dĩ lắc đầu cười.
Cố Diệu Ngọc nhìn thấy thân ảnh Mộ Thần Diệp Thạch, thần kinh nhất thời rung lên, “Hai thằng nhóc kia đi ra!”
Ánh mắt Cừu Phong xuyên qua quầng sáng trận pháp nhìn thấy hai thân ảnh đang đi tới, hai người kia thật đúng là tuổi trẻ tài cao!
Đáng tiếc, hết thảy đều phải biến mất, rất nhanh thôi, hai người này sẽ xong đời, đám người Cố Diệu Ngọc kia rất hận hai người này, nếu này hai nhóc đó đủ thông minh, thì nên lập tức tự sát, nếu để bị bắt được thì sẽ rất đau đớn. Ánh mắt Cừu Phong tràn đầy đồng tình và thương hại nhìn Mộ Thần Diệp Thạch.
Mộ Thần thản nhiên liếc mắt nhìn Cừu Phong, lão già này hình như rất đồng tình hắn, một hồi sẽ đến phiên Mộ Thần hắn tới đồng tình đối phương.
Ánh mắt Mộ Thần đảo qua dừng ở trên người Mộc Hạc, đôi mắt nhất thời rụt lại, tại trong mắt Mộ Thần, Cừu Phong chính là một tên ngu ngốc, còn lão già tên Mộc Hạc này mới chân chính là một nhân vật ngoan độc.
Diệp Thạch ngửa đầu, ngơ ngác nhìn Thôn Hỏa Trùng trên bầu trời đang giương nanh múa vuốt, sắc mặt hơi tái nhợt.
“Hai thằng nhóc các ngươi xong đời rồi, cứ kiêu ngạo đi!” Cố Diệu Ngọc ác độc nói với hai người.
Diệp Thạch hung hăng trừng Cố Diệu Ngọc, Cố Diệu Ngọc thẹn quá thành giận mà mắng to Diệp Thạch: “Còn trừng ta sao, sắp chết đến nơi rồi mà ngươi còn dám trừng ta à!”
Mộ Thần thản nhiên nhìn Cố Diệu Ngọc, đôi mắt hiện lên tia cười nhạo.
Mộ Thần vung tay lên, Thanh Minh Diễm dừng lại trên đại trận.
Tiếng kêu thảm thiết của Thôn Hỏa Trùng liên tiếp vang lên.
“Thanh Minh Diễm cắn nuốt mấy con trùng đó rồi?” Diệp Thạch mở to mắt hỏi.
Mộ Thần gật đầu ừ một tiếng.
Luận các loại hỏa diễm thần kỳ, có loại hỏa diễm nào có thể so sánh với dị hỏa? Đám trùng ngu xuẩn này cư nhiên lại đùa nghịch phun lửa trước mặt người có được dị hỏa là hắn, đây không phải là đùa giỡn đại đao trước mặt quan công sao?
Diệp Thạch nhìn một màn này, không khỏi nhiệt huyết sôi trào trong lòng, thì ra cái gọi là “đại lễ” nguyên lai là chỉ đám trùng này. Quả nhiên là một phần đại lễ!
Trong thời gian một cái chớp mắt, mấy ngàn con Thôn Hỏa Trùng bị cắn nuốt sạch sẽ, cho dù là hơn mười con Thôn Hỏa Trùng vương cấp kia thì cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Thấy đàn Thôn Hỏa Trùng mà mình tỉ mỉ bồi dưỡng đã chết hết toàn bộ, Cừu Phong “Oa” một tiếng hộc ra một búng máu, một búng máu này của Cừu Phong, một nửa là bởi vì bị thương, một nửa là bị tức.
Mấy ngàn con Thôn Hỏa Trùng có huyết khế với Cừu Phong, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn, vì bồi dưỡng ra đàn Thôn Hỏa Trùng này mà Cừu Phong cơ hồ đã tiêu hao hết toàn bộ thân gia, nhưng hắn lại chưa bao giờ hối hận qua, bởi vì sau khi có đàn Thôn Hỏa Trùng này, hắn ở trong đám cường giả đồng cấp được coi là một địch thủ mạnh mẽ.
Thanh Minh Diễm dạo một vòng trên không trung rồi về lại trên tay Mộ Thần.
Mộ Thần nhìn Thanh Minh Diễm trên tay, khóe miệng kéo lên một nụ cười thản nhiên.
“Mộ Thần, ta tựa hồ cảm thấy dị hỏa này trở nên lớn hơn rất nhiều.” Diệp Thạch nói.
Mộ Thần gật đầu nói: “Cắn nuốt hơn một ngàn conThôn Hỏa Trùng cơ mà, tấtnhiên là phải tăng lên một chút thôi.” Lão nhân này để bồi dưỡng đám trùng này, hẳn là đã hạ không ít công phu, hơn một ngàn con trùng kia đều là đại bổ đó!
Trong một cái chớp mắt, tâm huyết mấy chục năm bỗng như nước chảy về sông, Cừu Phong tới tâm muốn chết cũng có.
Cừu Phong ôm ngực, đầy phẫn nộ nhìn Mộ Thần trong quầng sáng.
Mộ Thần nghiêng đầu, cười thản nhiên, cung kính hành lễ với Cừu Phong, “Đa tạ tiền bối đã tặng hậu lễ cho Mộ Thần, Mộ Thần vô cùng cảm kích.”
Cừu Phong bị Mộ Thần chọc tức giận hộc ra thêm một búng máu, Lâu Thanh thấy Cừu Phong bị tức hộc máu, nhịn không được có loại đồng bệnh tương liên.
“Thằng nhóc, ta sẽ nhớ kỹ ngươi!” Ánh mắt Cừu Phong đỏ lên nhìn Mộ Thần, nói.
“Ai da, hình như người muốn lột da chặt xương ta đi nấu canhlại nhiều thêm một người rồi.” Mộ Thần quay đầu, hơi u oán chớp mắt nói với Diệp Thạch.
Diệp Thạch vươn tay nắm chặt tay Mộ Thần, “Mộ Thần, ngươi đừng sợ.”
Mộ Thần nhẹ nhàng mỉm cười với Diệp Thạch: “Ta sao có thể sợ hãi? Ngươi quá lo lắng rồi. Ta muốn bảo hộ ngươi cơ mà. Ta sao có thể sợ hãi được!” Những chướng ngại che ở phía trước chúng ta, ta sẽ nhổ lên hết, cho dù là võ hoàng thì cũng như thế!
“Tâm tính của lão nhân này không tốt nhỉ.Chỉ mất mấy con trùngmà cứ hộc máu hộc máu không ngừng.” Diệp Thạch khinh thường nói.
Mộ Thần gật đầu đồng ý: “Ừ, đúng vậy.”
Tác giả :
Diệp Ức Lạc