Xuyên Việt Chi Ngoan Ngoãn Tiểu Phu Lang
Chương 37: Giữ lại để dỗ tiểu ngu ngốc
Mới hơn nửa canh giờ, Lục Duy liền tỉnh lại, cũng đã ngủ hơn một giờ, liền chuẩn bị thức dậy, ngủ nhiều cũng không tốt, càng ngủ càng lười.
Tiểu phu lang còn đang gối trên tay hắn ngủ ngon lành,tư thế ngủ cũng không thay đổi, đem bản thân ngủ ngoan, cứ như vậy lộ ra bộ dáng mèo nhỏ trước mắt hắn, duy chỉ có một đôi chân trắng nõn trong vô ý thức quấn lấy hắn, tựa hồ như là đang tìm nguồn nhiệt dựa vào. Bất quá, tay chân Tiểu phu lang có đôi khi thật là rất lạnh, đây có thể là bệnh trạng lâu rồi.Từ trước khi hắn gặp y.
Lục Duy cảm nhận được độ ấm tay chân y dần thấp đi, hơi hơi nhíu mày, tuy rằng trước kia hắn có lấy thảo dược làm công việc sinh sống, tuy vậy nhưng thực chất hắn cũng không phải bác sĩ, chỉ biết rằng loại bệnh trạng này do làm việc quanh năm suốt tháng nên mới hình thành, muốn điều trị vẫn có cách,bất quá vẫn có chút khó, mà được cái có thể bồi bổ lại cho y bằng dược và thức ăn.
Nói đến thức ăn tẩm bổ, Lục Duy quả thật không có gi để lo lắng, trong nhà có cá có gà, còn có trứng gà, mỗi ngày làm chút nước canh để tiểu phu lang uống, chủ yếu là thuốc bổ, hiện tại chỉ có thể nhận định được vài loại dược liệu hàng ngày có thể sử dụng, còn không thể dùng quá nhiều, thời điểm hầm canh thì bỏ vào chút dược liệu bồi bổ, bằng không dễ dàng thượng hoả.
Lục Duy nhìn Tiểu phu lang ngủ say, duỗi tay nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt y, chờ đến lúc đi vào trong trấn, liền làm phiền Lý đại phu đến nhìn một chút, đây cũng không tính là việc gi to tát.
"Phu quân?" Lưu Hi nhận thấy được động tác của người bên cạnh, chậm rãi mở to mắt, mềm mại mà gọi một tiếng, bất quá đầu óc vẫn mơ hồ chưa thanh tỉnh.
Lục Duy vốn định đưa tay kéo chăn bọc tiểu phu lang lại kín một chút, không nghĩ sẽ đánh thức nhân nhi, thò lại gần nhẹ nhàng hôn xuống một cái, trấn an nói: "Hi Nhi muốn ngủ tiếp hay không? Yên tâm vẫn còn sớm."
Lưu Hi chớp chớp mắt nhẹ cười, như bông tuyết trắng không dính bụi trần,y khó có được tính trẻ con, làm nũng mở miệng: "Hi Nhi không ngủ, muốn cùng phu quân xuống ruộng, phu quân ôm Hi Nhi lên được chứ?"
Lục Duy cười khẽ, đem Tiểu phu lang mơ hồ bế lên tới, để y ngồi ở trong lòng ngực, một lớp lại thêm một lớp nhanh tay giúp y mặc xong quần áo, ôn thanh nói: "Đi rửa cái mặt trước, phu quân một lát liền làm xong."
Lưu Hi gật gật đầu, bước nhanh ra sân rửa mặt, lại bưng bồn nước ấm tiến vào, nhún khăn lông. Lục Duy vừa mới đổi quần áo, liền thấy Tiểu phu lang nhón chân giúp hắn rửa mặt, hắn cong lưng phối hợp, khóe miệng cong lên vui sướng.
Thời điểm hai người ra cửa cũng không còn mãnh liệt như vừa rồi, chỉ là hơi chút mang nhiệt. Lục Duy như cũ nắm tay Tiểu phu lang, Tiểu phu lang cầm theo rổ, bên trong có nước, quả nho cùng một ít trái cây khác.
Rất nhiều hán tử đã xuống ruộng trích bắp, một số lại xới đất,liền thấy bóng dáng quen thuộc của Lục Duy bước tới, một vài hán tử mở miệng chào hỏi nhau.
Lục Duy cũng một câu đáp lại, trên mặt còn mang theo ý cười, nắm tay Tiểu phu lang chậm rãi dạo bước, thời điểm đi đến miếng đất của mình, thấy Lục Lão Tam cùng phu lang của hắn cũng ở bên cạnh,Lục Lão Tam trong ruộng xới đất, phu lang hắn phụ trách hái bắp, hắn cùng Lục Lão Tam không tính là thân cận,nếu có gặp nhiều lắm cũng gật đầu chào một cái là được.
Bất quá phu lang của hắn là một người tính tình rộng rãi, phu lang Lục Lão Tam thấy hắn, không đúng, hình như là nhìn tiểu phu lang bên cạnh hắn, cười vẫy vẫy tay: "Hi ca nhi."
Lưu Hi chớp chớp con ngươi, hiển nhiên vừa rồi cũng đang ngẩn người, thấy là Lưu Hưng, cười nhẹ hỏi: "Hưng ca nhi, ngươi đang làm gì?"
"Hiện tại ta sẵn tiện tách bắp, ngày mai muốn lên trấn đổi tiền, nhà ngươi không cần đổi tiền sao?" Lưu Hưng mở miệng nói, trên tay nhanh chóng xoa xoa bắp, hiển nhiên rất quen thuộc, phía dưới đã đầy một sọt.
Lưu Hi nhẹ nhàng lắc đầu, ngồi xổm xuống cùng hắn nói chuyện phiếm, trên tay cũng cầm bắp hỗ trợ tách: "Không cần a, phu quân nói bắp lần này giữ lại để ăn."
"Vậy cũng phải tách chứ,ngươi không cần nghiền thành bột sao?" Lưu Hưng ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lục Duy một cái, thấy hắn không mẩy may quan tâm đến bọn họ, cũng không kiêng kị tiếp tục nói chuyện phiếm.
Lưu Hi suy nghĩ một chút, tay nhỏ vẫn nhanh chóng mà xoa xoa bắp, nói: "Không cần, lần trước phu quân làm rất nhiều bột ngô a, lần này giữ lại, bấy nhiêu cũng đủ dùng".
Tiểu phu lang ngẩng đầu liếc mắt nhìn phu quân một cái, lại không nhớ lần bắp lần này giữ lại để làm gi, ngơ ngác hỏi: "Phu quân, chúng ta trữ bắp để làm gi thế?"
Lục Duy vốn dĩ mỉm cười nghe bọn họ nói chuyện phiếm, tính tình Tiểu phu lang thật đúng là mềm mại, so với người khác thì phản xạ có chút chậm, trong lòng buồn cười, hiện giờ thấy ánh mắt y như đang cầu xin giúp đỡ, khẽ cười nói: "Trữ để cho tiểu ngu ngốc ăn."
Lưu Hi có chút túng quẫn, lại nhớ tới phu quân từng nói muốn giữ lại để nấu canh cho y ăn, còn phải làm đồ ăn, ấp úng mở miệng nói: "Ân, nấu canh cũng có thể cho bắp vào nha, Hưng ca nhi ngươi trở về thử xem, rất ngọt rất thơm."
Lưu Hưng có chút choáng váng, những lời Lục Duy nói hắn cũng có hiểu, lại nghe thấy Hi ca nhi đề nghị thử nấu canh, liền ngơ ngác đáp lời: "Ân, vậy lúc trở về ta sẽ nấu thử"
"Hi Nhi, ta đi xuống, ngươi muốn xuống dưới không?" Lục Duy mỉm cười nói, để tiểu phu lang cùng người khác nói chuyện cũng được, nhưng hôm nay đầu y có chút đau, ngồi xổm nhiều sẽ bị choáng, không tốt.
Lưu Hi vừa mới vứt bỏ một cái cùi bắp, nghe thấy phu quân nói,liền đứng lên nhẹ nhàng gật đầu: "Hi Nhi cũng muốn xuống, Hưng ca nhi, ta đi trước."
"Vậy ngươi mau đi đi, hôm nào lại tới." Lưu Hưng cười nói.
"Ân." Lưu Hi lên tiếng, đi đến mẩu đất của mình, liền thấy phu quân đã chờ sẵn ở dưới, y vươn bàn tay nhỏ, bị phu quân chặn ngang bế lên, vững vàng mà đặt trên đất.
Lưu Hưng ở một bên hâm mộ, khó trách Hi ca nhi cả người đều không giống như trước, phu quân y sủng y như vậy, y nào có bộ dáng cẩn trọng như trước kia.
Lưu Hi ở trong ruộng bắp an tĩnh mà lột bắp, động tác rất thuần thục, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn phu quân một chút, khuôn mặt nhỏ luôn mang theo ý cười.
Thời điểm làm việc,thời gian thật sự luôn trôi qua rất nhanh, chỉ vừa vài khắc, bầu trời liền chuyển sang màu đỏ rực ấm áp, mặt trời liền xuống núi, để lại hoàng hôn tiếng chim kêu vang trời.
Lục Duy nhìn trong đất ba sọt bắp tràn đầy, còn có hạt bắp được gói kĩ, hôm nay việc trong ruộng đã làm xong hết, ngày mai liền có thể chuyên tâm xới đất, sau đó cấy mạ, đến lúc đó chỉ cần bón phân nhỏ cỏ là được. Mạ đã thống nhất được nuôi ở một khối đất, đến lúc đó, mỗi người dựa theo phân lượng trong đất tự mình đi lấy là được.
Lục Duy suy nghĩ một chút về việc kế tiếp, bảo đảm không thể để có sai sót, ngay sau đó đi tìm Tiểu phu lang. Tiểu phu lang khuôn mặt hồng hồng, tóc mai cũng có chút ướt, bất quá trên mặt không giấu nổi ý cười, thoạt nhìn là rất cao hứng.
Lục Duy đi qua, đưa nước tới bên miệng phu lang, cười nói: "Hi Nhi có phải rất mệt không, đây, uống miếng nước trước đã."
Lưu Hi ngoan ngoãn mà uống nước xong, bình phục một chút nhiệt khí, lúc này mới khẽ cười nói: "Phu quân, Hi Nhi không mệt, có thể giúp được phu quân thật sự rất vui."
"Hi Nhi đương nhiên có thể giúp được phu quân, Hi Nhi rất có khả năng, về sau phu quân đi đâu đều phải mang theo ngươi." Lục Duy đem người dắt trở về bờ, khom lưng đem y bế lên: "Hi Nhi ở chỗ này chờ, phu quân đem bắp lấy lại đây."
"Ân." Lưu Hi nhẹ nhàng gật đầu, ngồi xổm một chỗ, tay nhỏ chống cằm nhìn bóng dáng phu quân. Được phu quân ôm thực có cảm giác an toàn, hai tay phu quân rất có lực, bả vai phu quân thực đáng tin cậy, cuối cùng, Tiểu phu lang hơi hơi đỏ lỗ tai, càng nghĩ càng cảm thấy, cái gi của phu quân cũng đều tốt hết nha, vậy bản thân y cũng phải làm phu lang tốt mới được, như vậy mới có thể làm phu quân vẫn luôn thích y.
Lục Duy đi qua chỗ Lục Lão Tam, lúc này mới đem bắp nhà mình đều lấy đến chỗ rìa ruộng, nơi này mỗi nhà mỗi hộ đều có một chiếc xe đẩy, chính là để dùng trong những lúc như này, Lục Duy đem bắp đều đặt ở mặt trên, cùng Tiểu phu lang đẩy xe đi trở về, bằng không chỉ dựa vào bản thân hắn dọn, sẽ mệt chết, đặc biệt là làm ruộng cần nhiều người, ít nhiều cũng giúp được chút ít.
Lục đục trên đường cũng có rất nhiều người đẩy xe về, bất quá vẫn còn nhiều người ở lai, kì thực xem như vẫn còn sớm, về nhà cũng không có việc gi làm, mấu chốt là do đất ít cày nhanh. Lục Duy thấy Lục Lão Tam cùng phu lang y, vẫn còn làm việc trong ruộng, tay chân hai người làm rất nhanh, nhiều như vậy, chỉ trong tích tắc, đã làm được phân nửa.
Bất quá mấy thứ này Lục Duy chỉ đứng xem mà thôi, lúc này hắn mang theo Tiểu phu lang đã ở trên đường về nhà.
"Hi Nhi, ngươi muốn lên ngồi một hồi không, phu quân đẩy ngươi đi." Lục Duy cười kêu Tiểu phu lang bên cạnh.
"Phu quân, Hi Nhi không mệt, Hi Nhi giúp ngươi đẩy được chứ?" Lưu Hi nhìn phu quân nói, trong ánh mắt tràn đầy cảm động, y sao nỡ ngồi ở trên để hắn đẩy một mình, phu quân hôm nay cũng mệt mỏi, vẫn là hai người cùng nhau hợp lực mới tốt, ít nhiều cũng có thể chia sẻ.
"Vậy chậm rãi mà đi, sẽ mau về đến nhà." Lục Duy câu môi, Tiểu phu lang thật là săn sóc, bất quá nếu nhân nhi không muốn, vậy cũng không ép được, cùng nhau đi thôi, dù sao cũng mau về đến nhà.
_______________________
Vậy là còn 20 chương nữa là phải tạm biệt tiểu phu lang rồi.
Nhớ ủng hộ tôi nhé các bác "v") nếu thấy hay nhớ vote ủng hộ để làm động lực cho tôi nha. Yêu các bác nà
Tiểu phu lang còn đang gối trên tay hắn ngủ ngon lành,tư thế ngủ cũng không thay đổi, đem bản thân ngủ ngoan, cứ như vậy lộ ra bộ dáng mèo nhỏ trước mắt hắn, duy chỉ có một đôi chân trắng nõn trong vô ý thức quấn lấy hắn, tựa hồ như là đang tìm nguồn nhiệt dựa vào. Bất quá, tay chân Tiểu phu lang có đôi khi thật là rất lạnh, đây có thể là bệnh trạng lâu rồi.Từ trước khi hắn gặp y.
Lục Duy cảm nhận được độ ấm tay chân y dần thấp đi, hơi hơi nhíu mày, tuy rằng trước kia hắn có lấy thảo dược làm công việc sinh sống, tuy vậy nhưng thực chất hắn cũng không phải bác sĩ, chỉ biết rằng loại bệnh trạng này do làm việc quanh năm suốt tháng nên mới hình thành, muốn điều trị vẫn có cách,bất quá vẫn có chút khó, mà được cái có thể bồi bổ lại cho y bằng dược và thức ăn.
Nói đến thức ăn tẩm bổ, Lục Duy quả thật không có gi để lo lắng, trong nhà có cá có gà, còn có trứng gà, mỗi ngày làm chút nước canh để tiểu phu lang uống, chủ yếu là thuốc bổ, hiện tại chỉ có thể nhận định được vài loại dược liệu hàng ngày có thể sử dụng, còn không thể dùng quá nhiều, thời điểm hầm canh thì bỏ vào chút dược liệu bồi bổ, bằng không dễ dàng thượng hoả.
Lục Duy nhìn Tiểu phu lang ngủ say, duỗi tay nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt y, chờ đến lúc đi vào trong trấn, liền làm phiền Lý đại phu đến nhìn một chút, đây cũng không tính là việc gi to tát.
"Phu quân?" Lưu Hi nhận thấy được động tác của người bên cạnh, chậm rãi mở to mắt, mềm mại mà gọi một tiếng, bất quá đầu óc vẫn mơ hồ chưa thanh tỉnh.
Lục Duy vốn định đưa tay kéo chăn bọc tiểu phu lang lại kín một chút, không nghĩ sẽ đánh thức nhân nhi, thò lại gần nhẹ nhàng hôn xuống một cái, trấn an nói: "Hi Nhi muốn ngủ tiếp hay không? Yên tâm vẫn còn sớm."
Lưu Hi chớp chớp mắt nhẹ cười, như bông tuyết trắng không dính bụi trần,y khó có được tính trẻ con, làm nũng mở miệng: "Hi Nhi không ngủ, muốn cùng phu quân xuống ruộng, phu quân ôm Hi Nhi lên được chứ?"
Lục Duy cười khẽ, đem Tiểu phu lang mơ hồ bế lên tới, để y ngồi ở trong lòng ngực, một lớp lại thêm một lớp nhanh tay giúp y mặc xong quần áo, ôn thanh nói: "Đi rửa cái mặt trước, phu quân một lát liền làm xong."
Lưu Hi gật gật đầu, bước nhanh ra sân rửa mặt, lại bưng bồn nước ấm tiến vào, nhún khăn lông. Lục Duy vừa mới đổi quần áo, liền thấy Tiểu phu lang nhón chân giúp hắn rửa mặt, hắn cong lưng phối hợp, khóe miệng cong lên vui sướng.
Thời điểm hai người ra cửa cũng không còn mãnh liệt như vừa rồi, chỉ là hơi chút mang nhiệt. Lục Duy như cũ nắm tay Tiểu phu lang, Tiểu phu lang cầm theo rổ, bên trong có nước, quả nho cùng một ít trái cây khác.
Rất nhiều hán tử đã xuống ruộng trích bắp, một số lại xới đất,liền thấy bóng dáng quen thuộc của Lục Duy bước tới, một vài hán tử mở miệng chào hỏi nhau.
Lục Duy cũng một câu đáp lại, trên mặt còn mang theo ý cười, nắm tay Tiểu phu lang chậm rãi dạo bước, thời điểm đi đến miếng đất của mình, thấy Lục Lão Tam cùng phu lang của hắn cũng ở bên cạnh,Lục Lão Tam trong ruộng xới đất, phu lang hắn phụ trách hái bắp, hắn cùng Lục Lão Tam không tính là thân cận,nếu có gặp nhiều lắm cũng gật đầu chào một cái là được.
Bất quá phu lang của hắn là một người tính tình rộng rãi, phu lang Lục Lão Tam thấy hắn, không đúng, hình như là nhìn tiểu phu lang bên cạnh hắn, cười vẫy vẫy tay: "Hi ca nhi."
Lưu Hi chớp chớp con ngươi, hiển nhiên vừa rồi cũng đang ngẩn người, thấy là Lưu Hưng, cười nhẹ hỏi: "Hưng ca nhi, ngươi đang làm gì?"
"Hiện tại ta sẵn tiện tách bắp, ngày mai muốn lên trấn đổi tiền, nhà ngươi không cần đổi tiền sao?" Lưu Hưng mở miệng nói, trên tay nhanh chóng xoa xoa bắp, hiển nhiên rất quen thuộc, phía dưới đã đầy một sọt.
Lưu Hi nhẹ nhàng lắc đầu, ngồi xổm xuống cùng hắn nói chuyện phiếm, trên tay cũng cầm bắp hỗ trợ tách: "Không cần a, phu quân nói bắp lần này giữ lại để ăn."
"Vậy cũng phải tách chứ,ngươi không cần nghiền thành bột sao?" Lưu Hưng ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lục Duy một cái, thấy hắn không mẩy may quan tâm đến bọn họ, cũng không kiêng kị tiếp tục nói chuyện phiếm.
Lưu Hi suy nghĩ một chút, tay nhỏ vẫn nhanh chóng mà xoa xoa bắp, nói: "Không cần, lần trước phu quân làm rất nhiều bột ngô a, lần này giữ lại, bấy nhiêu cũng đủ dùng".
Tiểu phu lang ngẩng đầu liếc mắt nhìn phu quân một cái, lại không nhớ lần bắp lần này giữ lại để làm gi, ngơ ngác hỏi: "Phu quân, chúng ta trữ bắp để làm gi thế?"
Lục Duy vốn dĩ mỉm cười nghe bọn họ nói chuyện phiếm, tính tình Tiểu phu lang thật đúng là mềm mại, so với người khác thì phản xạ có chút chậm, trong lòng buồn cười, hiện giờ thấy ánh mắt y như đang cầu xin giúp đỡ, khẽ cười nói: "Trữ để cho tiểu ngu ngốc ăn."
Lưu Hi có chút túng quẫn, lại nhớ tới phu quân từng nói muốn giữ lại để nấu canh cho y ăn, còn phải làm đồ ăn, ấp úng mở miệng nói: "Ân, nấu canh cũng có thể cho bắp vào nha, Hưng ca nhi ngươi trở về thử xem, rất ngọt rất thơm."
Lưu Hưng có chút choáng váng, những lời Lục Duy nói hắn cũng có hiểu, lại nghe thấy Hi ca nhi đề nghị thử nấu canh, liền ngơ ngác đáp lời: "Ân, vậy lúc trở về ta sẽ nấu thử"
"Hi Nhi, ta đi xuống, ngươi muốn xuống dưới không?" Lục Duy mỉm cười nói, để tiểu phu lang cùng người khác nói chuyện cũng được, nhưng hôm nay đầu y có chút đau, ngồi xổm nhiều sẽ bị choáng, không tốt.
Lưu Hi vừa mới vứt bỏ một cái cùi bắp, nghe thấy phu quân nói,liền đứng lên nhẹ nhàng gật đầu: "Hi Nhi cũng muốn xuống, Hưng ca nhi, ta đi trước."
"Vậy ngươi mau đi đi, hôm nào lại tới." Lưu Hưng cười nói.
"Ân." Lưu Hi lên tiếng, đi đến mẩu đất của mình, liền thấy phu quân đã chờ sẵn ở dưới, y vươn bàn tay nhỏ, bị phu quân chặn ngang bế lên, vững vàng mà đặt trên đất.
Lưu Hưng ở một bên hâm mộ, khó trách Hi ca nhi cả người đều không giống như trước, phu quân y sủng y như vậy, y nào có bộ dáng cẩn trọng như trước kia.
Lưu Hi ở trong ruộng bắp an tĩnh mà lột bắp, động tác rất thuần thục, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn phu quân một chút, khuôn mặt nhỏ luôn mang theo ý cười.
Thời điểm làm việc,thời gian thật sự luôn trôi qua rất nhanh, chỉ vừa vài khắc, bầu trời liền chuyển sang màu đỏ rực ấm áp, mặt trời liền xuống núi, để lại hoàng hôn tiếng chim kêu vang trời.
Lục Duy nhìn trong đất ba sọt bắp tràn đầy, còn có hạt bắp được gói kĩ, hôm nay việc trong ruộng đã làm xong hết, ngày mai liền có thể chuyên tâm xới đất, sau đó cấy mạ, đến lúc đó chỉ cần bón phân nhỏ cỏ là được. Mạ đã thống nhất được nuôi ở một khối đất, đến lúc đó, mỗi người dựa theo phân lượng trong đất tự mình đi lấy là được.
Lục Duy suy nghĩ một chút về việc kế tiếp, bảo đảm không thể để có sai sót, ngay sau đó đi tìm Tiểu phu lang. Tiểu phu lang khuôn mặt hồng hồng, tóc mai cũng có chút ướt, bất quá trên mặt không giấu nổi ý cười, thoạt nhìn là rất cao hứng.
Lục Duy đi qua, đưa nước tới bên miệng phu lang, cười nói: "Hi Nhi có phải rất mệt không, đây, uống miếng nước trước đã."
Lưu Hi ngoan ngoãn mà uống nước xong, bình phục một chút nhiệt khí, lúc này mới khẽ cười nói: "Phu quân, Hi Nhi không mệt, có thể giúp được phu quân thật sự rất vui."
"Hi Nhi đương nhiên có thể giúp được phu quân, Hi Nhi rất có khả năng, về sau phu quân đi đâu đều phải mang theo ngươi." Lục Duy đem người dắt trở về bờ, khom lưng đem y bế lên: "Hi Nhi ở chỗ này chờ, phu quân đem bắp lấy lại đây."
"Ân." Lưu Hi nhẹ nhàng gật đầu, ngồi xổm một chỗ, tay nhỏ chống cằm nhìn bóng dáng phu quân. Được phu quân ôm thực có cảm giác an toàn, hai tay phu quân rất có lực, bả vai phu quân thực đáng tin cậy, cuối cùng, Tiểu phu lang hơi hơi đỏ lỗ tai, càng nghĩ càng cảm thấy, cái gi của phu quân cũng đều tốt hết nha, vậy bản thân y cũng phải làm phu lang tốt mới được, như vậy mới có thể làm phu quân vẫn luôn thích y.
Lục Duy đi qua chỗ Lục Lão Tam, lúc này mới đem bắp nhà mình đều lấy đến chỗ rìa ruộng, nơi này mỗi nhà mỗi hộ đều có một chiếc xe đẩy, chính là để dùng trong những lúc như này, Lục Duy đem bắp đều đặt ở mặt trên, cùng Tiểu phu lang đẩy xe đi trở về, bằng không chỉ dựa vào bản thân hắn dọn, sẽ mệt chết, đặc biệt là làm ruộng cần nhiều người, ít nhiều cũng giúp được chút ít.
Lục đục trên đường cũng có rất nhiều người đẩy xe về, bất quá vẫn còn nhiều người ở lai, kì thực xem như vẫn còn sớm, về nhà cũng không có việc gi làm, mấu chốt là do đất ít cày nhanh. Lục Duy thấy Lục Lão Tam cùng phu lang y, vẫn còn làm việc trong ruộng, tay chân hai người làm rất nhanh, nhiều như vậy, chỉ trong tích tắc, đã làm được phân nửa.
Bất quá mấy thứ này Lục Duy chỉ đứng xem mà thôi, lúc này hắn mang theo Tiểu phu lang đã ở trên đường về nhà.
"Hi Nhi, ngươi muốn lên ngồi một hồi không, phu quân đẩy ngươi đi." Lục Duy cười kêu Tiểu phu lang bên cạnh.
"Phu quân, Hi Nhi không mệt, Hi Nhi giúp ngươi đẩy được chứ?" Lưu Hi nhìn phu quân nói, trong ánh mắt tràn đầy cảm động, y sao nỡ ngồi ở trên để hắn đẩy một mình, phu quân hôm nay cũng mệt mỏi, vẫn là hai người cùng nhau hợp lực mới tốt, ít nhiều cũng có thể chia sẻ.
"Vậy chậm rãi mà đi, sẽ mau về đến nhà." Lục Duy câu môi, Tiểu phu lang thật là săn sóc, bất quá nếu nhân nhi không muốn, vậy cũng không ép được, cùng nhau đi thôi, dù sao cũng mau về đến nhà.
_______________________
Vậy là còn 20 chương nữa là phải tạm biệt tiểu phu lang rồi.
Nhớ ủng hộ tôi nhé các bác "v") nếu thấy hay nhớ vote ủng hộ để làm động lực cho tôi nha. Yêu các bác nà
Tác giả :
Hí Lâu Kiêm Gia( Diễm Lâu Kiêm Gia)