Xuyên Việt Chi Luyện Thạch Giả
Chương 82
Mạc Hoài Song mệt đến mức ngay cả há mồm đều cảm thấy khó khăn, nhìn thấy Tông Tần cũng chỉ nâng mí mắt lên, hừ hừ hai tiếng tính là chào hỏi.
Diên Thiệu Bách gật đầu với Tông Tần một cái, ra hiệu có việc chờ hắn ra rồi bàn lại.
Mạc Hoài Song được nhẹ nhàng đặt ở trên ghế, tay chân hắn mở lớn, vô cùng có dáng vẻ đại gia mà để cho Diên Thiệu Bách hầu hạ.
Diên Thiệu Bách thấy bộ dáng bại hoại này của hắn, trên mặt tràn đầy sủng nịnh, cúi đầu hôn lên khóe miệng hắn một cái, đi ra ngoài lấy nước nóng, nhẹ nhàng rửa mặt cho hắn.
Khăn mặt ấm áp đắp lên mặt, lỗ chân lông nhất thời mở lớn ra, nhiệt khí thuận theo đó mà truyền khắp thân thể, cảm giác yên lòng phục tùng lan truyền đến khắp toàn thân, lúc này, Mạc Hoài Song mới có cảm giác rốt cuộc cũng sống lại.
Hắn giơ tay đè lại tay Diên Thiệu Bách đang lau mặt cho hắn, bắt lấy khăn mặt, đôi mắt liếc ra ngoài hai lần, để cho Diên Thiệu Bách trước tiên đi tiếp đãi Tông Tần.
Diên Thiệu Bách làm như không thấy cầm lấy khăn mặt trong tay hắn, vắt một cái vào chậu rửa mặt, lần thứ hai lau mặt cho Mạc Hoài Song.
Lau xong, Diên Thiệu Bách mở nút áo cho Mạc Hoài Song, bắt đầu lau thân thể cho hắn.
“Điều kiện dã ngoại gian khổ, nhịn một chút.”
Mạc Hoài Song giống như heo hừ hừ hai tiếng, mặc hắn làm gì thì làm, hắn có thể không động liền không động, nghĩ đến mỗi ngày đều phải tiến hành loại huấn luyện địa ngục này, hắn hận không thể bớt luôn hai tiếng hừ hừ kia.
Diên Thiệu Bách buồn cười nhìn bộ dáng ấu trĩ của hắn, nhẹ nhàng nặn nặn mũi của hắn.
Mạc Hoài Song thấy vậy, ngay cả khí lực kháng nghị cũng biến mất.
Sau khi lau người cho Mạc Hoài Song xong, Diên Thiệu Bách liền đem người bị lột thành dê trắng nhét vào ổ chăn.
Con ngươi Mạc Hoài Song đen như ngọc, đen láy mà nhìn Diên Thiệu Bách, từ nhỏ hắn liền mất đi chỗ dựa, cùng gia gia lớn lên, sinh hoạt mặc dù cũng coi như thuận lợi, nhưng chưa từng được đối xử cẩn thận như vậy, trong nhất thời từng tia cảm động không ngừng nảy sinh, làm cho hắn có cảm giác ngọt ngào như đang ngâm trong bình mật.
Đời này, có thể gặp được nam nhân như vậy, đáng giá!
Diên Thiệu Bách cảm nhận được tầm mắt của hắn, liền nặn nặn cái mũi vểnh cao của hắn, “Ngoan ngoãn ngủ.”
Mạc Hoài Song nhếch miệng nở nụ cười, nhắm hai mắt lại. Tuy rằng không biết tại sao Diên Thiệu Bách đột nhiên sống chết đòi thao luyện hắn, nhưng việc này nhất định không thoát khỏi quan hệ với quyển nhật kí phát hiện bên trong di tích.
Tự nhiên Diên Thiệu Bách không muốn nói nguyên nhân, vậy hắn liền thuận theo ý của hắn năng cao thực lực, ngược lại ngoại trừ khổ cực chút, cũng không có chuyện gì khác. Đời này, hắn và nam nhân này còn muốn tiếp tục đi thật dài thật lâu. Có lúc ngẫm lại, mấy chục năm, thật giống như có chút ngắn.
Bị nghiêm khắc đặc huấn một ngày, Mạc Hoài Song vốn là mệt đến mức hận không thể liều mạng trên giường, không bao lâu liền ngủ thật say.
Diên Thiệu Bách thấy hắn đang ngủ, giơ tay sờ soạng mấy lần lên khuôn mặt mịn màng của hắn, lúc này mới ra ngoài.
Tông Tần thấy Diên Thiệu Bách đi ra, vội vã tiến lên, đưa cho hắn cái bảng điện tử.
Diên Thiệu Bách tiếp nhận bảng điện tử, mở ra thư mục mới nhất có tên là “Tư liệu”.
Kết quả của mảnh vỡ hắn mang về từ di tích hiện lên là khôn biết chất liệu. Điểm này, Diên Thiệu Bách đã có chuẩn bị về tâm lý, hắn cũng không hi vọng dùng khoa học kĩ thuật trước mắt có thể phá giải được thành phần vật liệu.
Ánh mắt dời về phía cuối cùng của giám định vật liệu —— báo cáo giám định niên đại của vật liệu.
Giám định niên đại chủ thể vât liệu: Khoảng 13000 năm trước.
Giám định chỗ vỡ: Khoảng 4000 năm trước.
Nhìn thấy kết quả này, trong lòng Diên Thiệu Bách nảy lên một chút, hắn nhanh chóng lật ra báo cáo sau, nhanh như gió xem lướt qua lịch sử thành Dư Kha.
Thành Dư Kha bắt đầu xây ở đại lục trải qua 5700 năm, dùng tên của người đầu tiên nhận chức thành chủ, sau lần đó những người tiếp theo đều sẽ dùng tên thành làm tên, từ 4000 năm đến nay, chuyện này đã trở thành một thông lệ.
Xem xong những tài liệu này, một ít chuyện bắt đầu xuất hiện trong đầu Diên Thiệu Bách.
4000 năm trước, di tích bị phá hỏng; 4000 năm trước, thành Dư Kha bắt đầu kiến trúc; trong suốt 4000 năm, mỗi thành chủ nhậm chức đều sẽ dùng tên Dư Kha làm tên.
Diên Thiệu Bách không tin con số 4000 này chỉ là trùng hợp, càng không tin những thành chủ Dư Kha trong lịch sử này thật vất vả đoạt được chức thành chủ lại cam tâm tình nguyện dùng tên của người khác lưu truyền trong sử sách, đây căn bản không phù hợp với tính cách của con người, cho nên có một chút chân tướng tựa hồ vô cùng sống động.
Tuy rằng cái chân tướng này thoạt nhìn có thể vô cùng hoang đường, thế nhưng Diên Thiệu Bách nguyện ý căn cứ dự tính trường hợp xấu nhất tin tưởng loại chuyện hoang đường này —— Dư Kha có lẽ chính là độc giác thú trong nhật kí!
Đúng, nhân loại chỉ có tuổi thọ trăm năm, mà đây không phải là tiêu chuẩn bọn họ dùng để đánh giá độc giác thú cấp chín.
Độc giác thú cấp chín là tồn tại thế nào, bên trong nền văn minh đá không ai có thể nói rõ được.
Diên Thiệu Bách ấn ấn mi tâm, sau khi vứt bỏ những giáo điều cứng nhắc trong lòng, những điều chưa viết trong quyển nhật ký từ vạn năm trước kia tiếp tục được vẽ ra trong đầu hắn
Trận quyết đấu đầu tiên giữa An tổ và độc giác thú kết thúc với thắng lợi của An tổ, độc giác thú một lần nữa lại bị bắt được, văn minh nguyên thủy bởi vì vấn đề nhân khẩu mà biến mất trong lịch sử, nhưng sinh mệnh bọn họ lưu lại lại nảy mầm sau ngàn năm sau, trải qua mấy ngàn năm rèn luyện nhân lấy truyền thừa của bọn họ.
Mà theo thời gian trôi đi, năng lượng di tích yếu đi, đồng thời khống chế của nó đối với độc giác thú càng ngày càng yếu, đến mức 4000 năm trước độc giác thú rốt cuộc cũng đột phá ràng buộc giành lấy tự do.
Đương nhiên bên trong suy đoán của hắn có nhiều lỗ thủng, giống như tên An tổ đã thành công chuyển hóa thành độc giác thú cấp chín trong lịch sử kia có vai trò gì? Giống như Dư Kha hận nhân loại như vậy, tại sao sau khi tỉnh dậy không có tắm máu toàn nhân loại nền văn minh đá yếu đuối, mà chỉ săn giết An tổ?
Đương nhiên có lẽ suy đoán của hắn vốn sai lầm, mà những thứ này không quan trọng, hắn chỉ cảm thấy hứng thú đối với kết luận cuối cùng.
Trong đầu không ngừng suy đoán đối với lịch sử, Diên Thiệu Bách đem bản báo cáo lật tới đo lường huyết dịch của bản thân.
Kết quả đo lường giống như hắn suy đoán, hoạt tính của tế bào của hắn cao khó mà tin nổi, vượt xa khỏi phạm trù của nhân loại.
Thứ mà Dư Kha lưu ở trong thân thể hắn chỉ sợ chính là thuốc hoạt tính tế bào mà nhật kí nhắc tới, mà theo như nhật ký, thứ này chiết xuất từ trong thân thể độc giác thú cấp chín.
Đây là một bằng chứng mạnh mẽ chứng minh Dư Kha chính là độc giác thú cấp chín!
Thuốc hoạt tính tế bào, thể chiến sĩ cấp tám, An tổ sắp chết, Dư Kha đang muốn nói trực tiếp với hắn, dưới tình huống Mạc Hoài Song có nguy hiểm đến tính mạng, chính mình có năng lực cứu tính mệnh của hắn.
Không thể không nói, chiêu thức đó Dư Kha chơi được thực sự vô cùng đẹp đẽ.
“Đoàn trưởng, thân thể của ngươi?” Tông Tần thấy thần sắc của Diên Thiệu Bách càng ngày càng trầm, không khỏi quan tâm nói.
Diên Thiệu Bách lắc lắc đầu, tiện tay đem toàn bộ dữ liệu trong bảng điện tử xóa sạch, vỗ vỗ vai Tông Tần, “Thân thể của ta không thành vấn đề, chỉ là mơ hồ cảm thấy được có đột phá, cho nên mới muốn kiểm tra một chút.”
Thần sắc Tông Tần do dự, sau khi suy nghĩ một lúc, hắn vẫn là nói: “Ta cảm thấy được tình huống thân thể bây giờ của ngươi có liên quan đến đồ vật Dư Kha tiêm vào trong thân thể ngươi, có lẽ không phải là điều gì tốt.”
“Yên tâm đi, thân thể của ta ta tự biết được.”
Tông Tần còn muốn nói điều gì, nhưng xem ý tứ của Diên Thiệu Bách bây giờ là không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này, hắn thở dài, ra chủ trướng, quyết định đem nhiệm vụ cẩn thận kiểm tra thân thể Diên Thiệu Bách giao cho Mạc Hoài Song.
Sau khi Tông Tần đi rồi, Diên Thiệu Bách quay người tiến vào nội thất.
Hắn tín nhiệm những huynh đệ vào sinh ra tử của Cửu Bác, nhưng có chút sự thật vẫn không thể cùng bọn họ chia sẻ.
Mạng của Mạc Hoài Song, mạng của hắn, sinh mạng cúa mấy vạn An tổ, những thứ đó đều có sức nặng không giống nhau trong lòng mỗi người.
Cho nên có một số việc có thể làm, lại không thể nói.
Dù cho trong lòng Diên Thiệu Bách đã có quyết định, cũng chuẩn bị cùng Dư Kha tiến hành một trận chiến đấu sống còn, nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ ngày làm cho hắn gần như là hỏng mất lại đến nhanh như vậy, nhanh đến mức làm cho hắn chân chính không ứng phó kịp.
Nửa đêm, Diên Thiệu Bách bị nhiệt độ nóng đến bất thường của Mạc Hoài Song làm tỉnh dậy.
“Song Song, Song Song?” Diên Thiệu Bách vội vàng kêu tên Mạc Hoài Song bên tai hắn.
Mạc Hoài Song đã sớm bị thiêu đến hồ đồ rồi, hắn chỉ cảm thấy chân tay trầm trọng, cả người ngơ ngơ ngác ngác, nghe thấy bên tai có người ong ong gọi, muốn cho người kia đừng ầm ĩ nữa, nhưng lại giống như bị quỷ áp giường, làm sao cũng không mở miệng được.
Diên Thiệu Bách thấy cả người đều lộ ra màu đỏ không bình thường, không mặc y phục vội vã ra ngoài cho người gọi trị liệu sư, sau đó lấy nước nóng về, không ngừng dùng khăn lau khắp người Mạc Hoài Song, muốn hạ nhiệt độ của hắn.
Chỉ chốc lát, ngoài cửa thông báo trị liệu sư đã đến.
Sau khi Diên Thiệu Bách mặc áo ngủ cho Mạc Hoài Song xong, cho người tiến vào.
Sau khi trị liệu sư lên tiếng chào hỏi Diên Thiệu Bách, lấy ra máy móc ra kiểm tra cho Mạc Hoài Song.
Sau một lúc bận rộn, sắc mặt trị liệu sư dần dần ngưng trọng, cuối cùng nói: “Đoàn trưởng, ta muốn lấy máu đo lường.”
Diên Thiệu Bách thấy trị liệu sư nghiêm nghị, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, “Tình huống thế nào?”
Trị liệu sư lắc lắc đầu, “Khó nói, cần lấy máu đo lường.”
“Vậy nhanh làm.”
Trị liệu sư được Diên Thiệu Bách đồng ý, lập tức lấy ra kim tiêm lấy ra rồi nhỏ vào máy đo lường trong hòm trị liệu.
Nửa giờ sau, kim loại trong ống màu sắc như trước, sắc mặt trị liệu sư không khỏi trắng nhợt.
Diên Thiệu Bách nhìn biểu tình của hắn liền biết sự tình không ổn, trong lòng không khỏi càng khẩn trương, nhưng hắn khắc chế tâm tình của mình, cố gắng trấn định hỏi: “Kết quả thế nào?”
Trị liệu sư chậm rãi định thần, cực kỳ thấp thỏm nhìn Diên Thiệu Bách, sợ tin dữ mình sắp sửa tuyên bố sẽ gây ảnh hưởng đến mình.
“Dựa theo tình hình thực tế nói đi.” Diên Thiệu Bách bỏ ra sức lực rất lớn mới làm cho giọng nói của mình bình thường như trước.
Trị liệu sư sửa lại một chút thông tin, dẫn Diên Thiệu Bách ra ngoài nội thất rồi mới nói: “Đoàn trưởng, không biết ngươi có nghe nói đến nguyên đồ của thuốc chữa trị nguyên thủy nhất bên trong di tích, sản phẩm từ loại nguyên đồ kia đều là thuốc chữa trị không màu không vị, nhìn như nước trắng.”
Trị liệu sư chỉ nói đến đây, nhưng cũng khá có thâm ý.
Diên Thiệu Bách làm sao lại không hiểu. Chữa trị tề tạo phúc cho toàn bộ đại lục, nhưng cũng là độc dược kinh khủng nhất, trong vòng ba ngày liên tục dùng hai phần sẽ nhanh chóng tiêu hao sinh mệnh, ba tháng chắc chắn sẽ chết!
Từng có thời gian vào ngàn năm trước nó bị coi là thuốc cấm, toàn bộ Nguyên Đồ bị tiêu hủy, mãi đến tận khi bản thay đổi xuất hiện.
Thuốc chữa trị mới thay đổi được thay đổi vị, mùi vị đặc biệt, cho nên ngàn năm qua rất nhiều người đều bỏ qua công hiệu giết người của nó, bởi vì không có ai lại dại dột đến mức không phân biệt được mùi vị của thuốc chữa trị.
Thân hình Diên Thiệu Bách không khỏi lung lay một chút, chỉ cảm thấy trước mắt tồi sầm, thật vất vả mới bình tĩnh được, “Có biện pháp không?” Ngữ điệu khô khốc thống khổ đến mức khiến người không đành lòng.
Nhìn thấy người đàn ông mạnh mẽ độc lai độc vãng nhiều năm này lộ ra vẻ mặt như vậy, trong lòng trị liệu sư cảm thấy khó chịu, mím mím môi, nói, “Nếu như màu của máu biến đậm hơn, sư môn của ta có biện pháp, thế nhưng… Đoàn trưởng ngươi đừng gấp, có lẽ những truyền thừa khác có biện pháp.”
Truyền thừa khác? Diên Thiệu Bách biết được đây chỉ là từ an ủi của trị liệu sư, cõi đời này làm gì có chuyện có thể thực sự giải được “Độc” của thuốc chữa trị.
Diên Thiệu Bách phất phất tay, để trị liệu sư đi ra ngoài, người thì choáng váng trở lại trong phòng, đặt mông ngồi xuống giường, hai tay che mặt.
Thống khổ khó có thể ức chế được gặm nhắm trái tim hắn, không cam lòng cũng phẫn nộ không nói rõ được kêu gào mỗi tế bào của hắn, cừu hận che kín mặt của hắn, khiến cho hắn muốn ngửa mặt lên trời thét dài, khiến hắn hận không thể trực tiếp vọt tới thành Phiền Lâm đồng quy vu tận với Dư Kha.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, lý trí trong nháy mắt bị gặm nuốt, Diên Thiệu Bách thông suốt đứng lên đi ra ngoài.
Sau ba tháng Song Song sẽ chết, vậy hắn đi trước một bước cũng không có gì cả, mà trước khi chết, hắn nhất định muốn báo mỗi hận giết vợ!
Dư Kha! Dư Kha!
Ngay tại thời điểm Diên Thiệu Bách quyết định chủ ý muốn đi giết dư Kha, cuối cùng Mạc Hoài Song cũng dừng ý chí cường đại của mình thoát khỏi tình trạng quỷ áp giường, tiến rên rỉ nhỏ nhặt phát ra/
“Nước ~ ”
Dù cho âm tahnh này nhỏ bé đến mức không thể nhận ra, trong nháy mắt lại như sợi tơ cứng rắn nhất níu giữ bước chân của Diên Thiệu Bách.
Hắn đè nén lại lửa giận cùng cừu hận trong lòng, hắn gian nan quay lại, từng bước từng bước hướng về giường của Mạc Hoài Song.
Chỉ là thời gian trong chớp mắt, trên mặt Mạc Hoài Song liền đỏ ửng, phần lông mày không tự chủ được nhăn lại, dung mạo tuấn mỹ vì khó chịu mà lộ ra vẻ khổ sở.
Trong lòng Diên Thiệu Bách nhói lên, lý trí trong nháy mắt trở về, dưới chân không khỏi nhanh thêm mấy phần.
Hắn lưu ý người này như vậy, lưu ý đến mức quên mình phục vụ bên người hắn, như thế nào lại cam lòng rời hắn trước tiên, lưu lại hắn một mình đối mặt với thống khổ không tồn tại được lâu trên đời!
“Song Song, ngươi cảm thấy thế nào?”
“Nước ~ ”
Diên Thiệu Bách vẫn không điều tra rõ được rốt cuộc là nguồn nước nơi nào xảy ra vấn đề, căn bản không dám tùy ý rót nước cho hắn, hắn vội vã đi tìm luyện thạch giả phụ trách vẽ nước, ngay dưới mắt hắn một lần nữa vẽ nước.
Chờ đến thời điểm Mạc Hoài Song được uống nước, đã là một phút sau.
Cảm thấy đôi môi được thoải mái, Mạc Hoài Song lập tức há to miệng, từng ngụm từng ngụm mà uống nước vào bụng, uống hết một chén không đã nghiền, nha nha còn muốn.
Chờ sau khi hắn đã nghiền, liền ngủ say, Diên Thiệu Bách tiếp tục dùng nước ấm mà không ngừng lau người cho hắn, làm phương pháp vật lý để hạ nhiệt độ.
Đến hừng đông, nhiệt độ của Mạc Hoài Song giảm, người lập tức liền trở nên hoạt bát, uể oải do huấn luyện tàn khốc lưu lại cũng biến mất không còn chút gì.
Mạc Hoài Song khẽ duỗi người trong ổ chăn, giương mắt liền nhìn thấy đôi mắt của Diên Thiệu Bách hằn lên những tia máu, trong lòng nói không cảm động là giả!
Khó được, Mạc Hoài Song lộ ra mấy phần ý cười, khom người lại, một tay vòng qua eo Diên Thiệu Bách, gương mặt xinh đẹp của hắn cọ cọ vào eo hắn, có ý như nũng nịu lấy lòng.
Tay Diên Thiệu Bách xoa xoa mấy lần lên mặt hắn, thần sắc chăm chú mà nhìn hắn, trên mặt là ôn nhu dịu dàng, giống như muốn Mạc Hoài Song chết đuối trong đó.
Mạc Hoài Song bị hắn nhìn có chút ngượng ngùng, kéo tay đang xoa mặt hắn xuống, “Ngày hôm nay huấn luyện không?”
“Ngươi nghỉ ngơi thật tốt.” Diên Thiệu Bách xong liền kéo chăn lên che lại bờ vai trần trịu của hắn.
Mạc Hoài Song vừa nghe có thể lười biếng, vui vẻ ra mặt, kéo Diên Thiệu Bách vào trong chăn, “Cùng nhau, cùng nhau.”
Diên Thiệu Bách đè lại cái tay không an phận của hắn, “Ngươi ngủ một lúc, ta còn có có chút việc phải xử lý.”
Mạc Hoài Song vừa nghe buông tay ra, “Một buổi tối không ngủ, ngươi không sợ đến lúc đó đầu óc rối rắm.”
Diên Thiệu Bách cúi đầu hôn hắn một cái, “Ngoan, đừng nóng vội, chờ ta trở về nhất định cho ngươi ăn no.”
Tai Mạc Hoài Song lập tức liền đổ, đưa chân ra đạp, quá không biết xấu hổ, hắn làm gì có ý này!
Trên đùi Diên Thiệu Bách chịu một cú không nặng không nhẹ, giống như là gãi ngứa, hắn cũng không thèm để ý, thần sắc nhu hòa nhéo nhéo mũi Mạc Hoài Song, đứng dậy hướng ra phòng bên ngoài.
Tại nơi Mạc Hoài Song không thấy được, mặt nạ ôn nhu trên mặt trong nháy mắt bị tàn nhẫn thay thế.
Tông Tần cùng Vu Thấu chờ ở phòng bên ngoài nhìn thấy toàn thân hắn tỏa ra một cỗ khí oai lệ, trong nháy mắt bị dọa đến nói không ra lời, tay cũng không biết nên để vào đâu, này, này là thế nào?
Tông Tần: “… Đoàn, đoàn trưởng?”
Diên Thiệu Bách không nhìn hắn đi thẳng ra ngoài.
Tông Tần cùng Vu Thấu vội vàng đi theo, tiến vào lều của Tông Tần, Diên Thiệu Bách mới nói: “Có người hạ thuốc chữa trị cho Song Song.”
Thanh âm hắn bình tĩnh, mà cảm giác ngột ngạt đằng sau liền khiến người khác rợn cả tóc gáy.
Sau khi hai người hồi thần lại, mặt đều đổi sắc. Mạc Hoài Song là bảo bối trong đoàn, mỗi người bên người hắn đều được lựa chọn tỉ mỉ, mỗi một người đều được tra xét bối cảnh kĩ càng xác định trung thành tuyệt đối với Cửu Bác, làm như vậy mà vẫn còn bị người ném đá giấu tay, trong lòng Tông Tần không khỏi không rét mà run, mỗ hôi lạnh không ngừng ứa ra trên lưng.
“Chuyện, chuyện này…” Tên gian tế này giấu cũng quá kĩ, thật là đáng sợ.
Vu Thấu không nói hai lời, nghiêm mặt xoay người rời đi.
Theo như tính khí của Vu Thấu, Tông Tần biết chắc hắn đang đi thăm dò hung thủ.
Tông Tần cho là hung thủ này nhất định giấu rất sâu, kết quả Vu Thấu đi ra ngoài không tới 3 phút liền đi vào.
“Sư Già làm, người đã chết.” Nói xong đem bảng điện tử di ngôn đưa cho Diên Thiệu Bách.
Diên Thiệu Bách nổ đom đóm mắt, hắn chết cũng không nghĩ ra lại là người này, đây là bạn tốt mà Song Song hoàn toàn tin cậy!! Người này chết không hết tội!!
Hắn tức giận như bị điện giật mà ném bản điện tử xuống đất, xoay người muốn đi ra cửa, hắn sẽ không để cho hắn sau khi hại chết Song Song, chết liền hết chuyện!!
Tông Tần vừa nhìn tình huống không ổn, nhanh chóng kéo Diên Thiệu Bách lại.
Diên Thiệu Bách quay đầu lại nhìn hắn, trong ánh mắt lộ ra hàn băng, đâm đến mức Tông Tần không khỏi rùng mình một cái. Nhưng hắn cũng không buông tay, khuyên nhủ: “Ta thấy ngươi cũng không muốn để cho Mạc Hoài Song biết chuyện này, nếu như không cần thiết cũng không gọi chúng ta đến, nhưng hôm nay ngươi lại động thủ đối với chuyện của Sư Già như vậy, việc này sớm muộn cũng đến truyền tới tai Mạc Hoài Song.”
Diên Thiệu Bách hai tay thành quyền, không muốn bị Mạc Hoài Song biết được sự thật là ước nguyện ban đầu của hắn, khiến cho hắn cố gắng kìm nén phẫn nộ của bản thân, gân xanh không ngừng nổi lên mu bàn tay của hắn, khí tức bạo ngược làm cho hắn không nhịn được buông tay hắn ra.
Diên Thiệu Bách nhẫn liền nhẫn, cuối cùng đánh một quyền lên bàn, miễn cưỡng đem bàn kim loại dài 4 tác in một dấu vết rõ ràng, khí tức bạo động lúc này mới thu liễm một chút.
Tông Tần liếc nhìn dấu ấn trên bàn, mí mắt giựt giựt, thực lực của đoàn trưởng hình như đã tăng lên, nếu là lúc thường, việc này đáng giá chúc mừng, chỉ là trước mắt…
Tông Tần không nhịn được thương cảm một trận, thời gian hắn cùng Mạc Hoài Song ở chung không lâu, nhưng đối với thiếu niên có nụ cười trong sáng kia lại hết sức có hảo cảm, không bởi vì thiên phú của hắn, không bởi vì huyết mạch của hắn, không bởi vì mỹ mạo, chỉ là đơn thuần yêu thích khí chất vui vẻ phấn trên người hắn, thuần túy mà tốt đẹp.
Nhưng một người như vậy lại có thể sắp chết.
Qua một hồi lâu, Diên Thiệu Bách chế trụ cơn giận của chính mình, lúc này mới chậm rãi nói: “Hắn chết như thế nào? Còn có ai biết được chuyện này?”
“Hắn trốn ở trong lều mình uống thuốc chữa trị cấp tám liều lượng cực cao.”
Diên Thiệu Bách dừng một chút, từng chữ từng chữ lãnh khốc nói: “Đưa đi thiên táng!”
Người như thế, hắn không lột da, lóc thịt đã là ân huệ lớn nhất, tuyệt đối không thể lại nhường thêm bột bước!
Vu Thấu mặt không thay đổi quay người đi ra ngoài tự mình xử lý việc này.
Sau khi Vu Thấu đi rồi, trong lều nhất thời lâm vào bình tĩnh quỷ dị, sau một hồi lâu, Tông Tần phá vỡ loại yên tĩnh này, “Định làm như thế nào, vẫn cứ gạt hắn như vậy?”
Ánh mắt Diên Thiệu Bách ẩn nhẫn nhìn về phía lều bạt của Mạc Hoài Song, cuối cùng chầm chậm mà kiên định gật đầu một cái.
Thời gian cuối cùng này hắn vẫn luôn ở cùng hắn, chỉ cần chuyện có thể làm cho hắn vui sướng hắn đều làm, chờ đến khi hắn bình tĩnh ra đi, Diên Thiệu Bách sẽ báo thù cho hắn, rồi lại đi theo cùng hắn.
Không có Dư Kha, dù cho phủ thành chủ cùng thánh giáo liên thủ không thể ngăn chặn Cửu Bác bây giờ. Đời này hắn đến đây không có phụ lòng quá bất luận người nào, cuộc sống sau này hắn cũng sẽ không phụ lòng Mạc Hoài Song, hai người bọn họ vẫn phải cùng sống cùng chết, vô luận là ở đâu.
Tông Tần thở dài một tiếng, “Theo ngươi.”
Diên Thiệu Bách thu lại tâm tình, mang theo mặt nạ ôn hòa sung sướng trở về chủ trướng.
Mạc Hoài Song đã rời giường, đang ngồi ở trước bàn cầm bảng điện tử vẽ vẽ cái gì, trên bàn để điểm tâm, bốc hơi nóng, hiển nhiên đang chờ hắn.
“Xử lý chuyện gì vậy?” Mạc Hoài Song nghe thấy tiếng bước chân, thu bảng điện tử, đưa đôi đũa cho hắn, “Đều được làm nóng lại.”
“Chuyện của An tổ, ” Diên Thiệu Bách cầm lấy tất cả đều là bát thịt mỡ, cầm lấy đũa, vừa giống như nhớ tới cái gì tự nhiên nói: “Sư Già bị bệnh, ta để Vu Thấu đưa hắn đi.”
Mạc Hoài Song sững sờ, “Sao lại bị bệnh?”
“Có thể là tinh thần quá nóng vội đi. Ta sợ hai người ngươi ảnh hưởng lẫn nhau, liền làm chủ đưa cho hắn đi.”
“Có thể cũng mệt đi, trở lại nghỉ ngơi cũng tốt.” Mạc Hoài Song đến cũng không thèm để ý, ở trong lòng hắn, sau này hai người có rất nhiều cơ hội gặp nhau.
Ăn xong điểm tâm, Mạc Hoài Song vô cùng có trách nhiệm bắt đầu nhắc lại chuyện xưa, “Ta cảm thấy gặp mặt Dư Kha một lần liền đổi được địa vị hợp pháp của An tổ thực sự là một chuyện vô cùng có lợi.”
Diên Thiệu Bách nghe được hai chữ Dư Kha này, gân xanh không khỏi nổi lên mu bàn tay, cỗ khí oai lệ suýt chút nữa áp chế không nổi nổi lên.
Nhưng hắn rất nhanh nhận được tình hình mình không đúng, giả vờ đứng dậy rót nước, trốn tránh tầm mắt Mạc Hoài Song, thời điểm trở lại vẫn là bộ dáng ôn hòa vô hại kia.
“Việc này Tông Tần sẽ xử lý, nếu như ngươi thực sự rảnh rỗi, không bằng chúng ta làm chút chuyện khác.” Nói vong tay liền hướng về phía mông Mạc Hoài Song.
Mạc Hoài Song mặt kinh ngạc nhìn cái tên đại sắc phôi này, đệt! Hắn buổi tối còn sốt cao đó, người này có thể không có tiết tháo như vậy nữa hay không!
Tay liền “ba” một cái đánh vào bàn tay làm loạn của Diên Thiệu Bách,Mạc Hoài Song trực tiếp đi đến bàn cầm lấy bảng điện tử, tìm một nơi thanh tĩnh tiếp tục nghiên cứu vẫn đề năng lượng.
Không giải quyết dứt khoát vấn đề nguồn năng lượng thạch giáp cấp chín hắn không thể yên tâm.
Diên Thiệu Bách nhìn bóng lưng Mạc Hoài Song, trên mặt không rõ là yên tĩnh hay khổ sở.
Đáng tiếc coi như Diên Thiệu Bách thả Mạc Hoài Song đi tìm địa phương thanh tĩnh, hắn cũng không thể thanh tĩnh được, bởi vì Lương Ngu mặt dày mày dạn cùng ca ca của hắn đến.
Nhìn thấy Mạc Hoài Song, Lương Ngu sướng đến phát rồ, trực tiếp nhào qua.
Mạc Hoài Song cười hì hì một cái tiếp được hắn, sủng ái sờ sờ tóc của hắn, “Đã lâu không gặp.”
Lương Ngu nhìn Mạc Hoài Song từ trên xuống dưới một lần, rất có thâm ý mà liếc nhìn hoa cúc của Mạc Hoài Song, cười đến không có ý tốt.
Mạc Hoài Song liền không khách khí cho hắn một phát, thật sự là to gan a!
“Ngươi đánh ta, có bản lĩnh liền chống lại chồng ngươi đi!” Lương Ngu ôm đầu lên án, khóe mắt hận không thể treo lên mấy giọt nước mắt thể hiện bất bình.
Mạc Hoài Song không để ý tới hắn, “Ngươi tới làm gì? Cũng không phải nơi tốt gì, nhanh đi về.”
“Ta tới thăm ngươi, anh của ta tới đưa tiền cho chồng ngươi.”
“Là vợ!”
Lương Ngu lườm một cái, làm như không nghe thấy.
Mạc Hoài Song cũng không cùng hắn tính toán chi li, cái vấn đề này trên căn bản càng biện minh càng đen, trong lòng hắn rõ ràng là được.
“Thân thể đã tốt hơn chút nào chưa?”
“Ta không sao, nhưng mà Song Song, nói cho ngươi một chuyện.” Lương Ngu có chút thần thần bí bí.
“Chuyện gì?”
“Ta nghe nói thành chủ Dư Kha muốn gặp ngươi?”
“Có việc này, làm sao ngươi biết?”
Lương Ngu sờ sờ mũi, “Lúc các ngươi đi dã ngoại không có tin tức, kỳ thực việc này đều truyền khắp internet, không người nào không biết, hiện tại tất cả mọi người đều đang chờ thái độ của Cửu Bác a.”
Nói xong mặt Lương Ngu liền nghiêm nghị, “Nhưng mà ta cảm thấy được ngươi không thể đáp ứng điều kiện của Dư Kha, trong này nhất định không phải chuyện tốt.”
“Hơn nữa, chuyện của An tổ ở trên mạng làm cho người ta cảm thấy cổ cổ quái quái. Ta cũng không nghĩ ngươi lại vì những người ích kỉ như vậy mà mạo hiểm đúng không?”
Mạc Hoài Song nở nụ cười, không có trả lời. Ý tốt của Lương Ngu hắn chân thành ghi nhớ, thế nhưng sinh mệnh cùng lợi ích của mấy vạn người đều đặt lên hắn, cũng không phải là nói từ bỏ liền có thể buông tha.
Từ thời điểm hắn trải qua nguy hiểm trở về quyết định cứu giúp An tổ, có một số việc chính là trách nhiệm của hắn.
Lương Ngu thấy Mạc Hoài Song không hề bị lay động, có chút vội vàng, “Ta nói là sự thật, ta luôn cảm thấy hắn không có ý tốt, ngươi muốn cùng hắn gặp mặt, vạn nhất hai bên một lời không hợp, hắn liền động tay, ngươi nhất định chết chắc. Huống chi hắn muốn tới nơi tối tăm như vậy càng không thể không đề phòng được.”
Vì tăng mạnh sức thuyết phục, Lương Ngu ra sức hù dọa, “Hắn tùy tiện hạ chút thuốc vào trong nước, ngươi liền xong đời. Đặc biệt ta nghe nói bên trong di tích có nguyên đồ thuốc chữa trị đời đầu tiên không màu không mùi, làm nước uống cho ngươi, buổi tối nóng một chút, ngày thứ hai nhảy nhót tưng bừng, sau ba tháng bảo đảm ngươi chết mà không biết tại sao, ai cũng không cứu được, cũng điều tra không ra nguyên nhân. Ngươi suy nghĩ một chút, nếu như thành chủ Dư Kha muốn dùng chiêu này với ngươi và Diên Thiệu Bách…” (*Thực sự là thấy bé Ngu thông minh dễ sợ, đoán bừa mà cũng trúng*)
Câu nói kế tiếp Mạc Hoài Song đã nghe không nổi nữa, câu nói kia của Lương Ngu “làm nước uống cho ngươi, buổi tối nóng một chút, ngày thứ hai nhảy nhót tưng bừng…” vẫn luôn tuần hoàn như vậy ở trong đầu hắn, tuần hoàn khiến hắn hãi hùng khiếp vía, trong óc vang lên ong ong.
Đợi nửa ngày, Mạc Hoài Song mới tỉnh táo lại, lại cắt đứt lời khuyên bảo của Lương Ngu, “Thuốc chữa trị đời thứ nhất là chuyện gì xảy ra?”
“A?” Lương Ngu có chút mờ mịt, trong đầu suy nghĩ rất lâu mới nảy ra được chuyện này, sứt mẻ lắp bắp nói: “Cái kia, cái kia, ta nói mò, cái nguyên đồ thuốc chữa trị không màu không mùi kia đã bị tiêu hủy mấy ngàn năm rồi.”
Mạc Hoài Song nhìn như không thèm để ý “Ồ” một tiếng, không chút dấu vết rời đề tài, “Ăn cơm trưa không?”
Trong nháy mắt Lương Ngu liền bị rời lực chú ý, lắc đầu như đánh trống chầu.
Mạc Hoài Song bình tĩnh mà thu hồi bảng điện tử, đứng dậy hướng về phòng bếp.
Mạc Hoài Song tuy rằng không thể lộ mặt ở Cửu Bác, nhưng hình tượng tội phạm bị truy nã của hắn quá khắc sâu vào lòng người, đoạn đường này cơ hồ không có người không quen biết hắn.
Có mấy người nhìn thấy hắn liền lộ ra vẻ khâm phục, trên đời này không có người không có chút tài cán nào lại có thể khiến cho thánh giáo không tiếc đánh đổi phát lệnh truy nã! Còn lính đánh thuê từ trước đến giờ đều bội phục những người có bản lãnh.
Đến nhà bếp, sau khi Mạc Hoài Song thì thầm một hồi với người phụ trách, mang theo Lương Ngu trở về chủ trướng, trong lều, Diên Thiệu Bách cùng Lương Côn tựa hồ trò chuyện rất vui vẻ.
Nửa giờ sau, bên phía nhà bếp liền phái bữa trưa ngày hôm nay đến, một nồi thịt lớn, béo gầy thích hợp, mùi thơm phân tán.
Mạc Hoài Song khịt khịt mũi, vô cùng nhiệt tình lấy cho Lương Ngu một bát lớn.
“Ăn thử xem.”
Lương Ngu có năng lực chỉ vì thịt độc giác thú cấp bảy liền cùng người đánh nhau, về bản chất không chạy khỏi hai chữ kẻ tham ăn, tại thời điểm thịt được đưa đến, tâm hồn của hắn liền bị mùi thơm câu mất,hiện tại thịt được để đến trước mặt, đâu còn nhịn được, hắn nuốt nước miếng một cái, cầm đũa lên, cũng không quản còn nóng, gắp một khối lên nhanh chóng đưa vào trong miệng.
Hương vị tươi mới tràn ngập đầu lưỡi, cảm giác tốt đẹp kích thích nhũ đầu, ánh mắt Lương Ngu sáng lên, mất hình tượng mà gắp một khối lớn lên.
“Thật ngon!” miệng Lương Ngu nhét đầy thịt khen, “Xà nhu?”
Cũng may Mạc Hoài Song nghe hiểu đươc, đáp: “Độc giác thú cấp tám.”
Lương Ngu vừa nghe nói con ngươi như lồi ra, thịt trong miệng không nhai không được, mà nhai cũng không được, trừng lớn mắt nhìn Mạc Hoài Song.
Tám, tám, cấp tám!
Mạc Hoài Song nhìn dáng vẻ đó của hắn, quỷ dị sinh ra một loại cảm giác khoan khoái khi thực hiện được trò đùa dai.
Đệ đệ và vân vân, nuôi lên thật có cảm giác thành công!
Lương Côn ở một bên mỉm cười, ngược lại triệt để minh bạch tại sao lúc trước Diên Thiệu Bách lại cùng Lương gia kí kết hợp đồng rộng rãi như vậy.
Ăn xong cơm trưa liền tiễn hai người Lương Ngu đi, Mạc Hoài Song liền để cho Diên Thiệu Bách cho người đến thành Tư Kế đón đại đệ tử của mình đến.
Ở ngoài thành vẫn là địa bàn của độc giác thú, không có cách nào xây dựng được tháp truyền tin cùng tháp tín hiệu của nhân loại, truyền tin trong khoảng cách ngắn có thể dựa vào vô tuyến điện tự lắp, nhưng truyền tin đường dài liền hết cách, cho nên nhất định phải cho người đi một chuyến.
Những từ của Lương Ngu kia có thể nói là vô tâm, nhưng đối với hắn lại không khác nào quả bom ngàn cân. Không phải là hắn đa tâm, nhưng thân thể mình dị thường hắn tự biết được.
Trước tiên không nói trận sốt đột ngột này làm sao đến, tình hình thân thể sau khi nhiệt độ giảm cũng làm cho người ta nảy sinh lòng nghi hoặc, không phải nói không tốt, mà là thực sự quá tốt rồi, tốt đến mức đừng nói đến di chứng của sốt cao, ngay cả di chứng của huấn luyện cũng đều không thấy!
Tại thời điểm không nghĩ tới thuốc chữa trị kia, hắn có thể thần kinh thô không coi đó là chuyện gì to tát, nhưng bây giờ hắn lại không thể bình tĩnh được như vậy, có một số chuyện biết rõ thì sẽ an tâm hơn.
Diên Thiệu Bách cũng không có hỏi tại sao Mạc Hoài Song lại tìm Nạp Nhân, trực tiếp phát người đi.
Đến đêm, Nạp Nhân đến ngoài thành Phiền Lâm, Mạc Hoài Song tận lực mà né tránh Diên Thiệu Bách, đem người đưa vào lều chủ nói thầm.
Mạc Hoài Song tự coi chính mình làm đã rất bí mật, nhưng Diên Thiệu Bách thân là chiến sĩ cấp tám hàng đầu, thính lực đã vô cùng nhạy bén, huống chi hắn bây giờ còn được thuốc hoạt tính tế bào cải thiện một lần, trong cuộc nói chuyện của Mạc Hoài Song cùng Nạp Nhân, ba chữ “Thuốc chữa trị” đều dễ dàng lọt vào tai hắn, khí thế quanh thân Diên Thiệu Bách nhất thời trầm xuống.
Nếu như Mạc Hoài Song nghi ngờ, có một số việc không phải là hắn muốn giấu liền giấu được
Mạc Hoài Song cùng Nạp Nhân nói thầm xong, vỗ vỗ vai hắn, liền dự định an bài nơi ở cho hắn, kết quả ra ngoài liền thấy Diên Thiệu Bách mặt đen đang trông coi bên ngoài.
Vóc người Diên Thiệu Bách tráng kiện, vốn đã rất có độ tồn tại, huống chi khí thế mãnh liệt lộ ra như vây giờ.
Nạp Nhân bị khí thế của hắn đè ép xuống, không khỏi rụt cổ một cái, “Cái kia, cái kia, sư phụ, ta, ta đi tìm phó đoàn trưởng an bài là được, ngươi—— ”
Mạc Hoài Song gật đầu một cái, vỗ hắn vai, “Có việc lại tìm ta.”
Nạp Nhân qua loa đáp ứng, giống như thỏ mà nhanh chóng chạy ra khỏi chủ trướng, Diên đoàn trưởng như vậy, trở lại chính là tìm đường chết! Hắn mới không ngu như vậy!
Chờ Nạp Nhân đi ra ngoài, Mạc Hoài Song tiến lên một cái lại gần Diên Thiệu Bách, tay nhéo nhéo mặt hắn, “Đây là thế nào?”
Diên Thiệu Bách kéo tay hắn xuống, mạnh mẽ trói eo hắn lại, cúi đầu liền hôn lên đôi môi dụ hoặc kia.
Dùng sức mà gặm cắn bờ môi, cảm thụ được răng môi mềm mại, cạy mở hàm răng thô lỗ mà xâm nhập, dây dưa, khí tức nam tính dụ dỗ Mạc Hoài Song, hắn dùng sức mà nghênh đón, cảm thụ được độ dẻo dai cùng cường độ của Diên Thiệu Bách.
Diên Thiệu Bách dùng sức giữ lại sau gáy Mạc Hoài Song, đầu lưỡi thăm dò vào, liên tục thâm nhập, thẳng đến cuống họng, cũng nặng nề liếm láp nghiền ép, bá đạo tuyên thệ quyền sở hữu cùng dục vọng chiếm hữu của mình.
Nụ hôn sâu này chứa ý thức ký hiệu mạnh mẽ, cũng không khiến người ta thoải mái, chất lỏng màu bạc theo Diên Thiệu Bách không ngừng xâm nhập không ức chế được trảo ra, Mạc Hoài Song nức nở chống cự, đồng thời lửa nóng quanh thân cũng bị nụ hôn này châm lên, trong lồng ngực như có một đám lửa cháy.
Mũi dùng sức mà thở dốc, mắt phượng Mạc Hoài Song tràn đầy ủy khuất mà nhìn Diên Thiệu Bách, khóe mắt mang theo mê hoặc, tay không an phận mà mở vạt áo của Diên Thiệu Bách ra tiến vào.
Vòng eo cường tráng, cơ bụng chắc nịch, tuyền lưng khiêu gợi, cảm xúc mềm mại, tế bào toàn thân Mạc Hoài Song như đang run lên, đầu ngón tay hưng phấn ngứa ngáy, hạ thân khẽ ngẩng đầu đè lên người Diên Thiệu Bách.
Diên Thiệu Bách cảm nhận được biến hóa của Mạc Hoài Song, tràn đầy chiếm hữu nhìn Mạc Hoài Song, trong đôi mắt đều là dục vọng muốn đem Mạc Hoài Song gặm cả xương cốt.
Hai tầm mắt tương giao, Mạc Hoài Song phi thường trực tiếp cọ sát lên trên người hắn.
Diên Thiệu Bách nhanh chóng kết thúc nụ hôn này, thô lỗ đem người ôm ngang lên nên lên trên giường, đè lên.
Quần áo bị lôi kéo, hai tay bị trấn áp, hầu kết tinh xảo bị nam nhân như dã thú cắn liếm, hàng loạt động tác thô bạo mang đầy tính chiếm hữu này khiến cho Mạc Hoài Song không khỏi hưng phấn mà run rẩy.
Không cần nói rõ, tại Diên Thiệu Bách lộ ra loại biểu tình khủng bố kia, có một số việc đã có đáp án rõ ràng.
Hiện tại hắn rất cần loại cảm xúc chân thật cùng vui sướng cực hạn này di dời tâm tình của mình, hắn muốn trầm luân, có một số việc không phải là hắn có thể nhẹ ngàng tiếp nhận được.
Có lẽ Diên Thiệu Bách có thể cảm nhận được tâm tình của hắn, hắn không có mở rộng cho Mạc Hoài Song, càng không có bôi trơn, trực tiếp thô bạo mà tiến vào. Thân thể bị tách khai, chân thực đến mức khiến cho mỗi dây thần kinh đều rít gào đau đớn ăn mòn Mạc Hoài Song, nhưng hắn cắn vào tất cả đau đớn, trên mặt đầy thống khổ không thể áp chế được, không ngừng thở dốc.
Diên Thiệu Bách cũng không thoải mái, nhưng hắn không căn bản không để ý, không chờ Mạc Hoài Song thích ứng, liền trực tiếp luật động.
Một chiến sĩ cấp tám chỉ cần một quyền liền đánh vào tấm thép đến 4 tấc, có thể tưởng tượng được lực eo kinh khủng đến mức nào, mỗi lần Mạc Hoài Song bị đụng, đều cảm thấy được lục phủ ngũ tạng như bị lệch đi, dạ dày bị đỉnh như muốn phun ra, làm cho hắn sinh ra ảo giác như muốn chết ở trên giường, lúc này, Mạc Hoài Song mới rõ ràng biết được, trước đây Diên Thiệu Bách ôn nhu đến mức nào.
Kèm theo sự đau khổ này chính là khoái cảm không thể dứt bỏ được, đặc biệt là nơi bị ma sát, thanh âm dâm mỹ không áp chế nổi mà tràn ra,. Dưới sự kích thích của cực hạn đau đớn, Mạc Hoài Song có chút không chịu nổ mà muốn chạy trốn.
Diên Thiệu Bách nhanh chóng kéo lại hắn, nhấc chân hắn lên, đem hai chân của hắn gác lên vai, hai tay gắt gao trói lại eo hắn, dùng sức đâm vào bên trong, hận không thể đem toàn bộ bao tinh hoàn nhét vào nơi mê người kia.
“A… Thiệu Bách, Thiệu Bách, đừng như vậy, tha cho ta đi… Sẽ hư hỏng….” Mạc Hoài Song nhắm mắt lại trầm thấp mà xin tha.
Hắn muốn dời đi thống khổ, nhưng không nghĩ chết ở trên giường như vậy.
Mắt Diên Thiệu Bách đỏ lên, thở hổn hển, không ngừng lặp đi lặp lại động tác nguyên thủy nhất, cái sau sâu hơn cái trước.
“Thiệu Bách, Thiệu Bách…”
Mạc Hoài Song bị làm đến ngột ngạt mà thống khổ, thanh âm trầm thấp mang theo mổ tầng ý tứ hàm xúc khác, khiến cho mắt Diên Thiệu Bách bịt kín một tầng sương mù.
…
Chờ đến thời điểm Mạc Hoài Song tỉnh lại, chỉ cảm thấy toàn thân đều đau, thế nhưng hắn biết rõ sự đau khổ này chỉ đến từ ý thức của hắn, trên thực tế tinh thần hắn sung mãn, thân thể không có bất kỳ khó chịu nào, ngay cả hoa cúc nhỏ chịu đủ tàn phá cũng không có chút cảm giác đau đớn nào.
Mạc Hoài Song có chút bi thương cười cười, loại tốc độ chữa trị nhanh chóng này chính là chỗ tốt của việc dùng quá mức thuốc chữa trị, chỉ là đánh đổi quá lớn, hắn… không trả nổi.
Diên Thiệu Bách đã sớm tỉnh, tại thời điểm Mạc Hoài Song lộ ra nụ cười kia liền mạnh mẽ ôm ôm lấy hắn.
Mạc Hoài Song thay đổi tư thế trong lồng ngực cửa Diên Thiệu Bách, trợn tròn mắt mà nhìn nóc chủ trướng, trên mặt tràn đầy khổ sở cùng mê man.
Diên Thiệu Bách gật đầu với Tông Tần một cái, ra hiệu có việc chờ hắn ra rồi bàn lại.
Mạc Hoài Song được nhẹ nhàng đặt ở trên ghế, tay chân hắn mở lớn, vô cùng có dáng vẻ đại gia mà để cho Diên Thiệu Bách hầu hạ.
Diên Thiệu Bách thấy bộ dáng bại hoại này của hắn, trên mặt tràn đầy sủng nịnh, cúi đầu hôn lên khóe miệng hắn một cái, đi ra ngoài lấy nước nóng, nhẹ nhàng rửa mặt cho hắn.
Khăn mặt ấm áp đắp lên mặt, lỗ chân lông nhất thời mở lớn ra, nhiệt khí thuận theo đó mà truyền khắp thân thể, cảm giác yên lòng phục tùng lan truyền đến khắp toàn thân, lúc này, Mạc Hoài Song mới có cảm giác rốt cuộc cũng sống lại.
Hắn giơ tay đè lại tay Diên Thiệu Bách đang lau mặt cho hắn, bắt lấy khăn mặt, đôi mắt liếc ra ngoài hai lần, để cho Diên Thiệu Bách trước tiên đi tiếp đãi Tông Tần.
Diên Thiệu Bách làm như không thấy cầm lấy khăn mặt trong tay hắn, vắt một cái vào chậu rửa mặt, lần thứ hai lau mặt cho Mạc Hoài Song.
Lau xong, Diên Thiệu Bách mở nút áo cho Mạc Hoài Song, bắt đầu lau thân thể cho hắn.
“Điều kiện dã ngoại gian khổ, nhịn một chút.”
Mạc Hoài Song giống như heo hừ hừ hai tiếng, mặc hắn làm gì thì làm, hắn có thể không động liền không động, nghĩ đến mỗi ngày đều phải tiến hành loại huấn luyện địa ngục này, hắn hận không thể bớt luôn hai tiếng hừ hừ kia.
Diên Thiệu Bách buồn cười nhìn bộ dáng ấu trĩ của hắn, nhẹ nhàng nặn nặn mũi của hắn.
Mạc Hoài Song thấy vậy, ngay cả khí lực kháng nghị cũng biến mất.
Sau khi lau người cho Mạc Hoài Song xong, Diên Thiệu Bách liền đem người bị lột thành dê trắng nhét vào ổ chăn.
Con ngươi Mạc Hoài Song đen như ngọc, đen láy mà nhìn Diên Thiệu Bách, từ nhỏ hắn liền mất đi chỗ dựa, cùng gia gia lớn lên, sinh hoạt mặc dù cũng coi như thuận lợi, nhưng chưa từng được đối xử cẩn thận như vậy, trong nhất thời từng tia cảm động không ngừng nảy sinh, làm cho hắn có cảm giác ngọt ngào như đang ngâm trong bình mật.
Đời này, có thể gặp được nam nhân như vậy, đáng giá!
Diên Thiệu Bách cảm nhận được tầm mắt của hắn, liền nặn nặn cái mũi vểnh cao của hắn, “Ngoan ngoãn ngủ.”
Mạc Hoài Song nhếch miệng nở nụ cười, nhắm hai mắt lại. Tuy rằng không biết tại sao Diên Thiệu Bách đột nhiên sống chết đòi thao luyện hắn, nhưng việc này nhất định không thoát khỏi quan hệ với quyển nhật kí phát hiện bên trong di tích.
Tự nhiên Diên Thiệu Bách không muốn nói nguyên nhân, vậy hắn liền thuận theo ý của hắn năng cao thực lực, ngược lại ngoại trừ khổ cực chút, cũng không có chuyện gì khác. Đời này, hắn và nam nhân này còn muốn tiếp tục đi thật dài thật lâu. Có lúc ngẫm lại, mấy chục năm, thật giống như có chút ngắn.
Bị nghiêm khắc đặc huấn một ngày, Mạc Hoài Song vốn là mệt đến mức hận không thể liều mạng trên giường, không bao lâu liền ngủ thật say.
Diên Thiệu Bách thấy hắn đang ngủ, giơ tay sờ soạng mấy lần lên khuôn mặt mịn màng của hắn, lúc này mới ra ngoài.
Tông Tần thấy Diên Thiệu Bách đi ra, vội vã tiến lên, đưa cho hắn cái bảng điện tử.
Diên Thiệu Bách tiếp nhận bảng điện tử, mở ra thư mục mới nhất có tên là “Tư liệu”.
Kết quả của mảnh vỡ hắn mang về từ di tích hiện lên là khôn biết chất liệu. Điểm này, Diên Thiệu Bách đã có chuẩn bị về tâm lý, hắn cũng không hi vọng dùng khoa học kĩ thuật trước mắt có thể phá giải được thành phần vật liệu.
Ánh mắt dời về phía cuối cùng của giám định vật liệu —— báo cáo giám định niên đại của vật liệu.
Giám định niên đại chủ thể vât liệu: Khoảng 13000 năm trước.
Giám định chỗ vỡ: Khoảng 4000 năm trước.
Nhìn thấy kết quả này, trong lòng Diên Thiệu Bách nảy lên một chút, hắn nhanh chóng lật ra báo cáo sau, nhanh như gió xem lướt qua lịch sử thành Dư Kha.
Thành Dư Kha bắt đầu xây ở đại lục trải qua 5700 năm, dùng tên của người đầu tiên nhận chức thành chủ, sau lần đó những người tiếp theo đều sẽ dùng tên thành làm tên, từ 4000 năm đến nay, chuyện này đã trở thành một thông lệ.
Xem xong những tài liệu này, một ít chuyện bắt đầu xuất hiện trong đầu Diên Thiệu Bách.
4000 năm trước, di tích bị phá hỏng; 4000 năm trước, thành Dư Kha bắt đầu kiến trúc; trong suốt 4000 năm, mỗi thành chủ nhậm chức đều sẽ dùng tên Dư Kha làm tên.
Diên Thiệu Bách không tin con số 4000 này chỉ là trùng hợp, càng không tin những thành chủ Dư Kha trong lịch sử này thật vất vả đoạt được chức thành chủ lại cam tâm tình nguyện dùng tên của người khác lưu truyền trong sử sách, đây căn bản không phù hợp với tính cách của con người, cho nên có một chút chân tướng tựa hồ vô cùng sống động.
Tuy rằng cái chân tướng này thoạt nhìn có thể vô cùng hoang đường, thế nhưng Diên Thiệu Bách nguyện ý căn cứ dự tính trường hợp xấu nhất tin tưởng loại chuyện hoang đường này —— Dư Kha có lẽ chính là độc giác thú trong nhật kí!
Đúng, nhân loại chỉ có tuổi thọ trăm năm, mà đây không phải là tiêu chuẩn bọn họ dùng để đánh giá độc giác thú cấp chín.
Độc giác thú cấp chín là tồn tại thế nào, bên trong nền văn minh đá không ai có thể nói rõ được.
Diên Thiệu Bách ấn ấn mi tâm, sau khi vứt bỏ những giáo điều cứng nhắc trong lòng, những điều chưa viết trong quyển nhật ký từ vạn năm trước kia tiếp tục được vẽ ra trong đầu hắn
Trận quyết đấu đầu tiên giữa An tổ và độc giác thú kết thúc với thắng lợi của An tổ, độc giác thú một lần nữa lại bị bắt được, văn minh nguyên thủy bởi vì vấn đề nhân khẩu mà biến mất trong lịch sử, nhưng sinh mệnh bọn họ lưu lại lại nảy mầm sau ngàn năm sau, trải qua mấy ngàn năm rèn luyện nhân lấy truyền thừa của bọn họ.
Mà theo thời gian trôi đi, năng lượng di tích yếu đi, đồng thời khống chế của nó đối với độc giác thú càng ngày càng yếu, đến mức 4000 năm trước độc giác thú rốt cuộc cũng đột phá ràng buộc giành lấy tự do.
Đương nhiên bên trong suy đoán của hắn có nhiều lỗ thủng, giống như tên An tổ đã thành công chuyển hóa thành độc giác thú cấp chín trong lịch sử kia có vai trò gì? Giống như Dư Kha hận nhân loại như vậy, tại sao sau khi tỉnh dậy không có tắm máu toàn nhân loại nền văn minh đá yếu đuối, mà chỉ săn giết An tổ?
Đương nhiên có lẽ suy đoán của hắn vốn sai lầm, mà những thứ này không quan trọng, hắn chỉ cảm thấy hứng thú đối với kết luận cuối cùng.
Trong đầu không ngừng suy đoán đối với lịch sử, Diên Thiệu Bách đem bản báo cáo lật tới đo lường huyết dịch của bản thân.
Kết quả đo lường giống như hắn suy đoán, hoạt tính của tế bào của hắn cao khó mà tin nổi, vượt xa khỏi phạm trù của nhân loại.
Thứ mà Dư Kha lưu ở trong thân thể hắn chỉ sợ chính là thuốc hoạt tính tế bào mà nhật kí nhắc tới, mà theo như nhật ký, thứ này chiết xuất từ trong thân thể độc giác thú cấp chín.
Đây là một bằng chứng mạnh mẽ chứng minh Dư Kha chính là độc giác thú cấp chín!
Thuốc hoạt tính tế bào, thể chiến sĩ cấp tám, An tổ sắp chết, Dư Kha đang muốn nói trực tiếp với hắn, dưới tình huống Mạc Hoài Song có nguy hiểm đến tính mạng, chính mình có năng lực cứu tính mệnh của hắn.
Không thể không nói, chiêu thức đó Dư Kha chơi được thực sự vô cùng đẹp đẽ.
“Đoàn trưởng, thân thể của ngươi?” Tông Tần thấy thần sắc của Diên Thiệu Bách càng ngày càng trầm, không khỏi quan tâm nói.
Diên Thiệu Bách lắc lắc đầu, tiện tay đem toàn bộ dữ liệu trong bảng điện tử xóa sạch, vỗ vỗ vai Tông Tần, “Thân thể của ta không thành vấn đề, chỉ là mơ hồ cảm thấy được có đột phá, cho nên mới muốn kiểm tra một chút.”
Thần sắc Tông Tần do dự, sau khi suy nghĩ một lúc, hắn vẫn là nói: “Ta cảm thấy được tình huống thân thể bây giờ của ngươi có liên quan đến đồ vật Dư Kha tiêm vào trong thân thể ngươi, có lẽ không phải là điều gì tốt.”
“Yên tâm đi, thân thể của ta ta tự biết được.”
Tông Tần còn muốn nói điều gì, nhưng xem ý tứ của Diên Thiệu Bách bây giờ là không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này, hắn thở dài, ra chủ trướng, quyết định đem nhiệm vụ cẩn thận kiểm tra thân thể Diên Thiệu Bách giao cho Mạc Hoài Song.
Sau khi Tông Tần đi rồi, Diên Thiệu Bách quay người tiến vào nội thất.
Hắn tín nhiệm những huynh đệ vào sinh ra tử của Cửu Bác, nhưng có chút sự thật vẫn không thể cùng bọn họ chia sẻ.
Mạng của Mạc Hoài Song, mạng của hắn, sinh mạng cúa mấy vạn An tổ, những thứ đó đều có sức nặng không giống nhau trong lòng mỗi người.
Cho nên có một số việc có thể làm, lại không thể nói.
Dù cho trong lòng Diên Thiệu Bách đã có quyết định, cũng chuẩn bị cùng Dư Kha tiến hành một trận chiến đấu sống còn, nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ ngày làm cho hắn gần như là hỏng mất lại đến nhanh như vậy, nhanh đến mức làm cho hắn chân chính không ứng phó kịp.
Nửa đêm, Diên Thiệu Bách bị nhiệt độ nóng đến bất thường của Mạc Hoài Song làm tỉnh dậy.
“Song Song, Song Song?” Diên Thiệu Bách vội vàng kêu tên Mạc Hoài Song bên tai hắn.
Mạc Hoài Song đã sớm bị thiêu đến hồ đồ rồi, hắn chỉ cảm thấy chân tay trầm trọng, cả người ngơ ngơ ngác ngác, nghe thấy bên tai có người ong ong gọi, muốn cho người kia đừng ầm ĩ nữa, nhưng lại giống như bị quỷ áp giường, làm sao cũng không mở miệng được.
Diên Thiệu Bách thấy cả người đều lộ ra màu đỏ không bình thường, không mặc y phục vội vã ra ngoài cho người gọi trị liệu sư, sau đó lấy nước nóng về, không ngừng dùng khăn lau khắp người Mạc Hoài Song, muốn hạ nhiệt độ của hắn.
Chỉ chốc lát, ngoài cửa thông báo trị liệu sư đã đến.
Sau khi Diên Thiệu Bách mặc áo ngủ cho Mạc Hoài Song xong, cho người tiến vào.
Sau khi trị liệu sư lên tiếng chào hỏi Diên Thiệu Bách, lấy ra máy móc ra kiểm tra cho Mạc Hoài Song.
Sau một lúc bận rộn, sắc mặt trị liệu sư dần dần ngưng trọng, cuối cùng nói: “Đoàn trưởng, ta muốn lấy máu đo lường.”
Diên Thiệu Bách thấy trị liệu sư nghiêm nghị, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, “Tình huống thế nào?”
Trị liệu sư lắc lắc đầu, “Khó nói, cần lấy máu đo lường.”
“Vậy nhanh làm.”
Trị liệu sư được Diên Thiệu Bách đồng ý, lập tức lấy ra kim tiêm lấy ra rồi nhỏ vào máy đo lường trong hòm trị liệu.
Nửa giờ sau, kim loại trong ống màu sắc như trước, sắc mặt trị liệu sư không khỏi trắng nhợt.
Diên Thiệu Bách nhìn biểu tình của hắn liền biết sự tình không ổn, trong lòng không khỏi càng khẩn trương, nhưng hắn khắc chế tâm tình của mình, cố gắng trấn định hỏi: “Kết quả thế nào?”
Trị liệu sư chậm rãi định thần, cực kỳ thấp thỏm nhìn Diên Thiệu Bách, sợ tin dữ mình sắp sửa tuyên bố sẽ gây ảnh hưởng đến mình.
“Dựa theo tình hình thực tế nói đi.” Diên Thiệu Bách bỏ ra sức lực rất lớn mới làm cho giọng nói của mình bình thường như trước.
Trị liệu sư sửa lại một chút thông tin, dẫn Diên Thiệu Bách ra ngoài nội thất rồi mới nói: “Đoàn trưởng, không biết ngươi có nghe nói đến nguyên đồ của thuốc chữa trị nguyên thủy nhất bên trong di tích, sản phẩm từ loại nguyên đồ kia đều là thuốc chữa trị không màu không vị, nhìn như nước trắng.”
Trị liệu sư chỉ nói đến đây, nhưng cũng khá có thâm ý.
Diên Thiệu Bách làm sao lại không hiểu. Chữa trị tề tạo phúc cho toàn bộ đại lục, nhưng cũng là độc dược kinh khủng nhất, trong vòng ba ngày liên tục dùng hai phần sẽ nhanh chóng tiêu hao sinh mệnh, ba tháng chắc chắn sẽ chết!
Từng có thời gian vào ngàn năm trước nó bị coi là thuốc cấm, toàn bộ Nguyên Đồ bị tiêu hủy, mãi đến tận khi bản thay đổi xuất hiện.
Thuốc chữa trị mới thay đổi được thay đổi vị, mùi vị đặc biệt, cho nên ngàn năm qua rất nhiều người đều bỏ qua công hiệu giết người của nó, bởi vì không có ai lại dại dột đến mức không phân biệt được mùi vị của thuốc chữa trị.
Thân hình Diên Thiệu Bách không khỏi lung lay một chút, chỉ cảm thấy trước mắt tồi sầm, thật vất vả mới bình tĩnh được, “Có biện pháp không?” Ngữ điệu khô khốc thống khổ đến mức khiến người không đành lòng.
Nhìn thấy người đàn ông mạnh mẽ độc lai độc vãng nhiều năm này lộ ra vẻ mặt như vậy, trong lòng trị liệu sư cảm thấy khó chịu, mím mím môi, nói, “Nếu như màu của máu biến đậm hơn, sư môn của ta có biện pháp, thế nhưng… Đoàn trưởng ngươi đừng gấp, có lẽ những truyền thừa khác có biện pháp.”
Truyền thừa khác? Diên Thiệu Bách biết được đây chỉ là từ an ủi của trị liệu sư, cõi đời này làm gì có chuyện có thể thực sự giải được “Độc” của thuốc chữa trị.
Diên Thiệu Bách phất phất tay, để trị liệu sư đi ra ngoài, người thì choáng váng trở lại trong phòng, đặt mông ngồi xuống giường, hai tay che mặt.
Thống khổ khó có thể ức chế được gặm nhắm trái tim hắn, không cam lòng cũng phẫn nộ không nói rõ được kêu gào mỗi tế bào của hắn, cừu hận che kín mặt của hắn, khiến cho hắn muốn ngửa mặt lên trời thét dài, khiến hắn hận không thể trực tiếp vọt tới thành Phiền Lâm đồng quy vu tận với Dư Kha.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, lý trí trong nháy mắt bị gặm nuốt, Diên Thiệu Bách thông suốt đứng lên đi ra ngoài.
Sau ba tháng Song Song sẽ chết, vậy hắn đi trước một bước cũng không có gì cả, mà trước khi chết, hắn nhất định muốn báo mỗi hận giết vợ!
Dư Kha! Dư Kha!
Ngay tại thời điểm Diên Thiệu Bách quyết định chủ ý muốn đi giết dư Kha, cuối cùng Mạc Hoài Song cũng dừng ý chí cường đại của mình thoát khỏi tình trạng quỷ áp giường, tiến rên rỉ nhỏ nhặt phát ra/
“Nước ~ ”
Dù cho âm tahnh này nhỏ bé đến mức không thể nhận ra, trong nháy mắt lại như sợi tơ cứng rắn nhất níu giữ bước chân của Diên Thiệu Bách.
Hắn đè nén lại lửa giận cùng cừu hận trong lòng, hắn gian nan quay lại, từng bước từng bước hướng về giường của Mạc Hoài Song.
Chỉ là thời gian trong chớp mắt, trên mặt Mạc Hoài Song liền đỏ ửng, phần lông mày không tự chủ được nhăn lại, dung mạo tuấn mỹ vì khó chịu mà lộ ra vẻ khổ sở.
Trong lòng Diên Thiệu Bách nhói lên, lý trí trong nháy mắt trở về, dưới chân không khỏi nhanh thêm mấy phần.
Hắn lưu ý người này như vậy, lưu ý đến mức quên mình phục vụ bên người hắn, như thế nào lại cam lòng rời hắn trước tiên, lưu lại hắn một mình đối mặt với thống khổ không tồn tại được lâu trên đời!
“Song Song, ngươi cảm thấy thế nào?”
“Nước ~ ”
Diên Thiệu Bách vẫn không điều tra rõ được rốt cuộc là nguồn nước nơi nào xảy ra vấn đề, căn bản không dám tùy ý rót nước cho hắn, hắn vội vã đi tìm luyện thạch giả phụ trách vẽ nước, ngay dưới mắt hắn một lần nữa vẽ nước.
Chờ đến thời điểm Mạc Hoài Song được uống nước, đã là một phút sau.
Cảm thấy đôi môi được thoải mái, Mạc Hoài Song lập tức há to miệng, từng ngụm từng ngụm mà uống nước vào bụng, uống hết một chén không đã nghiền, nha nha còn muốn.
Chờ sau khi hắn đã nghiền, liền ngủ say, Diên Thiệu Bách tiếp tục dùng nước ấm mà không ngừng lau người cho hắn, làm phương pháp vật lý để hạ nhiệt độ.
Đến hừng đông, nhiệt độ của Mạc Hoài Song giảm, người lập tức liền trở nên hoạt bát, uể oải do huấn luyện tàn khốc lưu lại cũng biến mất không còn chút gì.
Mạc Hoài Song khẽ duỗi người trong ổ chăn, giương mắt liền nhìn thấy đôi mắt của Diên Thiệu Bách hằn lên những tia máu, trong lòng nói không cảm động là giả!
Khó được, Mạc Hoài Song lộ ra mấy phần ý cười, khom người lại, một tay vòng qua eo Diên Thiệu Bách, gương mặt xinh đẹp của hắn cọ cọ vào eo hắn, có ý như nũng nịu lấy lòng.
Tay Diên Thiệu Bách xoa xoa mấy lần lên mặt hắn, thần sắc chăm chú mà nhìn hắn, trên mặt là ôn nhu dịu dàng, giống như muốn Mạc Hoài Song chết đuối trong đó.
Mạc Hoài Song bị hắn nhìn có chút ngượng ngùng, kéo tay đang xoa mặt hắn xuống, “Ngày hôm nay huấn luyện không?”
“Ngươi nghỉ ngơi thật tốt.” Diên Thiệu Bách xong liền kéo chăn lên che lại bờ vai trần trịu của hắn.
Mạc Hoài Song vừa nghe có thể lười biếng, vui vẻ ra mặt, kéo Diên Thiệu Bách vào trong chăn, “Cùng nhau, cùng nhau.”
Diên Thiệu Bách đè lại cái tay không an phận của hắn, “Ngươi ngủ một lúc, ta còn có có chút việc phải xử lý.”
Mạc Hoài Song vừa nghe buông tay ra, “Một buổi tối không ngủ, ngươi không sợ đến lúc đó đầu óc rối rắm.”
Diên Thiệu Bách cúi đầu hôn hắn một cái, “Ngoan, đừng nóng vội, chờ ta trở về nhất định cho ngươi ăn no.”
Tai Mạc Hoài Song lập tức liền đổ, đưa chân ra đạp, quá không biết xấu hổ, hắn làm gì có ý này!
Trên đùi Diên Thiệu Bách chịu một cú không nặng không nhẹ, giống như là gãi ngứa, hắn cũng không thèm để ý, thần sắc nhu hòa nhéo nhéo mũi Mạc Hoài Song, đứng dậy hướng ra phòng bên ngoài.
Tại nơi Mạc Hoài Song không thấy được, mặt nạ ôn nhu trên mặt trong nháy mắt bị tàn nhẫn thay thế.
Tông Tần cùng Vu Thấu chờ ở phòng bên ngoài nhìn thấy toàn thân hắn tỏa ra một cỗ khí oai lệ, trong nháy mắt bị dọa đến nói không ra lời, tay cũng không biết nên để vào đâu, này, này là thế nào?
Tông Tần: “… Đoàn, đoàn trưởng?”
Diên Thiệu Bách không nhìn hắn đi thẳng ra ngoài.
Tông Tần cùng Vu Thấu vội vàng đi theo, tiến vào lều của Tông Tần, Diên Thiệu Bách mới nói: “Có người hạ thuốc chữa trị cho Song Song.”
Thanh âm hắn bình tĩnh, mà cảm giác ngột ngạt đằng sau liền khiến người khác rợn cả tóc gáy.
Sau khi hai người hồi thần lại, mặt đều đổi sắc. Mạc Hoài Song là bảo bối trong đoàn, mỗi người bên người hắn đều được lựa chọn tỉ mỉ, mỗi một người đều được tra xét bối cảnh kĩ càng xác định trung thành tuyệt đối với Cửu Bác, làm như vậy mà vẫn còn bị người ném đá giấu tay, trong lòng Tông Tần không khỏi không rét mà run, mỗ hôi lạnh không ngừng ứa ra trên lưng.
“Chuyện, chuyện này…” Tên gian tế này giấu cũng quá kĩ, thật là đáng sợ.
Vu Thấu không nói hai lời, nghiêm mặt xoay người rời đi.
Theo như tính khí của Vu Thấu, Tông Tần biết chắc hắn đang đi thăm dò hung thủ.
Tông Tần cho là hung thủ này nhất định giấu rất sâu, kết quả Vu Thấu đi ra ngoài không tới 3 phút liền đi vào.
“Sư Già làm, người đã chết.” Nói xong đem bảng điện tử di ngôn đưa cho Diên Thiệu Bách.
Diên Thiệu Bách nổ đom đóm mắt, hắn chết cũng không nghĩ ra lại là người này, đây là bạn tốt mà Song Song hoàn toàn tin cậy!! Người này chết không hết tội!!
Hắn tức giận như bị điện giật mà ném bản điện tử xuống đất, xoay người muốn đi ra cửa, hắn sẽ không để cho hắn sau khi hại chết Song Song, chết liền hết chuyện!!
Tông Tần vừa nhìn tình huống không ổn, nhanh chóng kéo Diên Thiệu Bách lại.
Diên Thiệu Bách quay đầu lại nhìn hắn, trong ánh mắt lộ ra hàn băng, đâm đến mức Tông Tần không khỏi rùng mình một cái. Nhưng hắn cũng không buông tay, khuyên nhủ: “Ta thấy ngươi cũng không muốn để cho Mạc Hoài Song biết chuyện này, nếu như không cần thiết cũng không gọi chúng ta đến, nhưng hôm nay ngươi lại động thủ đối với chuyện của Sư Già như vậy, việc này sớm muộn cũng đến truyền tới tai Mạc Hoài Song.”
Diên Thiệu Bách hai tay thành quyền, không muốn bị Mạc Hoài Song biết được sự thật là ước nguyện ban đầu của hắn, khiến cho hắn cố gắng kìm nén phẫn nộ của bản thân, gân xanh không ngừng nổi lên mu bàn tay của hắn, khí tức bạo ngược làm cho hắn không nhịn được buông tay hắn ra.
Diên Thiệu Bách nhẫn liền nhẫn, cuối cùng đánh một quyền lên bàn, miễn cưỡng đem bàn kim loại dài 4 tác in một dấu vết rõ ràng, khí tức bạo động lúc này mới thu liễm một chút.
Tông Tần liếc nhìn dấu ấn trên bàn, mí mắt giựt giựt, thực lực của đoàn trưởng hình như đã tăng lên, nếu là lúc thường, việc này đáng giá chúc mừng, chỉ là trước mắt…
Tông Tần không nhịn được thương cảm một trận, thời gian hắn cùng Mạc Hoài Song ở chung không lâu, nhưng đối với thiếu niên có nụ cười trong sáng kia lại hết sức có hảo cảm, không bởi vì thiên phú của hắn, không bởi vì huyết mạch của hắn, không bởi vì mỹ mạo, chỉ là đơn thuần yêu thích khí chất vui vẻ phấn trên người hắn, thuần túy mà tốt đẹp.
Nhưng một người như vậy lại có thể sắp chết.
Qua một hồi lâu, Diên Thiệu Bách chế trụ cơn giận của chính mình, lúc này mới chậm rãi nói: “Hắn chết như thế nào? Còn có ai biết được chuyện này?”
“Hắn trốn ở trong lều mình uống thuốc chữa trị cấp tám liều lượng cực cao.”
Diên Thiệu Bách dừng một chút, từng chữ từng chữ lãnh khốc nói: “Đưa đi thiên táng!”
Người như thế, hắn không lột da, lóc thịt đã là ân huệ lớn nhất, tuyệt đối không thể lại nhường thêm bột bước!
Vu Thấu mặt không thay đổi quay người đi ra ngoài tự mình xử lý việc này.
Sau khi Vu Thấu đi rồi, trong lều nhất thời lâm vào bình tĩnh quỷ dị, sau một hồi lâu, Tông Tần phá vỡ loại yên tĩnh này, “Định làm như thế nào, vẫn cứ gạt hắn như vậy?”
Ánh mắt Diên Thiệu Bách ẩn nhẫn nhìn về phía lều bạt của Mạc Hoài Song, cuối cùng chầm chậm mà kiên định gật đầu một cái.
Thời gian cuối cùng này hắn vẫn luôn ở cùng hắn, chỉ cần chuyện có thể làm cho hắn vui sướng hắn đều làm, chờ đến khi hắn bình tĩnh ra đi, Diên Thiệu Bách sẽ báo thù cho hắn, rồi lại đi theo cùng hắn.
Không có Dư Kha, dù cho phủ thành chủ cùng thánh giáo liên thủ không thể ngăn chặn Cửu Bác bây giờ. Đời này hắn đến đây không có phụ lòng quá bất luận người nào, cuộc sống sau này hắn cũng sẽ không phụ lòng Mạc Hoài Song, hai người bọn họ vẫn phải cùng sống cùng chết, vô luận là ở đâu.
Tông Tần thở dài một tiếng, “Theo ngươi.”
Diên Thiệu Bách thu lại tâm tình, mang theo mặt nạ ôn hòa sung sướng trở về chủ trướng.
Mạc Hoài Song đã rời giường, đang ngồi ở trước bàn cầm bảng điện tử vẽ vẽ cái gì, trên bàn để điểm tâm, bốc hơi nóng, hiển nhiên đang chờ hắn.
“Xử lý chuyện gì vậy?” Mạc Hoài Song nghe thấy tiếng bước chân, thu bảng điện tử, đưa đôi đũa cho hắn, “Đều được làm nóng lại.”
“Chuyện của An tổ, ” Diên Thiệu Bách cầm lấy tất cả đều là bát thịt mỡ, cầm lấy đũa, vừa giống như nhớ tới cái gì tự nhiên nói: “Sư Già bị bệnh, ta để Vu Thấu đưa hắn đi.”
Mạc Hoài Song sững sờ, “Sao lại bị bệnh?”
“Có thể là tinh thần quá nóng vội đi. Ta sợ hai người ngươi ảnh hưởng lẫn nhau, liền làm chủ đưa cho hắn đi.”
“Có thể cũng mệt đi, trở lại nghỉ ngơi cũng tốt.” Mạc Hoài Song đến cũng không thèm để ý, ở trong lòng hắn, sau này hai người có rất nhiều cơ hội gặp nhau.
Ăn xong điểm tâm, Mạc Hoài Song vô cùng có trách nhiệm bắt đầu nhắc lại chuyện xưa, “Ta cảm thấy gặp mặt Dư Kha một lần liền đổi được địa vị hợp pháp của An tổ thực sự là một chuyện vô cùng có lợi.”
Diên Thiệu Bách nghe được hai chữ Dư Kha này, gân xanh không khỏi nổi lên mu bàn tay, cỗ khí oai lệ suýt chút nữa áp chế không nổi nổi lên.
Nhưng hắn rất nhanh nhận được tình hình mình không đúng, giả vờ đứng dậy rót nước, trốn tránh tầm mắt Mạc Hoài Song, thời điểm trở lại vẫn là bộ dáng ôn hòa vô hại kia.
“Việc này Tông Tần sẽ xử lý, nếu như ngươi thực sự rảnh rỗi, không bằng chúng ta làm chút chuyện khác.” Nói vong tay liền hướng về phía mông Mạc Hoài Song.
Mạc Hoài Song mặt kinh ngạc nhìn cái tên đại sắc phôi này, đệt! Hắn buổi tối còn sốt cao đó, người này có thể không có tiết tháo như vậy nữa hay không!
Tay liền “ba” một cái đánh vào bàn tay làm loạn của Diên Thiệu Bách,Mạc Hoài Song trực tiếp đi đến bàn cầm lấy bảng điện tử, tìm một nơi thanh tĩnh tiếp tục nghiên cứu vẫn đề năng lượng.
Không giải quyết dứt khoát vấn đề nguồn năng lượng thạch giáp cấp chín hắn không thể yên tâm.
Diên Thiệu Bách nhìn bóng lưng Mạc Hoài Song, trên mặt không rõ là yên tĩnh hay khổ sở.
Đáng tiếc coi như Diên Thiệu Bách thả Mạc Hoài Song đi tìm địa phương thanh tĩnh, hắn cũng không thể thanh tĩnh được, bởi vì Lương Ngu mặt dày mày dạn cùng ca ca của hắn đến.
Nhìn thấy Mạc Hoài Song, Lương Ngu sướng đến phát rồ, trực tiếp nhào qua.
Mạc Hoài Song cười hì hì một cái tiếp được hắn, sủng ái sờ sờ tóc của hắn, “Đã lâu không gặp.”
Lương Ngu nhìn Mạc Hoài Song từ trên xuống dưới một lần, rất có thâm ý mà liếc nhìn hoa cúc của Mạc Hoài Song, cười đến không có ý tốt.
Mạc Hoài Song liền không khách khí cho hắn một phát, thật sự là to gan a!
“Ngươi đánh ta, có bản lĩnh liền chống lại chồng ngươi đi!” Lương Ngu ôm đầu lên án, khóe mắt hận không thể treo lên mấy giọt nước mắt thể hiện bất bình.
Mạc Hoài Song không để ý tới hắn, “Ngươi tới làm gì? Cũng không phải nơi tốt gì, nhanh đi về.”
“Ta tới thăm ngươi, anh của ta tới đưa tiền cho chồng ngươi.”
“Là vợ!”
Lương Ngu lườm một cái, làm như không nghe thấy.
Mạc Hoài Song cũng không cùng hắn tính toán chi li, cái vấn đề này trên căn bản càng biện minh càng đen, trong lòng hắn rõ ràng là được.
“Thân thể đã tốt hơn chút nào chưa?”
“Ta không sao, nhưng mà Song Song, nói cho ngươi một chuyện.” Lương Ngu có chút thần thần bí bí.
“Chuyện gì?”
“Ta nghe nói thành chủ Dư Kha muốn gặp ngươi?”
“Có việc này, làm sao ngươi biết?”
Lương Ngu sờ sờ mũi, “Lúc các ngươi đi dã ngoại không có tin tức, kỳ thực việc này đều truyền khắp internet, không người nào không biết, hiện tại tất cả mọi người đều đang chờ thái độ của Cửu Bác a.”
Nói xong mặt Lương Ngu liền nghiêm nghị, “Nhưng mà ta cảm thấy được ngươi không thể đáp ứng điều kiện của Dư Kha, trong này nhất định không phải chuyện tốt.”
“Hơn nữa, chuyện của An tổ ở trên mạng làm cho người ta cảm thấy cổ cổ quái quái. Ta cũng không nghĩ ngươi lại vì những người ích kỉ như vậy mà mạo hiểm đúng không?”
Mạc Hoài Song nở nụ cười, không có trả lời. Ý tốt của Lương Ngu hắn chân thành ghi nhớ, thế nhưng sinh mệnh cùng lợi ích của mấy vạn người đều đặt lên hắn, cũng không phải là nói từ bỏ liền có thể buông tha.
Từ thời điểm hắn trải qua nguy hiểm trở về quyết định cứu giúp An tổ, có một số việc chính là trách nhiệm của hắn.
Lương Ngu thấy Mạc Hoài Song không hề bị lay động, có chút vội vàng, “Ta nói là sự thật, ta luôn cảm thấy hắn không có ý tốt, ngươi muốn cùng hắn gặp mặt, vạn nhất hai bên một lời không hợp, hắn liền động tay, ngươi nhất định chết chắc. Huống chi hắn muốn tới nơi tối tăm như vậy càng không thể không đề phòng được.”
Vì tăng mạnh sức thuyết phục, Lương Ngu ra sức hù dọa, “Hắn tùy tiện hạ chút thuốc vào trong nước, ngươi liền xong đời. Đặc biệt ta nghe nói bên trong di tích có nguyên đồ thuốc chữa trị đời đầu tiên không màu không mùi, làm nước uống cho ngươi, buổi tối nóng một chút, ngày thứ hai nhảy nhót tưng bừng, sau ba tháng bảo đảm ngươi chết mà không biết tại sao, ai cũng không cứu được, cũng điều tra không ra nguyên nhân. Ngươi suy nghĩ một chút, nếu như thành chủ Dư Kha muốn dùng chiêu này với ngươi và Diên Thiệu Bách…” (*Thực sự là thấy bé Ngu thông minh dễ sợ, đoán bừa mà cũng trúng*)
Câu nói kế tiếp Mạc Hoài Song đã nghe không nổi nữa, câu nói kia của Lương Ngu “làm nước uống cho ngươi, buổi tối nóng một chút, ngày thứ hai nhảy nhót tưng bừng…” vẫn luôn tuần hoàn như vậy ở trong đầu hắn, tuần hoàn khiến hắn hãi hùng khiếp vía, trong óc vang lên ong ong.
Đợi nửa ngày, Mạc Hoài Song mới tỉnh táo lại, lại cắt đứt lời khuyên bảo của Lương Ngu, “Thuốc chữa trị đời thứ nhất là chuyện gì xảy ra?”
“A?” Lương Ngu có chút mờ mịt, trong đầu suy nghĩ rất lâu mới nảy ra được chuyện này, sứt mẻ lắp bắp nói: “Cái kia, cái kia, ta nói mò, cái nguyên đồ thuốc chữa trị không màu không mùi kia đã bị tiêu hủy mấy ngàn năm rồi.”
Mạc Hoài Song nhìn như không thèm để ý “Ồ” một tiếng, không chút dấu vết rời đề tài, “Ăn cơm trưa không?”
Trong nháy mắt Lương Ngu liền bị rời lực chú ý, lắc đầu như đánh trống chầu.
Mạc Hoài Song bình tĩnh mà thu hồi bảng điện tử, đứng dậy hướng về phòng bếp.
Mạc Hoài Song tuy rằng không thể lộ mặt ở Cửu Bác, nhưng hình tượng tội phạm bị truy nã của hắn quá khắc sâu vào lòng người, đoạn đường này cơ hồ không có người không quen biết hắn.
Có mấy người nhìn thấy hắn liền lộ ra vẻ khâm phục, trên đời này không có người không có chút tài cán nào lại có thể khiến cho thánh giáo không tiếc đánh đổi phát lệnh truy nã! Còn lính đánh thuê từ trước đến giờ đều bội phục những người có bản lãnh.
Đến nhà bếp, sau khi Mạc Hoài Song thì thầm một hồi với người phụ trách, mang theo Lương Ngu trở về chủ trướng, trong lều, Diên Thiệu Bách cùng Lương Côn tựa hồ trò chuyện rất vui vẻ.
Nửa giờ sau, bên phía nhà bếp liền phái bữa trưa ngày hôm nay đến, một nồi thịt lớn, béo gầy thích hợp, mùi thơm phân tán.
Mạc Hoài Song khịt khịt mũi, vô cùng nhiệt tình lấy cho Lương Ngu một bát lớn.
“Ăn thử xem.”
Lương Ngu có năng lực chỉ vì thịt độc giác thú cấp bảy liền cùng người đánh nhau, về bản chất không chạy khỏi hai chữ kẻ tham ăn, tại thời điểm thịt được đưa đến, tâm hồn của hắn liền bị mùi thơm câu mất,hiện tại thịt được để đến trước mặt, đâu còn nhịn được, hắn nuốt nước miếng một cái, cầm đũa lên, cũng không quản còn nóng, gắp một khối lên nhanh chóng đưa vào trong miệng.
Hương vị tươi mới tràn ngập đầu lưỡi, cảm giác tốt đẹp kích thích nhũ đầu, ánh mắt Lương Ngu sáng lên, mất hình tượng mà gắp một khối lớn lên.
“Thật ngon!” miệng Lương Ngu nhét đầy thịt khen, “Xà nhu?”
Cũng may Mạc Hoài Song nghe hiểu đươc, đáp: “Độc giác thú cấp tám.”
Lương Ngu vừa nghe nói con ngươi như lồi ra, thịt trong miệng không nhai không được, mà nhai cũng không được, trừng lớn mắt nhìn Mạc Hoài Song.
Tám, tám, cấp tám!
Mạc Hoài Song nhìn dáng vẻ đó của hắn, quỷ dị sinh ra một loại cảm giác khoan khoái khi thực hiện được trò đùa dai.
Đệ đệ và vân vân, nuôi lên thật có cảm giác thành công!
Lương Côn ở một bên mỉm cười, ngược lại triệt để minh bạch tại sao lúc trước Diên Thiệu Bách lại cùng Lương gia kí kết hợp đồng rộng rãi như vậy.
Ăn xong cơm trưa liền tiễn hai người Lương Ngu đi, Mạc Hoài Song liền để cho Diên Thiệu Bách cho người đến thành Tư Kế đón đại đệ tử của mình đến.
Ở ngoài thành vẫn là địa bàn của độc giác thú, không có cách nào xây dựng được tháp truyền tin cùng tháp tín hiệu của nhân loại, truyền tin trong khoảng cách ngắn có thể dựa vào vô tuyến điện tự lắp, nhưng truyền tin đường dài liền hết cách, cho nên nhất định phải cho người đi một chuyến.
Những từ của Lương Ngu kia có thể nói là vô tâm, nhưng đối với hắn lại không khác nào quả bom ngàn cân. Không phải là hắn đa tâm, nhưng thân thể mình dị thường hắn tự biết được.
Trước tiên không nói trận sốt đột ngột này làm sao đến, tình hình thân thể sau khi nhiệt độ giảm cũng làm cho người ta nảy sinh lòng nghi hoặc, không phải nói không tốt, mà là thực sự quá tốt rồi, tốt đến mức đừng nói đến di chứng của sốt cao, ngay cả di chứng của huấn luyện cũng đều không thấy!
Tại thời điểm không nghĩ tới thuốc chữa trị kia, hắn có thể thần kinh thô không coi đó là chuyện gì to tát, nhưng bây giờ hắn lại không thể bình tĩnh được như vậy, có một số chuyện biết rõ thì sẽ an tâm hơn.
Diên Thiệu Bách cũng không có hỏi tại sao Mạc Hoài Song lại tìm Nạp Nhân, trực tiếp phát người đi.
Đến đêm, Nạp Nhân đến ngoài thành Phiền Lâm, Mạc Hoài Song tận lực mà né tránh Diên Thiệu Bách, đem người đưa vào lều chủ nói thầm.
Mạc Hoài Song tự coi chính mình làm đã rất bí mật, nhưng Diên Thiệu Bách thân là chiến sĩ cấp tám hàng đầu, thính lực đã vô cùng nhạy bén, huống chi hắn bây giờ còn được thuốc hoạt tính tế bào cải thiện một lần, trong cuộc nói chuyện của Mạc Hoài Song cùng Nạp Nhân, ba chữ “Thuốc chữa trị” đều dễ dàng lọt vào tai hắn, khí thế quanh thân Diên Thiệu Bách nhất thời trầm xuống.
Nếu như Mạc Hoài Song nghi ngờ, có một số việc không phải là hắn muốn giấu liền giấu được
Mạc Hoài Song cùng Nạp Nhân nói thầm xong, vỗ vỗ vai hắn, liền dự định an bài nơi ở cho hắn, kết quả ra ngoài liền thấy Diên Thiệu Bách mặt đen đang trông coi bên ngoài.
Vóc người Diên Thiệu Bách tráng kiện, vốn đã rất có độ tồn tại, huống chi khí thế mãnh liệt lộ ra như vây giờ.
Nạp Nhân bị khí thế của hắn đè ép xuống, không khỏi rụt cổ một cái, “Cái kia, cái kia, sư phụ, ta, ta đi tìm phó đoàn trưởng an bài là được, ngươi—— ”
Mạc Hoài Song gật đầu một cái, vỗ hắn vai, “Có việc lại tìm ta.”
Nạp Nhân qua loa đáp ứng, giống như thỏ mà nhanh chóng chạy ra khỏi chủ trướng, Diên đoàn trưởng như vậy, trở lại chính là tìm đường chết! Hắn mới không ngu như vậy!
Chờ Nạp Nhân đi ra ngoài, Mạc Hoài Song tiến lên một cái lại gần Diên Thiệu Bách, tay nhéo nhéo mặt hắn, “Đây là thế nào?”
Diên Thiệu Bách kéo tay hắn xuống, mạnh mẽ trói eo hắn lại, cúi đầu liền hôn lên đôi môi dụ hoặc kia.
Dùng sức mà gặm cắn bờ môi, cảm thụ được răng môi mềm mại, cạy mở hàm răng thô lỗ mà xâm nhập, dây dưa, khí tức nam tính dụ dỗ Mạc Hoài Song, hắn dùng sức mà nghênh đón, cảm thụ được độ dẻo dai cùng cường độ của Diên Thiệu Bách.
Diên Thiệu Bách dùng sức giữ lại sau gáy Mạc Hoài Song, đầu lưỡi thăm dò vào, liên tục thâm nhập, thẳng đến cuống họng, cũng nặng nề liếm láp nghiền ép, bá đạo tuyên thệ quyền sở hữu cùng dục vọng chiếm hữu của mình.
Nụ hôn sâu này chứa ý thức ký hiệu mạnh mẽ, cũng không khiến người ta thoải mái, chất lỏng màu bạc theo Diên Thiệu Bách không ngừng xâm nhập không ức chế được trảo ra, Mạc Hoài Song nức nở chống cự, đồng thời lửa nóng quanh thân cũng bị nụ hôn này châm lên, trong lồng ngực như có một đám lửa cháy.
Mũi dùng sức mà thở dốc, mắt phượng Mạc Hoài Song tràn đầy ủy khuất mà nhìn Diên Thiệu Bách, khóe mắt mang theo mê hoặc, tay không an phận mà mở vạt áo của Diên Thiệu Bách ra tiến vào.
Vòng eo cường tráng, cơ bụng chắc nịch, tuyền lưng khiêu gợi, cảm xúc mềm mại, tế bào toàn thân Mạc Hoài Song như đang run lên, đầu ngón tay hưng phấn ngứa ngáy, hạ thân khẽ ngẩng đầu đè lên người Diên Thiệu Bách.
Diên Thiệu Bách cảm nhận được biến hóa của Mạc Hoài Song, tràn đầy chiếm hữu nhìn Mạc Hoài Song, trong đôi mắt đều là dục vọng muốn đem Mạc Hoài Song gặm cả xương cốt.
Hai tầm mắt tương giao, Mạc Hoài Song phi thường trực tiếp cọ sát lên trên người hắn.
Diên Thiệu Bách nhanh chóng kết thúc nụ hôn này, thô lỗ đem người ôm ngang lên nên lên trên giường, đè lên.
Quần áo bị lôi kéo, hai tay bị trấn áp, hầu kết tinh xảo bị nam nhân như dã thú cắn liếm, hàng loạt động tác thô bạo mang đầy tính chiếm hữu này khiến cho Mạc Hoài Song không khỏi hưng phấn mà run rẩy.
Không cần nói rõ, tại Diên Thiệu Bách lộ ra loại biểu tình khủng bố kia, có một số việc đã có đáp án rõ ràng.
Hiện tại hắn rất cần loại cảm xúc chân thật cùng vui sướng cực hạn này di dời tâm tình của mình, hắn muốn trầm luân, có một số việc không phải là hắn có thể nhẹ ngàng tiếp nhận được.
Có lẽ Diên Thiệu Bách có thể cảm nhận được tâm tình của hắn, hắn không có mở rộng cho Mạc Hoài Song, càng không có bôi trơn, trực tiếp thô bạo mà tiến vào. Thân thể bị tách khai, chân thực đến mức khiến cho mỗi dây thần kinh đều rít gào đau đớn ăn mòn Mạc Hoài Song, nhưng hắn cắn vào tất cả đau đớn, trên mặt đầy thống khổ không thể áp chế được, không ngừng thở dốc.
Diên Thiệu Bách cũng không thoải mái, nhưng hắn không căn bản không để ý, không chờ Mạc Hoài Song thích ứng, liền trực tiếp luật động.
Một chiến sĩ cấp tám chỉ cần một quyền liền đánh vào tấm thép đến 4 tấc, có thể tưởng tượng được lực eo kinh khủng đến mức nào, mỗi lần Mạc Hoài Song bị đụng, đều cảm thấy được lục phủ ngũ tạng như bị lệch đi, dạ dày bị đỉnh như muốn phun ra, làm cho hắn sinh ra ảo giác như muốn chết ở trên giường, lúc này, Mạc Hoài Song mới rõ ràng biết được, trước đây Diên Thiệu Bách ôn nhu đến mức nào.
Kèm theo sự đau khổ này chính là khoái cảm không thể dứt bỏ được, đặc biệt là nơi bị ma sát, thanh âm dâm mỹ không áp chế nổi mà tràn ra,. Dưới sự kích thích của cực hạn đau đớn, Mạc Hoài Song có chút không chịu nổ mà muốn chạy trốn.
Diên Thiệu Bách nhanh chóng kéo lại hắn, nhấc chân hắn lên, đem hai chân của hắn gác lên vai, hai tay gắt gao trói lại eo hắn, dùng sức đâm vào bên trong, hận không thể đem toàn bộ bao tinh hoàn nhét vào nơi mê người kia.
“A… Thiệu Bách, Thiệu Bách, đừng như vậy, tha cho ta đi… Sẽ hư hỏng….” Mạc Hoài Song nhắm mắt lại trầm thấp mà xin tha.
Hắn muốn dời đi thống khổ, nhưng không nghĩ chết ở trên giường như vậy.
Mắt Diên Thiệu Bách đỏ lên, thở hổn hển, không ngừng lặp đi lặp lại động tác nguyên thủy nhất, cái sau sâu hơn cái trước.
“Thiệu Bách, Thiệu Bách…”
Mạc Hoài Song bị làm đến ngột ngạt mà thống khổ, thanh âm trầm thấp mang theo mổ tầng ý tứ hàm xúc khác, khiến cho mắt Diên Thiệu Bách bịt kín một tầng sương mù.
…
Chờ đến thời điểm Mạc Hoài Song tỉnh lại, chỉ cảm thấy toàn thân đều đau, thế nhưng hắn biết rõ sự đau khổ này chỉ đến từ ý thức của hắn, trên thực tế tinh thần hắn sung mãn, thân thể không có bất kỳ khó chịu nào, ngay cả hoa cúc nhỏ chịu đủ tàn phá cũng không có chút cảm giác đau đớn nào.
Mạc Hoài Song có chút bi thương cười cười, loại tốc độ chữa trị nhanh chóng này chính là chỗ tốt của việc dùng quá mức thuốc chữa trị, chỉ là đánh đổi quá lớn, hắn… không trả nổi.
Diên Thiệu Bách đã sớm tỉnh, tại thời điểm Mạc Hoài Song lộ ra nụ cười kia liền mạnh mẽ ôm ôm lấy hắn.
Mạc Hoài Song thay đổi tư thế trong lồng ngực cửa Diên Thiệu Bách, trợn tròn mắt mà nhìn nóc chủ trướng, trên mặt tràn đầy khổ sở cùng mê man.
Tác giả :
Bắc Trần Trần