Xuyên Việt Chi Luyện Thạch Giả
Chương 7: Khiêu chiến
“Chúng ta là lính đánh thuê, không phải cường đạo.” Diên Thiệu Bách tâm tình giống như tốt lắm, “Đương nhiên sẽ đem ngươi trở về an toàn.”
Tay Mạc Hoài Song vừa mới buông ra không khỏi nắm chặt lại, hắn giống như đã làm một chuyện ngu xuẩn!
Chính là đã làm rồi, hắn cũng chỉ có thể ngẩng đầu đi tiếp, trên đời này cũng không có thuốc hối hận.
Lại bước tiếp bước chân đã tạm dừng, Mạc Hoài Song thẳng người bước ra khỏi cửa.
Ngay tại thời điểm hắn chuẩn bị bước chân khỏi cửa, thanh âm của Diên Thiệu Bách truyền đến từ phía sau.
“Quên nói, người bị ngươi đá gãy tay kia là Cư thiếu, một tên phế vật. Bất quá ca ca hắn là đội trưởng dong binh đoàn đứng thứ mười “ Hắc Duệ”, thực lực cấp bảy.”
Bước chân của Mạc Hoài Song dừng lại, không cần quay đầu lại cũng biết được biểu tình hiện tại của hắn, hắn cũng có thể theo thanh âm của Diên Thiệu Bách nghe ra trêu đùa ác liệt của hắn.
“Cũng không biết ngươi muốn ra khỏi cửa của “Cửu Bác”…”
Diên Thiệu Bách còn chưa nói hết liền ngừng lại, Mạc Hoài Song nghiến răng nghiến lợi, đem một chân khác cũng bước ra khỏi cửa.
Sau khi nhận được ánh mắt của Diên Thiệu Bách, Vu Thấu theo sau đi ra ngoài, dựa theo ý của đội trưởng mà phụ trách các hạng công việc của Mạc Hoài Song.
Sau khi Mạc Hoài Song đi rồi, trung niêm nam tử tóc húi cua nhìn khóe mắt của đội trưởng vẫn là ý cười không đổi, ánh mắt toát ra một tia lo âu.
“Đội trưởng, người này chính là được ném ra từ phủ thành chủ.”
Diên Thiệu Bách chẳng thèm để tâm phất tay, “Nếu như thành chủ ném hắn ra, vậy ân oán trước kia tự nhiên sẽ xóa bỏ.”
Nói xong Diên Thiệu Bách dừng một chút, “Điều tra rõ ràng thân thế của hắn?”
Nam tử nhíu nhíu mày, “Không, đều bị xóa. Chuyện hắn bị tiêm vào phá linh tề cũng là do một người bạn của ta làm người hầu ở phủ thành chủ nên mới biết được.”
Diên Thiệu Bách gật gật đầu, “Không cần tra xét, dừng ở đây đi. Chuyện phá linh tề cũng theo đó mà biến mất.”
Lúc nói chuyện cùng với thiếu niên xinh đẹp kia, hắn cũng đã nhìn thấu luôn phản tính của hắn. Chính trực, cùng với sự thông minh biết xem xét thời thế, người giống như vậy khi đáp ứng chắc là không giống như làm mù quáng, chỉ không biết chuyện trước kia có ảnh hưởng gì không.
“Chính là, lão đại, hắn dù sao cũng bị tiêm vào phá linh tề, nhiệm vụ kia…”
Diên Thiệu Bách phất tay ngăn lại lời nói sau của hắn, thản nhiên lặp lại yêu cầu của người gia nhiệm vụ, “Hình dạng giống là quan trọng nhất.”
Nam tử nhất thời á khẩu, vị thiếu niên mà đầu trọc Vu Thấu mang về này cùng với người trong ảnh chụp rất giống, giống đến nổi hắn cũng hoài nghi đây mới là chính chủ.
Sau khi Mạc Hoài Song ra khỏi cửa, Vu Thấu dẫn hắn đi phòng vật dụng lấy một số đồ dùng hằng ngày, cũng dẫn hắn đến trụ sở của đội viên dự bị.
Trụ sở của đội dự bị nằm ở phía tây quảng trường, cũng gần như là nơi vừa nãy đi ra, thời điểm Mạc Hoài Song đi theo Vu Thấu xuyên qua quảng trường, không ít người ngẩng đầu huýt sáo đùa giỡn.
Vu Thấu làm như không nghe thấy vẫn tiếp tục đi đến mục tiêu, Mạc Hoài Song đen mặt đi theo, cố gắng làm ngơ thanh âm huýt sao kia ra khỏi lỗ tai.
Phòng trong đội dự bị bốn người một phòng, trong phòng rất sạch sẽ, mùi nhẹ nhàng khoan khoái. Về điểm này, Mạc Hoài Song đối với bạn cùng phòng tương lai có ấn tượng khá tốt.
Đi đến ngăn tủ của mình, Mạc Hoài Song đem quần áo bẩn trên người nhanh chóng cởi ra, thay vào bộ mới nhận được.
Đồ án của “Cửu Bác” rất ý tứ, một tia chớp bổ ra một quả trứng gà.
Đổi xong quần áo, Mạc Hoài Song hỏi đầu trọc, “Huấn luyện cái gì?”
Vu Thấu đánh giá tay nhỏ chân nhỏ của Mạc Hoài Song một lần, trong ánh mắt trà đầy khinh bỉ, “Buổi sáng luyện tập thể năng, buổi chiều luyện tập Đạt Mã, buổi tối huấn luyện cách đấu.”
Mạc Hoài Song không để ý gật đầu cùng Vu Thấu đi ra quảng trường.
“Mười vòng.” Vu Thấu hướng về quảng trường bĩu môi.
Mạc Hoài Song nhấc chân bắt đầu chạy, tốc độ chậm chạp.
Mấy nam nhân đang huấn luyện trên quảng trường thấy tốc độ kia của hắn cũng không khác nhiều so với đi bộ, nhất thời không ngừng ủng hộ.
“Chưa ăn sao, nhanh hơn.” Vu Thấu ở phía sau Mạc Hoài Song hét lớn.
Mạc Hoài Song phiết miệng, cũng không phải chỉ là chưa ăn cơm! Tuy rằng trong lòng cãi lại lời răn dạy của Vu Thấu, nhưng dưới chân vẫn đẩy nhanh tốc độ.
Sau bốn vòng, hô hấp nóng rực bứt đâu kích thích phế bộ, cảm giác thiếu dưỡng khi bắt đầu bao phủ đại não, đầu bắt đầu phát đau, hai chân nặng nề—
Mạc Hoài Song biết đây là dấu hiệu của việc không đủ thể lực, hắn chỉ có thể nhịn xuống bắt đầu thống khổ vượt qua cực hạn kia, ít nhiều có thể tiếp tục kiêm trì xuống dưới.
Ồn ào bên tai biến nhất, trong mắt chỉ còn nhìn thấy điểm đích kia, chân tay nặng nề giống như bỏ đá, mỗi bước chân giống như không thể bước tiếp bước sau, chỉ có ý trí vẫn kiên trì, tiếp tục chạy, tuyệt đối không thể buông tha!
Ngay khi Mạc Hoài Song chạy một vòng rồi một vòng, trong đầu một mảnh mơ hồ, đã không còn biết đếm đến vòng bao nhiêu, một đám người đả thương tốp chiến sĩ ngoài cửa khí thế hùng hổ xông vào, cầm đầu chính là một nam tử ba mươi tuổi, tóc đen húi cua, lông mày thực thô, vẻ mặt ương ngạch.
Người nhạy bén liền biết sặp chuyện không đúng, chạy đi thông báo cho Diên Thiệu Bách, nhiều người cũng dừng lại huấn luyện, đem những người đến với ý đồ không tốt vây ở trong không gian, mang lên mặt vẻ “Các ngươi muốn đánh nhau lão tử phụng bồi đến cùng”!
Người cầm đầu vung tay lên, dừng bước, híp mắt quét một vòng xung quanh, “Ta là Cư Chính thuộc binh đoàn Hắc Duệ.”
Sau khi hắn giới thiệu xong, những người vây xung quanh khinh thường “Xì” một tiếng.
Ánh mắt Cư Chính sắc bén lập tức dừng lại trên người người vừa phát ra, cả người nháy mắt buộc chặt chờ sức vận động, giống như ngay sau đó sẽ đem người hạ gục.
Vu Thấu tiến lên chắn lại ánh mắt của hắn, “Không biết Đội trưởng Cư Chính đến là có chuyện gì cần chỉ giáo!”
Cư Chính thấy có người xuất đầu, thu hồi tư thế muốn giết người, hai mắt cẩn thận đánh giá Vu Thấu,ánh mắt khi nhìn thấy đầu trọc càng thêm không tốt, “Tối hôm qua là ngươi đi. Nói đi, việc này phải làm sao?”
Lời của Cư Chính còn chưa dứt, một anh thâm trầm thấp vang lên, “Vậy chuyện ngươi đả thương chiến sĩ của ta thì tính thế nào?”
Nghe thanh âm này, lính đánh thuê của Cửu Bác nhanh chóng tránh ra một con đường, Diên Thiệu Bách đứng ngoài vòng tròn, bất động khi thế bức người, vô luận là ai cũng không thể xem nhẹ sự hiện hữu của hắn.
Cư Chính nhìn thấy Diên Thiệu Bách khóe miệng liền giương lên, khiêu khích nở nụ cười, “ Chỉ cần Diên đội trưởng đem người đã đánh gãy tay của đệ đệ ta giao ra đây, ta đương nhiên sẽ cung cấp một cái công đạo.”
“Cư đội trưởng khẩu khí thực sự lớn!” Diên Thiệu Bách một bước cũng không nhường, môi mỏng gợi nên nụ cười châm chọc, “Trước kia Cư thiếu làm nhục đoàn viên trước kia của ta, chẳng nhẽ cũng nên giáo huấn? Nếu không xem mặt mũi của Cư đội trưởng, cái này cũng không phải là chuyện nên cho qua.”
“Miệng lưỡi của Diên đội trưởng thật tốt, Cư mỗ tự nhận là không địch lại. Nếu Diên đội trưởng cố ý bao che khuyết điểm, vậy chỉ có thể theo quy củ cũ, gặp trên lôi đài!”
Cư Chính nói xong, đoàn viên Hắc Duệ rất có ánh mắt đem một miếng kim loại màu trắng ném hướng Diên Thiệu Bách.
Diên Thiệu Bách vươn ngón tay kẹp lấy với tốc độ rất nhanh, liếc liếc ngày trên đó, khóe miệng giương lên, “Ba ngày sau, trên lôi đài, không gặp không về!”
Hắn vừa nói xong, đoàn viên Cửu Bác lập tức ăn ý hô to, “Đội trưởng tất thắng!”
Người Cư Chính mang đến giống như nghe được một câu chuyện buồn cười vô cùng, kiêu căng mà lại hèn mọn nhìn đoàn viên Cửu Bác hưng trí bừng bừng.
Những người này thực sự cho rằng Diên Thiệu Bách là vô địch? Chờ đến khi bọn hắn thua, thật sự rất muốn nhìn khi Diên Thiệu Bách thua sẽ giải thích với mọi người như thế nào!
Cư Chính nhìn thấy mục đích đã đạt được, cũng không ở lâu, dẫn người nghênh ngang đi ra khỏi cửa, giống như ba ngày sau người thắng lợi nhất định là hắn.
Diên Thiệu Bách nhìn bóng lưng của hắn gợi lên nụ cười lạnh không rõ, xoay người tính toán quay lại phòng huấn luyện của mình.
Hiện tại Cửu Bác đứng ở thứ mười một, muốn đứng ở top 10, trừ bỏ đủ tích phân, đánh bại đội trưởng của dong binh đoàn thuộc top 10 là điều kiện tiên quyết, trận chiến giữa hắn cùng Cư Chính là điều khó tránh khỏi.
Cư Chính cũng biết điểm này, cho nên mới trước tiên mượn cớ hẹn ra trận chiến này. Đây là dựa vào thời cơ hắn mới bước vào cấp bảy không lâu, muốn trên lôi đài quang minh chính đại giết hắn.
Mà ngay tại thời khắc Diên Thiệu Bách quay người kia, khóe mắt hắn liếc đến “Người khơi mào” trên lôi đài— Mạc Hoài Song, người này vẫn như không có gì chạy trên thao trường, mỗi bước đều chuẩn xác giống như đo đạc qua, thời gian mỗi lần đặt chân đều chính xác giống như bấm đồng hồ, lấy ánh mắt sắc bén của Diên Thiệu Bách tự nhiên nhìn ra được thần trí của hắn đã bắt đầu tan rã, hiện tại điều duy trì thiếu niên này tiếp tục chạy chính là ý chí.
Thông minh, cứng cỏi, chính là— Diên Thiệu Bách không hiểu sao trong lòng có chút không thoải mái, hắn khẽ thở dài một tiếng, chính là đáng tiếc!
Sau khi liếc mắt một cái, Diên Thiệu Bách không hề dừng cước bộ đi vào phòng huấn luyện tư nhân của mình.
Trên sân huấn luyện, Mạc Hoài Song cũng không biết mình chạy bao nhiêu vòng, hắn chỉ biết cuối cùng có một bàn tay ngăn lại, sau đó trước mắt tối đen cái gì cũng không biết.
Chờ đến khi hắn tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên quảng trường, trước mắt không ngừng có đôi chân đi qua đi lại, phong cảnh thực sự rất không tốt.
Mạc Hoài Song hít vào một hơi, đứng dậy, nhìn bốn phía xung quanh thấy đầu trọc đang làm mẫu cho mấy người trên quảng trường, không đợi Mạc Hoài Song thấy rõ động tác, người nọ đã bị Vu Thấu đánh ngã xuống đất, chung quanh nhất thời tràn đầy âm thanh khen ngợi.
Đầu trọc nhìn thoáng qua Mạc Hoài Song đã tỉnh,sau khi bảo đoàn viên tự huấn luyện, dẫn Mạc Hoài Song đi, thuận tiện thuận tiện lấy một khối đá màu đen đưa cho hắn.
Phiến đá màu đen chính là tiền ở nơi này, đại biểu 100 điểm, màu tím là 50 điểm, màu đỏ 10 điểm, màu cam 5 điểm, màu trắng 1 điểm, miếng đá này hình dạng giống nhau, trọng lượng rất nhẹ,so với nhân dân tệ còn nhẹ hơn.
Mạc Hoài Song nhận lấy so với tiền ở cửa hàng bán nước còn cao hơn nhiều,tâm tình vui vẻ lau lau miệng một phen, lúc này mới đi ăn cơm. Trong thực đơn đều là thịt, bất quá giá cả tiện nghi hơn nhiều so với bên ngoài, bên ngoài thịt độc giác thú cấp ba là 50 điểm, ở đây chỉ có 30.
Dưới tình huống có đủ tiền, Mạc Hoài Song đương nhiên chọn loại thịt này.
Ăn xong đầu trọc tiếp tục mang Mạc Hoài Song đến một tòa nhà đằng sau. Nhà đá chiếm diện tích rất lớn, Mạc Hoài Song đoán rằng có ít nhất hơn vạn mét vuông, trước nhà có người cầm vu khí bắn mục tiêu di động.
Một chùm sáng màu trắng phát ra, chỉ lưu lại tàn ảnh ở trong không trung, xuyên thủng đồ vật ở phía xa, rơi xuống đất, Mạc Hoài Song mới nhìn rõ được đó là đồ vật gì, ở vị trí đầu là một cái lỗ thủng rất to. Hiển nhiên ở phương diện vũ khí thế giới này đã tiến đên trình độ rất cao, bỏ xa Trái Đất.
Đầu trọc lấy một cái vũ khí từ nhân viên quản lí đưa cho Mạc Hoài Song, “Trước kia đã dùng qua Đạt Mã sao?”
Mạc Hoài Song lắc lắc đầu.
Theo vấn đề của đầu trọc hắn cũng biết Đạt Mã là cái gì! Như vậy các cửa hàng ba tầng trước kia đều bán vũ khí, thế giới này rốt cuộc nguy hiểm thành cái dạng gì, mới có thể làm cho các hàng buôn bán vũ khí có thể kinh doanh hợp pháp chiếm cứ hẳn tòa nhà ba tầng?!
Tay Mạc Hoài Song vừa mới buông ra không khỏi nắm chặt lại, hắn giống như đã làm một chuyện ngu xuẩn!
Chính là đã làm rồi, hắn cũng chỉ có thể ngẩng đầu đi tiếp, trên đời này cũng không có thuốc hối hận.
Lại bước tiếp bước chân đã tạm dừng, Mạc Hoài Song thẳng người bước ra khỏi cửa.
Ngay tại thời điểm hắn chuẩn bị bước chân khỏi cửa, thanh âm của Diên Thiệu Bách truyền đến từ phía sau.
“Quên nói, người bị ngươi đá gãy tay kia là Cư thiếu, một tên phế vật. Bất quá ca ca hắn là đội trưởng dong binh đoàn đứng thứ mười “ Hắc Duệ”, thực lực cấp bảy.”
Bước chân của Mạc Hoài Song dừng lại, không cần quay đầu lại cũng biết được biểu tình hiện tại của hắn, hắn cũng có thể theo thanh âm của Diên Thiệu Bách nghe ra trêu đùa ác liệt của hắn.
“Cũng không biết ngươi muốn ra khỏi cửa của “Cửu Bác”…”
Diên Thiệu Bách còn chưa nói hết liền ngừng lại, Mạc Hoài Song nghiến răng nghiến lợi, đem một chân khác cũng bước ra khỏi cửa.
Sau khi nhận được ánh mắt của Diên Thiệu Bách, Vu Thấu theo sau đi ra ngoài, dựa theo ý của đội trưởng mà phụ trách các hạng công việc của Mạc Hoài Song.
Sau khi Mạc Hoài Song đi rồi, trung niêm nam tử tóc húi cua nhìn khóe mắt của đội trưởng vẫn là ý cười không đổi, ánh mắt toát ra một tia lo âu.
“Đội trưởng, người này chính là được ném ra từ phủ thành chủ.”
Diên Thiệu Bách chẳng thèm để tâm phất tay, “Nếu như thành chủ ném hắn ra, vậy ân oán trước kia tự nhiên sẽ xóa bỏ.”
Nói xong Diên Thiệu Bách dừng một chút, “Điều tra rõ ràng thân thế của hắn?”
Nam tử nhíu nhíu mày, “Không, đều bị xóa. Chuyện hắn bị tiêm vào phá linh tề cũng là do một người bạn của ta làm người hầu ở phủ thành chủ nên mới biết được.”
Diên Thiệu Bách gật gật đầu, “Không cần tra xét, dừng ở đây đi. Chuyện phá linh tề cũng theo đó mà biến mất.”
Lúc nói chuyện cùng với thiếu niên xinh đẹp kia, hắn cũng đã nhìn thấu luôn phản tính của hắn. Chính trực, cùng với sự thông minh biết xem xét thời thế, người giống như vậy khi đáp ứng chắc là không giống như làm mù quáng, chỉ không biết chuyện trước kia có ảnh hưởng gì không.
“Chính là, lão đại, hắn dù sao cũng bị tiêm vào phá linh tề, nhiệm vụ kia…”
Diên Thiệu Bách phất tay ngăn lại lời nói sau của hắn, thản nhiên lặp lại yêu cầu của người gia nhiệm vụ, “Hình dạng giống là quan trọng nhất.”
Nam tử nhất thời á khẩu, vị thiếu niên mà đầu trọc Vu Thấu mang về này cùng với người trong ảnh chụp rất giống, giống đến nổi hắn cũng hoài nghi đây mới là chính chủ.
Sau khi Mạc Hoài Song ra khỏi cửa, Vu Thấu dẫn hắn đi phòng vật dụng lấy một số đồ dùng hằng ngày, cũng dẫn hắn đến trụ sở của đội viên dự bị.
Trụ sở của đội dự bị nằm ở phía tây quảng trường, cũng gần như là nơi vừa nãy đi ra, thời điểm Mạc Hoài Song đi theo Vu Thấu xuyên qua quảng trường, không ít người ngẩng đầu huýt sáo đùa giỡn.
Vu Thấu làm như không nghe thấy vẫn tiếp tục đi đến mục tiêu, Mạc Hoài Song đen mặt đi theo, cố gắng làm ngơ thanh âm huýt sao kia ra khỏi lỗ tai.
Phòng trong đội dự bị bốn người một phòng, trong phòng rất sạch sẽ, mùi nhẹ nhàng khoan khoái. Về điểm này, Mạc Hoài Song đối với bạn cùng phòng tương lai có ấn tượng khá tốt.
Đi đến ngăn tủ của mình, Mạc Hoài Song đem quần áo bẩn trên người nhanh chóng cởi ra, thay vào bộ mới nhận được.
Đồ án của “Cửu Bác” rất ý tứ, một tia chớp bổ ra một quả trứng gà.
Đổi xong quần áo, Mạc Hoài Song hỏi đầu trọc, “Huấn luyện cái gì?”
Vu Thấu đánh giá tay nhỏ chân nhỏ của Mạc Hoài Song một lần, trong ánh mắt trà đầy khinh bỉ, “Buổi sáng luyện tập thể năng, buổi chiều luyện tập Đạt Mã, buổi tối huấn luyện cách đấu.”
Mạc Hoài Song không để ý gật đầu cùng Vu Thấu đi ra quảng trường.
“Mười vòng.” Vu Thấu hướng về quảng trường bĩu môi.
Mạc Hoài Song nhấc chân bắt đầu chạy, tốc độ chậm chạp.
Mấy nam nhân đang huấn luyện trên quảng trường thấy tốc độ kia của hắn cũng không khác nhiều so với đi bộ, nhất thời không ngừng ủng hộ.
“Chưa ăn sao, nhanh hơn.” Vu Thấu ở phía sau Mạc Hoài Song hét lớn.
Mạc Hoài Song phiết miệng, cũng không phải chỉ là chưa ăn cơm! Tuy rằng trong lòng cãi lại lời răn dạy của Vu Thấu, nhưng dưới chân vẫn đẩy nhanh tốc độ.
Sau bốn vòng, hô hấp nóng rực bứt đâu kích thích phế bộ, cảm giác thiếu dưỡng khi bắt đầu bao phủ đại não, đầu bắt đầu phát đau, hai chân nặng nề—
Mạc Hoài Song biết đây là dấu hiệu của việc không đủ thể lực, hắn chỉ có thể nhịn xuống bắt đầu thống khổ vượt qua cực hạn kia, ít nhiều có thể tiếp tục kiêm trì xuống dưới.
Ồn ào bên tai biến nhất, trong mắt chỉ còn nhìn thấy điểm đích kia, chân tay nặng nề giống như bỏ đá, mỗi bước chân giống như không thể bước tiếp bước sau, chỉ có ý trí vẫn kiên trì, tiếp tục chạy, tuyệt đối không thể buông tha!
Ngay khi Mạc Hoài Song chạy một vòng rồi một vòng, trong đầu một mảnh mơ hồ, đã không còn biết đếm đến vòng bao nhiêu, một đám người đả thương tốp chiến sĩ ngoài cửa khí thế hùng hổ xông vào, cầm đầu chính là một nam tử ba mươi tuổi, tóc đen húi cua, lông mày thực thô, vẻ mặt ương ngạch.
Người nhạy bén liền biết sặp chuyện không đúng, chạy đi thông báo cho Diên Thiệu Bách, nhiều người cũng dừng lại huấn luyện, đem những người đến với ý đồ không tốt vây ở trong không gian, mang lên mặt vẻ “Các ngươi muốn đánh nhau lão tử phụng bồi đến cùng”!
Người cầm đầu vung tay lên, dừng bước, híp mắt quét một vòng xung quanh, “Ta là Cư Chính thuộc binh đoàn Hắc Duệ.”
Sau khi hắn giới thiệu xong, những người vây xung quanh khinh thường “Xì” một tiếng.
Ánh mắt Cư Chính sắc bén lập tức dừng lại trên người người vừa phát ra, cả người nháy mắt buộc chặt chờ sức vận động, giống như ngay sau đó sẽ đem người hạ gục.
Vu Thấu tiến lên chắn lại ánh mắt của hắn, “Không biết Đội trưởng Cư Chính đến là có chuyện gì cần chỉ giáo!”
Cư Chính thấy có người xuất đầu, thu hồi tư thế muốn giết người, hai mắt cẩn thận đánh giá Vu Thấu,ánh mắt khi nhìn thấy đầu trọc càng thêm không tốt, “Tối hôm qua là ngươi đi. Nói đi, việc này phải làm sao?”
Lời của Cư Chính còn chưa dứt, một anh thâm trầm thấp vang lên, “Vậy chuyện ngươi đả thương chiến sĩ của ta thì tính thế nào?”
Nghe thanh âm này, lính đánh thuê của Cửu Bác nhanh chóng tránh ra một con đường, Diên Thiệu Bách đứng ngoài vòng tròn, bất động khi thế bức người, vô luận là ai cũng không thể xem nhẹ sự hiện hữu của hắn.
Cư Chính nhìn thấy Diên Thiệu Bách khóe miệng liền giương lên, khiêu khích nở nụ cười, “ Chỉ cần Diên đội trưởng đem người đã đánh gãy tay của đệ đệ ta giao ra đây, ta đương nhiên sẽ cung cấp một cái công đạo.”
“Cư đội trưởng khẩu khí thực sự lớn!” Diên Thiệu Bách một bước cũng không nhường, môi mỏng gợi nên nụ cười châm chọc, “Trước kia Cư thiếu làm nhục đoàn viên trước kia của ta, chẳng nhẽ cũng nên giáo huấn? Nếu không xem mặt mũi của Cư đội trưởng, cái này cũng không phải là chuyện nên cho qua.”
“Miệng lưỡi của Diên đội trưởng thật tốt, Cư mỗ tự nhận là không địch lại. Nếu Diên đội trưởng cố ý bao che khuyết điểm, vậy chỉ có thể theo quy củ cũ, gặp trên lôi đài!”
Cư Chính nói xong, đoàn viên Hắc Duệ rất có ánh mắt đem một miếng kim loại màu trắng ném hướng Diên Thiệu Bách.
Diên Thiệu Bách vươn ngón tay kẹp lấy với tốc độ rất nhanh, liếc liếc ngày trên đó, khóe miệng giương lên, “Ba ngày sau, trên lôi đài, không gặp không về!”
Hắn vừa nói xong, đoàn viên Cửu Bác lập tức ăn ý hô to, “Đội trưởng tất thắng!”
Người Cư Chính mang đến giống như nghe được một câu chuyện buồn cười vô cùng, kiêu căng mà lại hèn mọn nhìn đoàn viên Cửu Bác hưng trí bừng bừng.
Những người này thực sự cho rằng Diên Thiệu Bách là vô địch? Chờ đến khi bọn hắn thua, thật sự rất muốn nhìn khi Diên Thiệu Bách thua sẽ giải thích với mọi người như thế nào!
Cư Chính nhìn thấy mục đích đã đạt được, cũng không ở lâu, dẫn người nghênh ngang đi ra khỏi cửa, giống như ba ngày sau người thắng lợi nhất định là hắn.
Diên Thiệu Bách nhìn bóng lưng của hắn gợi lên nụ cười lạnh không rõ, xoay người tính toán quay lại phòng huấn luyện của mình.
Hiện tại Cửu Bác đứng ở thứ mười một, muốn đứng ở top 10, trừ bỏ đủ tích phân, đánh bại đội trưởng của dong binh đoàn thuộc top 10 là điều kiện tiên quyết, trận chiến giữa hắn cùng Cư Chính là điều khó tránh khỏi.
Cư Chính cũng biết điểm này, cho nên mới trước tiên mượn cớ hẹn ra trận chiến này. Đây là dựa vào thời cơ hắn mới bước vào cấp bảy không lâu, muốn trên lôi đài quang minh chính đại giết hắn.
Mà ngay tại thời khắc Diên Thiệu Bách quay người kia, khóe mắt hắn liếc đến “Người khơi mào” trên lôi đài— Mạc Hoài Song, người này vẫn như không có gì chạy trên thao trường, mỗi bước đều chuẩn xác giống như đo đạc qua, thời gian mỗi lần đặt chân đều chính xác giống như bấm đồng hồ, lấy ánh mắt sắc bén của Diên Thiệu Bách tự nhiên nhìn ra được thần trí của hắn đã bắt đầu tan rã, hiện tại điều duy trì thiếu niên này tiếp tục chạy chính là ý chí.
Thông minh, cứng cỏi, chính là— Diên Thiệu Bách không hiểu sao trong lòng có chút không thoải mái, hắn khẽ thở dài một tiếng, chính là đáng tiếc!
Sau khi liếc mắt một cái, Diên Thiệu Bách không hề dừng cước bộ đi vào phòng huấn luyện tư nhân của mình.
Trên sân huấn luyện, Mạc Hoài Song cũng không biết mình chạy bao nhiêu vòng, hắn chỉ biết cuối cùng có một bàn tay ngăn lại, sau đó trước mắt tối đen cái gì cũng không biết.
Chờ đến khi hắn tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên quảng trường, trước mắt không ngừng có đôi chân đi qua đi lại, phong cảnh thực sự rất không tốt.
Mạc Hoài Song hít vào một hơi, đứng dậy, nhìn bốn phía xung quanh thấy đầu trọc đang làm mẫu cho mấy người trên quảng trường, không đợi Mạc Hoài Song thấy rõ động tác, người nọ đã bị Vu Thấu đánh ngã xuống đất, chung quanh nhất thời tràn đầy âm thanh khen ngợi.
Đầu trọc nhìn thoáng qua Mạc Hoài Song đã tỉnh,sau khi bảo đoàn viên tự huấn luyện, dẫn Mạc Hoài Song đi, thuận tiện thuận tiện lấy một khối đá màu đen đưa cho hắn.
Phiến đá màu đen chính là tiền ở nơi này, đại biểu 100 điểm, màu tím là 50 điểm, màu đỏ 10 điểm, màu cam 5 điểm, màu trắng 1 điểm, miếng đá này hình dạng giống nhau, trọng lượng rất nhẹ,so với nhân dân tệ còn nhẹ hơn.
Mạc Hoài Song nhận lấy so với tiền ở cửa hàng bán nước còn cao hơn nhiều,tâm tình vui vẻ lau lau miệng một phen, lúc này mới đi ăn cơm. Trong thực đơn đều là thịt, bất quá giá cả tiện nghi hơn nhiều so với bên ngoài, bên ngoài thịt độc giác thú cấp ba là 50 điểm, ở đây chỉ có 30.
Dưới tình huống có đủ tiền, Mạc Hoài Song đương nhiên chọn loại thịt này.
Ăn xong đầu trọc tiếp tục mang Mạc Hoài Song đến một tòa nhà đằng sau. Nhà đá chiếm diện tích rất lớn, Mạc Hoài Song đoán rằng có ít nhất hơn vạn mét vuông, trước nhà có người cầm vu khí bắn mục tiêu di động.
Một chùm sáng màu trắng phát ra, chỉ lưu lại tàn ảnh ở trong không trung, xuyên thủng đồ vật ở phía xa, rơi xuống đất, Mạc Hoài Song mới nhìn rõ được đó là đồ vật gì, ở vị trí đầu là một cái lỗ thủng rất to. Hiển nhiên ở phương diện vũ khí thế giới này đã tiến đên trình độ rất cao, bỏ xa Trái Đất.
Đầu trọc lấy một cái vũ khí từ nhân viên quản lí đưa cho Mạc Hoài Song, “Trước kia đã dùng qua Đạt Mã sao?”
Mạc Hoài Song lắc lắc đầu.
Theo vấn đề của đầu trọc hắn cũng biết Đạt Mã là cái gì! Như vậy các cửa hàng ba tầng trước kia đều bán vũ khí, thế giới này rốt cuộc nguy hiểm thành cái dạng gì, mới có thể làm cho các hàng buôn bán vũ khí có thể kinh doanh hợp pháp chiếm cứ hẳn tòa nhà ba tầng?!
Tác giả :
Bắc Trần Trần