Xuyên Việt Chi Ký Sự Tiểu Thú Nhân Nhát Gan Tìm Công
Chương 24: Lần thứ nhất tiếp xúc thân mật
” Cài gì rừng rậm lịch lãm rèn luyện?” Cát Nhĩ kinh ngạc nhìn về phía Giang Tiều, chỉ thấy hắn vẻ mặt uể oải đôi mắt trông mong đang nhìn mình, lại nói tiếp,” Như vậy cũng tốt, lá gan của ngươi thật sự quá nhỏ.”
Mặc dù biết Giang Tiều hi vọng hắn có thể khuyên nhủ Y Ân, nhưng mà nhìn Y Ân trầm mặc biểu lộ, đã biết rõ căn bản không có đùa giỡn.
“Tạp Lỗ sắp sinh ra, ta lo lắng……”
Cho dù lúc kia đồng ý rất tốt , nhưng nghĩ đến đứng trước ….những dã thú hung mãnh, Giang Tiều vẫn là nhịn không được bi ai giãy giụa
” Yên tâm đi, ta giúp ngươi chiếu cố.”
Kết đã ở một bên hát đệm, nghe nói Giang Tiều thiếu chút nữa bị tập kích , hắn cũng hiểu được đề nghị của Y Ân rất tất yếu.
” Được rồi!”
Căn bản không có người đứng về phía mình a, Giang Tiều thở dài, thức thời lựa chọn thỏa hiệp. Vốn cũng không có ôm bao nhiêu hi vọng……
” Đi thôi đi thôi!”
Cát Nhĩ sảng khoái phất phất tay, chỉ thiếu chút nữa vung khăn đuổi người
Trước khi lên đường, Giang Tiều ở trên giỏ trúc, múc bôi thuốc lên, còn mang theo một bao lớn bánh mì, bọn hắn lúc này phải đi ra ngoài ba ngày, đồ đạc không mang theo đầy đủ hết sao được?
“……”
Y Ân im lặng, chỉ là ở một bên chờ, xem Giang Tiều chuẩn bị, không biết còn tưởng rằng bọn hắn muốn đi xa nhà.
Mãi cho đến ra bộ lạc, Giang Tiều vẫn còn nói về lễ thành nhân của Kết gần đến , không biết có làm áo choàng kịp không….
” Câm miệng.”
Y Ân thật sự không thể nhịn được nữa, nhàn nhạt một tiếng lạnh khiển trách, ngăn trở Giang Tiều nói nhiều.
Giang Tiều lập tức im lặng, ngoan ngoãn bò lên trên lưng Hắc Báo, nghe tiếng các loại dã thú rống lên càng ngày càng gần , cơ hồ như muốn nắm đến bứt lông hắc báo. Hắn xiết chặt tay, khó khăn nói đủ thứ, muốn dùng lời nói phân tán sự chú ý của bản thân.
Càng đi về phía trước, cỏ cây càng tươi tốt, trong rừng rậm ẩm ướt càng ngày càng nặng, làn da bên trên ẩm ẩm làm Giang Tiều có cảm giác không thoải mái.
Giang Tiều không biết, trên thực tế bọn hắn hiện tại mới ở phía ngoài rừng, dã thú sống ở chỗ này cũng không tính là nguy hiểm. Y Ân ý định để cho hắn luyện lá gan, so với săn bắn chân chính còn kém xa lắm.
Nói cho cùng, với sự xin xỏ của Giang Tiều, Y Ân vẫn có sự “mềm lòng”.
Cách đó không xa trong bụi cỏ truyền đến tiếng xột xoạt, Giang Tiều khẩn trương nhìn sang, hai tay gắt gao nắm long cốt đao. Y Ân vẫn đang duy trì hình thú, dùng ánh mắt ra hiệu hắn đi qua.
Theo mùi phân biệt, chỗ đó là một Bì Bì thú cỡ nhỏ, tính tình dịu dàng ngoan ngoãn, cũng không chủ động đả thương người.
Giang Tiều thấp thỏm không yên mà đi qua, chỉ thấy trong bụi cỏ là một sinh vật đáng yêu đang ngồi, ” Con thỏ” mắt hồng hồng con mắt cảnh giác nhìn hắn, lỗ tai dài dài run run.
Đoán chừng con thỏ sẽ không đối với mình tạo thành nguy hiểm gì, đồng thời lại thở dài một hơi, Giang Tiều lung túng, động vật đáng yêu như thế , thật sự muốn xuống tay giết?
Trên tay long cốt đao giơ lên lại buông, buông lại giơ lên, tới tới lui lui mấy lần về sau, hắn đáng thương mà quay đầu lại nhìn về phía Y Ân, lắp bắp nói:” Đáng yêu như thế ta không hạ thủ, có thể hay không đổi con khác a?”
Lúc trước sát sinh là do phải bảo vệ mình, hiện tại đối mặt với động vật nhỏ yếu, hắn không thể hạ thủ.
” Dù sao, muốn luyện lá gan thì phải tìm một con thú hung mãnh mới đúng.”
Dưới ánh mắt soi mói của Y Ân, hắn kiên trì nói tiếp, trong nội tâm âm thầm kêu khổ, đây không phải chính mình đào hầm cho mình nhảy sao?
Hắc Báo vẫy vẫy cái đuôi, bề ngoài giống như đồng ý lời mà Giang Tiều nói, tiếp tục đi lên phía trước, bất quá lại âm thầm quyết định, lần sau tuyệt không có thể làm cho hắn cứ như vậy lăn lộn tiếp.
Thời gian kế tiếp, không biết có phải hay không là vận may của Giang Tiều quá nhiều, vậy mà không có đụng phải một con mồi nào, ngược lại lại để cho hắn phát hiện rất nhiều nguyên liệu nấu ăn tương tự giống nguyên liệu ở hiện đại. Giang Tiều vui vẻ mà đem trái cây hái xuống, còn lòng tham chưa đủ mà toàn bộ cây cũng cẩn thận từng li từng tí móc ra, đến lúc đã lãng phí rất nhiều thời gian.
Xét thấy Y Ân đối với những cái… nguyên liệu nấu ăn kia cũng có chút ít hứng thú, cũng âm thầm dung túng hành vi của Giang Tiều , đợi đến lúc một người một báo phát hiện thời điểm, mặt trời đã xuống núi.
Tìm một cái huyệt ở lại tạm thời, xác định bốn phía không có gì nguy hiểm, Y Ân quay người đi ra ngoài săn thức ăn.
Giang Tiều nhìn chung quanh huyệt động, bên trong coi như khoáng đạt, cũng là đồng dạng âm lãnh ẩm ướt. Tại phụ cận nhặt chút ít cành khô, đem vỏ gọt sạch, không ngoài sở liệu, bên trong quả nhiên rất khô ráo, đống lửa rất nhanh được bùng lên, hỏa diễm không dứt mà thiêu đốt lên.
Một lát sau, tính toán mặt đất đã sấy khô, Giang Tiều đem đống lửa dời qua, đem da thú trải lên, múc ra mặt bánh đun nóng.
Hết thảy sẵn sàng, hắn xuất thần nhìn qua ngọn lửa, nghĩ đến chuyện phát sinh trong hôm nay. Nếu như không chú ý đến mục đích Y Ân mang mình ra ngoài, cứ như vậy hai người vừa đi, thuận tiện tìm xem nguyên liệu nấu ăn, giống như là đi hẹn hò?
Nếu như một mực có thể như vậy, chỉ có hai người cùng một chỗ sống được thật tốt. Hi vọng Y Ân vĩnh viễn tìm không thấy bầu bạn…… Nghĩ như vậy có thể hay không quá ác độc? Y Ân đối với chính mình tốt như vậy……
Bất quá, việc mà bầu bạn có thể làm được, mình cũng có thể làm ah, chỉ ngoại trừ một việc – nghĩ đến sự tình như này, Giang Tiều đột nhiên cảm thấy bờ môi khô khốc, không tự giác liếm liếm, việc này chính mình nguyện ý Y Ân cũng sẽ không nguyện ý .
Lúc Y Ân khiêng con mồi trở lại, liền phát hiện người nào đó thoáng cái cười ngây ngô, thoáng cái lại nhíu mày, không có chút nào phát giác được sự hiện hữu của mình.
Ném tới mấy trái cây to cỡ nắm tay tới cho Giang Tiều, hắn không nói hai lời đi ra ngoài xử lý con mồi.
” Ách…… Ngươi đã về……”
Giang Tiều lúc này mới hoàn hồn, chứng kiến trái cây trên mặt đất , trong nội tâm lại là ngòn ngọt. Mùa này trái cây trên cây đã không nhiều lắm, rất hiển nhiên đây là Y Ân tận lực tìm đến .
” Y Ân ~”
Giang Tiều cọ đến bên cạnh hắn, nhẹ nhàng kêu một tiếng, cười tủm tỉm mà ngồi xổm xuống.
“……?”
Y Ân trong tay động tác không ngừng, chỉ ngẩng đầu nhìn hắn.
” Không có việc gì, chỉ là muốn gọi ngươi.”
Giang Tiều trì độn nói, cũng không biết trong lòng nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy giờ khắc này vạn phần thỏa mãn.
Y Ân trong tay động tác dần dần dừng lại, xem ra người này là quá rãnh rỗi. Nghĩ kỹ một ngày hôm nay kế hoạch nửa điểm không có áp dụng, không khỏi càng thêm ảo não, ngày mai vô luận như thế nào không thể mềm lòng như vậy .
” Ta đi thêm chút ít củi……”
Phát hiện ánh mắt Y Ân “bất thiện”, Giang Tiều lập tức rời xa hiểm nguy, không dám ngồi gần họng súng.
Đơn giản giải quyết cơm tối, Giang Tiều bọc lấy một thân dày đặc thảm nằm xuống, chỉ thấy Y Ân đem giường thảm của hắn nhét vào người mình. Đang muốn mở miệng hỏi thăm, chỉ thấy liếc mắt một cái Y Ân lần nữa hóa thành hình thú, nửa hơi ghé vào nơi củi lửa chồng chất .
Giang tiều tắc luỡi, cũng không nói cái gì, cái kia một thân da lông xác định vững chắc hơn so với thảm dày đặc ấm áp nhiều hơn, đáng hận chính mình làm sao không thể hóa thú đây này!
Bất quá, Y Ân trong đêm bảo trì hình thú còn có một nguyên nhân, trong rừng rậm nguy cơ không chỗ nào không có, hắn phải thời thời khắc khắc tỉnh ngủ, cho dù ngủ cũng chỉ là ngủ không sâu.
Nửa đêm, đống lửa dần dần hết, huyệt động ở bên trong độ ấm càng ngày càng thấp, Giang Tiều không tự giác đem thân thể co lên, thu lại như quả cầu trong thảm, tuy vậy vẫn là lạnh run.
Y Ân mở mắt ra, liền thấy Giang Tiều như vậy, bắt đầu thêm củi lửa, đang chuẩn bị về chỗ ngủ nằm sấp, nghĩ nghĩ vẫn là đi đến bên cạnh hắn.
Trong lúc ngủ mơ, Giang Tiều chỉ cảm thấy phía sau lưng một mảnh ấm áp, càng thêm tự động hướng nguồn nhiệt ngang nhiên xông qua.
Rét lạnh thối lui, quanh thân đều ấm hò hét , Giang Tiều thỏa mãn thở dài một tiếng, trở mình, hai má chạm được da lông mềm mại , kìm lòng không được lại cọ xát hai cái.
“……”
Y Ân ngơ ngác mắt thấy hết thảy, nhất thời căn bản phản ứng không kịp, trước kia hai người tuy chung một giường lớn, nhưng lại thân ai nấy ngủ , một chút tiếp xúc thân thể cũng không có. Chính mình nhất thời hảo ý, lại để cho hắn dán phía sau lưng chính mình sưởi ấm, nào biết được người này vậy mà cả người đều bơi tới.
Mặt đối mặt, nhìn xem Giang Tiều hạnh phúc vạn phần biểu lộ, hắn vậy mà không muốn đem người trên lưng kéo ra.
Loại thân mặt có tên “tiếp này” Y Ân đã thật lâu chưa từng có, có lẽ với tư cách ấu thú được mẹ ôm qua mấy lần, cũng chỉ còn là ký ức mơ hồ.
Hắn vẫn cho là người kế tiếp, là đồng bạn của hắn…….
Hồi tưởng nhưng chuyện phát sinh từ khi gặp được Giang Tiều đến bây giờ, biến cố so với hơn hai mươi năm trước của hắn còn nhiều hơn. Nhưng kỳ quái chính là, chính mình cũng không bài xích. So với bình thản sinh hoạt trước kia , hắn vậy mà càng ưa thích thời gian hiện tại .
” Y Ân……”
Giang Tiều xì xào thì thầm nói, lại không có từ trong mộng tỉnh lại, được một thước đòi một tấc, đồng chí Giang Tiều khoác chân ôm lên người Y Ân. Cũng không biết mơ cái gì, khóe miệng hiện ra dáng tươi cười……
Cái kia một tiếng mơ hồ không rõ, Y Ân lại nghe được rành mạch, trên mặt lại lộ ra tia kinh ngạc– giấc mơ của hắn bên trong cũng có chính mình sao?
Ngóng nhìn lấy cái dáng tươi cười càng thêm chói mắt , ma xui quỷ khiến, hắn cũng không đem cái đùi “vi phạm” của Giang Tiều lay xuống, nhắm nửa con mắt cũng đã ngủ.
Mặc dù biết Giang Tiều hi vọng hắn có thể khuyên nhủ Y Ân, nhưng mà nhìn Y Ân trầm mặc biểu lộ, đã biết rõ căn bản không có đùa giỡn.
“Tạp Lỗ sắp sinh ra, ta lo lắng……”
Cho dù lúc kia đồng ý rất tốt , nhưng nghĩ đến đứng trước ….những dã thú hung mãnh, Giang Tiều vẫn là nhịn không được bi ai giãy giụa
” Yên tâm đi, ta giúp ngươi chiếu cố.”
Kết đã ở một bên hát đệm, nghe nói Giang Tiều thiếu chút nữa bị tập kích , hắn cũng hiểu được đề nghị của Y Ân rất tất yếu.
” Được rồi!”
Căn bản không có người đứng về phía mình a, Giang Tiều thở dài, thức thời lựa chọn thỏa hiệp. Vốn cũng không có ôm bao nhiêu hi vọng……
” Đi thôi đi thôi!”
Cát Nhĩ sảng khoái phất phất tay, chỉ thiếu chút nữa vung khăn đuổi người
Trước khi lên đường, Giang Tiều ở trên giỏ trúc, múc bôi thuốc lên, còn mang theo một bao lớn bánh mì, bọn hắn lúc này phải đi ra ngoài ba ngày, đồ đạc không mang theo đầy đủ hết sao được?
“……”
Y Ân im lặng, chỉ là ở một bên chờ, xem Giang Tiều chuẩn bị, không biết còn tưởng rằng bọn hắn muốn đi xa nhà.
Mãi cho đến ra bộ lạc, Giang Tiều vẫn còn nói về lễ thành nhân của Kết gần đến , không biết có làm áo choàng kịp không….
” Câm miệng.”
Y Ân thật sự không thể nhịn được nữa, nhàn nhạt một tiếng lạnh khiển trách, ngăn trở Giang Tiều nói nhiều.
Giang Tiều lập tức im lặng, ngoan ngoãn bò lên trên lưng Hắc Báo, nghe tiếng các loại dã thú rống lên càng ngày càng gần , cơ hồ như muốn nắm đến bứt lông hắc báo. Hắn xiết chặt tay, khó khăn nói đủ thứ, muốn dùng lời nói phân tán sự chú ý của bản thân.
Càng đi về phía trước, cỏ cây càng tươi tốt, trong rừng rậm ẩm ướt càng ngày càng nặng, làn da bên trên ẩm ẩm làm Giang Tiều có cảm giác không thoải mái.
Giang Tiều không biết, trên thực tế bọn hắn hiện tại mới ở phía ngoài rừng, dã thú sống ở chỗ này cũng không tính là nguy hiểm. Y Ân ý định để cho hắn luyện lá gan, so với săn bắn chân chính còn kém xa lắm.
Nói cho cùng, với sự xin xỏ của Giang Tiều, Y Ân vẫn có sự “mềm lòng”.
Cách đó không xa trong bụi cỏ truyền đến tiếng xột xoạt, Giang Tiều khẩn trương nhìn sang, hai tay gắt gao nắm long cốt đao. Y Ân vẫn đang duy trì hình thú, dùng ánh mắt ra hiệu hắn đi qua.
Theo mùi phân biệt, chỗ đó là một Bì Bì thú cỡ nhỏ, tính tình dịu dàng ngoan ngoãn, cũng không chủ động đả thương người.
Giang Tiều thấp thỏm không yên mà đi qua, chỉ thấy trong bụi cỏ là một sinh vật đáng yêu đang ngồi, ” Con thỏ” mắt hồng hồng con mắt cảnh giác nhìn hắn, lỗ tai dài dài run run.
Đoán chừng con thỏ sẽ không đối với mình tạo thành nguy hiểm gì, đồng thời lại thở dài một hơi, Giang Tiều lung túng, động vật đáng yêu như thế , thật sự muốn xuống tay giết?
Trên tay long cốt đao giơ lên lại buông, buông lại giơ lên, tới tới lui lui mấy lần về sau, hắn đáng thương mà quay đầu lại nhìn về phía Y Ân, lắp bắp nói:” Đáng yêu như thế ta không hạ thủ, có thể hay không đổi con khác a?”
Lúc trước sát sinh là do phải bảo vệ mình, hiện tại đối mặt với động vật nhỏ yếu, hắn không thể hạ thủ.
” Dù sao, muốn luyện lá gan thì phải tìm một con thú hung mãnh mới đúng.”
Dưới ánh mắt soi mói của Y Ân, hắn kiên trì nói tiếp, trong nội tâm âm thầm kêu khổ, đây không phải chính mình đào hầm cho mình nhảy sao?
Hắc Báo vẫy vẫy cái đuôi, bề ngoài giống như đồng ý lời mà Giang Tiều nói, tiếp tục đi lên phía trước, bất quá lại âm thầm quyết định, lần sau tuyệt không có thể làm cho hắn cứ như vậy lăn lộn tiếp.
Thời gian kế tiếp, không biết có phải hay không là vận may của Giang Tiều quá nhiều, vậy mà không có đụng phải một con mồi nào, ngược lại lại để cho hắn phát hiện rất nhiều nguyên liệu nấu ăn tương tự giống nguyên liệu ở hiện đại. Giang Tiều vui vẻ mà đem trái cây hái xuống, còn lòng tham chưa đủ mà toàn bộ cây cũng cẩn thận từng li từng tí móc ra, đến lúc đã lãng phí rất nhiều thời gian.
Xét thấy Y Ân đối với những cái… nguyên liệu nấu ăn kia cũng có chút ít hứng thú, cũng âm thầm dung túng hành vi của Giang Tiều , đợi đến lúc một người một báo phát hiện thời điểm, mặt trời đã xuống núi.
Tìm một cái huyệt ở lại tạm thời, xác định bốn phía không có gì nguy hiểm, Y Ân quay người đi ra ngoài săn thức ăn.
Giang Tiều nhìn chung quanh huyệt động, bên trong coi như khoáng đạt, cũng là đồng dạng âm lãnh ẩm ướt. Tại phụ cận nhặt chút ít cành khô, đem vỏ gọt sạch, không ngoài sở liệu, bên trong quả nhiên rất khô ráo, đống lửa rất nhanh được bùng lên, hỏa diễm không dứt mà thiêu đốt lên.
Một lát sau, tính toán mặt đất đã sấy khô, Giang Tiều đem đống lửa dời qua, đem da thú trải lên, múc ra mặt bánh đun nóng.
Hết thảy sẵn sàng, hắn xuất thần nhìn qua ngọn lửa, nghĩ đến chuyện phát sinh trong hôm nay. Nếu như không chú ý đến mục đích Y Ân mang mình ra ngoài, cứ như vậy hai người vừa đi, thuận tiện tìm xem nguyên liệu nấu ăn, giống như là đi hẹn hò?
Nếu như một mực có thể như vậy, chỉ có hai người cùng một chỗ sống được thật tốt. Hi vọng Y Ân vĩnh viễn tìm không thấy bầu bạn…… Nghĩ như vậy có thể hay không quá ác độc? Y Ân đối với chính mình tốt như vậy……
Bất quá, việc mà bầu bạn có thể làm được, mình cũng có thể làm ah, chỉ ngoại trừ một việc – nghĩ đến sự tình như này, Giang Tiều đột nhiên cảm thấy bờ môi khô khốc, không tự giác liếm liếm, việc này chính mình nguyện ý Y Ân cũng sẽ không nguyện ý .
Lúc Y Ân khiêng con mồi trở lại, liền phát hiện người nào đó thoáng cái cười ngây ngô, thoáng cái lại nhíu mày, không có chút nào phát giác được sự hiện hữu của mình.
Ném tới mấy trái cây to cỡ nắm tay tới cho Giang Tiều, hắn không nói hai lời đi ra ngoài xử lý con mồi.
” Ách…… Ngươi đã về……”
Giang Tiều lúc này mới hoàn hồn, chứng kiến trái cây trên mặt đất , trong nội tâm lại là ngòn ngọt. Mùa này trái cây trên cây đã không nhiều lắm, rất hiển nhiên đây là Y Ân tận lực tìm đến .
” Y Ân ~”
Giang Tiều cọ đến bên cạnh hắn, nhẹ nhàng kêu một tiếng, cười tủm tỉm mà ngồi xổm xuống.
“……?”
Y Ân trong tay động tác không ngừng, chỉ ngẩng đầu nhìn hắn.
” Không có việc gì, chỉ là muốn gọi ngươi.”
Giang Tiều trì độn nói, cũng không biết trong lòng nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy giờ khắc này vạn phần thỏa mãn.
Y Ân trong tay động tác dần dần dừng lại, xem ra người này là quá rãnh rỗi. Nghĩ kỹ một ngày hôm nay kế hoạch nửa điểm không có áp dụng, không khỏi càng thêm ảo não, ngày mai vô luận như thế nào không thể mềm lòng như vậy .
” Ta đi thêm chút ít củi……”
Phát hiện ánh mắt Y Ân “bất thiện”, Giang Tiều lập tức rời xa hiểm nguy, không dám ngồi gần họng súng.
Đơn giản giải quyết cơm tối, Giang Tiều bọc lấy một thân dày đặc thảm nằm xuống, chỉ thấy Y Ân đem giường thảm của hắn nhét vào người mình. Đang muốn mở miệng hỏi thăm, chỉ thấy liếc mắt một cái Y Ân lần nữa hóa thành hình thú, nửa hơi ghé vào nơi củi lửa chồng chất .
Giang tiều tắc luỡi, cũng không nói cái gì, cái kia một thân da lông xác định vững chắc hơn so với thảm dày đặc ấm áp nhiều hơn, đáng hận chính mình làm sao không thể hóa thú đây này!
Bất quá, Y Ân trong đêm bảo trì hình thú còn có một nguyên nhân, trong rừng rậm nguy cơ không chỗ nào không có, hắn phải thời thời khắc khắc tỉnh ngủ, cho dù ngủ cũng chỉ là ngủ không sâu.
Nửa đêm, đống lửa dần dần hết, huyệt động ở bên trong độ ấm càng ngày càng thấp, Giang Tiều không tự giác đem thân thể co lên, thu lại như quả cầu trong thảm, tuy vậy vẫn là lạnh run.
Y Ân mở mắt ra, liền thấy Giang Tiều như vậy, bắt đầu thêm củi lửa, đang chuẩn bị về chỗ ngủ nằm sấp, nghĩ nghĩ vẫn là đi đến bên cạnh hắn.
Trong lúc ngủ mơ, Giang Tiều chỉ cảm thấy phía sau lưng một mảnh ấm áp, càng thêm tự động hướng nguồn nhiệt ngang nhiên xông qua.
Rét lạnh thối lui, quanh thân đều ấm hò hét , Giang Tiều thỏa mãn thở dài một tiếng, trở mình, hai má chạm được da lông mềm mại , kìm lòng không được lại cọ xát hai cái.
“……”
Y Ân ngơ ngác mắt thấy hết thảy, nhất thời căn bản phản ứng không kịp, trước kia hai người tuy chung một giường lớn, nhưng lại thân ai nấy ngủ , một chút tiếp xúc thân thể cũng không có. Chính mình nhất thời hảo ý, lại để cho hắn dán phía sau lưng chính mình sưởi ấm, nào biết được người này vậy mà cả người đều bơi tới.
Mặt đối mặt, nhìn xem Giang Tiều hạnh phúc vạn phần biểu lộ, hắn vậy mà không muốn đem người trên lưng kéo ra.
Loại thân mặt có tên “tiếp này” Y Ân đã thật lâu chưa từng có, có lẽ với tư cách ấu thú được mẹ ôm qua mấy lần, cũng chỉ còn là ký ức mơ hồ.
Hắn vẫn cho là người kế tiếp, là đồng bạn của hắn…….
Hồi tưởng nhưng chuyện phát sinh từ khi gặp được Giang Tiều đến bây giờ, biến cố so với hơn hai mươi năm trước của hắn còn nhiều hơn. Nhưng kỳ quái chính là, chính mình cũng không bài xích. So với bình thản sinh hoạt trước kia , hắn vậy mà càng ưa thích thời gian hiện tại .
” Y Ân……”
Giang Tiều xì xào thì thầm nói, lại không có từ trong mộng tỉnh lại, được một thước đòi một tấc, đồng chí Giang Tiều khoác chân ôm lên người Y Ân. Cũng không biết mơ cái gì, khóe miệng hiện ra dáng tươi cười……
Cái kia một tiếng mơ hồ không rõ, Y Ân lại nghe được rành mạch, trên mặt lại lộ ra tia kinh ngạc– giấc mơ của hắn bên trong cũng có chính mình sao?
Ngóng nhìn lấy cái dáng tươi cười càng thêm chói mắt , ma xui quỷ khiến, hắn cũng không đem cái đùi “vi phạm” của Giang Tiều lay xuống, nhắm nửa con mắt cũng đã ngủ.
Tác giả :
Mộc Dương Tử