Xuyên Việt Chi Đại Luyện Đan Sư
Chương 95
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 95
“Đội trưởng! Xảy ra chuyện gì?!” Nhóm dị năng võ giả thấy Bùi Ân lấy lại tinh thần, sôi nổi thân thiết hỏi han, vừa rồi bọn họ nhìn Bùi Ân bộ dáng rất kỳ quái, đều thập phần sốt ruột, nhưng không dám tùy tiện đụng chạm hắn, sợ tinh thần hắn sụp đổ giống như Phỉ Lực.
Bùi Ân lại thử ra vào chỗ cánh cửa mấy lần, phát hiện không có dị thường khác, mới một lần nữa trở lại bên nhóm võ giả, “Tôi vừa rồi thiếu chút nữa đã lạc vào trong ảo giác, may mắn được Vân Hi gọi tỉnh, xem ra chỗ này thiết trí một khảo nghiệm ảo cảnh.”
“Đội trưởng? Là dạng ảo cảnh gì?” Jack tiến lên một bước tò mò hỏi han, “Phản ứng của đội trưởng và Phỉ Lực hoàn toàn không giống, chẳng lẽ ảo cảnh sẽ căn cứ mỗi người chúng ta mà thay đổi sao?”
Bùi Ân nghiêm túc suy tư, vừa rồi trong ảo cảnh xuất hiện chính là Theril bệ hạ, mà sự kiện kia, bệ hạ hẳn là còn chưa biết chuyện, nhưng trong lòng hắn lo lắng nhất, cũng là sợ nhất bệ hạ sau khi biết sẽ phản đối, “Tôi đoán, ảo cảnh biểu hiện ra chuyện hoặc người mà trong nội tâm mình không muốn đối mặt nhất, tôi cảm thấy là như vậy, tôi nhìn thấy chính là Theril bệ hạ.” Mắt nhìn Phỉ Lực còn đắm chìm trong hoảng sợ, “Tôi nghĩ ảo giác Phỉ Lực cùng tôi nhìn thấy tuyệt không giống nhau.”
“Đội trưởng, chẳng lẽ muốn qua cửa này, phải trải qua ảo cảnh sao? Mặc Vân Hi có thể giúp chúng ta thông qua?” Lôi Mông nghi hoặc hỏi han, nếu thật sự là như thế, bọn họ vừa rồi cũng không thấy Mặc Vân Hi làm cái gì a?
“Tôi cũng không phải rất rõ ràng, bất quá vừa rồi đích xác nghe thấy thanh âm của Mặc Vân Hi, mới thanh tỉnh lại.” Ánh mắt Bùi Ân cùng võ giả dị năng khác đều chuyển hướng về phía Mặc Vân Hi đứng ở một bên.
Mặc Vân Hi do dự, “Tôi vừa rồi nhìn Bùi Ân đội trưởng giơ kiếm bộ dáng thập phần sợ hãi, trong lòng vẫn luôn cầu nguyện, hy vọng đội trưởng nhanh một chút tỉnh lại, khả năng trung gian cũng dùng chút… tinh thần lực.” Lúc trước người hành tinh Bellamy chính là bởi vì sử dụng ý thức lực câu thông, mà bị bắt lại làm sản phẩm thí nghiệm, điều này khiến Mặc Vân Hi không dám thừa nhận cậu có năng lực về phương diện này, nhưng vừa rồi thật sự rất sốt ruột, lập tức liền phóng ra ý thức lực.
“Ai, ta ở đây đoán cũng không phải là biện pháp, dù sao vẫn phải đi qua, ta đi thử xem!” Jacob nói xong đi hướng cổng vòm, đi đến một nửa, đột nhiên lại quay đầu lại cười hắc hắc, “Tiểu Mặc huynh đệ, cậu ngàn vạn nhớ phải giúp tôi cầu nguyện a!”
“Ừ, được!” Mặc Vân Hi gật gật đầu, đi theo phía sau Jacob, bảo trì một khoảng cách, trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Mọi người thấy Jacob cũng là đi đến chỗ cổng vòm liền bỗng nhiên ngừng lại, sau đó mà bắt đầu ngây ngô cười, bộ dáng tương đối say mê, miệng còn lẩm bẩm đang nói gì đó, Mặc Vân Hi lặng lẽ phóng xuất ra ý thức lực, ý đồ đánh thức Jacob.
Jacob đầu tiên là sửng sốt, sau đó từ từ phục hồi lại tinh thần, nguyên bản ánh mắt không có tiêu cự, cũng bắt đầu khôi phục thanh minh, cuối cùng gãi đầu, vẻ mặt tiếc hận nói, “Thật đáng tiếc, tôi kỳ thật cảm thấy cái ảo cảnh này rất tốt!” Nói xong liền thử bước qua cổng vòm, quả nhiên không bị ngăn trở nữa.
“Jacob, cậu nhìn thấy gì? Vẻ mặt đáng khinh như vậy?” Jack thấu lại đây hỏi, trên mặt lóe ra thần thái bát quái.
Jacob hắc hắc mà cười gãi đầu, bất quá hiện tại xem ra hốc mắt cũng có chút phiếm hồng, “Kỳ thật cũng không có gì, chính là gặp được bọn Labor cùng Đức Long, lúc ấy ngay từ đầu cảm thấy không có khả năng, sau lại cảm thấy thật sự là bọn họ đã trở lại, cảm giác mọi người cùng nhau rất vui vẻ, không nguyện ý tách ra, đã nghĩ luôn luôn ở cùng nhau, sau đó chợt nghe thấy thanh âm Tiểu Mặc, nói thực ra, tôi còn tưởng sẽ cùng bọn họ tán gẫu!”
Jacob nói khiến ba người khác của Liệt Lang dong binh đoàn đều trầm mặc, những người đó hắn nói đều là đoàn viên đã từng cùng bọn họ chấp hành nhiệm vụ rồi hi sinh, tình cảm ra sinh vào tử tương đối phong phú, khó có thể dứt bỏ.
“Tốt lắm, đừng mày ủ mặt ê nữa, này ít nhất thuyết minh ảo cảnh không nhất định đều là thống khổ đi!” Jacob hít một hơi thật sâu, bình phục tình hình bên dưới tự nói rằng, hắn luôn luôn là người lạc quan tích cực, cho nên khả năng cũng không có bóng ma tâm lý đặc biệt gì, cửa này đi qua coi như thuận lợi.
Cứ như vậy, kế tiếp, nhóm dị năng võ giả còn lại, một người tiếp một người thông qua ảo cảnh, tình huống mỗi người gặp phải cũng không giống nhau, có thân nhân, người yêu, chiến hữu vân vân, đều là người ảnh hưởng lớn nhất đối với mình, không thể dứt bỏ hoặc là không muốn nhớ tới nhất.
Trong đó muốn nói đến người qua dễ dàng nhất nhanh nhất, chính là Lăng Phong cùng Mặc Vân Hạo, người Lăng Phong thấy từ ảo cảnh tự nhiên là Mặc Vân Hi, tuy rằng rất giống, nhưng ảo cảnh này vừa mở miệng, Lăng Phong liền xác định đây không phải là Mặc Vân Hi thật sự, hơn nữa Mặc Vân Hi kêu gọi, rất nhanh liền tỉnh táo lại.
Mà Mặc Vân Hạo thì càng nhanh, có lẽ là tâm tình của cậu ta đơn thuần, mà ký ức hỗn loạn, cho nên ảo cảnh cũng rất đơn giản, chính là thấy anh trai nói phải rời khỏi mình, sau đó cậu ta tức giận, muốn đem Mặc Vân Thiên trói trở về, không đợi Mặc Vân Hi gọi cậu ta, liền không cẩn thận đánh vỡ ảo cảnh, thật là không cẩn thận, hình ảnh Mặc Vân Thiên trong ảo cảnh vỡ vụn, đích xác khiến cậu ta chân tay luống cuống một chút, nhưng còn chưa kịp thương tâm, liền thanh tỉnh, khả năng ngay cả ảo cảnh cũng không dự đoán được cậu ta sẽ đối với người trong lòng mình quan tâm nhất ra tay đi…
Rất nhanh, còn chưa trải qua khảo nghiệm ảo cảnh cũng chỉ còn lại có Mặc Vân Thiên cùng võ giả thần bí đã cứu Mặc Vân Hi, Mặc Vân Thiên bóp tắt đầu mẩu thuốc lá trong tay, dùng mủi chân trên mặt đất di nát, nên vượt qua hay là chìm sâu, kỳ thật y đại khái có thể đoán được mình sắp sửa đối mặt là cái gì, lúc gần đi hướng Mặc Vân Hi mỉm cười, “Nhớ gọi anh.”
Mặc Vân Hi xấu hổ mà gật gật đầu, nhìn Lăng Phong liếc mắt một cái, Lăng Phong dắt tay Mặc Vân Hi, đồng thời đi theo phía sau Mặc Vân Thiên.
Chỗ cổng vòm không gian vặn vẹo, Mặc Vân Thiên thấy hoa mắt, một Mặc Vân Hi nho nhỏ liền xuất hiện trước mắt y, thiếu niên ngây ngô non nớt ngũ quan tinh xảo như một con búp bê sứ, mái tóc màu đay hơi dài nhu thuận dán bên mặt, bộ dáng sợ hãi, tựa hồ rất sợ y.
“Thiên ca ca, đây là hồng trà Perga (raw là 柏尔加 tra gg không ra. Perga là dung gg dịch đổi) phụ thân cho em, em biết anh rất thích uống hồng trà, tặng cho anh.” Thiếu niên thanh âm rất nhỏ, mềm mềm nhu nhu, biểu tình có chút ngượng ngùng, khuôn mặt trắng noãn nhỏ nhắn nhiễm một tia ửng đỏ, mắt hạnh xinh đẹp mang theo ái mộ, lại thủy chung không dám nhìn thẳng Mặc Vân Thiên.
Con ngươi màu băng lam khó được nhiễm một tia độ ấm, Mặc Vân Thiên không tự giác mà vươn tay ra, xoa hai má thiếu niên, xúc cảm trên tay ấm áp trắng mịn như trong trí nhớ, ngay cả thiếu niên bởi vì y đụng chạm mà run rẩy rất nhỏ đều sao chép đến chân thực, cùng hồi trước giống nhau như đúc.
Đây là Mặc Vân Hi lần đầu tiên lấy hết dũng khí đứng trước mặt Mặc Vân Thiên, vào ngày sinh nhật mười lăm tuổi, em ấy nhận được hồng trà trân quý phụ thân cho em ấy làm quà tặng, lại đầu tiên nghĩ đến chính là Mặc Vân Thiên yêu uống hồng trà.
Mặc Vân Thiên nhớ rõ ngày đó, y tan học đi ngang qua hoa viên, Mặc Vân Hi như thường ngày lặng lẽ đi theo phía sau y, khi thiếu niên này rốt cục lấy hết dũng khí đứng ở trước mặt y đem lễ vật mình nhận được đưa cho y, trong lòng y chỉ có chán ghét, y nhớ rõ lúc ấy y trả lời một câu, “Tôi không là anh trai của cậu, đừng đi theo tôi nữa, cậu khiến tôi chán ghét.” Liền ly khai, rồi vài ngày sau đó, y bắt đầu từ bỏ thói quen uống trà, thật sự nhịn không được sẽ đốt một điếu thuốc, thẳng đến hiện tại.
“Thiên ca ca, anh chán ghét em như vậy sao? Chỉ cần có thể để em ở lại bên cạnh anh, anh đối với em như thế nào em cũng không hận anh!” Thiếu niên hốc mắt hồng hồng, trong thanh âm tràn ngập ủy khuất, lông mi thật dài bởi vì ướt nước mà biến thành từng cụm từng cụm.
Mặc Vân Thiên trong lòng một chút co rút đau đớn, đã từng sau mỗi lần y thương tổn Vân Hi, em ấy đều sẽ nói như vậy, sau đó lại sẽ cười hì hì giống như cái bóng mà đi theo phía sau y, thẳng đến có một ngày cái bóng này trong sinh mạng của y, vĩnh viễn tiêu thất… Khi đó, Mặc Vân Thiên rất tức giận, y nói với chính mình, y muốn đem người phản bội y tìm trở về, muốn đem em ấy vĩnh viễn giam cầm ở bên người thẳng đến khi y chán ngấy mới thôi, còn muốn có được năng lực của người hành tinh Bellamy, có quyền nói không cần người chỉ có thể là y.
Những điều này, y đều lần lượt cùng chính mình nói qua, thẳng đến lần thứ hai nhìn thấy Mặc Vân Hi, Mặc Vân Hi giống như nhìn người xa lạ mà nhìn mình, lúc ấy tâm tình thực phức tạp, có phẫn nộ, cũng có thất vọng, còn có chút đau, nhưng y vẫn luôn không muốn thừa nhận, có lẽ, vẫn luôn yếu đuối, trốn tránh không phải là đứa trẻ kia, mà chính là y, đối mặt với đứa nhỏ cướp đi phụ thân của y cùng mẫu thân, không dám bước ra một bước thủy chung chính là y…
【 Mặc Vân Thiên, Mặc Vân Thiên mau tỉnh lại, Mặc Vân Thiên… 】 Mặc Vân Hi thanh âm mang theo lo lắng luôn luôn quanh quẩn bên tai, giờ này khắc này Mặc Vân Thiên khẳng định mình thanh tỉnh, nhưng ảo giác này thật sự là rất chân thật, y đã từng vô số lần nghĩ qua, nếu lại đến một lần, lại cho y cơ hội một lần nữa, y sẽ nhận lấy phần lễ vật kia, hảo hảo đối với em ấy…
“Thiên ca ca, chớ đi, đừng rời bỏ ta! Chớ đi!” Thiếu niên tựa hồ đã nhận ra nguy cơ, vội vàng mà kích động mà kêu, nước mắt rơi rào rào mà từ đôi mắt hạnh xinh đẹp sa sút, trong thanh âm mang theo cầu xin, “Em thích anh, chớ đi, cầu anh!”
“Kỳ thật, tôi hiện tại mới biết được, tôi chân chính muốn chính là cái gì.” Mặc Vân Thiên cười đi tới phía trước, ở trên trán thiếu niên hạ xuống một nụ hôn, “Còn có, thực xin lỗi!”
Thiếu niên vui sướng mà ôm lấy Mặc Vân Thiên, Mặc Vân Thiên chậm rãi nhắm mắt lại, một giọt nước mắt lặng yên chảy xuống, không chút do dự bước đi qua, khi xoay người lại, đã khôi phục sắc mặt lạnh lùng lạnh nhạt, tất cả mọi người chỉ nhìn thấy bóng lưng của y.
Quay đầu lại mắt nhìn Mặc Vân Hi đứng ở bên người Lăng Phong, nhớ rõ Mặc Vân Hi từng cùng y nói qua, Mặc Vân Hi nguyên bản đã chết, y thấy điều đó không có khả năng, nhất định là Lăng Phong thay đổi em ấy, nhưng vào giờ khắc này, Mặc Vân Thiên lại thật sâu cảm giác được, hiện tại Vân Hi, đã không phải là Vân Hi y nhận thức, căn bản là hai người, Vân Hi kia rốt cuộc đã không về được nữa.
“Anh, anh nhìn thấy ai? Là em sao?” Mặc Vân Hạo tò mò mà đi lên, “Em thấy anh cũng chưa đánh người liền qua cửa!” Mặc Vân Hạo xem ra, đại đa số người, bao quát cậu ta, đều phải sử dụng bạo lực để qua cửa.
Mặc Vân Thiên lạnh nhạt mỉm cười, “Đánh người không phải phương thức đả thương người nhất, anh so với em tàn nhẫn hơn nhiều.”
Mặc Vân Hạo cái hiểu cái không mà bĩu môi, anh nguyện ý nói như thế nào liền nói như thế nào đi, dù sao cậu ta sẽ không đối đãi với địch nhân ôn nhu như thế, vẫn là trực tiếp vặn đầu là đã nghiền nhất!
Thấy Mặc Vân Thiên không có việc gì, Mặc Vân Hi cũng nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi cậu hô nửa ngày cũng không thấy Mặc Vân Thiên hoàn hồn, xác thực hoảng sợ, quay đầu lại nhìn võ giả còn sót lại, “Tới phiên anh, yên tâm, tôi sẽ vẫn luôn nhắc nhở anh.”
Võ giả khẽ gật đầu, đi hướng cổng vòm kia, Lăng Phong biểu tình phức tạp mà nhìn bóng dáng người nọ, hơi hơi nhíu mày, nhấp nhếch môi, cái gì đều không có nói, chính là nói nhỏ một câu ở bên tai Mặc Vân Hi, “Vân Hi, giúp anh ta nhiều chút.”
“Được.” Mặc Vân Hi gật gật đầu, bắt đầu phóng xuất ra ý thức lực, võ giả hiển nhiên đã tiến nhập ảo cảnh, nhưng giống như Mặc Vân Thiên, cơ hồ không có phản ứng cùng giãy dụa kịch liệt gì, chỉ lẳng lặng đứng đó.
Thử kêu gọi rất nhiều lần, nhưng võ giả này vẫn như cũ lẳng lặng mà đứng ở đó, Mặc Vân Hi có chút buồn bực, chẳng lẽ ý thức lực dùng nhiều nên yếu đi? Từ Mặc Vân Thiên bắt đầu, liền trì độn không ít, “Phong, xảy ra chuyện gì? Anh ta hẳn là nghe được.”
“Vân Hi, cậu thử lại, người này rất an tĩnh!” Jack cũng có chút sốt ruột.
“Được, tôi thử lại!” Mặc Vân Hi lại một lần nữa phóng xuất ra ý thức lực, hô nửa ngày, có chút nhụt chí nói, “Chẳng lẽ là tinh thần lực của tôi yếu đi?”
“Có lẽ chính là anh ta không nguyện ý tỉnh lại, muốn cùng ảo giác ở chung trong chốc lát đi.” Mặc Vân Thiên thản nhiên mà nói rằng.
“A! Đúng đúng, giống tôi, vừa rồi tôi cũng muốn cùng Đức Long bọn họ tán gẫu một hồi!” Jacob hối hận nói.
Ba thành viên Liệt Lang khác đều đi tới hung hăng mà nhu tóc của hắn, “Hỗn đản, đó là giả! Giả!”
Lăng Phong nghe xong Mặc Vân Thiên nói ánh mắt tối sầm, lôi kéo Mặc Vân Hi đi đến sau lưng võ giả, trầm giọng nói rằng, “Chúng ta nên xuất phát!”
Nam nhân không quay người lại, gật gật đầu, trực tiếp bước qua cổng vòm, hướng thông đạo đi đến.
“Kháo! Anh bạn này thật khốc!” Jack bất khả tư nghị mà gọi vào, đuổi kịp đội ngũ, “Nguyên lai anh ta vẫn luôn đều nghe thấy được?”
“Có lẽ đi, tôi thấy người mẹ đã mất, lần đầu tiên chân thật như vậy, tôi còn muốn cám ơn cái ảo cảnh này!” Vẫn luôn không nói chuyện Bate tâm tình có chút phức tạp, “Tôi nghĩ anh ta giống tôi đi.”
Nhóm võ giả nghe vậy đều cúi đầu không nói, bất kể như thế nào, người bọn họ nhìn thấy, đối với bọn họ mà nói đều vô cùng trọng yếu, nhưng lại cũng không phải ảo cảnh có thể thay thế được, về phần Phỉ Lực tinh thần sắp sụp đổ, Bùi Ân suy xét nhiều lần rồi quyết định, chỉ có thể tạm thời để hắn ở lại chỗ này, nếu còn có thể sống sót trở về, sẽ đón hắn cùng quay về liên bang.
Đáng giá nhắc tới chính là, khi Lăng Phong dắt Mặc Vân Hi thông qua cổng vòm, cậu cũng nhìn thấy ảo giác, tuy rằng lúc ấy cậu rất thanh tỉnh, nhưng ảo giác cũng rất chân thật, là Ngụy Tử Tiên, “Suất ca” mà cậu đã từng mỗi ngày soi gương đều có thể nhìn thấy, nói với cậu cùng trở về đi, du thuyền cùng xe thể thao đều đang chờ cậu, ông nội cũng vậy, thời điểm nghe tới ông nội, Mặc Vân Hi trong lòng thật sự xót xa một chút, nhưng cậu biết, những cái đó cậu đã mất đi, hiện tại người dắt tay cậu là Lăng Phong, thế là đủ rồi, cho nên trừ bỏ Lăng Phong có thể cảm giác được Mặc Vân Hi tạm dừng một lát ra, cơ hồ không có người phát hiện cậu dị thường.
Xuyên qua hành lang chật hẹp, mọi người một đường thông suốt, rốt cục đi tới đại sảnh trung tâm thánh đường, đây là một đại sảnh hình tròn, liên tiếp ba cái hành lang bất đồng phương hướng, đại khái là thử luyện giả từ lộ tuyến bất đồng tới, lộ tuyến tiến vào thánh đường cũng không giống nhau, mà cuối cùng đều sẽ tới nơi này.
Đại sảnh màu trắng có chút trống trải, không có bất luận bài trí gì, chung quanh trên vách tường màu trắng có một số phù điêu, đại khái là điêu khắc câu chuyện thần thoại, khung hình mái vòm chỉ dùng thủy tinh màu sắc rực rỡ hợp lại mà thành dấu hiệu liên minh vũ trụ, mà bên trên còn phân bố vòng tròn dấu hiệu mười nước bất đồng, Bùi Ân nhận ra, một cái trong đó đúng là dấu hiệu đại biểu tinh cầu Havana đến thăm lần này.
Trung tâm dấu hiệu vòng tròn phân bộ, có một đồ đằng tràn ngập cảm giác thần bí, mơ hồ có thể nhận ra là thực vật nào đó, mặt trên có một tinh linh, Mặc Vân Hi cảm thấy đồ án tinh linh kia nhìn thập phần quen mắt, giống như đã gặp nhau ở nơi nào, liền muốn tiến lên cẩn thận quan sát.
Ai biết mới vừa bước ra nửa bước, đã bị Lăng Phong dắt tay gắt gao giữ chặt, Mặc Vân Hi tò mò mà xoay người, “Em muốn đi qua nhìn cái kia…” Không đợi cậu nói cho hết lời, Mặc Vân Hi liền phát hiện không thích hợp, người ở chỗ này trừ cậu ra, tựa hồ mọi người cũng không động , hơn nữa cũng không ai nói chuyện, chung quanh an tĩnh đến có chút quỷ dị.
“Phong! Phong anh làm sao vậy? Mau tỉnh lại!” Mặc Vân Hi cho rằng là ảo cảnh gì đó, lo lắng mà kêu, thậm chí ý đồ sử dụng ý thức lực gọi tỉnh Lăng Phong, chính là Lăng Phong chỉ nhìn cậu, chỉ có con mắt tối tăm di chuyển theo cậu, còn lại thân thể vẫn cứng ngắc mà đứng không nhúc nhích.
Thông qua ánh mắt Lăng Phong, Mặc Vân Hi biết anh cũng không lâm vào trong ảo cảnh gì, mà là thân thể không động đậy được, vậy phải làm sao bây giờ? Tất cả mọi người là như thế này, chuyện này làm Mặc Vân Hi sẽ lo lắng.
Cậu cố gắng đem rút tay từ trong tay Lăng Phong ra, phát hiện ánh mắt Lăng Phong tựa hồ rất kháng cự, vội vàng an ủi, “Phong, không có việc gì, em một chút cũng không có chuyện gì, em muốn nghĩ biện pháp cứu các anh! Em sẽ không rời khỏi anh!”
Lực đạo trên tay Lăng Phong rất lớn, thời điểm Mặc Vân Hi rút tay ra, mu bàn tay đều bị nắm đến hồng, nhưng trong long cậu lại cảm thấy đặc biệt ấm áp, cậu an ủi Lăng Phong, bắt đầu thử cùng mỗi người nói chuyện, sử dụng ý thức lực câu thông, thậm chí đánh mặt bọn họ, chính là tất cả mọi người như là bị định trụ, vẫn không nhúc nhích mà đứng tại chỗ.
Mặc Vân Hi cắn chặt răng, từ không gian lấy ra dao găm nhỏ Bùi Ân cho cậu kia, đây là biện pháp duy nhất cậu có thể nghĩ đến hiện tại, cầm trong tay dao găm đi hướng Lăng Phong, nhìn nhìn, không được, cậu không hạ thủ được!
Lắc đầu, đi hướng Mặc Vân Thiên, ngô, cái này cũng không được, Mặc Vân Hạo… cậu không dám, vạn nhất kẻ điên này tỉnh trước, khó bảo toàn từ bỏ mạng của cậu.
Cuối cùng, Mặc Vân Hi đi tới trước mặt Jack, hít một hơi thật sâu, “Jack đại ca, chúng ta ở chung tốt nhất, tôi đầu tiên muốn cứu anh, anh nhẫn một chút, một chút liền xong!” Nói xong, Mặc Vân Hi cắn răng một cái, phốc một cái đem dao nhỏ đâm lên mông Jack, tuy rằng dao nhỏ không lớn, Mặc Vân Hi cũng không dám dùng sức, nhưng vẫn là chui vào một khối nhỏ, Jack ánh mắt chuyển chuyển, trong mắt nước mắt lưng tròng, thân thể vẫn không phản ứng.
Mặc Vân Hi sốt ruột, nghĩ thầm rằng có phải hay không cảm thấy đau đớn không đủ, thời điểm đang lo lắng có nên dùng lực đâm mạnh hơn một chút không, tháp tháp tiếng bước chân từ một đầu hành lang khác truyền đến, trong đại sảnh trống trải nghe thấy, cảm thấy phá lệ chói tai.
Tâm Mặc Vân Hi, cũng theo tiếng bước chân từng đợt co rút nhanh, có người nào muốn lại đây, cậu nghe Bùi Ân nói qua, trên đảo thử luyện này hẳn là chỉ có bọn họ cùng tổng khảo sát quan kia, như vậy nói, người tới chính là khảo sát quan thần bí kia?
Tiếng bước chân từ từ tới gần, một người đàn ông mặc trường bào màu trắng đi ra, ông ta toàn thân chìm vào trong áo bào trắng, đội trùm đầu, thấy không rõ diện mạo, chỉ có một lọn tóc dài màu đay buông xuống trước ngực.
Mặc Vân Hi theo bản năng mà lui trở lại trước người Lăng Phong, nhìn chằm chằm kẻ thần bí này đi ra, đang nghĩ nên mở miệng như thế nào.
Nam nhân hơi hơi quan sát mấy người trong đại sảnh, thân hình chợt lóe, Mặc Vân Hi chỉ kịp nhìn thấy một tàn ảnh màu trắng, khi hoàn hồn, người đã đứng ở trước mặt Mặc Vân Hạo, ngón tay thon dài trắng nõn từ trong ống tay áo rộng thùng thình vươn ra, nhẹ nhàng điểm lên trán Mặc Vân Hạo.
“A!” Hét thảm một tiếng, Mặc Vân Hạo lập tức gắt gao ôm đầu, cả người cuộn mình trên mặt đất, thống khổ mà j□j.
Mặc Vân Hi bỗng nhiên bừng tỉnh, vội chạy tới ngăn cản Bạch y nhân lại giơ tay lên, vừa rồi thời điểm cậu nhìn thấy người xuất hiện ở trước Mặc Vân Hạo, cảm giác ông ta cả người đều sáng lên, đặc biệt thân thiết ấm áp, nhất thời lại nhìn đến mê say, “Khảo sát quan đại nhân, ngài nhất định chính là khảo sát quan đại nhân đi?! Xin đừng thương tổn bọn họ! Tất cả mọi người thật vất vả mới đến được nơi này!”
Mặc Vân Hi bối rối nắm chắc tay nam nhân duỗi hướng Mặc Vân Hạo, vội vàng nói, “Đừng thương tổn bọn họ, đã chết rất nhiều người, cầu ngài cho chúng ta thông qua đi, tôi không muốn lại thấy có người chết trước mặt mình!”
Thiếu niên ngữ khí khẩn thiết, bởi vì sợ hãi, tay ôm nam nhân còn hơi hơi phát run, nhưng một bước cũng không lùi bước, trong mắt hạnh màu đay mang theo khẩn cầu, “Khảo sát quan đại nhân, nếu chúng ta không thể đạt yêu cầu, cầu ngài cũng không nên thương tổn bọn họ, được không? Nếu không thông qua, để chúng tôi quay về liên bang, cầu ngài, đừng giết bọn họ!”
Augustine có chút hơi hơi kinh ngạc, nhìn thiếu niên tay ôm ông không ngừng khẩn cầu, thiếu niên không chịu sự khống chế của tinh thần ông, hơn nữa còn cho ông cảm giác quen thuộc mà thân thiết, nhưng ông có thể khẳng định chưa từng thấy qua đứa bé này, thiếu niên màu mắt cùng màu mắt đều là điểm đặc biệt có ở gia tộc của ông, nhưng nghe nói người liên bang cũng có màu màu tóc cùng màu mắt như vậy, cho nên ông cũng không xác định, tuy rằng thiếu niên cho ông cảm giác, mặt mày nhu hòa kia phi thường giống…
Augustine vốn là đã muốn quyết định, muốn giết sạch toàn bộ thử luyện giả của liên bang, báo thù cho các tộc nhân của ông, nhất là giống như thiếu niên này, võ giả liên bang dùng thủ đoạn tàn nhẫn cướp lấy lực lượng của tộc nhân, nhưng giờ phút này ông lại do dự .
【 Cậu là ai? 】 một cỗ cường đại ý thức lực truyền vào biển ý thức của Mặc Vân Hi.
Mặc Vân Hi sửng sốt, loại cảm giác này cậu quá quen thuộc, nhớ rõ người đầu tiên dùng ý thức lực giao lưu cùng cậu là Sophilia, không thể tưởng được khảo sát quan cũng có thể dụng ý thức lực để giao lưu.
【 Tôi là Mặc Vân Hi, là một thử luyện viên, ngài có thể đừng giết chúng tôi? 】 Mặc Vân Hi cho rằng Augustine là người ngoài tinh, nghe không hiểu tiếng liên bang, cho nên thử dụng ý thức lực cùng ông ta cầu tình.
Nam nhân áo bào trắng bỗng nhiên nắm chặt tay Mặc Vân Hi, Mặc Vân Hi chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt chuyển đổi, liền tới một địa phương rêu xanh cổ thụ, điểu ngữ hoa hương, càng thần kỳ chính là, chỗ này cậu đã thấy qua! Cậu nhớ rõ cây cổ thụ sinh cơ dạt dào kia, nhớ rõ con sông trong suốt thấy đáy bên cạnh, những thứ này, cậu ở trong biển ý thức của Sophilia đều từng thấy qua, đây là rừng rậm đẹp nhất, sinh cơ phong phú nhất cậu từng thấy qua.
Lúc này bị vây trong khiếp sợ xa không chỉ một mình Mặc Vân Hi, còn có Augustine, từ sau khi tiến nhập biển ý thức, linh thức vẫn luôn bay chung quanh Mặc Vân Hi, đó là linh thức của gia tộc bọn họ, linh thức cường đại nhất hành tinh Bellamy từ xưa tới nay!
Sau một lát giật mình, Mặc Vân Hi cũng chú ý tới tinh linh nhỏ đi theo bên cạnh nam nhân, thế nhưng cùng phỉ nhi linh thức của Sophilia thập phần tương tự, nghiễm nhiên chính là bản thăng cấp của tiểu thổ đậu, “Ngài là… người hành tinh Bellamy?”
Nam nhân gật gật đầu, chỉ cổ thụ cách đó không xa, “Cậu có biết em ấy không?”
Mặc Vân Hi theo cánh tay nam nhân nhìn qua, một thiếu nữ mặc quần áo màu trắng đang nhàn nhã mà ngồi ở trên chạc cây cổ thụ, đi chân trần vui cười cùng một tinh linh nhỏ, thiếu nữ có ngũ quan nhu hòa xinh xắn cùng mái tóc quăn màu đay thật dài, Mặc Vân Hi thốt ra, “Mẹ?”
Augustine phút chốc mở lớn mắt, kích động mà bắt lấy bả vai Mặc Vân Hi, hạ xuống mũ trùm đầu, lộ ra ngũ quan cực kỳ tương tự với Sophilia, “Cậu vừa – gọi em ấy là gì?”
“Mẹ a…” Mặc Vân Hi bị hành động thình lình của nam nhân làm hoảng sợ, do dự hỏi han, “Ngài quen mẹ tôi sao?”
“Mẹ cậu gọi là gì?!” Nam nhân thanh âm tinh thuần tựa như nước suối, nhưng lúc này lại thập phần vội vàng.
“Sophilia, ngài quen mẹ tôi?” Mặc Vân Hi đang nhìn dung mạo của nam nhân, trên cơ bản đã có thể khẳng định người này quen mẹ của mình.
Nam nhân thanh âm có chút nghẹn ngào, “Không sai, nó là em gái của ta, cậu là con của Sophie?” Con ngươi màu đay xinh đẹp thâm thúy cẩn thận mà nhìn mặt Mặc Vân Hi, tựa hồ muốn từ trên người Mặc Vân Hi tìm kiếm bóng dáng Sophilia, dung hợp tính chất đặc biệt của người liên bang, khiến ngũ quan Mặc Vân Hi nhìn khong quá lập thể, điều này làm cho ông vừa rồi không thể lập tức nhận ra, bất quá hiện tại, mặt mày đứa nhỏ này, quả thực cực kỳ giống Sophie!
Mặc Vân Hi gật gật đầu, “Là mẹ tôi, ngài là bác của tôi?” Mặc Vân Hi trong lòng nổi lên tình cảm khác thường, tuy rằng cậu cũng chỉ gặp Sophilia vội vàng một lần như vậy, nhưng người bác này khiến cậu cảm thấy thân thiết khó hiểu.
“Đúng, ta là Augustine, là bác của con!” Augustine có chút kích động, đem Mặc Vân Hi ôm vào trong ngực, ông không nghĩ tới Sophie thế nhưng sẽ có một đứa con, một đứa trẻ xinh đẹp như vậy!
“Con trai, mẹ của con đâu? Sophie em ấy có khỏe không?” Đỉnh đầu truyền đến tiếng nói tinh thuần mà ôn nhu mê người của nam nhân, khiến Mặc Vân Hi có chút không đành lòng trả lời vấn đề của ông.
Do dự, Mặc Vân Hi nhẹ nhàng ôm lấy Augustine, an ủi, “Mẹ đã qua đời, bác, bác không nên khó khăn quá, con có thể mang người đi tìm mẹ, bà ấy rất muốn về nhà…”
Mặc Vân Hi nói xong thật lâu, Augustine chỉ ôm cậu, thập phần an tĩnh, cũng không có kích động như cậu tưởng tượng, có lẽ kết quả này ông ấy đã sớm dự liệu được, có lẽ là quá mức khổ sở ngược lại trầm mặc.
“Bác ơi?” Mặc Vân Hi ngẩng đầu, Augustine ánh mắt nhu hòa mà nhìn về phía cậu, khóe mắt có chút ướt át, “Ngài có thể buông tha những võ giả đó không? Là bọn họ một đường bảo hộ con, có thể đi vào đây, nơi đó còn có người yêu của con, cầu ngài!”
Augustine nghe vậy buông Mặc Vân Hi ra, nhìn về phía thiếu nữ ngồi trên chạc cây cách đó không xa vui vẻ cười, “Mẹ con gặp phải chuyện gì con có biết không? Con không nghĩ vì em ấy, vì tộc nhân báo thù sao? Con không hận những người liên bang ích kỷ đó sao?” Tuy rằng ông chưa từng biết Sophie đã trải qua những gì, không biết nàng cùng ai có con, nhưng Sophie thiện lương như vậy, cho dù chuyện tộc nhân gặp phải không phát sinh trên người nàng, nàng cũng nhất định thương thấu tâm, vừa nghĩ tới người em gái ông thương yêu nhất, ở trong này bất lực cùng ủy khuất, tâm của ông liền không thể buông bỏ!
Mặc Vân Hi gục đầu xuống, nói thực ra, cậu cơ hồ chưa từng ở chung với Sophilia, nhưng huyết thống là một thứ rất kỳ diệu, sẽ làm cậu sinh ra tình cảm hòa thân thiết khó hiểu đối với bà, đối với chuyện bà gặp phải Mặc Vân Hi thập phần đồng tình, nhưng nếu cậu có thể cứu mọi người…
“Bác, buông tha bọn họ đi, không phải toàn bộ người liên bang đều ích kỷ như vậy, cha con chính là mạo hiểm rất lớn mới cứu được mẹ, hơn nữa mẹ cũng thập phần thương ông ấy, bà cùng nói với con rồi, cha là một người tốt chính trực.” Mặc Vân Hi ánh mắt khẩn thiết, “Hiện tại, nơi này có người yêu của con, thầy giáo, cùng bạn bè, con ở đây sinh hoạt rất khá, con chưa từng đi qua hành tinh Bellamy, cho nên nơi này chính là nhà của con.”
“Mẹ đã không còn, bác, không cần oán hận toàn bộ người liên bang, được không? Những người ở bên ngoài kia, đều đã từng không để ý tính mạng bảo hộ con, thả bọn họ đi, cầu ngài!” Mặc Vân Hi nói đều là chân tâm, về tư, nhóm võ giả đó cùng cậu đều từng sớm chiều ở chung, cũng dùng hết toàn lực bảo hộ cậu, về công, ở trong lòng cậu, vẫn luôn đem mình trở thành một người địa cầu, tuy rằng hiện tại địa cầu trở về không được, nhưng cậu cảm thấy những người này chính là người địa cầu, mình là một thành viên trong đó, cuộc sống như thế khiến cậu có cảm giác thuộc về.
Augustine ánh mắt nhu hòa mà nhìn Mặc Vân Hi vì liên bang cùng nhóm võ giả cầu tình, “Con cùng mẹ của con đềuthiện lương như vậy, nhìn thấy con, kỳ thật ta đã biết, Sophie cũng không có oán hận toàn bộ người liên bang, em ấy thậm chí còn yêu cha của con.”
Mắt thấy Mặc Vân Hi cùng Bạch y nhân vẫn đứng không nhúc nhích, Lăng Phong đáy lòng thập phần lo lắng, anh có thể nghe, có thể nhìn, có thể tự hỏi, chính là không thể chi phối thân thể, thân thể giống như hoàn toàn không thuộc về anh, nhìn Bạch y nhân nắm tay Mặc Vân Hi, nhìn Mặc Vân Hi ánh mắt trống rỗng, Lăng Phong thống khổ mà giãy dụa, cố gắng điều động tinh thần lực, anh phải nghĩ biện pháp làm mình cử động!
Bỗng nhiên, một cỗ năng lượng thanh lương nhu hòa nổ tung trong đầu Lăng Phong, chậm rãi chảy về phía kinh mạch của anh, là năng lượng cảm nhận được khi tiến giai?! Là ý thức lực của Vân Hi!
Theo năng lượng chạy trong kinh mạch, Lăng Phong từ từ tìm về tri giác, ngón tay thử động hai cái, anh có thể! Nhanh lên, mau, anh phải bảo hộ Vân Hi! Tinh thần lực cũng từ từ khôi phục, Lăng Phong sử dụng tinh thần lực kéo cỗ năng lượng kia chạy toàn thân, mạnh mẽ giải khai thần kinh bị chặt đứt, “A!” Sau một trận đau đầu kịch liệt, Lăng Phong rốt cục đoạt lại quyền chi phối thân thể.
Lăng Phong một lần nữa có thể hành động, một cái ý niệm trong đầu chính là đem Mặc Vân Hi từ cái bên người nam nhân nguy hiểm kia mang đi, cho nên anh một phen đã bắt lấy tay Mặc Vân Hi bị nam nhân nắm chặt, nháy mắt tay tiếp xúc, Lăng Phong chỉ cảm thấy trước mắt một trận xoay tròn, khi hoàn hồn lại, đã đến bên trong một mảnh rừng rậm lục ý dạt dào.
Mà Mặc Vân Hi lúc này đang đứng bên cạnh nam nhân áo bào trắng, “Vân Hi!” Lăng Phong vội vàng mà hô.
Mặc Vân Hi thấy Lăng Phong tiến vào, vui sướng lập tức muốn chạy đi, ai biết thân thể của chính mình giống như bị định trụ, muốn hô lên cũng không phát ra tiếng, chỉ có thể vội vàng dùng ánh mắt hướng Augustine biểu đạt mình kháng nghị!
Augustine mang lên mũ trùm đầu, xoay người lại, “Đứng lại, ngươi là ai?”
Lăng Phong sợ hắn thương tổn Mặc Vân Hi, vừa rồi ở đại sảnh thấy nam nhân nện bước, anh liền xác định đó là một cao thủ, thực lực vượt xa anh, “Tôi là Lăng Phong, dị năng võ giả liên bang, ngài là tổng khảo sát quan đại nhân?”
Nam nhân không trả lời vấn đề của Lăng Phong, ngón tay thon dài xoa mặt Mặc Vân Hi, “Đứa bé này ta rất thích, ta dự định dẫn nó đi tới tinh cầu của ta.”
“Không được! Em ấy là người yêu của tôi! Ngài không thể mang em ấy đi!” Lăng Phong vội la lên.
【 Bác muốn làm gì? Mau thả con ra, anh ấy là người yêu của con! Con không thể rời khỏi anh ấy! 】 Augustine hoàn toàn coi thường ánh mắt Mặc Vân Hi, cậu đành phải sử dụng ý thức lực cùng ông giao lưu, cậu mới vừa rồi cũng dùng ý thức lực kêu Lăng Phong, nhưng Lăng Phong tựa hồ không nghe thấy, nhưng cậu biết, Augustine khẳng định có thể.
“Người yêu? Chỉ cần để ta mang nó đi, ta có thể tha các ngươi còn sống trở về, hơn nữa cũng sẽ phê chuẩn liên bang thông qua thử luyện lần này.” Augustine lạnh nhạt mà nói rằng, “Ngươi có biết đây là nơi nào không? Nơi này là lĩnh vực tinh thần của ta, chỉ cần ta nguyện ý, tùy thời đều có thể giết ngươi, chỉ cần ngươi chết tại đây, thân thể của ngươi sẽ giống như một cái thể xác không có linh hồn.”
Lăng Phong nhíu mày nhìn Augustine, nắm tay nắm chặt, “Khảo sát quan đại nhân, cầu ngài thả em ấy, tôi điều kiện gì cũng có thể đáp ứng.” Anh biết hiện tại anh không có lợi thế để đàm phán, chỉ có thể khẩn cầu người này buông tha Vân Hi.
“A?” Lăng Phong nói tựa hồ khiến cho nam nhân hứng thú, “Cho dù toàn bộ liên bang trở thành hành tinh thực dân, cũng không sao cả?”
“Không hề gì, tôi chỉ muốn Vân Hi!” Lăng Phong trả lời rất kiên quyết, điều này làm cho Augustine có chút ngoài ý muốn.
“Ngươi không phải võ giả liên bang phái tới sao? Sứ mạng của ngươi không phải là hoàn thành thử luyện sao?” Augustine hỏi.
“Đúng, nhưng là tôi không phải cứu thế chủ, tôi đã làm muốn toàn bộ những chuyện có thể làm, buông tha Vân Hi tôi làm không được!” Lăng Phong ánh mắt thập phần kiên định, khiến Mặc Vân Hi ở trong lòng mừng rỡ vô cùng, 【 Bác, mau thả con, ngài thấy rồi chứ? Anh ấy đối với con rất tốt! 】
Augustine nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt Mặc Vân Hi, ý bảo cậu không cần làm ồn, 【Người liên bang đều ích kỷ. 】
Mà động tác nhỏ này nháy mắt châm lên lửa giận của Lăng Phong, “Buông Vân Hi ra, ngài rốt cuộc muốn thế nào?!”
Augustine buông tay ra, khinh thường nói, “Nếu nó trọng yếu với ngươi như vậy, vậy cho ngươi cơ hội lựa chọn, nó đi, ngươi phải lưu lại.” Đầu đề câu chuyện chuyển một cái, “Bất quá ta thập phần không thích ngươi, ta sẽ giết ngươi, liền giống như những võ giả tới lần đầu tiên, ngươi cùng những người bên ngoài đó tất cả đều sẽ chết.”
Con ngươi đen thật sâu nhìn Mặc Vân Hi, Mặc Vân Hi ánh mắt lo lắng dừng ở trong mắt Lăng Phong, “Được, tôi chọn thả em ấy đi, nhưng ngài phải cam đoan đem em ấy an toàn trở về liên bang trong tay đại sư Hermann!” Lăng Phong tin tưởng, chỉ cần trở lại liên bang, chỉ cần trở lại bên người đại sư, Vân Hi hẳn là sẽ an toàn.
“Được, ta đáp ứng ngươi.” Nam nhân từ trong ống tay áo rút ra một thanh dao găm, “Nơi này là thế giới tinh thần, ngươi chỉ cần chết ở chỗ này, thân thể của ngươi sẽ rơi vào trạng thái chết não, nếu đã chuẩn bị tốt, liền động thủ đi.”
Lăng Phong tiếp nhận dăm găm, “Tôi có thể cùng em ấy nói vài câu không?”
Nam nhân gật đầu, hướng một bên lùi vài bước, Lăng Phong tiến lên ôm lấy Mặc Vân Hi, ghé vào lỗ tai cậu thấp giọng nói gì đó, Mặc Vân Hi đôi mắt đỏ bừng, nước mắt rơi xuống, dùng ý thức lực không ngừng mà hô to, 【 Bác! Bác ơi! Mau thả con ra! Con sẽ hận người! Anh ấy chết con cũng không muốn sống nữa! Mau thả con ra! 】
Nhưng Augustine tựa hồ phảng phất giống như không nghe thấy, đứng ở một bên, lẳng lặng mà nhìn hai người ôm nhau.
Lăng Phong cuối cùng ở trên môi Mặc Vân Hi hạ xuống nụ hôn, “Nhớ rõ lời anh nói với em, đây là mệnh lệnh của chủ nhân, nghe rõ chưa!” Lại không tha mà nhẹ hôn lên cánh môi non mềm của Mặc Vân Hi, mới cười đưa tay che đi ánh mắt của Mặc Vân Hi.
Mặc Vân Hi bị bắt nhắm mắt lại, cái gì cũng không nhìn thấy, nước mắt không khống chế được mà chảy xuống, 【 Buông! 】
“Khảo sát quan đại nhân, thỉnh nhớ rõ hứa hẹn của ngài.” Thấy Augustine gật đầu, Lăng Phong nắm dao găm không chút do dự hướng về phía tim mình…
Ba ngày sau…
Ngửi mùi hương lạc anh bay tán loạn trong sơn cốc, trên một gò đất bày đầy những bó hoa xinh đẹp, Mặc Vân Hi nghiêng người hướng phía mô đất lạy ba cái.
“Sophie…” Augustine thanh âm trầm thấp mà ôn nhuận, “Anh tới đón em về nhà.”
“Bác, chính là…” Mặc Vân Hi có chút khó xử nhìn về phía Augustine, “Mẹ lúc ấy chỉ có một khối băng quan, con sợ…”
Augustine ôn nhu mỉm cười, sờ sờ đầu Mặc Vân Hi, “Yên tâm, Sophie là đứa con của hành tinh Bellamy chúng ta, là đứa bé được tự nhiên yêu thương.” Con ngươi thâm thúy nhìn chung quanh hoa tươi mọc đầy trong cốc cùng xa xa một mảnh rừng anh lạc nhỏ, “Thực vật là bạn bè trung thành nhất của chúng ta, chúng sẽ bảo hộ Sophie, nơi này rất tốt.”
Những lời này Mặc Vân Hi cũng nghe Sophilia nói qua, gật gật đầu, “Đúng vậy, có thể trở về hành tinh Bellamy, mẫu thân nhất định rất cao hứng!”
Augustine hai tay mở ra, có vài tuyến năng lượng kim sắc từ trong tay phóng xuất ra ngoài, tham nhập mô đất, Mặc Vân Hi ở một bên tò mò mà nhìn, tuyến ý thức lực của Augustine giống như thực chất, lóe kim quang chói mắt, không biết mạnh hơn mình bao nhiêu.
Chỉ chốc lát sau, mô đất từ từ có dấu hiệu buông lỏng, có vài tuyến năng lượng kim sắc bao lấy một nữ tử trông rất sống động ra, nữ tử sắc mặt hồng nhuận, thậm chí so với thời điểm nhập táng còn sinh động hơn, “Này thật bất khả tư nghị!” Mặc Vân Hi kinh hô ra tiếng, cậu hiện tại thật sự hoài nghi Sophilia có phải còn sống hay không.
Sophilia trên người quấn rất nhiều rễ cây thực vật, thậm chí còn có một ít lẫn dây leo trên cây anh lạc, những cái rễ cây đó cùng dây leo được năng lượng kim sắc an ủi, đều an tĩnh mà từ trên người Sophilia buông ra, một lần nữa chui vào dưới nền đất.
“Thực vật sẽ bảo hộ em ấy, vì mỗi một người hành tinh Bellamy an nghỉ mà cung cấp năng lượng, Sophie được chăm sóc rất tốt.” Augustine nhẹ nhàng nói xong, đem di thể Sophilia để vào trong thủy tinh quan mang đến, quay đầu lại cười nhìn Mặc Vân Hi, “Con trai, con thật sự quyết định không cùng ta quay về Bellamy sao? Nơi đó là cố hương của con.”
Mặc Vân Hi nhẹ nhàng lắc đầu, “Thực xin lỗi, bác, nơi này có người con yêu, cùng thầy giáo con để ý, bạn bè, con ở đây rất vui vẻ, còn có, cám ơn người!”
Nói xong, Mặc Vân Hi cười nhào vào trong ngực Lăng Phong.
—— chính văn hoàn ——
====================================================
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: bởi vì một đồng sự từ chức, rất nhiều công tác yêu cầu giao, lần đầu tiên dừng ba ngày, thật sự rất xin lỗi! Chính văn kết thúc như vậy, sẽ có vài phiên ngoại nhỏ, lần lượt đăng lên, cám ơn mọi người vẫn luôn ủng hộ cùng bao dung! Thực luyến tiếc nói tái kiến với nhóm hòa thân, đã quen mỗi ngày nhìn thấy tin các bạn nhắn lại, sao sao đi! Nếu có hứng thú có thể đến xem văn mới của tôi, đêm cảm thấy vẫn là có chút tiến bộ! Nếu thật sự không thích cũng không quan hệ, đọc tiểu thuyết là tiêu khiển, muốn xem liền xem cái mình thích, nếu như có thể sưu tầm liền tốt nhất ! Hắc hắc! Như vậy có lẽ đêm hạ hạ thiên, hạ hạ hạ thiên văn sẽ có bạn thích đâu?
———-oOo———-
Lee: cảm thấy chương cuối vừa cẩu huyết vừa lôi, nổ tớ tan tác. Tác giả ngài được lắm, viết đầu voi đâu chuột như vậy có muốn bị chém không???
Đừng hỏi tớ phiên ngoại đâu nhé, bản raw của tớ không có phiên ngoại orz
Cuối cùng, cám ơn tất cả mọi người đã theo dõi bộ truyện. Chúc mọi người ngày 20/10 những lời chúc tốt đẹp nhất. Yêu mọi người
Chương 95
“Đội trưởng! Xảy ra chuyện gì?!” Nhóm dị năng võ giả thấy Bùi Ân lấy lại tinh thần, sôi nổi thân thiết hỏi han, vừa rồi bọn họ nhìn Bùi Ân bộ dáng rất kỳ quái, đều thập phần sốt ruột, nhưng không dám tùy tiện đụng chạm hắn, sợ tinh thần hắn sụp đổ giống như Phỉ Lực.
Bùi Ân lại thử ra vào chỗ cánh cửa mấy lần, phát hiện không có dị thường khác, mới một lần nữa trở lại bên nhóm võ giả, “Tôi vừa rồi thiếu chút nữa đã lạc vào trong ảo giác, may mắn được Vân Hi gọi tỉnh, xem ra chỗ này thiết trí một khảo nghiệm ảo cảnh.”
“Đội trưởng? Là dạng ảo cảnh gì?” Jack tiến lên một bước tò mò hỏi han, “Phản ứng của đội trưởng và Phỉ Lực hoàn toàn không giống, chẳng lẽ ảo cảnh sẽ căn cứ mỗi người chúng ta mà thay đổi sao?”
Bùi Ân nghiêm túc suy tư, vừa rồi trong ảo cảnh xuất hiện chính là Theril bệ hạ, mà sự kiện kia, bệ hạ hẳn là còn chưa biết chuyện, nhưng trong lòng hắn lo lắng nhất, cũng là sợ nhất bệ hạ sau khi biết sẽ phản đối, “Tôi đoán, ảo cảnh biểu hiện ra chuyện hoặc người mà trong nội tâm mình không muốn đối mặt nhất, tôi cảm thấy là như vậy, tôi nhìn thấy chính là Theril bệ hạ.” Mắt nhìn Phỉ Lực còn đắm chìm trong hoảng sợ, “Tôi nghĩ ảo giác Phỉ Lực cùng tôi nhìn thấy tuyệt không giống nhau.”
“Đội trưởng, chẳng lẽ muốn qua cửa này, phải trải qua ảo cảnh sao? Mặc Vân Hi có thể giúp chúng ta thông qua?” Lôi Mông nghi hoặc hỏi han, nếu thật sự là như thế, bọn họ vừa rồi cũng không thấy Mặc Vân Hi làm cái gì a?
“Tôi cũng không phải rất rõ ràng, bất quá vừa rồi đích xác nghe thấy thanh âm của Mặc Vân Hi, mới thanh tỉnh lại.” Ánh mắt Bùi Ân cùng võ giả dị năng khác đều chuyển hướng về phía Mặc Vân Hi đứng ở một bên.
Mặc Vân Hi do dự, “Tôi vừa rồi nhìn Bùi Ân đội trưởng giơ kiếm bộ dáng thập phần sợ hãi, trong lòng vẫn luôn cầu nguyện, hy vọng đội trưởng nhanh một chút tỉnh lại, khả năng trung gian cũng dùng chút… tinh thần lực.” Lúc trước người hành tinh Bellamy chính là bởi vì sử dụng ý thức lực câu thông, mà bị bắt lại làm sản phẩm thí nghiệm, điều này khiến Mặc Vân Hi không dám thừa nhận cậu có năng lực về phương diện này, nhưng vừa rồi thật sự rất sốt ruột, lập tức liền phóng ra ý thức lực.
“Ai, ta ở đây đoán cũng không phải là biện pháp, dù sao vẫn phải đi qua, ta đi thử xem!” Jacob nói xong đi hướng cổng vòm, đi đến một nửa, đột nhiên lại quay đầu lại cười hắc hắc, “Tiểu Mặc huynh đệ, cậu ngàn vạn nhớ phải giúp tôi cầu nguyện a!”
“Ừ, được!” Mặc Vân Hi gật gật đầu, đi theo phía sau Jacob, bảo trì một khoảng cách, trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Mọi người thấy Jacob cũng là đi đến chỗ cổng vòm liền bỗng nhiên ngừng lại, sau đó mà bắt đầu ngây ngô cười, bộ dáng tương đối say mê, miệng còn lẩm bẩm đang nói gì đó, Mặc Vân Hi lặng lẽ phóng xuất ra ý thức lực, ý đồ đánh thức Jacob.
Jacob đầu tiên là sửng sốt, sau đó từ từ phục hồi lại tinh thần, nguyên bản ánh mắt không có tiêu cự, cũng bắt đầu khôi phục thanh minh, cuối cùng gãi đầu, vẻ mặt tiếc hận nói, “Thật đáng tiếc, tôi kỳ thật cảm thấy cái ảo cảnh này rất tốt!” Nói xong liền thử bước qua cổng vòm, quả nhiên không bị ngăn trở nữa.
“Jacob, cậu nhìn thấy gì? Vẻ mặt đáng khinh như vậy?” Jack thấu lại đây hỏi, trên mặt lóe ra thần thái bát quái.
Jacob hắc hắc mà cười gãi đầu, bất quá hiện tại xem ra hốc mắt cũng có chút phiếm hồng, “Kỳ thật cũng không có gì, chính là gặp được bọn Labor cùng Đức Long, lúc ấy ngay từ đầu cảm thấy không có khả năng, sau lại cảm thấy thật sự là bọn họ đã trở lại, cảm giác mọi người cùng nhau rất vui vẻ, không nguyện ý tách ra, đã nghĩ luôn luôn ở cùng nhau, sau đó chợt nghe thấy thanh âm Tiểu Mặc, nói thực ra, tôi còn tưởng sẽ cùng bọn họ tán gẫu!”
Jacob nói khiến ba người khác của Liệt Lang dong binh đoàn đều trầm mặc, những người đó hắn nói đều là đoàn viên đã từng cùng bọn họ chấp hành nhiệm vụ rồi hi sinh, tình cảm ra sinh vào tử tương đối phong phú, khó có thể dứt bỏ.
“Tốt lắm, đừng mày ủ mặt ê nữa, này ít nhất thuyết minh ảo cảnh không nhất định đều là thống khổ đi!” Jacob hít một hơi thật sâu, bình phục tình hình bên dưới tự nói rằng, hắn luôn luôn là người lạc quan tích cực, cho nên khả năng cũng không có bóng ma tâm lý đặc biệt gì, cửa này đi qua coi như thuận lợi.
Cứ như vậy, kế tiếp, nhóm dị năng võ giả còn lại, một người tiếp một người thông qua ảo cảnh, tình huống mỗi người gặp phải cũng không giống nhau, có thân nhân, người yêu, chiến hữu vân vân, đều là người ảnh hưởng lớn nhất đối với mình, không thể dứt bỏ hoặc là không muốn nhớ tới nhất.
Trong đó muốn nói đến người qua dễ dàng nhất nhanh nhất, chính là Lăng Phong cùng Mặc Vân Hạo, người Lăng Phong thấy từ ảo cảnh tự nhiên là Mặc Vân Hi, tuy rằng rất giống, nhưng ảo cảnh này vừa mở miệng, Lăng Phong liền xác định đây không phải là Mặc Vân Hi thật sự, hơn nữa Mặc Vân Hi kêu gọi, rất nhanh liền tỉnh táo lại.
Mà Mặc Vân Hạo thì càng nhanh, có lẽ là tâm tình của cậu ta đơn thuần, mà ký ức hỗn loạn, cho nên ảo cảnh cũng rất đơn giản, chính là thấy anh trai nói phải rời khỏi mình, sau đó cậu ta tức giận, muốn đem Mặc Vân Thiên trói trở về, không đợi Mặc Vân Hi gọi cậu ta, liền không cẩn thận đánh vỡ ảo cảnh, thật là không cẩn thận, hình ảnh Mặc Vân Thiên trong ảo cảnh vỡ vụn, đích xác khiến cậu ta chân tay luống cuống một chút, nhưng còn chưa kịp thương tâm, liền thanh tỉnh, khả năng ngay cả ảo cảnh cũng không dự đoán được cậu ta sẽ đối với người trong lòng mình quan tâm nhất ra tay đi…
Rất nhanh, còn chưa trải qua khảo nghiệm ảo cảnh cũng chỉ còn lại có Mặc Vân Thiên cùng võ giả thần bí đã cứu Mặc Vân Hi, Mặc Vân Thiên bóp tắt đầu mẩu thuốc lá trong tay, dùng mủi chân trên mặt đất di nát, nên vượt qua hay là chìm sâu, kỳ thật y đại khái có thể đoán được mình sắp sửa đối mặt là cái gì, lúc gần đi hướng Mặc Vân Hi mỉm cười, “Nhớ gọi anh.”
Mặc Vân Hi xấu hổ mà gật gật đầu, nhìn Lăng Phong liếc mắt một cái, Lăng Phong dắt tay Mặc Vân Hi, đồng thời đi theo phía sau Mặc Vân Thiên.
Chỗ cổng vòm không gian vặn vẹo, Mặc Vân Thiên thấy hoa mắt, một Mặc Vân Hi nho nhỏ liền xuất hiện trước mắt y, thiếu niên ngây ngô non nớt ngũ quan tinh xảo như một con búp bê sứ, mái tóc màu đay hơi dài nhu thuận dán bên mặt, bộ dáng sợ hãi, tựa hồ rất sợ y.
“Thiên ca ca, đây là hồng trà Perga (raw là 柏尔加 tra gg không ra. Perga là dung gg dịch đổi) phụ thân cho em, em biết anh rất thích uống hồng trà, tặng cho anh.” Thiếu niên thanh âm rất nhỏ, mềm mềm nhu nhu, biểu tình có chút ngượng ngùng, khuôn mặt trắng noãn nhỏ nhắn nhiễm một tia ửng đỏ, mắt hạnh xinh đẹp mang theo ái mộ, lại thủy chung không dám nhìn thẳng Mặc Vân Thiên.
Con ngươi màu băng lam khó được nhiễm một tia độ ấm, Mặc Vân Thiên không tự giác mà vươn tay ra, xoa hai má thiếu niên, xúc cảm trên tay ấm áp trắng mịn như trong trí nhớ, ngay cả thiếu niên bởi vì y đụng chạm mà run rẩy rất nhỏ đều sao chép đến chân thực, cùng hồi trước giống nhau như đúc.
Đây là Mặc Vân Hi lần đầu tiên lấy hết dũng khí đứng trước mặt Mặc Vân Thiên, vào ngày sinh nhật mười lăm tuổi, em ấy nhận được hồng trà trân quý phụ thân cho em ấy làm quà tặng, lại đầu tiên nghĩ đến chính là Mặc Vân Thiên yêu uống hồng trà.
Mặc Vân Thiên nhớ rõ ngày đó, y tan học đi ngang qua hoa viên, Mặc Vân Hi như thường ngày lặng lẽ đi theo phía sau y, khi thiếu niên này rốt cục lấy hết dũng khí đứng ở trước mặt y đem lễ vật mình nhận được đưa cho y, trong lòng y chỉ có chán ghét, y nhớ rõ lúc ấy y trả lời một câu, “Tôi không là anh trai của cậu, đừng đi theo tôi nữa, cậu khiến tôi chán ghét.” Liền ly khai, rồi vài ngày sau đó, y bắt đầu từ bỏ thói quen uống trà, thật sự nhịn không được sẽ đốt một điếu thuốc, thẳng đến hiện tại.
“Thiên ca ca, anh chán ghét em như vậy sao? Chỉ cần có thể để em ở lại bên cạnh anh, anh đối với em như thế nào em cũng không hận anh!” Thiếu niên hốc mắt hồng hồng, trong thanh âm tràn ngập ủy khuất, lông mi thật dài bởi vì ướt nước mà biến thành từng cụm từng cụm.
Mặc Vân Thiên trong lòng một chút co rút đau đớn, đã từng sau mỗi lần y thương tổn Vân Hi, em ấy đều sẽ nói như vậy, sau đó lại sẽ cười hì hì giống như cái bóng mà đi theo phía sau y, thẳng đến có một ngày cái bóng này trong sinh mạng của y, vĩnh viễn tiêu thất… Khi đó, Mặc Vân Thiên rất tức giận, y nói với chính mình, y muốn đem người phản bội y tìm trở về, muốn đem em ấy vĩnh viễn giam cầm ở bên người thẳng đến khi y chán ngấy mới thôi, còn muốn có được năng lực của người hành tinh Bellamy, có quyền nói không cần người chỉ có thể là y.
Những điều này, y đều lần lượt cùng chính mình nói qua, thẳng đến lần thứ hai nhìn thấy Mặc Vân Hi, Mặc Vân Hi giống như nhìn người xa lạ mà nhìn mình, lúc ấy tâm tình thực phức tạp, có phẫn nộ, cũng có thất vọng, còn có chút đau, nhưng y vẫn luôn không muốn thừa nhận, có lẽ, vẫn luôn yếu đuối, trốn tránh không phải là đứa trẻ kia, mà chính là y, đối mặt với đứa nhỏ cướp đi phụ thân của y cùng mẫu thân, không dám bước ra một bước thủy chung chính là y…
【 Mặc Vân Thiên, Mặc Vân Thiên mau tỉnh lại, Mặc Vân Thiên… 】 Mặc Vân Hi thanh âm mang theo lo lắng luôn luôn quanh quẩn bên tai, giờ này khắc này Mặc Vân Thiên khẳng định mình thanh tỉnh, nhưng ảo giác này thật sự là rất chân thật, y đã từng vô số lần nghĩ qua, nếu lại đến một lần, lại cho y cơ hội một lần nữa, y sẽ nhận lấy phần lễ vật kia, hảo hảo đối với em ấy…
“Thiên ca ca, chớ đi, đừng rời bỏ ta! Chớ đi!” Thiếu niên tựa hồ đã nhận ra nguy cơ, vội vàng mà kích động mà kêu, nước mắt rơi rào rào mà từ đôi mắt hạnh xinh đẹp sa sút, trong thanh âm mang theo cầu xin, “Em thích anh, chớ đi, cầu anh!”
“Kỳ thật, tôi hiện tại mới biết được, tôi chân chính muốn chính là cái gì.” Mặc Vân Thiên cười đi tới phía trước, ở trên trán thiếu niên hạ xuống một nụ hôn, “Còn có, thực xin lỗi!”
Thiếu niên vui sướng mà ôm lấy Mặc Vân Thiên, Mặc Vân Thiên chậm rãi nhắm mắt lại, một giọt nước mắt lặng yên chảy xuống, không chút do dự bước đi qua, khi xoay người lại, đã khôi phục sắc mặt lạnh lùng lạnh nhạt, tất cả mọi người chỉ nhìn thấy bóng lưng của y.
Quay đầu lại mắt nhìn Mặc Vân Hi đứng ở bên người Lăng Phong, nhớ rõ Mặc Vân Hi từng cùng y nói qua, Mặc Vân Hi nguyên bản đã chết, y thấy điều đó không có khả năng, nhất định là Lăng Phong thay đổi em ấy, nhưng vào giờ khắc này, Mặc Vân Thiên lại thật sâu cảm giác được, hiện tại Vân Hi, đã không phải là Vân Hi y nhận thức, căn bản là hai người, Vân Hi kia rốt cuộc đã không về được nữa.
“Anh, anh nhìn thấy ai? Là em sao?” Mặc Vân Hạo tò mò mà đi lên, “Em thấy anh cũng chưa đánh người liền qua cửa!” Mặc Vân Hạo xem ra, đại đa số người, bao quát cậu ta, đều phải sử dụng bạo lực để qua cửa.
Mặc Vân Thiên lạnh nhạt mỉm cười, “Đánh người không phải phương thức đả thương người nhất, anh so với em tàn nhẫn hơn nhiều.”
Mặc Vân Hạo cái hiểu cái không mà bĩu môi, anh nguyện ý nói như thế nào liền nói như thế nào đi, dù sao cậu ta sẽ không đối đãi với địch nhân ôn nhu như thế, vẫn là trực tiếp vặn đầu là đã nghiền nhất!
Thấy Mặc Vân Thiên không có việc gì, Mặc Vân Hi cũng nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi cậu hô nửa ngày cũng không thấy Mặc Vân Thiên hoàn hồn, xác thực hoảng sợ, quay đầu lại nhìn võ giả còn sót lại, “Tới phiên anh, yên tâm, tôi sẽ vẫn luôn nhắc nhở anh.”
Võ giả khẽ gật đầu, đi hướng cổng vòm kia, Lăng Phong biểu tình phức tạp mà nhìn bóng dáng người nọ, hơi hơi nhíu mày, nhấp nhếch môi, cái gì đều không có nói, chính là nói nhỏ một câu ở bên tai Mặc Vân Hi, “Vân Hi, giúp anh ta nhiều chút.”
“Được.” Mặc Vân Hi gật gật đầu, bắt đầu phóng xuất ra ý thức lực, võ giả hiển nhiên đã tiến nhập ảo cảnh, nhưng giống như Mặc Vân Thiên, cơ hồ không có phản ứng cùng giãy dụa kịch liệt gì, chỉ lẳng lặng đứng đó.
Thử kêu gọi rất nhiều lần, nhưng võ giả này vẫn như cũ lẳng lặng mà đứng ở đó, Mặc Vân Hi có chút buồn bực, chẳng lẽ ý thức lực dùng nhiều nên yếu đi? Từ Mặc Vân Thiên bắt đầu, liền trì độn không ít, “Phong, xảy ra chuyện gì? Anh ta hẳn là nghe được.”
“Vân Hi, cậu thử lại, người này rất an tĩnh!” Jack cũng có chút sốt ruột.
“Được, tôi thử lại!” Mặc Vân Hi lại một lần nữa phóng xuất ra ý thức lực, hô nửa ngày, có chút nhụt chí nói, “Chẳng lẽ là tinh thần lực của tôi yếu đi?”
“Có lẽ chính là anh ta không nguyện ý tỉnh lại, muốn cùng ảo giác ở chung trong chốc lát đi.” Mặc Vân Thiên thản nhiên mà nói rằng.
“A! Đúng đúng, giống tôi, vừa rồi tôi cũng muốn cùng Đức Long bọn họ tán gẫu một hồi!” Jacob hối hận nói.
Ba thành viên Liệt Lang khác đều đi tới hung hăng mà nhu tóc của hắn, “Hỗn đản, đó là giả! Giả!”
Lăng Phong nghe xong Mặc Vân Thiên nói ánh mắt tối sầm, lôi kéo Mặc Vân Hi đi đến sau lưng võ giả, trầm giọng nói rằng, “Chúng ta nên xuất phát!”
Nam nhân không quay người lại, gật gật đầu, trực tiếp bước qua cổng vòm, hướng thông đạo đi đến.
“Kháo! Anh bạn này thật khốc!” Jack bất khả tư nghị mà gọi vào, đuổi kịp đội ngũ, “Nguyên lai anh ta vẫn luôn đều nghe thấy được?”
“Có lẽ đi, tôi thấy người mẹ đã mất, lần đầu tiên chân thật như vậy, tôi còn muốn cám ơn cái ảo cảnh này!” Vẫn luôn không nói chuyện Bate tâm tình có chút phức tạp, “Tôi nghĩ anh ta giống tôi đi.”
Nhóm võ giả nghe vậy đều cúi đầu không nói, bất kể như thế nào, người bọn họ nhìn thấy, đối với bọn họ mà nói đều vô cùng trọng yếu, nhưng lại cũng không phải ảo cảnh có thể thay thế được, về phần Phỉ Lực tinh thần sắp sụp đổ, Bùi Ân suy xét nhiều lần rồi quyết định, chỉ có thể tạm thời để hắn ở lại chỗ này, nếu còn có thể sống sót trở về, sẽ đón hắn cùng quay về liên bang.
Đáng giá nhắc tới chính là, khi Lăng Phong dắt Mặc Vân Hi thông qua cổng vòm, cậu cũng nhìn thấy ảo giác, tuy rằng lúc ấy cậu rất thanh tỉnh, nhưng ảo giác cũng rất chân thật, là Ngụy Tử Tiên, “Suất ca” mà cậu đã từng mỗi ngày soi gương đều có thể nhìn thấy, nói với cậu cùng trở về đi, du thuyền cùng xe thể thao đều đang chờ cậu, ông nội cũng vậy, thời điểm nghe tới ông nội, Mặc Vân Hi trong lòng thật sự xót xa một chút, nhưng cậu biết, những cái đó cậu đã mất đi, hiện tại người dắt tay cậu là Lăng Phong, thế là đủ rồi, cho nên trừ bỏ Lăng Phong có thể cảm giác được Mặc Vân Hi tạm dừng một lát ra, cơ hồ không có người phát hiện cậu dị thường.
Xuyên qua hành lang chật hẹp, mọi người một đường thông suốt, rốt cục đi tới đại sảnh trung tâm thánh đường, đây là một đại sảnh hình tròn, liên tiếp ba cái hành lang bất đồng phương hướng, đại khái là thử luyện giả từ lộ tuyến bất đồng tới, lộ tuyến tiến vào thánh đường cũng không giống nhau, mà cuối cùng đều sẽ tới nơi này.
Đại sảnh màu trắng có chút trống trải, không có bất luận bài trí gì, chung quanh trên vách tường màu trắng có một số phù điêu, đại khái là điêu khắc câu chuyện thần thoại, khung hình mái vòm chỉ dùng thủy tinh màu sắc rực rỡ hợp lại mà thành dấu hiệu liên minh vũ trụ, mà bên trên còn phân bố vòng tròn dấu hiệu mười nước bất đồng, Bùi Ân nhận ra, một cái trong đó đúng là dấu hiệu đại biểu tinh cầu Havana đến thăm lần này.
Trung tâm dấu hiệu vòng tròn phân bộ, có một đồ đằng tràn ngập cảm giác thần bí, mơ hồ có thể nhận ra là thực vật nào đó, mặt trên có một tinh linh, Mặc Vân Hi cảm thấy đồ án tinh linh kia nhìn thập phần quen mắt, giống như đã gặp nhau ở nơi nào, liền muốn tiến lên cẩn thận quan sát.
Ai biết mới vừa bước ra nửa bước, đã bị Lăng Phong dắt tay gắt gao giữ chặt, Mặc Vân Hi tò mò mà xoay người, “Em muốn đi qua nhìn cái kia…” Không đợi cậu nói cho hết lời, Mặc Vân Hi liền phát hiện không thích hợp, người ở chỗ này trừ cậu ra, tựa hồ mọi người cũng không động , hơn nữa cũng không ai nói chuyện, chung quanh an tĩnh đến có chút quỷ dị.
“Phong! Phong anh làm sao vậy? Mau tỉnh lại!” Mặc Vân Hi cho rằng là ảo cảnh gì đó, lo lắng mà kêu, thậm chí ý đồ sử dụng ý thức lực gọi tỉnh Lăng Phong, chính là Lăng Phong chỉ nhìn cậu, chỉ có con mắt tối tăm di chuyển theo cậu, còn lại thân thể vẫn cứng ngắc mà đứng không nhúc nhích.
Thông qua ánh mắt Lăng Phong, Mặc Vân Hi biết anh cũng không lâm vào trong ảo cảnh gì, mà là thân thể không động đậy được, vậy phải làm sao bây giờ? Tất cả mọi người là như thế này, chuyện này làm Mặc Vân Hi sẽ lo lắng.
Cậu cố gắng đem rút tay từ trong tay Lăng Phong ra, phát hiện ánh mắt Lăng Phong tựa hồ rất kháng cự, vội vàng an ủi, “Phong, không có việc gì, em một chút cũng không có chuyện gì, em muốn nghĩ biện pháp cứu các anh! Em sẽ không rời khỏi anh!”
Lực đạo trên tay Lăng Phong rất lớn, thời điểm Mặc Vân Hi rút tay ra, mu bàn tay đều bị nắm đến hồng, nhưng trong long cậu lại cảm thấy đặc biệt ấm áp, cậu an ủi Lăng Phong, bắt đầu thử cùng mỗi người nói chuyện, sử dụng ý thức lực câu thông, thậm chí đánh mặt bọn họ, chính là tất cả mọi người như là bị định trụ, vẫn không nhúc nhích mà đứng tại chỗ.
Mặc Vân Hi cắn chặt răng, từ không gian lấy ra dao găm nhỏ Bùi Ân cho cậu kia, đây là biện pháp duy nhất cậu có thể nghĩ đến hiện tại, cầm trong tay dao găm đi hướng Lăng Phong, nhìn nhìn, không được, cậu không hạ thủ được!
Lắc đầu, đi hướng Mặc Vân Thiên, ngô, cái này cũng không được, Mặc Vân Hạo… cậu không dám, vạn nhất kẻ điên này tỉnh trước, khó bảo toàn từ bỏ mạng của cậu.
Cuối cùng, Mặc Vân Hi đi tới trước mặt Jack, hít một hơi thật sâu, “Jack đại ca, chúng ta ở chung tốt nhất, tôi đầu tiên muốn cứu anh, anh nhẫn một chút, một chút liền xong!” Nói xong, Mặc Vân Hi cắn răng một cái, phốc một cái đem dao nhỏ đâm lên mông Jack, tuy rằng dao nhỏ không lớn, Mặc Vân Hi cũng không dám dùng sức, nhưng vẫn là chui vào một khối nhỏ, Jack ánh mắt chuyển chuyển, trong mắt nước mắt lưng tròng, thân thể vẫn không phản ứng.
Mặc Vân Hi sốt ruột, nghĩ thầm rằng có phải hay không cảm thấy đau đớn không đủ, thời điểm đang lo lắng có nên dùng lực đâm mạnh hơn một chút không, tháp tháp tiếng bước chân từ một đầu hành lang khác truyền đến, trong đại sảnh trống trải nghe thấy, cảm thấy phá lệ chói tai.
Tâm Mặc Vân Hi, cũng theo tiếng bước chân từng đợt co rút nhanh, có người nào muốn lại đây, cậu nghe Bùi Ân nói qua, trên đảo thử luyện này hẳn là chỉ có bọn họ cùng tổng khảo sát quan kia, như vậy nói, người tới chính là khảo sát quan thần bí kia?
Tiếng bước chân từ từ tới gần, một người đàn ông mặc trường bào màu trắng đi ra, ông ta toàn thân chìm vào trong áo bào trắng, đội trùm đầu, thấy không rõ diện mạo, chỉ có một lọn tóc dài màu đay buông xuống trước ngực.
Mặc Vân Hi theo bản năng mà lui trở lại trước người Lăng Phong, nhìn chằm chằm kẻ thần bí này đi ra, đang nghĩ nên mở miệng như thế nào.
Nam nhân hơi hơi quan sát mấy người trong đại sảnh, thân hình chợt lóe, Mặc Vân Hi chỉ kịp nhìn thấy một tàn ảnh màu trắng, khi hoàn hồn, người đã đứng ở trước mặt Mặc Vân Hạo, ngón tay thon dài trắng nõn từ trong ống tay áo rộng thùng thình vươn ra, nhẹ nhàng điểm lên trán Mặc Vân Hạo.
“A!” Hét thảm một tiếng, Mặc Vân Hạo lập tức gắt gao ôm đầu, cả người cuộn mình trên mặt đất, thống khổ mà j□j.
Mặc Vân Hi bỗng nhiên bừng tỉnh, vội chạy tới ngăn cản Bạch y nhân lại giơ tay lên, vừa rồi thời điểm cậu nhìn thấy người xuất hiện ở trước Mặc Vân Hạo, cảm giác ông ta cả người đều sáng lên, đặc biệt thân thiết ấm áp, nhất thời lại nhìn đến mê say, “Khảo sát quan đại nhân, ngài nhất định chính là khảo sát quan đại nhân đi?! Xin đừng thương tổn bọn họ! Tất cả mọi người thật vất vả mới đến được nơi này!”
Mặc Vân Hi bối rối nắm chắc tay nam nhân duỗi hướng Mặc Vân Hạo, vội vàng nói, “Đừng thương tổn bọn họ, đã chết rất nhiều người, cầu ngài cho chúng ta thông qua đi, tôi không muốn lại thấy có người chết trước mặt mình!”
Thiếu niên ngữ khí khẩn thiết, bởi vì sợ hãi, tay ôm nam nhân còn hơi hơi phát run, nhưng một bước cũng không lùi bước, trong mắt hạnh màu đay mang theo khẩn cầu, “Khảo sát quan đại nhân, nếu chúng ta không thể đạt yêu cầu, cầu ngài cũng không nên thương tổn bọn họ, được không? Nếu không thông qua, để chúng tôi quay về liên bang, cầu ngài, đừng giết bọn họ!”
Augustine có chút hơi hơi kinh ngạc, nhìn thiếu niên tay ôm ông không ngừng khẩn cầu, thiếu niên không chịu sự khống chế của tinh thần ông, hơn nữa còn cho ông cảm giác quen thuộc mà thân thiết, nhưng ông có thể khẳng định chưa từng thấy qua đứa bé này, thiếu niên màu mắt cùng màu mắt đều là điểm đặc biệt có ở gia tộc của ông, nhưng nghe nói người liên bang cũng có màu màu tóc cùng màu mắt như vậy, cho nên ông cũng không xác định, tuy rằng thiếu niên cho ông cảm giác, mặt mày nhu hòa kia phi thường giống…
Augustine vốn là đã muốn quyết định, muốn giết sạch toàn bộ thử luyện giả của liên bang, báo thù cho các tộc nhân của ông, nhất là giống như thiếu niên này, võ giả liên bang dùng thủ đoạn tàn nhẫn cướp lấy lực lượng của tộc nhân, nhưng giờ phút này ông lại do dự .
【 Cậu là ai? 】 một cỗ cường đại ý thức lực truyền vào biển ý thức của Mặc Vân Hi.
Mặc Vân Hi sửng sốt, loại cảm giác này cậu quá quen thuộc, nhớ rõ người đầu tiên dùng ý thức lực giao lưu cùng cậu là Sophilia, không thể tưởng được khảo sát quan cũng có thể dụng ý thức lực để giao lưu.
【 Tôi là Mặc Vân Hi, là một thử luyện viên, ngài có thể đừng giết chúng tôi? 】 Mặc Vân Hi cho rằng Augustine là người ngoài tinh, nghe không hiểu tiếng liên bang, cho nên thử dụng ý thức lực cùng ông ta cầu tình.
Nam nhân áo bào trắng bỗng nhiên nắm chặt tay Mặc Vân Hi, Mặc Vân Hi chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt chuyển đổi, liền tới một địa phương rêu xanh cổ thụ, điểu ngữ hoa hương, càng thần kỳ chính là, chỗ này cậu đã thấy qua! Cậu nhớ rõ cây cổ thụ sinh cơ dạt dào kia, nhớ rõ con sông trong suốt thấy đáy bên cạnh, những thứ này, cậu ở trong biển ý thức của Sophilia đều từng thấy qua, đây là rừng rậm đẹp nhất, sinh cơ phong phú nhất cậu từng thấy qua.
Lúc này bị vây trong khiếp sợ xa không chỉ một mình Mặc Vân Hi, còn có Augustine, từ sau khi tiến nhập biển ý thức, linh thức vẫn luôn bay chung quanh Mặc Vân Hi, đó là linh thức của gia tộc bọn họ, linh thức cường đại nhất hành tinh Bellamy từ xưa tới nay!
Sau một lát giật mình, Mặc Vân Hi cũng chú ý tới tinh linh nhỏ đi theo bên cạnh nam nhân, thế nhưng cùng phỉ nhi linh thức của Sophilia thập phần tương tự, nghiễm nhiên chính là bản thăng cấp của tiểu thổ đậu, “Ngài là… người hành tinh Bellamy?”
Nam nhân gật gật đầu, chỉ cổ thụ cách đó không xa, “Cậu có biết em ấy không?”
Mặc Vân Hi theo cánh tay nam nhân nhìn qua, một thiếu nữ mặc quần áo màu trắng đang nhàn nhã mà ngồi ở trên chạc cây cổ thụ, đi chân trần vui cười cùng một tinh linh nhỏ, thiếu nữ có ngũ quan nhu hòa xinh xắn cùng mái tóc quăn màu đay thật dài, Mặc Vân Hi thốt ra, “Mẹ?”
Augustine phút chốc mở lớn mắt, kích động mà bắt lấy bả vai Mặc Vân Hi, hạ xuống mũ trùm đầu, lộ ra ngũ quan cực kỳ tương tự với Sophilia, “Cậu vừa – gọi em ấy là gì?”
“Mẹ a…” Mặc Vân Hi bị hành động thình lình của nam nhân làm hoảng sợ, do dự hỏi han, “Ngài quen mẹ tôi sao?”
“Mẹ cậu gọi là gì?!” Nam nhân thanh âm tinh thuần tựa như nước suối, nhưng lúc này lại thập phần vội vàng.
“Sophilia, ngài quen mẹ tôi?” Mặc Vân Hi đang nhìn dung mạo của nam nhân, trên cơ bản đã có thể khẳng định người này quen mẹ của mình.
Nam nhân thanh âm có chút nghẹn ngào, “Không sai, nó là em gái của ta, cậu là con của Sophie?” Con ngươi màu đay xinh đẹp thâm thúy cẩn thận mà nhìn mặt Mặc Vân Hi, tựa hồ muốn từ trên người Mặc Vân Hi tìm kiếm bóng dáng Sophilia, dung hợp tính chất đặc biệt của người liên bang, khiến ngũ quan Mặc Vân Hi nhìn khong quá lập thể, điều này làm cho ông vừa rồi không thể lập tức nhận ra, bất quá hiện tại, mặt mày đứa nhỏ này, quả thực cực kỳ giống Sophie!
Mặc Vân Hi gật gật đầu, “Là mẹ tôi, ngài là bác của tôi?” Mặc Vân Hi trong lòng nổi lên tình cảm khác thường, tuy rằng cậu cũng chỉ gặp Sophilia vội vàng một lần như vậy, nhưng người bác này khiến cậu cảm thấy thân thiết khó hiểu.
“Đúng, ta là Augustine, là bác của con!” Augustine có chút kích động, đem Mặc Vân Hi ôm vào trong ngực, ông không nghĩ tới Sophie thế nhưng sẽ có một đứa con, một đứa trẻ xinh đẹp như vậy!
“Con trai, mẹ của con đâu? Sophie em ấy có khỏe không?” Đỉnh đầu truyền đến tiếng nói tinh thuần mà ôn nhu mê người của nam nhân, khiến Mặc Vân Hi có chút không đành lòng trả lời vấn đề của ông.
Do dự, Mặc Vân Hi nhẹ nhàng ôm lấy Augustine, an ủi, “Mẹ đã qua đời, bác, bác không nên khó khăn quá, con có thể mang người đi tìm mẹ, bà ấy rất muốn về nhà…”
Mặc Vân Hi nói xong thật lâu, Augustine chỉ ôm cậu, thập phần an tĩnh, cũng không có kích động như cậu tưởng tượng, có lẽ kết quả này ông ấy đã sớm dự liệu được, có lẽ là quá mức khổ sở ngược lại trầm mặc.
“Bác ơi?” Mặc Vân Hi ngẩng đầu, Augustine ánh mắt nhu hòa mà nhìn về phía cậu, khóe mắt có chút ướt át, “Ngài có thể buông tha những võ giả đó không? Là bọn họ một đường bảo hộ con, có thể đi vào đây, nơi đó còn có người yêu của con, cầu ngài!”
Augustine nghe vậy buông Mặc Vân Hi ra, nhìn về phía thiếu nữ ngồi trên chạc cây cách đó không xa vui vẻ cười, “Mẹ con gặp phải chuyện gì con có biết không? Con không nghĩ vì em ấy, vì tộc nhân báo thù sao? Con không hận những người liên bang ích kỷ đó sao?” Tuy rằng ông chưa từng biết Sophie đã trải qua những gì, không biết nàng cùng ai có con, nhưng Sophie thiện lương như vậy, cho dù chuyện tộc nhân gặp phải không phát sinh trên người nàng, nàng cũng nhất định thương thấu tâm, vừa nghĩ tới người em gái ông thương yêu nhất, ở trong này bất lực cùng ủy khuất, tâm của ông liền không thể buông bỏ!
Mặc Vân Hi gục đầu xuống, nói thực ra, cậu cơ hồ chưa từng ở chung với Sophilia, nhưng huyết thống là một thứ rất kỳ diệu, sẽ làm cậu sinh ra tình cảm hòa thân thiết khó hiểu đối với bà, đối với chuyện bà gặp phải Mặc Vân Hi thập phần đồng tình, nhưng nếu cậu có thể cứu mọi người…
“Bác, buông tha bọn họ đi, không phải toàn bộ người liên bang đều ích kỷ như vậy, cha con chính là mạo hiểm rất lớn mới cứu được mẹ, hơn nữa mẹ cũng thập phần thương ông ấy, bà cùng nói với con rồi, cha là một người tốt chính trực.” Mặc Vân Hi ánh mắt khẩn thiết, “Hiện tại, nơi này có người yêu của con, thầy giáo, cùng bạn bè, con ở đây sinh hoạt rất khá, con chưa từng đi qua hành tinh Bellamy, cho nên nơi này chính là nhà của con.”
“Mẹ đã không còn, bác, không cần oán hận toàn bộ người liên bang, được không? Những người ở bên ngoài kia, đều đã từng không để ý tính mạng bảo hộ con, thả bọn họ đi, cầu ngài!” Mặc Vân Hi nói đều là chân tâm, về tư, nhóm võ giả đó cùng cậu đều từng sớm chiều ở chung, cũng dùng hết toàn lực bảo hộ cậu, về công, ở trong lòng cậu, vẫn luôn đem mình trở thành một người địa cầu, tuy rằng hiện tại địa cầu trở về không được, nhưng cậu cảm thấy những người này chính là người địa cầu, mình là một thành viên trong đó, cuộc sống như thế khiến cậu có cảm giác thuộc về.
Augustine ánh mắt nhu hòa mà nhìn Mặc Vân Hi vì liên bang cùng nhóm võ giả cầu tình, “Con cùng mẹ của con đềuthiện lương như vậy, nhìn thấy con, kỳ thật ta đã biết, Sophie cũng không có oán hận toàn bộ người liên bang, em ấy thậm chí còn yêu cha của con.”
Mắt thấy Mặc Vân Hi cùng Bạch y nhân vẫn đứng không nhúc nhích, Lăng Phong đáy lòng thập phần lo lắng, anh có thể nghe, có thể nhìn, có thể tự hỏi, chính là không thể chi phối thân thể, thân thể giống như hoàn toàn không thuộc về anh, nhìn Bạch y nhân nắm tay Mặc Vân Hi, nhìn Mặc Vân Hi ánh mắt trống rỗng, Lăng Phong thống khổ mà giãy dụa, cố gắng điều động tinh thần lực, anh phải nghĩ biện pháp làm mình cử động!
Bỗng nhiên, một cỗ năng lượng thanh lương nhu hòa nổ tung trong đầu Lăng Phong, chậm rãi chảy về phía kinh mạch của anh, là năng lượng cảm nhận được khi tiến giai?! Là ý thức lực của Vân Hi!
Theo năng lượng chạy trong kinh mạch, Lăng Phong từ từ tìm về tri giác, ngón tay thử động hai cái, anh có thể! Nhanh lên, mau, anh phải bảo hộ Vân Hi! Tinh thần lực cũng từ từ khôi phục, Lăng Phong sử dụng tinh thần lực kéo cỗ năng lượng kia chạy toàn thân, mạnh mẽ giải khai thần kinh bị chặt đứt, “A!” Sau một trận đau đầu kịch liệt, Lăng Phong rốt cục đoạt lại quyền chi phối thân thể.
Lăng Phong một lần nữa có thể hành động, một cái ý niệm trong đầu chính là đem Mặc Vân Hi từ cái bên người nam nhân nguy hiểm kia mang đi, cho nên anh một phen đã bắt lấy tay Mặc Vân Hi bị nam nhân nắm chặt, nháy mắt tay tiếp xúc, Lăng Phong chỉ cảm thấy trước mắt một trận xoay tròn, khi hoàn hồn lại, đã đến bên trong một mảnh rừng rậm lục ý dạt dào.
Mà Mặc Vân Hi lúc này đang đứng bên cạnh nam nhân áo bào trắng, “Vân Hi!” Lăng Phong vội vàng mà hô.
Mặc Vân Hi thấy Lăng Phong tiến vào, vui sướng lập tức muốn chạy đi, ai biết thân thể của chính mình giống như bị định trụ, muốn hô lên cũng không phát ra tiếng, chỉ có thể vội vàng dùng ánh mắt hướng Augustine biểu đạt mình kháng nghị!
Augustine mang lên mũ trùm đầu, xoay người lại, “Đứng lại, ngươi là ai?”
Lăng Phong sợ hắn thương tổn Mặc Vân Hi, vừa rồi ở đại sảnh thấy nam nhân nện bước, anh liền xác định đó là một cao thủ, thực lực vượt xa anh, “Tôi là Lăng Phong, dị năng võ giả liên bang, ngài là tổng khảo sát quan đại nhân?”
Nam nhân không trả lời vấn đề của Lăng Phong, ngón tay thon dài xoa mặt Mặc Vân Hi, “Đứa bé này ta rất thích, ta dự định dẫn nó đi tới tinh cầu của ta.”
“Không được! Em ấy là người yêu của tôi! Ngài không thể mang em ấy đi!” Lăng Phong vội la lên.
【 Bác muốn làm gì? Mau thả con ra, anh ấy là người yêu của con! Con không thể rời khỏi anh ấy! 】 Augustine hoàn toàn coi thường ánh mắt Mặc Vân Hi, cậu đành phải sử dụng ý thức lực cùng ông giao lưu, cậu mới vừa rồi cũng dùng ý thức lực kêu Lăng Phong, nhưng Lăng Phong tựa hồ không nghe thấy, nhưng cậu biết, Augustine khẳng định có thể.
“Người yêu? Chỉ cần để ta mang nó đi, ta có thể tha các ngươi còn sống trở về, hơn nữa cũng sẽ phê chuẩn liên bang thông qua thử luyện lần này.” Augustine lạnh nhạt mà nói rằng, “Ngươi có biết đây là nơi nào không? Nơi này là lĩnh vực tinh thần của ta, chỉ cần ta nguyện ý, tùy thời đều có thể giết ngươi, chỉ cần ngươi chết tại đây, thân thể của ngươi sẽ giống như một cái thể xác không có linh hồn.”
Lăng Phong nhíu mày nhìn Augustine, nắm tay nắm chặt, “Khảo sát quan đại nhân, cầu ngài thả em ấy, tôi điều kiện gì cũng có thể đáp ứng.” Anh biết hiện tại anh không có lợi thế để đàm phán, chỉ có thể khẩn cầu người này buông tha Vân Hi.
“A?” Lăng Phong nói tựa hồ khiến cho nam nhân hứng thú, “Cho dù toàn bộ liên bang trở thành hành tinh thực dân, cũng không sao cả?”
“Không hề gì, tôi chỉ muốn Vân Hi!” Lăng Phong trả lời rất kiên quyết, điều này làm cho Augustine có chút ngoài ý muốn.
“Ngươi không phải võ giả liên bang phái tới sao? Sứ mạng của ngươi không phải là hoàn thành thử luyện sao?” Augustine hỏi.
“Đúng, nhưng là tôi không phải cứu thế chủ, tôi đã làm muốn toàn bộ những chuyện có thể làm, buông tha Vân Hi tôi làm không được!” Lăng Phong ánh mắt thập phần kiên định, khiến Mặc Vân Hi ở trong lòng mừng rỡ vô cùng, 【 Bác, mau thả con, ngài thấy rồi chứ? Anh ấy đối với con rất tốt! 】
Augustine nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt Mặc Vân Hi, ý bảo cậu không cần làm ồn, 【Người liên bang đều ích kỷ. 】
Mà động tác nhỏ này nháy mắt châm lên lửa giận của Lăng Phong, “Buông Vân Hi ra, ngài rốt cuộc muốn thế nào?!”
Augustine buông tay ra, khinh thường nói, “Nếu nó trọng yếu với ngươi như vậy, vậy cho ngươi cơ hội lựa chọn, nó đi, ngươi phải lưu lại.” Đầu đề câu chuyện chuyển một cái, “Bất quá ta thập phần không thích ngươi, ta sẽ giết ngươi, liền giống như những võ giả tới lần đầu tiên, ngươi cùng những người bên ngoài đó tất cả đều sẽ chết.”
Con ngươi đen thật sâu nhìn Mặc Vân Hi, Mặc Vân Hi ánh mắt lo lắng dừng ở trong mắt Lăng Phong, “Được, tôi chọn thả em ấy đi, nhưng ngài phải cam đoan đem em ấy an toàn trở về liên bang trong tay đại sư Hermann!” Lăng Phong tin tưởng, chỉ cần trở lại liên bang, chỉ cần trở lại bên người đại sư, Vân Hi hẳn là sẽ an toàn.
“Được, ta đáp ứng ngươi.” Nam nhân từ trong ống tay áo rút ra một thanh dao găm, “Nơi này là thế giới tinh thần, ngươi chỉ cần chết ở chỗ này, thân thể của ngươi sẽ rơi vào trạng thái chết não, nếu đã chuẩn bị tốt, liền động thủ đi.”
Lăng Phong tiếp nhận dăm găm, “Tôi có thể cùng em ấy nói vài câu không?”
Nam nhân gật đầu, hướng một bên lùi vài bước, Lăng Phong tiến lên ôm lấy Mặc Vân Hi, ghé vào lỗ tai cậu thấp giọng nói gì đó, Mặc Vân Hi đôi mắt đỏ bừng, nước mắt rơi xuống, dùng ý thức lực không ngừng mà hô to, 【 Bác! Bác ơi! Mau thả con ra! Con sẽ hận người! Anh ấy chết con cũng không muốn sống nữa! Mau thả con ra! 】
Nhưng Augustine tựa hồ phảng phất giống như không nghe thấy, đứng ở một bên, lẳng lặng mà nhìn hai người ôm nhau.
Lăng Phong cuối cùng ở trên môi Mặc Vân Hi hạ xuống nụ hôn, “Nhớ rõ lời anh nói với em, đây là mệnh lệnh của chủ nhân, nghe rõ chưa!” Lại không tha mà nhẹ hôn lên cánh môi non mềm của Mặc Vân Hi, mới cười đưa tay che đi ánh mắt của Mặc Vân Hi.
Mặc Vân Hi bị bắt nhắm mắt lại, cái gì cũng không nhìn thấy, nước mắt không khống chế được mà chảy xuống, 【 Buông! 】
“Khảo sát quan đại nhân, thỉnh nhớ rõ hứa hẹn của ngài.” Thấy Augustine gật đầu, Lăng Phong nắm dao găm không chút do dự hướng về phía tim mình…
Ba ngày sau…
Ngửi mùi hương lạc anh bay tán loạn trong sơn cốc, trên một gò đất bày đầy những bó hoa xinh đẹp, Mặc Vân Hi nghiêng người hướng phía mô đất lạy ba cái.
“Sophie…” Augustine thanh âm trầm thấp mà ôn nhuận, “Anh tới đón em về nhà.”
“Bác, chính là…” Mặc Vân Hi có chút khó xử nhìn về phía Augustine, “Mẹ lúc ấy chỉ có một khối băng quan, con sợ…”
Augustine ôn nhu mỉm cười, sờ sờ đầu Mặc Vân Hi, “Yên tâm, Sophie là đứa con của hành tinh Bellamy chúng ta, là đứa bé được tự nhiên yêu thương.” Con ngươi thâm thúy nhìn chung quanh hoa tươi mọc đầy trong cốc cùng xa xa một mảnh rừng anh lạc nhỏ, “Thực vật là bạn bè trung thành nhất của chúng ta, chúng sẽ bảo hộ Sophie, nơi này rất tốt.”
Những lời này Mặc Vân Hi cũng nghe Sophilia nói qua, gật gật đầu, “Đúng vậy, có thể trở về hành tinh Bellamy, mẫu thân nhất định rất cao hứng!”
Augustine hai tay mở ra, có vài tuyến năng lượng kim sắc từ trong tay phóng xuất ra ngoài, tham nhập mô đất, Mặc Vân Hi ở một bên tò mò mà nhìn, tuyến ý thức lực của Augustine giống như thực chất, lóe kim quang chói mắt, không biết mạnh hơn mình bao nhiêu.
Chỉ chốc lát sau, mô đất từ từ có dấu hiệu buông lỏng, có vài tuyến năng lượng kim sắc bao lấy một nữ tử trông rất sống động ra, nữ tử sắc mặt hồng nhuận, thậm chí so với thời điểm nhập táng còn sinh động hơn, “Này thật bất khả tư nghị!” Mặc Vân Hi kinh hô ra tiếng, cậu hiện tại thật sự hoài nghi Sophilia có phải còn sống hay không.
Sophilia trên người quấn rất nhiều rễ cây thực vật, thậm chí còn có một ít lẫn dây leo trên cây anh lạc, những cái rễ cây đó cùng dây leo được năng lượng kim sắc an ủi, đều an tĩnh mà từ trên người Sophilia buông ra, một lần nữa chui vào dưới nền đất.
“Thực vật sẽ bảo hộ em ấy, vì mỗi một người hành tinh Bellamy an nghỉ mà cung cấp năng lượng, Sophie được chăm sóc rất tốt.” Augustine nhẹ nhàng nói xong, đem di thể Sophilia để vào trong thủy tinh quan mang đến, quay đầu lại cười nhìn Mặc Vân Hi, “Con trai, con thật sự quyết định không cùng ta quay về Bellamy sao? Nơi đó là cố hương của con.”
Mặc Vân Hi nhẹ nhàng lắc đầu, “Thực xin lỗi, bác, nơi này có người con yêu, cùng thầy giáo con để ý, bạn bè, con ở đây rất vui vẻ, còn có, cám ơn người!”
Nói xong, Mặc Vân Hi cười nhào vào trong ngực Lăng Phong.
—— chính văn hoàn ——
====================================================
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: bởi vì một đồng sự từ chức, rất nhiều công tác yêu cầu giao, lần đầu tiên dừng ba ngày, thật sự rất xin lỗi! Chính văn kết thúc như vậy, sẽ có vài phiên ngoại nhỏ, lần lượt đăng lên, cám ơn mọi người vẫn luôn ủng hộ cùng bao dung! Thực luyến tiếc nói tái kiến với nhóm hòa thân, đã quen mỗi ngày nhìn thấy tin các bạn nhắn lại, sao sao đi! Nếu có hứng thú có thể đến xem văn mới của tôi, đêm cảm thấy vẫn là có chút tiến bộ! Nếu thật sự không thích cũng không quan hệ, đọc tiểu thuyết là tiêu khiển, muốn xem liền xem cái mình thích, nếu như có thể sưu tầm liền tốt nhất ! Hắc hắc! Như vậy có lẽ đêm hạ hạ thiên, hạ hạ hạ thiên văn sẽ có bạn thích đâu?
———-oOo———-
Lee: cảm thấy chương cuối vừa cẩu huyết vừa lôi, nổ tớ tan tác. Tác giả ngài được lắm, viết đầu voi đâu chuột như vậy có muốn bị chém không???
Đừng hỏi tớ phiên ngoại đâu nhé, bản raw của tớ không có phiên ngoại orz
Cuối cùng, cám ơn tất cả mọi người đã theo dõi bộ truyện. Chúc mọi người ngày 20/10 những lời chúc tốt đẹp nhất. Yêu mọi người
Tác giả :
Hạ Nhất Dạ