Xuyên Việt Biến Thành Thái Giám
Chương 6-1
Thời gian trôi qua mau, mấy cái xuân thu cứ thế nối đuôi nhau đi mất. Hai đứa nhỏ trước kia nay đã cao lớn, trở thành những thanh niên oai hùng, bễ nghễ.
Sáng sớm, Tạ Đông Quân đang còn chìm trong mộng đẹp liền bị ánh nắng mặt trời rực rỡ buộc phải mở mắt.
– Ưm… – hàng mi cong dài khẽ chớp chớp vài cái, song người nằm đó hình như vẫn không có ý định rời giường.
Vật lộn một hồi với cơn ngủ, cuối cùng Tạ Đông Quân vẫn phải chịu phận bất hạnh, rời giường.
Tư thế ngủ của hắn cũng không đẹp mắt cho lắm, lúc ngồi lên khiến vạt áo trượt từ bả vai xuống, để lộ mảng da thịt trắng nõn nà.
Cuộc sống của Tạ Đông Quân trong những năm gần đây có thể coi là sung sướng. Hầu hạ bên cạnh Bộc Dương Tuyên Cầu khiến hắn ngày càng nhàn nhã, ăn cái gì cũng ngon hơn. Thân thể gầy yếu, suy dinh dưỡng lúc trước đã biến mất, chẳng những sắc mặt hồng nhuận lên mà mái tóc khô rối như rơm rạ kia cũng mềm mượt như tơ lụa vậy.
Cơ thể mười chín tuổi của hắn phát triển rất hoàn hảo, chỉ có một vấn đề nhỏ.. Hình như vì không có hormone kích thích nên trên người hắn không có lấy chút lông nào, ngay cả giọng nói cũng trong trẻo, non mịn như hồi còn bé.
Đôi mắt to tròn giờ đã hẹp dài, chính xác thì đó là một đôi mắt phượng xinh đẹp. Cái mũi cao thẳng, đôi môi mỏng hồng hào… Diện mạo của Tạ Đông Quân kiếp này giống hệt kiếp trước, nhưng thêm vài phần thanh tú và chững chạc.
Xem ra cuộc sống thay đổi cũng đã ảnh hưởng không nhỏ tới vẻ bề ngoài.
Bộc Dương Tuyên Cầu thường nói, mấy năm gần đây Tạ Đông Quân được chăm sóc còn hơn cả y, chỉ cần nhìn cái mặt là biết.
Nhưng nếu ai nói Tạ Đông Quân xinh đẹp thì hắn nhất định sẽ nổi trận lôi đình nha. Tuổi càng ngày càng lớn, Tạ Đông Quân lại càng để ý tới vẻ bề ngoài không đủ mạnh mẽ của mình.
Mỗi động tác giơ chân nhấc tay của hắn thường lộ ra một thứ cảm giác dễ thương, khiến người khác nhịn không được cảm thấy hắn có một thứ khí dịu dàng, đáng yêu.
Tùy tiện búi mái tóc dài lại rồi qua loa rửa mặt xong, Tạ Đông Quân cầm chiếc khăn đi ra khỏi phòng.
– Cuối cùng ngươi cũng tỉnh.
Mới bước ra khỏi cửa, giọng nói của Bộc Dương Tuyên Cầu đã vang lên. Lúc này y đang cầm một thanh kiếm đứng bên trong viện, rõ ràng là vừa mới luyện tập xong. Thấy Tạ Đông Quân đi tới, y bước lên nhận lấy chiếc khăn lau mồ hôi.
– Một thị nhân còn dậy muộn hơn cả chủ nhân, ta xem ra chỉ có một mình ngươi thôi! – tra kiếm vào trong vỏ, Bộc Dương Tuyên Cầu cầm chén trà lạnh uống một hơi cạn sạch.
Cho dù bị cười nhạo thì Tạ Đông Quân vẫn làm một bộ không thèm để ý, ngược lại còn đáp lễ:
– Ai bảo ông chủ của ta không giống với những ông chủ khác cứ thế ngủ thẳng tới lúc mặt trời lên cao mới dậy. Đúng là một lão nhân, cứ mỗi ngày đến giờ mão là ngủ không được.
– Ba hoa.
Bộc Dương Tuyên Cầu cười nói, tuyệt không so đo chuyện Tạ Đông Quân không biết trên dưới, lớn nhỏ.
– Rõ ràng trước kia ngươi rất lễ độ, cung kính với ta. Tại sao tuổi càng nhiều thì thái độ của ngươi đối với ta lại càng tùy tiện hả?
Tạ Đông Quân hừ một tiếng:
– Trước kia là do ta sợ địch ý của ngài đối với ta quá sâu, sẽ tìm ta để gây sự. Cho nên ta mới cố ý lấy lòng ngài nha.
Nghe hắn nói thế, Bộc Dương Tuyên Cầu cười khổ một tiếng:
– Vậy tại sao bây giờ không sợ ta kiếm cơ hội xử phạt ngươi?
– Đã ở cùng nhau nhiều năm như thế, ngài mới không…. Ngài không thể nào? – nói đến vế sau, ngữ khí của Tạ Đông Quân đã biến thành câu nghi vấn. Tạ Đông Quân cẩn thận quan sát biểu cảm của Bộc Dương Tuyên Cầu để xem y nói thật hay đùa.
Cuối cùng hắn đọc được một chút tin tức từ ý cười trên mặt Bộc Dương Tuyên Cầu: Câu nói vừa nay chỉ là muốn dọa hắn mà thôi!
Nụ cười trên mặt Bộc Dương Tuyên Cầu khiến Tạ Đông Quân nhịn không được cơn giận trong bụng. Hắn nắm tay lại, dùng sức đấm mạnh vào lồng ngực cường tráng, cứng rắn của Bộc Dương Tuyên Cầu để trút căm phẫn.
Dáng người cường tráng của Bộc Dương Tuyên Cầu cũng là một trong những lý do khiến Tạ Đông Quân khó chịu. Vì quanh năm luyện võ nên vóc dáng cơ thể Bộc Dương Tuyên Cầu thực sự khiến người ta nhìn mà chảy nước miếng. Điều này đồng thời làm Tạ Đông Quân thêm hâm mộ. Mặc kệ hắn có lao động, tập luyện thế nào thì cơ thể vẫn chẳng thấy chút cơ bắp nào. Bởi vậy, dáng người tuyệt đẹp của Bộc Dương Tuyên Cầu kia chính là mục tiêu khiến hắn đỏ mắt mong chờ.
Vốn là một tiểu vương gia thịt nộn, được nuông chiều từ bé, trải qua vài năm huấn luyện khiến khuôn mặt mượt mà đã trở nên góc cạnh, hàng mày rậm khí khái anh hùng trùm lên đôi mắt thâm thúy, chiếc mũi cao thẳng hãnh diện. Nhìn diện mạo này của Bộc Dương Tuyên Cầu, Tạ Đông Quân nhiều lần hoài nghi chẳng lẽ y có lai dòng máu nước ngoài.
Mặc dù là một thiếu niên anh tuấn nhưng Tạ Đông Quân vẫn không thể nhìn thuận mắt. Ai bảo diện mạo Bộc Dương Tuyên Cầu so với hắn còn nam tính hơn chứ?
Tạ Đông Quân không phục, ngẩng cao đầu nhìn Bộc Dương Tuyên Cầu.
Người này rõ ràng nhỏ hơn hắn hai tuổi, thế mà mới mười bảy tuổi đã trổ mã cao to khiến Tạ Đông Quân hắn không thể không ngẩng đầu nhìn y.
– Đừng có đứng gần như thế! Ngươi cúi đầu không ngại mệt nhưng ta thì ngẩng cổ muốn gãy luôn rồi!
Bộc Dương Tuyên Cầu cười cười, song vẫn không có ý lui bước. Y hoàn toàn không thèm để ý tới cái vẻ giận chó đánh mèo khó hiểu của Tạ Đông Quân.
Xem ra, vài năm trôi qua đã khiến tâm tính của Tạ Đông Quân thành thục hơn chút ít. Nếu so sánh thế này thì thực không đoán được, rốt cuộc thì ai mới nhiều tuổi hơn ai.
Ý thức được cái ý nghĩ ngây thơ kia, Tạ Đông Quân giận dỗi xoay người:
– Ta đi xem đồ ăn sáng chuẩn bị tốt không!
– Nghe nói gần đây phía Tây Cương có sơn tặc hoành hành nghiêm trọng, Hoàng thượng có ý muốn ra quân chinh phạt.
Lúc dùng bữa sáng, Bộc Dương Tuyên Cầu làm như lơ đãng nhắc tới.
– Ờ! – Tạ Đông Quân nhận chiếc bát Bộc Dương Tuyên Cầu đưa, múc đầy một chén sữa đậu nành còn nóng hôi hổi.
– Điện hạ muốn dẫn quân xuất chinh sao?
– Ta còn chưa có năng lực đó, bản thân ta tự hiểu được. Ta nghĩ muốn thương lượng với hoàng thượng, mong hắn cho ta được gia nhập vào đội quân xuất chinh. Cho dù là một bộ binh cũng được.
Bộc Dương Tuyên Cầu vừa nói vừa cầm một chiếc bánh mì nóng lên, cắn nhanh ba miếng đã ngốn cả vào miệng. Theo độ tuổi lớn dần, sức ăn của Bộc Dương Tuyên Cầu chỉ tăng không giảm. Một buổi ăn sáng đơn giản cũng phải ăn sạch năm chiếc bánh mỳ mới đủ.
Tạ Đông Quân chỉ đứng bên nhìn cũng cảm thấy bụng mình khó chịu không tiếp nhận nổi.
– Để điện hạ làm bộ binh hả? Vậy chỉ sợ chẳng ai dám cưỡi ngựa đâu. – Tạ Đông Quân cười nói, một tay tiếp nhận lô bánh mỳ mới do Hồng Ngọc mang lên.
– Đúng rồi, ngươi có ăn sáng không đó?
Bình thường, Tạ Đông Quân và Hồng Ngọc đã dùng qua bữa sáng trước khi Bộc Dương Tuyên Cầu rời giường rồi mới bắt đầu công việc. Nhưng Tạ Đông Quân vẫn còn tiếp diễn cái thói quen xấu từ kiếp trước, so với ăn cơm thì hắn thích được ngủ hơn. Bởi thế, Bộc Dương Tuyên Cầu cũng chẳng để ý lắm, mỗi ngày hắn rời giường còn muộn hơn Bộc Dương Tuyên Cầu.
Vậy nên, hắn thường bỏ bữa sáng; mà hai bữa còn lại cũng thường ăn kiêng này nọ. Sau khi Bộc Dương Tuyên Cầu phát hiện chuyện đó, mỗi ngày y đều giám sát việc ăn uống của Tạ Đông Quân.
Sau một hồi im ắng, Tạ Đông Quân cố gắng thay đổi đề tài:
– Điện … điện hạ, nếu muốn đi tìm hoàng thượng thương lượng thì nhớ phải dẫn nô tài theo với. Có lẽ nô tài sẽ giúp được ngài thuyết phục hoàng thượng nha!
– Đừng có nói lảng sang chuyện khác! Vả lại, ngươi sớm đã không biết tới hai chữ nô tài, hiện tại có muốn sửa miệng nịnh nọt cũng đã không còn kịp rồi. – Bộc Dương Tuyên Cầu vừa nói vừa dùng khí thế không cho phép lằng nhằng, cầm một chiếc bánh mỳ hãy còn tỏa khói đưa cho hắn.
– Ăn nó cho bằng hết, nếu không đến lúc ta xin được cơ hội xuất chinh sẽ không có phần của ngươi!
Tạ Đông Quân nhận chiếc bánh mỳ, nhỏ giọng nói:
– Đê tiện…
– Ngươi nói cái gì?
– Không…
Bộc Dương Tuyên Cầu biết rõ, nếu y xuất chinh thì Tạ Đông Quân nhất định không có khả năng ngồi ở Tĩnh Tâm điện chờ y trở về. Thể nào hắn cũng phải theo đi, nên giờ y mới lấy việc đó ra uy hiếp hắn.
Nhược điểm này đã bị Bộc Dương Tuyên Cầu nắm được, nhất định Tạ Đông Quân phải nghe theo lời y mới xong. Tạ Đông Quân nhìn nhìn chiếc bánh mì to tướng, to còn hơn cái mặt mình, thở dài thật sâu một hơi.
Một cái lớn thế này, đủ để hắn ăn đến tối ấy chứ…
___
Lúc chiều, Tạ Đông Quân cùng Bộc Dương Tuyên Cầu đi một chuyến tới ngự thư phòng nhưng lại chẳng thấy ai. Hỏi tỳ nữ hầu hạ Bộc Dương Ngự Thiên thì được biết hắn đang ở chòi nghỉ mát.
Sau khi hai người tới chòi nghỉ mát, Bộc Dương Ngự Thiên nhìn thấy bọn hắn mà không có vẻ kinh ngạc:
– A, các ngươi tới rồi? Ngồi đi.
Bộc Dương Tuyên Cầu ngồi đối diện với Bộc Dương Ngự Thiên, còn Tạ Đông Quân lại câu nệ đứng ở phía sau Bộc Dương Tuyên Cầu.
Tuy rằng Bộc Dương Ngự Thiên chưa từng động tới hắn nhưng trực giác mách bảo rằng, người này thực không dễ đối phó. Tốt nhất, hắn nên duy trì một khoảng cách nhất định.
– Tạ Mãn cũng ngồi đi, không cần khách khí! – Bộc Dương Ngự Thiên tuy ngoài miệng cười nói nhưng trong ngữ khí lại không có chút ý cười.
– Tạ hoàng thượng. Nô tài đứng là được rồi ạ!
Nghe hắn nói thế, Bộc Dương Ngự Thiên cũng không đề nghị nữa mà quay sang nói chuyện với Bộc Dương Tuyên Cầu:
– Bỗng dưng tìm riêng trẫm là có chuyện gì sao?
– Nghe nói gần đây hoàng thượng muốn xuất binh, chinh phạt bọn sơn tặc phía Tây Cương?
– Tin tức của đệ đúng là rất linh thông. Đúng là có ý định như vậy. Gần đây sơn tặc hoành hành ngang ngược, dân chúng chịu không nổi sự quấy nhiễu này. Vì để yên ổn lòng dân, nhất định phải xuất binh chinh phạt.
– Vậy xin hoàng thượng cho thần cùng tùy quân xuất chinh! Cho dù làm một tiểu binh thì thần cũng nguyện ý!
Bộc Dương Ngự Thiên thấy lời Bộc Dương Tuyên Cầu, mày Bộc Dương Ngự Thiên lập tức nhíu lại.
– Chuyện đùa! Việc binh gia sao có thể đem ra làm trò diễn? Ngươi đường đường là Cầu vương gia, sao có thể tùy tiện tham dự quân binh! Làm như vậy chẳng phải sẽ làm thanh danh của ngươi bị ảnh hưởng, lại còn quấy nhiễu lòng quân!
– Hoàng thượng không tin năng lực của thần sao? Lý tướng quân nói, năng lực của thần đã có thể so sánh với một trung tướng rồi!
Lý Kinh đã chết bệnh từng nói, lão đã không còn gì để chỉ dạy Bộc Dương Tuyên Cầu nữa. Bởi thế, mấy năm trước khi mất, ông đã xin thôi chức võ sư của Bộc Dương Tuyên Cầu.
– Không phải trẫm không tin tưởng năng lực của ngươi, chỉ là…
– Cầu người, hoàng thượng! Đây là thỉnh cầu cả đời của thần, mong người cho thần được thử sức mình. Để xem năng lực của thần trong việc binh gia phát huy tới mức nào!
Lời nói của Bộc Dương Tuyên Cầu rất kích động, chỉ kém không quỳ lạy trên đất. Nhưng y còn chưa quỳ thì Tạ Đông Quân đã tranh quỳ trước.
– Hoàng thượng, nô tài cũng cầu người! Cầu ngươi để cho điện hạ được thử sức mình!
Bộc Dương Ngự Thiên kinh ngạc nhìn đỉnh đầu Tạ Đông Quân. Bộc Dương Tuyên Cầu cũng làm một bộ dáng tương tự như vậy.
Trầm mặc duy trì vài phút, cuối cùng Bộc Dương Ngự Thiên cũng mở miệng:
– Nếu ngay cả Tiểu Mãn Tử cũng quỳ lạy, Tuyên Cầu đệ cũng đã cầu trẫm như thế…. Được, trẫm đồng ý cho đệ đi. Nhưng không thể làm một tiểu binh, vậy sẽ ủy khuất cho đệ. Liền sắp xếp làm trung tướng đi, ta sẽ để Trần Chấn Uy an bài.
Trần Chấn Uy trong miệng Bộc Dương Ngự Thiên chính là vị tướng quân dưới trướng Lý Kính.
– Đa tạ hoàng huynh!
– Đa tạ hoàng thượng!
Nghe Bộc Dương Ngự Thiên đồng ý, hai người rất vui vẻ, miệng không ngừng cảm tạ.
Nhưng trong lòng Tạ Đông Quân vẫn còn chút oán hận: Bộc Dương Ngự Thiên nói như vậy, chỉ là ban ơn lấy lòng bọn hắn. Đến lúc đó, nếu hắn có yêu cầu chuyện gì thì e là sẽ bị cự tuyệt nha… Đã vậy, thừa dịp này yêu cầu nhiều một chút đi!
– Hoàng thượng! Nô tài cũng xin được theo tùy quân xuất phát! Nô tài nhất định phải luôn bên cạnh hầu hạ điện hạ mới được! – nhìn vẻ mặt trung thành và tận tâm của Tạ Đông Quân, Bộc Dương Tuyên Cầu ngoài mặt không có biểu cảm gì nhưng trong lòng đã nổi da gà da cóc rồi.
Tạ Đông Quân là loại người, nếu trời có sập xuống thì nhất định hắn sẽ chạy trước. Bộc Dương Tuyên Cầu cũng chẳng mong mỏi gì được nhờ vả vào loại người này!
– Chuẩn!
Lần này, Bộc Dương Ngự Thiên hào sảng đồng ý rồi phất phất tay, xoay người tiếp tục cho chim ăn.
Bộc Dương Tuyên Cầu và Tạ Đông Quân nhìn nhau, trong mắt đều là vui mừng như điên.
Sáng sớm, Tạ Đông Quân đang còn chìm trong mộng đẹp liền bị ánh nắng mặt trời rực rỡ buộc phải mở mắt.
– Ưm… – hàng mi cong dài khẽ chớp chớp vài cái, song người nằm đó hình như vẫn không có ý định rời giường.
Vật lộn một hồi với cơn ngủ, cuối cùng Tạ Đông Quân vẫn phải chịu phận bất hạnh, rời giường.
Tư thế ngủ của hắn cũng không đẹp mắt cho lắm, lúc ngồi lên khiến vạt áo trượt từ bả vai xuống, để lộ mảng da thịt trắng nõn nà.
Cuộc sống của Tạ Đông Quân trong những năm gần đây có thể coi là sung sướng. Hầu hạ bên cạnh Bộc Dương Tuyên Cầu khiến hắn ngày càng nhàn nhã, ăn cái gì cũng ngon hơn. Thân thể gầy yếu, suy dinh dưỡng lúc trước đã biến mất, chẳng những sắc mặt hồng nhuận lên mà mái tóc khô rối như rơm rạ kia cũng mềm mượt như tơ lụa vậy.
Cơ thể mười chín tuổi của hắn phát triển rất hoàn hảo, chỉ có một vấn đề nhỏ.. Hình như vì không có hormone kích thích nên trên người hắn không có lấy chút lông nào, ngay cả giọng nói cũng trong trẻo, non mịn như hồi còn bé.
Đôi mắt to tròn giờ đã hẹp dài, chính xác thì đó là một đôi mắt phượng xinh đẹp. Cái mũi cao thẳng, đôi môi mỏng hồng hào… Diện mạo của Tạ Đông Quân kiếp này giống hệt kiếp trước, nhưng thêm vài phần thanh tú và chững chạc.
Xem ra cuộc sống thay đổi cũng đã ảnh hưởng không nhỏ tới vẻ bề ngoài.
Bộc Dương Tuyên Cầu thường nói, mấy năm gần đây Tạ Đông Quân được chăm sóc còn hơn cả y, chỉ cần nhìn cái mặt là biết.
Nhưng nếu ai nói Tạ Đông Quân xinh đẹp thì hắn nhất định sẽ nổi trận lôi đình nha. Tuổi càng ngày càng lớn, Tạ Đông Quân lại càng để ý tới vẻ bề ngoài không đủ mạnh mẽ của mình.
Mỗi động tác giơ chân nhấc tay của hắn thường lộ ra một thứ cảm giác dễ thương, khiến người khác nhịn không được cảm thấy hắn có một thứ khí dịu dàng, đáng yêu.
Tùy tiện búi mái tóc dài lại rồi qua loa rửa mặt xong, Tạ Đông Quân cầm chiếc khăn đi ra khỏi phòng.
– Cuối cùng ngươi cũng tỉnh.
Mới bước ra khỏi cửa, giọng nói của Bộc Dương Tuyên Cầu đã vang lên. Lúc này y đang cầm một thanh kiếm đứng bên trong viện, rõ ràng là vừa mới luyện tập xong. Thấy Tạ Đông Quân đi tới, y bước lên nhận lấy chiếc khăn lau mồ hôi.
– Một thị nhân còn dậy muộn hơn cả chủ nhân, ta xem ra chỉ có một mình ngươi thôi! – tra kiếm vào trong vỏ, Bộc Dương Tuyên Cầu cầm chén trà lạnh uống một hơi cạn sạch.
Cho dù bị cười nhạo thì Tạ Đông Quân vẫn làm một bộ không thèm để ý, ngược lại còn đáp lễ:
– Ai bảo ông chủ của ta không giống với những ông chủ khác cứ thế ngủ thẳng tới lúc mặt trời lên cao mới dậy. Đúng là một lão nhân, cứ mỗi ngày đến giờ mão là ngủ không được.
– Ba hoa.
Bộc Dương Tuyên Cầu cười nói, tuyệt không so đo chuyện Tạ Đông Quân không biết trên dưới, lớn nhỏ.
– Rõ ràng trước kia ngươi rất lễ độ, cung kính với ta. Tại sao tuổi càng nhiều thì thái độ của ngươi đối với ta lại càng tùy tiện hả?
Tạ Đông Quân hừ một tiếng:
– Trước kia là do ta sợ địch ý của ngài đối với ta quá sâu, sẽ tìm ta để gây sự. Cho nên ta mới cố ý lấy lòng ngài nha.
Nghe hắn nói thế, Bộc Dương Tuyên Cầu cười khổ một tiếng:
– Vậy tại sao bây giờ không sợ ta kiếm cơ hội xử phạt ngươi?
– Đã ở cùng nhau nhiều năm như thế, ngài mới không…. Ngài không thể nào? – nói đến vế sau, ngữ khí của Tạ Đông Quân đã biến thành câu nghi vấn. Tạ Đông Quân cẩn thận quan sát biểu cảm của Bộc Dương Tuyên Cầu để xem y nói thật hay đùa.
Cuối cùng hắn đọc được một chút tin tức từ ý cười trên mặt Bộc Dương Tuyên Cầu: Câu nói vừa nay chỉ là muốn dọa hắn mà thôi!
Nụ cười trên mặt Bộc Dương Tuyên Cầu khiến Tạ Đông Quân nhịn không được cơn giận trong bụng. Hắn nắm tay lại, dùng sức đấm mạnh vào lồng ngực cường tráng, cứng rắn của Bộc Dương Tuyên Cầu để trút căm phẫn.
Dáng người cường tráng của Bộc Dương Tuyên Cầu cũng là một trong những lý do khiến Tạ Đông Quân khó chịu. Vì quanh năm luyện võ nên vóc dáng cơ thể Bộc Dương Tuyên Cầu thực sự khiến người ta nhìn mà chảy nước miếng. Điều này đồng thời làm Tạ Đông Quân thêm hâm mộ. Mặc kệ hắn có lao động, tập luyện thế nào thì cơ thể vẫn chẳng thấy chút cơ bắp nào. Bởi vậy, dáng người tuyệt đẹp của Bộc Dương Tuyên Cầu kia chính là mục tiêu khiến hắn đỏ mắt mong chờ.
Vốn là một tiểu vương gia thịt nộn, được nuông chiều từ bé, trải qua vài năm huấn luyện khiến khuôn mặt mượt mà đã trở nên góc cạnh, hàng mày rậm khí khái anh hùng trùm lên đôi mắt thâm thúy, chiếc mũi cao thẳng hãnh diện. Nhìn diện mạo này của Bộc Dương Tuyên Cầu, Tạ Đông Quân nhiều lần hoài nghi chẳng lẽ y có lai dòng máu nước ngoài.
Mặc dù là một thiếu niên anh tuấn nhưng Tạ Đông Quân vẫn không thể nhìn thuận mắt. Ai bảo diện mạo Bộc Dương Tuyên Cầu so với hắn còn nam tính hơn chứ?
Tạ Đông Quân không phục, ngẩng cao đầu nhìn Bộc Dương Tuyên Cầu.
Người này rõ ràng nhỏ hơn hắn hai tuổi, thế mà mới mười bảy tuổi đã trổ mã cao to khiến Tạ Đông Quân hắn không thể không ngẩng đầu nhìn y.
– Đừng có đứng gần như thế! Ngươi cúi đầu không ngại mệt nhưng ta thì ngẩng cổ muốn gãy luôn rồi!
Bộc Dương Tuyên Cầu cười cười, song vẫn không có ý lui bước. Y hoàn toàn không thèm để ý tới cái vẻ giận chó đánh mèo khó hiểu của Tạ Đông Quân.
Xem ra, vài năm trôi qua đã khiến tâm tính của Tạ Đông Quân thành thục hơn chút ít. Nếu so sánh thế này thì thực không đoán được, rốt cuộc thì ai mới nhiều tuổi hơn ai.
Ý thức được cái ý nghĩ ngây thơ kia, Tạ Đông Quân giận dỗi xoay người:
– Ta đi xem đồ ăn sáng chuẩn bị tốt không!
– Nghe nói gần đây phía Tây Cương có sơn tặc hoành hành nghiêm trọng, Hoàng thượng có ý muốn ra quân chinh phạt.
Lúc dùng bữa sáng, Bộc Dương Tuyên Cầu làm như lơ đãng nhắc tới.
– Ờ! – Tạ Đông Quân nhận chiếc bát Bộc Dương Tuyên Cầu đưa, múc đầy một chén sữa đậu nành còn nóng hôi hổi.
– Điện hạ muốn dẫn quân xuất chinh sao?
– Ta còn chưa có năng lực đó, bản thân ta tự hiểu được. Ta nghĩ muốn thương lượng với hoàng thượng, mong hắn cho ta được gia nhập vào đội quân xuất chinh. Cho dù là một bộ binh cũng được.
Bộc Dương Tuyên Cầu vừa nói vừa cầm một chiếc bánh mì nóng lên, cắn nhanh ba miếng đã ngốn cả vào miệng. Theo độ tuổi lớn dần, sức ăn của Bộc Dương Tuyên Cầu chỉ tăng không giảm. Một buổi ăn sáng đơn giản cũng phải ăn sạch năm chiếc bánh mỳ mới đủ.
Tạ Đông Quân chỉ đứng bên nhìn cũng cảm thấy bụng mình khó chịu không tiếp nhận nổi.
– Để điện hạ làm bộ binh hả? Vậy chỉ sợ chẳng ai dám cưỡi ngựa đâu. – Tạ Đông Quân cười nói, một tay tiếp nhận lô bánh mỳ mới do Hồng Ngọc mang lên.
– Đúng rồi, ngươi có ăn sáng không đó?
Bình thường, Tạ Đông Quân và Hồng Ngọc đã dùng qua bữa sáng trước khi Bộc Dương Tuyên Cầu rời giường rồi mới bắt đầu công việc. Nhưng Tạ Đông Quân vẫn còn tiếp diễn cái thói quen xấu từ kiếp trước, so với ăn cơm thì hắn thích được ngủ hơn. Bởi thế, Bộc Dương Tuyên Cầu cũng chẳng để ý lắm, mỗi ngày hắn rời giường còn muộn hơn Bộc Dương Tuyên Cầu.
Vậy nên, hắn thường bỏ bữa sáng; mà hai bữa còn lại cũng thường ăn kiêng này nọ. Sau khi Bộc Dương Tuyên Cầu phát hiện chuyện đó, mỗi ngày y đều giám sát việc ăn uống của Tạ Đông Quân.
Sau một hồi im ắng, Tạ Đông Quân cố gắng thay đổi đề tài:
– Điện … điện hạ, nếu muốn đi tìm hoàng thượng thương lượng thì nhớ phải dẫn nô tài theo với. Có lẽ nô tài sẽ giúp được ngài thuyết phục hoàng thượng nha!
– Đừng có nói lảng sang chuyện khác! Vả lại, ngươi sớm đã không biết tới hai chữ nô tài, hiện tại có muốn sửa miệng nịnh nọt cũng đã không còn kịp rồi. – Bộc Dương Tuyên Cầu vừa nói vừa dùng khí thế không cho phép lằng nhằng, cầm một chiếc bánh mỳ hãy còn tỏa khói đưa cho hắn.
– Ăn nó cho bằng hết, nếu không đến lúc ta xin được cơ hội xuất chinh sẽ không có phần của ngươi!
Tạ Đông Quân nhận chiếc bánh mỳ, nhỏ giọng nói:
– Đê tiện…
– Ngươi nói cái gì?
– Không…
Bộc Dương Tuyên Cầu biết rõ, nếu y xuất chinh thì Tạ Đông Quân nhất định không có khả năng ngồi ở Tĩnh Tâm điện chờ y trở về. Thể nào hắn cũng phải theo đi, nên giờ y mới lấy việc đó ra uy hiếp hắn.
Nhược điểm này đã bị Bộc Dương Tuyên Cầu nắm được, nhất định Tạ Đông Quân phải nghe theo lời y mới xong. Tạ Đông Quân nhìn nhìn chiếc bánh mì to tướng, to còn hơn cái mặt mình, thở dài thật sâu một hơi.
Một cái lớn thế này, đủ để hắn ăn đến tối ấy chứ…
___
Lúc chiều, Tạ Đông Quân cùng Bộc Dương Tuyên Cầu đi một chuyến tới ngự thư phòng nhưng lại chẳng thấy ai. Hỏi tỳ nữ hầu hạ Bộc Dương Ngự Thiên thì được biết hắn đang ở chòi nghỉ mát.
Sau khi hai người tới chòi nghỉ mát, Bộc Dương Ngự Thiên nhìn thấy bọn hắn mà không có vẻ kinh ngạc:
– A, các ngươi tới rồi? Ngồi đi.
Bộc Dương Tuyên Cầu ngồi đối diện với Bộc Dương Ngự Thiên, còn Tạ Đông Quân lại câu nệ đứng ở phía sau Bộc Dương Tuyên Cầu.
Tuy rằng Bộc Dương Ngự Thiên chưa từng động tới hắn nhưng trực giác mách bảo rằng, người này thực không dễ đối phó. Tốt nhất, hắn nên duy trì một khoảng cách nhất định.
– Tạ Mãn cũng ngồi đi, không cần khách khí! – Bộc Dương Ngự Thiên tuy ngoài miệng cười nói nhưng trong ngữ khí lại không có chút ý cười.
– Tạ hoàng thượng. Nô tài đứng là được rồi ạ!
Nghe hắn nói thế, Bộc Dương Ngự Thiên cũng không đề nghị nữa mà quay sang nói chuyện với Bộc Dương Tuyên Cầu:
– Bỗng dưng tìm riêng trẫm là có chuyện gì sao?
– Nghe nói gần đây hoàng thượng muốn xuất binh, chinh phạt bọn sơn tặc phía Tây Cương?
– Tin tức của đệ đúng là rất linh thông. Đúng là có ý định như vậy. Gần đây sơn tặc hoành hành ngang ngược, dân chúng chịu không nổi sự quấy nhiễu này. Vì để yên ổn lòng dân, nhất định phải xuất binh chinh phạt.
– Vậy xin hoàng thượng cho thần cùng tùy quân xuất chinh! Cho dù làm một tiểu binh thì thần cũng nguyện ý!
Bộc Dương Ngự Thiên thấy lời Bộc Dương Tuyên Cầu, mày Bộc Dương Ngự Thiên lập tức nhíu lại.
– Chuyện đùa! Việc binh gia sao có thể đem ra làm trò diễn? Ngươi đường đường là Cầu vương gia, sao có thể tùy tiện tham dự quân binh! Làm như vậy chẳng phải sẽ làm thanh danh của ngươi bị ảnh hưởng, lại còn quấy nhiễu lòng quân!
– Hoàng thượng không tin năng lực của thần sao? Lý tướng quân nói, năng lực của thần đã có thể so sánh với một trung tướng rồi!
Lý Kinh đã chết bệnh từng nói, lão đã không còn gì để chỉ dạy Bộc Dương Tuyên Cầu nữa. Bởi thế, mấy năm trước khi mất, ông đã xin thôi chức võ sư của Bộc Dương Tuyên Cầu.
– Không phải trẫm không tin tưởng năng lực của ngươi, chỉ là…
– Cầu người, hoàng thượng! Đây là thỉnh cầu cả đời của thần, mong người cho thần được thử sức mình. Để xem năng lực của thần trong việc binh gia phát huy tới mức nào!
Lời nói của Bộc Dương Tuyên Cầu rất kích động, chỉ kém không quỳ lạy trên đất. Nhưng y còn chưa quỳ thì Tạ Đông Quân đã tranh quỳ trước.
– Hoàng thượng, nô tài cũng cầu người! Cầu ngươi để cho điện hạ được thử sức mình!
Bộc Dương Ngự Thiên kinh ngạc nhìn đỉnh đầu Tạ Đông Quân. Bộc Dương Tuyên Cầu cũng làm một bộ dáng tương tự như vậy.
Trầm mặc duy trì vài phút, cuối cùng Bộc Dương Ngự Thiên cũng mở miệng:
– Nếu ngay cả Tiểu Mãn Tử cũng quỳ lạy, Tuyên Cầu đệ cũng đã cầu trẫm như thế…. Được, trẫm đồng ý cho đệ đi. Nhưng không thể làm một tiểu binh, vậy sẽ ủy khuất cho đệ. Liền sắp xếp làm trung tướng đi, ta sẽ để Trần Chấn Uy an bài.
Trần Chấn Uy trong miệng Bộc Dương Ngự Thiên chính là vị tướng quân dưới trướng Lý Kính.
– Đa tạ hoàng huynh!
– Đa tạ hoàng thượng!
Nghe Bộc Dương Ngự Thiên đồng ý, hai người rất vui vẻ, miệng không ngừng cảm tạ.
Nhưng trong lòng Tạ Đông Quân vẫn còn chút oán hận: Bộc Dương Ngự Thiên nói như vậy, chỉ là ban ơn lấy lòng bọn hắn. Đến lúc đó, nếu hắn có yêu cầu chuyện gì thì e là sẽ bị cự tuyệt nha… Đã vậy, thừa dịp này yêu cầu nhiều một chút đi!
– Hoàng thượng! Nô tài cũng xin được theo tùy quân xuất phát! Nô tài nhất định phải luôn bên cạnh hầu hạ điện hạ mới được! – nhìn vẻ mặt trung thành và tận tâm của Tạ Đông Quân, Bộc Dương Tuyên Cầu ngoài mặt không có biểu cảm gì nhưng trong lòng đã nổi da gà da cóc rồi.
Tạ Đông Quân là loại người, nếu trời có sập xuống thì nhất định hắn sẽ chạy trước. Bộc Dương Tuyên Cầu cũng chẳng mong mỏi gì được nhờ vả vào loại người này!
– Chuẩn!
Lần này, Bộc Dương Ngự Thiên hào sảng đồng ý rồi phất phất tay, xoay người tiếp tục cho chim ăn.
Bộc Dương Tuyên Cầu và Tạ Đông Quân nhìn nhau, trong mắt đều là vui mừng như điên.
Tác giả :
Thượng Quan Thần