Xuyên Việt Biến Thành Thái Giám
Chương 16-2
– Nói mau! Tại sao người lại mưu hại điện hạ?
Hiện tại, tay chân Tạ Đông Quân đều bị xích sắt trói lại, cả người dán chặt vào tường. Hắn ngẩng đầu nhìn người trước mặt mình cùng chiếc roi trên tay gã.
Xem ra người này thực biến thái, hắn mới đến đây cùng lắm là nửa giờ thế mà trên người đã chi chít vết roi đánh. Tạ Đông Quân thậm chí đau đến bất tỉnh rồi lại bị xối nước lạnh buộc phải tỉnh lại.
– Ta đã nói rồi, ta không có hạ độc…
Hơi lạnh như băng xâm nhập vào xương tủy khiến Tạ Đông Quân run không ngừng, đồng thời cũng khiến hắn duy trì được tỉnh táo.
Không biết Bộc Dương Tuyên Cầu đã kết thúc việc lâm triều chưa, nhanh phát hiện ra hắn đã bị bắt tới chỗ này; bằng không hắn thật không biết chính mình có thể chống đỡ được bao lâu nữa.
– Còn dám nói dối! – tên cai ngục hét lớn một tiếng, cay roi lại vút lên lưng Tạ Đông Quân.
– A…. – cố nén nhịn đau đớn, Tạ Đông Quân không cẩn thận cắn trúng đầu lưỡi, máu tươi lập tức chảy ra theo khóe miệng đang mím chặt vô lực của hắn.
A, nhưng mà….
Nếu Bộc Dương Tuyên Cầu chứng kiến bộ dạng này của hắn, chỉ sợ lại giống với lần đó… Tạ Đông Quân tự hỏi mình có nên cảnh báo trước cho người này một tiếng không? Nhưng cuối cùng vẫn đánh mất ý niệm này trong đầu.
Dù sao thì gã cũng đánh mình thành như vậy, để cho gã chịu một chút đau khổ cũng không tính là quá phận nhỉ?
Nghĩ đến đó, Tạ Đông Quân nhịn không được nở nụ cười. Đáng tiếc, động tác này của hắn càng chọc giân tên cai ngục kia.
– Cười! Ta cho ngươi cười!
Roi giơ lên cao, Tạ Đông Quân nhắm chặt mắt chờ đợi cơn đau như lửa nóng buông xuống lưng mình; nhưng thật lâu sau vẫn không thấy nên hắn mở mắt nhìn thử.
Chỉ thấy … Bộc Dương Tuyên Cầu không biết đi vào địa lao từ lúc nào, một tay y bắt lấy cổ tay lên cai ngục đang giơ lên cao, cả người tràn ngập lệ khí, còn đôi mắt thì như phun ra lửa.
– A……. Hoàng… hoàng thượng…
Thấy Bộc Dương Tuyên Cầu dùng ánh mắt này nhìn mình, tên cai ngục sợ tới mức tiểu cả ra quần. Bộc Dương Tuyên Cầu liền vung tay ném, gã bay ra xa rơi phịch xuống đất.
Bộc Dương Tuyên Cầu không hề nhìn tới gã mà chỉ quan tâm Tạ Đông Quân đang bị trói đằng kia.
– Đông Quân! Ngươi không sao… – giọng nói của Bộc Dương Tuyên Cầu nghẹn lại trong yết hầu, bởi vì y nhìn thấy ngực và bụng Tạ Đông Quân chỗ nào cũng bị thương, khi y nâng mặt hắn lên còn thấy máu vương bên khóe miệng.
Tạ Đông Quân cơ hồ có thể nghe thấy tiếng đứt phựt của lý trí của Bộc Dương Tuyên Cầu. Gương mặt tuấn tú của Bộc Dương Tuyên Cầu chốc chốc hóa âm trầm, xoay người lập tức túm lấy cổ tên cai ngục, nhấc bổng gã lên không trung.
– Lá gan ngươi thật lớn…. Dám làm như vậy với hắn…
– Ư…. Hoàng …. Hoàng thượng tha … mạng …. – cai ngục không thể nói được một tiếng, mặt tái đi, hai chân lắc qua lắc lại. Tạ Đông Quân có thể thấy bọt nước từ trong ống quần gã rớt trên nền đất. Tên này lại có thể bị Bộc Dương Tuyên Cầu dọa sợ tới mức không khống chế được.
Tay Bộc Dương Tuyên Cầu hơi dùng sức, gã cai ngục lại bị ném tới một bên, đầu đập vào tường phía sau, cả người mềm nhũn trượt xuống, cũng không biết đã chết chưa.
Tạ Đông Quân sau khi được mở trói thì cả người chẳng còn lấy chút khí sức thiếu chút nữa té trên mặt đất; may mà Bộc Dương Tuyên Cầu vội đỡ được hắn.
– Thực xin lỗi, ta đã tới chậm…. – Bộc Dương Tuyên Cầu rất hối hận, nhất là khi thấy vết thương chóc da trầy thịt trên lưng Tạ Đông Quân, y lại càng hận không thể đem hết đám thần tử khi nãy can ngăn mình ra mà đánh cho mấy trận roi.
– Ngươi tin tưởng ta chứ? Không phải ta hạ độc…. – Tạ Đông Quân nói, bởi vì thần kinh nãy giờ căng thẳng được giải phóng nên lập tức trước mắt hắn tối đen.. rồi bất tỉnh.
– Đương nhiên rồi, không tin ngươi thì ta còn biết tin ai đây? – biết rõ Tạ Đông Quân không nghe thấy nhưng Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn trả lời, giọng nói mềm nhẹ khiến mũi người ta cay cay chua chua.
– Chúng ta nhanh ra khỏi nơi này. Về nhà thôi, về nhà rồi ngự y sẽ chữa khỏi cho ngươi…
Bộc Dương Tuyên Cầu ôm Tạ Đông Quân vào lòng, cẩn thận không đụng tới vết thương của hắn rồi tiến thẳng về phía Tĩnh Tâm điện. Dọc đường đi, bộ dáng bị thương của Tạ Đông Quân và vẻ mặt của Bộc Dương Tuyên Cầu làm kinh hách không ít người.
Vừa trở lại Tĩnh Tâm điện đã thấu Duyên Duyên đứng ở cửa nhìn xung quanh. Vừa thấy Bộc Dương Tuyên Cầu cùng Tạ Đông Quân quay về, nàng vội vàng tới đón rồi lại bị thương tích trên người Tạ Đông Quân dọa sợ.
– Thật quá đáng! Sao bọn hắn có thể đối xử với chủ nhân như vậy! Ta … ta muốn đi tìm bọn hắn liều mạng! – Duyên Duyên đã giận tới mất khôn, vừa nói vừa hung hăng muốn xông ra ngoài. Bộc Dương Tuyên Cầu thấy thế liền giận dữ quát, ngăn nàng lại.
– còn muốn liều mạng cái gì nữa! Ngươi còn không mau đi gọi ngự y tới!
– a …. Dạ, Dạ! – Duyên Duyên giật mình, cuối cùng cũng khôi phục lại từ trong kích động, nhanh chóng phóng đi tìm ngự y. Còn Bộc Dương Tuyên Cầu thì trở về phòng, cẩn trọng đem Tạ Đông Quân đặt xuống giường.
Vốn định giúp Tạ Đông Quân cởi đồ nhưng vì roi đánh qua lớp quần áo, da thịt bị bong dính chặt cùng vải thô, thậm chí còn lẫn vào cả vết thương. Cánh tay Bộc Dương Tuyên Cầu giơ lên nhưng chần chờ, không dám làm mạnh mà chỉ dám kéo quần áo xuống dưới.
Tạ Đông Quân vẫn chưa có tỉnh lại, nhưng thoạt nhìn ngủ không mấy yên ổn. Mày hắn cau chặt lại, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra trên trán, rất nhanh làm ướt đẫm gối đầu.
Ngay tại lúc Bộc Dương Tuyên Cầu không biết phải làm sao thì Duyên Duyên thở hồng hộc lôi kéo ngự y đến. Vị ngự y tuổi đã già lại bị kéo chạy thục mạng như vậy nên sắc mặt so với Tạ Đông Quân còn khó coi hơn.
Nhưng Bộc Dương Tuyên Cầu đâu có thèm để ý nhiều như vậy, y lập tức túm cổ áo ngự y kéo tới bên giường.
– Nhanh giúp hắn nhìn xem thế nào!
Ngự y vất vả lắm mới mở to mắt được thì liền bị cảnh trước mặt dọa nhảy dựng lên.
– Này … Đây là…. – người này sao lại xui xẻo như thế? Không phải bị đao đâm thì lại bị quất roi… Hai người này buổi tối đều thích đùa mấy trò vậy sao?
Hiển nhiên là, lão ngự y đã hiểu lầm to.
Nhưng ngự y vốn không phải là kẻ lắm miệng, lão kêu người mang tới một chậu nước rồi tẩm ướt khăn sạch,nhẹ nhàng thấm vết máu khô cứng rồi cẩn thận lấy từng mảnh quần áo dính trên vết thương ra.
– Vết thương trước tiên phải tiêu độc, sau mới có thể rịt thuốc, sẽ đau đớn đó… – ngự y nói, một bên đem chất lỏng màu xanh biếc đặt bên vết thương. Tạ Đông Quân kêu thảm một tiếng, bị cơn đau đánh tỉnh.
– Đau….
Tạ Đông Quân đau tới trắng bệch cả mặt mày, hai hàm răng dùng sức cắn chặt miếng vải được Bộc Dương Tuyên Cầu nhét vào miệng từ trước, hai tay nắm chặt chăn bông dưới người.
– Nhẫn nại một chút, rất nhanh sẽ tốt thôi. – Bộc Dương Tuyên Cầu ngoại trừ đau lòng thì cái gì cũng không làm được; đành đứng bên nhẹ giọng an ủi hắn.
Sau khi rửa sạch vết thương, ngự y lại lấy ra một bình thuốc, đem bột thuốc bên trong rắc lên miệng vết thương. Có lẽ vì vừa trải qua một trận đau đớn nên Tạ Đông Quân đã sớm mất cảm giác nên cũng không có phản ứng gì.
Rắc thuốc, băng bó vết thương cẩn thận rồi tiếp tục xử lý vết thương trên đầu lưỡi Tạ Đông Quân, ngự y viết thêm đơn thuốc, dặn dò trong một tháng không thể xuống giường, phải nằm sấp ngủ để tránh đụng tới vết thương. Làm xong mọi việc, ngự y đành kéo cái thân mình tàn tạ rời đi.
Duyên Duyên đi ra ngoài bốc thuốc, lưu lại hai người kia trong phòng. Bộc Dương Tuyên Cầu giúp lau mồ hôi trên mặt Tạ Đông Quân, vẻ mặt đang tự trách.
– Thật xin lỗi … Nếu ta tới sớm một chút thì ngươi không cần phải chịu đau đớn như vậy…
– Việc này không phải lỗi tại ngươi mà… Nhưng ngươi cứ vậy đem ta từ đại lao ra, sẽ không bị trách cứ chứ? – vì đầu lưỡi bị thương sưng phồng lên nên Tạ Đông Quân nói chuyện khá khó khăn song lời lẽ vẫn rõ ràng.
Tuy thấy may mắn vì Bộc Dương Tuyên Cầu tới cứu mình nhưng Tạ Đông Quân vẫn lo lắng Bộc Dương Tuyên Cầu làm như vậy liệu có bị các đại thần trách móc hay không? Thực hiển nhiên, bản thân Tạ Đông Quân so với Bộc Dương Tuyên Cầu còn lo lắng cho thanh danh của y hơn.
– Ngươi không cần lo lắng chuyện đó, ngươi chỉ cần an tâm dưỡng thương thì tốt rồi. Ta sẽ tìm ra thủ phạm, như vậy thì ngươi sẽ được rửa sạch oan khuất.
– Ừm!…
Miễn cưỡng nở một nụ cười để Bộc Dương Tuyên Cầu không thêm lo lắng, nhưng trong đầu Tạ Đông Quân đang thầm hỏi.
Có người muốn giá họa cho mình, nhất định là có mục đích gì đó…
Kỳ thực, không cần nghĩ hắn cũng sớm biết, chuyện này tám chín phần là do nhóm tần phi làm.
Chuyện Bộc Dương Tuyên Cầu chung tình với Tạ Đông Quân ở trong hoàng cung cũng không còn là bí mật. Nhất là sau khi có thêm sự tồn tại của Bộc Dương Ứng Khế, vấn đề con nối dõi của Bộc Dương Tuyên Cầu liền được giải quết và y cũng có thể quang minh chính đại không đi lâm hạnh các phi tử kia.
Trong khi đó, quan hệ giữa Tạ Đông Quân và Bộc Dương Ứng Khế đặc biệt tốt, chuyện như vậy làm giá trị của Tạ Đông Quân cao thêm vài phần.
Thế nên, chỉ cần tìm được một cơ hội hạ độc Bộc Dương Ứng Khế, sau đó giá họa cho Tạ Đông Quân; chẳng những thu dọn được người kế thừa duy nhất mà còn làm cho Tạ Đông Quân vĩnh viễn biến mất. Theo đó, Bộc Dương Tuyên Cầu cũng sẽ vì không có người thừa kế mà không thể không lâm hạnh các nàng.
Đây đúng là phương pháp hữu hiệu, một mũi tên trúng ba con chim. Tạ Đông Quân bất giác thấy bội phục người đã nghĩ ra kế sách này.
Có điều… Chuyện này nhắc nhở Tạ Đông Quân một chuyện khác vô cùng quan trọng, một sự thực mà bấy lâu nay hắn cố ý xem nhẹ — đó là chuyện con nối dõi và lập hậu của Bộc Dương Tuyên Cầu.
Tuy y đã có Bộc Dương Ứng Khế nhưng thân là một hoàng đế, sao chỉ có một đứa con được?
Vì để tương lại Đại Hạo tươi sáng, hoàng đế tiếp vị phải có năng lực. Nếu đem toàn bộ hy vọng đặt lên người Bộc Dương Ứng Khế thì đúng là một sự mạo hiểm quá phiêu lưu. Tựa như chuyện lần này, nếu người hạ độc nhẫn tâm thêm chút thì Bộc Dương Ứng Khế thực sự không thể qua khỏi.
Vả lại, một ngày Bộc Dương Tuyên Cầu không lập hậu thì hậu cung liền một ngày vô chủ, Đại Hạo cũng một ngày không có hoàng hậu – một mẫu nghi thiên hạ; đồng thời hình tượng của Bộc Dương Tuyên Cầu trong mắt người dân cũng sẽ bị hao tổn.
Từ trước tới nay, đều là Bộc Dương Tuyên Cầu băn khoăn tới hắn nên mới không chịu tới hậu cung. Mấy ngày nay, y nói các đại thần luôn thích làm phiền y, chắc cũng vì chuyện này.
Tạ Đông Quân đột nhiên cảm thấy sợ hãi vì cái tôi ích kỉ của mình.
Bởi vì bản thân hắn không hy vọng gì nên hắn cũng không muốn phải đối mặt. Vô tình, ý nghĩ đó của hắn đã ảnh hưởng tới Bộc Dương Tuyên Cầu.
Hắn rõ ràng đã từng thề với chính mình rằng, hắn chỉ làm những chuyện có lợi đối với Bộc Dương Tuyên Cầu, không phải ư? Tại sao lúc này hắn lại làm không được?
Kỳ thực, hắn đã biết lý do… Là vì hắn có tư tâm!
Có trời mới biết, hắn đã hy vọng biết bao về một gia đình hạnh phúc. Hiện tại, ba người là hắn, Bộc Dương Tuyên Cầu và Bộc Dương Ứng Khế tự nhiên ghép lại thành một gia đình thật đẹp… Hắn không đủ can đảm và sự ngoan tâm đi phá hư ảo tưởng tốt đẹp như vậy.
Tạ Đông Quân biết, vào một thời điểm nào đó mình sẽ phải làm cái gì đó, nhưng hắn thực sự không có đủ sự khôn ngoan và can đảm để quyết định. Hắn thương Bộc Dương Tuyên Cầu, trước tới nay y vẫn luôn làm một vật hy sinh, không ai bận tâm suy nghĩ của y rồi làm ra những chuyện tự cho là tốt. Ngay cả bản thân Tạ Đông Quân cũng thế.
Nhưng thời thế bắt buộc, hắn có cách gì khác đây?
Hắn biết, có những điều hắn không thể không nói nhưng hắn đã thương tổn Bộc Dương Tuyên Cầu một lần, hắn thật sự không muốn chứng kiến vẻ mặt thất vọng của Bộc Dương Tuyên Cầu thêm một lần nữa.
– Sao vậy, còn đau lắm sao?
– Không, không đau. Tuyệt không đau.
– Sao có thể không đau được? Bị thường thành như vậy…. Nếu đau không cần nén nhịn, nhất định phải nói cho ta biết!
Tạ Đông Quân cười cười gật đầu.
Hắn đau, sao hắn có thể không đau chứ? Nhưng … nhưng mà, nỗi đau trong lòng hắn càng sâu hơn, khiến cho hắn không còn cảm giác thấy đau đớn trên cơ thể nữa.
Sau khi ăn uống vài thứ Duyên Duyên đưa tới, Tạ Đông Quân liền nằm ngủ. Trong thuốc đã bỏ thêm vị an thần để Tạ Đông Quân không bị đau đớn làm tỉnh.
Lúc này trời đã tới, Bộc Dương Tuyên Cầu căn dặn không cho Bộc Dương Ứng Khế vào làm phiền Tạ Đông Quân rồi mới rời khỏi phòng. Y đi ra ngoài, đứng dưới ánh trăng, ho nhẹ một tiếng, lập tức một hắc y nhân xuất hiện phía sau y.
– Hạn cho ngươi trước khi lầm triều phải điều tra ra hung thủ thật sự!
Giọng nói của Bộc Dương Tuyên Cầu rất nhẹ, thậm chí không bằng tiếng gió đang lướt qua; nhưng hắc y nhân lại nghe rõ ràng từng chữ. Chỉ thấy hắc y nhân gật đầu một cái rồi vụt một tiếng biến mất theo cơn gió.
Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn nhìn lên thiên không như cũ, chỉ là ánh mắt thêm phần sát ý và lãnh khốc.
Hiện tại, tay chân Tạ Đông Quân đều bị xích sắt trói lại, cả người dán chặt vào tường. Hắn ngẩng đầu nhìn người trước mặt mình cùng chiếc roi trên tay gã.
Xem ra người này thực biến thái, hắn mới đến đây cùng lắm là nửa giờ thế mà trên người đã chi chít vết roi đánh. Tạ Đông Quân thậm chí đau đến bất tỉnh rồi lại bị xối nước lạnh buộc phải tỉnh lại.
– Ta đã nói rồi, ta không có hạ độc…
Hơi lạnh như băng xâm nhập vào xương tủy khiến Tạ Đông Quân run không ngừng, đồng thời cũng khiến hắn duy trì được tỉnh táo.
Không biết Bộc Dương Tuyên Cầu đã kết thúc việc lâm triều chưa, nhanh phát hiện ra hắn đã bị bắt tới chỗ này; bằng không hắn thật không biết chính mình có thể chống đỡ được bao lâu nữa.
– Còn dám nói dối! – tên cai ngục hét lớn một tiếng, cay roi lại vút lên lưng Tạ Đông Quân.
– A…. – cố nén nhịn đau đớn, Tạ Đông Quân không cẩn thận cắn trúng đầu lưỡi, máu tươi lập tức chảy ra theo khóe miệng đang mím chặt vô lực của hắn.
A, nhưng mà….
Nếu Bộc Dương Tuyên Cầu chứng kiến bộ dạng này của hắn, chỉ sợ lại giống với lần đó… Tạ Đông Quân tự hỏi mình có nên cảnh báo trước cho người này một tiếng không? Nhưng cuối cùng vẫn đánh mất ý niệm này trong đầu.
Dù sao thì gã cũng đánh mình thành như vậy, để cho gã chịu một chút đau khổ cũng không tính là quá phận nhỉ?
Nghĩ đến đó, Tạ Đông Quân nhịn không được nở nụ cười. Đáng tiếc, động tác này của hắn càng chọc giân tên cai ngục kia.
– Cười! Ta cho ngươi cười!
Roi giơ lên cao, Tạ Đông Quân nhắm chặt mắt chờ đợi cơn đau như lửa nóng buông xuống lưng mình; nhưng thật lâu sau vẫn không thấy nên hắn mở mắt nhìn thử.
Chỉ thấy … Bộc Dương Tuyên Cầu không biết đi vào địa lao từ lúc nào, một tay y bắt lấy cổ tay lên cai ngục đang giơ lên cao, cả người tràn ngập lệ khí, còn đôi mắt thì như phun ra lửa.
– A……. Hoàng… hoàng thượng…
Thấy Bộc Dương Tuyên Cầu dùng ánh mắt này nhìn mình, tên cai ngục sợ tới mức tiểu cả ra quần. Bộc Dương Tuyên Cầu liền vung tay ném, gã bay ra xa rơi phịch xuống đất.
Bộc Dương Tuyên Cầu không hề nhìn tới gã mà chỉ quan tâm Tạ Đông Quân đang bị trói đằng kia.
– Đông Quân! Ngươi không sao… – giọng nói của Bộc Dương Tuyên Cầu nghẹn lại trong yết hầu, bởi vì y nhìn thấy ngực và bụng Tạ Đông Quân chỗ nào cũng bị thương, khi y nâng mặt hắn lên còn thấy máu vương bên khóe miệng.
Tạ Đông Quân cơ hồ có thể nghe thấy tiếng đứt phựt của lý trí của Bộc Dương Tuyên Cầu. Gương mặt tuấn tú của Bộc Dương Tuyên Cầu chốc chốc hóa âm trầm, xoay người lập tức túm lấy cổ tên cai ngục, nhấc bổng gã lên không trung.
– Lá gan ngươi thật lớn…. Dám làm như vậy với hắn…
– Ư…. Hoàng …. Hoàng thượng tha … mạng …. – cai ngục không thể nói được một tiếng, mặt tái đi, hai chân lắc qua lắc lại. Tạ Đông Quân có thể thấy bọt nước từ trong ống quần gã rớt trên nền đất. Tên này lại có thể bị Bộc Dương Tuyên Cầu dọa sợ tới mức không khống chế được.
Tay Bộc Dương Tuyên Cầu hơi dùng sức, gã cai ngục lại bị ném tới một bên, đầu đập vào tường phía sau, cả người mềm nhũn trượt xuống, cũng không biết đã chết chưa.
Tạ Đông Quân sau khi được mở trói thì cả người chẳng còn lấy chút khí sức thiếu chút nữa té trên mặt đất; may mà Bộc Dương Tuyên Cầu vội đỡ được hắn.
– Thực xin lỗi, ta đã tới chậm…. – Bộc Dương Tuyên Cầu rất hối hận, nhất là khi thấy vết thương chóc da trầy thịt trên lưng Tạ Đông Quân, y lại càng hận không thể đem hết đám thần tử khi nãy can ngăn mình ra mà đánh cho mấy trận roi.
– Ngươi tin tưởng ta chứ? Không phải ta hạ độc…. – Tạ Đông Quân nói, bởi vì thần kinh nãy giờ căng thẳng được giải phóng nên lập tức trước mắt hắn tối đen.. rồi bất tỉnh.
– Đương nhiên rồi, không tin ngươi thì ta còn biết tin ai đây? – biết rõ Tạ Đông Quân không nghe thấy nhưng Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn trả lời, giọng nói mềm nhẹ khiến mũi người ta cay cay chua chua.
– Chúng ta nhanh ra khỏi nơi này. Về nhà thôi, về nhà rồi ngự y sẽ chữa khỏi cho ngươi…
Bộc Dương Tuyên Cầu ôm Tạ Đông Quân vào lòng, cẩn thận không đụng tới vết thương của hắn rồi tiến thẳng về phía Tĩnh Tâm điện. Dọc đường đi, bộ dáng bị thương của Tạ Đông Quân và vẻ mặt của Bộc Dương Tuyên Cầu làm kinh hách không ít người.
Vừa trở lại Tĩnh Tâm điện đã thấu Duyên Duyên đứng ở cửa nhìn xung quanh. Vừa thấy Bộc Dương Tuyên Cầu cùng Tạ Đông Quân quay về, nàng vội vàng tới đón rồi lại bị thương tích trên người Tạ Đông Quân dọa sợ.
– Thật quá đáng! Sao bọn hắn có thể đối xử với chủ nhân như vậy! Ta … ta muốn đi tìm bọn hắn liều mạng! – Duyên Duyên đã giận tới mất khôn, vừa nói vừa hung hăng muốn xông ra ngoài. Bộc Dương Tuyên Cầu thấy thế liền giận dữ quát, ngăn nàng lại.
– còn muốn liều mạng cái gì nữa! Ngươi còn không mau đi gọi ngự y tới!
– a …. Dạ, Dạ! – Duyên Duyên giật mình, cuối cùng cũng khôi phục lại từ trong kích động, nhanh chóng phóng đi tìm ngự y. Còn Bộc Dương Tuyên Cầu thì trở về phòng, cẩn trọng đem Tạ Đông Quân đặt xuống giường.
Vốn định giúp Tạ Đông Quân cởi đồ nhưng vì roi đánh qua lớp quần áo, da thịt bị bong dính chặt cùng vải thô, thậm chí còn lẫn vào cả vết thương. Cánh tay Bộc Dương Tuyên Cầu giơ lên nhưng chần chờ, không dám làm mạnh mà chỉ dám kéo quần áo xuống dưới.
Tạ Đông Quân vẫn chưa có tỉnh lại, nhưng thoạt nhìn ngủ không mấy yên ổn. Mày hắn cau chặt lại, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra trên trán, rất nhanh làm ướt đẫm gối đầu.
Ngay tại lúc Bộc Dương Tuyên Cầu không biết phải làm sao thì Duyên Duyên thở hồng hộc lôi kéo ngự y đến. Vị ngự y tuổi đã già lại bị kéo chạy thục mạng như vậy nên sắc mặt so với Tạ Đông Quân còn khó coi hơn.
Nhưng Bộc Dương Tuyên Cầu đâu có thèm để ý nhiều như vậy, y lập tức túm cổ áo ngự y kéo tới bên giường.
– Nhanh giúp hắn nhìn xem thế nào!
Ngự y vất vả lắm mới mở to mắt được thì liền bị cảnh trước mặt dọa nhảy dựng lên.
– Này … Đây là…. – người này sao lại xui xẻo như thế? Không phải bị đao đâm thì lại bị quất roi… Hai người này buổi tối đều thích đùa mấy trò vậy sao?
Hiển nhiên là, lão ngự y đã hiểu lầm to.
Nhưng ngự y vốn không phải là kẻ lắm miệng, lão kêu người mang tới một chậu nước rồi tẩm ướt khăn sạch,nhẹ nhàng thấm vết máu khô cứng rồi cẩn thận lấy từng mảnh quần áo dính trên vết thương ra.
– Vết thương trước tiên phải tiêu độc, sau mới có thể rịt thuốc, sẽ đau đớn đó… – ngự y nói, một bên đem chất lỏng màu xanh biếc đặt bên vết thương. Tạ Đông Quân kêu thảm một tiếng, bị cơn đau đánh tỉnh.
– Đau….
Tạ Đông Quân đau tới trắng bệch cả mặt mày, hai hàm răng dùng sức cắn chặt miếng vải được Bộc Dương Tuyên Cầu nhét vào miệng từ trước, hai tay nắm chặt chăn bông dưới người.
– Nhẫn nại một chút, rất nhanh sẽ tốt thôi. – Bộc Dương Tuyên Cầu ngoại trừ đau lòng thì cái gì cũng không làm được; đành đứng bên nhẹ giọng an ủi hắn.
Sau khi rửa sạch vết thương, ngự y lại lấy ra một bình thuốc, đem bột thuốc bên trong rắc lên miệng vết thương. Có lẽ vì vừa trải qua một trận đau đớn nên Tạ Đông Quân đã sớm mất cảm giác nên cũng không có phản ứng gì.
Rắc thuốc, băng bó vết thương cẩn thận rồi tiếp tục xử lý vết thương trên đầu lưỡi Tạ Đông Quân, ngự y viết thêm đơn thuốc, dặn dò trong một tháng không thể xuống giường, phải nằm sấp ngủ để tránh đụng tới vết thương. Làm xong mọi việc, ngự y đành kéo cái thân mình tàn tạ rời đi.
Duyên Duyên đi ra ngoài bốc thuốc, lưu lại hai người kia trong phòng. Bộc Dương Tuyên Cầu giúp lau mồ hôi trên mặt Tạ Đông Quân, vẻ mặt đang tự trách.
– Thật xin lỗi … Nếu ta tới sớm một chút thì ngươi không cần phải chịu đau đớn như vậy…
– Việc này không phải lỗi tại ngươi mà… Nhưng ngươi cứ vậy đem ta từ đại lao ra, sẽ không bị trách cứ chứ? – vì đầu lưỡi bị thương sưng phồng lên nên Tạ Đông Quân nói chuyện khá khó khăn song lời lẽ vẫn rõ ràng.
Tuy thấy may mắn vì Bộc Dương Tuyên Cầu tới cứu mình nhưng Tạ Đông Quân vẫn lo lắng Bộc Dương Tuyên Cầu làm như vậy liệu có bị các đại thần trách móc hay không? Thực hiển nhiên, bản thân Tạ Đông Quân so với Bộc Dương Tuyên Cầu còn lo lắng cho thanh danh của y hơn.
– Ngươi không cần lo lắng chuyện đó, ngươi chỉ cần an tâm dưỡng thương thì tốt rồi. Ta sẽ tìm ra thủ phạm, như vậy thì ngươi sẽ được rửa sạch oan khuất.
– Ừm!…
Miễn cưỡng nở một nụ cười để Bộc Dương Tuyên Cầu không thêm lo lắng, nhưng trong đầu Tạ Đông Quân đang thầm hỏi.
Có người muốn giá họa cho mình, nhất định là có mục đích gì đó…
Kỳ thực, không cần nghĩ hắn cũng sớm biết, chuyện này tám chín phần là do nhóm tần phi làm.
Chuyện Bộc Dương Tuyên Cầu chung tình với Tạ Đông Quân ở trong hoàng cung cũng không còn là bí mật. Nhất là sau khi có thêm sự tồn tại của Bộc Dương Ứng Khế, vấn đề con nối dõi của Bộc Dương Tuyên Cầu liền được giải quết và y cũng có thể quang minh chính đại không đi lâm hạnh các phi tử kia.
Trong khi đó, quan hệ giữa Tạ Đông Quân và Bộc Dương Ứng Khế đặc biệt tốt, chuyện như vậy làm giá trị của Tạ Đông Quân cao thêm vài phần.
Thế nên, chỉ cần tìm được một cơ hội hạ độc Bộc Dương Ứng Khế, sau đó giá họa cho Tạ Đông Quân; chẳng những thu dọn được người kế thừa duy nhất mà còn làm cho Tạ Đông Quân vĩnh viễn biến mất. Theo đó, Bộc Dương Tuyên Cầu cũng sẽ vì không có người thừa kế mà không thể không lâm hạnh các nàng.
Đây đúng là phương pháp hữu hiệu, một mũi tên trúng ba con chim. Tạ Đông Quân bất giác thấy bội phục người đã nghĩ ra kế sách này.
Có điều… Chuyện này nhắc nhở Tạ Đông Quân một chuyện khác vô cùng quan trọng, một sự thực mà bấy lâu nay hắn cố ý xem nhẹ — đó là chuyện con nối dõi và lập hậu của Bộc Dương Tuyên Cầu.
Tuy y đã có Bộc Dương Ứng Khế nhưng thân là một hoàng đế, sao chỉ có một đứa con được?
Vì để tương lại Đại Hạo tươi sáng, hoàng đế tiếp vị phải có năng lực. Nếu đem toàn bộ hy vọng đặt lên người Bộc Dương Ứng Khế thì đúng là một sự mạo hiểm quá phiêu lưu. Tựa như chuyện lần này, nếu người hạ độc nhẫn tâm thêm chút thì Bộc Dương Ứng Khế thực sự không thể qua khỏi.
Vả lại, một ngày Bộc Dương Tuyên Cầu không lập hậu thì hậu cung liền một ngày vô chủ, Đại Hạo cũng một ngày không có hoàng hậu – một mẫu nghi thiên hạ; đồng thời hình tượng của Bộc Dương Tuyên Cầu trong mắt người dân cũng sẽ bị hao tổn.
Từ trước tới nay, đều là Bộc Dương Tuyên Cầu băn khoăn tới hắn nên mới không chịu tới hậu cung. Mấy ngày nay, y nói các đại thần luôn thích làm phiền y, chắc cũng vì chuyện này.
Tạ Đông Quân đột nhiên cảm thấy sợ hãi vì cái tôi ích kỉ của mình.
Bởi vì bản thân hắn không hy vọng gì nên hắn cũng không muốn phải đối mặt. Vô tình, ý nghĩ đó của hắn đã ảnh hưởng tới Bộc Dương Tuyên Cầu.
Hắn rõ ràng đã từng thề với chính mình rằng, hắn chỉ làm những chuyện có lợi đối với Bộc Dương Tuyên Cầu, không phải ư? Tại sao lúc này hắn lại làm không được?
Kỳ thực, hắn đã biết lý do… Là vì hắn có tư tâm!
Có trời mới biết, hắn đã hy vọng biết bao về một gia đình hạnh phúc. Hiện tại, ba người là hắn, Bộc Dương Tuyên Cầu và Bộc Dương Ứng Khế tự nhiên ghép lại thành một gia đình thật đẹp… Hắn không đủ can đảm và sự ngoan tâm đi phá hư ảo tưởng tốt đẹp như vậy.
Tạ Đông Quân biết, vào một thời điểm nào đó mình sẽ phải làm cái gì đó, nhưng hắn thực sự không có đủ sự khôn ngoan và can đảm để quyết định. Hắn thương Bộc Dương Tuyên Cầu, trước tới nay y vẫn luôn làm một vật hy sinh, không ai bận tâm suy nghĩ của y rồi làm ra những chuyện tự cho là tốt. Ngay cả bản thân Tạ Đông Quân cũng thế.
Nhưng thời thế bắt buộc, hắn có cách gì khác đây?
Hắn biết, có những điều hắn không thể không nói nhưng hắn đã thương tổn Bộc Dương Tuyên Cầu một lần, hắn thật sự không muốn chứng kiến vẻ mặt thất vọng của Bộc Dương Tuyên Cầu thêm một lần nữa.
– Sao vậy, còn đau lắm sao?
– Không, không đau. Tuyệt không đau.
– Sao có thể không đau được? Bị thường thành như vậy…. Nếu đau không cần nén nhịn, nhất định phải nói cho ta biết!
Tạ Đông Quân cười cười gật đầu.
Hắn đau, sao hắn có thể không đau chứ? Nhưng … nhưng mà, nỗi đau trong lòng hắn càng sâu hơn, khiến cho hắn không còn cảm giác thấy đau đớn trên cơ thể nữa.
Sau khi ăn uống vài thứ Duyên Duyên đưa tới, Tạ Đông Quân liền nằm ngủ. Trong thuốc đã bỏ thêm vị an thần để Tạ Đông Quân không bị đau đớn làm tỉnh.
Lúc này trời đã tới, Bộc Dương Tuyên Cầu căn dặn không cho Bộc Dương Ứng Khế vào làm phiền Tạ Đông Quân rồi mới rời khỏi phòng. Y đi ra ngoài, đứng dưới ánh trăng, ho nhẹ một tiếng, lập tức một hắc y nhân xuất hiện phía sau y.
– Hạn cho ngươi trước khi lầm triều phải điều tra ra hung thủ thật sự!
Giọng nói của Bộc Dương Tuyên Cầu rất nhẹ, thậm chí không bằng tiếng gió đang lướt qua; nhưng hắc y nhân lại nghe rõ ràng từng chữ. Chỉ thấy hắc y nhân gật đầu một cái rồi vụt một tiếng biến mất theo cơn gió.
Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn nhìn lên thiên không như cũ, chỉ là ánh mắt thêm phần sát ý và lãnh khốc.
Tác giả :
Thượng Quan Thần