Xuyên Về Thời Nguyễn Hỗn Quân Phiệt
Chương 119: Không cân sức
Quay trở lại với tiền tuyến của trận chiến nơi đại đồn Tây Phú Bình. Sau khi các sĩ quan Vạn Ninh quân họp mặt tự bàn chiến lược thì cũng không có gì đặc biệt nhiều. Quân đại chủ binh sẽ là quân tiên phong chiếm lĩnh trận địa cách địa đồn 1km. Sâu đó họ sẽ thiết lập những công sự tạm thời tránh cho quân phòng thủ bên trong đị đồn chó cùng cắn dậu ào ào xông ra. Nói chung cũng là lo bò trắng răng, nhưng các sĩ quan Vạn Ninh được dạy dỗ hai từ cẩn thận, và quy củ rất nhiều. Chính vì thế với thói quen này nên cho dù họ có chiếm hoàn toàn ưu thế thì vẫn tỏ ra rất chi tiết trong bố trí tấn công, phòng thủ.
Tiếp theo đó là những khẩu pháo cối Krupp M61 sẽ được vận chuyển đến khu vựa này, với tầm bắn 1200 m thì những khẩu cối này hoàn toàn có thể bỏ qua tường chắn mà tấn công trực tiếp trung tâm đại đồn. Krupp M61 là những khẩu đại bác nòng ngắn bắn đạn với tầm siêu cao. Vậy nên quân Vạn Ninh hoàn toàn không cần công phá tường vây vẫn có thể gây sát thương diện rộng cho quân Tân Đại Việt đang túm tum co cụm phòng ngự bên trong.
Cuối cúng sách lược đó chính là đuổi mà không diệt. Tức là quân Vạn Ninh không hề muốn bao vay tiêu diệt hoàn toàn binh lực địch. Họ muốn nhanh nhất đánh chiếm Thái Nguyên để tái kiến thiết nơi này theo yêu cầu cấp tối cao là Diêu thiếu ban bố.
Thật ra Diêu thiếu cũng không phải thương sót gì mạng sống mười lăm ngàn người dân Việt trong đại đồn kia. Họ chính là những tinh binh trăm trận của phỉ quân, tay họ đã dính đầy máu của đồng bào. Họ sẽ khó hòa nhập lại với cuộc sống nông phu. Những người này không giống với phản quân ở Bắc Ninh. Tại Bắc Ninh các phản quân coi thành là các lưu dân mới được thu nạp và nhét vũ khí vào tay. Họ vẫn còn lương tri có thể quay đầu.
Còn về tinh binh phỉ tặc thì họ đã bước trên con đường không lối về, một là họ chiến thắng và thành vua, hai là họ sẽ di xuống cửu tuyền. Không có lựa chọn thứ ba cho họ.
Sở dĩ Diêu thiếu chưa muốn tiêu diệt họ ngay mà chỉ muốn đánh cho họ không còn tinh thần chiến đấu mà cút khỏi Thái Nguyên mà thôi. Diêu thiếu muốn nhanh nhất thu lại Thái Nguyên để tái kiến thiết xây dựng nơi này. Thứ hai hắn muốn lùa hai vạn phỉ tặc lên các vùng núi Cao Bằng, Lào Cai v.v.. Đến đó chắc chắn nhóm phỉ tặc sẽ va chạm dữ dội cùng các tộc thiểu số nơi này. Các Vua Mèo, Vua Thái, Vua Hmong gì đó sẽ không để yên cho đất đai của mình binh chiếm đóng bởi ngoại nhân.
Tất nhien Diêu Thiếu sau khi tái thiết Thái Nguyên sẽ vòng lên các khu này với tư cách là người cứu vớt các đồng bào tiểu số khu. Tất nhiên có được danh hiệu này thì việc quản lý những vùng đất vùng cao, vùng núi sẽ bớt tốn công hơn. Mà Diêu thiếu muốn nhất là lùa mẹ nó lũ Lê Duy Phụng qua Quảng Tây, để cho chúng quấy nơi đây thành vũng lầy, biết đâu Diêu thiếu lại vơ được một mớ hời.
Chính vì cái tư tưởng này mà Diêu thiếu với chính sách đánh lui mà không phải đánh tan. Đánh nhanh, thắng nhanh, đánh cho quân địch sợ không dám tái chiến.
9h 30 ngày 28 tháng 1. 20 thanh pháo cối Krupp M61 29 pound đồng loạt khai hỏa, những quả đạn tầm 13 kg bắn đi những đầu đạn chứa đến 6kg thuốc nổ bay tới tấp vào bên trong đại đồn Tây Phú. Những quả đạn có đạn cháy, đại khói, đại bi sát thương bộ binh. Cả đại đồn nội khu chìm trong khói lửa. Tiếng la hét, chửi bới hà lẫn tiếng kêu gào van xin vang vọng cả Km. Binh sĩ Vạn Ninh không được chứng kiến tận mắt cảnh tượng tu la địa ngục bên trong Đại Đồn kia nhưng tiến thét gào sởn gai ốc cũng để cho họ có thể hình dung phần nào.
30 phút nổ pháo kéo dài hơn 400 quả đạn pháo cối nặng nề được tung vào đại đồn, tất cả các kiến trúc gỗ nhằm làm công sự đều bị công phá tan tành. Người chết là con số không thể thống kê nổi. Quân phản nghịch bị tấn công quá bất ngờ, họ không ngờ đến thần chết lại từ trên trời rơi xuống trong khi cửa đại đồn vẫn chưa hư hao, tường vây đại đồn vẫn chưa mẻ một góc.
Không có hầm cá nhân, không có hào quân sụ, những túp lều quân doanh cộng thêm kiến trúc nhà gỗ chính là mảng giấy mỏng đối với những quả đạn cối inh khủng kia. Khắp nơi lửa cháy, khắp nơi mảnh đạn văng, khắp nơi khói sunfua nồng nặc đến không nhìn thấy đường đi mà đến thởi cũng là vấn đề gian nan.
Quá bất ngờ khiến cho cả việc tổ chức rút lui cũng loạn thành một bầy, cộng thêm 15 ngàn người chui rúc trong đại đồn khiến cho mật độ quân quá cao. Mật độ cao đồng nghĩa sát thương của pháo cối cực lớn, từng mảng người ngã rạp trong vũng màu rồi thân thể của họ bị nướng cháy khet từng mảng. Mùi máu tươi, mùi thịt người cháy khét bay cả dặm.
Chỉ sau 30 phút hứng chịu công kích thì quân phỉ tặc đã rút lui, ngay bản thân Bình Tây Vương Vũ Văn Nhỡn cũng bị bi của đạn pháp đục một mỗ máu lớn ở bắp chân mà đi không được, đành phải dùng thân binh cáng chạy mà rút lui.
Chỉ 30 phút đồng hồ thì 5000 người đã ngã xuống hoặc bị thương không thể di chuyển. Sau đó vạn Ninh quân chỉ tốn thêm 30 phút để thăm dò hầm chông, hào để tiến lên chiếm cứ toàn bộ đại đồn Tây Phú.
Tất nhiên công việc thanh tẩy đại đồn mới là chiếm thời gian vô cùng. Bốn ngàn xác chết, một ngàn thương binh không phải là chuyện nhỏ. Những xác chết thì được trôn cất tập thể, thương binh của phản quân được chăm sóc như đúng rồi, họ được vinh dự trở thành chuột bạch nếu bị nhiễm khuẩn nặng. Số còn lại sẽ là được các bác sĩ thực tập người Phổ thử tay nghề ngoại khoa. Những thương binh nhẹ thì được làm dụng cụ học tập băng bó của các nữ binh y tá. Nói một cách hơi dã man thì thương binh phản quân rất có tác dụng đối với đội ngũ Y bác sĩ quân y của Vạn Ninh. Tin chắc rằng với kiểu này thi tay ngề của bác sĩ, y tá sẽ tăng lên theo chiều tên lửa phóng.
Diêu thiếu cũng mắt nhắm mắt mở, thật ra vậy là rất nhân đạo rồi, vì nếu trong hoàn cảnh khác thì các thương binh hơi nặng sẽ được tặng một phát súng ân huệ. Các thương binh nhẹ sẽ để tự sinh tự diệt mà thôi. Nói một cách cơ bản nếu tính ở trên thế giới lúc này thì Diêu thiếu là người đối xử tốt nhất đối với tù binh là thương binh. Mặc dù đó là vì mục địc thực tập tay nghề cũng như thử thuốc, nhưng không thể phủ nhận những người thương binh này quá may mắn mà được nhận sự điều trị này.
Thời này vẫn gây mê bằng ete qua đường hô hấp, tuy là có biến chứng dáng tiếc nhưng còn tốt hơn là phẫu thuật chay. Các đại phu trẻ của Đại Nam đang thỉnh giáo đao pháp của các bác sĩ ngoại khoa Phổ, việc học tập này là bắt buộc. Diêu thiếu cần một đội ngũ bác sĩ quân y khổng lồ nếu hắn muốn có ý đồ nào đó với thuộc địa. Và kể từ trước đây Diêu thiếu đã tụ tập rất nhiều đại phu người Việt, tuổi không quá 30. Những đại phu trẻ tuổi Đại Nam này có kinh nghiệm chữa bệnh cực thấp, vì bác sĩ Đông Y thời này cần tích lũy kinh nghiệm rất lâu. Nhưng những người này là người trẻ tuổi, thành thử ra Diêu thiếu tin họ sẽ dễ dàng tiếp nhận công nghệ mới hơn.
Người ta có câu “nhất tướng công thành vạn cốt khô” cái này là nói thật, chỉ có 30 phút mà gần nửa vạn người đã nằm xuống rồi. Hiệu suất giết chóc của vũ khí lạnh quả là dã man và tàn bạo vô cùng.
Thanh tẩy đến 4 ngày sau thì Diêu thiếu mơi có thể tiến quân vào đại đồn Tây Phú. Nơi này có mà thanh tẩy đằng trời cũng sạch không nổi. Các binh sĩ Vạn Ninh đành huy động dân chúng cùng dẹp hết công sự dã cháy, đổ bên trong sau đó đổ thêm một lớp đất dày 30 cm để che lấp hết đi dấu vết của tử thi còn sót lại.
Ba ngày này thì quân tiên phong địa chủa binh cùng pháo binh cũng không dừng lại. Họ nhờ sự chợ giúp của chiến hạm và vượt sông Cầu qua Đông Phú Bình. Lúc này phản quân chứng kiến qua sức mạnh của quân Vạn Ninh thì không chơi bài tập trung quân doanh nữa mà tản ra các đầu thành để thủ.
Thành Phú Bình tất nhiên là rộng rãi hơn đại đồn tây Phú rồi. Tường thành cũng cao hơn và kiên cố, nhưng vấn đề nơi đây không phải thành quân sự mà là thành dân sự. Chính vậy bên trong là có hộ dân ở. Việc điều binh bên trong thành là không dễ dàng. Nhưng có một thuận lợi cho phản quân đó là quân Vạn Ninh không tấn công dân thường vì lẽ đó họ không dùng pháo cối bắn vượt tường thành vào trong.
Nhưng thành trì lại có một cái hại đó là chúng mang tính chất dân sự nhiều hơn, rộng lớn mà thiếu đi những bố trí quân sự vị trí chiến lược dễ bị cắt ra để tấn công.
Ví dụ như lần này Đại pháo thần công madein Đại Nam đều là bố trí trên thành lâu hoặc đầu thành. Vị trí công kích là quá rõ ràng. 10 thanh pháo Krupp C61 12 pound cộng thêm 8 thanh pháo Amstrong 12 pound, sáu thanh Napoleon III thi nhau mà bắn đạn Shell công phá công sự.
Sau gần tiếng đông hồ thì thành lâu tan nát, cổng thành vỡ toang, đầu thành không còn một bóng súng thần công. Địa chủ binh cũng không nhanh không chậm mà càm súng sẵn đạn từ từ tiến công. Tất nhiên có lính Vạn Ninh chính quy cầm theo Dreyse M1841 với tốc độ bắn cao đi hai bên yểm hộ. Dù sao thì Minire Rifle và Brunswick rifle lên đạn rất chậm, nếu không có Dreyse M1841 có khi lại dẫn đến thương vong không cần thiết.
Nhưng quân Vạn Ninh lo bó trắng răng rồi. Biết được cả thành trì lẫn đại đồn không có cánh nào cản nổi hỏa lực quá mạnh của Vạn Ninh thì quân phản tặc quyến định rút lui về Thành Đồng Hỷ, nơi này là kinh đô của Tân Đại Việt quốc và sắp có thể họ sắp đối mặt với sự vong quốc trong sớm tối.
Tất nhiên các nhánh quân tinh nhuệ của phản quân cũng được Lê Duy Phụng kéo về hết Đồng Hỷ để bàn hướng tiếp theo. Hắn không muốn tổn thất thêm chút nào 2 vạn năm ngàn binh trong tay, đây là tất cả những gì Lê Duy Phụng còn lại để an thân lúc này. Thành thử ra lúc này đóng trú tại các huyện, xã của hai phủ Thái Nguyên, Phú Bình đều là loạn dân được cấp vũ khí. Đám này thì quá dễ để thu phục và cũng không tốn tiền cho việc bắn đạn pháo, đến này 8 tháng 2 thì Vạn Ninh quân đã thu phục hoàn toàn hai phủ Thái Nguyên và Phú Bình. Quân Vạn Ninh đã đả thông được con đường về Thăng Long,Hà Nội.
Đến đây chiến dich Thái Nguyên tạm nghỉ, Diêu thiếu muốn thực hiện kế hoạch tiếp theo. Đưa năm ngàn quân về Huế thực hiện mưu đồ của Tự Đức. Không biết lần này số phận của Tân Trị, Đào Hữu Trưng và Tôn Thất Cúc sẽ ra sao?
Tiếp theo đó là những khẩu pháo cối Krupp M61 sẽ được vận chuyển đến khu vựa này, với tầm bắn 1200 m thì những khẩu cối này hoàn toàn có thể bỏ qua tường chắn mà tấn công trực tiếp trung tâm đại đồn. Krupp M61 là những khẩu đại bác nòng ngắn bắn đạn với tầm siêu cao. Vậy nên quân Vạn Ninh hoàn toàn không cần công phá tường vây vẫn có thể gây sát thương diện rộng cho quân Tân Đại Việt đang túm tum co cụm phòng ngự bên trong.
Cuối cúng sách lược đó chính là đuổi mà không diệt. Tức là quân Vạn Ninh không hề muốn bao vay tiêu diệt hoàn toàn binh lực địch. Họ muốn nhanh nhất đánh chiếm Thái Nguyên để tái kiến thiết nơi này theo yêu cầu cấp tối cao là Diêu thiếu ban bố.
Thật ra Diêu thiếu cũng không phải thương sót gì mạng sống mười lăm ngàn người dân Việt trong đại đồn kia. Họ chính là những tinh binh trăm trận của phỉ quân, tay họ đã dính đầy máu của đồng bào. Họ sẽ khó hòa nhập lại với cuộc sống nông phu. Những người này không giống với phản quân ở Bắc Ninh. Tại Bắc Ninh các phản quân coi thành là các lưu dân mới được thu nạp và nhét vũ khí vào tay. Họ vẫn còn lương tri có thể quay đầu.
Còn về tinh binh phỉ tặc thì họ đã bước trên con đường không lối về, một là họ chiến thắng và thành vua, hai là họ sẽ di xuống cửu tuyền. Không có lựa chọn thứ ba cho họ.
Sở dĩ Diêu thiếu chưa muốn tiêu diệt họ ngay mà chỉ muốn đánh cho họ không còn tinh thần chiến đấu mà cút khỏi Thái Nguyên mà thôi. Diêu thiếu muốn nhanh nhất thu lại Thái Nguyên để tái kiến thiết xây dựng nơi này. Thứ hai hắn muốn lùa hai vạn phỉ tặc lên các vùng núi Cao Bằng, Lào Cai v.v.. Đến đó chắc chắn nhóm phỉ tặc sẽ va chạm dữ dội cùng các tộc thiểu số nơi này. Các Vua Mèo, Vua Thái, Vua Hmong gì đó sẽ không để yên cho đất đai của mình binh chiếm đóng bởi ngoại nhân.
Tất nhien Diêu Thiếu sau khi tái thiết Thái Nguyên sẽ vòng lên các khu này với tư cách là người cứu vớt các đồng bào tiểu số khu. Tất nhiên có được danh hiệu này thì việc quản lý những vùng đất vùng cao, vùng núi sẽ bớt tốn công hơn. Mà Diêu thiếu muốn nhất là lùa mẹ nó lũ Lê Duy Phụng qua Quảng Tây, để cho chúng quấy nơi đây thành vũng lầy, biết đâu Diêu thiếu lại vơ được một mớ hời.
Chính vì cái tư tưởng này mà Diêu thiếu với chính sách đánh lui mà không phải đánh tan. Đánh nhanh, thắng nhanh, đánh cho quân địch sợ không dám tái chiến.
9h 30 ngày 28 tháng 1. 20 thanh pháo cối Krupp M61 29 pound đồng loạt khai hỏa, những quả đạn tầm 13 kg bắn đi những đầu đạn chứa đến 6kg thuốc nổ bay tới tấp vào bên trong đại đồn Tây Phú. Những quả đạn có đạn cháy, đại khói, đại bi sát thương bộ binh. Cả đại đồn nội khu chìm trong khói lửa. Tiếng la hét, chửi bới hà lẫn tiếng kêu gào van xin vang vọng cả Km. Binh sĩ Vạn Ninh không được chứng kiến tận mắt cảnh tượng tu la địa ngục bên trong Đại Đồn kia nhưng tiến thét gào sởn gai ốc cũng để cho họ có thể hình dung phần nào.
30 phút nổ pháo kéo dài hơn 400 quả đạn pháo cối nặng nề được tung vào đại đồn, tất cả các kiến trúc gỗ nhằm làm công sự đều bị công phá tan tành. Người chết là con số không thể thống kê nổi. Quân phản nghịch bị tấn công quá bất ngờ, họ không ngờ đến thần chết lại từ trên trời rơi xuống trong khi cửa đại đồn vẫn chưa hư hao, tường vây đại đồn vẫn chưa mẻ một góc.
Không có hầm cá nhân, không có hào quân sụ, những túp lều quân doanh cộng thêm kiến trúc nhà gỗ chính là mảng giấy mỏng đối với những quả đạn cối inh khủng kia. Khắp nơi lửa cháy, khắp nơi mảnh đạn văng, khắp nơi khói sunfua nồng nặc đến không nhìn thấy đường đi mà đến thởi cũng là vấn đề gian nan.
Quá bất ngờ khiến cho cả việc tổ chức rút lui cũng loạn thành một bầy, cộng thêm 15 ngàn người chui rúc trong đại đồn khiến cho mật độ quân quá cao. Mật độ cao đồng nghĩa sát thương của pháo cối cực lớn, từng mảng người ngã rạp trong vũng màu rồi thân thể của họ bị nướng cháy khet từng mảng. Mùi máu tươi, mùi thịt người cháy khét bay cả dặm.
Chỉ sau 30 phút hứng chịu công kích thì quân phỉ tặc đã rút lui, ngay bản thân Bình Tây Vương Vũ Văn Nhỡn cũng bị bi của đạn pháp đục một mỗ máu lớn ở bắp chân mà đi không được, đành phải dùng thân binh cáng chạy mà rút lui.
Chỉ 30 phút đồng hồ thì 5000 người đã ngã xuống hoặc bị thương không thể di chuyển. Sau đó vạn Ninh quân chỉ tốn thêm 30 phút để thăm dò hầm chông, hào để tiến lên chiếm cứ toàn bộ đại đồn Tây Phú.
Tất nhiên công việc thanh tẩy đại đồn mới là chiếm thời gian vô cùng. Bốn ngàn xác chết, một ngàn thương binh không phải là chuyện nhỏ. Những xác chết thì được trôn cất tập thể, thương binh của phản quân được chăm sóc như đúng rồi, họ được vinh dự trở thành chuột bạch nếu bị nhiễm khuẩn nặng. Số còn lại sẽ là được các bác sĩ thực tập người Phổ thử tay nghề ngoại khoa. Những thương binh nhẹ thì được làm dụng cụ học tập băng bó của các nữ binh y tá. Nói một cách hơi dã man thì thương binh phản quân rất có tác dụng đối với đội ngũ Y bác sĩ quân y của Vạn Ninh. Tin chắc rằng với kiểu này thi tay ngề của bác sĩ, y tá sẽ tăng lên theo chiều tên lửa phóng.
Diêu thiếu cũng mắt nhắm mắt mở, thật ra vậy là rất nhân đạo rồi, vì nếu trong hoàn cảnh khác thì các thương binh hơi nặng sẽ được tặng một phát súng ân huệ. Các thương binh nhẹ sẽ để tự sinh tự diệt mà thôi. Nói một cách cơ bản nếu tính ở trên thế giới lúc này thì Diêu thiếu là người đối xử tốt nhất đối với tù binh là thương binh. Mặc dù đó là vì mục địc thực tập tay nghề cũng như thử thuốc, nhưng không thể phủ nhận những người thương binh này quá may mắn mà được nhận sự điều trị này.
Thời này vẫn gây mê bằng ete qua đường hô hấp, tuy là có biến chứng dáng tiếc nhưng còn tốt hơn là phẫu thuật chay. Các đại phu trẻ của Đại Nam đang thỉnh giáo đao pháp của các bác sĩ ngoại khoa Phổ, việc học tập này là bắt buộc. Diêu thiếu cần một đội ngũ bác sĩ quân y khổng lồ nếu hắn muốn có ý đồ nào đó với thuộc địa. Và kể từ trước đây Diêu thiếu đã tụ tập rất nhiều đại phu người Việt, tuổi không quá 30. Những đại phu trẻ tuổi Đại Nam này có kinh nghiệm chữa bệnh cực thấp, vì bác sĩ Đông Y thời này cần tích lũy kinh nghiệm rất lâu. Nhưng những người này là người trẻ tuổi, thành thử ra Diêu thiếu tin họ sẽ dễ dàng tiếp nhận công nghệ mới hơn.
Người ta có câu “nhất tướng công thành vạn cốt khô” cái này là nói thật, chỉ có 30 phút mà gần nửa vạn người đã nằm xuống rồi. Hiệu suất giết chóc của vũ khí lạnh quả là dã man và tàn bạo vô cùng.
Thanh tẩy đến 4 ngày sau thì Diêu thiếu mơi có thể tiến quân vào đại đồn Tây Phú. Nơi này có mà thanh tẩy đằng trời cũng sạch không nổi. Các binh sĩ Vạn Ninh đành huy động dân chúng cùng dẹp hết công sự dã cháy, đổ bên trong sau đó đổ thêm một lớp đất dày 30 cm để che lấp hết đi dấu vết của tử thi còn sót lại.
Ba ngày này thì quân tiên phong địa chủa binh cùng pháo binh cũng không dừng lại. Họ nhờ sự chợ giúp của chiến hạm và vượt sông Cầu qua Đông Phú Bình. Lúc này phản quân chứng kiến qua sức mạnh của quân Vạn Ninh thì không chơi bài tập trung quân doanh nữa mà tản ra các đầu thành để thủ.
Thành Phú Bình tất nhiên là rộng rãi hơn đại đồn tây Phú rồi. Tường thành cũng cao hơn và kiên cố, nhưng vấn đề nơi đây không phải thành quân sự mà là thành dân sự. Chính vậy bên trong là có hộ dân ở. Việc điều binh bên trong thành là không dễ dàng. Nhưng có một thuận lợi cho phản quân đó là quân Vạn Ninh không tấn công dân thường vì lẽ đó họ không dùng pháo cối bắn vượt tường thành vào trong.
Nhưng thành trì lại có một cái hại đó là chúng mang tính chất dân sự nhiều hơn, rộng lớn mà thiếu đi những bố trí quân sự vị trí chiến lược dễ bị cắt ra để tấn công.
Ví dụ như lần này Đại pháo thần công madein Đại Nam đều là bố trí trên thành lâu hoặc đầu thành. Vị trí công kích là quá rõ ràng. 10 thanh pháo Krupp C61 12 pound cộng thêm 8 thanh pháo Amstrong 12 pound, sáu thanh Napoleon III thi nhau mà bắn đạn Shell công phá công sự.
Sau gần tiếng đông hồ thì thành lâu tan nát, cổng thành vỡ toang, đầu thành không còn một bóng súng thần công. Địa chủ binh cũng không nhanh không chậm mà càm súng sẵn đạn từ từ tiến công. Tất nhiên có lính Vạn Ninh chính quy cầm theo Dreyse M1841 với tốc độ bắn cao đi hai bên yểm hộ. Dù sao thì Minire Rifle và Brunswick rifle lên đạn rất chậm, nếu không có Dreyse M1841 có khi lại dẫn đến thương vong không cần thiết.
Nhưng quân Vạn Ninh lo bó trắng răng rồi. Biết được cả thành trì lẫn đại đồn không có cánh nào cản nổi hỏa lực quá mạnh của Vạn Ninh thì quân phản tặc quyến định rút lui về Thành Đồng Hỷ, nơi này là kinh đô của Tân Đại Việt quốc và sắp có thể họ sắp đối mặt với sự vong quốc trong sớm tối.
Tất nhiên các nhánh quân tinh nhuệ của phản quân cũng được Lê Duy Phụng kéo về hết Đồng Hỷ để bàn hướng tiếp theo. Hắn không muốn tổn thất thêm chút nào 2 vạn năm ngàn binh trong tay, đây là tất cả những gì Lê Duy Phụng còn lại để an thân lúc này. Thành thử ra lúc này đóng trú tại các huyện, xã của hai phủ Thái Nguyên, Phú Bình đều là loạn dân được cấp vũ khí. Đám này thì quá dễ để thu phục và cũng không tốn tiền cho việc bắn đạn pháo, đến này 8 tháng 2 thì Vạn Ninh quân đã thu phục hoàn toàn hai phủ Thái Nguyên và Phú Bình. Quân Vạn Ninh đã đả thông được con đường về Thăng Long,Hà Nội.
Đến đây chiến dich Thái Nguyên tạm nghỉ, Diêu thiếu muốn thực hiện kế hoạch tiếp theo. Đưa năm ngàn quân về Huế thực hiện mưu đồ của Tự Đức. Không biết lần này số phận của Tân Trị, Đào Hữu Trưng và Tôn Thất Cúc sẽ ra sao?
Tác giả :
KennyNguyen