Xuyên Văn Ngựa Đực Thành Đôi Với Nữ Chủ
Chương 119: PN2. Trần Tình Như Mộng.
Lần đầu tiên gặp nhau Diệp Miên bị đám trẻ trong thôn bắt nạt chỉ vì nàng ấy ăn no mặc ấm hơn đám trẻ khác. Một đứa trẻ từ thành trì sa hoa đột nhiên phải đến vùng quê hẻo lánh sinh sống, Diệp Miêm cũng không thể quen trong một sớm một chiều.
Nhớ ngày đó, cô bé toàn thân bẩn hề hề từ bên bờ sông đi đến, trên tay cầm nhánh cây không biết tiện tay bẻ ở đâu, giọng nói lạnh nhạt "Chúng mày làm gì đấy?"
Đám hùng hài tử bắt nạt Diệp Miên rõ ràng sợ A Trần, cũng không biết đám trẻ này bị A Trần dạy dỗ biết bao nhiêu lần rồi. Chỉ trong chốc lát A Trần đã dọa chạy hết đám trẻ con.
Diệp Miên ngơ ngác nhìn A Trần thật lâu, nàng nghĩ hình như bản thân gặp được kỵ sĩ bảo vệ mình rồi, như những công chúa trong truyện cổ tích mà mẫu thân nàng hay kể cho nàng nghe trước khi ngủ ấy.
A Trần chẳng qua nhìn trúng Diệp Miên là cháu gái của Diệp thẩm, giúp đỡ Diệp Miên cũng vì đổi lấy một bữa ăn thôi. Một ăn mày lăn lộn đầu đường xó chợ như nó thì làm gì biết gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ?
Chỉ là Diệp Miên này có chút phiền, rõ ràng nó chỉ cứu Diệp Miên để đổi miếng ăn thôi vậy mà nàng ấy cứ không có việc lại chạy đến tìm nó. Diệp Miên này cũng không ngại nó bẩn sao?
Dần dần người trong thôn đều biết cô bé ăn mày hung dữ trong thôn có một cái đuôi nhỏ là Diệp Miên.
Tính cách A Trần không tốt lắm, mưa nắng thất thường, lúc thì cáu giận soi mói đủ điều lúc thì im lặng không nói lời nào làm nấm trong góc tường. Cũng chính vì cái tính cách này người dân không tình nguyện nói chuyện hay nhận nuôi A Trần cho lắm. Chỉ có Diệp Miên, dù cho A Trần có quát tháo hay bỏ lơ nàng ấy vẫn một mực đi theo.
Diệp Miên cho rằng A Trần rất tốt, bề ngoài luôn bày vẻ không quan tâm nàng nhưng luôn âm thầm bảo vệ nàng. Ví như hôm trước nàng bị tên nhóc nhà bên cạnh bắt nạt, hôm sau tên nhóc kia đã bị đánh bầm dập ở hẻm nhỏ. Nàng biết đều là A Trần làm, lặng lẽ bảo vệ nàng, báo thù cho nàng.
A Trần là bạn thân nhất của Diệp Miên ta!
Cho đến hôm đó, Diệp Miên cùng một số người đến lên trấn cách đó khá xa đổi đồ, đến khi trở về thôn làng đã biến thành một mảnh hoang phế, tu sĩ đi lại khắp nơi.
Một nổi sợ hãi dâng trào, Diệp Miên không nghe thấy lời đám tu sĩ nói nữa, chạy ào về phía đống đổ nát dùng hai tay đào bới. Diệp Miên khóc nức nở gọi tên A Trần nhưng chẳng có ai đáp lời, đào đến khi tay nhuốm máu bị người lôi ra ngoài cũng chẳng nhìn thấy bằng hữu thân thiết nhất của mình đâu.
Nàng biết, nàng đến muộn rồi.
A Trần cứ thế biến mất, đến cả hài cốt cũng không tìm được.
Diệp Miên nay tứ cố vô thân được trưởng lão Huyền Cơ đường của Thiên Tông coi trọng dẫn nàng về thu làm đệ tử.
Diệp Miên từ một đệ tử ngoại môn thông qua thử luyện tiến vào nội môn, quen biết nhiều sư huynh sư tỷ, rơi vào bể tình của Minh Quang.
Lần nữa xuống núi đã hai năm sau, hai năm luôn ôm hy vọng A Trần vẫn còn sống, hy vọng lần này xuống núi sẽ gặp được A Trần. Cuối cùng vẫn gặp được, chỉ là kẻ điên kia đã không còn là bằng hữu thân nhất của nàng, một lòng muốn kéo nàng đồng vu quy tận.
Cho đến chết Diệp Miên cũng không hiểu được vì sao A Trần lại hận nàng như vậy.
Đã từng là bằng hữu thân thiết nhất nhưng kết cục lại là người chết không nhắm mắt, kẻ chết không toàn thây.
.
Bóng tối bủa vây lấy thân thể yếu gầy của A Trần, sự đau đớn đến tận xương cốt không ngừng phóng đại.
Ngay lúc A Trần nghĩ có lẽ bản thân sẽ không qua khỏi đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo, từng đợt ma khí xông vào cơ thể nàng. Nàng không còn sức lực ngăn chặn ma khí xâm nhập cơ thể nữa, để nó tùy ý tung hoàng. Rồi thân thể bỗng nhiên nhẹ bẫng đi, có lẽ đống đất đá trên người nàng đã được lấy ra rồi.
A Trần cố gắng mở đôi mắt mờ mịt nhìn người đứng trước mặt, tà váy đen dài phất phơ trong gió, mặt đeo một tấm mặt nạ quỷ, xung quanh nàng ta phủ đầy ma khí. Cuối cùng nàng cũng không còn chống đỡ nổi, ngất đi.
Tỉnh lại lần nữa A Trần đã không còn ở dưới đống phế liệu mà ở trong một cỗ xe ngựa rộng rãi. Xe ngựa lắc lưa gập gềnh khiến A Trần cảm thấy buồn nôn, vết thương toàn thân bị đụng vào tấm ván đau đến điếng người.
"Tỉnh?"
A Trần nhìn người vén xe ngựa, là một nữ tử tóc xoăn mắt đen, khuôn mặt lạnh lùng.
Nữ tử rót cho nàng một chén nước, uống xong A Trần mới khí khăn mở miệng hỏi "Ngươi. . . Là ai?"
"Atlan, tỷ tỷ của ngươi."
A Trần ngây ngẩn, tỷ tỷ? Của ta?
Atlan lạnh nhạt nói "Ngươi nghỉ ngơi đi, còn vài ngày nữa mới đến nơi."
"Đi đâu?"
"Về nhà."
Nhà?
A Trần đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười. Mười lăm năm lăn lộn dơ bẩn không biết phụ mẫu là ai không biết bản thân từ đâu đến, bỗng nhiên một ngày ngươi sắp chết lại có người đến mang ngươi. . . Về nhà.
Ha! Thì ra nàng còn có nhà?!
A Trần thật tò mò nhà trong miệng Atlan rốt cuộc là nơi nào, chỉ là trăm nghĩ vạn nghĩ lại không nghĩ đến nàng ta đưa nàng đến ma giới. Nhà mà nàng ta nói là ma giới? Nàng là ma tộc?
Đáng tiếc, về nhà thì có khác gì đâu chứ, cha nàng cũng chính là hầu tước Decarabia khinh thường tạp huyết bán ma bán nhân không chịu thu nhận hai tỷ muội bọn họ. Cuối cùng vẫn là Atlan đưa nàng đến thành Beleth lăn lộn.
Quãng thời gian ở ma giới là quãng thời gian đen tối nhất cuộc đời A Trần. Nàng nghĩ lại cũng thấy chẳng khác gì trước kia, chẳng qua là đổi từ địa ngục này đến điện ngục khác. Cả đời này như chú định sẵn sẽ bị đày đọa cho đến chết.
Ma giới tôn sùng kẻ cường đại, muốn sống sót phải không ngừng đạp những kẻ yếu dưới chân. A Trần sống ở ma giới có được mấy năm? Nhưng đôi tay nàng đã nhuốm đầy máu tanh.
Cuồng vọng và tâm ma ngày càng cường đại cắn nuốt mất sự lương thiện hiền lành của nàng. Bị lợi dụng, bị tính kế, trở thành thanh đao bị Velas thao túng.
Ngày đó gặp lại Diệp Miên, một người từng là bằng hữu vô cùng thân thiết. Cô bé đáng yêu ngày nào đã trổ mã xinh đẹp mang theo ánh hào quang rực rỡ.
Nàng chỉ có thể đứng trong bóng tối lặng lẽ nhìn, mặc cho sát tâm cắn nuốt hết tất cả, mặc cho thần trí không còn minh mẫn.
Diệp Miên có biết được mặt xấu xa nhất của thế giới này sao?
Người rực rỡ như vậy có từng nghĩ đến ta đang vùng vẩy dưới điện ngục sao?
Thế gian đau khổ như vậy chi bằng ngươi đến bồi ta đi? Mang theo ánh sáng của người dẫn dắt ta đến hoàng tuyền.
.
Trong việc Diệp Miên chết, A Trần bỏ mạng công lao của Velas cũng không nhỏ.
Một nữ nhân có quyền lực và sức mạnh cùng với sức chiếm hữu lớn như Velas sao có thể chấp nhận nam nhân của mình qua lại với nữ nhân khác cơ chứ?
Ngoài mặt tươi cười tỏ vẻ không có gì những trong lòng Velas không biết đã vẽ ra bao nhiêu âm mưu dương mưu. Velas là vậy, nếu tâm tư nàng không ác độc sao có thể đứng vững ở ma giới chứ?
Nhưng Velas hối hận, khi nhìn thấy Minh Quang ôm thi thể Diệp Miên thờ thẫn suốt một ngày một đêm nàng ta lại hối hận.
Minh Quang thật sự thích Diệp Miên, hay nói cách khác, hắn yêu thích tất cả những nữ nhân bên mình. Chết một Diệp Miên sẽ xuất hiện một Diệp Miên khác thế vào, tuần hoàn dai dẵng khi nào mới dứt?
Velas cuối cùng cũng buông tay, ít nhất còn có huyết khế với Minh Quang là đủ rồi.
.
A Trần chết nhưng linh hồn mãi cũng không thể nhập vào luân hồi, nàng du đãng trong đất trời một thời gian rất lâu. Có một ngày nàng gặp một nam nhân. Cũng từ hắn biết được một số chuyện, ví như có thể ngược dòng thời gian trở lại quá khứ, ví như dùng linh hồn kéo một vài người đến thay đổi chút chuyện.
A Trần không ngờ đến thật sự kéo được một người đến. Người kia đến vào thời gian thôn làng bị ngọn núi sập chôn vùi. Nhưng nàng ấy không giống nàng, nàng ấy đợi được người của Thiên Tông đến cứu.
A Trần trong hình dạng linh hồn trong suốt đi theo 'người nàng mời đến' rất lâu, cũng nhìn thấy tất cả sự quan tâm săn sóc của Diệp Miên với nàng ấy.
Nhiều năm như vậy, hiểu lầm chất chứa hiểu lầm, chuyện xưa đã sớm không còn cứu vãn được nữa. Thật may còn có một người khác thay nàng bù đắp cho Diệp Miên.
Không cam lòng nhiều năm như vậy.
Du đãng nhiều năm như vậy.
Nên rời đi rồi. . .
-Trần Tình Như Mộng.
2/9/2020
*
P/s: Ta đã sửa lại nơi Diệp Miên theo học là Huyền Cơ Đường nha. Các nàng có phát hiện chỗ nào ta quên sửa thì nhắc giúp ta.
Thân ái~