Xuyên Toa Chư Thiên
Chương 133: Một lời mà quyết
Hoàng cung đại điện, quần thần ở hai bên, bầu không khí ngưng trọng tới cực điểm đến nỗi tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
Đại Sở hoàng triều khai quốc chỉ mới hai năm, quốc thái dân an, vạn dân ca tụng, là thịnh thế trước nay chưa từng có, từ trên xuống dưới đều ngập tràn mong đợi tương lai tươi sáng.
Nhưng lại có một số người vì tư lợi bản thân là bán đứng dân chúng, bán đứng quốc gia. Những người này từ xưa đến nay luôn là những người khiến người ta phải đau hận, bị khinh thường nhất, sau cùng đều sẽ bị nhấn chìm trong sự sỉ nhục, để tiếng xấu muôn đời.
Sở Dương ngồi trên long ỷ ở trên cao liếc xuống quần thần bên dưới, sau cùng nhìn chằm chằm An Long đang quỳ, nói: "An Long, ta tự nhận không đối xử tệ bạc với ngươi, bây giờ bách gia hưng thịnh, thương nghiệp phồn vinh, người người có cơm ăn, mọi nhà có phòng ở, quốc thái dân an. Mà ngươi cũng coi như là nắm đại quyền trong tay, vinh sủng vô tận thì tại sao lại muốn phản loạn?"
An Long sắc mặt tái nhợt, cười khổ không thôi, sau cùng thở dài cúi đầu nói: "Bệ hạ, ta ta... ta bị mỡ heo mê muội tâm trí rồi!"
Sở Dương cao giọng nói: "Mỗi người luôn có dục vọng, có ma quỷ trong lòng nhưng chuyện này không có gì đáng trách, quan trọng là ngươi có thể hàng phục khống chế nó được hay không, nếu không thì sẽ dễ dàng làm bậy, vô pháp vô thiên. Nếu ai cũng như thế thì thiên hạ này còn ra thể thống gì nữa? Hỗn loạn, vô cùng hỗn loạn, dân chúng không nơi nương tựa, thần không quy củ, giang hồ môn phái chà đạp hoàng quyền!"
Chúng thần đều cúi đầu trầm tư.
Sở Dương thanh âm vang vọng, tràn đầy sát phạt: "Đại Sở ta lập quốc giảng cứu luật pháp, dưới luật pháp không phân vua thần bách tính, mọi người đối xử bình đẳng như nhau mới công bằng công chính, mới có thể kéo dài vạn năm. Làm quần thần, đặc quyền duy nhất của các ngươi là phát huy tài năng để xử lý quốc sự, được hưởng lộc dầy, vần phần những chuyện khác? Hết thảy đều phải tuân thủ pháp luật. Dù ngươi là công thần khai quốc nhưng nếu phạm pháp cũng tuyệt không dung tình!"
Giọng nói trung dũng khí phách mười phần tựa như thanh âm kim thạch.
Chúng thần đều rung động.
Sở Dương quát: "Người đâu!"
Lúc này hai ngự tiền thị vệ tiến lên, quỳ một chân xuống hô: "Có thuộc hạ!"
Sở Dương lạnh như băng nói: "An Long phản quốc, tội ác tày trời, lôi ra ngoài, xử tử ở cổng Thái Thị môn cho ta!"
"Tuân mệnh!"
Hai thị vệ lập tức kéo An Long ngồi co quắp ra ngoài.
Trong cung điện, mọi sự lại yên tĩnh như chết, dù một số đại thần thầm suy tính trong lòng nhưng đối mặt với Sở Dương như thiên uy quyền thế thì cũng không dám mạo hiểm.
Khai quốc chi chủ, nhất ngôn cửu đỉnh.
Huống chi hắn còn nắm giữ quân đội mạnh nhất thiên hạ, người nắm giữ sức mạnh khủng bố nhất.
Trấn áp hết thảy, nang thôn bát hoang.
Sở Dương mắt lóng lánh hiện lên sát cơ, nói: "Chúc Ngọc Nghiên, ta diệt ma môn nhưng không giết ngươi, vốn tưởng ngươi thức thời nhưng không nghĩ tới ngươi cũng nhảy ra ngoài."
Với vị này, hắn thật có hận ý.
Thụ phi Loan Loan của hắn là đệ tử của Chúc ngọc Nghiên, vinh sủng cỡ nào, lại thêm bản thân có năng lực nên cũng được trọng dụng, nhưng thật không ngờ nàng lại ra ngoài cấu kết quần thần, lôi kéo khắp nơi, thậm chí còn liên hệ Đột Quyết, phạm tối kỵ của hắn.
Chúc Ngọc Nghiên thản nhiên nói: "Thắng làm vua thua làm giặc, không gì hơn như thế!"
Đến cục diện hiện tại, nàng cũng thật không thể nói gì khác hơn! Nàng từng làm tông chủ một tông nên hiểu kẻ thống trị nắm đại quyền trong tay như Sở Dương tâm ngoan thủ lạt bực nào.
"Đã có giác ngộ, vậy thì dễ làm!"
Sở Dương gọi thị vệ tới muốn xử tử Chúc Ngọc Nghiên thì ngay lúc đó, Loan Loan chạy bay tới, quỳ gối trước mặt Sở Dương, nước mắt như mưa, cầu khẩn: "Bệ hạ, xin ngài bỏ qua cho sư phụ một lần!"
Sở Dương đột nhiên đứng lên nhìn Loan Loan, mặt không biểu tình nói: "Ngươi thật muốn ta tha thứ?"
Loan Loan lễ bái: "Bệ hạ, Loan Loan van xin ngươi!"
Sở Dương nhìn chỉ chốc lát, thở dài nói: "Ngươi nên biết trả giá lớn như thế, mặc dù ta không tổn thất gì nhưng mà ngươi..."
Loan Loan thút thít nói: "Bệ hạ, Loan Loan chỉ muốn hầu hạ bên cạnh bệ hạ, sau đó lĩnh hội võ đạo!"
Một khi cầu tình thì sẽ mất đi uy nghiêm trước mặt quần thần, mất đi sự ủng hộ.
Sở Dương ngồi xuống nói: "Thôi được! Là đế vương nên cũng có chút đặc quyền, mỗi năng ta có mười danh ngạch được đặc xá. Nhưng từ sau ta, mỗi đời đế vương mỗi năm chỉ được đặc xá ba lần. Ghi lại trong sanh sách, đế vương hậu thế nếu như làm trái thì quần thần vạch tội, tuyển một đế vương khác!"
Quần thần đều run sợ.
Sở Dương nói tiếp: "Khai mở cơ nghiệp vạn cổ, đế vương trước hết phải làm gương, nếu như đế vương ngu ngốc thì thiên hạ sẽ ra sao? Vậy nên không thể chì truyền một nhất hệ được, như thế, ta lại ban hạ một mệnh lệnh!"
Nói đến đây, Sở Dương trầm tư một lát, nghĩ tới điều kiện nhận mệnh thái tử ở Đại Sở hoàng triều trên Thiên Vũ đại lục, hắn nói: "Tử đệ hoàng thất Đại Sở trước hai mươi tuổi, phàm là đạt tới cảnh giới Tông sư thì có thể trở thành thái tử. Tranh vị thái tử, văn thần bình chọn bốn mươi điểm, võ tướng bốn mươi điểm, hoàng thất hai mươi điểm, người không đạt sáu mươi điểm thì dù thắng cũng không thể kế vị!"
Quần thần lần nữa đại chấn.
Nhưng bọn hắn cũng hết sức kích động, nhờ thể thức hạn chế này mà thái tử tương lai sẽ không ngu ngốc, đây mới là nền tảng mở ra vạn cổ thịnh thế.
Sở Dương ánh mắt ngưng tụ nhìn sang Chúc Ngọc Nghiên, nói: "Ta dùng quyền đặc xá đầu tiên trong năm nay miễn cho ngươi tội chết, nhưng tội sống khó tha!"
Nói xong, hắn chỉ tay một cái phá đi tu vi của Chúc Ngọc nghiên, lại nói: "Sau này ngươi ở trong phủ Hiền phi an hưởng tuổi già đi!"
Chúc Ngọc Nghiên trong nháy mắt già đi năm mươi tuổi, uể oải trên mặt đất, hai mắt ngốc trệ.
Loan Loan sau khi tạ ơn thì dìu Chúc Ngọc Nghiên rời đi.
Sở Dương quát to: "Từ Thế Tích!"
Từ Thế Tích ra khỏi hàng, trong mắt hắn lóe lên vẻ hưng phấn như trước lúc giết người, nói: "Có thần!"
Sở Dương mặt không đổi sắc nói: "Bắt người!"
"Vâng, bệ hạ!"
Không tuyên đọc tội trạng, không có xác nhận, thị vệ đi thẳng đến bắt lôi một phần ba đại thần ra ngoài.
Sở Dương đưa ra phán quyết sau cùng: "Dựa theo tội trạng, nên giết thì giết, nên phạt phải phạt!"
Từ Thế Tích tuân mệnh: "Vâng, bệ hạ!"
Sau một là một loạt quốc sự, với tu vi và trí tuệ của Sở Dương thì tự nhiên xử lý nhanh chóng, trong khoảng thời gian ngắn đã giải quyết xong hết đại sự chưa xử lý.
Sau cùng, Sở Dương quát lên lần nữa: "Tần Quỳnh!"
Tần Quỳnh ra khỏi hàng: "Có thần!"
Sở Dương rốt cục tiến hành giải quyết những chuyện trước kia chưa làm, lúc này quả quyết hạ lệnh: "Suất lĩnh huyết vệ, để ám vệ phụ trợ, phá Đa Lâm tự, phá Từ Hàng Tĩnh Trai, nếu có phản kháng thì giết chết bất luận tội. Nhớ kỹ, thu sạch áp, tiến hành thẩm pháp theo luật. Mặc khác, toàn bộ điển tịch tông phái áp trả lại!"
Tần Quỳnh cười: "Thần tuân chỉ!"
Sở Dương điểm danh lần nữa: "Lý Tĩnh!"
Lý Tĩnh ra khỏi hàng: "Có thần!"
"Lệnh ngươi làm đại nguyên soái thống lĩnh binh mã trong thiên hạ, chỉnh bốn quân mã diệt Đột Quyết, phá Cao Ly, khai cương khoác thổ, chinh Thiên Trúc, nô dịch Đông Doanh!"
Sở Dương phóng mắt thiên hạ, bắt đầu bộ pháp khuếch trương.
Lý Tĩnh nói giọng kích động: "Thần tuân chỉ!"
Mục tiêu của hắn là chinh phạt thiên hạ, bây giờ rốt cục cũng thực hiện.
Chúng thần đều xoa hai tay, đặc biệt là đám chiến tướng, thêm cả bọn Khấu Trọng nữa, tất cả đều lộ ra ý cười.
Đại sự đã xong, Sở Dương không tiếp tục để ý.
Bây giờ thủ hạ quần thần được hắn bồi dưỡng đều đã trưởng thành, dù đụng phải đám cường giả như Bàn Đại Hải thì cũng có thể ứng phó được, không cần thiết phải quan tâm.
Trở lại hậu cung, năm nữ đi tới.
"Để các ngươi lo lắng!"
Sở Dương uy nghiêm chí cực trong đại điện đã biến mất hoàn toàn, thay vào đó là một Sở Dương hiền lành mặt tươi cười.
Hắn liếc nhìn từng người.
Liễu Trinh cười nói: "Chỉ cần ngươi không sao thì chúng ta lo một chút cũng có sao đâu?"
Tống Ngọc Trí hơi u oán nói: "Đúng nha đúng nha, bây giờ đại sự đã xong, có phải ngươi nên bồi chúng ta không?"
Thương Tú Tuần cúi đầu, xấu hổ đỏ mặt nói: "Trong hoàng cung còn chưa có thanh âm của trẻ nít đó?"
Tống Ngọc Hoa cũng đã đỏ đến tận cổ, nói: "Truyền thừa là chuyện lớn!"
Loan Loan chỉ ân cần nhìn chằm chằm Sở Dương.
Sở Dương cười to: "Ha ha ha, vậy ta liền phân phó, hôm nay sẽ chế tạo ra một chiếc giường lớn cỡ mười người!"
Đại Sở hoàng triều khai quốc chỉ mới hai năm, quốc thái dân an, vạn dân ca tụng, là thịnh thế trước nay chưa từng có, từ trên xuống dưới đều ngập tràn mong đợi tương lai tươi sáng.
Nhưng lại có một số người vì tư lợi bản thân là bán đứng dân chúng, bán đứng quốc gia. Những người này từ xưa đến nay luôn là những người khiến người ta phải đau hận, bị khinh thường nhất, sau cùng đều sẽ bị nhấn chìm trong sự sỉ nhục, để tiếng xấu muôn đời.
Sở Dương ngồi trên long ỷ ở trên cao liếc xuống quần thần bên dưới, sau cùng nhìn chằm chằm An Long đang quỳ, nói: "An Long, ta tự nhận không đối xử tệ bạc với ngươi, bây giờ bách gia hưng thịnh, thương nghiệp phồn vinh, người người có cơm ăn, mọi nhà có phòng ở, quốc thái dân an. Mà ngươi cũng coi như là nắm đại quyền trong tay, vinh sủng vô tận thì tại sao lại muốn phản loạn?"
An Long sắc mặt tái nhợt, cười khổ không thôi, sau cùng thở dài cúi đầu nói: "Bệ hạ, ta ta... ta bị mỡ heo mê muội tâm trí rồi!"
Sở Dương cao giọng nói: "Mỗi người luôn có dục vọng, có ma quỷ trong lòng nhưng chuyện này không có gì đáng trách, quan trọng là ngươi có thể hàng phục khống chế nó được hay không, nếu không thì sẽ dễ dàng làm bậy, vô pháp vô thiên. Nếu ai cũng như thế thì thiên hạ này còn ra thể thống gì nữa? Hỗn loạn, vô cùng hỗn loạn, dân chúng không nơi nương tựa, thần không quy củ, giang hồ môn phái chà đạp hoàng quyền!"
Chúng thần đều cúi đầu trầm tư.
Sở Dương thanh âm vang vọng, tràn đầy sát phạt: "Đại Sở ta lập quốc giảng cứu luật pháp, dưới luật pháp không phân vua thần bách tính, mọi người đối xử bình đẳng như nhau mới công bằng công chính, mới có thể kéo dài vạn năm. Làm quần thần, đặc quyền duy nhất của các ngươi là phát huy tài năng để xử lý quốc sự, được hưởng lộc dầy, vần phần những chuyện khác? Hết thảy đều phải tuân thủ pháp luật. Dù ngươi là công thần khai quốc nhưng nếu phạm pháp cũng tuyệt không dung tình!"
Giọng nói trung dũng khí phách mười phần tựa như thanh âm kim thạch.
Chúng thần đều rung động.
Sở Dương quát: "Người đâu!"
Lúc này hai ngự tiền thị vệ tiến lên, quỳ một chân xuống hô: "Có thuộc hạ!"
Sở Dương lạnh như băng nói: "An Long phản quốc, tội ác tày trời, lôi ra ngoài, xử tử ở cổng Thái Thị môn cho ta!"
"Tuân mệnh!"
Hai thị vệ lập tức kéo An Long ngồi co quắp ra ngoài.
Trong cung điện, mọi sự lại yên tĩnh như chết, dù một số đại thần thầm suy tính trong lòng nhưng đối mặt với Sở Dương như thiên uy quyền thế thì cũng không dám mạo hiểm.
Khai quốc chi chủ, nhất ngôn cửu đỉnh.
Huống chi hắn còn nắm giữ quân đội mạnh nhất thiên hạ, người nắm giữ sức mạnh khủng bố nhất.
Trấn áp hết thảy, nang thôn bát hoang.
Sở Dương mắt lóng lánh hiện lên sát cơ, nói: "Chúc Ngọc Nghiên, ta diệt ma môn nhưng không giết ngươi, vốn tưởng ngươi thức thời nhưng không nghĩ tới ngươi cũng nhảy ra ngoài."
Với vị này, hắn thật có hận ý.
Thụ phi Loan Loan của hắn là đệ tử của Chúc ngọc Nghiên, vinh sủng cỡ nào, lại thêm bản thân có năng lực nên cũng được trọng dụng, nhưng thật không ngờ nàng lại ra ngoài cấu kết quần thần, lôi kéo khắp nơi, thậm chí còn liên hệ Đột Quyết, phạm tối kỵ của hắn.
Chúc Ngọc Nghiên thản nhiên nói: "Thắng làm vua thua làm giặc, không gì hơn như thế!"
Đến cục diện hiện tại, nàng cũng thật không thể nói gì khác hơn! Nàng từng làm tông chủ một tông nên hiểu kẻ thống trị nắm đại quyền trong tay như Sở Dương tâm ngoan thủ lạt bực nào.
"Đã có giác ngộ, vậy thì dễ làm!"
Sở Dương gọi thị vệ tới muốn xử tử Chúc Ngọc Nghiên thì ngay lúc đó, Loan Loan chạy bay tới, quỳ gối trước mặt Sở Dương, nước mắt như mưa, cầu khẩn: "Bệ hạ, xin ngài bỏ qua cho sư phụ một lần!"
Sở Dương đột nhiên đứng lên nhìn Loan Loan, mặt không biểu tình nói: "Ngươi thật muốn ta tha thứ?"
Loan Loan lễ bái: "Bệ hạ, Loan Loan van xin ngươi!"
Sở Dương nhìn chỉ chốc lát, thở dài nói: "Ngươi nên biết trả giá lớn như thế, mặc dù ta không tổn thất gì nhưng mà ngươi..."
Loan Loan thút thít nói: "Bệ hạ, Loan Loan chỉ muốn hầu hạ bên cạnh bệ hạ, sau đó lĩnh hội võ đạo!"
Một khi cầu tình thì sẽ mất đi uy nghiêm trước mặt quần thần, mất đi sự ủng hộ.
Sở Dương ngồi xuống nói: "Thôi được! Là đế vương nên cũng có chút đặc quyền, mỗi năng ta có mười danh ngạch được đặc xá. Nhưng từ sau ta, mỗi đời đế vương mỗi năm chỉ được đặc xá ba lần. Ghi lại trong sanh sách, đế vương hậu thế nếu như làm trái thì quần thần vạch tội, tuyển một đế vương khác!"
Quần thần đều run sợ.
Sở Dương nói tiếp: "Khai mở cơ nghiệp vạn cổ, đế vương trước hết phải làm gương, nếu như đế vương ngu ngốc thì thiên hạ sẽ ra sao? Vậy nên không thể chì truyền một nhất hệ được, như thế, ta lại ban hạ một mệnh lệnh!"
Nói đến đây, Sở Dương trầm tư một lát, nghĩ tới điều kiện nhận mệnh thái tử ở Đại Sở hoàng triều trên Thiên Vũ đại lục, hắn nói: "Tử đệ hoàng thất Đại Sở trước hai mươi tuổi, phàm là đạt tới cảnh giới Tông sư thì có thể trở thành thái tử. Tranh vị thái tử, văn thần bình chọn bốn mươi điểm, võ tướng bốn mươi điểm, hoàng thất hai mươi điểm, người không đạt sáu mươi điểm thì dù thắng cũng không thể kế vị!"
Quần thần lần nữa đại chấn.
Nhưng bọn hắn cũng hết sức kích động, nhờ thể thức hạn chế này mà thái tử tương lai sẽ không ngu ngốc, đây mới là nền tảng mở ra vạn cổ thịnh thế.
Sở Dương ánh mắt ngưng tụ nhìn sang Chúc Ngọc Nghiên, nói: "Ta dùng quyền đặc xá đầu tiên trong năm nay miễn cho ngươi tội chết, nhưng tội sống khó tha!"
Nói xong, hắn chỉ tay một cái phá đi tu vi của Chúc Ngọc nghiên, lại nói: "Sau này ngươi ở trong phủ Hiền phi an hưởng tuổi già đi!"
Chúc Ngọc Nghiên trong nháy mắt già đi năm mươi tuổi, uể oải trên mặt đất, hai mắt ngốc trệ.
Loan Loan sau khi tạ ơn thì dìu Chúc Ngọc Nghiên rời đi.
Sở Dương quát to: "Từ Thế Tích!"
Từ Thế Tích ra khỏi hàng, trong mắt hắn lóe lên vẻ hưng phấn như trước lúc giết người, nói: "Có thần!"
Sở Dương mặt không đổi sắc nói: "Bắt người!"
"Vâng, bệ hạ!"
Không tuyên đọc tội trạng, không có xác nhận, thị vệ đi thẳng đến bắt lôi một phần ba đại thần ra ngoài.
Sở Dương đưa ra phán quyết sau cùng: "Dựa theo tội trạng, nên giết thì giết, nên phạt phải phạt!"
Từ Thế Tích tuân mệnh: "Vâng, bệ hạ!"
Sau một là một loạt quốc sự, với tu vi và trí tuệ của Sở Dương thì tự nhiên xử lý nhanh chóng, trong khoảng thời gian ngắn đã giải quyết xong hết đại sự chưa xử lý.
Sau cùng, Sở Dương quát lên lần nữa: "Tần Quỳnh!"
Tần Quỳnh ra khỏi hàng: "Có thần!"
Sở Dương rốt cục tiến hành giải quyết những chuyện trước kia chưa làm, lúc này quả quyết hạ lệnh: "Suất lĩnh huyết vệ, để ám vệ phụ trợ, phá Đa Lâm tự, phá Từ Hàng Tĩnh Trai, nếu có phản kháng thì giết chết bất luận tội. Nhớ kỹ, thu sạch áp, tiến hành thẩm pháp theo luật. Mặc khác, toàn bộ điển tịch tông phái áp trả lại!"
Tần Quỳnh cười: "Thần tuân chỉ!"
Sở Dương điểm danh lần nữa: "Lý Tĩnh!"
Lý Tĩnh ra khỏi hàng: "Có thần!"
"Lệnh ngươi làm đại nguyên soái thống lĩnh binh mã trong thiên hạ, chỉnh bốn quân mã diệt Đột Quyết, phá Cao Ly, khai cương khoác thổ, chinh Thiên Trúc, nô dịch Đông Doanh!"
Sở Dương phóng mắt thiên hạ, bắt đầu bộ pháp khuếch trương.
Lý Tĩnh nói giọng kích động: "Thần tuân chỉ!"
Mục tiêu của hắn là chinh phạt thiên hạ, bây giờ rốt cục cũng thực hiện.
Chúng thần đều xoa hai tay, đặc biệt là đám chiến tướng, thêm cả bọn Khấu Trọng nữa, tất cả đều lộ ra ý cười.
Đại sự đã xong, Sở Dương không tiếp tục để ý.
Bây giờ thủ hạ quần thần được hắn bồi dưỡng đều đã trưởng thành, dù đụng phải đám cường giả như Bàn Đại Hải thì cũng có thể ứng phó được, không cần thiết phải quan tâm.
Trở lại hậu cung, năm nữ đi tới.
"Để các ngươi lo lắng!"
Sở Dương uy nghiêm chí cực trong đại điện đã biến mất hoàn toàn, thay vào đó là một Sở Dương hiền lành mặt tươi cười.
Hắn liếc nhìn từng người.
Liễu Trinh cười nói: "Chỉ cần ngươi không sao thì chúng ta lo một chút cũng có sao đâu?"
Tống Ngọc Trí hơi u oán nói: "Đúng nha đúng nha, bây giờ đại sự đã xong, có phải ngươi nên bồi chúng ta không?"
Thương Tú Tuần cúi đầu, xấu hổ đỏ mặt nói: "Trong hoàng cung còn chưa có thanh âm của trẻ nít đó?"
Tống Ngọc Hoa cũng đã đỏ đến tận cổ, nói: "Truyền thừa là chuyện lớn!"
Loan Loan chỉ ân cần nhìn chằm chằm Sở Dương.
Sở Dương cười to: "Ha ha ha, vậy ta liền phân phó, hôm nay sẽ chế tạo ra một chiếc giường lớn cỡ mười người!"
Tác giả :
Đại Nhật Dục Đông Hải