Xuyên Toa Chư Thiên
Chương 113: Khói lửa nổi lên bốn phía
Trên đại sảnh, Sở Dương ngồi ở giữa, những nhân vật hạch tâm ngồi ở hai bên.
"Thạch Long!"
Sở Dương điểm danh.
"Phủ chủ!"
Thạch Long thi lễ xong, nói: "Võ quán ngoài việc truyền thụ thuật phòng thân thì còn âm thầm huấn luyện một nhóm võ giả kỷ luật nghiêm minh, đa phần đều là hậu thiên trung kỳ. nhân số tổng cộng khoảng ba vạn. Tùy thời có thể tụ tập lại một chỗ, hình thành chiến lực. Còn cường giả tiên thiên thì khoảng hai trăm."
Sau khi nói xong, hắn liền lui ra phía sau ngồi.
"Thẩm Lạc Nhạn!"
Sở Dương điểm tên một vị.
"Phủ chủ, ta chủ quản Liên Hợp thương hội kinh doanh, ngoại trừ công khai bồi dưỡng một số thư nhân thì còn âm thầm huấn luyện khoảng mười vạn chiến sĩ tinh anh ở những nơi vắng vẻ, mặt khác cũng chuẩn bị tuyển thêm hơn ba mươi vạn người."
Thẩm Lạc Nhạn đáp.
"Tiểu Ngôn!"
Sở Dương tiếp tục gọi.
"Phủ chủ, Duyệt Tân lâu dù sao cũng chủ yếu là kinh doanh nên chỉ tập trung nuôi dưỡng được khoảng ba ngàn võ giả tu vi hậu thiên."
Ngôn lão đại cung kính nói.
"Từ Thế Tích!"
Sở Dương nhìn về phía một người khác.
"Phủ chủ!"
Từ Thế Tích sau khi hành lễ thì nói: "Ám vệ nhân viên đông đảo nhưng đa phần đều dùng để tìm tình báo, đương nhiên cũng dốc hết sức bồi dưỡng thế hệ kế tục. Hiện nay, cường giả tiên thiên tổng cộng có hơn ba trăm sáu mươi người, võ giả hậu thiên cũng rất nhiều, khoảng tám ngàn người. Tuy nhiên bọn hắn không có huấn luyện thống nhất, khó có thể tạo thành đại quân, chỉ có thể lập thành tiểu đội đột kích."
Sở Dương khẽ gật đầu, nhìn về phía Lý Tĩnh.
Gần một phần ba lợi ích của Liên Hợp thương hội và Duyệt Tân lâu đều đầu nhập vào chiến bộ, tự nhiên kỳ vọng cũng rất lớn.
"Phủ chủ, cường giả tiên thiên có tám trăm sáu mươi tám người, võ giả hậu thiên trọn bốn vạn."
Lý Tĩnh âm vang nói: "Dưới sự huấn luyện tỉ mỉ thì bọn họ có thể tạo thành kiếm trận một cách nhuần nhuyễn, lực sát thương kinh người."
Dừng một chút, Lý Tĩnh nói tiếp: "Mặt khác cũng huấn luyện bọn hắn thành khống huyền chi sĩ, từng người không kém gì xạ điêu thủ!"
Dứt lời, trong đại sảnh yên tĩnh vạn phần.
"Hơn tám trăn tiên thiên?" Tống Sư Đạo run rẩy.
Hắn biết chiến bộ kinh khủng, một mực bị hạn chế trong phủ không thể ra ngoài, thịt cá mỗi ngày, thậm chí thuốc nước, các loại đan dược cũng được cung ứng sung túc. Nhưng ngay cả như thế, hắn cũng không ngờ được sẽ có nhiều cường giả tiên thiên đến như thế.
Thật không có thiên lý.
Lỗ Diệu Tử khẽ giật khóe miệng, âm thầm may mắn, may mắn ngày đó đáp ứng sảng khoái, đồng thời cũng điểm danh chung thân đại sự sau này cho Thương Tú Tuần, bằng không thì thật thiết tưởng không chịu nổi.
"Làm sao có thể?"
Chúc Ngọc Nghiên không tin, phát ra chất vấn.
Ba người bọn hắn, Sở Dương cố ý để bọn họ nghe một chút, qua đó chấn nhiếp để bọn hắn triệt để chịu phục. Vô luận là Chúc Ngọc Nghiên hay Loan Loan cũng đều là những nhân tài hiếm có, ngay cả An Long cũng không tệ lắm, huấn luyện một chút cũng có thể làm được chuyện lớn.
"Không có gì là không thể!"
Thẩm Lạc Nhạn cười: "Ngươi có biết bọn hắn tiêu hao bao nhiêu dược liệu mỗi năm không? Chúng ta tổ chức đội ngũ hái thuốc khoảng mười vạn người, đại bộ phận dược liệu đều cung ứng cho bọn hắn, chính là để bồi dưỡng một đội chiến binh bách chiến bách thắng."
Sở Dương nghe thế cũng hơi rung động.
Nhưng hắn biết, tài nguyên ở thế giới Đại Đường hơn xa thế giới Tiểu Lý Phi Đao, con người lẫn địa vực ở đây cũng nhiều hơn nhiều.
Đây là một thế giới huyền bí.
Về phần đầu nhập quá nhiều? Sở Dương không thèm quan tâm, đến tương lai sẽ chỉ nhận lại càng nhiều hơn mà thôi.
"Tần Quỳnh!"
Sở Dương giang tay, áp đám người xao động.
"Ba mươi sáu huyết vệ đều đã đạt tới cảnh giới Tông sư!"
Tần Quỳnh sục sôi nói.
Chúc Ngọc Nghiên và Loan Loan lần nữa run rẩy.
Sở Dương lại nhìn qua Khấu Trọng, Từ Tử Lăng đã thành thục ổn trọng, còn cả đệ tử Sở Nhất mà hắn mới thu nhận nữa, âm thầm gật đầu, sau đó lại nói: "Từ Thế Tích!"
"Phủ chủ!"
Từ Thế Tích lại đứng lên, hắn biết Sở Dương hỏi cái gì: "Ám vệ đã thẩm thấu đến rất nhiều bang phái và quân khởi nghĩa, nếu mưu đồ thỏa đáng thì sẽ có khoảng ba mươi vạn binh chiến đấu. Mặt khác, toàn bộ Giang Nam, chỉ cần một tháng thì có thể lấy hết được."
"Tống Sư Đạo!"
Sở Dương nhìn con trai của Tống Khuyết một mực rung động nãy giờ, điểm danh nói.
"Phủ chủ, có thuộc hạ!"
Tống Sư Đạo giật mình một cái, lập tức khom người hành lễ: "Lĩnh Nam đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ cần phủ chủ nói một câu thì trong mười ngày có thể thu xếp được mười vạn đại quân."
"Rất tốt!"
Sở Dương xoay chuyển ánh mắt, nhìn sang Lỗ Diệu Tử, hỏi: "Chiến mã như thế nào?"
"Có ám vệ và thương bộ phối hợp tìm kiếm khắp nơi, lại bí mật bồi dưỡng thêm chiến mã trên thảo nguyên nên được mười vạn chiến mã tinh lương và hai mươi vạn chiến mã bình thường."
Lỗ Diệu Tử đáp.
"Rất tốt!|
Sở Dương đứng dậy, dõng dạc nói: "Từ Thế Tích, nhấc lên thủy triều khởi nghĩa đi, phải mọc lên như nấm, để các nơi loạn trước. Đặc biệt là những thế gia đại tộc, địa chủ thân hào nông thôn kia, phải đánh thật mạnh mẽ!"
"Vâng, phủ chủ!"
Từ Thế Tích khẽ híp mắt lại, tinh quang lóng lánh.
"Bên cạnh đó, thông tri một chút đi, chưởng khống Giang Nam, tụ tập tướng sĩ, tùy thời chuẩn bị xuôi nam!"
Sở Dương phân phó, đám người tuân mệnh.
Sau một lúc lâu thương thượng chế định kế hoạch, quy hoạch tương lai, mọi người mới lục tục tán đi.
Trong hậu viện, Sở Dương và Tôn đạo trưởng ngồi đối diện nhau.
"Đại chiến cùng lúc, sinh linh đồ thán!"
Tôn đạo trưởng cảm thán nói.
"Không có đại loạn há có đại trị? Giống như bọc mủ trên người, nếu không quyết tâm gỡ nó, gạt đi nước mủ thì nhiều khả năng nó sẽ nặng thêm, đưa ngươi vào chỗ chết. Đau nhức nhất thời, sau đến đại trị!"
Sở Dương chân thành nói.
"Dù sao đi nữa thì bách tính cũng khổ!"
Tôn đạo trưởng thở dài một tiếng.
"Ta đã an bài chỉ nhắm địa chủ hào môn, tận lực tránh cho bách tính thương vong!"
Sở Dương gật đầu, hỏi thăm ý kiến: "Lão ca ca, thôi diễn sao rồi?"
"Đã phá vỡ giam cầm hai trăm bốn mươi khiếu huyệt, nhưng nếu muốn thôi diễn phương pháp tu luyện ba trăm sáu mươi khiếu huyệt thì cũng hơi khó. Ngũ Đế quyền quá mức thâm ảo, bí ẩn thân thể trong lúc nhất thời không thể khám phá hết được."
Tôn đạo trưởng lại thở dài: "Như ta còn ở cảnh giới Tông sư, ắt có thể thôi diễn nhanh hơn đôi lần, nhưng hiện tại, ngoại trừ những khiếu huyệt đã mở ra thì những khiếu huyệt còn lại đều đã biến mất, chỉ có thể căn cứ lý luận để từng bước suy luận thôi."
"Chẳng phải còn ta sao?"
Sở Dương vội vàng nói.
"Chẳng phải thời gian tới ngươi sẽ bận rộn à?"
Tôn đạo trưởng ngạc nhiên hỏi.
"Chuyện ta làm là nắm chắc đại cục, phân công nhiệm vụ, còn lại thì giao hết cho bọn hắn làm."
Sở Dương cười nói: "Tính ra thì ta là người thoải mái nhất."
"Ngươi có thủ đoạn, sự quyết đoán hiếm thấy, quan trọng nhất là thực lực của ngươi quá mạnh."
Tôn đạo trưởng cười khổ, nói tiếp: "Tiên thiên đứng ở thế bất bại."
"Ta còn chưa có thực lực trấn áp hết thảy, nếu không sao phải chờ đến bây giờ?"
Sở Dương đứng dậy, nhìn về phương bắc: "Ta còn một chuyện muốn làm."
"Ngươi muốn?"
Tôn đạo trưởng đột nhiên đứng lên, hết sức động dung.
"Đi gặp Dương Quảng một lần, thời điểm kết thúc, ta muốn biết hắn rốt cục có hối hận không?"
Sở Dương ý vị khó hiểu nói.
"Hối hận? Hối hận vì đã làm quá nhiều việc ác ư? Khiến cho thiên hạ đại loạn, dân chúng lầm than, khắp nơi khởi nghĩa vũ trang, kêu ca oán trách?"
Tôn đạo trưởng đè nén nộ khí.
"Đúng thế, kêu ca oán trách, hắn thật muốn thế sao?"
Sở Dương kỳ dị nói.
Ban đêm hôm ấy, hắn liền ngự kiếm mà đi.
"Thạch Long!"
Sở Dương điểm danh.
"Phủ chủ!"
Thạch Long thi lễ xong, nói: "Võ quán ngoài việc truyền thụ thuật phòng thân thì còn âm thầm huấn luyện một nhóm võ giả kỷ luật nghiêm minh, đa phần đều là hậu thiên trung kỳ. nhân số tổng cộng khoảng ba vạn. Tùy thời có thể tụ tập lại một chỗ, hình thành chiến lực. Còn cường giả tiên thiên thì khoảng hai trăm."
Sau khi nói xong, hắn liền lui ra phía sau ngồi.
"Thẩm Lạc Nhạn!"
Sở Dương điểm tên một vị.
"Phủ chủ, ta chủ quản Liên Hợp thương hội kinh doanh, ngoại trừ công khai bồi dưỡng một số thư nhân thì còn âm thầm huấn luyện khoảng mười vạn chiến sĩ tinh anh ở những nơi vắng vẻ, mặt khác cũng chuẩn bị tuyển thêm hơn ba mươi vạn người."
Thẩm Lạc Nhạn đáp.
"Tiểu Ngôn!"
Sở Dương tiếp tục gọi.
"Phủ chủ, Duyệt Tân lâu dù sao cũng chủ yếu là kinh doanh nên chỉ tập trung nuôi dưỡng được khoảng ba ngàn võ giả tu vi hậu thiên."
Ngôn lão đại cung kính nói.
"Từ Thế Tích!"
Sở Dương nhìn về phía một người khác.
"Phủ chủ!"
Từ Thế Tích sau khi hành lễ thì nói: "Ám vệ nhân viên đông đảo nhưng đa phần đều dùng để tìm tình báo, đương nhiên cũng dốc hết sức bồi dưỡng thế hệ kế tục. Hiện nay, cường giả tiên thiên tổng cộng có hơn ba trăm sáu mươi người, võ giả hậu thiên cũng rất nhiều, khoảng tám ngàn người. Tuy nhiên bọn hắn không có huấn luyện thống nhất, khó có thể tạo thành đại quân, chỉ có thể lập thành tiểu đội đột kích."
Sở Dương khẽ gật đầu, nhìn về phía Lý Tĩnh.
Gần một phần ba lợi ích của Liên Hợp thương hội và Duyệt Tân lâu đều đầu nhập vào chiến bộ, tự nhiên kỳ vọng cũng rất lớn.
"Phủ chủ, cường giả tiên thiên có tám trăm sáu mươi tám người, võ giả hậu thiên trọn bốn vạn."
Lý Tĩnh âm vang nói: "Dưới sự huấn luyện tỉ mỉ thì bọn họ có thể tạo thành kiếm trận một cách nhuần nhuyễn, lực sát thương kinh người."
Dừng một chút, Lý Tĩnh nói tiếp: "Mặt khác cũng huấn luyện bọn hắn thành khống huyền chi sĩ, từng người không kém gì xạ điêu thủ!"
Dứt lời, trong đại sảnh yên tĩnh vạn phần.
"Hơn tám trăn tiên thiên?" Tống Sư Đạo run rẩy.
Hắn biết chiến bộ kinh khủng, một mực bị hạn chế trong phủ không thể ra ngoài, thịt cá mỗi ngày, thậm chí thuốc nước, các loại đan dược cũng được cung ứng sung túc. Nhưng ngay cả như thế, hắn cũng không ngờ được sẽ có nhiều cường giả tiên thiên đến như thế.
Thật không có thiên lý.
Lỗ Diệu Tử khẽ giật khóe miệng, âm thầm may mắn, may mắn ngày đó đáp ứng sảng khoái, đồng thời cũng điểm danh chung thân đại sự sau này cho Thương Tú Tuần, bằng không thì thật thiết tưởng không chịu nổi.
"Làm sao có thể?"
Chúc Ngọc Nghiên không tin, phát ra chất vấn.
Ba người bọn hắn, Sở Dương cố ý để bọn họ nghe một chút, qua đó chấn nhiếp để bọn hắn triệt để chịu phục. Vô luận là Chúc Ngọc Nghiên hay Loan Loan cũng đều là những nhân tài hiếm có, ngay cả An Long cũng không tệ lắm, huấn luyện một chút cũng có thể làm được chuyện lớn.
"Không có gì là không thể!"
Thẩm Lạc Nhạn cười: "Ngươi có biết bọn hắn tiêu hao bao nhiêu dược liệu mỗi năm không? Chúng ta tổ chức đội ngũ hái thuốc khoảng mười vạn người, đại bộ phận dược liệu đều cung ứng cho bọn hắn, chính là để bồi dưỡng một đội chiến binh bách chiến bách thắng."
Sở Dương nghe thế cũng hơi rung động.
Nhưng hắn biết, tài nguyên ở thế giới Đại Đường hơn xa thế giới Tiểu Lý Phi Đao, con người lẫn địa vực ở đây cũng nhiều hơn nhiều.
Đây là một thế giới huyền bí.
Về phần đầu nhập quá nhiều? Sở Dương không thèm quan tâm, đến tương lai sẽ chỉ nhận lại càng nhiều hơn mà thôi.
"Tần Quỳnh!"
Sở Dương giang tay, áp đám người xao động.
"Ba mươi sáu huyết vệ đều đã đạt tới cảnh giới Tông sư!"
Tần Quỳnh sục sôi nói.
Chúc Ngọc Nghiên và Loan Loan lần nữa run rẩy.
Sở Dương lại nhìn qua Khấu Trọng, Từ Tử Lăng đã thành thục ổn trọng, còn cả đệ tử Sở Nhất mà hắn mới thu nhận nữa, âm thầm gật đầu, sau đó lại nói: "Từ Thế Tích!"
"Phủ chủ!"
Từ Thế Tích lại đứng lên, hắn biết Sở Dương hỏi cái gì: "Ám vệ đã thẩm thấu đến rất nhiều bang phái và quân khởi nghĩa, nếu mưu đồ thỏa đáng thì sẽ có khoảng ba mươi vạn binh chiến đấu. Mặt khác, toàn bộ Giang Nam, chỉ cần một tháng thì có thể lấy hết được."
"Tống Sư Đạo!"
Sở Dương nhìn con trai của Tống Khuyết một mực rung động nãy giờ, điểm danh nói.
"Phủ chủ, có thuộc hạ!"
Tống Sư Đạo giật mình một cái, lập tức khom người hành lễ: "Lĩnh Nam đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ cần phủ chủ nói một câu thì trong mười ngày có thể thu xếp được mười vạn đại quân."
"Rất tốt!"
Sở Dương xoay chuyển ánh mắt, nhìn sang Lỗ Diệu Tử, hỏi: "Chiến mã như thế nào?"
"Có ám vệ và thương bộ phối hợp tìm kiếm khắp nơi, lại bí mật bồi dưỡng thêm chiến mã trên thảo nguyên nên được mười vạn chiến mã tinh lương và hai mươi vạn chiến mã bình thường."
Lỗ Diệu Tử đáp.
"Rất tốt!|
Sở Dương đứng dậy, dõng dạc nói: "Từ Thế Tích, nhấc lên thủy triều khởi nghĩa đi, phải mọc lên như nấm, để các nơi loạn trước. Đặc biệt là những thế gia đại tộc, địa chủ thân hào nông thôn kia, phải đánh thật mạnh mẽ!"
"Vâng, phủ chủ!"
Từ Thế Tích khẽ híp mắt lại, tinh quang lóng lánh.
"Bên cạnh đó, thông tri một chút đi, chưởng khống Giang Nam, tụ tập tướng sĩ, tùy thời chuẩn bị xuôi nam!"
Sở Dương phân phó, đám người tuân mệnh.
Sau một lúc lâu thương thượng chế định kế hoạch, quy hoạch tương lai, mọi người mới lục tục tán đi.
Trong hậu viện, Sở Dương và Tôn đạo trưởng ngồi đối diện nhau.
"Đại chiến cùng lúc, sinh linh đồ thán!"
Tôn đạo trưởng cảm thán nói.
"Không có đại loạn há có đại trị? Giống như bọc mủ trên người, nếu không quyết tâm gỡ nó, gạt đi nước mủ thì nhiều khả năng nó sẽ nặng thêm, đưa ngươi vào chỗ chết. Đau nhức nhất thời, sau đến đại trị!"
Sở Dương chân thành nói.
"Dù sao đi nữa thì bách tính cũng khổ!"
Tôn đạo trưởng thở dài một tiếng.
"Ta đã an bài chỉ nhắm địa chủ hào môn, tận lực tránh cho bách tính thương vong!"
Sở Dương gật đầu, hỏi thăm ý kiến: "Lão ca ca, thôi diễn sao rồi?"
"Đã phá vỡ giam cầm hai trăm bốn mươi khiếu huyệt, nhưng nếu muốn thôi diễn phương pháp tu luyện ba trăm sáu mươi khiếu huyệt thì cũng hơi khó. Ngũ Đế quyền quá mức thâm ảo, bí ẩn thân thể trong lúc nhất thời không thể khám phá hết được."
Tôn đạo trưởng lại thở dài: "Như ta còn ở cảnh giới Tông sư, ắt có thể thôi diễn nhanh hơn đôi lần, nhưng hiện tại, ngoại trừ những khiếu huyệt đã mở ra thì những khiếu huyệt còn lại đều đã biến mất, chỉ có thể căn cứ lý luận để từng bước suy luận thôi."
"Chẳng phải còn ta sao?"
Sở Dương vội vàng nói.
"Chẳng phải thời gian tới ngươi sẽ bận rộn à?"
Tôn đạo trưởng ngạc nhiên hỏi.
"Chuyện ta làm là nắm chắc đại cục, phân công nhiệm vụ, còn lại thì giao hết cho bọn hắn làm."
Sở Dương cười nói: "Tính ra thì ta là người thoải mái nhất."
"Ngươi có thủ đoạn, sự quyết đoán hiếm thấy, quan trọng nhất là thực lực của ngươi quá mạnh."
Tôn đạo trưởng cười khổ, nói tiếp: "Tiên thiên đứng ở thế bất bại."
"Ta còn chưa có thực lực trấn áp hết thảy, nếu không sao phải chờ đến bây giờ?"
Sở Dương đứng dậy, nhìn về phương bắc: "Ta còn một chuyện muốn làm."
"Ngươi muốn?"
Tôn đạo trưởng đột nhiên đứng lên, hết sức động dung.
"Đi gặp Dương Quảng một lần, thời điểm kết thúc, ta muốn biết hắn rốt cục có hối hận không?"
Sở Dương ý vị khó hiểu nói.
"Hối hận? Hối hận vì đã làm quá nhiều việc ác ư? Khiến cho thiên hạ đại loạn, dân chúng lầm than, khắp nơi khởi nghĩa vũ trang, kêu ca oán trách?"
Tôn đạo trưởng đè nén nộ khí.
"Đúng thế, kêu ca oán trách, hắn thật muốn thế sao?"
Sở Dương kỳ dị nói.
Ban đêm hôm ấy, hắn liền ngự kiếm mà đi.
Tác giả :
Đại Nhật Dục Đông Hải