Xuyên Thư Chi Liêu Hán Công Lược
Chương 112
Giọng Nghiêm Bách Tông thực trầm ổn, nói xong câu đó, liền quay đầu nhìn lão thái thái một cái. Vẻ mặt lão thái thái có đau lòng và kinh hoảng khó phát giác, nhưng chỉ là chợt lóe qua.
“Kỳ thật chuyện lão nhị và Lương Tần kết hôn giả, ngay từ đầu tôi đã biết.” Nghiêm Bách Tông nói.
Lần này mọi người ồ lên, lão thái thái tuy rằng đau lòng, nhưng không thể không làm bộ làm tịch hỏi một câu: “Cái gì?”
Vẻ mặt Nghiêm Bách Tông trầm tĩnh, giống như chỉ là nói chuyện thực bình thường: “Đó cũng là nguyên do lúc trước bọn họ kết hôn, tôi ở nước ngoài không trở về. Ngay từ đầu lão nhị đã nói với tôi, tôi không đồng ý, nhưng mà không ngăn cản. Có điều hôm nay tôi muốn nói không phải là chuyện này, tôi muốn nói chính là, chuyện mẹ tôi muốn nhận Lương Tần làm con trai, chỉ sợ là không được.”
Nghiêm Bách Tông nói xong một phát bắt lấy tay Kỳ Lương Tần: “Hôm nay người thân bạn bè đều ở đây, có một việc vui, muốn chia sẻ với mọi người, tôi và Kỳ Lương Tần, hiện giờ đang ở giai đoạn bàn hôn luận gả, hy vọng có thể mượn lần này công khai, cũng được mọi người chúc phúc.”
Khách khứa bên dưới ồ lên, mấy người lão thái thái và Nghiêm Tùng Vĩ khiếp sợ cũng không phải là giả vờ, bọn họ là thật sự có chút bối rối, biểu hiện ra ngoài, chính là khiếp sợ và luống cuống. Nghiêm Bách Tông tiếp tục nói: “Việc này hai chúng tôi vẫn luôn muốn tìm cơ hội nói với người trong nhà, ” hắn nói xong chuyển hướng lão thái thái: “Mẹ, hy vọng mẹ có thể ủng hộ chúng con.”
Lần này bên dưới không ai vỗ tay, tuồng kịch của Nghiêm gia rất cẩu huyết rất đột ngột, ngay cả bọn họ cũng cảm thấy giật mình, huống chi là Nghiêm lão thái thái chứ.
Lão thái thái ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn nhìn mọi người, sau đó nhìn về phía Nghiêm Bách Tông và Kỳ Lương Tần: “Chuyện khi nào… ta còn thật sự không biết.”
“Hai chúng con tháng mười liền xác định quan hệ, ” Nghiêm Bách Tông nói: “Vẫn luôn giấu không nói với trong nhà, chính là lúc ấy nhìn mẹ vì chuyện lão nhị kết hôn giả mà bận đến đầu óc choáng váng, lại thêm lão tam phải chuẩn bị hôn lễ, cho nên liền lén gạt đi chưa nói.”
Đúng lúc này, bạn tốt của Nghiêm gia là chú Vương, nói giúp một phen: “Chị Trương, đây là chuyện tốt mà, mới nãy không phải chị còn nói muốn cho Lương Tần tiếp tục làm người Nghiêm gia sao, hiện giờ không phải chính là như nguyện ư.”
Hắn vừa nói lời này, có mấy trưởng bối khác cũng phụ họa hai câu theo. Bọn họ mở miệng, cũng không phải ủng hộ Nghiêm Bách Tông và Kỳ Lương Tần, mà là cảm thấy lão thái thái hiện giờ đứng trên đài rất xấu hổ, nên có người giúp đỡ hai câu, cho bọn họ một bậc thang đi xuống.
Lão thái thái tươi cười thật cứng ngắc, nói: “Hôm nay là sinh nhật lão nhị, trước hết không nói việc này.”
Loại chuyện này, quả thật đóng cửa lại nói tương đối thích hợp. Nghiêm Tùng Vĩ muốn giả vờ vui vẻ thay anh cả, quay đầu muốn vỗ vỗ vai Nghiêm Bách Tông, nhưng mà tay đã vươn ra, lại cảm thấy thật sự xấu hổ, cho nên lại thu về. Loại chuyện diễn trò này, vẫn là đừng tìm ông anh trai chất phác của hắn sẽ tương đối tốt, Nghiêm Bách Tông không hẳn sẽ phối hợp hắn, ngược lại xấu hổ. Vì thế hắn liền nhìn về phía Kỳ Lương Tần, cười vỗ vỗ vai Kỳ Lương Tần.
Vẻ mặt Kỳ Lương Tần đỏ bừng, nhìn hắn một cái, trong lòng hai người đều là đủ loại tư vị.
Việc đã đến nước này, tiệc đêm nay có tiếp tục nữa cũng thật sự là người người như ngồi trên chông. Mọi người sôi nổi cáo từ, lão thái thái và mấy người con Nghiêm gia đều tựa như không có việc gì, đứng ở cửa nhà nhất nhất cáo biệt mọi người. Kỳ Lương Tần cách cửa sổ nhìn, trong lòng nhảy thình thịch.
Dì Xuân đưa một ly nước cho cậu: “Uống chút nước ấm.”
“Cám ơn ạ.” Kỳ Lương Tần ôm ly, còn đang nhìn ra ngoài cửa sổ. Dì Xuân hít một hơi, nói: “Ngày hôm nay cuối cùng cũng qua.”
Kỳ Lương Tần nghĩ, người Nghiêm gia chung quy là từng trải nhiều, xảy ra loại chuyện này, còn có thể mặt mang mỉm cười mà nhất nhất bắt tay chia tay với khách khứa, loại công phu này, Kỳ Lương Tần cậu vẫn khiếm khuyết.
Trong lòng lão thái thái cũng là đủ loại tư vị. Những khách khứa đó đến làm khách, ăn đồ ăn ngon nhà chủ nhân, uống rượu ngon nhà chủ nhân, tự nhiên ngoài miệng liền phải nói vài câu dễ nghe. Cho nên mỗi người bọn họ trước khi đi, đều sẽ nắm nắm tay, vỗ vỗ vai Nghiêm Bách Tông, nói đôi ba lời chúc mừng.
Có phải là thật sự chúc mừng hay không thì không cần miệt mài theo đuổi, trên mặt lễ tiết thì nghe nói loại chuyện này, đều phải khách sáo một chút. Thái độ Nghiêm Bách Tông vô cùng thành khẩn, nhất nhất gật đầu cảm tạ. Hôm nay vốn là tiệc sinh nhật Nghiêm Tùng Vĩ, cuối cùng nhân vật chính lại thành Nghiêm Bách Tông.
Có điều Nghiêm Tùng Vĩ lại mừng rỡ tự tại, tiêu điểm cuối cùng cũng dời khỏi người hắn. Tố chất tâm lý của anh trai hắn tốt hơn hắn, hẳn là đỡ nổi. Trái lại Nghiêm Viện trong lòng ngượng ngùng, cảm thấy mấy người đó không biết trở về sẽ nói nhà bọn họ như thế nào, ít nhất tối hôm nay, đề tài của mấy người khách đó đại khái sẽ không rời khỏi Nghiêm gia bọn họ.
Chuyện hoang đường lại thêm chuyện hoang đường, giấu đến giấu đi, chung quy phải qua một cửa này, chịu một đao kia. Nghiêm Viện có chút phiền lòng nghĩ, thôi thôi, chuyện sớm muộn gì, sớm chết sớm siêu sinh.
Vương gia và Nghiêm gia quan hệ tốt nhất, là người rời đi cuối cùng. Chú Vương thấp giọng an ủi lão thái thái, cũng không biết nói những gì, lão thái thái vẫn luôn bất đắc dĩ lắc đầu. Vương Trạch đi đến trước mặt Nghiêm Bách Tông, bắt tay hắn, nói: “Chúc mừng, cuối cùng cũng tan mây.”
“Còn sớm, có điều cám ơn anh.”
Vương Trạch cười cười, buông tay ra, liền nhìn về phía Nghiêm Tùng Vĩ.
Nghiêm Tùng Vĩ ngượng ngùng, gật gật đầu nói: “Chú tiểu Vương đi thong thả.”
Vương Trạch nói: “Một lần nữa chúc cậu sinh nhật vui vẻ.”
Đám người Nghiêm Tùng Vĩ lại tạm biệt chú Vương, nhìn xe Vương gia đi xa. Có mấy nhân viên phục vụ đang vội vàng thu dọn, Nghiêm Tùng Vĩ nhìn nhìn hiện trường có chút hỗn độn, thở dài nói: “Có hơi lạnh, chúng ta cũng trở về đi thôi.”
Nghiêm Viện liền nâng lão thái thái trở về, đi không được mấy bước, liền nhìn thấy Kỳ Lương Tần đi ra. Người một nhà liền đứng lại, Nghiêm Bách Tông mở miệng nói: “Lương Tần, trước hết em chớ đi, đợi lát nữa anh đưa em.”
Kỳ Lương Tần nhìn nhìn mấy người lão thái thái, có chút xấu hổ nói: “Không cần, em tự mình gọi xe trở về, anh cũng uống rượu, không thể lái xe.”
“Để anh cả đưa cậu đi, hắn khẳng định có một bụng lời muốn nói với cậu.” Nghiêm Tùng Vĩ nói xong vỗ vỗ vai Kỳ Lương Tần, vào nhà trước tiên. Hôm nay hắn thật sự là quá mệt mỏi, cũng không hơi sức đi theo ba phải nữa, có tốt hay không, đều tùy bọn họ đi.
Kỳ Lương Tần lại khom người với lão thái thái, nói: “Lão thái thái, con đi trước, ngài nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Cậu đừng vội đi, ta có lời nói với cậu, cậu đi theo ta.”
Kỳ Lương Tần gật gật đầu, nói: “Dạ.”
“Con đừng theo, ” lão thái thái quay đầu nói với Nghiêm Bách Tông: “Con yên tâm, ăn không hết nó đâu.”
Nghiêm Bách Tông cười cười, nói: “Dù mẹ ăn cậu ấy, con cũng tuyệt đối không nói gì.”
Kỳ Lương Tần đi theo lão thái thái lên lầu, lão thái thái dường như mệt muốn chết rồi, ngã ngồi trên ghế, liền không nhúc nhích. Loại tiệc tùng này đối với bà mà nói thật sự là quá mệt mỏi, đã không phải là cái tuổi có thể xoay quanh khắp sân như năm đó.
“Cậu cũng ngồi.” Lão thái thái nói.
“Con đứng là được.” Kỳ Lương Tần thật cẩn thận nói.
“Tùy cậu.” Lão thái thái nghiêng qua một bên, dựa vào lưng ghế im lặng một hồi. Kỳ Lương Tần đứng ở nơi đó lo sợ bất an, trong phòng yên tĩnh có thể nghe được tiếng tim đập của bản thân cậu.
“Chuyện cậu và lão đại…” Lão thái thái mở to mắt, nhìn về phía cậu: “Về sau ta không quản.”
Kỳ Lương Tần giật mình, chỉ cảm thấy tựa như có nước ấm ồ ồ chảy ra, nhìn lão thái thái. Lão thái thái nói: “Chuyện cậu và nó, tuy rằng ta không phải là vui lòng nhìn thấy, nhưng đến tình trạng này, ta cũng đã tận sự cố gắng lớn nhất của mình để ngăn cản. Hiện giờ nó quyết tâm muốn ở bên cậu, thân là mẹ, ta cũng không muốn bởi vì việc này mà mất đi một đứa con trai. Bách Tông là một người đàn ông tốt, cậu đi theo nó, sẽ hạnh phúc.”
Không biết nên hình dung vui sướng trong nháy mắt này như thế nào, có lẽ cảm động càng nhiều hơn một ít, cái loại cảm giác khổ tận cam lai này, thật giống như khổ sở học hành mười năm lên được trung học, vui sướng tới mãnh liệt mà ôn nhuận. Lão thái thái nhìn thấy hốc mắt Kỳ Lương Tần hơi có chút ẩm ướt, nói: “Tiểu Tần, cậu có phúc.”
Trên đời này không có mấy người đàn ông có thể so được với con trai bà, không chỉ là bởi vì Nghiêm Bách Tông quả thật ưu tú, cũng là bởi vì người làm mẹ trong thiên hạ đều cảm thấy con của mình tốt. Mà ở trong lòng bà, Nghiêm Bách Tông hiển nhiên là đứa con trai còn tốt hơn cả Nghiêm Tùng Vĩ, tự nhiên chính là người đàn ông tốt nhất trên đời này.
Kỳ Lương Tần thành thành thật thật cúi thấp đầu, nói: “Cám ơn ngài.”
“Hy vọng con chớ có trách ta vô tình, nếu không phải do việc của con và lão đại lão nhị, ta cũng là thật lòng thích con.”
Kỳ Lương Tần lắc đầu: “Không đâu, con có thể hiểu được ngài.”
Lão thái thái liền bật cười, tươi cười vô tận mỏi mệt chua xót, vươn tay ra. Kỳ Lương Tần nhanh chóng cầm tay bà, tay lão thái thái thực già nua, tay phụ nữ luôn không giấu được tuổi.
“Đã qua thì đều đã qua, ta không oán giận con, con cũng đừng oán giận ta. Về sau thành người một nhà chân chính, hy vọng chúng ta có thể một lòng, ta sẽ thật lòng đối đãi con, đằng trước còn có rất nhiều cửa ải khó khăn, hy vọng chúng ta có thể cùng bước qua.”
Kỳ Lương Tần gật gật đầu: “Con không oán giận ngài, trong lòng chỉ có cảm kích, về sau con sẽ hiếu thuận ngài thật tốt, cũng sẽ đối đãi với anh ấy thật tốt, sẽ không để ngài hối hận.”
“Người đàn ông của mình, mình tự thương, đều là thật lòng đổi thật lòng. Lão đại là người đáng tin, con thật lòng với nó, sẽ nhận được hạnh phúc.”
Kỳ Lương Tần từ trên lầu đi xuống, liền nhìn thấy Nghiêm Bách Tông đứng ở bậc cầu thang cuối cùng. Kỳ Lương Tần ngừng một chút, nhìn Nghiêm Bách Tông. Nghiêm Bách Tông cũng nhìn cậu, nhìn nhìn mắt cậu hơi có chút ướt át, vẻ mặt nghi hoặc, dường như đang hỏi cậu chuyện gì xảy ra.
Sau đó Kỳ Lương Tần liền nhảy nhót theo cầu thang chạy xuống, Nghiêm Bách Tông lui về phía sau một bước, bước xuống đứng ở trên sàn nhà, ngay sau đó liền ôm đầy lòng, Kỳ Lương Tần nhảy xuống, nhảy vào trong ngực hắn. Hắn ôm thân thể Kỳ Lương Tần lảo đảo hai bước, lập tức cười ra tiếng. Kỳ Lương Tần ôm cổ hắn, nói: “Lão thái thái hình như đồng ý rồi.”
“Cái gì gọi là hình như?”
“Lão thái thái đồng ý, bảo em về sau đối xử với anh cho tốt.”
Nghiêm Bách Tông nghe vậy liền hôn môi Kỳ Lương Tần, cả người Kỳ Lương Tần đều treo trên người hắn, dì Xuân, Nghiêm Tùng Vĩ và Nghiêm Viện bên cạnh ngơ ngác nhìn hai người, có chút kinh ngạc, lại có chút xấu hổ.
Lão thái thái đứng ở cửa cầu thang nhìn bọn họ nói: “Em trai em gái đều nhìn kìa, bộ dạng thế nào.”
“Cám ơn mẹ.” Nghiêm Bách Tông cười dị thường xán lạn, buông Kỳ Lương Tần xuống, quay đầu nhìn về phía trên lầu.
Lão thái thái nói: “Người yêu mấy đứa thân thiết ta không quản, nhưng có một điều, trường hợp công cộng trong nhà, không cho xằng bậy.”
Nghiêm Tùng Vĩ phì một tiếng bật cười. Nghiêm Bách Tông kéo tay Kỳ Lương Tần, nói: “Mẹ, nếu không hôm nay đừng để Lương Tần về trường học, cũng đã trễ thế này.”
“Em phải về, trường bọn em còn tra phòng.” Kỳ Lương Tần nhanh chóng nói.
Cậu cũng không dám quá trắng trợn, vẫn là thành thành thật thật giữ khuôn phép mới tốt.
“Anh đưa em.”
Nghiêm Bách Tông nói xong, liền kéo Kỳ Lương Tần rời khỏi nhà. Nghiêm Tùng Vĩ nói: “Anh cả thật sự là không chịu nổi, hắn sẽ không cả đêm không về đi?”
Lão thái thái không cho sắc mặt tốt, trở về phòng. Nghiêm Viện cũng chạy lên lầu theo, dì Xuân cười cười, cũng vào nhà, Nghiêm Tùng Vĩ lắc đầu, nghĩ thầm rằng hắn phải đánh một giấc, bồi bổ nguyên khí.
Kỳ Lương Tần mới vừa ra đến bên ngoài liền buông lỏng tay Nghiêm Bách Tông ra, hét “a” một tiếng, sau đó liền bật người chạy đi. Ban đêm tháng mười một mang theo sương mù mỏng manh, Nghiêm Bách Tông cười ra tiếng, chạy đuổi theo cậu: “Em chạy cái gì?”
“Quá kích động, em phải phát tiết.” Kỳ Lương Tần vừa nói, vừa ra sức chạy, dường như muốn dùng việc chạy trốn để phát tiết vô hạn vui sướng trong lòng mình, cái loại dục vọng yêu phun trào đó, cùng với vui sướng rốt cuộc đạt được sau khi ngâm trong chua xót. Cậu chạy mải đến cổng tiểu khu mới dừng lại, thở hồng hộc quay đầu lại nhìn Nghiêm Bách Tông phía sau. Dưới đèn đường cậu thở ra khí trắng tiêu tán, Nghiêm Bách Tông đuổi theo cậu, nói: “Em thế mà có thể chạy nhanh như vậy.”
Kỳ Lương Tần thở dốc, nói: “Về sau có phải hai chúng ta cũng không cần lén lút hay không, rốt cuộc có thể quang minh chính đại ở cùng một chỗ. Anh biết không, em nằm mơ cũng muốn nói với mỗi một người em quen biết, rằng anh là của em, em cũng là của anh.”
Sự vui sướng này đại khái cũng lây nhiễm Nghiêm Bách Tông, khiến hắn sinh ra một loại tình cảm mãnh liệt và xúc động mà thiếu niên trong mối tình đầu mới có. Hắn tiến lên ôm chầm Kỳ Lương Tần, gắt gao ôm cậu vào trong ngực, cái loại vui sướng và thỏa mãn trong ngực ôm chầm người mình yêu, khiến người ta cảm thấy đầy tràn mà viên mãn. Tình yêu hóa ra là cái dạng này, hóa ra lại tốt đẹp như vậy, khiến người ta trong lòng phát run. Hắn ghé vào tai Kỳ Lương Tần nói: “Anh yêu em, Kỳ Lương Tần.”
Tình yêu tràn đầy đến mức tận cùng, lúc nói ra ba chữ anh yêu em, hóa ra cảm động không chỉ là đối phương, còn có mình, mình cũng vì tình yêu tràn ngập trong ngực này mà lây nhiễm: “Đừng về trường học, ” hắn nói: “Hôm nay không muốn tách khỏi em.”
Trên mặt Kỳ Lương Tần nóng rực, cậu cũng không muốn tách ra khỏi Nghiêm Bách Tông.
Hai người đến một khách sạn gần nhất, vừa mới vào cửa liền hôn nhau. Nghiêm Bách Tông dường như đặc biệt vội vàng, dán lên trên người cậu, cậu lập tức cảm nhận được thứ thô dài phía dưới của Nghiêm Bách Tông khiến người ta sợ hãi. Nghiêm Bách Tông một bên hôn cậu một bên đẩy đẩy hạ thân, loại động tác tình dục này kích thích cả người Kỳ Lương Tần như nhũn ra, chỉ có thể há miệng, tiếp thu lễ rửa tội miệng lưỡi của Nghiêm Bách Tông.
Đầu lưỡi Nghiêm Bách Tông nhiệt tình như vậy, vừa mềm vừa có lực, cậu bị hôn không thở nổi. Cậu còn chưa có học được kỹ xảo một bên hôn lưỡi một bên thở dốc, trong lòng hoảng hốt, trong đầu lại trống rỗng, liền quên hô hấp.
Nghiêm Bách Tông thở hổn hển buông cậu ra, sau đó cúi đầu, một bên thở hổn hển, một bên kiên nhẫn cởi nút của cậu. Kỳ Lương Tần vẻ mặt đỏ bừng, cởi bỏ áo khoác, Nghiêm Bách Tông bắt lấy liền ném xuống đất. Kỳ Lương Tần vội nói: “Mới vừa làm…”
“Lại làm cho em bộ khác, ” Nghiêm Bách Tông nói xong, ngay lập tức cởi bỏ áo sơmi của cậu, sau đó lập tức kéo ra. Kỳ Lương Tần thấp giọng rên rỉ một tiếng, lồng ngực liền lõa lồ. Đầu vú sớm bởi vì hôn lưỡi vừa rồi mà động tình, gắng gượng kiều diễm, sáng bóng mê người. Nghiêm Bách Tông cười cười, nói: “Thật là dễ nhìn.”
Nghiêm Bách Tông nói xong liền một hơi ngậm trong miệng, bàn tay to nắm một bên khác, bắt đầu mọi cách chà đạp. Kỳ Lương Tần không chịu nổi run rẩy, âm thanh cũng run rẩy theo, cậu tựa vào trên tường, tay không có chỗ nắm, liền nắm tóc Nghiêm Bách Tông.
Nghiêm Bách Tông một hồi liếm một hồi cắn, một hồi chà xát một hồi xoa, đầu vú rất nhanh liền sung huyết đến đỏ sẫm, nhìn lại càng ưỡn cao, càng kiều diễm. Nghiêm Bách Tông một tay bế cậu lên, bàn tay to nâng mông cậu, bước nhanh đi đến bên giường, đặt cậu ở dưới thân.
Nghiêm Bách Tông dường như cuồng đầu vú, phá lệ yêu thương đầu vú cậu, lăn qua lộn lại gây sức ép, sau đó cởi sạch quần áo cậu, miệng lưỡi lưu luyến toàn thân cậu, thứ thô dài ma sát thân thể cậu, để lại từng vệt ầm ướt, cuối cùng ma sát trong kẽ mông cậu, lây dính kẽ mông cậu cũng ướt át dính nị. Nhưng mà Kỳ Lương Tần rất chặt, hắn cũng không dám cậy mạnh, thử mấy lần, đều không thể đi vào, cuối cùng bắn ở trên hậu huyệt cậu, Kỳ Lương Tần bị nóng run rẩy, cảm thấy tinh dịch kia tựa như chảy vào trong thân thể mình.
Nghiêm Bách Tông sau khi bắn qua một lần, lý trí khôi phục rất nhiều, cảm thấy mình quá vội vàng. Lần đầu tiên của hai người, không nên phát sinh trong khách sạn. Hắn hẳn nên ở trên giường của mình có được Kỳ Lương Tần.
Hắn ôm Kỳ Lương Tần, lần đầu tiên hiểu rõ cái gì gọi là ôn hương nhuyễn ngọc. Kỳ Lương Tần tự nhiên không phải cái loại mềm mại như phụ nữ, cậu không phải là thân thể mềm, mà là cho hắn cảm giác mềm. Thân thể trần truồng của cậu tràn ngập mỹ cảm, tinh tế mượt mà, làn da trắng mịn, thắt lưng thon gầy, từ thắt lưng xuống chút nữa chính là mông mật đào sung túc, hai chân càng thon dài. Đây là một thân thể thanh niên, hắn lại cảm thấy dị thường gợi cảm, gợi cảm chưa bao giờ nhìn thấy, hắn nghĩ cổ nhân nói ngọc thể ngang dọc, nếu đổi thành đàn ông, đại khái cũng chính là như vậy. Bàn tay to của hắn nhịn không được xoa nắn cái mông thật vểnh kia, ngón tay trượt vào kẽ mông, nương theo chất nhầy, ngón tay nhẹ nhàng giữ lấy nếp uốn dính nị.
Vẻ mặt Kỳ Lương Tần đỏ bừng, gắt gao ôm hắn, dường như phá lệ khiến người ta thương tiếc, lớn mật nhiệt tình trước đây không thấy bóng dáng, người này nhìn thì tao khí, nhưng thật sự động tới, liền héo.
“Đừng sợ.” Trong lòng Nghiêm Bách Tông tràn ngập ái dục mềm mại, hôn môi Kỳ Lương Tần, một ngón tay cũng chầm chậm chui vào thân thể Kỳ Lương Tần.
Vừa chặt vừa nóng, Nghiêm Bách Tông không chờ Kỳ Lương Tần chịu không nổi, chính mình đã chịu không nổi trước, sao lại chặt như thế, lại nhìn thấy Kỳ Lương Tần mím môi, liền rút đầu ngón tay ra.
“Muốn anh đi vào không?” Hắn thô giọng hỏi.
Kỳ Lương Tần tuy rằng nóng bừng, nhưng vẫn “ưm” một tiếng.
“Phải mua bôi trơn, ” Nghiêm Bách Tông nói: “Không thì em chịu không nổi.”
“Sao cái gì anh cũng hiểu thế.” Kỳ Lương Tần nói.
Nghiêm Bách Tông cười nói: “Sau khi bên em, liền tra rất nhiều tin tức về phương diện này.” Hắn nói xong tay lại sờ đầu vú Kỳ Lương Tần, Kỳ Lương Tần run rẩy một chút, nói: “Đau.”
“Anh nhìn xem.” Nghiêm Bách Tông nói xong liền chui xuống, nhìn nhìn đầu vú Kỳ Lương Tần, sau đó đặt cậu nằm thẳng, thổi thổi khí.
Kỳ Lương Tần mang theo chút ý tứ sợ hãi: “Đừng đùa, thật sự chịu không nổi, đau.”
Nghiêm Bách Tông nói: “Không cắn.”
Hắn cũng không hiểu lúc ấy mình làm sao nữa, ái dục thế mà lại khiếm người ta có một chút dục vọng tàn sát bừa bãi, lúc kích động, răng nanh hơi hơi ngậm đầu vú kéo lên trên. Hắn vươn đầu lưỡi ra, nhẹ nhàng liếm một chút. Bởi vì liếm nhẹ, như là đang dùng nước miếng chữa thương cho Kỳ Lương Tần. Kỳ Lương Tần dường như có chút sợ hãi hắn nhịn không được, hắn liền ôm Kỳ Lương Tần vào trong ngực, nói: “Tâm can bảo bối của anh.”
Tim của hắn, gan của hắn, bảo bối của hắn, hắn phát ra từ phế phủ mà cảm thấy như vậy, cho nên không chút nào cảm thấy buồn nôn phiến tình.
Hết chương 112
“Kỳ thật chuyện lão nhị và Lương Tần kết hôn giả, ngay từ đầu tôi đã biết.” Nghiêm Bách Tông nói.
Lần này mọi người ồ lên, lão thái thái tuy rằng đau lòng, nhưng không thể không làm bộ làm tịch hỏi một câu: “Cái gì?”
Vẻ mặt Nghiêm Bách Tông trầm tĩnh, giống như chỉ là nói chuyện thực bình thường: “Đó cũng là nguyên do lúc trước bọn họ kết hôn, tôi ở nước ngoài không trở về. Ngay từ đầu lão nhị đã nói với tôi, tôi không đồng ý, nhưng mà không ngăn cản. Có điều hôm nay tôi muốn nói không phải là chuyện này, tôi muốn nói chính là, chuyện mẹ tôi muốn nhận Lương Tần làm con trai, chỉ sợ là không được.”
Nghiêm Bách Tông nói xong một phát bắt lấy tay Kỳ Lương Tần: “Hôm nay người thân bạn bè đều ở đây, có một việc vui, muốn chia sẻ với mọi người, tôi và Kỳ Lương Tần, hiện giờ đang ở giai đoạn bàn hôn luận gả, hy vọng có thể mượn lần này công khai, cũng được mọi người chúc phúc.”
Khách khứa bên dưới ồ lên, mấy người lão thái thái và Nghiêm Tùng Vĩ khiếp sợ cũng không phải là giả vờ, bọn họ là thật sự có chút bối rối, biểu hiện ra ngoài, chính là khiếp sợ và luống cuống. Nghiêm Bách Tông tiếp tục nói: “Việc này hai chúng tôi vẫn luôn muốn tìm cơ hội nói với người trong nhà, ” hắn nói xong chuyển hướng lão thái thái: “Mẹ, hy vọng mẹ có thể ủng hộ chúng con.”
Lần này bên dưới không ai vỗ tay, tuồng kịch của Nghiêm gia rất cẩu huyết rất đột ngột, ngay cả bọn họ cũng cảm thấy giật mình, huống chi là Nghiêm lão thái thái chứ.
Lão thái thái ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn nhìn mọi người, sau đó nhìn về phía Nghiêm Bách Tông và Kỳ Lương Tần: “Chuyện khi nào… ta còn thật sự không biết.”
“Hai chúng con tháng mười liền xác định quan hệ, ” Nghiêm Bách Tông nói: “Vẫn luôn giấu không nói với trong nhà, chính là lúc ấy nhìn mẹ vì chuyện lão nhị kết hôn giả mà bận đến đầu óc choáng váng, lại thêm lão tam phải chuẩn bị hôn lễ, cho nên liền lén gạt đi chưa nói.”
Đúng lúc này, bạn tốt của Nghiêm gia là chú Vương, nói giúp một phen: “Chị Trương, đây là chuyện tốt mà, mới nãy không phải chị còn nói muốn cho Lương Tần tiếp tục làm người Nghiêm gia sao, hiện giờ không phải chính là như nguyện ư.”
Hắn vừa nói lời này, có mấy trưởng bối khác cũng phụ họa hai câu theo. Bọn họ mở miệng, cũng không phải ủng hộ Nghiêm Bách Tông và Kỳ Lương Tần, mà là cảm thấy lão thái thái hiện giờ đứng trên đài rất xấu hổ, nên có người giúp đỡ hai câu, cho bọn họ một bậc thang đi xuống.
Lão thái thái tươi cười thật cứng ngắc, nói: “Hôm nay là sinh nhật lão nhị, trước hết không nói việc này.”
Loại chuyện này, quả thật đóng cửa lại nói tương đối thích hợp. Nghiêm Tùng Vĩ muốn giả vờ vui vẻ thay anh cả, quay đầu muốn vỗ vỗ vai Nghiêm Bách Tông, nhưng mà tay đã vươn ra, lại cảm thấy thật sự xấu hổ, cho nên lại thu về. Loại chuyện diễn trò này, vẫn là đừng tìm ông anh trai chất phác của hắn sẽ tương đối tốt, Nghiêm Bách Tông không hẳn sẽ phối hợp hắn, ngược lại xấu hổ. Vì thế hắn liền nhìn về phía Kỳ Lương Tần, cười vỗ vỗ vai Kỳ Lương Tần.
Vẻ mặt Kỳ Lương Tần đỏ bừng, nhìn hắn một cái, trong lòng hai người đều là đủ loại tư vị.
Việc đã đến nước này, tiệc đêm nay có tiếp tục nữa cũng thật sự là người người như ngồi trên chông. Mọi người sôi nổi cáo từ, lão thái thái và mấy người con Nghiêm gia đều tựa như không có việc gì, đứng ở cửa nhà nhất nhất cáo biệt mọi người. Kỳ Lương Tần cách cửa sổ nhìn, trong lòng nhảy thình thịch.
Dì Xuân đưa một ly nước cho cậu: “Uống chút nước ấm.”
“Cám ơn ạ.” Kỳ Lương Tần ôm ly, còn đang nhìn ra ngoài cửa sổ. Dì Xuân hít một hơi, nói: “Ngày hôm nay cuối cùng cũng qua.”
Kỳ Lương Tần nghĩ, người Nghiêm gia chung quy là từng trải nhiều, xảy ra loại chuyện này, còn có thể mặt mang mỉm cười mà nhất nhất bắt tay chia tay với khách khứa, loại công phu này, Kỳ Lương Tần cậu vẫn khiếm khuyết.
Trong lòng lão thái thái cũng là đủ loại tư vị. Những khách khứa đó đến làm khách, ăn đồ ăn ngon nhà chủ nhân, uống rượu ngon nhà chủ nhân, tự nhiên ngoài miệng liền phải nói vài câu dễ nghe. Cho nên mỗi người bọn họ trước khi đi, đều sẽ nắm nắm tay, vỗ vỗ vai Nghiêm Bách Tông, nói đôi ba lời chúc mừng.
Có phải là thật sự chúc mừng hay không thì không cần miệt mài theo đuổi, trên mặt lễ tiết thì nghe nói loại chuyện này, đều phải khách sáo một chút. Thái độ Nghiêm Bách Tông vô cùng thành khẩn, nhất nhất gật đầu cảm tạ. Hôm nay vốn là tiệc sinh nhật Nghiêm Tùng Vĩ, cuối cùng nhân vật chính lại thành Nghiêm Bách Tông.
Có điều Nghiêm Tùng Vĩ lại mừng rỡ tự tại, tiêu điểm cuối cùng cũng dời khỏi người hắn. Tố chất tâm lý của anh trai hắn tốt hơn hắn, hẳn là đỡ nổi. Trái lại Nghiêm Viện trong lòng ngượng ngùng, cảm thấy mấy người đó không biết trở về sẽ nói nhà bọn họ như thế nào, ít nhất tối hôm nay, đề tài của mấy người khách đó đại khái sẽ không rời khỏi Nghiêm gia bọn họ.
Chuyện hoang đường lại thêm chuyện hoang đường, giấu đến giấu đi, chung quy phải qua một cửa này, chịu một đao kia. Nghiêm Viện có chút phiền lòng nghĩ, thôi thôi, chuyện sớm muộn gì, sớm chết sớm siêu sinh.
Vương gia và Nghiêm gia quan hệ tốt nhất, là người rời đi cuối cùng. Chú Vương thấp giọng an ủi lão thái thái, cũng không biết nói những gì, lão thái thái vẫn luôn bất đắc dĩ lắc đầu. Vương Trạch đi đến trước mặt Nghiêm Bách Tông, bắt tay hắn, nói: “Chúc mừng, cuối cùng cũng tan mây.”
“Còn sớm, có điều cám ơn anh.”
Vương Trạch cười cười, buông tay ra, liền nhìn về phía Nghiêm Tùng Vĩ.
Nghiêm Tùng Vĩ ngượng ngùng, gật gật đầu nói: “Chú tiểu Vương đi thong thả.”
Vương Trạch nói: “Một lần nữa chúc cậu sinh nhật vui vẻ.”
Đám người Nghiêm Tùng Vĩ lại tạm biệt chú Vương, nhìn xe Vương gia đi xa. Có mấy nhân viên phục vụ đang vội vàng thu dọn, Nghiêm Tùng Vĩ nhìn nhìn hiện trường có chút hỗn độn, thở dài nói: “Có hơi lạnh, chúng ta cũng trở về đi thôi.”
Nghiêm Viện liền nâng lão thái thái trở về, đi không được mấy bước, liền nhìn thấy Kỳ Lương Tần đi ra. Người một nhà liền đứng lại, Nghiêm Bách Tông mở miệng nói: “Lương Tần, trước hết em chớ đi, đợi lát nữa anh đưa em.”
Kỳ Lương Tần nhìn nhìn mấy người lão thái thái, có chút xấu hổ nói: “Không cần, em tự mình gọi xe trở về, anh cũng uống rượu, không thể lái xe.”
“Để anh cả đưa cậu đi, hắn khẳng định có một bụng lời muốn nói với cậu.” Nghiêm Tùng Vĩ nói xong vỗ vỗ vai Kỳ Lương Tần, vào nhà trước tiên. Hôm nay hắn thật sự là quá mệt mỏi, cũng không hơi sức đi theo ba phải nữa, có tốt hay không, đều tùy bọn họ đi.
Kỳ Lương Tần lại khom người với lão thái thái, nói: “Lão thái thái, con đi trước, ngài nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Cậu đừng vội đi, ta có lời nói với cậu, cậu đi theo ta.”
Kỳ Lương Tần gật gật đầu, nói: “Dạ.”
“Con đừng theo, ” lão thái thái quay đầu nói với Nghiêm Bách Tông: “Con yên tâm, ăn không hết nó đâu.”
Nghiêm Bách Tông cười cười, nói: “Dù mẹ ăn cậu ấy, con cũng tuyệt đối không nói gì.”
Kỳ Lương Tần đi theo lão thái thái lên lầu, lão thái thái dường như mệt muốn chết rồi, ngã ngồi trên ghế, liền không nhúc nhích. Loại tiệc tùng này đối với bà mà nói thật sự là quá mệt mỏi, đã không phải là cái tuổi có thể xoay quanh khắp sân như năm đó.
“Cậu cũng ngồi.” Lão thái thái nói.
“Con đứng là được.” Kỳ Lương Tần thật cẩn thận nói.
“Tùy cậu.” Lão thái thái nghiêng qua một bên, dựa vào lưng ghế im lặng một hồi. Kỳ Lương Tần đứng ở nơi đó lo sợ bất an, trong phòng yên tĩnh có thể nghe được tiếng tim đập của bản thân cậu.
“Chuyện cậu và lão đại…” Lão thái thái mở to mắt, nhìn về phía cậu: “Về sau ta không quản.”
Kỳ Lương Tần giật mình, chỉ cảm thấy tựa như có nước ấm ồ ồ chảy ra, nhìn lão thái thái. Lão thái thái nói: “Chuyện cậu và nó, tuy rằng ta không phải là vui lòng nhìn thấy, nhưng đến tình trạng này, ta cũng đã tận sự cố gắng lớn nhất của mình để ngăn cản. Hiện giờ nó quyết tâm muốn ở bên cậu, thân là mẹ, ta cũng không muốn bởi vì việc này mà mất đi một đứa con trai. Bách Tông là một người đàn ông tốt, cậu đi theo nó, sẽ hạnh phúc.”
Không biết nên hình dung vui sướng trong nháy mắt này như thế nào, có lẽ cảm động càng nhiều hơn một ít, cái loại cảm giác khổ tận cam lai này, thật giống như khổ sở học hành mười năm lên được trung học, vui sướng tới mãnh liệt mà ôn nhuận. Lão thái thái nhìn thấy hốc mắt Kỳ Lương Tần hơi có chút ẩm ướt, nói: “Tiểu Tần, cậu có phúc.”
Trên đời này không có mấy người đàn ông có thể so được với con trai bà, không chỉ là bởi vì Nghiêm Bách Tông quả thật ưu tú, cũng là bởi vì người làm mẹ trong thiên hạ đều cảm thấy con của mình tốt. Mà ở trong lòng bà, Nghiêm Bách Tông hiển nhiên là đứa con trai còn tốt hơn cả Nghiêm Tùng Vĩ, tự nhiên chính là người đàn ông tốt nhất trên đời này.
Kỳ Lương Tần thành thành thật thật cúi thấp đầu, nói: “Cám ơn ngài.”
“Hy vọng con chớ có trách ta vô tình, nếu không phải do việc của con và lão đại lão nhị, ta cũng là thật lòng thích con.”
Kỳ Lương Tần lắc đầu: “Không đâu, con có thể hiểu được ngài.”
Lão thái thái liền bật cười, tươi cười vô tận mỏi mệt chua xót, vươn tay ra. Kỳ Lương Tần nhanh chóng cầm tay bà, tay lão thái thái thực già nua, tay phụ nữ luôn không giấu được tuổi.
“Đã qua thì đều đã qua, ta không oán giận con, con cũng đừng oán giận ta. Về sau thành người một nhà chân chính, hy vọng chúng ta có thể một lòng, ta sẽ thật lòng đối đãi con, đằng trước còn có rất nhiều cửa ải khó khăn, hy vọng chúng ta có thể cùng bước qua.”
Kỳ Lương Tần gật gật đầu: “Con không oán giận ngài, trong lòng chỉ có cảm kích, về sau con sẽ hiếu thuận ngài thật tốt, cũng sẽ đối đãi với anh ấy thật tốt, sẽ không để ngài hối hận.”
“Người đàn ông của mình, mình tự thương, đều là thật lòng đổi thật lòng. Lão đại là người đáng tin, con thật lòng với nó, sẽ nhận được hạnh phúc.”
Kỳ Lương Tần từ trên lầu đi xuống, liền nhìn thấy Nghiêm Bách Tông đứng ở bậc cầu thang cuối cùng. Kỳ Lương Tần ngừng một chút, nhìn Nghiêm Bách Tông. Nghiêm Bách Tông cũng nhìn cậu, nhìn nhìn mắt cậu hơi có chút ướt át, vẻ mặt nghi hoặc, dường như đang hỏi cậu chuyện gì xảy ra.
Sau đó Kỳ Lương Tần liền nhảy nhót theo cầu thang chạy xuống, Nghiêm Bách Tông lui về phía sau một bước, bước xuống đứng ở trên sàn nhà, ngay sau đó liền ôm đầy lòng, Kỳ Lương Tần nhảy xuống, nhảy vào trong ngực hắn. Hắn ôm thân thể Kỳ Lương Tần lảo đảo hai bước, lập tức cười ra tiếng. Kỳ Lương Tần ôm cổ hắn, nói: “Lão thái thái hình như đồng ý rồi.”
“Cái gì gọi là hình như?”
“Lão thái thái đồng ý, bảo em về sau đối xử với anh cho tốt.”
Nghiêm Bách Tông nghe vậy liền hôn môi Kỳ Lương Tần, cả người Kỳ Lương Tần đều treo trên người hắn, dì Xuân, Nghiêm Tùng Vĩ và Nghiêm Viện bên cạnh ngơ ngác nhìn hai người, có chút kinh ngạc, lại có chút xấu hổ.
Lão thái thái đứng ở cửa cầu thang nhìn bọn họ nói: “Em trai em gái đều nhìn kìa, bộ dạng thế nào.”
“Cám ơn mẹ.” Nghiêm Bách Tông cười dị thường xán lạn, buông Kỳ Lương Tần xuống, quay đầu nhìn về phía trên lầu.
Lão thái thái nói: “Người yêu mấy đứa thân thiết ta không quản, nhưng có một điều, trường hợp công cộng trong nhà, không cho xằng bậy.”
Nghiêm Tùng Vĩ phì một tiếng bật cười. Nghiêm Bách Tông kéo tay Kỳ Lương Tần, nói: “Mẹ, nếu không hôm nay đừng để Lương Tần về trường học, cũng đã trễ thế này.”
“Em phải về, trường bọn em còn tra phòng.” Kỳ Lương Tần nhanh chóng nói.
Cậu cũng không dám quá trắng trợn, vẫn là thành thành thật thật giữ khuôn phép mới tốt.
“Anh đưa em.”
Nghiêm Bách Tông nói xong, liền kéo Kỳ Lương Tần rời khỏi nhà. Nghiêm Tùng Vĩ nói: “Anh cả thật sự là không chịu nổi, hắn sẽ không cả đêm không về đi?”
Lão thái thái không cho sắc mặt tốt, trở về phòng. Nghiêm Viện cũng chạy lên lầu theo, dì Xuân cười cười, cũng vào nhà, Nghiêm Tùng Vĩ lắc đầu, nghĩ thầm rằng hắn phải đánh một giấc, bồi bổ nguyên khí.
Kỳ Lương Tần mới vừa ra đến bên ngoài liền buông lỏng tay Nghiêm Bách Tông ra, hét “a” một tiếng, sau đó liền bật người chạy đi. Ban đêm tháng mười một mang theo sương mù mỏng manh, Nghiêm Bách Tông cười ra tiếng, chạy đuổi theo cậu: “Em chạy cái gì?”
“Quá kích động, em phải phát tiết.” Kỳ Lương Tần vừa nói, vừa ra sức chạy, dường như muốn dùng việc chạy trốn để phát tiết vô hạn vui sướng trong lòng mình, cái loại dục vọng yêu phun trào đó, cùng với vui sướng rốt cuộc đạt được sau khi ngâm trong chua xót. Cậu chạy mải đến cổng tiểu khu mới dừng lại, thở hồng hộc quay đầu lại nhìn Nghiêm Bách Tông phía sau. Dưới đèn đường cậu thở ra khí trắng tiêu tán, Nghiêm Bách Tông đuổi theo cậu, nói: “Em thế mà có thể chạy nhanh như vậy.”
Kỳ Lương Tần thở dốc, nói: “Về sau có phải hai chúng ta cũng không cần lén lút hay không, rốt cuộc có thể quang minh chính đại ở cùng một chỗ. Anh biết không, em nằm mơ cũng muốn nói với mỗi một người em quen biết, rằng anh là của em, em cũng là của anh.”
Sự vui sướng này đại khái cũng lây nhiễm Nghiêm Bách Tông, khiến hắn sinh ra một loại tình cảm mãnh liệt và xúc động mà thiếu niên trong mối tình đầu mới có. Hắn tiến lên ôm chầm Kỳ Lương Tần, gắt gao ôm cậu vào trong ngực, cái loại vui sướng và thỏa mãn trong ngực ôm chầm người mình yêu, khiến người ta cảm thấy đầy tràn mà viên mãn. Tình yêu hóa ra là cái dạng này, hóa ra lại tốt đẹp như vậy, khiến người ta trong lòng phát run. Hắn ghé vào tai Kỳ Lương Tần nói: “Anh yêu em, Kỳ Lương Tần.”
Tình yêu tràn đầy đến mức tận cùng, lúc nói ra ba chữ anh yêu em, hóa ra cảm động không chỉ là đối phương, còn có mình, mình cũng vì tình yêu tràn ngập trong ngực này mà lây nhiễm: “Đừng về trường học, ” hắn nói: “Hôm nay không muốn tách khỏi em.”
Trên mặt Kỳ Lương Tần nóng rực, cậu cũng không muốn tách ra khỏi Nghiêm Bách Tông.
Hai người đến một khách sạn gần nhất, vừa mới vào cửa liền hôn nhau. Nghiêm Bách Tông dường như đặc biệt vội vàng, dán lên trên người cậu, cậu lập tức cảm nhận được thứ thô dài phía dưới của Nghiêm Bách Tông khiến người ta sợ hãi. Nghiêm Bách Tông một bên hôn cậu một bên đẩy đẩy hạ thân, loại động tác tình dục này kích thích cả người Kỳ Lương Tần như nhũn ra, chỉ có thể há miệng, tiếp thu lễ rửa tội miệng lưỡi của Nghiêm Bách Tông.
Đầu lưỡi Nghiêm Bách Tông nhiệt tình như vậy, vừa mềm vừa có lực, cậu bị hôn không thở nổi. Cậu còn chưa có học được kỹ xảo một bên hôn lưỡi một bên thở dốc, trong lòng hoảng hốt, trong đầu lại trống rỗng, liền quên hô hấp.
Nghiêm Bách Tông thở hổn hển buông cậu ra, sau đó cúi đầu, một bên thở hổn hển, một bên kiên nhẫn cởi nút của cậu. Kỳ Lương Tần vẻ mặt đỏ bừng, cởi bỏ áo khoác, Nghiêm Bách Tông bắt lấy liền ném xuống đất. Kỳ Lương Tần vội nói: “Mới vừa làm…”
“Lại làm cho em bộ khác, ” Nghiêm Bách Tông nói xong, ngay lập tức cởi bỏ áo sơmi của cậu, sau đó lập tức kéo ra. Kỳ Lương Tần thấp giọng rên rỉ một tiếng, lồng ngực liền lõa lồ. Đầu vú sớm bởi vì hôn lưỡi vừa rồi mà động tình, gắng gượng kiều diễm, sáng bóng mê người. Nghiêm Bách Tông cười cười, nói: “Thật là dễ nhìn.”
Nghiêm Bách Tông nói xong liền một hơi ngậm trong miệng, bàn tay to nắm một bên khác, bắt đầu mọi cách chà đạp. Kỳ Lương Tần không chịu nổi run rẩy, âm thanh cũng run rẩy theo, cậu tựa vào trên tường, tay không có chỗ nắm, liền nắm tóc Nghiêm Bách Tông.
Nghiêm Bách Tông một hồi liếm một hồi cắn, một hồi chà xát một hồi xoa, đầu vú rất nhanh liền sung huyết đến đỏ sẫm, nhìn lại càng ưỡn cao, càng kiều diễm. Nghiêm Bách Tông một tay bế cậu lên, bàn tay to nâng mông cậu, bước nhanh đi đến bên giường, đặt cậu ở dưới thân.
Nghiêm Bách Tông dường như cuồng đầu vú, phá lệ yêu thương đầu vú cậu, lăn qua lộn lại gây sức ép, sau đó cởi sạch quần áo cậu, miệng lưỡi lưu luyến toàn thân cậu, thứ thô dài ma sát thân thể cậu, để lại từng vệt ầm ướt, cuối cùng ma sát trong kẽ mông cậu, lây dính kẽ mông cậu cũng ướt át dính nị. Nhưng mà Kỳ Lương Tần rất chặt, hắn cũng không dám cậy mạnh, thử mấy lần, đều không thể đi vào, cuối cùng bắn ở trên hậu huyệt cậu, Kỳ Lương Tần bị nóng run rẩy, cảm thấy tinh dịch kia tựa như chảy vào trong thân thể mình.
Nghiêm Bách Tông sau khi bắn qua một lần, lý trí khôi phục rất nhiều, cảm thấy mình quá vội vàng. Lần đầu tiên của hai người, không nên phát sinh trong khách sạn. Hắn hẳn nên ở trên giường của mình có được Kỳ Lương Tần.
Hắn ôm Kỳ Lương Tần, lần đầu tiên hiểu rõ cái gì gọi là ôn hương nhuyễn ngọc. Kỳ Lương Tần tự nhiên không phải cái loại mềm mại như phụ nữ, cậu không phải là thân thể mềm, mà là cho hắn cảm giác mềm. Thân thể trần truồng của cậu tràn ngập mỹ cảm, tinh tế mượt mà, làn da trắng mịn, thắt lưng thon gầy, từ thắt lưng xuống chút nữa chính là mông mật đào sung túc, hai chân càng thon dài. Đây là một thân thể thanh niên, hắn lại cảm thấy dị thường gợi cảm, gợi cảm chưa bao giờ nhìn thấy, hắn nghĩ cổ nhân nói ngọc thể ngang dọc, nếu đổi thành đàn ông, đại khái cũng chính là như vậy. Bàn tay to của hắn nhịn không được xoa nắn cái mông thật vểnh kia, ngón tay trượt vào kẽ mông, nương theo chất nhầy, ngón tay nhẹ nhàng giữ lấy nếp uốn dính nị.
Vẻ mặt Kỳ Lương Tần đỏ bừng, gắt gao ôm hắn, dường như phá lệ khiến người ta thương tiếc, lớn mật nhiệt tình trước đây không thấy bóng dáng, người này nhìn thì tao khí, nhưng thật sự động tới, liền héo.
“Đừng sợ.” Trong lòng Nghiêm Bách Tông tràn ngập ái dục mềm mại, hôn môi Kỳ Lương Tần, một ngón tay cũng chầm chậm chui vào thân thể Kỳ Lương Tần.
Vừa chặt vừa nóng, Nghiêm Bách Tông không chờ Kỳ Lương Tần chịu không nổi, chính mình đã chịu không nổi trước, sao lại chặt như thế, lại nhìn thấy Kỳ Lương Tần mím môi, liền rút đầu ngón tay ra.
“Muốn anh đi vào không?” Hắn thô giọng hỏi.
Kỳ Lương Tần tuy rằng nóng bừng, nhưng vẫn “ưm” một tiếng.
“Phải mua bôi trơn, ” Nghiêm Bách Tông nói: “Không thì em chịu không nổi.”
“Sao cái gì anh cũng hiểu thế.” Kỳ Lương Tần nói.
Nghiêm Bách Tông cười nói: “Sau khi bên em, liền tra rất nhiều tin tức về phương diện này.” Hắn nói xong tay lại sờ đầu vú Kỳ Lương Tần, Kỳ Lương Tần run rẩy một chút, nói: “Đau.”
“Anh nhìn xem.” Nghiêm Bách Tông nói xong liền chui xuống, nhìn nhìn đầu vú Kỳ Lương Tần, sau đó đặt cậu nằm thẳng, thổi thổi khí.
Kỳ Lương Tần mang theo chút ý tứ sợ hãi: “Đừng đùa, thật sự chịu không nổi, đau.”
Nghiêm Bách Tông nói: “Không cắn.”
Hắn cũng không hiểu lúc ấy mình làm sao nữa, ái dục thế mà lại khiếm người ta có một chút dục vọng tàn sát bừa bãi, lúc kích động, răng nanh hơi hơi ngậm đầu vú kéo lên trên. Hắn vươn đầu lưỡi ra, nhẹ nhàng liếm một chút. Bởi vì liếm nhẹ, như là đang dùng nước miếng chữa thương cho Kỳ Lương Tần. Kỳ Lương Tần dường như có chút sợ hãi hắn nhịn không được, hắn liền ôm Kỳ Lương Tần vào trong ngực, nói: “Tâm can bảo bối của anh.”
Tim của hắn, gan của hắn, bảo bối của hắn, hắn phát ra từ phế phủ mà cảm thấy như vậy, cho nên không chút nào cảm thấy buồn nôn phiến tình.
Hết chương 112
Tác giả :
Công Tử Vu Ca