Xuyên Thời Không Tu La Chi Nữ
Chương 95: Ma tính quay lại 2
Tôi cuối cùng chống đỡ không nổi, Tương Thiên kiếm “keng” một tiếng ngã trên mặt đất, tôi cũng vô lực nằm trên đất. Tôi nắm chặt nắm tay, mạnh mẽ đập trên đất, lại miễn cưỡng muốn cầm kiếm lên, tay lại run rẩy, làm sao cũng nắm không được !
Tôi chưa từng khao khát như vậy – khao khát Minh sát ở bên cạnh tôi, tôi lại tự cười mỉa mai, Minh Sát mới bị tôi đâm bị thương, làm sao có thể xuất hiện trước mặt tôi. Hơn nữa nếu xuất hiện, hắn có thể sẽ giết tôi.
Toàn thân đau như bị hàng vạn con trùng cắn ! Đau không muốn sống ! Tôi muốn hủy diệt tất cả mọi người ! Tôi muốn nhìn thấy máu tươi nhuộm đỏ cả trời ! Tôi muốn nhìn thấy từng người một chết trong tay tôi ! Tôi muốn kiếm của tôi hoàn thành tất cả mọi việc, nhưng thế nào cũng nắm không được !
Tôi điên cuồng cười lớn, lại phát hiện có dịch thể lạnh lẽo ướt đẫm cả mặt, còn bởi vì đau đớn mà đổ mồ hôi.
Là lệ sao ?
Tôi điên cuồng cười lớn và trào phúng, thanh âm không tự giác mang theo tiếng khóc thút thít.
“Thiên Vẫn !”
Trong mơ hồ có ai đang gọi tôi sao ?
Tôi không còn sức để phân giải nữa, toàn thân bởi vì đau đớn kịch liệt mà nằm trên mặt đất.
Có khí tức lạnh lẽo truyền tới, sau đó tôi cảm thấy một đôi tay mạnh mẽ đỡ tôi từ dưới đất lên, vội vã ôm tôi vào lòng ! Khi tiếp xúc da thịt, là một cảm giác lạnh giá.
Có một vài sợi tóc rơi trên gương mặt tôi, cảm giác quen thuộc mà lạnh lẽo làm tan chảy tim tôi ! Là ai ? Minh Sát sao ?
Có phải là mơ không ?
“Thiên Vẫn ! Thiên Vẫn ! Nàng không sao chứ ?” Tiếng nói gấp gáp, “Khúc Tỉ Phong ! Điểm huyệt của nàng !”
Tôi đau đến nói không ra lời, chỉ có thể nắm chặt tay mà trút hết đau đớn trong người. Tôi cảm thấy có người chạy qua, vươn tay điểm huyệt đạo trên người tôi, đau đớn đó dần dần giảm xuống.
Tôi dựa sát trong lòng người kia, nghe được cả nhịp tim bình ổn và mạnh mẽ của y. Nhịp tim có tiết tấu như vậy, tâm tình của tôi có chút bình phục lại. Mồ hôi lạnh làm tóc tôi dán sát lên mặt, tôi có thể cảm nhận dịch thể nóng hổi tràn ngập trên mi mắt.
Có một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy tôi, khiến tôi an tâm. Sau đó ngón tay lạnh lẽo vuốt nhẹ má tôi, giống như lau đi mồ hôi và nước mắt trên mặt.
Trong mơ màng, tôi ngửi thấy mùi máu. Tâm tình không dễ gì bình phục lại trong chớp mắt lại bị thổi bùng lên !
Tôi mạnh mẽ mở mắt, nhìn thấy ánh mắt lo lắng và đau lòng của Minh Sát !
Lòng tôi có vui mừng, có bi thương, nhiều nhất là, là đột nhiên có thù hận đột nhiên xuất hiện, tôi cũng không rõ ràng thù hận này !
Tôi đẩy hắn ra ! Lạnh lùng ngồi dậy từ dưới đất !
Tôi có thể nhìn thấy lo lắng và đau khổ trong đôi mắt đỏ như máu của hắn và sự vui mừng khi nhìn thấy tôi tỉnh lại trong chớp mắt hóa thành thất vọng và thương tâm !
Tôi đẩy bàn tay ẩm ướt ra, trên mặt vẫn còn vết máu đỏ tươi mà nhớp nhúa. Tôi nhìn bụng trái của Minh Sát, vết thương nơi đó đã bung ra, máu tươi đang tuôn trào.
Tôi nhìn xung quanh, nhìn thấy Khúc Tỉ Phong và Ninh Diệc Vũ, còn có Mộ Dung Sở, trên mặt bọn họ không giấu được vẻ lo lắng.
Tôi không nói gì nhặt lấy Tương Thiên kiếm, nén cơn đau trong đầu lại.
“Sao ngươi lại ở đây ?” Tôi lạnh nhạt hỏi Minh Sát.
Ánh mắt hắn trầm xuống, lắc đầu, miễn cưỡng từ dưới đất đứng lên.
“Minh Giáo chủ ở Khúc trang của ta dưỡng thương. Mộ Dung huynh đưa y đến” Ninh Diệc Vũ nói, có chút bất an nhìn vết thương đang chảy máu của Minh Sát, “Vừa nghe trên đỉnh núi có tiếng kêu, Minh Giáo chủ khẳng định là ngươi ở trên núi, nên bỏ mặc bọn ta chạy lên đây”
“Phải không ?” Tôi cười cười, “Vậy phải cảm tạ lòng tốt của Minh Giáo chủ”
Trên gương mặt tuấn mỹ của Minh Sát có vẻ đau khổ không nói nên lờ, khiến tôi đột nhiên có chút không muốn đối diện.
“Ta đã khá hơn nhiều rồi. Đa tạ các vị” Tôi lạnh nhạt nói, “Vậy ta không làm phiền các vị nữa, ta cáo từ trước”
Tôi bỏ Tương Thiên kiếm vào trong bao, xoay người rời đi. Lúc ra đến cửa, tôi không nhịn được quay đầu nhìn Minh Sát một cái, hắn đang chuyên tâm nhìn bóng lưng tôi rời đi. Trong lòng tôi khẽ nhói đau, nhưng lại không chút do dự rời đi
Tôi chưa từng khao khát như vậy – khao khát Minh sát ở bên cạnh tôi, tôi lại tự cười mỉa mai, Minh Sát mới bị tôi đâm bị thương, làm sao có thể xuất hiện trước mặt tôi. Hơn nữa nếu xuất hiện, hắn có thể sẽ giết tôi.
Toàn thân đau như bị hàng vạn con trùng cắn ! Đau không muốn sống ! Tôi muốn hủy diệt tất cả mọi người ! Tôi muốn nhìn thấy máu tươi nhuộm đỏ cả trời ! Tôi muốn nhìn thấy từng người một chết trong tay tôi ! Tôi muốn kiếm của tôi hoàn thành tất cả mọi việc, nhưng thế nào cũng nắm không được !
Tôi điên cuồng cười lớn, lại phát hiện có dịch thể lạnh lẽo ướt đẫm cả mặt, còn bởi vì đau đớn mà đổ mồ hôi.
Là lệ sao ?
Tôi điên cuồng cười lớn và trào phúng, thanh âm không tự giác mang theo tiếng khóc thút thít.
“Thiên Vẫn !”
Trong mơ hồ có ai đang gọi tôi sao ?
Tôi không còn sức để phân giải nữa, toàn thân bởi vì đau đớn kịch liệt mà nằm trên mặt đất.
Có khí tức lạnh lẽo truyền tới, sau đó tôi cảm thấy một đôi tay mạnh mẽ đỡ tôi từ dưới đất lên, vội vã ôm tôi vào lòng ! Khi tiếp xúc da thịt, là một cảm giác lạnh giá.
Có một vài sợi tóc rơi trên gương mặt tôi, cảm giác quen thuộc mà lạnh lẽo làm tan chảy tim tôi ! Là ai ? Minh Sát sao ?
Có phải là mơ không ?
“Thiên Vẫn ! Thiên Vẫn ! Nàng không sao chứ ?” Tiếng nói gấp gáp, “Khúc Tỉ Phong ! Điểm huyệt của nàng !”
Tôi đau đến nói không ra lời, chỉ có thể nắm chặt tay mà trút hết đau đớn trong người. Tôi cảm thấy có người chạy qua, vươn tay điểm huyệt đạo trên người tôi, đau đớn đó dần dần giảm xuống.
Tôi dựa sát trong lòng người kia, nghe được cả nhịp tim bình ổn và mạnh mẽ của y. Nhịp tim có tiết tấu như vậy, tâm tình của tôi có chút bình phục lại. Mồ hôi lạnh làm tóc tôi dán sát lên mặt, tôi có thể cảm nhận dịch thể nóng hổi tràn ngập trên mi mắt.
Có một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy tôi, khiến tôi an tâm. Sau đó ngón tay lạnh lẽo vuốt nhẹ má tôi, giống như lau đi mồ hôi và nước mắt trên mặt.
Trong mơ màng, tôi ngửi thấy mùi máu. Tâm tình không dễ gì bình phục lại trong chớp mắt lại bị thổi bùng lên !
Tôi mạnh mẽ mở mắt, nhìn thấy ánh mắt lo lắng và đau lòng của Minh Sát !
Lòng tôi có vui mừng, có bi thương, nhiều nhất là, là đột nhiên có thù hận đột nhiên xuất hiện, tôi cũng không rõ ràng thù hận này !
Tôi đẩy hắn ra ! Lạnh lùng ngồi dậy từ dưới đất !
Tôi có thể nhìn thấy lo lắng và đau khổ trong đôi mắt đỏ như máu của hắn và sự vui mừng khi nhìn thấy tôi tỉnh lại trong chớp mắt hóa thành thất vọng và thương tâm !
Tôi đẩy bàn tay ẩm ướt ra, trên mặt vẫn còn vết máu đỏ tươi mà nhớp nhúa. Tôi nhìn bụng trái của Minh Sát, vết thương nơi đó đã bung ra, máu tươi đang tuôn trào.
Tôi nhìn xung quanh, nhìn thấy Khúc Tỉ Phong và Ninh Diệc Vũ, còn có Mộ Dung Sở, trên mặt bọn họ không giấu được vẻ lo lắng.
Tôi không nói gì nhặt lấy Tương Thiên kiếm, nén cơn đau trong đầu lại.
“Sao ngươi lại ở đây ?” Tôi lạnh nhạt hỏi Minh Sát.
Ánh mắt hắn trầm xuống, lắc đầu, miễn cưỡng từ dưới đất đứng lên.
“Minh Giáo chủ ở Khúc trang của ta dưỡng thương. Mộ Dung huynh đưa y đến” Ninh Diệc Vũ nói, có chút bất an nhìn vết thương đang chảy máu của Minh Sát, “Vừa nghe trên đỉnh núi có tiếng kêu, Minh Giáo chủ khẳng định là ngươi ở trên núi, nên bỏ mặc bọn ta chạy lên đây”
“Phải không ?” Tôi cười cười, “Vậy phải cảm tạ lòng tốt của Minh Giáo chủ”
Trên gương mặt tuấn mỹ của Minh Sát có vẻ đau khổ không nói nên lờ, khiến tôi đột nhiên có chút không muốn đối diện.
“Ta đã khá hơn nhiều rồi. Đa tạ các vị” Tôi lạnh nhạt nói, “Vậy ta không làm phiền các vị nữa, ta cáo từ trước”
Tôi bỏ Tương Thiên kiếm vào trong bao, xoay người rời đi. Lúc ra đến cửa, tôi không nhịn được quay đầu nhìn Minh Sát một cái, hắn đang chuyên tâm nhìn bóng lưng tôi rời đi. Trong lòng tôi khẽ nhói đau, nhưng lại không chút do dự rời đi
Tác giả :
Ô Nha Thất 7