Xuyên Thời Không Tu La Chi Nữ
Chương 27: Gian tập lũng
Ba ngày sau, cả giang hồ đều truyền nhau, có một bạch y nữ tử tuyệt sắc xông vào hôn yến của Khúc trang Đại thiếu gia, một chiêu chế trụ Khúc Kinh Thiên, đồng thời hút đi nột công và cắt đứt gân tay của y, sau đó biến mất khỏi Khúc trang. Còn có tin nói nữ nhân này là Nhị tiểu thư mười lăm tuổi của Khúc trang Mộ Thiên Vẫn, nghe nói Mộ Dung Sở từng vì nàng mà trước mặt mọi người cự tuyệt hôn ước với Khúc gia đại tiểu thư. Cũng từ sau hôn lễ, Khúc gia liền gục ngã không gượng dậy được, trên giang hồ đã không còn là sơn trang số một số hai nữa.
Lúc này, tôi đang ngồi uống trà trong một tửu quán, nhìn những kẻ giang hồ hỗn tạp kia đang bàn tán xôn xao. Nói nhiều nhất không chỉ là hôn lễ Khúc gia và việc cự hôn của Mộ Dung Sở, sau đó còn nói rất nhiều thứ liên quan đến Đại hội võ lâm.
Tôi cười, giơ tay nói : “Tiểu nhị, tính tiền !”
“Dạ khách quan, ngài uống một ly Long Tĩnh Tây Hồ, 5 tiền”
Tôi để tiền trên bàn, xoay người bỏ đi.
Mấy ngày nay tôi luôn ăn cơm uống trà ở những tửu quán khác nhau, mỗi lần đến những nơi khác nhau luôn có rất nhiều người lạ mặt đàm luận đại sự trong giang hồ. Buổi tối tôi ngủ trên cây trong khu rừng kế bên Tổng đàn Ma giáo. Cũng có khi nghe được rất nhiều chuyện của đám người Gian Tập Lũng. Do Gian Tập Lũng làm việc cay độc võ đoán, chuốc lấy rất nhiều chuyện thị phi của danh môn chánh phái, đối với thuộc hạ cũng vô cùng ác độc, cho nên lời truyền tụng trong Ma giáo luôn không được tốt, nội bộ tranh đấu không ngừng, hành động lén lút ngày càng nhiều. Đại hội võ lâm mười một ngày sau Gian Tập Lũng sẽ bất ngờ tập kích bọn họ. Một bộ phận người ngựa cùng hắn đi đến nơi tổ chức Đại hội võ lâm, bộ phận khác phân tán đi tập kích hang ổ của các môn các phái. Còn lại sẽ trấn giữ ở bản giáo.
Tôi âm thầm quan sát động tĩnh của họ, chuẩn bị khi đến lúc sẽ nhanh chóng diệt trừ Gian, Châu, cũng là hoàn thành nhiệm vụ của Minh Sát.
Lúc này, tôi nhìn thấy một đội người ngựa lên núi. Ma giáo được xây dựng trên đỉnh núi, bình thường ngoài trừ người trong giáo rất ít người lên núi. Tôi nổi lòng hiếu kỳ, tôi lén lút vụt qua đó.
Người đến là một nữ tử mày thanh mi tú, mặc y phục màu tím, dẫn theo một đội nữ tử.
Thủ vệ Ma giáo cản họ lại : “Người đến là ai !”
Nữ tử cười nhẹ, hai tay ôm kiếm : “Tụy Linh Cung Cung chủ đời thứ hai mươi mốt Linh Thục Thiên, có việc bẩm báo giáo chủ Gian Tập Lũng”
Thủ vệ mở đường, “Thì ra là Linh Cung chủ, thất lễ thất lễ. Có điều ngài có thể lên núi, nhưng họ thì…” Thủ vệ Ma giáo tỏ vẻ khó xử nói.
“Không sao, bọn họ xuống núi đợi ta cũng được”
Thủ vệ giãn chân mày cười : “Nếu vậy thì tốt, Linh Cung chủ, mời”
Linh Thục Thiên phất tay một cái, những thuộc hạ của cô ta đều đi xuống núi. Cô ta bỏ mặc thủ vệ một mình lên núi. Tôi luôn nhẹ nhàng theo sau cô ta. Dựa vào võ công của tôi, cô ta không thể nghe được động tĩnh của tôi.
Cô ta nhẹ xuống xa giá, quen thuộc đi vào đại đường nghị sự của Ma giáo. Trong đó có mấy hộ pháp và trưởng lão Ma giáo ngồi bên trong cùng Gian Tập Lũng thương thảo việc bí mật.
“Linh Cung chủ, đi đường bình an a” Gian Tập Lũng nhìn cô ta, đi về phía trên.
“Tụy Linh Cung Linh Thục Thiên gặp qua giáo chủ” Linh Thục Thiên hành lễ.
Tôi phủ phục trên xà ngang bên ngoài pòng lắng nghe. Tuy tôi một thân bạch y, rất dễ bị phát hiện, nhưng chỉ cần có người tới gần, tôi sẽ biết ngay.
“Ha ha, Linh Cung chủ không cần đa lễ. Dám hỏi Linh Cung chủ tới đây có việc gì ?” Gian Tập Lũng cười nói.
“Thục Thiên luôn muốn đến đa tạ giáo chủ, nhưng lại không có thời gian, cho nên vẫn chưa đến bái tạ”. Cô ta ngừng một lát, “Thục Thiên nhân đây cảm tạ ân nghĩa của giáo chủ, giết chết Linh Chức Vân, để Thục Thiên đăng lên ngôi vị Cung chủ. Thục Thiên nguyện giữ lời hứa, cùng giáo chủ đồng sinh cộng tử”
Gian Tập Lũng sững người : “Ta có hứa với người giúp người giết Linh Chức Vân, nhưng nàng ta không phải do ta giết”
Lần này đến Linh Thục Thiên kinh ngạc.
“Giang hồ ngọa hổ tàng long a. Không biết có vị nào đã nghe qua về bạch y nữ tử gần đây không ?” Một vị trưởng lão tiến lên phía trước.
Linh Thục Thiên gật đầu, mà Gian Tập Lũng lại không làm có biểu hiện gì.
Trưởng lão đem sự việc ở hôn lễ Khúc gia tỉ mỉ kể lại một lượt. “Ngày đó ta có một vị huynh đệ am hiểu võ nghệ vừa hay lại ở đó, vậy là y kể lại tường tận cho ta nghe. Ta chú ý đến, bạch y nữ tử đó có nói một câu “Vậy Gian Tập Lũng và Chu Lâm Phong thì sao ? Họ sẽ đến chứ ?”. Thử hỏi trong thiên hạ có mấy người không hề sợ hãi gọi thẳng tên của Giáo chủ Ma giáo và Minh chủ võ lâm chứ”.
Gian Tập Lũng vừa nghe liền suy nghĩ “Vậy bạch y nữ tử là người như thế nào ? Tên gọi là gì ?”
“Tóc đen dài như dòng suối, xinh đẹp tuyệt trần không gì sánh bằng, có một khí chất lạnh lùng hệt như trời sinh, khiến người ta nhìn mà sợ hãi. Họ Mộ, tên Thiên Vẫn. A, đúng rồi, trên cổ nữ tử này đeo một viên bảo thạch màu đen. Là hắn tinh mắt nhìn thấy. Không chú ý thật không nhìn ra”
“Hắc ám linh ngọc…” Sắc mặt Gian Tập Lũng trở nên trắng bệch, thụt lùi mấy bước, trong miệng lẩm bẩm, “Hắc ám linh ngọc…là hắn …cuối cùng hắn cũng xuất hiện…”
“Giáo chủ làm sao vậy ?”Các vị hộ pháp trưởng lão liên tiếp đứng lên đỡ lấy y. Y phẩy phẩy tay, đứng vững trở lại. Cười khổ nói : “Không cần lo lắng cho ta” Sau đó biểu tình trở nên nghiêm túc, “Hà trưởng lão”
“Có Hà Lẫm ! Giáo chủ có gì phân phó ?”
“Sau Đại hội võ lâm, ngươi đãm nhiệm chức vị giáo chủ, chiêu tập các huynh đệ phát dương quang đại bổn giáo, nhớ rõ chưa !”
Các vị trưởng lão không hiểu : “Giáo chủ người…”
“Đừng hỏi nhiều, Hà Lẫm nghe rõ chưa !”
“Dạ, thuộc hạ tuân mệnh !”
“Được rồi, lui xuống đi” Y phất tay, “Lâm hộ pháp, tiễn Linh Cung chủ xuống núi”
Mọi người mơ hồ không hiểu tản đi. Gian Tập Lũng nặng nề trở lại trên ghế. Tôi ởi bên ngoài nghe thấy âm thanh như có như không.
“Minh Sát, nhiều năm như vậy, ngươi vẫn không chấp nhận không buông tha ta sao…”
Lúc này, tôi đang ngồi uống trà trong một tửu quán, nhìn những kẻ giang hồ hỗn tạp kia đang bàn tán xôn xao. Nói nhiều nhất không chỉ là hôn lễ Khúc gia và việc cự hôn của Mộ Dung Sở, sau đó còn nói rất nhiều thứ liên quan đến Đại hội võ lâm.
Tôi cười, giơ tay nói : “Tiểu nhị, tính tiền !”
“Dạ khách quan, ngài uống một ly Long Tĩnh Tây Hồ, 5 tiền”
Tôi để tiền trên bàn, xoay người bỏ đi.
Mấy ngày nay tôi luôn ăn cơm uống trà ở những tửu quán khác nhau, mỗi lần đến những nơi khác nhau luôn có rất nhiều người lạ mặt đàm luận đại sự trong giang hồ. Buổi tối tôi ngủ trên cây trong khu rừng kế bên Tổng đàn Ma giáo. Cũng có khi nghe được rất nhiều chuyện của đám người Gian Tập Lũng. Do Gian Tập Lũng làm việc cay độc võ đoán, chuốc lấy rất nhiều chuyện thị phi của danh môn chánh phái, đối với thuộc hạ cũng vô cùng ác độc, cho nên lời truyền tụng trong Ma giáo luôn không được tốt, nội bộ tranh đấu không ngừng, hành động lén lút ngày càng nhiều. Đại hội võ lâm mười một ngày sau Gian Tập Lũng sẽ bất ngờ tập kích bọn họ. Một bộ phận người ngựa cùng hắn đi đến nơi tổ chức Đại hội võ lâm, bộ phận khác phân tán đi tập kích hang ổ của các môn các phái. Còn lại sẽ trấn giữ ở bản giáo.
Tôi âm thầm quan sát động tĩnh của họ, chuẩn bị khi đến lúc sẽ nhanh chóng diệt trừ Gian, Châu, cũng là hoàn thành nhiệm vụ của Minh Sát.
Lúc này, tôi nhìn thấy một đội người ngựa lên núi. Ma giáo được xây dựng trên đỉnh núi, bình thường ngoài trừ người trong giáo rất ít người lên núi. Tôi nổi lòng hiếu kỳ, tôi lén lút vụt qua đó.
Người đến là một nữ tử mày thanh mi tú, mặc y phục màu tím, dẫn theo một đội nữ tử.
Thủ vệ Ma giáo cản họ lại : “Người đến là ai !”
Nữ tử cười nhẹ, hai tay ôm kiếm : “Tụy Linh Cung Cung chủ đời thứ hai mươi mốt Linh Thục Thiên, có việc bẩm báo giáo chủ Gian Tập Lũng”
Thủ vệ mở đường, “Thì ra là Linh Cung chủ, thất lễ thất lễ. Có điều ngài có thể lên núi, nhưng họ thì…” Thủ vệ Ma giáo tỏ vẻ khó xử nói.
“Không sao, bọn họ xuống núi đợi ta cũng được”
Thủ vệ giãn chân mày cười : “Nếu vậy thì tốt, Linh Cung chủ, mời”
Linh Thục Thiên phất tay một cái, những thuộc hạ của cô ta đều đi xuống núi. Cô ta bỏ mặc thủ vệ một mình lên núi. Tôi luôn nhẹ nhàng theo sau cô ta. Dựa vào võ công của tôi, cô ta không thể nghe được động tĩnh của tôi.
Cô ta nhẹ xuống xa giá, quen thuộc đi vào đại đường nghị sự của Ma giáo. Trong đó có mấy hộ pháp và trưởng lão Ma giáo ngồi bên trong cùng Gian Tập Lũng thương thảo việc bí mật.
“Linh Cung chủ, đi đường bình an a” Gian Tập Lũng nhìn cô ta, đi về phía trên.
“Tụy Linh Cung Linh Thục Thiên gặp qua giáo chủ” Linh Thục Thiên hành lễ.
Tôi phủ phục trên xà ngang bên ngoài pòng lắng nghe. Tuy tôi một thân bạch y, rất dễ bị phát hiện, nhưng chỉ cần có người tới gần, tôi sẽ biết ngay.
“Ha ha, Linh Cung chủ không cần đa lễ. Dám hỏi Linh Cung chủ tới đây có việc gì ?” Gian Tập Lũng cười nói.
“Thục Thiên luôn muốn đến đa tạ giáo chủ, nhưng lại không có thời gian, cho nên vẫn chưa đến bái tạ”. Cô ta ngừng một lát, “Thục Thiên nhân đây cảm tạ ân nghĩa của giáo chủ, giết chết Linh Chức Vân, để Thục Thiên đăng lên ngôi vị Cung chủ. Thục Thiên nguyện giữ lời hứa, cùng giáo chủ đồng sinh cộng tử”
Gian Tập Lũng sững người : “Ta có hứa với người giúp người giết Linh Chức Vân, nhưng nàng ta không phải do ta giết”
Lần này đến Linh Thục Thiên kinh ngạc.
“Giang hồ ngọa hổ tàng long a. Không biết có vị nào đã nghe qua về bạch y nữ tử gần đây không ?” Một vị trưởng lão tiến lên phía trước.
Linh Thục Thiên gật đầu, mà Gian Tập Lũng lại không làm có biểu hiện gì.
Trưởng lão đem sự việc ở hôn lễ Khúc gia tỉ mỉ kể lại một lượt. “Ngày đó ta có một vị huynh đệ am hiểu võ nghệ vừa hay lại ở đó, vậy là y kể lại tường tận cho ta nghe. Ta chú ý đến, bạch y nữ tử đó có nói một câu “Vậy Gian Tập Lũng và Chu Lâm Phong thì sao ? Họ sẽ đến chứ ?”. Thử hỏi trong thiên hạ có mấy người không hề sợ hãi gọi thẳng tên của Giáo chủ Ma giáo và Minh chủ võ lâm chứ”.
Gian Tập Lũng vừa nghe liền suy nghĩ “Vậy bạch y nữ tử là người như thế nào ? Tên gọi là gì ?”
“Tóc đen dài như dòng suối, xinh đẹp tuyệt trần không gì sánh bằng, có một khí chất lạnh lùng hệt như trời sinh, khiến người ta nhìn mà sợ hãi. Họ Mộ, tên Thiên Vẫn. A, đúng rồi, trên cổ nữ tử này đeo một viên bảo thạch màu đen. Là hắn tinh mắt nhìn thấy. Không chú ý thật không nhìn ra”
“Hắc ám linh ngọc…” Sắc mặt Gian Tập Lũng trở nên trắng bệch, thụt lùi mấy bước, trong miệng lẩm bẩm, “Hắc ám linh ngọc…là hắn …cuối cùng hắn cũng xuất hiện…”
“Giáo chủ làm sao vậy ?”Các vị hộ pháp trưởng lão liên tiếp đứng lên đỡ lấy y. Y phẩy phẩy tay, đứng vững trở lại. Cười khổ nói : “Không cần lo lắng cho ta” Sau đó biểu tình trở nên nghiêm túc, “Hà trưởng lão”
“Có Hà Lẫm ! Giáo chủ có gì phân phó ?”
“Sau Đại hội võ lâm, ngươi đãm nhiệm chức vị giáo chủ, chiêu tập các huynh đệ phát dương quang đại bổn giáo, nhớ rõ chưa !”
Các vị trưởng lão không hiểu : “Giáo chủ người…”
“Đừng hỏi nhiều, Hà Lẫm nghe rõ chưa !”
“Dạ, thuộc hạ tuân mệnh !”
“Được rồi, lui xuống đi” Y phất tay, “Lâm hộ pháp, tiễn Linh Cung chủ xuống núi”
Mọi người mơ hồ không hiểu tản đi. Gian Tập Lũng nặng nề trở lại trên ghế. Tôi ởi bên ngoài nghe thấy âm thanh như có như không.
“Minh Sát, nhiều năm như vậy, ngươi vẫn không chấp nhận không buông tha ta sao…”
Tác giả :
Ô Nha Thất 7