Xuyên Thời Không Tu La Chi Nữ
Chương 115: Huyền Thần Y và Minh Sát 2
Huyền Thần Y cười khổ, nên đến cuối cùng cũng đến.
“Bổn vương đi trước xem sao, các ngươi lưu lại đây, chuẩn bị sẵn sàng” Huyền Thần Y lãnh tĩnh hạ lệnh.
“Cái gì ? Vương gia, cái này…”
“Không cần nói nữa. Truyền lệnh của bổn vương, tất cả phải sắp xếp đội ngũ, không được náo loạn, chuẩn bị sẵn sàng !”
“Dạ, Vương gia”
Huyền Thần Y đi về phía trước, dần dần bỏ lại đoàn quân ở phía sau. Không lâu sau, trước mắt xuất hiện một người hồng y phiêu dật mái tóc tung bay như hồn ma.
“Minh Sát” Hắn cười nói.
Trên gương mặt trắng bệch của Minh Sát không có biểu tình gì, “Huyền Thần Y, ngay từ đầu ta còn không biết người dẫn binh là Kình An Vương ngươi”
“Bản thân ta còn không biết, sau khi ta trở về Hoàng thành Vương huynh đã hạ chỉ bảo ta dẫn binh đi viện trợ Nhị ca”
“Ngươi đã viện trợ không được rồi, bởi vì bản thân các ngươi còn khó bảo toàn” Minh Sát chuyển động Huyền Minh kiếm, lạnh lùng nói.
“Ta biết, lấy võ công của Huyền Thần Y ta căn bản là không thắng được ngươi, thậm chí hai vạn người mà ta dẫn theo cũng không sao thắng được ngươi, có điều, đã biết sẽ chết chắc, thì bọn ta sẽ liều chết một trận”
“Nếu là nàng, nàng sẽ không giết ngươi. Cho nên ta có thể thả một mình ngươi” Minh Sát nói.
Huyền Thần Y lắc đầu, “Mộ Thiên Vẫn làm quá nhiều chuyện ác, ta chỉ là vì sự an định của thiên hạ và bách tính mà thảo phạt nàng”
“Nói rất hay” Minh Sát cười lạnh một tiếng, “Cho dù nàng làm rất nhiều việc ác, ta cũng sẽ luôn đứng bên cạnh nàng, giúp đỡ nàng”
“Bởi vì các ngươi vốn dĩ là một loại người, không giống ta, thân thế của ta định trước là vô duyên với nàng, thậm chí, phải làm kẻ thù của nàng”
“Chỉ cần lả kẻ cùng nàng đối địch, ta sẽ không tha thứ” Minh Sát rút Huyền Minh kiếm ra, mũi kiếm xẹt qua tia sáng lạnh giá, giống như nhiệt đột trên người Minh Sát, “Có muốn kêu thủ hạ của ngươi cùng lên không, nhiều người vẫn tốt hơn một mình ngươi”
“Không cần thiết” Huyền Thần Y lắc đầu, “Sau khi ta bị nàng đánh bại, thì không xuất hiện trước mặt nàng nữa. Nếu ý trời muốn ngươi đến lấy mạng ta, ta có bản lĩnh để tránh sao !”
“Ta sẽ không hạ thủ lưu tình” Minh Sát cười cười, trong đôi mắt đỏ lóe lên tia khát máu.
“Bổn vương đi trước xem sao, các ngươi lưu lại đây, chuẩn bị sẵn sàng” Huyền Thần Y lãnh tĩnh hạ lệnh.
“Cái gì ? Vương gia, cái này…”
“Không cần nói nữa. Truyền lệnh của bổn vương, tất cả phải sắp xếp đội ngũ, không được náo loạn, chuẩn bị sẵn sàng !”
“Dạ, Vương gia”
Huyền Thần Y đi về phía trước, dần dần bỏ lại đoàn quân ở phía sau. Không lâu sau, trước mắt xuất hiện một người hồng y phiêu dật mái tóc tung bay như hồn ma.
“Minh Sát” Hắn cười nói.
Trên gương mặt trắng bệch của Minh Sát không có biểu tình gì, “Huyền Thần Y, ngay từ đầu ta còn không biết người dẫn binh là Kình An Vương ngươi”
“Bản thân ta còn không biết, sau khi ta trở về Hoàng thành Vương huynh đã hạ chỉ bảo ta dẫn binh đi viện trợ Nhị ca”
“Ngươi đã viện trợ không được rồi, bởi vì bản thân các ngươi còn khó bảo toàn” Minh Sát chuyển động Huyền Minh kiếm, lạnh lùng nói.
“Ta biết, lấy võ công của Huyền Thần Y ta căn bản là không thắng được ngươi, thậm chí hai vạn người mà ta dẫn theo cũng không sao thắng được ngươi, có điều, đã biết sẽ chết chắc, thì bọn ta sẽ liều chết một trận”
“Nếu là nàng, nàng sẽ không giết ngươi. Cho nên ta có thể thả một mình ngươi” Minh Sát nói.
Huyền Thần Y lắc đầu, “Mộ Thiên Vẫn làm quá nhiều chuyện ác, ta chỉ là vì sự an định của thiên hạ và bách tính mà thảo phạt nàng”
“Nói rất hay” Minh Sát cười lạnh một tiếng, “Cho dù nàng làm rất nhiều việc ác, ta cũng sẽ luôn đứng bên cạnh nàng, giúp đỡ nàng”
“Bởi vì các ngươi vốn dĩ là một loại người, không giống ta, thân thế của ta định trước là vô duyên với nàng, thậm chí, phải làm kẻ thù của nàng”
“Chỉ cần lả kẻ cùng nàng đối địch, ta sẽ không tha thứ” Minh Sát rút Huyền Minh kiếm ra, mũi kiếm xẹt qua tia sáng lạnh giá, giống như nhiệt đột trên người Minh Sát, “Có muốn kêu thủ hạ của ngươi cùng lên không, nhiều người vẫn tốt hơn một mình ngươi”
“Không cần thiết” Huyền Thần Y lắc đầu, “Sau khi ta bị nàng đánh bại, thì không xuất hiện trước mặt nàng nữa. Nếu ý trời muốn ngươi đến lấy mạng ta, ta có bản lĩnh để tránh sao !”
“Ta sẽ không hạ thủ lưu tình” Minh Sát cười cười, trong đôi mắt đỏ lóe lên tia khát máu.
Tác giả :
Ô Nha Thất 7