Xuyên Thành Vị Hôn Phu Chuyên Tìm Đường Chết Của Ảnh Đế
Chương 59
Yến Thanh Trì cũng không muốn đoạt mộc bài của Trần Hiên Lãng nhanh như vậy, thứ nhất Trần Hiên Lãng là đội trưởng, sở dĩ đội trưởng là đội trưởng, vì tầm quan trọng của hắn không giống đội viên, Yến Thanh Trì không biết mình cứ như vậy tùy tiện đoạt mộc bài của Trần Hiên Lãng, có phải không tốt lắm không. Thứ hai, Trần Hiên Lãng giống Tôn Tầm, là nhân khí vương của cái chương trình này, y sợ mình cứ như vậy mà đào thải Trần Hiên Lãng, Trần Hiên Lãng sẽ không vui, fan hắn sẽ không vui, tổ tiết mục cũng không vui.
Cho nên y trực tiếp lui về sau một bước, chân dài sải một bước đến cửa sổ, Yến Thanh Trì nhìn trên mặt Trần Hiên Lãng xuất hiện kinh ngạc, khẽ cười cười, "Gặp lại sau." Y nói xong, trực tiếp nhảy xuống.
Trần Hiên Lãng hoảng sợ, vội vàng chạy tới cửa sổ, đã thấy Yến Thanh Trì vững vàng rơi xuống đất, thậm chí lúc thấy hắn thò đầu ra nhìn còn phất phất tay với hắn.
Trần Hiên Lãng quả thật sợ ngây người, tuy nói nơi này là lầu một, nên cũng không cao, nhưng cũng không thấp, cứ trực tiếp nhảy xuống như vậy, Yến Thanh Trì là người đầu tiên.
Dương Tiếu Tiếu tận mắt thấy một màn này, không thể tin được hỏi, "Đội trưởng, chúng ta đang quay phim thần tượng sao?"
Trần Hiên Lãng nhìn cô, "Hai chúng ta khẳng định không phải vai chính."
Dương Tiếu Tiếu gật đầu, chỉ chỉ ngoài cửa sổ, "Đó mới là nam chủ thật, hai chúng ta, phỏng chừng là ác độc nữ phụ và nam phụ đi."
Trần Hiên Lãng phản bác, "Anh, nam phụ chính nghĩa, em, nữ phụ ác độc."
Dương Tiếu Tiếu quả thực khiếp sợ, "Đoàn đội plastic, online diệt đoàn."
Tôn Tầm đợi bên ngoài một lát, cũng không thấy Yến Thanh Trì ra, vì thế lại đi về, thấy trong phòng học chỉ có hai người Trần Hiên Lãng và Dương Tiếu Tiếu, "Yến Thanh Trì đâu?"
"Nhảy cửa sổ đi rồi."
Tôn Tầm khiếp sợ, "Cậu đây là bức người đến mức nào a! Cậu đối xử với tân nhân sao như vậy!"
"Tôi buộc cậu ta?" Trần Hiên Lãng cảm thấy mình còn oan hơn Đậu Nga, "Tôi chỉ tiến lên một bước, cậu ta đã trực tiếp nhảy xuống, còn cười tủm tỉm tạm biệt tôi. Đây là tân nhân chỗ nào a, anh từng thấy tân nhân nào vừa tới tổ tiết mục đoạt mộc bài người khác rồi nhảy cửa sổ đi không? Này lợi hại hơn chúng ta nhiều a."
Tôn Tầm thầm nghĩ, còn may cậu không biết mộc bài của Đới Hồng Trác cùng Lê Nguyên Thanh đội các cậu cũng ở trên tay cậu ta.
Trần Hiên Lãng đến gần hắn, Tôn Tầm về phía sau lui một bước.
Trần Hiên Lãng vội vàng ra tiếng, "Tôi không đoạt của anh, tôi thấy hình như hai người các anh quen biết, cho nên muốn hỏi một chút, cậu ta sao lại thế này a? Thiếu Lâm tục gia đệ tử? Lợi hại như vậy."
"Này cũng không phải," Tôn Tầm kỳ thật cũng có chút ngốc, ấn tượng của hắn với Yến Thanh Trì còn dừng lại ở lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, lúc ấy Yến Thanh Trì không nói tiếng nào chính diện vả mặt Liêu Tư Bác, để hắn xin lỗi mình. Chỉ là, tuy rằng hắn biết Yến Thanh Trì không giống như bề ngoài, phảng phất như một bình hoa mỹ lệ, nhưng cũng không nghĩ tới Yến Thanh Trì sẽ lợi hại như vậy, vì thế chỉ có thể thành thật nói: "Kỳ thật tôi cũng không rõ ràng lắm, nói ra có thể cậu không tin, nhưng hai chúng tôi còn chưa thân lắm."
"Vậy ngày hôm qua anh còn biểu hiện một bộ che chở cậu ta." Trần Hiên Lãng nghi hoặc.
"À, cái này a," Tôn Tầm giải thích nói, "Tôi và Giang Mặc Thần là bạn bè, quan hệ của cậu ta và Giang Mặc Thần cũng khá tốt, cho nên cậu ta tới chương trình này, tôi đương nhiên phải chăm sóc cậu ta một chút."
Cái này Trần Hiên Lãng hiểu rõ, "Cậu ta cũng là Nam Tranh?"
"Đúng vậy."
"Khó trách cậu ta có thể tới tổng nghệ này, vận khí cậu ta cũng rất không tồi."
Tôn Tầm cười một cái, "Đâu chỉ vận khí a, thực lực cũng không tồi."
"Đúng vậy." Trần Hiên Lãng nói xong, đột nhiên híp híp mắt, "Được, thời gian nói chuyện phiếm kết thúc, cho nên, hiện tại là thời gian chơi trò chơi."
Hắn nói xong, đã bay thẳng đến Tôn Tầm, đánh tới.
Tôn Tầm vừa chạy ra ngoài, vừa không quên khinh bỉ hắn, "Cậu nói tới là tới, không phúc hậu chút nào."
"Tôi đã nói bắt đầu rồi, còn không phúc hậu?"
"Chính là không phúc hậu."
Trần Hiên Lãng đuổi theo hắn, "Tôi còn có thể không phúc hậu thêm một chút."
Hai người truy đuổi nhau chỉ giới hạn trong phòng học, Tôn Tầm thấy này gian phòng học vậy mà phá lệ chất phác —— trên bảng đen đã lau đi vết phấn để lại vệt dơ, trên bục giảng còn giữ mấy viên phấn cụt và hai cái đồ lau bản thoạt nhìn cũng sạch sẽ, nháy mắt nảy ra ý hay, cầm hai cái đồ lau bản chụp loạn về phía Trần Hiên Lãng. Trần Hiên Lãng không kịp phòng ngừa bị bụi phấn đầy trời che kín mặt, vội vàng quay đầu, che miệng mũi lại, Tôn Tầm nhân cơ hội ném đồ lau bản chạy mất từ cửa sau.
Hắn mới vừa chạy lên lầu hai, đã thấy từ một phòng học Yến Thanh Trì thò đầu ra dò xét, "Tầm ca, nơi này."
Trần Hiên Lãng mang theo một đầu mới vừa nhuộm "bạc" vội vàng chạy qua.
Chờ đến Tôn Tầm chạy vào, Yến Thanh Trì đóng cửa trước khi Trần Hiên Lãng đuổi tới, xém chút nhốt luôn tiểu ca camera phía sau Tôn Tầm ngoài cửa.
Tôn Tầm thở hổn hển một lát, mới thở bình thường được, Yến Thanh Trì hỏi hắn, "Sao anh lại chạy thành như vậy?"
"Đừng nói nữa, Trần Hiên Lãng vẫn luôn đuổi theo tôi, thiếu chút để hắn đuổi kịp, ai, già rồi, không còn dùng được."
Yến Thanh Trì bật cười, "Tầm ca anh mới bao lớn a, đã nói mấy lời."
"Cậu không hiểu," Tôn Tầm nhìn y, "Loại như chúng tôi chạy hai bước đã mệt, buổi sáng dậy không nổi, buổi tối ngủ không được, lúc nào cũng mệt rã rời, còn phải uống nước ấm, để trên mạng cũng đã là trung lão niên."
Yến Thanh Trì cười cười, đưa cái hộp cho hắn, "Tôi mở rồi, bên trong không có cái gì."
"Vậy tìm tiếp đi."
Trần Hiên Lãng nhìn thấy Tôn Tầm và Yến Thanh Trì hội hợp, biết mình muốn một địch hai có chút khó khăn, nhìn qua cửa kính thấy cái hộp cũng trống không, yên lòng, quyết tâm không dây dưa với bọn họ, xoay người đến nơi khác tìm chìa khóa.
Tôn Tầm và Yến Thanh Trì đợi thêm một lát, xác định Trần Hiên Lãng không có nấp ở phụ cận, mới ra phòng học.
Lầu hai toàn nhà Ngọc Chương rõ ràng nhiều hộp hơn nơi khác rất, chẳng qua hơn phân nửa số hợp không có ích lợi gì, Yến Thanh Trì mở một cái ra, tờ giấy bên trong viết: "Ha ha ha, bị lừa rồi." Yến Thanh Trì câm nín, kết quả mở cái tiếp theo ra, chính là, "Thật trùng hợp nha, tôi cũng chỉ là một tờ giấy vô dụng."
Yến Thanh Trì quay đầu nhìn về phía Tôn Tầm, "Tầm ca, trong mấy tờ giấy này thật sự sẽ có manh mối sao?"
"Có chút là sẽ có, đương nhiên là có chút sao," Tôn Tầm triển lãm Yến Thanh Trì tờ giấy trong tay hắn một chút, "Tìm lầm nha, còn cần cố gắng nha ~"
Yến Thanh Trì cảm thấy cái nha ~ này bây giờ một chút cũng không đáng yêu, thậm chí còn lộ ra một nụ cười gian trá.
Bọn họ lại tìm kiếm trong toà nhà Ngọc Chương Lâu một lát, trong lúc đó còn gặp Trần Hiên Lãng một lần, chỉ là lần này Trần Hiên Lãng vừa thấy hai người bọn họ còn ở bên nhau, cục diện hai đánh một này rõ ràng bất lợi cho mình, cho nên chạy đi trước rồi.
Chờ đến khi tìm kiếm trong toà nhà Ngọc Chương xong, hai người đi thẳng đến mục đích cuối cùng, nhà ăn, Đinh Tử Nam và Phí Gia Mộ đã ngồi trong nhà ăn bắt đầu nói chuyện phiếm, hai người bọn họ cực kì nhàn nhã, nhìn thấy Tôn Tầm và Yến Thanh Trì tới, vẫn là bộ dáng không chút hoang mang, thậm chí đón bọn họ lại ngồi.
"Tìm được chìa khóa không?" Tôn Tầm hỏi bọn hắn.
Phí Gia Mộ cong cong khóe môi, tay tìm tìm trong túi, sau đó xoè bàn tay ra, trong tay đúng là cái chìa khóa mà bọn họ chạy vô số phòng học vẫn tìm không thấy.
Tôn Tầm cực vui vẻ, "Tìm được ở đâu?"
"Đừng nói nữa, dưới cây lau nhà trong phòng dụng cụ, em cũng không biết tổ tiết mục nghĩ như thế nào." Đinh Tử Nam nhớ tới bộ dáng lúc mình và Phí Gia Mộ tìm chìa khóa, chỉ cảm thấy chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, quá thảm.
Tôn Tầm thấy bộ dáng khổ hề hề của cô, đùa nói: "Đừng sầu, chúng ta thắng."
Hắn cầm chìa khóa, hô tạm dừng.
Tất cả nhân viên lập tức dừng động tác, tổ tiết mục thống kê cuối cùng, đội đỏ còn lại bốn người, đội xanh còn lại hai người, không thể nghi ngờ đội đỏ thắng.
Yến Thanh Trì vì đoạt được ba cái mộc bài, bắt được MVP tập này.
Những khách quý và nhân viên công tác không chính diện giao thủ với y đều sợ ngây người, Phí Gia Mộ chạm chạm Lê Nguyên Thanh, "Sao lại thế này?"
Lê Nguyên Thanh bất đắc dĩ, "Chờ tập này chiếu ra cậu sẽ biết, hoàn toàn treo lên đánh, căn bản không có năng lực đánh trả, còn đánh trả? Phản ứng còn phản ứng không kịp."
Đội xanh là bên thua, đầu tiên phải rút thăm trừng phạt, Trần Hiên Lãng rút được đồ uống có gia vị, Đới Hồng Trác rút được thảm mát xa, Tống Lập rút được hít đất 20 cái, Dương Tiếu Tiếu và Lý Manh rút được giống nhau, cũng là đồ uống có gia vị. Vận khí của Lê Nguyên Thanh rất tốt, rút được đọc thơ diễn cảm một bài.
Đây là rõ ràng là phân đoạn khôi hài, mặc kệ là đội đỏ hay là đội xanh đều rất phối hợp, vài người có thiên phú khôi hài càng là bảo vật của phân đoạn này, Yến Thanh Trì xem, cũng nhịn không được bật cười.
Sau đó đến phân đoạn khen thưởng Yến Thanh Trì, rút thăm món quà trong rương khen thưởng, Yến Thanh Trì duỗi tay vào dạo dạo, rút ra một tờ giấy, mở ra nhìn, "Oa, một đoá hoa hồng vàng." Yến Thanh Trì có chút kinh ngạc, còn chưa kịp hưng phấn, đã nhìn thấy trên đó còn một hàng chữ nhỏ, nháy mắt có chút dở khóc dở cười, "Sao còn có điều kiện đi kèm a?"
Tôn Tầm chạy lên nhìn mắt tờ giấy, ha ha nở nụ cười, "Mời người đoạt giải biểu diễn một ca khúc có quan hệ với tiền tại hiện trường, Thanh Trì, cố lên a."
Yến Thanh Trì có chút đau đầu, cuộc đời y sợ nhất là ca hát, mỗi lần ca hát đều giống như công khai xử tội, không phải là thanh âm y có vấn đề, mà là tiết tấu không đúng, cũng như, có người khiêu vũ như đang tập thể dục giữa giờ, mà Yến Thanh Trì ca hát, cũng phảng phất như đang tập thể dục giữa giờ —— tiết tấu đều biến thành một hai ba bốn, hai hai ba bốn, ba hai ba bốn, làm lại lần nữa, loại tình huống này, cậu còn nói chuyện tiết tấu gì với y nữa.
Yến Thanh Trì cảm thấy đây mà là khen thưởng gì nữa a, này quả thật là xử phạt, y nhìn về phía đạo diễn, "Tôi có thể không cần phần thưởng này sao?"
Đạo diễn nhíu mày, "Này sao được, đây là của nhà tài trợ tài trợ, cần phải có màn ảnh."
"Nhưng mà tôi không biết hát a." Yến Thanh Trì thẳng thắn thành khẩn.
"Cậu tùy tiện ca một bài, có quan hệ với tiền, "Cung Hỉ Phát Tài" biết không?"
Yến Thanh Trì nháy mắt như được đại xá, sao y có thể quên cái bài này! Vì thế, Yến Thanh Trì cảm tình chân thành tha thiết nhìn về máy quay, thâm tình biểu diễn bốn câu "Cung Hỉ Phát Tài".
Đây đại khái là bài hát Yến Thanh Trì hát hay nhất không gì sánh nổi, nguyên nhân là tiết tấu bài này thật sự quá dễ nắm được, mỗi câu sáu từ, quả thật khó lắm mới đập vào tiết tấu của Yến Thanh Trì được, tay y ôm quyền, ngữ điệu nhẹ nhàng, "Tôi chúc cậu phát tài, tôi chúc cậu xuất sắc, cái tốt mời đi theo, không tốt xin tránh ra, lễ nhiều người không trách ~"
Y hát xong rồi, Tôn Tầm tiếp ngạnh nói, "Ha ha ha, Thanh Trì cậu đây là chúc mừng năm mới trước cho mọi người a."
Trần Hiên Lãng rất phối hợp, "Nhưng mà quá sớm, phỏng chừng chờ đến khi ăn tết còn phải hát một lần."
"Không có việc gì, chúc mọi người cung hỉ phát tài trước." Yến Thanh Trì cười cười.
Nhân viên công tác đưa cho y cái hộp đóng gói tinh mỹ, Yến Thanh Trì lấy hoa hồng vàng bên trong ra triển lãm trước màn ảnh. Hoa hồng không lớn, nhưng là rất tinh xảo.
Tôn Tầm chạy lên nhìn nhìn, "Còn rất xinh đẹp."
Yến Thanh Trì gật gật đầu, cuối cùng, sau khi tập thể khách quý cảm tạ nhà tài trợ xong viên mãn kết thúc tập này.
Ban đêm, Yến Thanh Trì chụp ảnh đóa hoa hồng vàng này cho Giang Mặc Thần xem: Đẹp không?
Giang Mặc Thần nhìn đóa hoa trên ảnh chụp, trả lời: Ở đâu ra?
Yến Thanh Trì: Chiến lợi phẩm của em!
Giang Mặc Thần hỏi y: Thắng trò chơi? MVP?
Yến Thanh Trì đã phát biểu tình cái gật đầu: Tặng cho anh đó, thành tích đầu tiên em nhận được.
Giang Mặc Thần nhìn đóa hoa hồng tinh mỹ trên ảnh chụp kia: Tặng hoa hồng cho anh a?
Yến Thanh Trì trả lời hắn: Đúng vậy, còn là vàng nữa!
Giang Mặc Thần cười cười: Được, anh nhận.
Hắn nghĩ nghĩ, lại trả lời: Để vào tiểu kim khố cho em, giúp em để dành.
Yến Thanh Trì nhìn ba chữ tiểu kim khố trên màn hình, có chút vui vẻ: Không cần, cái này cho anh, chiến lợi phẩm lần sau mới giúp em bỏ vào tiểu kim khố đi ~
"Được, vậy anh cảm ơn hoa hồng của em." Giang Mặc Thần thật biết nghe lời.
Yến Thanh Trì trả lời hắn: Không cần khách khí.
Nhưng tương phản với sự vui vẻ của y, Tống Lập không vui vẻ như vậy, hắn ngồi trong phòng Nguyễn Văn Hiên, buồn bực thở dài, "Tôi thật không nghĩ tới y vậy mà sẽ xuất hiện, càng không nghĩ tới y vậy mà cố ý nhằm vào tôi, còn muốn bôi nhọ tôi."
"Lá gan của y còn rất lớn a, nói như thế nào cậu ở trong chương trình này cũng coi như là tiền bối của y, y không lấy lòng cậu cũng thôi đi, còn trực tiếp dỗi cậu, rất ngông cuồng a."
Tống Lập cười khổ một chút, "Y ở Tinh Duyệt vẫn luôn bị tôi đè nặng, cái gì cũng không phải, lần này cá mặn xoay người, có dịp nên khổng tước xoè đuôi trước mặt tôi, ai." Hắn lắc lắc đầu.
Nguyễn Văn Hiên thấy hắn như vậy, chủ động nói, "Được rồi, cậu cũng đừng khó chịu, loại người này chính là thiếu thu thập, chờ ngày mai ghi hình xong, cậu xem tôi làm sao thu thập hắn."
"Vẫn là thôi đi, quan hệ của y và Tôn Tầm rõ ràng không tồi, nếu anh đối phó y, vạn nhất y méc Tôn Tầm, anh cũng không dễ nói chuyện."
Nguyễn Văn Hiên cười lạnh một tiếng, "Tôi sẽ sợ Tôn Tầm?"
Hắn ngồi ở trên sô pha, hai chân bắt chéo đặt trên bàn trà, trong mắt tràn đầy khinh miệt, "Tôi đã sớm nhìn Tôn Tầm không vừa mắt."
——————
Cho nên y trực tiếp lui về sau một bước, chân dài sải một bước đến cửa sổ, Yến Thanh Trì nhìn trên mặt Trần Hiên Lãng xuất hiện kinh ngạc, khẽ cười cười, "Gặp lại sau." Y nói xong, trực tiếp nhảy xuống.
Trần Hiên Lãng hoảng sợ, vội vàng chạy tới cửa sổ, đã thấy Yến Thanh Trì vững vàng rơi xuống đất, thậm chí lúc thấy hắn thò đầu ra nhìn còn phất phất tay với hắn.
Trần Hiên Lãng quả thật sợ ngây người, tuy nói nơi này là lầu một, nên cũng không cao, nhưng cũng không thấp, cứ trực tiếp nhảy xuống như vậy, Yến Thanh Trì là người đầu tiên.
Dương Tiếu Tiếu tận mắt thấy một màn này, không thể tin được hỏi, "Đội trưởng, chúng ta đang quay phim thần tượng sao?"
Trần Hiên Lãng nhìn cô, "Hai chúng ta khẳng định không phải vai chính."
Dương Tiếu Tiếu gật đầu, chỉ chỉ ngoài cửa sổ, "Đó mới là nam chủ thật, hai chúng ta, phỏng chừng là ác độc nữ phụ và nam phụ đi."
Trần Hiên Lãng phản bác, "Anh, nam phụ chính nghĩa, em, nữ phụ ác độc."
Dương Tiếu Tiếu quả thực khiếp sợ, "Đoàn đội plastic, online diệt đoàn."
Tôn Tầm đợi bên ngoài một lát, cũng không thấy Yến Thanh Trì ra, vì thế lại đi về, thấy trong phòng học chỉ có hai người Trần Hiên Lãng và Dương Tiếu Tiếu, "Yến Thanh Trì đâu?"
"Nhảy cửa sổ đi rồi."
Tôn Tầm khiếp sợ, "Cậu đây là bức người đến mức nào a! Cậu đối xử với tân nhân sao như vậy!"
"Tôi buộc cậu ta?" Trần Hiên Lãng cảm thấy mình còn oan hơn Đậu Nga, "Tôi chỉ tiến lên một bước, cậu ta đã trực tiếp nhảy xuống, còn cười tủm tỉm tạm biệt tôi. Đây là tân nhân chỗ nào a, anh từng thấy tân nhân nào vừa tới tổ tiết mục đoạt mộc bài người khác rồi nhảy cửa sổ đi không? Này lợi hại hơn chúng ta nhiều a."
Tôn Tầm thầm nghĩ, còn may cậu không biết mộc bài của Đới Hồng Trác cùng Lê Nguyên Thanh đội các cậu cũng ở trên tay cậu ta.
Trần Hiên Lãng đến gần hắn, Tôn Tầm về phía sau lui một bước.
Trần Hiên Lãng vội vàng ra tiếng, "Tôi không đoạt của anh, tôi thấy hình như hai người các anh quen biết, cho nên muốn hỏi một chút, cậu ta sao lại thế này a? Thiếu Lâm tục gia đệ tử? Lợi hại như vậy."
"Này cũng không phải," Tôn Tầm kỳ thật cũng có chút ngốc, ấn tượng của hắn với Yến Thanh Trì còn dừng lại ở lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, lúc ấy Yến Thanh Trì không nói tiếng nào chính diện vả mặt Liêu Tư Bác, để hắn xin lỗi mình. Chỉ là, tuy rằng hắn biết Yến Thanh Trì không giống như bề ngoài, phảng phất như một bình hoa mỹ lệ, nhưng cũng không nghĩ tới Yến Thanh Trì sẽ lợi hại như vậy, vì thế chỉ có thể thành thật nói: "Kỳ thật tôi cũng không rõ ràng lắm, nói ra có thể cậu không tin, nhưng hai chúng tôi còn chưa thân lắm."
"Vậy ngày hôm qua anh còn biểu hiện một bộ che chở cậu ta." Trần Hiên Lãng nghi hoặc.
"À, cái này a," Tôn Tầm giải thích nói, "Tôi và Giang Mặc Thần là bạn bè, quan hệ của cậu ta và Giang Mặc Thần cũng khá tốt, cho nên cậu ta tới chương trình này, tôi đương nhiên phải chăm sóc cậu ta một chút."
Cái này Trần Hiên Lãng hiểu rõ, "Cậu ta cũng là Nam Tranh?"
"Đúng vậy."
"Khó trách cậu ta có thể tới tổng nghệ này, vận khí cậu ta cũng rất không tồi."
Tôn Tầm cười một cái, "Đâu chỉ vận khí a, thực lực cũng không tồi."
"Đúng vậy." Trần Hiên Lãng nói xong, đột nhiên híp híp mắt, "Được, thời gian nói chuyện phiếm kết thúc, cho nên, hiện tại là thời gian chơi trò chơi."
Hắn nói xong, đã bay thẳng đến Tôn Tầm, đánh tới.
Tôn Tầm vừa chạy ra ngoài, vừa không quên khinh bỉ hắn, "Cậu nói tới là tới, không phúc hậu chút nào."
"Tôi đã nói bắt đầu rồi, còn không phúc hậu?"
"Chính là không phúc hậu."
Trần Hiên Lãng đuổi theo hắn, "Tôi còn có thể không phúc hậu thêm một chút."
Hai người truy đuổi nhau chỉ giới hạn trong phòng học, Tôn Tầm thấy này gian phòng học vậy mà phá lệ chất phác —— trên bảng đen đã lau đi vết phấn để lại vệt dơ, trên bục giảng còn giữ mấy viên phấn cụt và hai cái đồ lau bản thoạt nhìn cũng sạch sẽ, nháy mắt nảy ra ý hay, cầm hai cái đồ lau bản chụp loạn về phía Trần Hiên Lãng. Trần Hiên Lãng không kịp phòng ngừa bị bụi phấn đầy trời che kín mặt, vội vàng quay đầu, che miệng mũi lại, Tôn Tầm nhân cơ hội ném đồ lau bản chạy mất từ cửa sau.
Hắn mới vừa chạy lên lầu hai, đã thấy từ một phòng học Yến Thanh Trì thò đầu ra dò xét, "Tầm ca, nơi này."
Trần Hiên Lãng mang theo một đầu mới vừa nhuộm "bạc" vội vàng chạy qua.
Chờ đến Tôn Tầm chạy vào, Yến Thanh Trì đóng cửa trước khi Trần Hiên Lãng đuổi tới, xém chút nhốt luôn tiểu ca camera phía sau Tôn Tầm ngoài cửa.
Tôn Tầm thở hổn hển một lát, mới thở bình thường được, Yến Thanh Trì hỏi hắn, "Sao anh lại chạy thành như vậy?"
"Đừng nói nữa, Trần Hiên Lãng vẫn luôn đuổi theo tôi, thiếu chút để hắn đuổi kịp, ai, già rồi, không còn dùng được."
Yến Thanh Trì bật cười, "Tầm ca anh mới bao lớn a, đã nói mấy lời."
"Cậu không hiểu," Tôn Tầm nhìn y, "Loại như chúng tôi chạy hai bước đã mệt, buổi sáng dậy không nổi, buổi tối ngủ không được, lúc nào cũng mệt rã rời, còn phải uống nước ấm, để trên mạng cũng đã là trung lão niên."
Yến Thanh Trì cười cười, đưa cái hộp cho hắn, "Tôi mở rồi, bên trong không có cái gì."
"Vậy tìm tiếp đi."
Trần Hiên Lãng nhìn thấy Tôn Tầm và Yến Thanh Trì hội hợp, biết mình muốn một địch hai có chút khó khăn, nhìn qua cửa kính thấy cái hộp cũng trống không, yên lòng, quyết tâm không dây dưa với bọn họ, xoay người đến nơi khác tìm chìa khóa.
Tôn Tầm và Yến Thanh Trì đợi thêm một lát, xác định Trần Hiên Lãng không có nấp ở phụ cận, mới ra phòng học.
Lầu hai toàn nhà Ngọc Chương rõ ràng nhiều hộp hơn nơi khác rất, chẳng qua hơn phân nửa số hợp không có ích lợi gì, Yến Thanh Trì mở một cái ra, tờ giấy bên trong viết: "Ha ha ha, bị lừa rồi." Yến Thanh Trì câm nín, kết quả mở cái tiếp theo ra, chính là, "Thật trùng hợp nha, tôi cũng chỉ là một tờ giấy vô dụng."
Yến Thanh Trì quay đầu nhìn về phía Tôn Tầm, "Tầm ca, trong mấy tờ giấy này thật sự sẽ có manh mối sao?"
"Có chút là sẽ có, đương nhiên là có chút sao," Tôn Tầm triển lãm Yến Thanh Trì tờ giấy trong tay hắn một chút, "Tìm lầm nha, còn cần cố gắng nha ~"
Yến Thanh Trì cảm thấy cái nha ~ này bây giờ một chút cũng không đáng yêu, thậm chí còn lộ ra một nụ cười gian trá.
Bọn họ lại tìm kiếm trong toà nhà Ngọc Chương Lâu một lát, trong lúc đó còn gặp Trần Hiên Lãng một lần, chỉ là lần này Trần Hiên Lãng vừa thấy hai người bọn họ còn ở bên nhau, cục diện hai đánh một này rõ ràng bất lợi cho mình, cho nên chạy đi trước rồi.
Chờ đến khi tìm kiếm trong toà nhà Ngọc Chương xong, hai người đi thẳng đến mục đích cuối cùng, nhà ăn, Đinh Tử Nam và Phí Gia Mộ đã ngồi trong nhà ăn bắt đầu nói chuyện phiếm, hai người bọn họ cực kì nhàn nhã, nhìn thấy Tôn Tầm và Yến Thanh Trì tới, vẫn là bộ dáng không chút hoang mang, thậm chí đón bọn họ lại ngồi.
"Tìm được chìa khóa không?" Tôn Tầm hỏi bọn hắn.
Phí Gia Mộ cong cong khóe môi, tay tìm tìm trong túi, sau đó xoè bàn tay ra, trong tay đúng là cái chìa khóa mà bọn họ chạy vô số phòng học vẫn tìm không thấy.
Tôn Tầm cực vui vẻ, "Tìm được ở đâu?"
"Đừng nói nữa, dưới cây lau nhà trong phòng dụng cụ, em cũng không biết tổ tiết mục nghĩ như thế nào." Đinh Tử Nam nhớ tới bộ dáng lúc mình và Phí Gia Mộ tìm chìa khóa, chỉ cảm thấy chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, quá thảm.
Tôn Tầm thấy bộ dáng khổ hề hề của cô, đùa nói: "Đừng sầu, chúng ta thắng."
Hắn cầm chìa khóa, hô tạm dừng.
Tất cả nhân viên lập tức dừng động tác, tổ tiết mục thống kê cuối cùng, đội đỏ còn lại bốn người, đội xanh còn lại hai người, không thể nghi ngờ đội đỏ thắng.
Yến Thanh Trì vì đoạt được ba cái mộc bài, bắt được MVP tập này.
Những khách quý và nhân viên công tác không chính diện giao thủ với y đều sợ ngây người, Phí Gia Mộ chạm chạm Lê Nguyên Thanh, "Sao lại thế này?"
Lê Nguyên Thanh bất đắc dĩ, "Chờ tập này chiếu ra cậu sẽ biết, hoàn toàn treo lên đánh, căn bản không có năng lực đánh trả, còn đánh trả? Phản ứng còn phản ứng không kịp."
Đội xanh là bên thua, đầu tiên phải rút thăm trừng phạt, Trần Hiên Lãng rút được đồ uống có gia vị, Đới Hồng Trác rút được thảm mát xa, Tống Lập rút được hít đất 20 cái, Dương Tiếu Tiếu và Lý Manh rút được giống nhau, cũng là đồ uống có gia vị. Vận khí của Lê Nguyên Thanh rất tốt, rút được đọc thơ diễn cảm một bài.
Đây là rõ ràng là phân đoạn khôi hài, mặc kệ là đội đỏ hay là đội xanh đều rất phối hợp, vài người có thiên phú khôi hài càng là bảo vật của phân đoạn này, Yến Thanh Trì xem, cũng nhịn không được bật cười.
Sau đó đến phân đoạn khen thưởng Yến Thanh Trì, rút thăm món quà trong rương khen thưởng, Yến Thanh Trì duỗi tay vào dạo dạo, rút ra một tờ giấy, mở ra nhìn, "Oa, một đoá hoa hồng vàng." Yến Thanh Trì có chút kinh ngạc, còn chưa kịp hưng phấn, đã nhìn thấy trên đó còn một hàng chữ nhỏ, nháy mắt có chút dở khóc dở cười, "Sao còn có điều kiện đi kèm a?"
Tôn Tầm chạy lên nhìn mắt tờ giấy, ha ha nở nụ cười, "Mời người đoạt giải biểu diễn một ca khúc có quan hệ với tiền tại hiện trường, Thanh Trì, cố lên a."
Yến Thanh Trì có chút đau đầu, cuộc đời y sợ nhất là ca hát, mỗi lần ca hát đều giống như công khai xử tội, không phải là thanh âm y có vấn đề, mà là tiết tấu không đúng, cũng như, có người khiêu vũ như đang tập thể dục giữa giờ, mà Yến Thanh Trì ca hát, cũng phảng phất như đang tập thể dục giữa giờ —— tiết tấu đều biến thành một hai ba bốn, hai hai ba bốn, ba hai ba bốn, làm lại lần nữa, loại tình huống này, cậu còn nói chuyện tiết tấu gì với y nữa.
Yến Thanh Trì cảm thấy đây mà là khen thưởng gì nữa a, này quả thật là xử phạt, y nhìn về phía đạo diễn, "Tôi có thể không cần phần thưởng này sao?"
Đạo diễn nhíu mày, "Này sao được, đây là của nhà tài trợ tài trợ, cần phải có màn ảnh."
"Nhưng mà tôi không biết hát a." Yến Thanh Trì thẳng thắn thành khẩn.
"Cậu tùy tiện ca một bài, có quan hệ với tiền, "Cung Hỉ Phát Tài" biết không?"
Yến Thanh Trì nháy mắt như được đại xá, sao y có thể quên cái bài này! Vì thế, Yến Thanh Trì cảm tình chân thành tha thiết nhìn về máy quay, thâm tình biểu diễn bốn câu "Cung Hỉ Phát Tài".
Đây đại khái là bài hát Yến Thanh Trì hát hay nhất không gì sánh nổi, nguyên nhân là tiết tấu bài này thật sự quá dễ nắm được, mỗi câu sáu từ, quả thật khó lắm mới đập vào tiết tấu của Yến Thanh Trì được, tay y ôm quyền, ngữ điệu nhẹ nhàng, "Tôi chúc cậu phát tài, tôi chúc cậu xuất sắc, cái tốt mời đi theo, không tốt xin tránh ra, lễ nhiều người không trách ~"
Y hát xong rồi, Tôn Tầm tiếp ngạnh nói, "Ha ha ha, Thanh Trì cậu đây là chúc mừng năm mới trước cho mọi người a."
Trần Hiên Lãng rất phối hợp, "Nhưng mà quá sớm, phỏng chừng chờ đến khi ăn tết còn phải hát một lần."
"Không có việc gì, chúc mọi người cung hỉ phát tài trước." Yến Thanh Trì cười cười.
Nhân viên công tác đưa cho y cái hộp đóng gói tinh mỹ, Yến Thanh Trì lấy hoa hồng vàng bên trong ra triển lãm trước màn ảnh. Hoa hồng không lớn, nhưng là rất tinh xảo.
Tôn Tầm chạy lên nhìn nhìn, "Còn rất xinh đẹp."
Yến Thanh Trì gật gật đầu, cuối cùng, sau khi tập thể khách quý cảm tạ nhà tài trợ xong viên mãn kết thúc tập này.
Ban đêm, Yến Thanh Trì chụp ảnh đóa hoa hồng vàng này cho Giang Mặc Thần xem: Đẹp không?
Giang Mặc Thần nhìn đóa hoa trên ảnh chụp, trả lời: Ở đâu ra?
Yến Thanh Trì: Chiến lợi phẩm của em!
Giang Mặc Thần hỏi y: Thắng trò chơi? MVP?
Yến Thanh Trì đã phát biểu tình cái gật đầu: Tặng cho anh đó, thành tích đầu tiên em nhận được.
Giang Mặc Thần nhìn đóa hoa hồng tinh mỹ trên ảnh chụp kia: Tặng hoa hồng cho anh a?
Yến Thanh Trì trả lời hắn: Đúng vậy, còn là vàng nữa!
Giang Mặc Thần cười cười: Được, anh nhận.
Hắn nghĩ nghĩ, lại trả lời: Để vào tiểu kim khố cho em, giúp em để dành.
Yến Thanh Trì nhìn ba chữ tiểu kim khố trên màn hình, có chút vui vẻ: Không cần, cái này cho anh, chiến lợi phẩm lần sau mới giúp em bỏ vào tiểu kim khố đi ~
"Được, vậy anh cảm ơn hoa hồng của em." Giang Mặc Thần thật biết nghe lời.
Yến Thanh Trì trả lời hắn: Không cần khách khí.
Nhưng tương phản với sự vui vẻ của y, Tống Lập không vui vẻ như vậy, hắn ngồi trong phòng Nguyễn Văn Hiên, buồn bực thở dài, "Tôi thật không nghĩ tới y vậy mà sẽ xuất hiện, càng không nghĩ tới y vậy mà cố ý nhằm vào tôi, còn muốn bôi nhọ tôi."
"Lá gan của y còn rất lớn a, nói như thế nào cậu ở trong chương trình này cũng coi như là tiền bối của y, y không lấy lòng cậu cũng thôi đi, còn trực tiếp dỗi cậu, rất ngông cuồng a."
Tống Lập cười khổ một chút, "Y ở Tinh Duyệt vẫn luôn bị tôi đè nặng, cái gì cũng không phải, lần này cá mặn xoay người, có dịp nên khổng tước xoè đuôi trước mặt tôi, ai." Hắn lắc lắc đầu.
Nguyễn Văn Hiên thấy hắn như vậy, chủ động nói, "Được rồi, cậu cũng đừng khó chịu, loại người này chính là thiếu thu thập, chờ ngày mai ghi hình xong, cậu xem tôi làm sao thu thập hắn."
"Vẫn là thôi đi, quan hệ của y và Tôn Tầm rõ ràng không tồi, nếu anh đối phó y, vạn nhất y méc Tôn Tầm, anh cũng không dễ nói chuyện."
Nguyễn Văn Hiên cười lạnh một tiếng, "Tôi sẽ sợ Tôn Tầm?"
Hắn ngồi ở trên sô pha, hai chân bắt chéo đặt trên bàn trà, trong mắt tràn đầy khinh miệt, "Tôi đã sớm nhìn Tôn Tầm không vừa mắt."
——————
Tác giả :
Lâm Áng Tư