Xuyên Thành Vị Hôn Phu Chuyên Tìm Đường Chết Của Ảnh Đế
Chương 42
Yến Thanh Trì đóng Weibo, trả lời Vệ Lam: Sống lại? Không phải người này đã chết, có việc đốt vàng mã sao?
Vệ Lam cơ hồ là trả lời ngay lập tức: Bây giờ cậu còn có tâm tình so đo với biểu tình bao của tôi sao, cậu không nên quan tâm đỉnh đầu cậu một chút sao?
"Tóc rậm rạp, tạm thời không có nổi lo rụng tóc." Yến Thanh Trì trả lời cậu.
Vệ Lam:........ Mẹ nó tôi hỏi cậu cái này sao! Cậu nhìn không thấy Giang Mặc Thần lén gặp Nguyên Minh Húc sao? Đỉnh đầu cậu xanh mượt a!
Vệ Lam: [thấy cậu đáng thương như vậy, cho cậu đội nón xanh jpg]
Yến Thanh Trì cười cười, "Sao cậu lại quan tâm tôi như vậy?"
"Xem náo nhiệt không chê việc lớn." Vệ Lam gửi cho y một biểu tình ăn dưa.
Yến Thanh Trì bất đắc dĩ: Cậu rất nhàn hả?
Vệ Lam: Cậu không cần nói gần nói xa, đây là chuyện gì a? Sao cậu lại để Giang Mặc Thần lén đi gặp Nguyên Minh Húc, cậu không biết trước kia Giang Mặc Thần thích Nguyên Minh Húc sao? Mẹ nó! Cậu thật sự không biết đi! Tên cặn bã Giang Mặc Thần kia không nói cho cậu?
Yến Thanh Trì:.........
Vệ Lam: Tân hôn là lúc tình yêu cuồng nhiệt, người chồng công nhiên lén ra ngoài gặp bạn trai cũ, là đạo đức chôn vùi hay nhân tính vặn vẹo!
Yến Thanh Trì nghĩ nghĩ: Không tính là bạn trai cũ đi?
Vệ Lam: Không tính, hai người chưa từng ở bên nhau. Cho nên cậu thật sự không biết?
Yến Thanh Trì đương nhiên biết, chẳng qua y hơi tò mò Vệ Lam biết bao nhiêu: Nói những gì cậu biết đi.
Vệ Lam rất hào phóng, một chút cũng không xấu hổ: Tôi kể cho cậu nghe, chuyện xưa đặc biệt máu chó, chính là hắn yêu hắn, hắn yêu hắn, hắn ai cũng không không yêu! Giang Mặc Thần thích Nguyên Minh Húc, Nguyên Minh Húc thích Chu Dĩ Hành, Chu Dĩ Hành sắt thép thẳng nam, hoa hoa công tử, ai cũng không yêu!
Yến Thanh Trì: À.
Vệ Lam: Cho nên đối với việc vậy mà Giang Mặc Thần kết hôn với cậu, tôi vẫn hơi tò mò.
Yến Thanh Trì: Thiên thời địa lợi nhân hoà đi.
Vệ Lam hỏi y: Cho nên cậu biết hôm nay Giang Mặc Thần lén đi gặp Nguyên Minh Húc không?
Yến Thanh Trì nghĩ nghĩ: Chắc là biết đi, sáng hôm qua, Giang Mặc Thần nói hôm nay anh ấy muốn đi gặp một người bạn, chẳng qua là chưa nói là Nguyên Minh Húc thôi.
Y nhớ tới câu kia của Giang Mặc Thần, "Bởi vì phải lấy ra một chút thời gian, cho nên cảm thấy phiền phức." A, nói còn rất đường hoàng, chỗ nào là vì thời gian a, rõ ràng là vì người.
Yến Thanh Trì cười khẽ, kẻ lừa đảo.
Y trả lời Vệ Lam: Chỉ nói muốn đi gặp một người bạn.
"Đm, đây là bạn bình thường sao! Không thể tin được thoạt nhìn Giang Mặc Thần nhân mô nhân dạng vậy mà có thể làm ra loại chuyện tra nam mới có thể làm!"
Yến Thanh Trì cảm thấy cậu nói rất đúng, vì thế tặng y một tràn vỗ tay cổ vũ.
"Cậu đừng vỗ tay cho tôi a, cậu nên giáo dục giáo dục anh ta a, không phải cậu rất biết nói chuyện sao?"
Yến Thanh Trì đang định trả lời, dư quan nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đi đến, vì thế y không bấm chữ nữa, mà trực tiếp ấn xuống nút giọng nói.
"Cái này không quan trọng," Y nói, "Quan hệ của hai chúng tôi, chính là quan hệ ngoại tình lập tức ly hôn, không có tình cảm khác, cũng không phải ai xa ai thì không thể sống."
Bước chân Giang Mặc Thần dừng lại, hắn nhìn Yến Thanh Trì cúi đầu nhìn di động, tuy rằng không biết người bên kia là ai, nhưng hắn biết, câu này của y là đang nói hai người bọn họ.
Tốt cho một cái không có tình cảm khác, cũng không phải ai xa ai thì không thể sống, hắn cười lạnh một chút, không lên tiếng, trực tiếp xoay người rời khỏi.
Yến Thanh Trì cảm giác được người đi rồi, cúi đầu nhìn Vệ Lam trả lời, Vệ Lam hỏi y: Hai người các cậu sao lại thế nào a?
Yến Thanh Trì đúng sự thật nói: Khi nhỏ định hôn ước, tuổi tác thích hợp, nên kết hôn.
Y lượt bỏ chuyện của Yến Thanh Khê, cảm thấy không cần phải nói tỉ mỉ hơn.
Vệ Lam bên kia hiển nhiên rất kinh ngạc: Tập tục cổ xưa như vậy, vậy mà hai người còn tuân thủ???? Cậu định kết hôn trước yêu sau sao???
Yến Thanh Trì gửi cậu một gương mặt tươi cười: Nếu thích hợp, cũng không phải không thể nha.
Vệ Lam:.......... Dũng sĩ!
Yến Thanh Trì trả lời cậu: Thay tôi bảo mật, không cho nói ra.
Vệ Lam gửi cái biểu tình ngậm miệng: Yên tâm đi.
Vương Hướng Hải nhìn ông chủ đuổi hắn và Tiểu Lưu đi còn tính là nhẹ nhàng, đi tìm Yến Thanh Trì, lại trầm mặt trở về. Hoà thượng quá cao không sờ được đầu (không thể hiểu được), "Làm sao vậy anh Thần?"
Giang Mặc Thần không nói gì, cầm kịch bản, bắt đầu xem.
Xưa nay hắn hoà khí, lúc này đột nhiên lại như vậy, sợ đến mức Tiểu Vương lập tức nhắn Wechat cho Yến Thanh Trì: Vừa nãy anh Thần tới tìm cậu?
Yến Thanh Trì giả ngu: Không có a, tôi chưa gặp được anh ấy.
Lời này cũng không tính gạt người, dù sao y cũng không chính diện nhìn thấy hắn.
Lần này Tiểu Vương mộng bức: Vừa nãy anh Thần nói đi tìm cậu, tôi còn tưởng rằng anh ấy đi tìm cậu vậy mà không phải?
Yến Thanh Trì trả lời hắn: Tôi không thấy được anh ấy, anh ấy làm sao vậy?
Tiểu Vương nhìn Giang Mặc Thần sắc mặt tối sầm, trả lời y: Tâm tình không tốt!
Yến Thanh Trì thầm nghĩ như vậy nên tâm tình không tốt? Y ngẩng đầu nhìn trời, y đúng là không muốn gặp Giang Mặc Thần lúc này, nhìn thấy hắn thì sẽ nghĩ đến sáng hôm trước hắn lừa mình, mà mình còn ngu ngốc hỏi hắn muốn cùng nhau mời người kia ăn cơm không? Cần gì đâu, y lại không phải người thích quản đông quản tây, cũng không tính toán chi li việc nhỏ này, dù cho Giang Mặc Thần nói thật nói hắn muốn đi gặp Nguyên Minh Húc, y cũng sẽ đồng ý. Cần gì phải gạt y đâu?
Rõ ràng buổi sáng hôm trước không khí còn rất tốt, buổi sáng lúc ăn cơm còn cùng nhau nghĩ tên cho fan của mình, kết quả quay đầu vì chuyện này mà nói dối, Yến Thanh Trì cảm thấy mình hơi thất vọng với Giang Mặc Thần, cho nên y không có tâm tình đi phản ứng Giang Mặc Thần.
Mấy chuyện nói dối này, có lần đầu sẽ có lần hai, đặc biệt là vì Nguyên Minh Húc. Yến Thanh Trì nhớ lại cốt truyện một chút, trong nguyên thư sau khi Nguyên Minh Húc về nước, bắt đầu quyết định quên Chu Dĩ Hành, thử quen với Giang Mặc Thần, bọn họ yêu nhau quả thật không tồi, cơ hồ muốn xác định quan hệ yêu đương. Sau đó, Chu Dĩ Hành trở lại, Chu Dĩ Hành mang theo trái tim lãng tử quay đầu quý hơn vàng và tính hướng bị bẻ cong của mình, thổ lộ với Nguyên Minh Húc, hy vọng Nguyên Minh Húc có thể tha thứ mình, ở bên nhau. Vì thế, Nguyên Minh Húc đã cảm thấy mình yêu Giang Mặc Thần, lại cảm thấy mình không bỏ xuống được Chu Dĩ Hành, bắt đầu giãy giụa.
Yến Thanh Trì cảm thấy hơi đau đầu, bây giờ Nguyên Minh Húc đã trở lại, cũng không biết Chu Dĩ Hành còn có thể lãng tử quay đầu hoàn toàn tỉnh ngộ hay không, trong ấn tượng của y, Chu Dĩ Hành cũng không phải đèn cạn dầu a!
Yến Thanh Trì lắc lắc đầu, không muốn nghĩ mấy chuyện lung tung rối loạn nữa, y nhìn di động, trả lời Tiểu Vương: Không giúp được anh.
Tiểu Vương nhìn bốn chữ này quả thật sợ ngây người, đây vẫn là Yến Thanh Trì có quan hệ không tầm thường với ông chủ nhà bọn họ sao! Cậu không giúp được thì ai giúp được a!
Hắn buồn rầu nhìn về Giang Mặc Thần, trong lòng yên lặng sàng lọc người thích hợp có thể giúp hắn khuyên nhủ Giang Mặc Thần.
Cuối cùng Tiểu Vương cũng chọn được người tính tình tương đối ôn hoà Vu Hi Hoà, Vu Hi Hoà không phải lần đầu nhận loại Wechat này, bởi vậy hiểu biết từ đầu đến đuôi, vô cùng sảng khoái đồng ý rồi.
"Cậu gặp mặt Nguyên Minh Húc?" Vu Hi Hoà đi thẳng vào vấn đề nhắn Wechat cho Giang Mặc Thần.
Giang Mặc Thần trả lời hắn: Ừ.
"Trò chuyện không tốt?"
"Cũng được."
"Tôi nhìn ảnh chụp cũng thấy vậy, vậy cậu còn tâm tình không tốt?"
Giang Mặc Thần có chút kỳ quái: Cậu nhìn ảnh chụp gì?
"Hot search a, hai ngày nay cậu lên hot search hơi nhiều a."
Giang Mặc Thần không thể hiểu được, hắn mở Weibo, mới phải hiện mình và Nguyên Minh Húc đang ở Weibo hạng nhất, bấm vào tràn đầy account marketing.
Giang Mặc Thần quay đầu nhìn về phía Tiểu Vương: "Đây là có chuyện gì?"
Tiểu Vương thò đầy nhìn thoáng qua, phát hiện hắn hỏi chính là hot search cùng Nguyên Minh Húc, thật tự nhiên trả lời, "Nguyên Minh Húc bên kia mua a, thao tác thường quy của đoàn đội nhà bọn họ, bình thường."
"Tại sao tôi không biết?" Giang Mặc Thần hỏi hắn, "Cậu thấy được nãy giờ? Tại sao không nói cho tôi?"
Tiểu Vương hơi ngốc, "Chuyện này không phải thao tác bình thường sao? Trước kia anh từng nói, Nguyên Minh Húc muốn mượn nhiệt độ của anh, cho cậu ta mượn là được rồi, không cần xen vào."
Giang Mặc Thần sửng sốt, đúng là hắn từng nói như vậy, ban đầu Nguyên Minh Húc nhân khí không cao, tài nguyên không tốt, khi đó muốn giúp Nguyên Minh Húc, cho nên mỗi lần Nguyên Minh Húc buộc chặt hắn, hắn đều mắt nhắm mắt mở. Võ Nguyên đã từng nói qua như vậy đối với hình tượng của hắn không tốt, đoàn đội Nguyên Minh Húc mua hot search vĩnh viễn đặt tên của hắn đầu tiên, hấp dẫn độ chú ý, nhưng phấn vòng cam chịu tên ai ở trước là người đó mua hot search, như vậy đi xuống, đối với hình tượng của hắn không tốt. Lúc ấy hắn không để ý, chỉ kêu bọn họ không cần lo, đến nỗi bây giờ, hot search đã treo lâu như vậy, vậy mà đến giờ hắn mới biết.
Giang Mặc Thần rời phim trường, tìm chỗ an tĩnh, gọi cho Võ Nguyên, "Anh biết tôi và Nguyên Minh Húc lên hot search không?"
"Biết a. Ảnh chụp vừa thấy chính là đặc biệt chọn góc độ, khẳng định là đoàn đội thả ra, không phải chúng ta bên này chính là Nguyên Minh Húc bên kia, huống chi Nguyên Minh Húc mới về nước, vừa đăng Weibo, account marketing lập tức đuổi kịp, tôi đoán là đoàn đội mua, cho nên không quản."
Nhất thời Giang Mặc Thần không biết mình có tâm tình gì, hắn nhớ tới Yến Thanh Trì ngày đó nhạy bén đè ngã mình, sức quan sát quá mức hơn người, lúc người khác không chú ý, cũng đã có cảm xúc, y không có khả năng không biết lúc ấy mình đứng sau y. Y cố ý, cố ý gửi tin nhắn giọng nói, cố ý nói câu đó cho mình nghe.
Giang Mặc Thần nhớ tới mấy ngày nay Yến Thanh Trì rảnh rỗi thì xem Weibo, y mới vào giới giải trí, đối với nhiều chuyện thật mới lạ, còn ở giai đoạn thăm dò học hỏi, Weibo chính là một trong những con đường học tập. Y nhất định thấy được hot search của mình và Nguyên Minh Húc, thấy được account marketing đẩy đưa, thấy được ảnh chụp của hai người bọn họ. Y vừa trải qua một vòng tuyên truyền như vậy, cho nên biết ý nghĩa cái này có ý gì, một hồi lăng xê thôi, một hồi lăng xê hắn và Nguyên Minh Húc phối hợp tạo thanh thế về nước cho Nguyên Minh Húc.
Giang Mặc Thần cảm thấy mình thua trong nháy mắt.
Vừa nãy hắn còn vì Yến Thanh Trì nói chuyện không biết nặng nhẹ, không biết chừng mực mà tức giận, hắn đứng ở tình cảm chỗ, cảm thấy Yến Thanh Trì bạc tình lãnh tính. Nhưng bây giờ, Yến Thanh Trì đứng ở điểm cao đạo đức, nhìn xuống lời nói dối sứt sẹo của hắn, cười nhìn hành động gạt Yến Thanh Trì của hắn, rồi sau đó khinh miệt nói cho hắn, anh tôi vốn không có tình cảm, ngoại tình thì ly hôn, hợp thì ở, không hợp thì tán.
Giang Mặc Thần có chút khó chịu, vì Yến Thanh Trì nhìn thấy hot search này, cũng vì Yến Thanh Trì nói ra câu kia.
Hắn khô khốc mở miệng, "Triệt hot search đi, nói cho Nguyên Minh Húc bên kia, về sau đừng mua hot search có quan hệ với tôi, bằng không chúng ta bên này làm như bình thường."
Võ Nguyên có chút kinh ngạc, "Cậu nói nghiệm túc?"
"Ừ."
"Mẹ tôi ơi, hôm nay làm sao vậy? Đột nhiên suy nghĩ cẩn thận, không coi tiền như rác?"
—————————
Vệ Lam cơ hồ là trả lời ngay lập tức: Bây giờ cậu còn có tâm tình so đo với biểu tình bao của tôi sao, cậu không nên quan tâm đỉnh đầu cậu một chút sao?
"Tóc rậm rạp, tạm thời không có nổi lo rụng tóc." Yến Thanh Trì trả lời cậu.
Vệ Lam:........ Mẹ nó tôi hỏi cậu cái này sao! Cậu nhìn không thấy Giang Mặc Thần lén gặp Nguyên Minh Húc sao? Đỉnh đầu cậu xanh mượt a!
Vệ Lam: [thấy cậu đáng thương như vậy, cho cậu đội nón xanh jpg]
Yến Thanh Trì cười cười, "Sao cậu lại quan tâm tôi như vậy?"
"Xem náo nhiệt không chê việc lớn." Vệ Lam gửi cho y một biểu tình ăn dưa.
Yến Thanh Trì bất đắc dĩ: Cậu rất nhàn hả?
Vệ Lam: Cậu không cần nói gần nói xa, đây là chuyện gì a? Sao cậu lại để Giang Mặc Thần lén đi gặp Nguyên Minh Húc, cậu không biết trước kia Giang Mặc Thần thích Nguyên Minh Húc sao? Mẹ nó! Cậu thật sự không biết đi! Tên cặn bã Giang Mặc Thần kia không nói cho cậu?
Yến Thanh Trì:.........
Vệ Lam: Tân hôn là lúc tình yêu cuồng nhiệt, người chồng công nhiên lén ra ngoài gặp bạn trai cũ, là đạo đức chôn vùi hay nhân tính vặn vẹo!
Yến Thanh Trì nghĩ nghĩ: Không tính là bạn trai cũ đi?
Vệ Lam: Không tính, hai người chưa từng ở bên nhau. Cho nên cậu thật sự không biết?
Yến Thanh Trì đương nhiên biết, chẳng qua y hơi tò mò Vệ Lam biết bao nhiêu: Nói những gì cậu biết đi.
Vệ Lam rất hào phóng, một chút cũng không xấu hổ: Tôi kể cho cậu nghe, chuyện xưa đặc biệt máu chó, chính là hắn yêu hắn, hắn yêu hắn, hắn ai cũng không không yêu! Giang Mặc Thần thích Nguyên Minh Húc, Nguyên Minh Húc thích Chu Dĩ Hành, Chu Dĩ Hành sắt thép thẳng nam, hoa hoa công tử, ai cũng không yêu!
Yến Thanh Trì: À.
Vệ Lam: Cho nên đối với việc vậy mà Giang Mặc Thần kết hôn với cậu, tôi vẫn hơi tò mò.
Yến Thanh Trì: Thiên thời địa lợi nhân hoà đi.
Vệ Lam hỏi y: Cho nên cậu biết hôm nay Giang Mặc Thần lén đi gặp Nguyên Minh Húc không?
Yến Thanh Trì nghĩ nghĩ: Chắc là biết đi, sáng hôm qua, Giang Mặc Thần nói hôm nay anh ấy muốn đi gặp một người bạn, chẳng qua là chưa nói là Nguyên Minh Húc thôi.
Y nhớ tới câu kia của Giang Mặc Thần, "Bởi vì phải lấy ra một chút thời gian, cho nên cảm thấy phiền phức." A, nói còn rất đường hoàng, chỗ nào là vì thời gian a, rõ ràng là vì người.
Yến Thanh Trì cười khẽ, kẻ lừa đảo.
Y trả lời Vệ Lam: Chỉ nói muốn đi gặp một người bạn.
"Đm, đây là bạn bình thường sao! Không thể tin được thoạt nhìn Giang Mặc Thần nhân mô nhân dạng vậy mà có thể làm ra loại chuyện tra nam mới có thể làm!"
Yến Thanh Trì cảm thấy cậu nói rất đúng, vì thế tặng y một tràn vỗ tay cổ vũ.
"Cậu đừng vỗ tay cho tôi a, cậu nên giáo dục giáo dục anh ta a, không phải cậu rất biết nói chuyện sao?"
Yến Thanh Trì đang định trả lời, dư quan nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đi đến, vì thế y không bấm chữ nữa, mà trực tiếp ấn xuống nút giọng nói.
"Cái này không quan trọng," Y nói, "Quan hệ của hai chúng tôi, chính là quan hệ ngoại tình lập tức ly hôn, không có tình cảm khác, cũng không phải ai xa ai thì không thể sống."
Bước chân Giang Mặc Thần dừng lại, hắn nhìn Yến Thanh Trì cúi đầu nhìn di động, tuy rằng không biết người bên kia là ai, nhưng hắn biết, câu này của y là đang nói hai người bọn họ.
Tốt cho một cái không có tình cảm khác, cũng không phải ai xa ai thì không thể sống, hắn cười lạnh một chút, không lên tiếng, trực tiếp xoay người rời khỏi.
Yến Thanh Trì cảm giác được người đi rồi, cúi đầu nhìn Vệ Lam trả lời, Vệ Lam hỏi y: Hai người các cậu sao lại thế nào a?
Yến Thanh Trì đúng sự thật nói: Khi nhỏ định hôn ước, tuổi tác thích hợp, nên kết hôn.
Y lượt bỏ chuyện của Yến Thanh Khê, cảm thấy không cần phải nói tỉ mỉ hơn.
Vệ Lam bên kia hiển nhiên rất kinh ngạc: Tập tục cổ xưa như vậy, vậy mà hai người còn tuân thủ???? Cậu định kết hôn trước yêu sau sao???
Yến Thanh Trì gửi cậu một gương mặt tươi cười: Nếu thích hợp, cũng không phải không thể nha.
Vệ Lam:.......... Dũng sĩ!
Yến Thanh Trì trả lời cậu: Thay tôi bảo mật, không cho nói ra.
Vệ Lam gửi cái biểu tình ngậm miệng: Yên tâm đi.
Vương Hướng Hải nhìn ông chủ đuổi hắn và Tiểu Lưu đi còn tính là nhẹ nhàng, đi tìm Yến Thanh Trì, lại trầm mặt trở về. Hoà thượng quá cao không sờ được đầu (không thể hiểu được), "Làm sao vậy anh Thần?"
Giang Mặc Thần không nói gì, cầm kịch bản, bắt đầu xem.
Xưa nay hắn hoà khí, lúc này đột nhiên lại như vậy, sợ đến mức Tiểu Vương lập tức nhắn Wechat cho Yến Thanh Trì: Vừa nãy anh Thần tới tìm cậu?
Yến Thanh Trì giả ngu: Không có a, tôi chưa gặp được anh ấy.
Lời này cũng không tính gạt người, dù sao y cũng không chính diện nhìn thấy hắn.
Lần này Tiểu Vương mộng bức: Vừa nãy anh Thần nói đi tìm cậu, tôi còn tưởng rằng anh ấy đi tìm cậu vậy mà không phải?
Yến Thanh Trì trả lời hắn: Tôi không thấy được anh ấy, anh ấy làm sao vậy?
Tiểu Vương nhìn Giang Mặc Thần sắc mặt tối sầm, trả lời y: Tâm tình không tốt!
Yến Thanh Trì thầm nghĩ như vậy nên tâm tình không tốt? Y ngẩng đầu nhìn trời, y đúng là không muốn gặp Giang Mặc Thần lúc này, nhìn thấy hắn thì sẽ nghĩ đến sáng hôm trước hắn lừa mình, mà mình còn ngu ngốc hỏi hắn muốn cùng nhau mời người kia ăn cơm không? Cần gì đâu, y lại không phải người thích quản đông quản tây, cũng không tính toán chi li việc nhỏ này, dù cho Giang Mặc Thần nói thật nói hắn muốn đi gặp Nguyên Minh Húc, y cũng sẽ đồng ý. Cần gì phải gạt y đâu?
Rõ ràng buổi sáng hôm trước không khí còn rất tốt, buổi sáng lúc ăn cơm còn cùng nhau nghĩ tên cho fan của mình, kết quả quay đầu vì chuyện này mà nói dối, Yến Thanh Trì cảm thấy mình hơi thất vọng với Giang Mặc Thần, cho nên y không có tâm tình đi phản ứng Giang Mặc Thần.
Mấy chuyện nói dối này, có lần đầu sẽ có lần hai, đặc biệt là vì Nguyên Minh Húc. Yến Thanh Trì nhớ lại cốt truyện một chút, trong nguyên thư sau khi Nguyên Minh Húc về nước, bắt đầu quyết định quên Chu Dĩ Hành, thử quen với Giang Mặc Thần, bọn họ yêu nhau quả thật không tồi, cơ hồ muốn xác định quan hệ yêu đương. Sau đó, Chu Dĩ Hành trở lại, Chu Dĩ Hành mang theo trái tim lãng tử quay đầu quý hơn vàng và tính hướng bị bẻ cong của mình, thổ lộ với Nguyên Minh Húc, hy vọng Nguyên Minh Húc có thể tha thứ mình, ở bên nhau. Vì thế, Nguyên Minh Húc đã cảm thấy mình yêu Giang Mặc Thần, lại cảm thấy mình không bỏ xuống được Chu Dĩ Hành, bắt đầu giãy giụa.
Yến Thanh Trì cảm thấy hơi đau đầu, bây giờ Nguyên Minh Húc đã trở lại, cũng không biết Chu Dĩ Hành còn có thể lãng tử quay đầu hoàn toàn tỉnh ngộ hay không, trong ấn tượng của y, Chu Dĩ Hành cũng không phải đèn cạn dầu a!
Yến Thanh Trì lắc lắc đầu, không muốn nghĩ mấy chuyện lung tung rối loạn nữa, y nhìn di động, trả lời Tiểu Vương: Không giúp được anh.
Tiểu Vương nhìn bốn chữ này quả thật sợ ngây người, đây vẫn là Yến Thanh Trì có quan hệ không tầm thường với ông chủ nhà bọn họ sao! Cậu không giúp được thì ai giúp được a!
Hắn buồn rầu nhìn về Giang Mặc Thần, trong lòng yên lặng sàng lọc người thích hợp có thể giúp hắn khuyên nhủ Giang Mặc Thần.
Cuối cùng Tiểu Vương cũng chọn được người tính tình tương đối ôn hoà Vu Hi Hoà, Vu Hi Hoà không phải lần đầu nhận loại Wechat này, bởi vậy hiểu biết từ đầu đến đuôi, vô cùng sảng khoái đồng ý rồi.
"Cậu gặp mặt Nguyên Minh Húc?" Vu Hi Hoà đi thẳng vào vấn đề nhắn Wechat cho Giang Mặc Thần.
Giang Mặc Thần trả lời hắn: Ừ.
"Trò chuyện không tốt?"
"Cũng được."
"Tôi nhìn ảnh chụp cũng thấy vậy, vậy cậu còn tâm tình không tốt?"
Giang Mặc Thần có chút kỳ quái: Cậu nhìn ảnh chụp gì?
"Hot search a, hai ngày nay cậu lên hot search hơi nhiều a."
Giang Mặc Thần không thể hiểu được, hắn mở Weibo, mới phải hiện mình và Nguyên Minh Húc đang ở Weibo hạng nhất, bấm vào tràn đầy account marketing.
Giang Mặc Thần quay đầu nhìn về phía Tiểu Vương: "Đây là có chuyện gì?"
Tiểu Vương thò đầy nhìn thoáng qua, phát hiện hắn hỏi chính là hot search cùng Nguyên Minh Húc, thật tự nhiên trả lời, "Nguyên Minh Húc bên kia mua a, thao tác thường quy của đoàn đội nhà bọn họ, bình thường."
"Tại sao tôi không biết?" Giang Mặc Thần hỏi hắn, "Cậu thấy được nãy giờ? Tại sao không nói cho tôi?"
Tiểu Vương hơi ngốc, "Chuyện này không phải thao tác bình thường sao? Trước kia anh từng nói, Nguyên Minh Húc muốn mượn nhiệt độ của anh, cho cậu ta mượn là được rồi, không cần xen vào."
Giang Mặc Thần sửng sốt, đúng là hắn từng nói như vậy, ban đầu Nguyên Minh Húc nhân khí không cao, tài nguyên không tốt, khi đó muốn giúp Nguyên Minh Húc, cho nên mỗi lần Nguyên Minh Húc buộc chặt hắn, hắn đều mắt nhắm mắt mở. Võ Nguyên đã từng nói qua như vậy đối với hình tượng của hắn không tốt, đoàn đội Nguyên Minh Húc mua hot search vĩnh viễn đặt tên của hắn đầu tiên, hấp dẫn độ chú ý, nhưng phấn vòng cam chịu tên ai ở trước là người đó mua hot search, như vậy đi xuống, đối với hình tượng của hắn không tốt. Lúc ấy hắn không để ý, chỉ kêu bọn họ không cần lo, đến nỗi bây giờ, hot search đã treo lâu như vậy, vậy mà đến giờ hắn mới biết.
Giang Mặc Thần rời phim trường, tìm chỗ an tĩnh, gọi cho Võ Nguyên, "Anh biết tôi và Nguyên Minh Húc lên hot search không?"
"Biết a. Ảnh chụp vừa thấy chính là đặc biệt chọn góc độ, khẳng định là đoàn đội thả ra, không phải chúng ta bên này chính là Nguyên Minh Húc bên kia, huống chi Nguyên Minh Húc mới về nước, vừa đăng Weibo, account marketing lập tức đuổi kịp, tôi đoán là đoàn đội mua, cho nên không quản."
Nhất thời Giang Mặc Thần không biết mình có tâm tình gì, hắn nhớ tới Yến Thanh Trì ngày đó nhạy bén đè ngã mình, sức quan sát quá mức hơn người, lúc người khác không chú ý, cũng đã có cảm xúc, y không có khả năng không biết lúc ấy mình đứng sau y. Y cố ý, cố ý gửi tin nhắn giọng nói, cố ý nói câu đó cho mình nghe.
Giang Mặc Thần nhớ tới mấy ngày nay Yến Thanh Trì rảnh rỗi thì xem Weibo, y mới vào giới giải trí, đối với nhiều chuyện thật mới lạ, còn ở giai đoạn thăm dò học hỏi, Weibo chính là một trong những con đường học tập. Y nhất định thấy được hot search của mình và Nguyên Minh Húc, thấy được account marketing đẩy đưa, thấy được ảnh chụp của hai người bọn họ. Y vừa trải qua một vòng tuyên truyền như vậy, cho nên biết ý nghĩa cái này có ý gì, một hồi lăng xê thôi, một hồi lăng xê hắn và Nguyên Minh Húc phối hợp tạo thanh thế về nước cho Nguyên Minh Húc.
Giang Mặc Thần cảm thấy mình thua trong nháy mắt.
Vừa nãy hắn còn vì Yến Thanh Trì nói chuyện không biết nặng nhẹ, không biết chừng mực mà tức giận, hắn đứng ở tình cảm chỗ, cảm thấy Yến Thanh Trì bạc tình lãnh tính. Nhưng bây giờ, Yến Thanh Trì đứng ở điểm cao đạo đức, nhìn xuống lời nói dối sứt sẹo của hắn, cười nhìn hành động gạt Yến Thanh Trì của hắn, rồi sau đó khinh miệt nói cho hắn, anh tôi vốn không có tình cảm, ngoại tình thì ly hôn, hợp thì ở, không hợp thì tán.
Giang Mặc Thần có chút khó chịu, vì Yến Thanh Trì nhìn thấy hot search này, cũng vì Yến Thanh Trì nói ra câu kia.
Hắn khô khốc mở miệng, "Triệt hot search đi, nói cho Nguyên Minh Húc bên kia, về sau đừng mua hot search có quan hệ với tôi, bằng không chúng ta bên này làm như bình thường."
Võ Nguyên có chút kinh ngạc, "Cậu nói nghiệm túc?"
"Ừ."
"Mẹ tôi ơi, hôm nay làm sao vậy? Đột nhiên suy nghĩ cẩn thận, không coi tiền như rác?"
—————————
Tác giả :
Lâm Áng Tư