Xuyên Thành Vị Hôn Phu Chuyên Tìm Đường Chết Của Ảnh Đế
Chương 201 Một nhà bốn người tham gia chương trình thực tế (7)
Kỳ Kỳ lắc lắc Nghiên Nghiên còn đang ngủ say, chọc chọc mặt nó, mềm mại nói, "Nghiên Nghiên, phải dậy rồi."
Nghiên Nghiên lắc lắc tay nhỏ của mình, không dao động.
Kỳ Kỳ lại lắc lắc vai nó, Nghiên Nghiên nhỏ giọng hừ hừ hai tiếng, trở mình, ngủ tiếp.
Kỳ Kỳ bị bộ dáng ngủ nướng của nó chọc cười, bò đến bên cạnh đầu nó phe phẩy vai nó, kêu, "Em trai, phải dậy, không thể ngủ nướng."
Cuối cùng Nghiên Nghiên cũng bị bé lắc đến chịu không nổi, rầm rì xoa xoa mắt, cả người đều toát ra ấm ức.
Kỳ Kỳ ôm nó lên, để nó ngồi ngay ngắn trên giường, Nghiên Nghiên mơ mơ màng màng mở to mắt, chu miệng, nhăn nhăn mày nhỏ. Kỳ Kỳ chọc mặt nó, "Cười cái coi."
Nghiên Nghiên thở phì phì nói, "Không zui, không cười!"1
Kỳ Kỳ cảm thấy nó giận dỗi cũng thật đáng yêu, nhịn không được bật cười, hôn hôn mặt nó, bé bước qua hai chân Nghiên Nghiên, xuống giường, đứng bên mép giường mở hai tay với Nghiên Nghiên, "Tới, em tới đây, anh hai ôm en đi đánh răng rửa mặt."
Nghiên Nghiên ấm ấm ức ức nhìn bé, vỗ vỗ giường, "Ngủ."
"Không thể ngủ, nếu không em không thể nào ra ngoài chơi với anh, ba ba và bố." Kỳ Kỳ dỗ nó, "Chúng ta đi đánh răng rửa mặt trước, lát nữa lên xe rồi cho em ngủ, được không?"
Bé vỗ vỗ tay với Nghiên Nghiên, lại mở tay ra, "Lại đây."
Nghiên Nghiên không tình nguyện trở mình, bò tới mép giường, vươn tay ôm lấy Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ ôm nó xuống giường, mang giày cho nó, Nghiên Nghiên thò tay kêu, "Anh hai, ôm."
Kỳ Kỳ lại ôm nó lên, nhưng bé vẫn còn là một bạn nhỏ nên bế Nghiên Nghiên cũng không thể nhẹ nhàng ôm lên như người lớn, Nghiên Nghiên được bé ôm, cũng không thoải mái như được Yến Thanh Trì hoặc là Giang Mặc Thần ôm. Nhưng không chịu nổi lúc Nghiên Nghiên ngủ không đủ giấc luôn rất dính người, cả người đều toát ra "chưa tỉnh giấc, không muốn đi đường", nên tình nguyện bị Kỳ Kỳ ôm, dù không thoải mái cũng không chịu tự mình đi.
Bây giờ hai đứa đang ngủ ở phòng Kỳ Kỳ, Nghiên Nghiên cũng có phòng của mình, trang trí cũng tinh xảo xinh đẹp như truyện cổ tích, nhưng cố tình nhóc con này không thích ngủ một mình, sau khi học đi xong, luôn chạy đến phòng Kỳ Kỳ, dần dần, phòng Kỳ Kỳ đã biến thành phòng chung của hai anh em.
Chẳng qua phòng này không nhà vệ sinh riêng, bởi vậy hai cục cưng cần ra khỏi phòng để rửa mặt, nhưng cũng may nhà vệ sinh cũng không xa, Kỳ Kỳ ôm Nghiên Nghiên đi chưa được mấy bước đã đến.
Bé đặt Nghiên Nghiên ở bên trái bồn rửa tay, Nghiên Nghiên nhìn quanh khắp nơi, chỉ chỉ ghế nhỏ của mình, "Ghế ghế."
Nó còn quá thấp nên với không tới bồn rửa tay, bởi vậy Yến Thanh Trì cho nó một cái ghế nhỏ chuyên dụng, để nó có thể đứng lên rửa mặt rửa tay.
Kỳ Kỳ mang lại giúp nó, để trước bồn rửa tay, ôm nó đứng lên.
Nghiên Nghiên mềm mại nói, "Cảm ơn anh hai."
"Đừng khách khí."
Nghiên Nghiên quay đầu nhìn bé, "Anh hai đánh răng cho em."
Cái này làm Kỳ Kỳ hơi sầu, bé gãi gãi đầu, "Nhưng mà, anh không biết đánh răng cho em nha."
"Nghiên Nghiên cũng không biết."
"Vậy em đứng yên ở đây, đừng cử động, anh đi tìm ba ba."
Nghiên Nghiên gật đầu, "Dạ."
Kỳ Kỳ không yên tâm nó, vẫn ôm nó xuống dưới, "Ngoan ngoãn đừng cử động nha."
"Biết rồi."1
Kỳ Kỳ nhìn nhìn camera phía sau vẫn luôn đi theo mình, nhờ vả, "Chú ơi, chú trông em trai con một chút, con đi tìm ba ba con, được không ạ?"
Camera gật gật đầu.
"Cảm ơn chú." Kỳ Kỳ nói xong, bay nhanh ra ngoài.
Nghiên Nghiên nghiêng đầu nhìn bé chạy đi, lại quay đầu nhìn về cái chú xa lạ trước mặt mình, vẫy vẫy tay với hắn, "Chào chú."
"Chào con." Camera đáp lại.
Nghiên Nghiên cười cười, ngồi xuống băng ghế, hai tay ôm mặt nhìn camera, thỉnh thoảng còn lắc lắc đầu, ngoan ngoãn chờ Kỳ Kỳ về.9
Kỳ Kỳ nhanh chóng tìm thấy Yến Thanh Trì mới bước ra phòng ngủ chuẩn bị đi tìm bé, hô, "Ba ba."
"Làm sao vậy?" Yến Thanh Trì đi qua, ôm lấy bé, hỏi.
"Ba ba, con không biết đánh răng cho Nghiên Nghiên." Kỳ Kỳ ngẩng đầu nhìn y, "Nên tìm ba ba đánh răng cho Nghiên Nghiên."
"Nghiên Nghiên dậy rồi?"
"Dạ." Kỳ Kỳ gật đầu.
Yến Thanh Trì ôm bé đi đến nhà vệ sinh, "Vậy Nghiên Nghiên ngoan hơn bố con nhiều, thức dậy nhanh như vậy."
"Bố dậy rồi sao ạ?"
"Dậy rồi, đang rửa mặt, lát nữa chúng ta cùng ăn cơm."
"Ăn cơm xong sẽ ra ngoài chơi sao?" Kỳ Kỳ thực chờ mong.
Yến Thanh Trì nhéo mũi bé, "Đúng vậy."
Kỳ Kỳ vui vẻ nở nụ cười, "Chúng ta nhanh lên đi."
"Được." Yến Thanh Trì cười nói.
Nghiên Nghiên đợi một lát mới nhìn thấy Kỳ Kỳ và Yến Thanh Trì tới, nó đứng lên, chạy tới trước mặt Yến Thanh Trì, ôm lấy y.
Yến Thanh Trì khom lưng ôm nó lên, Nghiên Nghiên làm nũng, "Ba ba, ngủ."
"Tối hôm qua kêu con đi ngủ sớm một chút, con không ngủ, bây giờ biết mệt rồi đó."
Nghiên Nghiên ôm cổ y, dựa vào trong lòng y, trề môi.
Yến Thanh Trì vỗ vỗ nó, dỗ dành, "Lát nữa lên xe và máy bay rồi ngủ tiếp, đánh răng rửa mặt ăn cơm trước được không?"1
Nghiên Nghiên gật đầu.
Yến Thanh Trì đặt nó đứng lên ghế nhỏ trước bồn rửa mặt, bắt đầu đánh răng cho nó.
Kỳ Kỳ đứng một bên nhìn, hình như là muốn học.
Yến Thanh Trì cười, "Kỳ Kỳ con đánh răng trước đi, cái này con không cần học, chờ Nghiên Nghiên lớn thêm một chút thì biết tự đánh răng, không cần con giúp em."
Kỳ Kỳ "Ồ" một tiếng, thêm nước cho bàn chải, bắt đầu chuyên tâm đánh răng.
Yến Thanh Trì không tốn chút sức lực đã đánh răng cho Nghiên Nghiên xong, Nghiên Nghiên nhìn gương, nâng tay mình lên làm thành hình móng vuốt, nhe răng "gào gào" một tiếng, "Siêu hung."1
Kỳ Kỳ cười ha ha, "Em mới không hung."
Nghiên Nghiên quay đầu nhìn bé, "Hung, Nghiên Nghiên là bé hổ con."
"Trên đầu em còn không có chữ "vương", lần sau anh viết chữ "vương" lên đầu cho em."
"Viết chữ "vương" xong sẽ thành hổ sao?"
"Trên đầu con hổ nào cũng có chữ "vương" hết á."
"Vậy Nghiên Nghiên cũng muốn một chữ "vương"."
"Ừ, lần sau anh viết cho em."
Yến Thanh Trì chờ hai anh em nó tám xong, mới bắt đầu rửa mặt cho Nghiên Nghiên, sau đó giúp nó và Kỳ Kỳ lau mặt.
"Được rồi, chúng ta xuống lầu ăn cơm đi."
"Ba ba ôm con xuống." Nghiên Nghiên thò tay nói với y, "Ôm một cái."
"Con đúng là bé lười." Yến Thanh Trì ôm nó lên.
Nghiên Nghiên ôm cổ y lặp lại, "Bé lười."
"Con cũng biết mình là bé lười hả."
"Mới không phải."
"Sao lại không phải, đi bộ cũng muốn ôm đi, trong nhà còn ai lười hơn con sao?"
"Ba ba cũng muốn ôm một cái, ba ba cũng là bé lười."
"Ba muốn ôm một cái lúc nào, nói bừa." Yến Thanh Trì chọc chọc mũi nó.
"Không phải ba ba, là một ba ba khác."
Yến Thanh Trì lập tức mắc cười, "Con giỏi lắm, sau lưng bố con con lại nói bố con là bé lười, coi chừng ba ba cáo trạng với bố con."
Nghiên Nghiên lập tức cọ cằm y, làm nũng, "Ba ba không cáo trạng, con thích ba ba nhất, ba ba cũng thích con, không cáo trạng."
Yến Thanh Trì phải bị bộ dáng quỷ linh tinh của nó chọc cho cười chết, không biết sao một bé con nho nhỏ, cố tình lại lanh lợi như thế, biết làm nũng, biết nói chuyện, còn ngoan.
Yến Thanh Trì hôn nó, "Chỉ có thông minh nhất, biết nói chuyện nhất."
Nghiên Nghiên cười "Hắc hắc hắc", rất vui vẻ.
Yến Thanh Trì ôm Nghiên Nghiên xuống lầu thang, Kỳ Kỳ đi theo y. Giang Mặc Thần đã xuống trước bọn họ một bước, vào bếp giúp Yến Thanh Trì bới cơm ra.
Một nhà bốn người ăn cơm, Yến Thanh Trì dọn dẹp một chút, Giang Mặc Thần mang bốn cái vali ra xe, kêu Kỳ Kỳ lại đây mang cặp nhỏ của mình.
Kỳ Kỳ đang chơi với Tuyết Cầu cùng Nghiên Nghiên, nghe Giang Mặc Thần kêu bé, đứng lên đi qua, vừa mang cặp vào, vừa hỏi hắn, "Chúng ta đều đi hết, vậy Tuyết Cầu ở nhà một mình sao?"
"Ba con đã để chìa khoá lại cho cô út con, một lát chúng ta đi rồi, cô con sẽ qua mang Tuyết Cầu về nhà ông bà nội, con không cần lo lắng."
Lúc này Kỳ Kỳ mới yên tâm, "Vậy là tốt rồi."
Bé lại chơi cùng Tuyết Cầu một lát, sau đó cùng Nghiên Nghiên phất phất tay tạm biệt Tuyết Cầu, "Các anh ra ngoài một chuyến, sẽ nhanh về thôi, Tuyết Cầu em ở nhà ông bà nội nha, chờ anh về sẽ đi đón em."
Tuyết Cầu "gâu" một tiếng.
Kỳ Kỳ không nỡ xa Tuyết Cầu, chạy tới ôm ôm nó, Nghiên Nghiên cũng đi theo sờ sờ lông nó.
"Bye bye." Kỳ Kỳ nói, sau đó, bé kéo Nghiên Nghiên, đi theo Giang Mặc Thần và Yến Thanh Trì.
Nghiên Nghiên lên xe lại mệt mỏi, dựa vào lòng Yến Thanh Trì nhắm mắt lại. Yến Thanh Trì đơn giản ôm nó trong ngực, dỗ nó ngủ thêm một lát.
Kỳ Kỳ thấy Nghiên Nghiên ngủ, thấp giọng hỏi Yến Thanh Trì, "Có phải lát nữa chúng ta đến sân bay là gặp được Nghiên Nghiên không ạ?"
"Đúng vậy."
Yến Thanh Trì nói xong, nhớ tới gì đó nên hỏi đạo diễn tổ chương trình, "Đạo diễn, tôi có thể thương lượng với cô chuyện này không?"
"Cậu nói đi."
"Tôi xem mùa trước có phân đoạn các bạn nhỏ cùng nhau làm nhiệm vụ, nếu nhất định phải sắp xếp các bạn nhỏ ở bên nhau, có thể xếp Kỳ Kỳ, Nghiên Nghiên và Bác Nghiên cùng một tổ không? Chúng nó quen biết, ở chung sẽ tương đối hòa hợp, hiệu quả chương trình có thể được nâng cao."
"Có thể." Đây không phải vấn đề gì khó khắn, tuy rằng sắp xếp hai gia đình được người xem quan tâm nhất ở bên nhau, sẽ vô tình hạ thấp lực hấp dẫn của ba nhà còn lại, nhưng lúc tổ chương trình ký hợp đồng với Giang Mặc Thần và Yến Thanh Trì, đã bảo đảm cố gắng hết sức tôn trọng quyết định của bọn họ, mấy chuyện nhỏ này tất nhiên tổ chương trình sẽ không từ chối.
Yến Thanh Trì nghe vậy, nói "cảm ơn", so với ở chung với các bạn nhỏ không quen thuộc, có thể trong quá trình sẽ xuất hiện khắc khẩu cọ xát, bị chiếu lên TV, để người xem đứng ở góc nhìn của thượng đế bình luận tiêu cực. Yến Thanh Trì tình nguyện để Kỳ Kỳ và Bác Nghiên chơi với nhau, ít nhất, hai hai đứa nhỏ tuyệt đối sẽ không cãi nhau.
Chờ tới sân bay, Kỳ Kỳ đang nói chuyện với Giang Mặc Thần, đột nhiên nghe ở phía sau có người kêu bé, "Kỳ Kỳ."
Kỳ Kỳ quay đầu, đã thấy Bác Nghiên đang chạy về phía bé, Kỳ Kỳ vội vàng chạy qua, hai tiểu đồng bọn ôm nhau.
Yến Thanh Trì thấy Bác Phong, Phó Mẫn Chi, gật gật đầu, mỉm cười nói, "Đã lâu không gặp."
"Đó là với cậu, tôi và lão Giang đã gặp vài lần." Bác Phong hào sảng nói.
Giang Mặc Thần cười, ôm Yến Thanh Trì, không nói gì.
Bác Phong nhìn Nghiên Nghiên trong lòng Yến Thanh Trì, "Nhóc con này làm sao vậy? Chưa tỉnh ngủ?"
"Tối hôm qua ngủ hơi muộn, sáng nay lại dậy sớm, nên giờ còn mệt, lúc nãy đã ngủ trên xe rồi."
"Thật không nghĩ tới các cậu lại mang nhóc con này đi cùng, được không đó? Có thể thích ứng được không đây?"
- ---------
Nghiên Nghiên lắc lắc tay nhỏ của mình, không dao động.
Kỳ Kỳ lại lắc lắc vai nó, Nghiên Nghiên nhỏ giọng hừ hừ hai tiếng, trở mình, ngủ tiếp.
Kỳ Kỳ bị bộ dáng ngủ nướng của nó chọc cười, bò đến bên cạnh đầu nó phe phẩy vai nó, kêu, "Em trai, phải dậy, không thể ngủ nướng."
Cuối cùng Nghiên Nghiên cũng bị bé lắc đến chịu không nổi, rầm rì xoa xoa mắt, cả người đều toát ra ấm ức.
Kỳ Kỳ ôm nó lên, để nó ngồi ngay ngắn trên giường, Nghiên Nghiên mơ mơ màng màng mở to mắt, chu miệng, nhăn nhăn mày nhỏ. Kỳ Kỳ chọc mặt nó, "Cười cái coi."
Nghiên Nghiên thở phì phì nói, "Không zui, không cười!"1
Kỳ Kỳ cảm thấy nó giận dỗi cũng thật đáng yêu, nhịn không được bật cười, hôn hôn mặt nó, bé bước qua hai chân Nghiên Nghiên, xuống giường, đứng bên mép giường mở hai tay với Nghiên Nghiên, "Tới, em tới đây, anh hai ôm en đi đánh răng rửa mặt."
Nghiên Nghiên ấm ấm ức ức nhìn bé, vỗ vỗ giường, "Ngủ."
"Không thể ngủ, nếu không em không thể nào ra ngoài chơi với anh, ba ba và bố." Kỳ Kỳ dỗ nó, "Chúng ta đi đánh răng rửa mặt trước, lát nữa lên xe rồi cho em ngủ, được không?"
Bé vỗ vỗ tay với Nghiên Nghiên, lại mở tay ra, "Lại đây."
Nghiên Nghiên không tình nguyện trở mình, bò tới mép giường, vươn tay ôm lấy Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ ôm nó xuống giường, mang giày cho nó, Nghiên Nghiên thò tay kêu, "Anh hai, ôm."
Kỳ Kỳ lại ôm nó lên, nhưng bé vẫn còn là một bạn nhỏ nên bế Nghiên Nghiên cũng không thể nhẹ nhàng ôm lên như người lớn, Nghiên Nghiên được bé ôm, cũng không thoải mái như được Yến Thanh Trì hoặc là Giang Mặc Thần ôm. Nhưng không chịu nổi lúc Nghiên Nghiên ngủ không đủ giấc luôn rất dính người, cả người đều toát ra "chưa tỉnh giấc, không muốn đi đường", nên tình nguyện bị Kỳ Kỳ ôm, dù không thoải mái cũng không chịu tự mình đi.
Bây giờ hai đứa đang ngủ ở phòng Kỳ Kỳ, Nghiên Nghiên cũng có phòng của mình, trang trí cũng tinh xảo xinh đẹp như truyện cổ tích, nhưng cố tình nhóc con này không thích ngủ một mình, sau khi học đi xong, luôn chạy đến phòng Kỳ Kỳ, dần dần, phòng Kỳ Kỳ đã biến thành phòng chung của hai anh em.
Chẳng qua phòng này không nhà vệ sinh riêng, bởi vậy hai cục cưng cần ra khỏi phòng để rửa mặt, nhưng cũng may nhà vệ sinh cũng không xa, Kỳ Kỳ ôm Nghiên Nghiên đi chưa được mấy bước đã đến.
Bé đặt Nghiên Nghiên ở bên trái bồn rửa tay, Nghiên Nghiên nhìn quanh khắp nơi, chỉ chỉ ghế nhỏ của mình, "Ghế ghế."
Nó còn quá thấp nên với không tới bồn rửa tay, bởi vậy Yến Thanh Trì cho nó một cái ghế nhỏ chuyên dụng, để nó có thể đứng lên rửa mặt rửa tay.
Kỳ Kỳ mang lại giúp nó, để trước bồn rửa tay, ôm nó đứng lên.
Nghiên Nghiên mềm mại nói, "Cảm ơn anh hai."
"Đừng khách khí."
Nghiên Nghiên quay đầu nhìn bé, "Anh hai đánh răng cho em."
Cái này làm Kỳ Kỳ hơi sầu, bé gãi gãi đầu, "Nhưng mà, anh không biết đánh răng cho em nha."
"Nghiên Nghiên cũng không biết."
"Vậy em đứng yên ở đây, đừng cử động, anh đi tìm ba ba."
Nghiên Nghiên gật đầu, "Dạ."
Kỳ Kỳ không yên tâm nó, vẫn ôm nó xuống dưới, "Ngoan ngoãn đừng cử động nha."
"Biết rồi."1
Kỳ Kỳ nhìn nhìn camera phía sau vẫn luôn đi theo mình, nhờ vả, "Chú ơi, chú trông em trai con một chút, con đi tìm ba ba con, được không ạ?"
Camera gật gật đầu.
"Cảm ơn chú." Kỳ Kỳ nói xong, bay nhanh ra ngoài.
Nghiên Nghiên nghiêng đầu nhìn bé chạy đi, lại quay đầu nhìn về cái chú xa lạ trước mặt mình, vẫy vẫy tay với hắn, "Chào chú."
"Chào con." Camera đáp lại.
Nghiên Nghiên cười cười, ngồi xuống băng ghế, hai tay ôm mặt nhìn camera, thỉnh thoảng còn lắc lắc đầu, ngoan ngoãn chờ Kỳ Kỳ về.9
Kỳ Kỳ nhanh chóng tìm thấy Yến Thanh Trì mới bước ra phòng ngủ chuẩn bị đi tìm bé, hô, "Ba ba."
"Làm sao vậy?" Yến Thanh Trì đi qua, ôm lấy bé, hỏi.
"Ba ba, con không biết đánh răng cho Nghiên Nghiên." Kỳ Kỳ ngẩng đầu nhìn y, "Nên tìm ba ba đánh răng cho Nghiên Nghiên."
"Nghiên Nghiên dậy rồi?"
"Dạ." Kỳ Kỳ gật đầu.
Yến Thanh Trì ôm bé đi đến nhà vệ sinh, "Vậy Nghiên Nghiên ngoan hơn bố con nhiều, thức dậy nhanh như vậy."
"Bố dậy rồi sao ạ?"
"Dậy rồi, đang rửa mặt, lát nữa chúng ta cùng ăn cơm."
"Ăn cơm xong sẽ ra ngoài chơi sao?" Kỳ Kỳ thực chờ mong.
Yến Thanh Trì nhéo mũi bé, "Đúng vậy."
Kỳ Kỳ vui vẻ nở nụ cười, "Chúng ta nhanh lên đi."
"Được." Yến Thanh Trì cười nói.
Nghiên Nghiên đợi một lát mới nhìn thấy Kỳ Kỳ và Yến Thanh Trì tới, nó đứng lên, chạy tới trước mặt Yến Thanh Trì, ôm lấy y.
Yến Thanh Trì khom lưng ôm nó lên, Nghiên Nghiên làm nũng, "Ba ba, ngủ."
"Tối hôm qua kêu con đi ngủ sớm một chút, con không ngủ, bây giờ biết mệt rồi đó."
Nghiên Nghiên ôm cổ y, dựa vào trong lòng y, trề môi.
Yến Thanh Trì vỗ vỗ nó, dỗ dành, "Lát nữa lên xe và máy bay rồi ngủ tiếp, đánh răng rửa mặt ăn cơm trước được không?"1
Nghiên Nghiên gật đầu.
Yến Thanh Trì đặt nó đứng lên ghế nhỏ trước bồn rửa mặt, bắt đầu đánh răng cho nó.
Kỳ Kỳ đứng một bên nhìn, hình như là muốn học.
Yến Thanh Trì cười, "Kỳ Kỳ con đánh răng trước đi, cái này con không cần học, chờ Nghiên Nghiên lớn thêm một chút thì biết tự đánh răng, không cần con giúp em."
Kỳ Kỳ "Ồ" một tiếng, thêm nước cho bàn chải, bắt đầu chuyên tâm đánh răng.
Yến Thanh Trì không tốn chút sức lực đã đánh răng cho Nghiên Nghiên xong, Nghiên Nghiên nhìn gương, nâng tay mình lên làm thành hình móng vuốt, nhe răng "gào gào" một tiếng, "Siêu hung."1
Kỳ Kỳ cười ha ha, "Em mới không hung."
Nghiên Nghiên quay đầu nhìn bé, "Hung, Nghiên Nghiên là bé hổ con."
"Trên đầu em còn không có chữ "vương", lần sau anh viết chữ "vương" lên đầu cho em."
"Viết chữ "vương" xong sẽ thành hổ sao?"
"Trên đầu con hổ nào cũng có chữ "vương" hết á."
"Vậy Nghiên Nghiên cũng muốn một chữ "vương"."
"Ừ, lần sau anh viết cho em."
Yến Thanh Trì chờ hai anh em nó tám xong, mới bắt đầu rửa mặt cho Nghiên Nghiên, sau đó giúp nó và Kỳ Kỳ lau mặt.
"Được rồi, chúng ta xuống lầu ăn cơm đi."
"Ba ba ôm con xuống." Nghiên Nghiên thò tay nói với y, "Ôm một cái."
"Con đúng là bé lười." Yến Thanh Trì ôm nó lên.
Nghiên Nghiên ôm cổ y lặp lại, "Bé lười."
"Con cũng biết mình là bé lười hả."
"Mới không phải."
"Sao lại không phải, đi bộ cũng muốn ôm đi, trong nhà còn ai lười hơn con sao?"
"Ba ba cũng muốn ôm một cái, ba ba cũng là bé lười."
"Ba muốn ôm một cái lúc nào, nói bừa." Yến Thanh Trì chọc chọc mũi nó.
"Không phải ba ba, là một ba ba khác."
Yến Thanh Trì lập tức mắc cười, "Con giỏi lắm, sau lưng bố con con lại nói bố con là bé lười, coi chừng ba ba cáo trạng với bố con."
Nghiên Nghiên lập tức cọ cằm y, làm nũng, "Ba ba không cáo trạng, con thích ba ba nhất, ba ba cũng thích con, không cáo trạng."
Yến Thanh Trì phải bị bộ dáng quỷ linh tinh của nó chọc cho cười chết, không biết sao một bé con nho nhỏ, cố tình lại lanh lợi như thế, biết làm nũng, biết nói chuyện, còn ngoan.
Yến Thanh Trì hôn nó, "Chỉ có thông minh nhất, biết nói chuyện nhất."
Nghiên Nghiên cười "Hắc hắc hắc", rất vui vẻ.
Yến Thanh Trì ôm Nghiên Nghiên xuống lầu thang, Kỳ Kỳ đi theo y. Giang Mặc Thần đã xuống trước bọn họ một bước, vào bếp giúp Yến Thanh Trì bới cơm ra.
Một nhà bốn người ăn cơm, Yến Thanh Trì dọn dẹp một chút, Giang Mặc Thần mang bốn cái vali ra xe, kêu Kỳ Kỳ lại đây mang cặp nhỏ của mình.
Kỳ Kỳ đang chơi với Tuyết Cầu cùng Nghiên Nghiên, nghe Giang Mặc Thần kêu bé, đứng lên đi qua, vừa mang cặp vào, vừa hỏi hắn, "Chúng ta đều đi hết, vậy Tuyết Cầu ở nhà một mình sao?"
"Ba con đã để chìa khoá lại cho cô út con, một lát chúng ta đi rồi, cô con sẽ qua mang Tuyết Cầu về nhà ông bà nội, con không cần lo lắng."
Lúc này Kỳ Kỳ mới yên tâm, "Vậy là tốt rồi."
Bé lại chơi cùng Tuyết Cầu một lát, sau đó cùng Nghiên Nghiên phất phất tay tạm biệt Tuyết Cầu, "Các anh ra ngoài một chuyến, sẽ nhanh về thôi, Tuyết Cầu em ở nhà ông bà nội nha, chờ anh về sẽ đi đón em."
Tuyết Cầu "gâu" một tiếng.
Kỳ Kỳ không nỡ xa Tuyết Cầu, chạy tới ôm ôm nó, Nghiên Nghiên cũng đi theo sờ sờ lông nó.
"Bye bye." Kỳ Kỳ nói, sau đó, bé kéo Nghiên Nghiên, đi theo Giang Mặc Thần và Yến Thanh Trì.
Nghiên Nghiên lên xe lại mệt mỏi, dựa vào lòng Yến Thanh Trì nhắm mắt lại. Yến Thanh Trì đơn giản ôm nó trong ngực, dỗ nó ngủ thêm một lát.
Kỳ Kỳ thấy Nghiên Nghiên ngủ, thấp giọng hỏi Yến Thanh Trì, "Có phải lát nữa chúng ta đến sân bay là gặp được Nghiên Nghiên không ạ?"
"Đúng vậy."
Yến Thanh Trì nói xong, nhớ tới gì đó nên hỏi đạo diễn tổ chương trình, "Đạo diễn, tôi có thể thương lượng với cô chuyện này không?"
"Cậu nói đi."
"Tôi xem mùa trước có phân đoạn các bạn nhỏ cùng nhau làm nhiệm vụ, nếu nhất định phải sắp xếp các bạn nhỏ ở bên nhau, có thể xếp Kỳ Kỳ, Nghiên Nghiên và Bác Nghiên cùng một tổ không? Chúng nó quen biết, ở chung sẽ tương đối hòa hợp, hiệu quả chương trình có thể được nâng cao."
"Có thể." Đây không phải vấn đề gì khó khắn, tuy rằng sắp xếp hai gia đình được người xem quan tâm nhất ở bên nhau, sẽ vô tình hạ thấp lực hấp dẫn của ba nhà còn lại, nhưng lúc tổ chương trình ký hợp đồng với Giang Mặc Thần và Yến Thanh Trì, đã bảo đảm cố gắng hết sức tôn trọng quyết định của bọn họ, mấy chuyện nhỏ này tất nhiên tổ chương trình sẽ không từ chối.
Yến Thanh Trì nghe vậy, nói "cảm ơn", so với ở chung với các bạn nhỏ không quen thuộc, có thể trong quá trình sẽ xuất hiện khắc khẩu cọ xát, bị chiếu lên TV, để người xem đứng ở góc nhìn của thượng đế bình luận tiêu cực. Yến Thanh Trì tình nguyện để Kỳ Kỳ và Bác Nghiên chơi với nhau, ít nhất, hai hai đứa nhỏ tuyệt đối sẽ không cãi nhau.
Chờ tới sân bay, Kỳ Kỳ đang nói chuyện với Giang Mặc Thần, đột nhiên nghe ở phía sau có người kêu bé, "Kỳ Kỳ."
Kỳ Kỳ quay đầu, đã thấy Bác Nghiên đang chạy về phía bé, Kỳ Kỳ vội vàng chạy qua, hai tiểu đồng bọn ôm nhau.
Yến Thanh Trì thấy Bác Phong, Phó Mẫn Chi, gật gật đầu, mỉm cười nói, "Đã lâu không gặp."
"Đó là với cậu, tôi và lão Giang đã gặp vài lần." Bác Phong hào sảng nói.
Giang Mặc Thần cười, ôm Yến Thanh Trì, không nói gì.
Bác Phong nhìn Nghiên Nghiên trong lòng Yến Thanh Trì, "Nhóc con này làm sao vậy? Chưa tỉnh ngủ?"
"Tối hôm qua ngủ hơi muộn, sáng nay lại dậy sớm, nên giờ còn mệt, lúc nãy đã ngủ trên xe rồi."
"Thật không nghĩ tới các cậu lại mang nhóc con này đi cùng, được không đó? Có thể thích ứng được không đây?"
- ---------
Tác giả :
Lâm Áng Tư