Xuyên Thành Vị Hôn Phu Chuyên Tìm Đường Chết Của Ảnh Đế
Chương 128
Lần này Vệ Lam rất có dịp không đi tay không mà đến, cậu mua hai cái khóa trường mệnh. Lần đầu tiên cậu mua đồ cho tiểu bảo bảo mới sinh, không biết nên mua cái gì, đành phải đi hỏi Vệ Huân. Chính Vệ Huân cũng chưa từng tặng quà cho trẻ con, nên chỉ có thể dựa theo ấn tượng của mình trả lời, "Hay là tặng khóa trường mệnh đi."
Vệ Lam có được đáp án mình muốn, đi trung tâm thương mại dạo một vòng, vốn cậu chỉ định mua một món quà gặp mặt cho bảo bảo mới sinh của Yến Thanh Trì, nhưng lúc mua lại nghĩ tới Kỳ Kỳ, vì thế cũng mua cho Kỳ Kỳ một cái.
Dù sao cũng là tiểu thiếu gia được nuông chiều từ bé, lần đầu tiên mua quà cho bạn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, nên nhìn hình thức chọn mắc nhất.
Yến Thanh Trì nhìn ngọc bích điểm trắng ở giữa không một chút tạp chất trong tay cậu, thầm nghĩ chắc cũng không rẻ.
Kỳ Kỳ sớm đã qua tuổi mang khóa trường mệnh, nên lúc nhận được quà, cũng không có ai từng tặng bé cái này. Vì vậy, Kỳ Kỳ có hơi mới lạ, "Cái này là cái gì a?"
"Là khóa trường mệnh." Vệ Lam lấy ra mang lên cổ cho bé, "Mang nó có thể sống đến một trăm tuổi luôn đó."
"Một trăm tuổi?" Kỳ Kỳ mở to hai mắt nhìn cậu, "Lợi hại như vậy a."
Vệ Lam nhéo nhéo mặt bé, ôn nhu nói: "Đúng vậy."
Kỳ Kỳ cúi đầu nhìn nhìn ngọc trên cổ mình, có hơi vui vẻ, "Cảm ơn anh."
"Không cần khách khí."
Vệ Lam mang cho bé xong, lại lấy một cái khóa trường mệnh khác mang lên cho bạn nhỏ Giang Chi Nghiên, Nghiên Nghiên vẫn mở to cặp mắt đen nho nhỏ của mình, vô tội nhìn bọn họ.
Kỳ Kỳ nhìn nhìn trên cổ bé, lại nhìn nhìn Nghiên Nghiên, cuối cùng quay đầu nhìn Vệ Lam, "Con và em trai giống nhau a."
"Đúng vậy, các em là anh em mà." Vệ Lam sờ sờ đầu bé.
Kỳ Kỳ ngoan ngoãn nói: "Em thay em trai cảm ơn anh."
Vệ Lam bị tiếng "anh" của bé kêu đến tim cũng mềm, nhịn không được nhéo nhéo mặt bé, cảm thấy mình lại muốn nuôi con.
Hôm sau đi học, Kỳ Kỳ gấp không chờ nổi phải triển lãm khóa trường mệnh trên cổ cho tiểu đồng bọn Bác Nghiên của mình, hỏi nhóc, "Đẹp không?"
Bác Nghiên gật đầu, "Đẹp."
"Anh Vệ Lam cho tớ, nói tớ mang có thể sống đến một trăm tuổi lận." Kỳ Kỳ rất quý trọng, nhét ngọc trở lại cổ áo.
"Anh Vệ Lam là ai a?" Bác Nghiên hỏi bé.
"Bạn của ba ba tớ."
"Vậy cậu phải kêu chú ấy là chú chứ." Bác Nghiên sửa đúng nói.
Kỳ Kỳ nhíu nhíu mày, "Nhưng anh ấy kêu tớ gọi anh ấy là anh mà."
Bác Nghiên nghe bé nói như vậy, nhớ tới mình từng gặp mấy "dì" rõ ràng là dì lại muốn nhóc kêu là chị, nên không sửa đúng bé nữa.
"Vậy cậu nghe chú ấy đi."
Kỳ Kỳ "Ừm" một tiếng, ghé sát vào nhóc, nhỏ giọng nói, "Nghiên Nghiên, nhà tớ có tiểu bảo bảo mới tới, cậu muốn đi xem không?"
Bác Nghiên hơi kinh ngạc, "Tiểu bảo bảo mới tới là gì a?"
"Chính là có thêm một tiểu bảo bảo a." Kỳ Kỳ chớp chớp mắt.
"Sau này cũng ở nhà các cậu sao?"
Kỳ Kỳ gật đầu, "Đúng vậy, là em trai tớ."
Bác Nghiên nghe bé nói như vậy, nhìn bé còn cười tủm tỉm, chỉ cảm thấy bé đúng là quá ngốc, trong nhà đã có đứa nhỏ thứ hai rồi, bé không lo lắng mình bị bỏ qua cũng thôi đi, còn cười.
Tư tưởng của nhóc so với Kỳ Kỳ thì thành thục hơn một ít, vì hoàn cảnh gia đình ảnh hưởng, tâm tư cũng sâu nặng hơn Kỳ Kỳ một ít. Bé từng xem TV chiếu cảnh, một vài gia đình có đứa con thứ hai, thì bắt đầu không tốt với đứa con đầu, đặc biệt là trong hai ba ba của Kỳ Kỳ, nhiều nhất chỉ có người là ba ba ruột của bé.
"Tớ có thể đi xem sao? Ba ba cậu đồng ý hả?" Nhóc hỏi Kỳ Kỳ.
Kỳ Kỳ gật đầu, "Có thể, tớ đã nói với ba ba rồi, ba ba nói có thể."
"Vậy tới để ba ba tớ tối nay đến đón tớ, sau khi tan học cùng cậu về nhà cậu xem tiểu bảo bảo trước."
Kỳ Kỳ gật đầu, sau đó đột nhiên nở nụ cười, "Nghiên Nghiên, Nghiên Nghiên, Nghiên Nghiên, Nghiên Nghiên, giống nhau a."
Bác Nghiên rất thông minh, hơi nghĩ nghĩ một chút đã hiểu một câu không đầu không đuôi của bé, "Em trai cậu tên Nghiên Nghiên?"
"Ừm, tên Giang Chi Nghiên."
"Rất giống tên cậu a."
"Phải rồi," Kỳ Kỳ rất tự nhiên trả lời nhóc, "Bởi vì em trai là em trai tớ mà."
Buổi chiều tan học, Yến Thanh Trì tới đón Kỳ Kỳ, đã nhìn thấy Bác Nghiên và Kỳ Kỳ tay cầm tay đi tới trước xe, Kỳ Kỳ ngửa đầu nhìn y, "Ba ba, Nghiên Nghiên muốn cùng con về nhà xem tiểu Nghiên Nghiên."
Yến Thanh Trì gật đầu, đêm qua Kỳ Kỳ đã hỏi y, có thể để Nghiên Nghiên đến đây xem tiểu bảo bảo không. Tâm tính của con trai y, thấy bạn của ba ba mình tới thăm tiểu bảo bảo, nên cũng muốn tiểu đồng bọn của mình tới.
Đương nhiên Yến Thanh Trì sẽ không phản đối, vui vẻ đồng ý.
Vì vậy, lúc nghe bé nói như vậy, chỉ cười kéo cửa xe ra, ôn hoà nói: "Đương nhiên có thể a, sau này các con đều là anh trai của em."
Bác Nghiên rất lễ phép nói cảm ơn với Yến Thanh Trì, lên xe cùng Kỳ Kỳ.
Trước đó Bác Nghiên đã gọi điện thoại nói với Bác Phong hôm nay nhóc muốn đến nhà Kỳ Kỳ, để tối nay Bác Phong đến nhà Kỳ Kỳ đón nhóc. Tuy Bác Phong chỉ gặp Giang Mặc Thần vài lần, nhưng đã có ấn tượng rất tốt với hắn, bởi vậy cũng nhiều lời đã đồng ý, chỉ nói là sau khi nhóc lên xe Giang gia, để người lớn trên xe gọi điện cho hắn.
Bác Nghiên lên xe, nhớ tới ba ba mình nói, nên đưa điện thoại cho Yến Thanh Trì, nói: "Chú, ba ba con nói sau khi con lên xe, chú gọi điện thoại cho ba ba."
Yến Thanh Trì để Bác Nghiên giúp y gọi qua, sau khi bên kia nhấc máy, "alo" một tiếng, "Xin chào, tôi là Yến Thanh Trì, ba ba Kỳ Kỳ."
Bác Phong có ấn tượng với y, biết y ở bên cạnh Bác Nghiên, cũng an tâm rồi, hai người hàn huyên vài câu, Bác Phong nói có thể mình sẽ đến trễ một chút, hy vọng Yến Thanh Trì đừng để ý.
Đương nhiên Yến Thanh Trì sẽ không để ý, bản thân y đã rất thích con nít, Kỳ Kỳ và Bác Nghiên lại là bạn tốt, đừng nói là tối nay Bác Phong tới đón, dù hôm nay Bác Nghiên ngủ ở nhà mình một đêm cũng được. Bác Phong nghe y nói vậy, cười tỏ vẻ cũng không cần, chỉ là muộn một chút thôi, hắn và Yến Thanh Trì nói xong, lại dặn dò Bác Nghiên vài câu, lúc này mới cúp máy, bận làm việc.
--
Mấy ngày nay, mẹ Giang đều đúng giờ tới thăm cháu, thấy Kỳ Kỳ mang theo tiểu đồng bọn của mình về, còn hơi kinh ngạc.
Kỳ Kỳ giới thiệu với bà, "Đây là Nghiên Nghiên, bạn tốt của con."
Lại quay đầu nói với Bác Nghiên, "Đây là bà nội tớ."
Bác Nghiên lập tức mở miệng nói: "Chào bà nội."
Mẹ Giang đang đúng tuổi thích con nít, thấy Bác Nghiên vừa đẹp lại lễ phép, cười nói với nhóc, "Chào con."
Kỳ Kỳ lôi kéo Bác Nghiên, chỉ vào bạn nhỏ Giang Chi Nghiên trong ngực mẹ Giang nói, "Đây là tiểu bảo bảo, có phải rất nhỏ không?"
Bác Nghiên cũng là lần đầu tiên thấy em bé nhỏ như vậy, nhịn không được nói, "Thật sự rất nhỏ a."
"Nên mới là tiểu bảo bảo chứ."
Bé lôi kéo Bác Nghiên tới gần mẹ Giang, nhìn bạn nhỏ Giang Chi Nghiên trong ngực bà đang tò mò nhìn bọn họ, cong cong mắt cười cười, bạn nhỏ Giang Chi Nghiên nhìn bé, đột nhiên cũng nở nụ cười.
Kỳ Kỳ rất kinh ngạc, nhìn Giang mẫu kinh ngạc nói, "Em cười kìa bà."
"Đúng vậy." Mẹ Giang nhìn bé, "Em thích con, nhìn thấy con vui vẻ, nên mới cười."
Kỳ Kỳ nghe bà nói như vậy, vươn tay sờ sờ Nghiên Nghiên, cúi đầu hôn hôn bé con, mềm mại nói, "Anh cũng thích em."
Mẹ Giang nhìn bé, trong mắt đều là ôn nhu.
Bác Nghiên có mang theo vấn đề đến Giang gia, nên sau khi cơm nước xong, đặc biệt đi tìm Yến Thanh Trì, hỏi y, "Chú, con có thể hỏi chú mấy vấn đề không ạ?"
Có một lần, nhóc ngoài ý muốn hàn huyên với Yến Thanh Trì, cảm giác Yến Thanh Trì rất tốt, rất thích y, cũng không tự giác có hơi tín nhiệm y.
Yến Thanh Trì không nghĩ tới nhóc sẽ đặc biệt tới tìm mình nói chuyện, còn cẩn thận dè dặt đóng cửa lại, cảm thấy hành động này của bé mang theo một ít thú vị của người lớn, bởi vậy đặt bút xuống, ôn nhu nói: "Đương nhiên có thể, con muốn hỏi chú cái gì vậy?"
Bác Nghiên đến gần y, rất nghi hoặc hỏi y, "Là Kỳ Kỳ không tốt sao? Vì sao các chú còn muốn có thêm một tiểu bảo bảo vậy ạ?"
Yến Thanh Trì cảm thấy hơi kinh ngạc khi nhóc đưa ra vấn đề này và ngữ khí khi nói những lời.
Y không nghĩ tới Bác Nghiên sẽ hỏi cái này, càng không nghĩ tới, đứa nhỏ nhỏ như vậy, có thể bình tĩnh lại nghiêm túc tới hỏi mình như vậy. —— nhóc không nói nghi vấn này với Kỳ Kỳ, cũng không vì nghi vấn này mà sinh ra bất mãn với mình và Giang Mặc Thần, mà là rất nghiêm túc tới hỏi mình, thật an tĩnh chờ mình giải thích cho nó nghe.
Yến Thanh Trì cảm thấy, nhóc đúng là một đứa bé bình tĩnh và lý trí hơn hẳn những đứa bé cùng tuổi.
Y kéo Bác Nghiên ngồi xuống sô pha cùng mình, vòng tay ôm nhóc, nhẹ giọng nói, "Kỳ Kỳ không có chỗ nào không tốt, nó rất tốt, chú và phụ thân nó cũng vô cùng thích nó. Còn chuyện vì sao lại muốn có thêm một tiểu bảo bảo......"
Y nhìn Bác Nghiên, hỏi nhóc, "Con cảm thấy Kỳ Kỳ tốt không? Thích nó không?"
Bác Nghiên gật đầu, "Thích."
"Vậy nếu để Kỳ Kỳ làm anh trai con, mỗi ngày cùng chơi với con, con vui vẻ không?"
"Đương nhiên vui vẻ, nhưng Kỳ Kỳ nhỏ hơn con, con làm anh trai cậu ấy cũng còn kém không nhiều lắm."
"Cho nên a," Yến Thanh Trì nhìn nhóc, "Thêm một bảo bảo cũng không phải vì nó không tốt, mà là vì có thể có một người thích nó, một người cùng chơi với nó."
Y nhìn Bác Nghiên, "Giống như con muốn làm anh trai nó, tiểu bảo bảo cũng muốn làm em trai nó a, Kỳ Kỳ đáng yêu như vậy, tất nhiên mọi người đều thích nó a."
Bác Nghiên rất tán đồng câu nói "Kỳ Kỳ đáng yêu như vậy, tất nhiên mọi người đều thích nó" của Yến Thanh Trì, dù sao nhóc cảm thấy chính là như vậy, nhóc chỉ lo lắng, "Vậy chú và chú Giang còn thích cậu ấy giống như trước sao?"
"Đương nhiên rồi, không chỉ có hai chú thích nó như trước, tiểu bảo bảo cũng sẽ thích nó, thêm một người thích Kỳ Kỳ, không phải rất tốt sao?"
Bác Nghiên nghĩ nghĩ, hình như đúng là như vậy, vì thế nhóc gật gật đầu, "Hình như là vậy."
Yến Thanh Trì cười cười, ôn nhu nói: "Nghiên Nghiên, tựa như các bạn nhỏ như con phải đi học, chú và chú Giang cũng phải đi làm, đi làm thì sẽ rất bận, đôi khi có thể sẽ không có nhiều thời gian ở với Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ một mình ở nhà như vậy có phải sẽ rất cô đơn không?"
Bác Nghiên gật đầu, nhóc cũng thường xuyên ở nhà một mình, nên nhóc biết loại cảm giác này.
"Đương nhiên, Kỳ Kỳ cũng có thể đi nhà ông nội bà nội của nó, nhưng nếu có một bạn chơi cùng gần tuổi với Kỳ Kỳ, không phải tốt hơn sao? Giống con vậy, có thể cùng nó chơi trò chơi, trò chuyện, có phải rất tốt không?"
"Con có thể a." Bác Nghiên nói, "Con có thể chơi trò chơi, nói chuyện với cậu ấy."
"Nhưng tan học, con phải về nhà, Kỳ Kỳ cũng phải về nhà nha, vậy thì con không thể ở cạnh nó."
Bác Nghiên hơi sầu nhíu mày.
"Cho nên, có một tiểu bảo bảo, thì có thể ở nhà cùng chơi với Kỳ Kỳ rồi."
Vệ Lam có được đáp án mình muốn, đi trung tâm thương mại dạo một vòng, vốn cậu chỉ định mua một món quà gặp mặt cho bảo bảo mới sinh của Yến Thanh Trì, nhưng lúc mua lại nghĩ tới Kỳ Kỳ, vì thế cũng mua cho Kỳ Kỳ một cái.
Dù sao cũng là tiểu thiếu gia được nuông chiều từ bé, lần đầu tiên mua quà cho bạn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, nên nhìn hình thức chọn mắc nhất.
Yến Thanh Trì nhìn ngọc bích điểm trắng ở giữa không một chút tạp chất trong tay cậu, thầm nghĩ chắc cũng không rẻ.
Kỳ Kỳ sớm đã qua tuổi mang khóa trường mệnh, nên lúc nhận được quà, cũng không có ai từng tặng bé cái này. Vì vậy, Kỳ Kỳ có hơi mới lạ, "Cái này là cái gì a?"
"Là khóa trường mệnh." Vệ Lam lấy ra mang lên cổ cho bé, "Mang nó có thể sống đến một trăm tuổi luôn đó."
"Một trăm tuổi?" Kỳ Kỳ mở to hai mắt nhìn cậu, "Lợi hại như vậy a."
Vệ Lam nhéo nhéo mặt bé, ôn nhu nói: "Đúng vậy."
Kỳ Kỳ cúi đầu nhìn nhìn ngọc trên cổ mình, có hơi vui vẻ, "Cảm ơn anh."
"Không cần khách khí."
Vệ Lam mang cho bé xong, lại lấy một cái khóa trường mệnh khác mang lên cho bạn nhỏ Giang Chi Nghiên, Nghiên Nghiên vẫn mở to cặp mắt đen nho nhỏ của mình, vô tội nhìn bọn họ.
Kỳ Kỳ nhìn nhìn trên cổ bé, lại nhìn nhìn Nghiên Nghiên, cuối cùng quay đầu nhìn Vệ Lam, "Con và em trai giống nhau a."
"Đúng vậy, các em là anh em mà." Vệ Lam sờ sờ đầu bé.
Kỳ Kỳ ngoan ngoãn nói: "Em thay em trai cảm ơn anh."
Vệ Lam bị tiếng "anh" của bé kêu đến tim cũng mềm, nhịn không được nhéo nhéo mặt bé, cảm thấy mình lại muốn nuôi con.
Hôm sau đi học, Kỳ Kỳ gấp không chờ nổi phải triển lãm khóa trường mệnh trên cổ cho tiểu đồng bọn Bác Nghiên của mình, hỏi nhóc, "Đẹp không?"
Bác Nghiên gật đầu, "Đẹp."
"Anh Vệ Lam cho tớ, nói tớ mang có thể sống đến một trăm tuổi lận." Kỳ Kỳ rất quý trọng, nhét ngọc trở lại cổ áo.
"Anh Vệ Lam là ai a?" Bác Nghiên hỏi bé.
"Bạn của ba ba tớ."
"Vậy cậu phải kêu chú ấy là chú chứ." Bác Nghiên sửa đúng nói.
Kỳ Kỳ nhíu nhíu mày, "Nhưng anh ấy kêu tớ gọi anh ấy là anh mà."
Bác Nghiên nghe bé nói như vậy, nhớ tới mình từng gặp mấy "dì" rõ ràng là dì lại muốn nhóc kêu là chị, nên không sửa đúng bé nữa.
"Vậy cậu nghe chú ấy đi."
Kỳ Kỳ "Ừm" một tiếng, ghé sát vào nhóc, nhỏ giọng nói, "Nghiên Nghiên, nhà tớ có tiểu bảo bảo mới tới, cậu muốn đi xem không?"
Bác Nghiên hơi kinh ngạc, "Tiểu bảo bảo mới tới là gì a?"
"Chính là có thêm một tiểu bảo bảo a." Kỳ Kỳ chớp chớp mắt.
"Sau này cũng ở nhà các cậu sao?"
Kỳ Kỳ gật đầu, "Đúng vậy, là em trai tớ."
Bác Nghiên nghe bé nói như vậy, nhìn bé còn cười tủm tỉm, chỉ cảm thấy bé đúng là quá ngốc, trong nhà đã có đứa nhỏ thứ hai rồi, bé không lo lắng mình bị bỏ qua cũng thôi đi, còn cười.
Tư tưởng của nhóc so với Kỳ Kỳ thì thành thục hơn một ít, vì hoàn cảnh gia đình ảnh hưởng, tâm tư cũng sâu nặng hơn Kỳ Kỳ một ít. Bé từng xem TV chiếu cảnh, một vài gia đình có đứa con thứ hai, thì bắt đầu không tốt với đứa con đầu, đặc biệt là trong hai ba ba của Kỳ Kỳ, nhiều nhất chỉ có người là ba ba ruột của bé.
"Tớ có thể đi xem sao? Ba ba cậu đồng ý hả?" Nhóc hỏi Kỳ Kỳ.
Kỳ Kỳ gật đầu, "Có thể, tớ đã nói với ba ba rồi, ba ba nói có thể."
"Vậy tới để ba ba tớ tối nay đến đón tớ, sau khi tan học cùng cậu về nhà cậu xem tiểu bảo bảo trước."
Kỳ Kỳ gật đầu, sau đó đột nhiên nở nụ cười, "Nghiên Nghiên, Nghiên Nghiên, Nghiên Nghiên, Nghiên Nghiên, giống nhau a."
Bác Nghiên rất thông minh, hơi nghĩ nghĩ một chút đã hiểu một câu không đầu không đuôi của bé, "Em trai cậu tên Nghiên Nghiên?"
"Ừm, tên Giang Chi Nghiên."
"Rất giống tên cậu a."
"Phải rồi," Kỳ Kỳ rất tự nhiên trả lời nhóc, "Bởi vì em trai là em trai tớ mà."
Buổi chiều tan học, Yến Thanh Trì tới đón Kỳ Kỳ, đã nhìn thấy Bác Nghiên và Kỳ Kỳ tay cầm tay đi tới trước xe, Kỳ Kỳ ngửa đầu nhìn y, "Ba ba, Nghiên Nghiên muốn cùng con về nhà xem tiểu Nghiên Nghiên."
Yến Thanh Trì gật đầu, đêm qua Kỳ Kỳ đã hỏi y, có thể để Nghiên Nghiên đến đây xem tiểu bảo bảo không. Tâm tính của con trai y, thấy bạn của ba ba mình tới thăm tiểu bảo bảo, nên cũng muốn tiểu đồng bọn của mình tới.
Đương nhiên Yến Thanh Trì sẽ không phản đối, vui vẻ đồng ý.
Vì vậy, lúc nghe bé nói như vậy, chỉ cười kéo cửa xe ra, ôn hoà nói: "Đương nhiên có thể a, sau này các con đều là anh trai của em."
Bác Nghiên rất lễ phép nói cảm ơn với Yến Thanh Trì, lên xe cùng Kỳ Kỳ.
Trước đó Bác Nghiên đã gọi điện thoại nói với Bác Phong hôm nay nhóc muốn đến nhà Kỳ Kỳ, để tối nay Bác Phong đến nhà Kỳ Kỳ đón nhóc. Tuy Bác Phong chỉ gặp Giang Mặc Thần vài lần, nhưng đã có ấn tượng rất tốt với hắn, bởi vậy cũng nhiều lời đã đồng ý, chỉ nói là sau khi nhóc lên xe Giang gia, để người lớn trên xe gọi điện cho hắn.
Bác Nghiên lên xe, nhớ tới ba ba mình nói, nên đưa điện thoại cho Yến Thanh Trì, nói: "Chú, ba ba con nói sau khi con lên xe, chú gọi điện thoại cho ba ba."
Yến Thanh Trì để Bác Nghiên giúp y gọi qua, sau khi bên kia nhấc máy, "alo" một tiếng, "Xin chào, tôi là Yến Thanh Trì, ba ba Kỳ Kỳ."
Bác Phong có ấn tượng với y, biết y ở bên cạnh Bác Nghiên, cũng an tâm rồi, hai người hàn huyên vài câu, Bác Phong nói có thể mình sẽ đến trễ một chút, hy vọng Yến Thanh Trì đừng để ý.
Đương nhiên Yến Thanh Trì sẽ không để ý, bản thân y đã rất thích con nít, Kỳ Kỳ và Bác Nghiên lại là bạn tốt, đừng nói là tối nay Bác Phong tới đón, dù hôm nay Bác Nghiên ngủ ở nhà mình một đêm cũng được. Bác Phong nghe y nói vậy, cười tỏ vẻ cũng không cần, chỉ là muộn một chút thôi, hắn và Yến Thanh Trì nói xong, lại dặn dò Bác Nghiên vài câu, lúc này mới cúp máy, bận làm việc.
--
Mấy ngày nay, mẹ Giang đều đúng giờ tới thăm cháu, thấy Kỳ Kỳ mang theo tiểu đồng bọn của mình về, còn hơi kinh ngạc.
Kỳ Kỳ giới thiệu với bà, "Đây là Nghiên Nghiên, bạn tốt của con."
Lại quay đầu nói với Bác Nghiên, "Đây là bà nội tớ."
Bác Nghiên lập tức mở miệng nói: "Chào bà nội."
Mẹ Giang đang đúng tuổi thích con nít, thấy Bác Nghiên vừa đẹp lại lễ phép, cười nói với nhóc, "Chào con."
Kỳ Kỳ lôi kéo Bác Nghiên, chỉ vào bạn nhỏ Giang Chi Nghiên trong ngực mẹ Giang nói, "Đây là tiểu bảo bảo, có phải rất nhỏ không?"
Bác Nghiên cũng là lần đầu tiên thấy em bé nhỏ như vậy, nhịn không được nói, "Thật sự rất nhỏ a."
"Nên mới là tiểu bảo bảo chứ."
Bé lôi kéo Bác Nghiên tới gần mẹ Giang, nhìn bạn nhỏ Giang Chi Nghiên trong ngực bà đang tò mò nhìn bọn họ, cong cong mắt cười cười, bạn nhỏ Giang Chi Nghiên nhìn bé, đột nhiên cũng nở nụ cười.
Kỳ Kỳ rất kinh ngạc, nhìn Giang mẫu kinh ngạc nói, "Em cười kìa bà."
"Đúng vậy." Mẹ Giang nhìn bé, "Em thích con, nhìn thấy con vui vẻ, nên mới cười."
Kỳ Kỳ nghe bà nói như vậy, vươn tay sờ sờ Nghiên Nghiên, cúi đầu hôn hôn bé con, mềm mại nói, "Anh cũng thích em."
Mẹ Giang nhìn bé, trong mắt đều là ôn nhu.
Bác Nghiên có mang theo vấn đề đến Giang gia, nên sau khi cơm nước xong, đặc biệt đi tìm Yến Thanh Trì, hỏi y, "Chú, con có thể hỏi chú mấy vấn đề không ạ?"
Có một lần, nhóc ngoài ý muốn hàn huyên với Yến Thanh Trì, cảm giác Yến Thanh Trì rất tốt, rất thích y, cũng không tự giác có hơi tín nhiệm y.
Yến Thanh Trì không nghĩ tới nhóc sẽ đặc biệt tới tìm mình nói chuyện, còn cẩn thận dè dặt đóng cửa lại, cảm thấy hành động này của bé mang theo một ít thú vị của người lớn, bởi vậy đặt bút xuống, ôn nhu nói: "Đương nhiên có thể, con muốn hỏi chú cái gì vậy?"
Bác Nghiên đến gần y, rất nghi hoặc hỏi y, "Là Kỳ Kỳ không tốt sao? Vì sao các chú còn muốn có thêm một tiểu bảo bảo vậy ạ?"
Yến Thanh Trì cảm thấy hơi kinh ngạc khi nhóc đưa ra vấn đề này và ngữ khí khi nói những lời.
Y không nghĩ tới Bác Nghiên sẽ hỏi cái này, càng không nghĩ tới, đứa nhỏ nhỏ như vậy, có thể bình tĩnh lại nghiêm túc tới hỏi mình như vậy. —— nhóc không nói nghi vấn này với Kỳ Kỳ, cũng không vì nghi vấn này mà sinh ra bất mãn với mình và Giang Mặc Thần, mà là rất nghiêm túc tới hỏi mình, thật an tĩnh chờ mình giải thích cho nó nghe.
Yến Thanh Trì cảm thấy, nhóc đúng là một đứa bé bình tĩnh và lý trí hơn hẳn những đứa bé cùng tuổi.
Y kéo Bác Nghiên ngồi xuống sô pha cùng mình, vòng tay ôm nhóc, nhẹ giọng nói, "Kỳ Kỳ không có chỗ nào không tốt, nó rất tốt, chú và phụ thân nó cũng vô cùng thích nó. Còn chuyện vì sao lại muốn có thêm một tiểu bảo bảo......"
Y nhìn Bác Nghiên, hỏi nhóc, "Con cảm thấy Kỳ Kỳ tốt không? Thích nó không?"
Bác Nghiên gật đầu, "Thích."
"Vậy nếu để Kỳ Kỳ làm anh trai con, mỗi ngày cùng chơi với con, con vui vẻ không?"
"Đương nhiên vui vẻ, nhưng Kỳ Kỳ nhỏ hơn con, con làm anh trai cậu ấy cũng còn kém không nhiều lắm."
"Cho nên a," Yến Thanh Trì nhìn nhóc, "Thêm một bảo bảo cũng không phải vì nó không tốt, mà là vì có thể có một người thích nó, một người cùng chơi với nó."
Y nhìn Bác Nghiên, "Giống như con muốn làm anh trai nó, tiểu bảo bảo cũng muốn làm em trai nó a, Kỳ Kỳ đáng yêu như vậy, tất nhiên mọi người đều thích nó a."
Bác Nghiên rất tán đồng câu nói "Kỳ Kỳ đáng yêu như vậy, tất nhiên mọi người đều thích nó" của Yến Thanh Trì, dù sao nhóc cảm thấy chính là như vậy, nhóc chỉ lo lắng, "Vậy chú và chú Giang còn thích cậu ấy giống như trước sao?"
"Đương nhiên rồi, không chỉ có hai chú thích nó như trước, tiểu bảo bảo cũng sẽ thích nó, thêm một người thích Kỳ Kỳ, không phải rất tốt sao?"
Bác Nghiên nghĩ nghĩ, hình như đúng là như vậy, vì thế nhóc gật gật đầu, "Hình như là vậy."
Yến Thanh Trì cười cười, ôn nhu nói: "Nghiên Nghiên, tựa như các bạn nhỏ như con phải đi học, chú và chú Giang cũng phải đi làm, đi làm thì sẽ rất bận, đôi khi có thể sẽ không có nhiều thời gian ở với Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ một mình ở nhà như vậy có phải sẽ rất cô đơn không?"
Bác Nghiên gật đầu, nhóc cũng thường xuyên ở nhà một mình, nên nhóc biết loại cảm giác này.
"Đương nhiên, Kỳ Kỳ cũng có thể đi nhà ông nội bà nội của nó, nhưng nếu có một bạn chơi cùng gần tuổi với Kỳ Kỳ, không phải tốt hơn sao? Giống con vậy, có thể cùng nó chơi trò chơi, trò chuyện, có phải rất tốt không?"
"Con có thể a." Bác Nghiên nói, "Con có thể chơi trò chơi, nói chuyện với cậu ấy."
"Nhưng tan học, con phải về nhà, Kỳ Kỳ cũng phải về nhà nha, vậy thì con không thể ở cạnh nó."
Bác Nghiên hơi sầu nhíu mày.
"Cho nên, có một tiểu bảo bảo, thì có thể ở nhà cùng chơi với Kỳ Kỳ rồi."
Tác giả :
Lâm Áng Tư