Xuyên Thành Tra Công Sủng Phu Lang
Chương 32
Tiết Văn Hãn cong cong môi, thanh âm có chút nghiền ngẫm: “Nãi nãi, là nãi nãi đi, còn có…… Thẩm thẩm, cùng với hai vị này……”
“Đường đệ, Tô Nhật Lâm.” Tô Nhật An nhắc nhở hắn.
“Ừm, đường đệ cùng đường đệ muội.” Tiết Văn Hãn theo y tiếp tục nói, “Nếu hôm nay cả nhà các ngươi đã tìm tới cửa, thế chúng ta cứ nói cho rõ ràng đi, miễn cho các ngươi về sau hoang mang, còn thỉnh các vị các hương thân giúp đỡ làm chứng kiến.”
Tiết Văn Hãn nói, hướng tới bốn phía nhìn thoáng qua, giơ tay làm cái ấp(*).
* chắc là vầy nè
“Không thành vấn đề không thành vấn đề.” Hàng xóm chung quanh liên tục xua tay.
Tiết Văn Hãn chắp tay thi lễ bọn họ cũng không dám nhận.
Tiết Văn Hãn cười cười.
Một nhà bốn người kia lại bởi vì Tiết Văn Hãn nói nghẹn đỏ mặt, Tô Lý thị thô thanh thô khí nói, “Nói cái gì mà nói chẳng lẽ chúng ta còn có thể oan uổng các ngươi sao.”
Lão thái bà tiếp tục gào thét, đề tài đã từ nhi tử tôn tử đáng thương của bà toàn bộ biến thành Tô Nhật An, nói Tô Nhật An không hiếu thuận, nhiều năm như vậy cũng không tới liếc bà một cái, không xem ngày lễ ngày tết cũng không cho tặng đồ cho bà, coi lão bà tử là bà đã chết linh tinh.
Còn phu thê Tô Nhật Lâm, mặt mũi tương đối tương đối mỏng, Tiết Văn Hãn đứng trước mặt mặt bọn họ liền dừng chửi rủa, ánh mắt cảnh giác nhìn Tiết Văn Hãn, không nói.
Tiết Văn Hãn phân biệt nhìn bọn họ một cái, sau cười tủm tỉm trả lời Tô Lý thị, “Ta chưa nói các ngươi oan uổng chúng ta, thẩm thẩm cũng không nên oan uổng ta, lời nói mà…… Vẫn là nói rõ ràng mới tốt, miễn cho các ngươi mỗi ngày hoang mang, sinh khí, ta nghe nói sinh khí mỗi ngày dễ dàng đoản mệnh.”
Hàng xóm chung quanh nghe Tiết Văn Hãn nói hai mặt nhìn nhau, khóe miệng nhấp nổi liên tục, có mấy nhịn không được trực tiếp cười.
Khí Tô Lý thị “Ngươi” một tiếng, muốn mắng Tiết Văn Hãn, lại không dám, vẻ mặt nghẹn khuất làm Tô Nhật An đặc biệt sảng, lặng lẽ duỗi tay bắt ống tay áo Tiết Văn Hãn, khóe miệng cao cao giơ lên.
Đây là nam nhân của y.
( ố ồ coi bộ sắp đổi xưng hô rồi nghen. Không biết mọi người thích sao ta. (¬‿¬ ) . )
Lão thái bà vẫn đang mắng như cũ, hai cái tuổi trẻ giận mà không dám nói gì.
Tiết Văn Hãn cũng không quản phản ứng của mọi người, duỗi tay nắm chặt tay Tô Nhật An, làm lơ Tô Nhật An giãy giụa, nói,
“Thứ nhất, chúng ta trước nói chuyện chặt cây trước đã, nếu ta nhớ không lầm nói lúc trước phân gia là một nhà một mảnh rừng cây nhỏ. Chúng ta hai nhà, một nhà ở Đại Tuyền sơn, bởi vì Đại Tuyền sơn kia chỗ vừa xa lại vừa nhỏ còn bỏ thêm một miếng đất bên cạnh, đúng rồi còn một căn nhà ở Tuyền sơn nhai, không biết…… Thẩm thẩm, hai rừng cây này đều là của nhà các ngươi?!”
“Này……” Tô Lý thị không nghĩ tới Tiết Văn Hãn sẽ nói này đó, biểu tình trên mặt trở nên đặc biệt xuất sắc, thời điểm nàng tới la lối khóc lóc hoàn toàn không nghĩ đến những việc này.
Bởi vì bà bà nàng về nhà nói Tiết Văn Hãn chặt cây ở Đại Tuyền nhà bọn họ —— đúng vậy, các nàng vẫn luôn cảm thấy phiến rừng ở Đại Tuyền sơn cùng Tuyền sơn nhai đều là của nhà nàng.
Tuy rằng các nàng xác thực đã từng đáp ứng Tô Thế Bình đem phiến rừng ở Đại Tuyền sơn cho Tô Nhật An, nhưng ——
Tô Nhật An không có nhà trên núi, ngày thường cơ bản cũng không hề đi xem, các nàng tự nhiên cũng không để trong lòng.
Hơn nữa bà bà nói Tô Đậu Tử đẩy Tô Hợp Tài xuống sông.
Nhìn Toi Hợp Tài toàn thân ướt đẫm, biểu tình uể oải, các nàng nào còn lo lắng nhiều như vậy, Tô Hợp tài chính là bảo bối chắt trai / tôn tử / nhi tử của các nàng(*).
_____
____
Các nàng ngày thường đều luyến tiếc chạm vào một chút, mắng một câu, lại bị thằng con hoang Tô Đậu Tử đẩy xuống sông, cục tức kêu các nàng như thế nào nhẫn, lập tức liền tìm tới cửa tới.
Hiện tại……
Tô Lý thị ấp úng, một chốc một lát không biết nói như thế nào.
Nếu nàng chọn Đại Tuyền sơn, tuy rằng chứng thực chuyện Tiết Văn Hãn trộm chặt cây, nhưng bởi vậy mà ném mảnh rừng ở Tuyền sơn nhai……
Tiết Văn Hãn cũng không phải là Tô Nhật An, tùy ý bọn họ lừa gạt, đến lúc đó mảnh rừng ở Tuyền sơn nhai liền không thể lấy lại.
Không lấy được, nàng về nhà khẳng định sẽ bị Tô Thế Lượng đánh.
Nghĩ đến đây, Tô Lý thị đánh cái rùng mình.
Nhưng nếu chọn Tuyền sơn nhai, như vậy bọn họ vừa rồi nói Tiết Văn Hãn trộm chặt cây chính là truyện cười, khẳng định sẽ bị hàng xóm chê cười.
Mỗi ngày đều nói.
Hơn nữa quan trọng nhất, nguyên bản hai mảnh rừng cây kia đều là của nhà nàng, hiện tại Tiết Văn Hãn nói như vậy…… Các nàng tất nhiên liền phải mất đi một mảnh.
Nếu mà Tô Thế Lượng biết nàng tới nhà Tô Nhật An gia không chỉ có không chiếm của tốt, còn đem một rừng cây ném mất……
Tô Lý thị càng nghĩ càng sợ hãi, cuối cùng khóe miệng cũng run rẩy.
Lúc này nàng còn không biết, bọn họ mất đi không chỉ có một mảnh rừng cây.
Còn khó xử trái phải
Nàng thật sự không thể chọn.
Nhưng bên cạnh có cái ác bá Tiết Văn Hãn nhìn nàng chằm chằm như cá rình mồi, Tô Lý thị cảm thấy có chút hỏng mất.
Tô Lý thị nghĩ được thì Tô Nhật Lâm cùng Hà Tiểu Cầm tự nhiên cũng nghĩ đến, sắc mặt hai người cũng đặc biệt khó coi. Tô Nhật Lâm muốn giúp nương hắn, nhưng lại không biết nên trả lời như thế nào, trong lúc nhất thời mặt đỏ cả lên.
Tiết Văn Hãn lại còn cười tủm tỉm nhìn bọn họ chằm chằm: “Này có cái gì khó trả lời sao?” Nói đoạn ánh mắt đảo qua bốn phía, hỏi: “Mọi người cảm thấy rất khó trả lời sao?”
“Có cái gì khó trả lời, còn không phải bọn họ lòng dạ hiểm độc khi dễ An ca nhi một mình mang theo tiểu hài tử như Đậu Tử sao, muốn đem hai mảnh rừng đều chiếm làm của riêng.” Sinh hoạt trong cùng một cái thôn, nếu đã có người thích thì cũng có người chán ghét bọn họ người.
Tiết Văn Hãn mới vừa hỏi, lập tức có người âm dương quái khí nói.
Tiết Văn Hãn ngẩng đầu nhìn thoáng qua, tuy rằng người này giúp hắn, nhưng hắn cũng không thích nàng, nói chuyện âm dương quái khí, vừa nghe liền biết không phải người tốt.
—— tuy rằng nói như vậy có chút võ đoán.
Nhưng mà, người nọ cùng Tô Lý thị có oán lại là thật sự.
Giọng nàng mới rơi xuống, Tiết Văn Hãn còn chưa nói lời nào, Tô Lý thị nửa ngày không ra một câu đột nhiên tạc mao, quát: “Từ Hoa Gửi *, ngươi là kỹ nữ*' không biết xấu hổ, ngươi nói bậy bạ gì đó, ngươi cho rằng ai cũng không biết xấu hổ như ngươi sao?”
* covert là "bông cải" tui thấy hơi sai. Nên tra hán việt thì mấy chữ này đọc vậy cũng đc nên sửa lại. ????
*' covert ghi thẳng là " đĩ " luôn. Thô quá với ko hợp lắm nên sửa luôn.
“Ngươi mắng ai hả, ngươi nói ai không biết xấu hổ hả?” Nữ tử gọi là Từ Hoa Gửi kia lập tức từ trong đám người lao tới, muốn đánh người, nhưng bị người bên cạnh ngăn cản,
“Ai không biết xấu hổ? Có nhà ngươi không biết xấu hổ chứ ai! Chân trước ca ca mới chết, còn chưa kịp hạ táng, chân sau liền đeo danh sao chổi khắc tinh cho tẩu sao* cùng cháu trai, muốn đem tẩu sao cùng cháu trai đuổi đi, độc chiếm gia sản nhà người ta, ngươi kêu các hương thân phân xử, rốt cuộc ai không biết xấu hổ?”
* " tẩu sao" là chỉ ca nhi. " tẩu tử " là chỉ nữ nhân.
Từ Hoa Gửi bị kéo lại trực tiếp chống nạnh, đứng tại chỗ đầu chửi ầm lên, còn thường thường duỗi tay chỉ vào mặt Tô Lý thị:
“Ngươi bao nhiêu tuổi hả, nửa thanh thân mình đều xuống mồ, khi dễ một cái tiểu bối, ngươi không sợ chết rồi sẽ bị đày xuống mười tám tầng địa ngục sao?
Rừng cây ở Tuyền sơn nhai có ai không biết là của nhà An ca nhi, có quan hệ gì với nhà các ngươi.
Cả gia đình khi dễ An ca nhi một cái tiểu ca nhi, các ngươi không sợ mùa hè sét đánh, đánh chết các ngươi sao?”
“Từ Hoa Gửi, ngươi đừng nói hươu nói vượn.” Tô Lý thị thanh âm nháy mắt yếu đi không ít.
Nhưng thật ra Tô Nhật Lâm cường thế quát, “Ngươi câm miệng, chuyện nhà ta liên quan cái rắm gì tới ngươi.”
Từ Hoa Gửi cười lạnh, : “Ta nói hươu nói vượn? Ta có nói hươu nói vượn hay không các ngươi chẳng lẽ không biết sao? Một cái nhân mô cẩu dạng, làm chuyện súc sinh không bằng, còn nghĩ người khác không biết các ngươi đã làm gì sai?
Còn có ngươi Tô Nhật Lâm, ngươi ăn nói với trưởng bối như vậy sao? Giáo dưỡng của ngươi uy cẩu hết rồi à? Bất quá cũng phải, có cái gia trưởng dạng gì sẽ dạy ra hài tử dạng đó, gia trưởng không phải thứ tốt có thể dạy ra ngoạn ý tốt đẹp gì chứ, đừng nói cái gì mà nhà ngươi cùng ta không quan hệ, ta nhớ rõ ba năm trước nhà ngươi cùng nhà lí chính còn có nhà An ca nhi đoạn tuyệt quan hệ, đừng có mà dát vàng lên mặt mình, có dán cũng chỉ là cái dạng này mà thôi.”
( chửi hay lắm. Vỗ tay ???????????? )
Tuy rằng không thích lời nữ nhân mắng, nhưng Tiết Văn Hãn lại nhịn không được muốn vỗ tay vì nàng.
Nói thật…… Bản lĩnh mắng chửi người này mạnh hơn so với cả nhà cực phẩm nhiều lắm.
Bất quá, Tiết Văn Hãn cũng không để nàng tiếp tục mắng, lại mắng phỏng chừng liền không dứt ra được.
Cho nên, sau khi nữ nhân kia mắng xong một tràng dài, Tiết Văn Hãn vội vàng mở miệng, tâm tình thực tốt nói: “Nghe vị đại thẩm này nói, nguyên lai rừng cây ở Tuyền sơn nhai mới là của nhà ta a, xem ra ta xác thật lầm, bất quá thẩm thẩm ngươi yên tâm…… Ta chặt hai cây đó sẽ theo gia thị trường mà trả tiền cho các ngươi .”
Nói, Tiết Văn Hãn nhìn thoáng qua mọi người chung quanh còn đang ríu rít, hỏi: “Các ngươi có ai biết giá của cây Hoàng Dứa hay không? Ước chừng to bằng một cái chén ăn cơm.”
Nữ nhân kia nghe Tiết Văn Hãn nói liền ngừng lại, không có tiếp tục mắng.
Trong đám người có một lão nhân nghe Tiết Văn Hãn hỏi giá tiền cây Hoàng Dứa, mở miệng nói, “Cây Hoàng Dứa không quý, ngươi nói to cỡ cái chén như vậy nhiều lắm một trăm văn.”
“Một trăm văn một cây, Bạch lão đầu mặt ngươi còn lớn hơn cái mông ấy chứ.” Nói lời này cư nhiên là vẫn luôn khóc thiên thưởng địa không như thế nào nghe qua lão thái bà.
Lão nhân bị gọi là Bạch lão đầu kia nhân hiển nhiên không am hiểu mắng chửi người, bị mắng ấp úng, mặt trực tiếp đỏ cả lên.
Các hàng xóm khác thấy thế, sôi nổi thay Bạch thúc mia nói chuyện, “Bạch thúc là thợ mộc trong thôn, hắn nói giá khẳng định sẽ không sai.”
Thợ mộc……
Tiết Văn Hãn ngẩng đầu nhìn lão nhân kia một cái, lão nhân ước chừng 5-60 tuổi, gầy trơ cả xương, bất quá nhìn rất có tinh thần.
Lúc Tiết Văn Hãn nhìn qua, ông cũng vừa vặn nhìn lại, Tiết Văn Hãn gật gật đầu với ông, sau buông ra ta Tô Nhật An, vỗ vỗ, nói: “Tiểu an, ngươi đi vào lấy tiền trong cái rương trên đầu giường ra tới cho thẩm thẩm bọn họ, hai khúc cây, một trăm văn, cho thẩm thẩm bọn họ 150 văn đi, nhiều coi như là ta đưa cho thẩm thẩm bọn họ.”
Tiết Văn Hãn cố ý nhấn mạnh mấy chữ “Đưa cho thẩm thẩm bọn họ”.
Ngữ khí bố thí khí mấy người Tô Lý thị sắc mặt chợt xanh chợt trắng, nhưng nhiều ra 50 văn tiền…… Bọn họ lại không có biện pháp vì cốt khí cự tuyệt.
Cũng chỉ có thể nghẹn.
Mà bên này, Tô Nhật An nhất thời không phản ứng lại lời Tiết Văn Hãn nói, sửng sốt một chút, sau mới phản ứng lại đây Tiết Văn Hãn nói “Cái rương trên tủ đầu giường” chính là nói cái rương trong phòng y, sở dĩ nói như vậy hoàn toàn là vì lưu mặt mũi cho y. Trong lòng có chút cao hứng, vội vàng “Dạ” một tiếng, ngồi xổm xuống nhặt quải trượng rơi xuống đất lên, chống thảng nhảy nhảy vào trong đi lấy tiền.
Tô Nhật An đi vào, Tiết Văn Hãn buồn cười nhìn kia một nhà bốn người nghiến răng nghiến lợi trộm chuồn đi kia, không phúc hậu mở miệng, “Thẩm thẩm là phải đi sao? Không phải mới nói chuyện chặt cây thôi à, còn có Đậu Tử đẩy Tô Hợp Tài xuống sông đâu……”
Tiết Văn Hãn cố ý nhẫn mạnh từ “Đẩy”, quả nhiên, bước chân Tô Lý thị cùng phu thê Tô Nhật Lâm dừng một chút, chỉ có lão bà tử kia……
Lúc này, không cần người khuyên, không cần người đỡ, nghe Tiết Văn Hãn nói chẳng những không dừng bước ngược lại còn đi nhanh hơn.
Tiết Văn Hãn nhìn bà một cái, vội vàng mở miệng hô: “Nãi nãi đây là muốn làm gì đâu? Tô Hợp Tài chính là thịt đầu quả tim của ngươi a, nó bị Tô Đậu Tử khi dễ, ngươi như thế nào…… Phải đi đâu, này biết thì nói ngươi bị thương về nhà xem bệnh, không biết còn nói ngươi không quan tâm Tô Hợp Tài, hận không thể để nó bị Tô Đậu Tử đẩy cho chết đuối đâu.”
Lão thái bà vốn dĩ muốn nói bà bị thương về nhà xem bệnh, nhưng Tiết Văn Hãn một câu lại phá hỏng bà.
Đặc biệt là phu thê Tô Nhật Lâm cùng Tô Lý thị cũng nghe Tiết Văn Hãn nói sau xoay đầu nhìn về phía bà.
Làm bà muốn chạy trốn cũng không có biện pháp chạy thoát.
Lão thái bà quay đầu lại, ánh mắt oán độc nhìn Tiết Văn Hãn một cái.
Tiết Văn Hãn hoàn toàn cho là chó điên, làm lơ.
_________
Editor: tiếp tục đợi nha các tình yêu. ꒰⑅ᵕ༚ᵕ꒱˖♡ ~~~