Xuyên Thành Tiểu Tình Nhân Của Tổng Tài Hệ Phản Diện
Chương 122
Quý Khinh Chu nghĩ ngợi một hồi, liền cảm thấy có chút phiền phức. Quả thật, cậu đoán không ra tâm tình của Thịnh Văn Hi, anh là một đạo diễn nổi danh, vì cớ gì cứ muốn phí tâm tư với cậu? Chỉ cần anh muốn, sẽ có rất nhiều người muốn diễn bộ phim của anh, hà tất gì cứ chấp nhất muốn cậu?
Nhưng đối với Thịnh Văn Hi mà nói, mỗi một tác phẩm giống hệt như đứa con thân sinh của anh vậy, đứa nhỏ này lớn lên, anh không muốn có bất kỳ chấp nhận tạm bợ nào, anh cảm thấy Quý Khinh Chu thích hợp, vậy thì anh sẽ không lùi bước, suy xét những người khác đâu.
Đương nhiên Quý Khinh Chu không biết điều này, Thịnh Văn Hi cũng không nói với cậu. Anh chỉ ngồi đấy xem chờ cậu diễn, kiên trì quyết định của chính mình.
Thời điểm Thịnh Văn Hi lại đến phim trường, anh chợt nhìn thấy Sở Thành đang ngồi trên chiếc ghế anh vẫn thường hay ngồi trước đây, chăm chú nhìn Quý Khinh Chu quay phim. Đó là vị trí tốt nhất trong khu nghỉ ngơi này, Thịnh Văn Hi có chút để bụng Sở Thành chiếm mất chỗ ngồi của anh, nhưng đồng thời cũng ngại nói, bởi vì dù sao đó cũng không phải là vị trí đặc biệt chỉ dành riêng cho anh, vì thế, anh đành ngồi xuống bên cạnh Sở Thành.
Sở Thành nhìn Thịnh Văn Hi vô cùng tự nhiên ngồi xuống bên cạnh anh, bèn hiếu kỳ nói, “Đạo diễn Thịnh, tôi nhớ Quý Khinh Chu đã mở lời từ chối anh rồi mà, phải không?”
Thịnh Văn Hi quay đầu nhìn Sở Thành, khinh miệt nói, “Anh là người đại diện của cậu ấy à?”
Tiểu Tiền nghe vậy liền có chút run run.
Ngược lại, Sở Thành nghe xong cũng không giận, anh bật cười, “Tôi không phải là người đại diện của em ấy, nhưng tôi là người giám hộ.”
Thịnh Văn Hi nghe được ba chữ người giám hộ, chợt cảm thấy Sở Thành đúng là không biết xấu hổ, thế mà công khai nói mấy lời như thế với người ngoài, bộ sợ người khác không biết chính mình có quan hệ với Quý Khinh Chu hay sao?
Anh lạnh lùng cười một tiếng, trào phúng nói, “Cậu ấy đã là người trưởng thành rồi, cần gì đến người giám hộ.”
“Người trưởng thành thì không cần người lớn quản nữa sao? Anh thành niên rồi, chẳng lẽ cha mẹ anh mặc kệ anh luôn sao?”
Thịnh Văn Hi chỉ nghe ra được, lời này là đang trắng trợn tỏ vẻ Sở Thành là cha nuôi của Quý Khinh Chu đây mà.
Thịnh Văn Hi hơi giận, “Sở tổng, xin hãy thận trọng lời nói và hành động của mình.”
“Tôi nói gì mà không thận trọng lời nói và hành động? Sau khi anh thành niên, cha mẹ anh vẫn sẽ như cũ quản anh, tôi là anh trai của em ấy, đương nhiên tôi có tư cách quản em ấy.”
“Không biết từ khi nào mà Quý Khinh Chu có anh trai vậy?”
“Vậy chắc anh không biết nhiều chuyện lắm đấy.” Sở Thành cười nói, “Chờ lát nữa em ấy diễn xong, tôi gọi em ấy một tiếng em trai, anh xem em ấy có đáp lại tôi hay không.”
Thịnh Văn Hi không nói gì, thầm nghĩ, cậu ấy dám không trả lời anh ư? Hai người có quan hệ gì, anh nói gì mà cậu ấy chẳng đáp ứng.
Anh lười tiếp chuyện với Sở Thành, Sở Thành cũng lười phản ứng anh. Hai người đều chuyên tâm xem Quý Khinh Chu quay phim, nhất thời cũng không tranh cãi nữa.
Tiểu Tiền nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy không khí vừa rồi thật khó hòa hảo.
Quý Khinh Chu diễn xong, quay về khu nghỉ ngơi, thấy Thịnh Văn Hi ngồi đấy, cậu lễ phép chào hỏi anh, sau đó chợt nghe được Sở Thành gọi, “Em trai.”
Quý Khinh Chu đã quen với việc khi ở ngoài phim trường anh sẽ gọi cậu là em trai bà con xa, bởi vậy cậu vô cùng tự nhiên hỏi, “Sao thế anh?”
Sở Thành vỗ vỗ chiếc ghế bên cạnh anh, “Ngồi đây này.”
Quý Khinh Chu “Dạ” một tiếng, đi qua ngồi xuống.
Thịnh Văn Hi thấy cậu ngồi bên kia của Sở Thành, vô thức cảm thấy có chút phiền, anh đứng lên, nói với Quý Khinh Chu, “Quý Khinh Chu, cậu lại đây một chút.”
Nói xong, liền xoay người đi đến cách đó không xa.
Quý Khinh Chu có chút ngốc, nhưng ngại thân phận của Thịnh Văn Hi, cậu đành phải nói với Sở Thành, “Em qua đó một chút.”
Sở Thành cảm thấy cậu không cần phải qua làm gì, thế nhưng Quý Khinh Chu đã nói vậy rồi, anh cũng không phản bác, chỉ gật đầu đồng ý.
Quý Khinh Chu cùng Thịnh Văn Hi đi đến một nơi tương đối hẻo lánh, Thịnh Văn Hi hỏi cậu, “Cậu vẫn không muốn nhận diễn A Hành sao?”
Quý Khinh Chu gật đầu, “Tôi sẽ không diễn bộ phim này.”
“Nếu tôi đưa cậu tiền cát xê rất cao thì sao?”
“Tiền không phải là vấn đề ạ,” Quý Khinh Chu nói, “Tôi không muốn diễn bộ phim này, là vì đơn thuần cảm thấy tôi không thích hợp mà thôi.”
“Một trăm triệu.” Thịnh Văn Hi nói.
Quý Khinh Chu sửng sốt một chút, từ trước đến nay tiền cát xê của phim điện ảnh đều thấp hơn so với các phim truyền hình, huống hồ lấy địa vị của cậu ở hiện tại, căn bản không thể có được tiền cát xê giá trên trời như vậy được, đây chính là những con số dành cho những người ở tầm ảnh đế ảnh hậu.
“Tôi……”
“Hai trăm triệu, ba trăm triệu, bốn trăm triệu……” Thịnh Văn Hi không ngừng tăng giá.
Quý Khinh Chu vội vàng cắt ngang lời anh, “Được rồi được rồi, đạo diễn Thịnh, ngài hiểu lầm rồi, tôi thật sự không phải vì tiền cát xê mà từ chối ngài.”
“Tôi biết, tôi cho cậu số tiền này, cũng không chỉ là tiền cát xê.”
Lần này Quý Khinh Chu khó hiểu, “A?”
Thịnh Văn Hi nhìn cậu, “Quan hệ của cậu và Sở Thành là gì?”
“Anh ấy là anh họ bà con xa của tôi.”
Thịnh Văn Hi cười một tiếng, “Tôi không nhớ nhà họ Sở lại có thân thích với nhà họ Quý.”
Quý Khinh Chu nghe vậy, nhất thời có chút bối rối vì bị vạch trần.
“Anh trai thật sao?” Thịnh Văn Hi hỏi cậu.
“Là bạn bè của tôi.” Quý Khinh Chu nói.
Thịnh Văn Hi chỉ nghĩ cậu da mặt mỏng, ngượng ngùng thừa nhận. Anh xoa mày, bất đắc dĩ nói, “Quý Khinh Chu, cậu rất có thiên phú, cậu nên quý trọng chính cậu mới phải.”
“Tôi rất quý trọng chính bản thân mình.” Quý Khinh Chu khẽ nói, bằng không, cậu đã không từ chối lời mời của Thịnh Văn Hi.
Thịnh Văn Hi nhìn cậu, cảm tình trong lòng có chút phức tạp, ban đầu khi bị Quý Khinh Chu từ chối, anh cảm thấy cậu là một diễn viên không có tinh thần đương đầu với thử thách, không có tâm tư tiến thủ, không phải là một diễn viên chuyên nghiệp, thậm chí còn có chút nông cạn. Nhưng kỹ thuật diễn xuất của Quý Khinh Chu rất tốt, toàn thân diễn xuất đều có hồn, khiến anh có chút không đành lòng từ bỏ. Anh muốn mài dũa khối ngọc thô này, nhưng sau đó lại phát hiện khối ngọc này đã bị người khác nắm trong tay từ lâu.
Quan hệ của Quý Khinh Chu và Sở Thành, khiến anh đối với lý do từ chối của Quý Khinh Chu có một cái nhìn mới, hẳn cậu là một con chim hoàng yến theo đuổi nghệ thuật nhưng lại bị người khác kiểm soát, điều này đúng là có chút khó khăn, bởi vì dù sao thì cậu cũng đang ở trong tay Sở Thành, thứ cậu cần là tiền tài và độ nổi tiếng. Vì vậy, Thịnh Văn Hi muốn cho cậu tiền, muốn cho cậu nhiều tiền cát xê hơn cả với những người khác, để cậu có thể nhanh chóng thoát khỏi mối quan hệ với Sở Thành.
Sở Thành là nhị thiếu gia của Tây Ngu, Quý Khinh Chu là nghệ sĩ của Tây Ngu, trong mắt Thịnh Văn Hi, căn bản Sở Thành muốn, Quý Khinh Chu sẽ không có năng lực phản kháng.
“Cậu không hiểu ý tôi rồi, tôi đưa cậu tiền cát xê đóng phim càng cao, thì cậu càng có nhiều tiền để xử lý thêm những chuyện khác, nếu sau này tôi có vai nào đấy cần đến cậu, tôi sẽ xem xét hạ tiền cát xê sau, cứ xem như đây là số tiền chi trước cho cậu, sau này, cậu sẽ là diễn viên của tôi.”
Quý Khinh Chu hoàn toàn không rõ vì sao sự tình lại phát triển đến mức này, không phải mấy ngày trước Thịnh Văn Hi còn cảm thấy cậu là một diễn viên có nền tu dưỡng cao, không bước ra khỏi khu an toàn của mình đấy sao? Sao đột nhiên bây giờ, anh lại muốn cậu thành diễn viên của anh rồi? Là để dễ dàng dạy dỗ cậu hơn sao?
“Không cần đâu ạ.” Cậu nói, “Tạm thời tôi không cần nhiều tiền đến vậy, hơn nữa, nếu sau này đạo diễn Thịnh vẫn muốn quay bộ phim đề tài này, tôi nghĩ tôi cũng sẽ không nhận đâu ạ.” Cậu thành thật nói, “Tôi hy vọng tôi có thể nắm giữ được quyền quyết định ở trong tay mình, tôi không muốn vì cầm tiền của ngài, mà đưa ra quyết định không chính xác, mà ngại ngần từ chối cho dù trong lòng chẳng muốn nhận.”
“Vậy hiện tại cậu có quyền quyết định trong tay không?”
Quý Khinh Chu gật đầu, “Đương nhiên là có.”
“Sở Thành sẽ không nhúng tay vào quyết định của cậu sao?”
“Phần lớn thời gian anh ấy sẽ không nhúng tay vào, đôi khi ngẫu nhiên sẽ có ý kiến, nhưng nhìn chung không có ảnh hưởng gì lớn.” Quý Khinh Chu trả lời.
“Vậy cậu cũng nguyện ý để Sở Thành nhúng tay vào?”
“Nguyện ý.” Quý Khinh Chu không e dè, “Anh ấy có thể nhúng tay vào bất cứ chuyện gì của tôi.”
“Con đường diễn xuất của cậu, không nên để một người ngoài nghề như anh ta nhúng tay vào. Nếu cậu muốn bản thân đi được xa hơn, cậu nên có một kế hoạch tốt cho cậu mới phải. Quý Khinh Chu, nếu cậu nguyện ý, cậu có thể vào phòng làm việc của tôi, tôi có thể giúp cậu có được đường đi nước bước tốt hơn, cũng có thể thay cậu giải quyết thêm những chuyện khác.”
“Không, không cần.” Quý Khinh Chu không rõ vì sao đột nhiên Thịnh Văn Hi lại muốn ký hợp đồng với cậu, thế nhưng, “Tôi sẽ không rời khỏi Tây Ngu, hơn nữa, con đường diễn xuất của tôi, tôi muốn tự mình đưa ra kế hoạch, tôi cảm thấy như bây giờ rất tốt.”
Ký hợp đồng với Thịnh Văn Hi, có anh ở sau làm hậu thuẫn, quả thật sẽ dễ dàng có được rất nhiều tài nguyên tốt, cũng dễ dàng đoạt giải, nhưng nếu đi theo người như Thịnh Văn Hi, nhất định cậu sẽ mất đi quyền tự chủ. Tuy cậu muốn đoạt giải, nhưng cậu càng muốn có được quyền tự chủ của chính bản thân cậu hơn. Tây Ngu rất tốt, Chu Thành Phong vẫn luôn rất tôn trọng cậu, Liên Cảnh Hành cũng đối xử tốt vô cùng, huống hồ, Tây Ngu của nhà họ Sở, cậu đóng phim kiếm tiền cho Tây Ngu, nghĩa là tương đương với việc đang kiếm tiền cho nhà họ Sở, kiếm tiền cho Sở Thành, chỉ riêng điều này đã khiến cậu cảm thấy vui vẻ rất lâu rồi.
Cậu muốn dựa vào cố gắng của bản thân, trong vòng ba năm phải kiếm tiền và kiếm vinh dự về cho Tây Ngu, lấy được ấn tượng tốt từ Sở Tín, về chuyện ký hợp đồng với Thịnh Văn Hi, đừng nói là suy nghĩ, thậm chí cậu còn không rõ vì sao lại nhảy đến đề tài này.
“Đạo diễn Thịnh, ngài muốn ký hợp đồng với tôi, tôi vô cùng biết ơn điều đó, nhưng tôi không có ý muốn rời khỏi Tây Ngu, tôi vô cùng hài lòng với tình hình hiện tại của tôi, nên tôi không muốn ký hợp đồng với những công ty khác. Kịch bản của ngài rất hay, điều kiện ký hợp đồng với công ty ngài cũng rất hấp dẫn, nhưng những thứ này không phù hợp với tôi, tôi chỉ là nghệ sĩ của Tây Ngu, trừ phi ngày nào đó, tôi không còn muốn diễn kịch nữa, muốn rời khỏi giới giải trí này, bằng không tôi sẽ không rời khỏi Tây Ngu. Vì vậy, tôi hy vọng ngài không lãng phí thời gian ở chỗ tôi nữa.”
“Thật ra, mấy ngày nay ngài ở phim trường, mọi người đều nhìn tôi, tôi cảm thấy rất áp lực, tôi thật sự rất cảm ơn ngài vì đã tán thưởng và gửi lời mời đến tôi, nhưng tôi là một người rất cố chấp, cũng là một người vô cùng ích kỷ, tôi không phải là người cao thượng theo đuổi nghệ thuật, tôi không hy vọng sinh hoạt của tôi bị vấn đề nhập diễn quá sâu này gây ảnh hưởng, cho nên mặc dù ngài có ở đây bao lâu đi chăng nữa, tôi đều sẽ không nhận, thật xin lỗi.”
Thịnh Văn Hi nhìn cậu, không nói gì.
Quý Khinh Chu cảm thấy cậu đã nói rất rõ ràng rồi, vì thế cậu nói với Thịnh Văn Hi, “Tôi đi trước, ngài cũng về đi thôi, tạm biệt”, sau đó liền xoay người đi về phía khu nghỉ ngơi.
Thịnh Văn Hi nhìn cậu, vẫn luôn cảm thấy dường như cậu không giống với như mọi lần, nhưng đồng thời cũng không nói lên được là không giống ở điểm nào. Dường như Quý Khinh Chu rất vừa lòng với cuộc sống sinh hoạt hiện tại, vì sao? Làm một con chim hoàng yến thì có gì hay? Hay là cậu cảm thấy yên tâm khi ở bên Sở Thành, cho nên mới tình nguyện ngây ngốc ở trong chiếc lồng quen thuộc?
Thịnh Văn Hi không hiểu cho lắm, từ lúc sinh ra anh đã được thừa hưởng tiền tài và địa vị, anh không hiểu Quý Khinh Chu cũng như không thể hiểu được suy nghĩ của một người có hoàn cảnh gia đình khốn khó, anh cho rằng anh đưa tay ra trợ giúp, Quý Khinh Chu sẽ đáp ứng thậm chí sẽ vô cùng biết ơn anh, thế nhưng Quý Khinh Chu lại không. Cậu đang sợ hãi thoát khỏi chiếc lồng này sẽ tiến vào chiếc lồng khác sao? Thịnh Văn Hi nghĩ, nếu thế thì cậu cũng quá thận trọng rồi.
Nhưng đúng là anh không nên lãng phí quá nhiều thời gian ở Quý Khinh Chu, vì vậy anh tính sẽ rời đi sớm, đối với Thịnh Văn Hi mà nói, không ai đáng giá để anh phí hoài tâm tư, anh đã dành đủ kiên nhẫn cho Quý Khinh Chu rồi, Quý Khinh Chu không biết quý trọng, thì anh cũng không cần phải ở lại đây lãng phí thời gian nữa.
Đêm đó, Thịnh Văn Hi rời đi, trước khi đi, anh trao đổi wechat với Quý Khinh Chu. Thẳng đến khi anh rời đi rồi, Quý Khinh Chu mới nhẹ nhàng thở ra, ý nghĩ tự cao của Thịnh Văn Hi quá lớn, có đôi khi Quý Khinh Chu cảm thấy trò chuyện với anh rất mệt. Cùng là xuất thân nhà giàu như nhau, nhưng Sở Thành sẽ lắng nghe suy nghĩ và ý kiến của cậu, ngược lại Thịnh Văn Hi chỉ muốn người khác làm theo suy nghĩ của anh.
Cậu không quá thích loại người độc đoán thế này, trái ngược với Thịnh Văn Hi, Sở Thành có vẻ đáng quý hơn nhiều.
Quý Khinh Chu xoay người nhìn về phía Sở Thành, cậu nói, “Thịnh Văn Hi đi rồi.”
“Nên đi từ sớm.” Sở Thành không có ấn tượng tốt với Thịnh Văn Hi, hai người chỉ mới gặp nhau được hai lần, nhưng Thịnh Văn Hi ngạo mạn đến mức khiến người ta chán ghét.
Quý Khinh Chu duỗi tay ôm anh, cậu nhìn anh nói, “Ngài ấy nói muốn ký hợp đồng với em.”
Sở Thành có chút kinh ngạc, “Vì sao?”
“Có thể là ký rồi, ngài ấy sẽ là sếp của em, em phải nhận diễn bộ phim của ngài ấy.”
“Thế thì đúng là một tên biết tính toán.”
“Vậy nên em không đáp ứng.” Quý Khinh Chu nói, “Em nói với ngài ấy, chỉ cần em còn ở trong giới giải trí này, em sẽ không rời khỏi Tây Ngu.”
====================
Nhưng đối với Thịnh Văn Hi mà nói, mỗi một tác phẩm giống hệt như đứa con thân sinh của anh vậy, đứa nhỏ này lớn lên, anh không muốn có bất kỳ chấp nhận tạm bợ nào, anh cảm thấy Quý Khinh Chu thích hợp, vậy thì anh sẽ không lùi bước, suy xét những người khác đâu.
Đương nhiên Quý Khinh Chu không biết điều này, Thịnh Văn Hi cũng không nói với cậu. Anh chỉ ngồi đấy xem chờ cậu diễn, kiên trì quyết định của chính mình.
Thời điểm Thịnh Văn Hi lại đến phim trường, anh chợt nhìn thấy Sở Thành đang ngồi trên chiếc ghế anh vẫn thường hay ngồi trước đây, chăm chú nhìn Quý Khinh Chu quay phim. Đó là vị trí tốt nhất trong khu nghỉ ngơi này, Thịnh Văn Hi có chút để bụng Sở Thành chiếm mất chỗ ngồi của anh, nhưng đồng thời cũng ngại nói, bởi vì dù sao đó cũng không phải là vị trí đặc biệt chỉ dành riêng cho anh, vì thế, anh đành ngồi xuống bên cạnh Sở Thành.
Sở Thành nhìn Thịnh Văn Hi vô cùng tự nhiên ngồi xuống bên cạnh anh, bèn hiếu kỳ nói, “Đạo diễn Thịnh, tôi nhớ Quý Khinh Chu đã mở lời từ chối anh rồi mà, phải không?”
Thịnh Văn Hi quay đầu nhìn Sở Thành, khinh miệt nói, “Anh là người đại diện của cậu ấy à?”
Tiểu Tiền nghe vậy liền có chút run run.
Ngược lại, Sở Thành nghe xong cũng không giận, anh bật cười, “Tôi không phải là người đại diện của em ấy, nhưng tôi là người giám hộ.”
Thịnh Văn Hi nghe được ba chữ người giám hộ, chợt cảm thấy Sở Thành đúng là không biết xấu hổ, thế mà công khai nói mấy lời như thế với người ngoài, bộ sợ người khác không biết chính mình có quan hệ với Quý Khinh Chu hay sao?
Anh lạnh lùng cười một tiếng, trào phúng nói, “Cậu ấy đã là người trưởng thành rồi, cần gì đến người giám hộ.”
“Người trưởng thành thì không cần người lớn quản nữa sao? Anh thành niên rồi, chẳng lẽ cha mẹ anh mặc kệ anh luôn sao?”
Thịnh Văn Hi chỉ nghe ra được, lời này là đang trắng trợn tỏ vẻ Sở Thành là cha nuôi của Quý Khinh Chu đây mà.
Thịnh Văn Hi hơi giận, “Sở tổng, xin hãy thận trọng lời nói và hành động của mình.”
“Tôi nói gì mà không thận trọng lời nói và hành động? Sau khi anh thành niên, cha mẹ anh vẫn sẽ như cũ quản anh, tôi là anh trai của em ấy, đương nhiên tôi có tư cách quản em ấy.”
“Không biết từ khi nào mà Quý Khinh Chu có anh trai vậy?”
“Vậy chắc anh không biết nhiều chuyện lắm đấy.” Sở Thành cười nói, “Chờ lát nữa em ấy diễn xong, tôi gọi em ấy một tiếng em trai, anh xem em ấy có đáp lại tôi hay không.”
Thịnh Văn Hi không nói gì, thầm nghĩ, cậu ấy dám không trả lời anh ư? Hai người có quan hệ gì, anh nói gì mà cậu ấy chẳng đáp ứng.
Anh lười tiếp chuyện với Sở Thành, Sở Thành cũng lười phản ứng anh. Hai người đều chuyên tâm xem Quý Khinh Chu quay phim, nhất thời cũng không tranh cãi nữa.
Tiểu Tiền nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy không khí vừa rồi thật khó hòa hảo.
Quý Khinh Chu diễn xong, quay về khu nghỉ ngơi, thấy Thịnh Văn Hi ngồi đấy, cậu lễ phép chào hỏi anh, sau đó chợt nghe được Sở Thành gọi, “Em trai.”
Quý Khinh Chu đã quen với việc khi ở ngoài phim trường anh sẽ gọi cậu là em trai bà con xa, bởi vậy cậu vô cùng tự nhiên hỏi, “Sao thế anh?”
Sở Thành vỗ vỗ chiếc ghế bên cạnh anh, “Ngồi đây này.”
Quý Khinh Chu “Dạ” một tiếng, đi qua ngồi xuống.
Thịnh Văn Hi thấy cậu ngồi bên kia của Sở Thành, vô thức cảm thấy có chút phiền, anh đứng lên, nói với Quý Khinh Chu, “Quý Khinh Chu, cậu lại đây một chút.”
Nói xong, liền xoay người đi đến cách đó không xa.
Quý Khinh Chu có chút ngốc, nhưng ngại thân phận của Thịnh Văn Hi, cậu đành phải nói với Sở Thành, “Em qua đó một chút.”
Sở Thành cảm thấy cậu không cần phải qua làm gì, thế nhưng Quý Khinh Chu đã nói vậy rồi, anh cũng không phản bác, chỉ gật đầu đồng ý.
Quý Khinh Chu cùng Thịnh Văn Hi đi đến một nơi tương đối hẻo lánh, Thịnh Văn Hi hỏi cậu, “Cậu vẫn không muốn nhận diễn A Hành sao?”
Quý Khinh Chu gật đầu, “Tôi sẽ không diễn bộ phim này.”
“Nếu tôi đưa cậu tiền cát xê rất cao thì sao?”
“Tiền không phải là vấn đề ạ,” Quý Khinh Chu nói, “Tôi không muốn diễn bộ phim này, là vì đơn thuần cảm thấy tôi không thích hợp mà thôi.”
“Một trăm triệu.” Thịnh Văn Hi nói.
Quý Khinh Chu sửng sốt một chút, từ trước đến nay tiền cát xê của phim điện ảnh đều thấp hơn so với các phim truyền hình, huống hồ lấy địa vị của cậu ở hiện tại, căn bản không thể có được tiền cát xê giá trên trời như vậy được, đây chính là những con số dành cho những người ở tầm ảnh đế ảnh hậu.
“Tôi……”
“Hai trăm triệu, ba trăm triệu, bốn trăm triệu……” Thịnh Văn Hi không ngừng tăng giá.
Quý Khinh Chu vội vàng cắt ngang lời anh, “Được rồi được rồi, đạo diễn Thịnh, ngài hiểu lầm rồi, tôi thật sự không phải vì tiền cát xê mà từ chối ngài.”
“Tôi biết, tôi cho cậu số tiền này, cũng không chỉ là tiền cát xê.”
Lần này Quý Khinh Chu khó hiểu, “A?”
Thịnh Văn Hi nhìn cậu, “Quan hệ của cậu và Sở Thành là gì?”
“Anh ấy là anh họ bà con xa của tôi.”
Thịnh Văn Hi cười một tiếng, “Tôi không nhớ nhà họ Sở lại có thân thích với nhà họ Quý.”
Quý Khinh Chu nghe vậy, nhất thời có chút bối rối vì bị vạch trần.
“Anh trai thật sao?” Thịnh Văn Hi hỏi cậu.
“Là bạn bè của tôi.” Quý Khinh Chu nói.
Thịnh Văn Hi chỉ nghĩ cậu da mặt mỏng, ngượng ngùng thừa nhận. Anh xoa mày, bất đắc dĩ nói, “Quý Khinh Chu, cậu rất có thiên phú, cậu nên quý trọng chính cậu mới phải.”
“Tôi rất quý trọng chính bản thân mình.” Quý Khinh Chu khẽ nói, bằng không, cậu đã không từ chối lời mời của Thịnh Văn Hi.
Thịnh Văn Hi nhìn cậu, cảm tình trong lòng có chút phức tạp, ban đầu khi bị Quý Khinh Chu từ chối, anh cảm thấy cậu là một diễn viên không có tinh thần đương đầu với thử thách, không có tâm tư tiến thủ, không phải là một diễn viên chuyên nghiệp, thậm chí còn có chút nông cạn. Nhưng kỹ thuật diễn xuất của Quý Khinh Chu rất tốt, toàn thân diễn xuất đều có hồn, khiến anh có chút không đành lòng từ bỏ. Anh muốn mài dũa khối ngọc thô này, nhưng sau đó lại phát hiện khối ngọc này đã bị người khác nắm trong tay từ lâu.
Quan hệ của Quý Khinh Chu và Sở Thành, khiến anh đối với lý do từ chối của Quý Khinh Chu có một cái nhìn mới, hẳn cậu là một con chim hoàng yến theo đuổi nghệ thuật nhưng lại bị người khác kiểm soát, điều này đúng là có chút khó khăn, bởi vì dù sao thì cậu cũng đang ở trong tay Sở Thành, thứ cậu cần là tiền tài và độ nổi tiếng. Vì vậy, Thịnh Văn Hi muốn cho cậu tiền, muốn cho cậu nhiều tiền cát xê hơn cả với những người khác, để cậu có thể nhanh chóng thoát khỏi mối quan hệ với Sở Thành.
Sở Thành là nhị thiếu gia của Tây Ngu, Quý Khinh Chu là nghệ sĩ của Tây Ngu, trong mắt Thịnh Văn Hi, căn bản Sở Thành muốn, Quý Khinh Chu sẽ không có năng lực phản kháng.
“Cậu không hiểu ý tôi rồi, tôi đưa cậu tiền cát xê đóng phim càng cao, thì cậu càng có nhiều tiền để xử lý thêm những chuyện khác, nếu sau này tôi có vai nào đấy cần đến cậu, tôi sẽ xem xét hạ tiền cát xê sau, cứ xem như đây là số tiền chi trước cho cậu, sau này, cậu sẽ là diễn viên của tôi.”
Quý Khinh Chu hoàn toàn không rõ vì sao sự tình lại phát triển đến mức này, không phải mấy ngày trước Thịnh Văn Hi còn cảm thấy cậu là một diễn viên có nền tu dưỡng cao, không bước ra khỏi khu an toàn của mình đấy sao? Sao đột nhiên bây giờ, anh lại muốn cậu thành diễn viên của anh rồi? Là để dễ dàng dạy dỗ cậu hơn sao?
“Không cần đâu ạ.” Cậu nói, “Tạm thời tôi không cần nhiều tiền đến vậy, hơn nữa, nếu sau này đạo diễn Thịnh vẫn muốn quay bộ phim đề tài này, tôi nghĩ tôi cũng sẽ không nhận đâu ạ.” Cậu thành thật nói, “Tôi hy vọng tôi có thể nắm giữ được quyền quyết định ở trong tay mình, tôi không muốn vì cầm tiền của ngài, mà đưa ra quyết định không chính xác, mà ngại ngần từ chối cho dù trong lòng chẳng muốn nhận.”
“Vậy hiện tại cậu có quyền quyết định trong tay không?”
Quý Khinh Chu gật đầu, “Đương nhiên là có.”
“Sở Thành sẽ không nhúng tay vào quyết định của cậu sao?”
“Phần lớn thời gian anh ấy sẽ không nhúng tay vào, đôi khi ngẫu nhiên sẽ có ý kiến, nhưng nhìn chung không có ảnh hưởng gì lớn.” Quý Khinh Chu trả lời.
“Vậy cậu cũng nguyện ý để Sở Thành nhúng tay vào?”
“Nguyện ý.” Quý Khinh Chu không e dè, “Anh ấy có thể nhúng tay vào bất cứ chuyện gì của tôi.”
“Con đường diễn xuất của cậu, không nên để một người ngoài nghề như anh ta nhúng tay vào. Nếu cậu muốn bản thân đi được xa hơn, cậu nên có một kế hoạch tốt cho cậu mới phải. Quý Khinh Chu, nếu cậu nguyện ý, cậu có thể vào phòng làm việc của tôi, tôi có thể giúp cậu có được đường đi nước bước tốt hơn, cũng có thể thay cậu giải quyết thêm những chuyện khác.”
“Không, không cần.” Quý Khinh Chu không rõ vì sao đột nhiên Thịnh Văn Hi lại muốn ký hợp đồng với cậu, thế nhưng, “Tôi sẽ không rời khỏi Tây Ngu, hơn nữa, con đường diễn xuất của tôi, tôi muốn tự mình đưa ra kế hoạch, tôi cảm thấy như bây giờ rất tốt.”
Ký hợp đồng với Thịnh Văn Hi, có anh ở sau làm hậu thuẫn, quả thật sẽ dễ dàng có được rất nhiều tài nguyên tốt, cũng dễ dàng đoạt giải, nhưng nếu đi theo người như Thịnh Văn Hi, nhất định cậu sẽ mất đi quyền tự chủ. Tuy cậu muốn đoạt giải, nhưng cậu càng muốn có được quyền tự chủ của chính bản thân cậu hơn. Tây Ngu rất tốt, Chu Thành Phong vẫn luôn rất tôn trọng cậu, Liên Cảnh Hành cũng đối xử tốt vô cùng, huống hồ, Tây Ngu của nhà họ Sở, cậu đóng phim kiếm tiền cho Tây Ngu, nghĩa là tương đương với việc đang kiếm tiền cho nhà họ Sở, kiếm tiền cho Sở Thành, chỉ riêng điều này đã khiến cậu cảm thấy vui vẻ rất lâu rồi.
Cậu muốn dựa vào cố gắng của bản thân, trong vòng ba năm phải kiếm tiền và kiếm vinh dự về cho Tây Ngu, lấy được ấn tượng tốt từ Sở Tín, về chuyện ký hợp đồng với Thịnh Văn Hi, đừng nói là suy nghĩ, thậm chí cậu còn không rõ vì sao lại nhảy đến đề tài này.
“Đạo diễn Thịnh, ngài muốn ký hợp đồng với tôi, tôi vô cùng biết ơn điều đó, nhưng tôi không có ý muốn rời khỏi Tây Ngu, tôi vô cùng hài lòng với tình hình hiện tại của tôi, nên tôi không muốn ký hợp đồng với những công ty khác. Kịch bản của ngài rất hay, điều kiện ký hợp đồng với công ty ngài cũng rất hấp dẫn, nhưng những thứ này không phù hợp với tôi, tôi chỉ là nghệ sĩ của Tây Ngu, trừ phi ngày nào đó, tôi không còn muốn diễn kịch nữa, muốn rời khỏi giới giải trí này, bằng không tôi sẽ không rời khỏi Tây Ngu. Vì vậy, tôi hy vọng ngài không lãng phí thời gian ở chỗ tôi nữa.”
“Thật ra, mấy ngày nay ngài ở phim trường, mọi người đều nhìn tôi, tôi cảm thấy rất áp lực, tôi thật sự rất cảm ơn ngài vì đã tán thưởng và gửi lời mời đến tôi, nhưng tôi là một người rất cố chấp, cũng là một người vô cùng ích kỷ, tôi không phải là người cao thượng theo đuổi nghệ thuật, tôi không hy vọng sinh hoạt của tôi bị vấn đề nhập diễn quá sâu này gây ảnh hưởng, cho nên mặc dù ngài có ở đây bao lâu đi chăng nữa, tôi đều sẽ không nhận, thật xin lỗi.”
Thịnh Văn Hi nhìn cậu, không nói gì.
Quý Khinh Chu cảm thấy cậu đã nói rất rõ ràng rồi, vì thế cậu nói với Thịnh Văn Hi, “Tôi đi trước, ngài cũng về đi thôi, tạm biệt”, sau đó liền xoay người đi về phía khu nghỉ ngơi.
Thịnh Văn Hi nhìn cậu, vẫn luôn cảm thấy dường như cậu không giống với như mọi lần, nhưng đồng thời cũng không nói lên được là không giống ở điểm nào. Dường như Quý Khinh Chu rất vừa lòng với cuộc sống sinh hoạt hiện tại, vì sao? Làm một con chim hoàng yến thì có gì hay? Hay là cậu cảm thấy yên tâm khi ở bên Sở Thành, cho nên mới tình nguyện ngây ngốc ở trong chiếc lồng quen thuộc?
Thịnh Văn Hi không hiểu cho lắm, từ lúc sinh ra anh đã được thừa hưởng tiền tài và địa vị, anh không hiểu Quý Khinh Chu cũng như không thể hiểu được suy nghĩ của một người có hoàn cảnh gia đình khốn khó, anh cho rằng anh đưa tay ra trợ giúp, Quý Khinh Chu sẽ đáp ứng thậm chí sẽ vô cùng biết ơn anh, thế nhưng Quý Khinh Chu lại không. Cậu đang sợ hãi thoát khỏi chiếc lồng này sẽ tiến vào chiếc lồng khác sao? Thịnh Văn Hi nghĩ, nếu thế thì cậu cũng quá thận trọng rồi.
Nhưng đúng là anh không nên lãng phí quá nhiều thời gian ở Quý Khinh Chu, vì vậy anh tính sẽ rời đi sớm, đối với Thịnh Văn Hi mà nói, không ai đáng giá để anh phí hoài tâm tư, anh đã dành đủ kiên nhẫn cho Quý Khinh Chu rồi, Quý Khinh Chu không biết quý trọng, thì anh cũng không cần phải ở lại đây lãng phí thời gian nữa.
Đêm đó, Thịnh Văn Hi rời đi, trước khi đi, anh trao đổi wechat với Quý Khinh Chu. Thẳng đến khi anh rời đi rồi, Quý Khinh Chu mới nhẹ nhàng thở ra, ý nghĩ tự cao của Thịnh Văn Hi quá lớn, có đôi khi Quý Khinh Chu cảm thấy trò chuyện với anh rất mệt. Cùng là xuất thân nhà giàu như nhau, nhưng Sở Thành sẽ lắng nghe suy nghĩ và ý kiến của cậu, ngược lại Thịnh Văn Hi chỉ muốn người khác làm theo suy nghĩ của anh.
Cậu không quá thích loại người độc đoán thế này, trái ngược với Thịnh Văn Hi, Sở Thành có vẻ đáng quý hơn nhiều.
Quý Khinh Chu xoay người nhìn về phía Sở Thành, cậu nói, “Thịnh Văn Hi đi rồi.”
“Nên đi từ sớm.” Sở Thành không có ấn tượng tốt với Thịnh Văn Hi, hai người chỉ mới gặp nhau được hai lần, nhưng Thịnh Văn Hi ngạo mạn đến mức khiến người ta chán ghét.
Quý Khinh Chu duỗi tay ôm anh, cậu nhìn anh nói, “Ngài ấy nói muốn ký hợp đồng với em.”
Sở Thành có chút kinh ngạc, “Vì sao?”
“Có thể là ký rồi, ngài ấy sẽ là sếp của em, em phải nhận diễn bộ phim của ngài ấy.”
“Thế thì đúng là một tên biết tính toán.”
“Vậy nên em không đáp ứng.” Quý Khinh Chu nói, “Em nói với ngài ấy, chỉ cần em còn ở trong giới giải trí này, em sẽ không rời khỏi Tây Ngu.”
====================
Tác giả :
Lâm Áng Tư