Xuyên Thành Thiên Kim Chân Chính
Chương 19
Khu bình luận chợt lóe lên, đại đa số fans bạn gái không cho phép thần tượng của mình bị ghép couple, vì vậy liền làm như không nhìn thấy.
Chẳng qua sau khi trong đầu Trần Y Luyến liên tục phủ nhận khả năng kia xong, cô lại nhìn chăm chú hai người trong màn hình, chợt cảm thấy thật sự rất xứng đôi!
Nhất là khi nhìn Đường Miên Miên đi tới, Phương Mẫn Diệp đã nở một nụ cười nhẹ, chỗ trái tim Trần Y Luyến cứ như là bị đập vào một bình mật ong, hơi hơi đau nhức, lại có chút ngọt ngoài ý muốn.
[Chu choa mạ ơi, CP Đường Viên đã được xây móng rồi, bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ không còn là fans lão bà của Diệp Diệp nữa.]
Cô muốn làm fans CP của Đường Miên và Phương Mẫn Diệp!
Sau khi Trần Y Luyến nhắn xuống dòng bình luận kia, khi nhìn Đường Miên Miên cô lập tức mang theo ống kính của người mẹ già:
Đường Miên chính là mối lương duyên do ông trời ban cho Diệp Diệp, nhìn xem, một danh môn Trần gia như ta còn ngoài ý muốn bị chen xuống... Hơn nữa Đường Miên cùng Diệp Diệp thật đúng là Kim Đồng Ngọc Nữ, nhìn thế nào cũng là xứng đôi vừa lứa.
Còn có còn có, ánh mắt Diệp Diệp nhìn Đường Miên thực sự rất ôn nhu, so với bình thường khi nhìn fans còn muốn ôn nhu hơn!
Cô một bên nhìn, một bên thao tác con chuột không ngừng, hiển nhiên là đang chuẩn bị sau khi video trực tiếp kết thúc sẽ đăng lên một đoạn video tình ái của hai người để những fans cùng chí hướng có thể xem được.1
...
Phương Mẫn Diệp cũng không biết ánh mắt mà hắn đã khắc chế sự yêu thích lại đã bị ánh mắt nhạy bén cá biệt của fans soi ra được, sau khi vui vẻ dùng nước suối trong suốt rửa mặt xong, hắn liền buông ba lô xuống bắt đầu tìm cành khô cỏ khô.
Dòng suối cũng chảy không xiết cho lắm, sau khi Đường Miên Miên rửa xong mặt xong, ngước mắt lên lại ngoài ý muốn thấy được ở hạ nguồn có đàn cá đang bơi, trong nhất thời ánh mắt cô liền tập trung nhìn một chỗ.
[Đường Miên Miên cầm cành khô kia là muốn làm gì?]
[Trên bề mặt nước trông giống như là nổi lên bọt khí, hẳn là có cá đi?]
[Ha ha, đừng đùa, cô ấy định học theo khả năng xiên cá như trên TV hay làm hả? Nhìn cái cành khô trong tay cô ấy xem, ngay cả đoạn đầu còn chưa được vót nhọn.]
[Má ơi má ơi má ơi!!]
...
Vốn dĩ ban đầu trên màn ảnh trực tiếp của Đường Miên Miên chỉ có mấy fans ngồi liếm nhan sắc, không biết từ lúc nào, một nhóm người vẫn luôn chặt chẽ chú ý Phương Mẫn Diệp lại không nhịn được đưa ánh mắt liếc nhìn Đường Miên Miên.
Lúc này hai người đã tách ra hành động, màn ảnh cũng bắt đầu tách ra, màn ảnh trực tiếp của Đường Miên Miên bỗng nhiên trào vào một số lượng lớn người xem.
Giữa "Nhìn vương tử phim thần tượng nhặt cành khô" và "Nhìn Đường Miên Miên khoe tài năng bắt cá", nhóm người qua đường lại đại đa số ma xui quỷ khiến lựa chọn cái sau.
[Cái này làm sao mà có thể làm được cơ chứ, thật là bất khả tư nghị*!]
*Bất khả tư nghị: Không thể nào suy nghĩ bàn luận ra được, vượt ngoài lý luận.
[Đường Miên thật đúng là một thiếu nữ quái quỷ, từ một khắc cô ấy cõng Phương Mẫn Diệp chạy vội kia, cằm tôi liền rơi.]
[Trước đấy cô ấy nói có khoai tây liền có khoai tây, nói có nguồn nước liền thật sự tìm được nguồn nước, nhân vật BUG* này tổ tiết mục tìm ở nơi nào đến vậy.]
*BUG: lỗi phần mềm, lỗi chương trình.
[Tôi vừa quyết định làm fans của cô ấy, đây là người mới do giải trí Tới Đây đào được, vừa gia nhập công ty liền tham gia cái tiết mục này, hẳn là công ty tính toán toàn lực nâng đỡ cô ấy.]
...
"A a a, đây cũng quá là đẹp trai đi?"
Trần Y Luyến mới quyết định trở thành fans CP, vì vậy đối với Đường Miên Miên liền chú ý nhiều hơn một chút.
Một khắc ánh mắt Đường Miên Miên tỏa sáng kia, cô liền cảm thấy Đường Miên Miên nhất định là đã phát hiện ra một đồ vật gì đó thú vị, vì thế hô hấp cô cũng ngừng theo màn ảnh, tựa hồ như sợ cách màn hình quấy nhiễu đến đối phương.
Lúc một đống bình luận nghi ngờ hiện ra từ trong màn hình, cô thậm chí nổi giận tới mức muốn PK chửi với một đám não bò kia.
Cô nghĩ thầm, Miên Miên nhà cô từ khi tiến tổ tiết mục đã bao giờ làm một cái gì đó ngu ngốc chưa, từng đợt thao tác đều kinh diễm người ngoài được không?
Sau đó, trong tầm mắt của cô, Đường Miên Miên cởi giầy thể thao, tất, lại cuộn ống quần lên.
Một khắc kia, Trần Y Luyến đã hoàn toàn không còn ác ý với Đường Miên Miên nữa, chỉ còn lại sự yêu thích, hơn nữa cô còn nuốt nước miếng xuống, nội tâm nhịn không được thầm khen, đúng một đôi "Chân ngọc".
Trong lúc cô còn đang hoảng hốt, Đường Miên Miên đã nhẹ nhàng mai phục đến bên cạnh bầy cá.
Cơ hồ là cái cảm giác giơ tay chém xuống, rõ ràng trong tay cô chỉ là một khúc cành khô bình bình thường thường, Trần Y Luyến lại cách màn hình cảm nhận được sát khí đang tỏa ra khỏi màn hình.
Phốc xuy một tiếng, trong tay Đường Miên Miên đã nâng lên một đám cá lớn nhỏ.
Đại khái là sợ người quay phim quấy nhiễu bầy cá, cho nên lúc này màn ảnh đang được kéo xa. Xa xa, sắc tịch dương hồng vàng đang dệt lên trên nền trời, bên cạnh, Đường Miên Miên giơ lên chiến lợi phẩm, kéo đám cá thoát ra khỏi mặt nước, đuôi cá quấy ra không biết bao nhiêu bọt nước, dưới ánh tà dương tỏa ra chiết xạ làm dao động lòng người
Trần Y Luyến nhìn chằm chằm màn hình, cảm giác trái tim mình đều đang nhảy lên mãnh liệt.
Ô ô ô... Đây là cái loại cảm giác động tâm mà khi làm fans của Phương Mẫn Diệp cô chưa từng bị qua.
Hai tay Trần Y Luyến bụm mặt và gò má, miệng kìm lòng không đậu thét ra một tiếng chói tai.
Khi ánh mắt đảo qua đảo lại màn ảnh nhỏ, nhìn Đường Miên Miên trong tay nâng cành khô, cô không tự giác được cười ngây ngô, cô bỗng nhiên cảm thấy, thần tượng mình hình như có chút không xứng với Miên Miên...
...
Trong nháy mắt khi nhìn thấy cá, Đường Miên Miên vốn là tính toán sẽ làm một trận cá nướng, nhưng mà sau khi lên bờ, nhìn thấy tên nhóc vất vả nhặt cành khô cùng người quay phim vất vả khiêng máy quay đến cả nước cũng chưa uống được ngụm nào, cô yên lặng thu hồi tính toán, quyết định làm một nồi canh cá.
Thừa dịp Phương Mẫn Diệp còn đang nhặt cành khô, Đường Miên Miên xử lý một chút cá trước, sau đó rửa sạch, bỏ vào trong nồi nấu nhỏ.
Chỉ nấu mỗi cá, làm canh cá thì đương nhiên là hương vị sẽ hơi kém chút, cho nên Đường Miên Miên liền tìm kiếm bốn phía trong chốc lát, lại chạy đi xung quanh tìm thêm một số hương vị, thêm rau dại, ớt dại.
"Miên Miên, củi lửa như vậy đã đủ chưa?"
Khi Phương Mẫn Diệp ôm một đống cành khô lớn trở về, Đường Miên Miên đã xử lý tốt các nguyên liệu cần cho canh cá, còn bê ba tảng đá lớn bên bờ hồ đến bắc lại thành một cái bếp lò rồi để chiếc nồi nhỏ kia lên.
"Đủ, vứt xuống bên cạnh, để tôi nhóm lửa."
"Miên Miên, cô làm sao mà cái gì cũng biết hết vậy, trong nồi này là canh rau dại sao?"
Phương Mẫn Diệp một đường nhặt cành khô, đi tới đi lui liền đi hơi xa chút, thời điểm Đường Miên Miên bắt cá hắn căn bản không nhìn thấy, chỉ đến lúc Đường Miên Miên hái rau dại hắn mới nhìn thấy, bởi vậy hắn cho rằng trong nồi là canh rau dại.
"Canh cá rau dại, lát nữa có thể dùng làm giải khát khi ăn khoai tây."
"Canh rau cá" ba chữ bày khi thổi qua đầu Phương Mẫn Diệp khiến hắn lập tức buông xuống củi lửa, ngón út tay phải hơi hơi rung động.
"Cá ở đâu tới?"
Hắn tận lực dùng sắc mặt bình tĩnh hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
"Tôi bắt a."
Đường Miên Miên một bên dùng cỏ khô dẫn cháy bụng bếp lò, một bên đem cành khô Phương Mẫn Diệp chiết thành đoạn nhỏ lại bật lửa để dẫn cháy, không chút để ý mà trả lời.
Phương Mẫn Diệp hơi mím môi, đè nén nội tâm kêu rên:
Trời ơi, bông tai câu cá của tôi sao lại không có đất dụng võ! Không phải tôi đến làm sứ giả hộ hoa sao? Vì sao tôi lại cảm giác mình căn bản không có đất dụng võ!
Bất quá sau khi kêu xong, nội tâm Phương Mẫn Diệp lại dâng lên một cỗ sợ hãi:
"Miên Miên, cô vạn năng sao?"
Người khác ở trong cái tiết mục khiêu chiến hoang dã này đều chật vật vạn phần, còn cô, sau khi tiến tổ tiết mục xong tựa hồ như không có gì có thể làm khó cô, trong lúc hắn đói khát khó nhịn cô lại có thể dễ dàng tìm đồ ăn.
Trong thời gian hắn gom nhặt củi lửa, cô lại đã chuẩn bị xong hết nguyên liệu cho canh cá.
Nếu là hắn dùng cần câu, chắc hẳn còn phải chế tạo cần, chuẩn bị mồi câu, chờ cá cắn câu, quả thật đòi hỏi rất nhiều thời gian.
"Tại sao tôi có thể vạn năng được, chỉ là tôi từ nhỏ đã lớn lên ở nông thôn cho nên khả năng sinh tồn có mạnh một chút."
Trong mắt Đường Miên Miên, trên người Phương Mẫn Diệp không hề có cái giá của một minh tinh, hắn chịu khổ được, rất thân sĩ, cho nên nếu người ta tìm cô nói chuyện phiếm, cô cũng sẽ tận lực trả lời.
Chẳng qua những năng lực này của cô có được là do sinh tồn ở mạt thế, cố gắng giãy dụa học được, căn bản không thể nói cho người ngoài sự thật, cho nên căn cứ vào quá khứ của nữ phụ, những gì cô ấy phải trải qua, cô liền tạo ra một lời nói dối có thiện ý.
Lần đầu tiên Phương Mẫn Diệp nhìn thấy Đường Miên Miên hắn liền cảm thấy trên người cô có khí chất cao hoa, căn bản không nghĩ đến cô lại lớn lên ở nông thôn.
Lúc nghe được điều này không khỏi ngây ra một lúc.
Bất quá hắn không có bởi vì xuất thân của Đường Miên Miên ở nông thôn mà giảm bớt yêu thích đối với Đường Miên Miên, ngược lại ở sâu trong nội tâm còn nhiều thêm một tia đau lòng.
Hắn nghĩ, hẳn phải trải qua nhiều gian khó khổ cực ở nông thôn mới có thể làm cho một tiểu cô nương nũng nịu như Đường Miên Miên luyện được một thân quái lực, hơn nữa còn có thể bắt cá tìm đồ ăn, mọi thứ đều tinh thông.
Nhất định là trong nhà rất nghèo, mới cần yêu cầu một đứa trẻ ra làm việc nặng hộ gia đình.
Đau lòng rất nhiều, lồng ngực Phương Mẫn Diệp bỗng dưng dâng lên một cỗ ý muốn bảo hộ cô.1
Nếu không phải nhớ rõ còn đang ghi hình và Đường Miên Miên mới chỉ quen biết hắn có một ngày thì hắn nhất định sẽ xúc động nói cho cô biết: Về sau đã có hắn, sẽ không để cho cô khổ như vậy nữa.
Mà lúc này khu bình luận trực tiếp lại bởi vì câu nói của Đường Miên Miên mà sôi trào.
[Tôi đoán cô ấy hẳn là chỉ giả sinh ra ở nông thôn thôi.]
[Bản thân người dân ở nông thôn cũng sẽ không tỏ vẻ khoe kỹ xảo cắm cá như vậy.]
[+1]
[+10086]
...
Nửa giờ sau, bên trong nồi nhỏ bay ra từng hồi từng hồi hương cá, làm cho nước miếng Phương Mẫn Diệp kém chút nữa muốn tràn ra khỏi khóe miệng.
Đường Miên Miên hơi thô lỗ mà lấy nhánh cây đang cháy lôi ra một bên, không có dập tắt chúng mà là tụ nhánh cây lại một bên tạo thành một nhóm lửa mới.
Dù sao tịch dương đã hạ, ánh mặt trời còn sót lại rất nhanh sẽ bị màn đêm thâu tóm.
So với việc lãng phí pin của đèn pin cầm tay, còn không bằng bây giờ bắt đầu chuẩn bị luôn.
Về phần lửa trong bụng bếp lò... Đường Miên Miên tại phía dưới lò bếp lửa phủ lên một lớp bùn để nướng khoai tây, chờ lửa dập tắt mới lấy ra ăn.
"Miên Miên, canh cá uống như thế nào bây giờ, tôi dùng mã tấu đem bình nước khoáng chẻ thành hai nửa được không?"
Phương Mẫn Diệp nghĩ cũng không thể trực tiếp cầm nồi nước đổ vào mồm được, tuy hắn không ngại uống chung một nồi canh với Đường Miên Miên, nhưng còn đang phát trực tiếp trên internet, nếu uống như vậy, tên tuổi "Tiểu vương tử phim thần tượng" của hắn phỏng chừng muốn biến thành "Tiểu vương tử canh lớn" mất.
Các loại gói biểu tình khi hắn uống canh khẳng định cũng sẽ lan tràn khắp mạng xã hội, hình tượng thô lỗ, khiến người ta không thể nhìn thẳng.
"Anh đem khoai tây lật ra đi, tôi sẽ đi làm bốn bộ bát đũa bằng trúc, bình nước khoáng chúng ta còn để sáng sớm ngày mai rót nước uống vào, còn có chỗ dùng.
Trên đảo thời tiết nóng bức, bọn họ đi bộ đổ mồ hôi nhiều, uống nước là nhất định.
"A a."
Phương Mẫn Diệp nhu thuận đáp ứng, bắt đầu lấy nhánh cây lay khoai tây bên trong ra.
Từng củ khoai tây lẫn vào bùn đen khô giòn, phát ra từng trận khí nóng.
Phương Mẫn Diệp đã đói bụng đến mức cái bụng của hắn sắp dán vào xương lưng nhưng hắn không có một mình ăn trước, mà là quay đầu nhìn Đường Miên Miên ở phía xa xa.
Lúc này, Đường Miên Miên chạy tới bên cạnh một cây trúc, thô lỗ mà chặt xuống.
Chỉ thấy trong bóng đêm u ám chợt lóe lên một đạo ánh sáng, cây trúc to lớn trước mặt Đường Miên Miên lại bị cắt ngang.
Cây trúc cao lớn không có ngã xuống như vậy mà bị tay trái của Đường Miên Miên đỡ, mấy ánh đao lại tung bay, bên cạnh bàn chân Đường Miên Miên dĩ nhiên xuất hiện bốn ống trúc có vết cắt chỉnh tề bằng phẳng cùng với một hai đoạn trúc dài bằng nhau.
Nhưng mà động tác cầm đao trong tay Đường Miên Miên không có dừng lại như vậy, cô lại hạ vài đao xuống hai đoạn trúc dài bằng nhau, động tác lưu loát ma thuật gọt ra bốn đôi đũa trúc, lúc này mới nhặt bốn ống trúc trên mặt đất lên, trở lại bên bờ suối rửa sạch.
Sau khi trở về, Đường Miên Miên lấy vài miếng lá chuối tây lớn xuống, theo thứ tự xếp ống trúc, bắt đầu đổ canh cá rau dại cho vào từng ống trúc, cuối cùng đem từng khúc cá mềm đã được nấu chín gắp ra bát của từng người.
Biết người ghi hình không tiện lộ ra trước ống kính, cho nên cô còn chào hỏi với Phương Mẫn Diệp, lặng lẽ đẩy một nửa khoai tây nấu chín cùng với canh cá qua chỗ người ghi hình.
Lúc này mới chào hỏi một người ghi hình khác đang đứng bên bờ sông ghi cảnh xa, mời mọi người dùng bữa.
Thật ra Đường Miên Miên cũng không phải loại người rất hảo tâm, hoa hồng có thừa nhường cơm cho người khác.
Nhưng mà loại tiết mục khiêu chiến hoang dã này, mấy người ghi hình đều thống nhất thích quay khoảnh khắc khách quý chật vật hoặc là thời điểm khách quý lao lực... Nay người ghi hình đã ăn cơm của bọn họ, bắt người tay ngắn, kế tiếp khẳng định sẽ càng quay chụp bọn họ đẹp mắt hơn... Ít nhất màn ảnh nào hai người chật vật khẳng định sẽ không đành lòng phóng mặt lại gần.
Tác giả có lời muốn nói:
Người ghi hình: Tuy là cô có mục đích... Nhưng, vẫn rất cảm động...+
_24/3/21_
Chẳng qua sau khi trong đầu Trần Y Luyến liên tục phủ nhận khả năng kia xong, cô lại nhìn chăm chú hai người trong màn hình, chợt cảm thấy thật sự rất xứng đôi!
Nhất là khi nhìn Đường Miên Miên đi tới, Phương Mẫn Diệp đã nở một nụ cười nhẹ, chỗ trái tim Trần Y Luyến cứ như là bị đập vào một bình mật ong, hơi hơi đau nhức, lại có chút ngọt ngoài ý muốn.
[Chu choa mạ ơi, CP Đường Viên đã được xây móng rồi, bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ không còn là fans lão bà của Diệp Diệp nữa.]
Cô muốn làm fans CP của Đường Miên và Phương Mẫn Diệp!
Sau khi Trần Y Luyến nhắn xuống dòng bình luận kia, khi nhìn Đường Miên Miên cô lập tức mang theo ống kính của người mẹ già:
Đường Miên chính là mối lương duyên do ông trời ban cho Diệp Diệp, nhìn xem, một danh môn Trần gia như ta còn ngoài ý muốn bị chen xuống... Hơn nữa Đường Miên cùng Diệp Diệp thật đúng là Kim Đồng Ngọc Nữ, nhìn thế nào cũng là xứng đôi vừa lứa.
Còn có còn có, ánh mắt Diệp Diệp nhìn Đường Miên thực sự rất ôn nhu, so với bình thường khi nhìn fans còn muốn ôn nhu hơn!
Cô một bên nhìn, một bên thao tác con chuột không ngừng, hiển nhiên là đang chuẩn bị sau khi video trực tiếp kết thúc sẽ đăng lên một đoạn video tình ái của hai người để những fans cùng chí hướng có thể xem được.1
...
Phương Mẫn Diệp cũng không biết ánh mắt mà hắn đã khắc chế sự yêu thích lại đã bị ánh mắt nhạy bén cá biệt của fans soi ra được, sau khi vui vẻ dùng nước suối trong suốt rửa mặt xong, hắn liền buông ba lô xuống bắt đầu tìm cành khô cỏ khô.
Dòng suối cũng chảy không xiết cho lắm, sau khi Đường Miên Miên rửa xong mặt xong, ngước mắt lên lại ngoài ý muốn thấy được ở hạ nguồn có đàn cá đang bơi, trong nhất thời ánh mắt cô liền tập trung nhìn một chỗ.
[Đường Miên Miên cầm cành khô kia là muốn làm gì?]
[Trên bề mặt nước trông giống như là nổi lên bọt khí, hẳn là có cá đi?]
[Ha ha, đừng đùa, cô ấy định học theo khả năng xiên cá như trên TV hay làm hả? Nhìn cái cành khô trong tay cô ấy xem, ngay cả đoạn đầu còn chưa được vót nhọn.]
[Má ơi má ơi má ơi!!]
...
Vốn dĩ ban đầu trên màn ảnh trực tiếp của Đường Miên Miên chỉ có mấy fans ngồi liếm nhan sắc, không biết từ lúc nào, một nhóm người vẫn luôn chặt chẽ chú ý Phương Mẫn Diệp lại không nhịn được đưa ánh mắt liếc nhìn Đường Miên Miên.
Lúc này hai người đã tách ra hành động, màn ảnh cũng bắt đầu tách ra, màn ảnh trực tiếp của Đường Miên Miên bỗng nhiên trào vào một số lượng lớn người xem.
Giữa "Nhìn vương tử phim thần tượng nhặt cành khô" và "Nhìn Đường Miên Miên khoe tài năng bắt cá", nhóm người qua đường lại đại đa số ma xui quỷ khiến lựa chọn cái sau.
[Cái này làm sao mà có thể làm được cơ chứ, thật là bất khả tư nghị*!]
*Bất khả tư nghị: Không thể nào suy nghĩ bàn luận ra được, vượt ngoài lý luận.
[Đường Miên thật đúng là một thiếu nữ quái quỷ, từ một khắc cô ấy cõng Phương Mẫn Diệp chạy vội kia, cằm tôi liền rơi.]
[Trước đấy cô ấy nói có khoai tây liền có khoai tây, nói có nguồn nước liền thật sự tìm được nguồn nước, nhân vật BUG* này tổ tiết mục tìm ở nơi nào đến vậy.]
*BUG: lỗi phần mềm, lỗi chương trình.
[Tôi vừa quyết định làm fans của cô ấy, đây là người mới do giải trí Tới Đây đào được, vừa gia nhập công ty liền tham gia cái tiết mục này, hẳn là công ty tính toán toàn lực nâng đỡ cô ấy.]
...
"A a a, đây cũng quá là đẹp trai đi?"
Trần Y Luyến mới quyết định trở thành fans CP, vì vậy đối với Đường Miên Miên liền chú ý nhiều hơn một chút.
Một khắc ánh mắt Đường Miên Miên tỏa sáng kia, cô liền cảm thấy Đường Miên Miên nhất định là đã phát hiện ra một đồ vật gì đó thú vị, vì thế hô hấp cô cũng ngừng theo màn ảnh, tựa hồ như sợ cách màn hình quấy nhiễu đến đối phương.
Lúc một đống bình luận nghi ngờ hiện ra từ trong màn hình, cô thậm chí nổi giận tới mức muốn PK chửi với một đám não bò kia.
Cô nghĩ thầm, Miên Miên nhà cô từ khi tiến tổ tiết mục đã bao giờ làm một cái gì đó ngu ngốc chưa, từng đợt thao tác đều kinh diễm người ngoài được không?
Sau đó, trong tầm mắt của cô, Đường Miên Miên cởi giầy thể thao, tất, lại cuộn ống quần lên.
Một khắc kia, Trần Y Luyến đã hoàn toàn không còn ác ý với Đường Miên Miên nữa, chỉ còn lại sự yêu thích, hơn nữa cô còn nuốt nước miếng xuống, nội tâm nhịn không được thầm khen, đúng một đôi "Chân ngọc".
Trong lúc cô còn đang hoảng hốt, Đường Miên Miên đã nhẹ nhàng mai phục đến bên cạnh bầy cá.
Cơ hồ là cái cảm giác giơ tay chém xuống, rõ ràng trong tay cô chỉ là một khúc cành khô bình bình thường thường, Trần Y Luyến lại cách màn hình cảm nhận được sát khí đang tỏa ra khỏi màn hình.
Phốc xuy một tiếng, trong tay Đường Miên Miên đã nâng lên một đám cá lớn nhỏ.
Đại khái là sợ người quay phim quấy nhiễu bầy cá, cho nên lúc này màn ảnh đang được kéo xa. Xa xa, sắc tịch dương hồng vàng đang dệt lên trên nền trời, bên cạnh, Đường Miên Miên giơ lên chiến lợi phẩm, kéo đám cá thoát ra khỏi mặt nước, đuôi cá quấy ra không biết bao nhiêu bọt nước, dưới ánh tà dương tỏa ra chiết xạ làm dao động lòng người
Trần Y Luyến nhìn chằm chằm màn hình, cảm giác trái tim mình đều đang nhảy lên mãnh liệt.
Ô ô ô... Đây là cái loại cảm giác động tâm mà khi làm fans của Phương Mẫn Diệp cô chưa từng bị qua.
Hai tay Trần Y Luyến bụm mặt và gò má, miệng kìm lòng không đậu thét ra một tiếng chói tai.
Khi ánh mắt đảo qua đảo lại màn ảnh nhỏ, nhìn Đường Miên Miên trong tay nâng cành khô, cô không tự giác được cười ngây ngô, cô bỗng nhiên cảm thấy, thần tượng mình hình như có chút không xứng với Miên Miên...
...
Trong nháy mắt khi nhìn thấy cá, Đường Miên Miên vốn là tính toán sẽ làm một trận cá nướng, nhưng mà sau khi lên bờ, nhìn thấy tên nhóc vất vả nhặt cành khô cùng người quay phim vất vả khiêng máy quay đến cả nước cũng chưa uống được ngụm nào, cô yên lặng thu hồi tính toán, quyết định làm một nồi canh cá.
Thừa dịp Phương Mẫn Diệp còn đang nhặt cành khô, Đường Miên Miên xử lý một chút cá trước, sau đó rửa sạch, bỏ vào trong nồi nấu nhỏ.
Chỉ nấu mỗi cá, làm canh cá thì đương nhiên là hương vị sẽ hơi kém chút, cho nên Đường Miên Miên liền tìm kiếm bốn phía trong chốc lát, lại chạy đi xung quanh tìm thêm một số hương vị, thêm rau dại, ớt dại.
"Miên Miên, củi lửa như vậy đã đủ chưa?"
Khi Phương Mẫn Diệp ôm một đống cành khô lớn trở về, Đường Miên Miên đã xử lý tốt các nguyên liệu cần cho canh cá, còn bê ba tảng đá lớn bên bờ hồ đến bắc lại thành một cái bếp lò rồi để chiếc nồi nhỏ kia lên.
"Đủ, vứt xuống bên cạnh, để tôi nhóm lửa."
"Miên Miên, cô làm sao mà cái gì cũng biết hết vậy, trong nồi này là canh rau dại sao?"
Phương Mẫn Diệp một đường nhặt cành khô, đi tới đi lui liền đi hơi xa chút, thời điểm Đường Miên Miên bắt cá hắn căn bản không nhìn thấy, chỉ đến lúc Đường Miên Miên hái rau dại hắn mới nhìn thấy, bởi vậy hắn cho rằng trong nồi là canh rau dại.
"Canh cá rau dại, lát nữa có thể dùng làm giải khát khi ăn khoai tây."
"Canh rau cá" ba chữ bày khi thổi qua đầu Phương Mẫn Diệp khiến hắn lập tức buông xuống củi lửa, ngón út tay phải hơi hơi rung động.
"Cá ở đâu tới?"
Hắn tận lực dùng sắc mặt bình tĩnh hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
"Tôi bắt a."
Đường Miên Miên một bên dùng cỏ khô dẫn cháy bụng bếp lò, một bên đem cành khô Phương Mẫn Diệp chiết thành đoạn nhỏ lại bật lửa để dẫn cháy, không chút để ý mà trả lời.
Phương Mẫn Diệp hơi mím môi, đè nén nội tâm kêu rên:
Trời ơi, bông tai câu cá của tôi sao lại không có đất dụng võ! Không phải tôi đến làm sứ giả hộ hoa sao? Vì sao tôi lại cảm giác mình căn bản không có đất dụng võ!
Bất quá sau khi kêu xong, nội tâm Phương Mẫn Diệp lại dâng lên một cỗ sợ hãi:
"Miên Miên, cô vạn năng sao?"
Người khác ở trong cái tiết mục khiêu chiến hoang dã này đều chật vật vạn phần, còn cô, sau khi tiến tổ tiết mục xong tựa hồ như không có gì có thể làm khó cô, trong lúc hắn đói khát khó nhịn cô lại có thể dễ dàng tìm đồ ăn.
Trong thời gian hắn gom nhặt củi lửa, cô lại đã chuẩn bị xong hết nguyên liệu cho canh cá.
Nếu là hắn dùng cần câu, chắc hẳn còn phải chế tạo cần, chuẩn bị mồi câu, chờ cá cắn câu, quả thật đòi hỏi rất nhiều thời gian.
"Tại sao tôi có thể vạn năng được, chỉ là tôi từ nhỏ đã lớn lên ở nông thôn cho nên khả năng sinh tồn có mạnh một chút."
Trong mắt Đường Miên Miên, trên người Phương Mẫn Diệp không hề có cái giá của một minh tinh, hắn chịu khổ được, rất thân sĩ, cho nên nếu người ta tìm cô nói chuyện phiếm, cô cũng sẽ tận lực trả lời.
Chẳng qua những năng lực này của cô có được là do sinh tồn ở mạt thế, cố gắng giãy dụa học được, căn bản không thể nói cho người ngoài sự thật, cho nên căn cứ vào quá khứ của nữ phụ, những gì cô ấy phải trải qua, cô liền tạo ra một lời nói dối có thiện ý.
Lần đầu tiên Phương Mẫn Diệp nhìn thấy Đường Miên Miên hắn liền cảm thấy trên người cô có khí chất cao hoa, căn bản không nghĩ đến cô lại lớn lên ở nông thôn.
Lúc nghe được điều này không khỏi ngây ra một lúc.
Bất quá hắn không có bởi vì xuất thân của Đường Miên Miên ở nông thôn mà giảm bớt yêu thích đối với Đường Miên Miên, ngược lại ở sâu trong nội tâm còn nhiều thêm một tia đau lòng.
Hắn nghĩ, hẳn phải trải qua nhiều gian khó khổ cực ở nông thôn mới có thể làm cho một tiểu cô nương nũng nịu như Đường Miên Miên luyện được một thân quái lực, hơn nữa còn có thể bắt cá tìm đồ ăn, mọi thứ đều tinh thông.
Nhất định là trong nhà rất nghèo, mới cần yêu cầu một đứa trẻ ra làm việc nặng hộ gia đình.
Đau lòng rất nhiều, lồng ngực Phương Mẫn Diệp bỗng dưng dâng lên một cỗ ý muốn bảo hộ cô.1
Nếu không phải nhớ rõ còn đang ghi hình và Đường Miên Miên mới chỉ quen biết hắn có một ngày thì hắn nhất định sẽ xúc động nói cho cô biết: Về sau đã có hắn, sẽ không để cho cô khổ như vậy nữa.
Mà lúc này khu bình luận trực tiếp lại bởi vì câu nói của Đường Miên Miên mà sôi trào.
[Tôi đoán cô ấy hẳn là chỉ giả sinh ra ở nông thôn thôi.]
[Bản thân người dân ở nông thôn cũng sẽ không tỏ vẻ khoe kỹ xảo cắm cá như vậy.]
[+1]
[+10086]
...
Nửa giờ sau, bên trong nồi nhỏ bay ra từng hồi từng hồi hương cá, làm cho nước miếng Phương Mẫn Diệp kém chút nữa muốn tràn ra khỏi khóe miệng.
Đường Miên Miên hơi thô lỗ mà lấy nhánh cây đang cháy lôi ra một bên, không có dập tắt chúng mà là tụ nhánh cây lại một bên tạo thành một nhóm lửa mới.
Dù sao tịch dương đã hạ, ánh mặt trời còn sót lại rất nhanh sẽ bị màn đêm thâu tóm.
So với việc lãng phí pin của đèn pin cầm tay, còn không bằng bây giờ bắt đầu chuẩn bị luôn.
Về phần lửa trong bụng bếp lò... Đường Miên Miên tại phía dưới lò bếp lửa phủ lên một lớp bùn để nướng khoai tây, chờ lửa dập tắt mới lấy ra ăn.
"Miên Miên, canh cá uống như thế nào bây giờ, tôi dùng mã tấu đem bình nước khoáng chẻ thành hai nửa được không?"
Phương Mẫn Diệp nghĩ cũng không thể trực tiếp cầm nồi nước đổ vào mồm được, tuy hắn không ngại uống chung một nồi canh với Đường Miên Miên, nhưng còn đang phát trực tiếp trên internet, nếu uống như vậy, tên tuổi "Tiểu vương tử phim thần tượng" của hắn phỏng chừng muốn biến thành "Tiểu vương tử canh lớn" mất.
Các loại gói biểu tình khi hắn uống canh khẳng định cũng sẽ lan tràn khắp mạng xã hội, hình tượng thô lỗ, khiến người ta không thể nhìn thẳng.
"Anh đem khoai tây lật ra đi, tôi sẽ đi làm bốn bộ bát đũa bằng trúc, bình nước khoáng chúng ta còn để sáng sớm ngày mai rót nước uống vào, còn có chỗ dùng.
Trên đảo thời tiết nóng bức, bọn họ đi bộ đổ mồ hôi nhiều, uống nước là nhất định.
"A a."
Phương Mẫn Diệp nhu thuận đáp ứng, bắt đầu lấy nhánh cây lay khoai tây bên trong ra.
Từng củ khoai tây lẫn vào bùn đen khô giòn, phát ra từng trận khí nóng.
Phương Mẫn Diệp đã đói bụng đến mức cái bụng của hắn sắp dán vào xương lưng nhưng hắn không có một mình ăn trước, mà là quay đầu nhìn Đường Miên Miên ở phía xa xa.
Lúc này, Đường Miên Miên chạy tới bên cạnh một cây trúc, thô lỗ mà chặt xuống.
Chỉ thấy trong bóng đêm u ám chợt lóe lên một đạo ánh sáng, cây trúc to lớn trước mặt Đường Miên Miên lại bị cắt ngang.
Cây trúc cao lớn không có ngã xuống như vậy mà bị tay trái của Đường Miên Miên đỡ, mấy ánh đao lại tung bay, bên cạnh bàn chân Đường Miên Miên dĩ nhiên xuất hiện bốn ống trúc có vết cắt chỉnh tề bằng phẳng cùng với một hai đoạn trúc dài bằng nhau.
Nhưng mà động tác cầm đao trong tay Đường Miên Miên không có dừng lại như vậy, cô lại hạ vài đao xuống hai đoạn trúc dài bằng nhau, động tác lưu loát ma thuật gọt ra bốn đôi đũa trúc, lúc này mới nhặt bốn ống trúc trên mặt đất lên, trở lại bên bờ suối rửa sạch.
Sau khi trở về, Đường Miên Miên lấy vài miếng lá chuối tây lớn xuống, theo thứ tự xếp ống trúc, bắt đầu đổ canh cá rau dại cho vào từng ống trúc, cuối cùng đem từng khúc cá mềm đã được nấu chín gắp ra bát của từng người.
Biết người ghi hình không tiện lộ ra trước ống kính, cho nên cô còn chào hỏi với Phương Mẫn Diệp, lặng lẽ đẩy một nửa khoai tây nấu chín cùng với canh cá qua chỗ người ghi hình.
Lúc này mới chào hỏi một người ghi hình khác đang đứng bên bờ sông ghi cảnh xa, mời mọi người dùng bữa.
Thật ra Đường Miên Miên cũng không phải loại người rất hảo tâm, hoa hồng có thừa nhường cơm cho người khác.
Nhưng mà loại tiết mục khiêu chiến hoang dã này, mấy người ghi hình đều thống nhất thích quay khoảnh khắc khách quý chật vật hoặc là thời điểm khách quý lao lực... Nay người ghi hình đã ăn cơm của bọn họ, bắt người tay ngắn, kế tiếp khẳng định sẽ càng quay chụp bọn họ đẹp mắt hơn... Ít nhất màn ảnh nào hai người chật vật khẳng định sẽ không đành lòng phóng mặt lại gần.
Tác giả có lời muốn nói:
Người ghi hình: Tuy là cô có mục đích... Nhưng, vẫn rất cảm động...+
_24/3/21_
Tác giả :
Đường Hoa Hoa