Xuyên Thành Pháo Hôi Nam Xứng
Chương 14
Nhâm Hoài Phong hơn nửa tháng không xuất môn, lưu ngôn phỉ ngữ truyền khắp kinh thành, Nhâm Hoài Phong làm như không thấy, Tuyên Ninh Hầu phủ cũng không có bất cứ động tĩnh gì, Thừa Ninh Quận chúa phảng phất cũng thành gái ngoan đợi gả, làm đại gia khuê tú giữ mình không ra khỏi cổng.
Về phần Thiên gia, dường như không nghe bất cứ một thanh âm nào từ ngoại giới. Thái tử làm phản, bức vua thoái vị, đã xài hết tinh lực của đại đa số hào môn huân quý, chút chuyện nhỏ của Phụng An Bá Thế tử này, coi như không đáng kể.
Nửa tháng sau, kinh thành mở thi Hội mỗi năm một lần. Lúc đó giữa hè, kinh thành có một nơi nghỉ mát, tụ tập không ít tài tử phong lưu, hơn nữa qua mấy tháng nữa chính là khoa cử khảo thí ba năm một lần, thi Hương sắp tới, lượng lớn thư sinh đều đổ về kinh thành, mười năm học hành gian khổ, chỉ vì một chốc ghi tên bảng vàng.
Người đọc sách nhiều hơn, tự nhiên người học đòi văn vẻ cũng nhiều.
Kinh thành thi Hội lập tức trở thành nơi náo nhiệt nhất, các đại thế gia quý tộc tham dự không ít, Tiêu Diên Lễ cũng nhận lời mời gia nhập hàng ngũ.
Tiêu Diên Lễ đi, Nhâm Hoài Phong chỉ cần có thể bước được, nhất định sẽ cùng đi.
Trư Mao nói: “Tâm tư Tam gia chúng ta, đặt cả trên người Tiêu Thế tử, chính là dù có cụt tay gãy chân, cũng phải bò đến bên cạnh hắn, dù có bò không nổi, cũng phải gọi bọn nô tài nhấc qua, ta trước nay chưa từng thấy người nào mơ hão như vậy!”
Nhâm Hoài Phong trừng Trư Mao: “Mồm miệng không phun ra được một lời hay ho nào, cái gì gọi là mơ hão, gia có mơ hão cũng là mơ hão một cách kiêu ngạo!”
Ngày thi Hội, Nhâm Hoài Phong chọn chỗ tốt nhất nhìn rõ Tiêu Diên Lễ, hai người tuy rằng không quá gần, nhưng cũng coi như không xa lắm.
Danh tiếng công tử bột của Nhâm Hoài Phong thực sự hơn cả sấm bên tai, đại đa số người đọc sách tự cho mình thanh cao cũng không muốn làm bạn với hắn, nhìn thấy hắn đến kinh thành thi Hội, không khỏi lộ vẻ khinh thường.
Lại có thêm người truyền tai vài câu nội tình, mọi người sâu sắc nhìn Nhâm Hoài Phong, một công tử ca thích nam sắc, bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa, còn tơ tưởng ăn thịt thiên nga, dây dưa với Tuyên Ninh Hầu phủ Tiêu Thế tử, thật mất mặt đến cực điểm!
Nhâm Hoài Phong thờ ơ chẳng mảy may để ý, hắn nghĩ thầm mình đường là Thế tử Bá phủ, đám thư sinh đi thi tú tài các ngươi dám tới đánh ta sao?
Dĩ nhiên không người nào dám động thủ trêu chọc Nhâm Hoài Phong, bất quá ngoài miệng nói vài câu không dễ nghe, Nhâm Hoài Phong coi như chính mình điếc, chẳng nghe thấy cái gì hết.
Tiêu Diên Lễ kỳ thực nhận ra ánh mắt Nhâm Hoài Phong, y cực kỳ nhạy cảm, khoảng chừng lần đầu tiên Nhâm Hoài Phong nhìn sang, y đã nhận ra rồi, có điều y trước nay bất động thanh sắc, không có ai có thể nhìn ra tâm tư của y rốt cuộc là gì.
Kinh thành thi Hội, là cùng bằng hữu thi Hội, người tới nơi này phải chuẩn bị ngâm thơ đối đáp cho tốt. Tiêu Diên Lễ xuất thân thế gia, dù tổ tông là võ tướng, nhưng từ nhỏ đã học văn thơ, tài hoa tuyệt đối không thua bất kỳ người nào ở đây. Ngược lại Phụng An Bá phủ Thế tử Nhâm Hoài Phong, nổi danh phá gia chi tử vô liêm sỉ, không học không hành, ăn chơi chè chén lại phi thường lợi hại, thường ngày không tới những chỗ thế này, năm nay lại đột nhiên xuất hiện, những kẻ không ưa đương nhiên phải tìm cách khiến hắn cực mất mặt.
Đúng như dự đoán, có người chuyên môn điểm tên Nhâm Hoài Phong, người kia chắp tay, nhìn như cung kính, kì thực đuôi lông mày khóe mắt đều là châm chọc.
“Nhâm tiểu Bá gia hiếm thấy đến đây, chúng ta chưa từng có vinh hạnh thấy phong thái tiểu Bá gia, không bằng hôm nay để ta mở rộng tầm mắt.”
Nhâm Hoài Phong sớm biết hôm nay đến đây sẽ bị người làm khó dễ, nhưng hắn cũng không sợ, thủ sẵn ba trăm bài Đường thi Tống từ [1], sẵn sàng lấy ra ứng đối, dù có làm trò cười cho thiên hạ, bất quá vì giúp kinh thành thêm một đoạn trò cười thôi, ngược lại trên đời này chưa bao giờ thiếu người cười hắn, thêm một người bớt một người cũng không sao.
[1] Đường thi = thơ Đường; Từ vốn là phối hợp nhạc của nước Yên, bắt nguồn từ đời Tùy, đời Đường đến hai đời Tống thì đạt tới trình độ hưng thịnh nhất, sau này dần dần thoát ly âm nhạc để trở thành một thể thơ câu dài câu ngắn, rồi được lưu truyền cho tới ngày nay là những bài thơ có cách luật.
Nhâm Hoài Phong cười nói: “Đã vậy, tiểu gia khó chối từ.”
Tiêu Diên Lễ nghe vậy, liếc mắt nhìn Nhâm Hoài Phong.
Cái nhìn này bị Nhâm Hoài Phong bắt gặp, Nhâm Hoài Phong hướng y lộ ra một nụ cười, Tiêu Diên Lễ dịch chuyển con ngươi, tựa hồ cái gì cũng không thấy, Nhâm Hoài Phong cũng không thèm để ý.
Hắn nói: “Làm thơ thường không có nghĩa lý gì cả, với ta mà nói, ta chỉ muốn vì một người làm thơ tình, mới không phụ ta trầm tư suy nghĩ đã lâu!”
Nhâm Hoài Phong vừa dứt lời, mọi người một trận ồn ào, kẻ gan lớn tri tình [2]tò mò không nhịn được liếc nhìn thần sắc Tiêu Diên Lễ, liền thấy Tiêu Diên Lễ vững như núi Thái Sơn, tâm lý không khỏi dao động, tin đồn truyền khắp kinh thành đến tột cùng là thật hay giả, Tuyên Ninh hầu không tức giận sao?
[2] biết sự tình
Nhâm Hoài Phong đứng lên, nhìn về phía Tiêu Diên Lễ.
Một lúc lâu không nói một lời, có người liền châm biếm nói: “Nhâm tiểu Bá gia không lẽ nước tới chân mới nhảy, nói hay như hát, khiến chúng ta chờ, nửa ngày cũng không nói tiếng nào?”
Nhâm Hoài Phong cười ha ha, “Ta sợ kinh ngạc lỗ tai các ngươi.”
Người kia cười nhạo nói: “Nhâm tiểu Bá gia có gì cứ nói.”
Nhâm Hoài Phong tằng hắng một cái, liền ngâm Kinh Thi: “Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, Tâm duyệt quân hề quân bất tri [3]…”
[3] Dịch nghĩa:
Núi có cây, cây có cành,
Lòng mến thích chàng rồi, chàng không hay.
Hai câu này vừa thốt ra, mọi người im lặng chốc lát, lập tức Nhâm Hoài Phong chậm rãi nói tiếp:
“Thế nhân gọi là ta luyến kinh thành, kỳ thực chỉ luyến kinh thành mỗ.”
(chưa tìm được nguyên tác hai câu này)
“Chưa từng tương phùng trước tiên nở nụ cười, gặp mặt lần đầu liền đã chấp nhận bình sinh.”
“Nguyện hữu tuế nguyệt khả hồi thủ, thả dĩ thâm tình cộng bạch đầu.”
Nguyện năm tháng qua ngoảnh nhìn lại, lại dùng thâm tình đi đến bạc đầu.
“Gió xuân mười dặm không bằng người, chỉ cầu một người Tiêu Diên Lễ.”
Lấy ý từ câu: Nhược thủy tam thiên, chích thủ nhất biều ẩm; kiều hoa vạn đóa, độc thải nhất chi liên, nghĩa là: Ba nghìn dòng chảy, chỉ múc một gáo nước; hoa tươi vạn đóa, chỉ bẻ một cành sen
Nhâm Hoài Phong cao giọng ngâm, từng câu từng chữ để mọi người nghe được rõ ràng, đặc biệt câu cuối cùng, mặt hắn hướng Tiêu Diên Lễ rống lên, thi Hội nguyên bản líu ra líu ríu nhất thời yên tĩnh giống như cái gì cũng chưa từng xảy ra.
Nhâm Hoài Phong không sợ bất luận ánh mắt người nào, con mắt của hắn chỉ thấy Tiêu Diên Lễ, Tiêu Diên Lễ cơ bản không nghĩ tới Nhâm Hoài Phong nói trắng ra như vậy, thậm chí câu cuối cùng, mà cầu một người Tiêu Diên Lễ, lời này là ý gì?
Tiêu Diên Lễ sắc mặt không đổi nhìn chằm chằm Nhâm Hoài Phong, Nhâm Hoài Phong trên mặt là ý cười nhàn nhạt, ánh mắt hắn sáng quắc thâm tình.
Tiêu Diên Lễ nhíu mày, mọi người tựa hồ chờ một vở kịch tức giận lớn, nhưng không có.
Tuyên Ninh Hầu Thế tử vĩnh viễn bình tĩnh kiềm chế như vậy, bất quá nhiều nhất cau mày, giận tím mặt đều không có, nhưng càng như vậy càng đáng sợ, Nhâm Hoài Phong trong lòng cũng không chắc chắn, hắn lần này bày tỏ đến kinh thiên động địa, lại lo Tiêu Diên Lễ khí không thuận, rút kiếm giết chết mình.
Tâm lý có chút chột dạ, trên mặt liền lộ ra nụ cười khúc khích, nói: “Chính là, vừa thấy Tiêu Lang sai lầm chung thân, không gặp Tiêu Lang cả đời sai lầm, Tiêu Thế tử phong thái động lòng người, Hoài Phong ngưỡng mộ đã lâu, kính xin Nhị gia chớ trách tội!”
Hắn chắp tay, khóe mắt đầy ý cười dịu dàng.
Tiêu Diên Lễ yên lặng nửa ngày, nói: “Tính cách Nhâm tiểu Bá gia, Tiêu mỗ và ngươi đạo bất đồng bất tương vi mưu [4], lệnh tôn và Tuyên Ninh Hầu phủ ta giao tình không tệ, những lời ấy của tiểu Bá gia ta chưa từng nghe qua, tiểu Bá gia tự lo lấy!”
[4] Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được
Nói xong y liền đứng dậy, phất tay áo rời đi.
Nhâm Hoài Phong nhìn bóng lưng y, thở dài một hơi.
Nếu người kia nổi giận còn tốt chút, cố tỏ ra đoan trang tự tin đến như vậy, cư xử nhẹ như mây gió, hắn càng cảm thấy thất vọng cực độ, đừng đùa a đừng đùa!
Tiêu Diên Lễ đi, Nhâm Hoài Phong cũng cần tiếp tục ở lại, trực tiếp rời đi.
Lúc gần đi còn nghe thấy tiếng mọi người xem thường, mắng hắn dâm từ diễm khúc, mắng hắn vô sỉ thối tha, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, còn mắng hắn đường đường là nam nhân mà không biết xấu hổ, bại hoại danh tiếng Nhâm lão Bá gia…
Nhâm Hoài Phong nghe mấy câu này, đều bỏ ngoài tai, không gây thương tổn được hắn…
Duy nhất có thể gây tổn thương cho hắn, chỉ có một người Tiêu Diên Lễ.
Tiêu Diên Lễ chân trước trở về phủ, Nhâm Hoài Phong chân sau theo đến.
Tin tức Tuyên Ninh Hầu phủ nhanh nhạy, huống chi kinh thành thi Hội còn liên quan đến Thế tử nhà mình, tự nhiên đầu đuôi câu chuyện đều biết rõ ràng, Tiêu Tứ Lang phản ứng đầu tiên, khí thế hung hăng nâng kiếm muốn chém đầu Nhâm Hoài Phong, bị nữ chủ Đông Tích Thu ngăn cản.
Nói thật Đông Tích Thu cũng không hiểu nổi, vì cái gì sự tình phát triển đến mức này, kiếp trước Nhâm Hoài Phong không thích nam sắc, nữ nhân bên cạnh đủ loại kiểu dáng đều có, nhưng đối nam nhân không hề có cảm giác gì, mặc dù có người từng đề cử cũng không thử nghiệm, không ngờ kiếp này lại gây ra trận chiến lớn như vậy, quả thực khai mở tam quan nàng.
Nàng không khỏi nghĩ đến xảy ra sai sót chỗ nào, hay Nhâm Hoài Phong này không phải Nhâm Hoài Phong kiếp trước kia? Đông Tích Thu không dám nghĩ, càng không dám hướng Nhâm Hoài Phong báo thù, huống chi nàng bây giờ gia đình mỹ mãn, tâm báo thù cũng càng ngày càng nhạt.
Thời điểm Nhâm Hoài Phong đuổi tới Tuyên Ninh Hầu phủ, Đông Tích Thu đang khuyên nhủ Tiêu tứ lang, không ngờ chính chủ gây sự đích thân tới nhà.
Tiêu Tứ Lang rút kiếm đâm đi, Nhâm Hoài Phong chật vật né tránh, Đông Tích Thu nghĩ thầm không thể để một cái Thế tử công huân thế gia có chuyện tại Tuyên Ninh Hầu phủ, liền gắt gao kéo Tiêu Tứ Lang lại.
Nhâm Hoài Phong nói: “Tiêu Tứ Lang, đây là chuyện giữa ta và Tiêu Diên Lễ, không liên quan tới ngươi! Ngươi tránh ra!”
“Khẩu khí thật lớn!” Tiêu Tứ Lang cả giận nói, “Ngươi hôm nay ở thi Hội làm thơ làm nhục Nhị ca ta, Nhị ca ta rộng lượng tha cho ngươi, ngươi còn dám được voi đòi tiên tìm tới cửa, thật sự không coi Tiêu gia ta ra gì đúng không? Hôm nay ta nhất định phải khiến ngươi trả giá thật lớn!”
Nhâm Hoài Phong nói: “Trả giá thật lớn mà có thể vào được trong lòng Tiêu Diên Lễ, muốn đánh đổi cái gì cứ việc nói với ta, ta không một câu oán hận!”
“Được, còn dám ăn nói ngông cuồng, nghĩ ta không dám giết ngươi!”
Đông Tích Thu thực sự không ngăn được Tiêu Tứ Lang, dù sao một đại nam nhân, bị Nhâm Hoài Phong chọc sinh khí như vậy, ai nói cũng không nghe.
Đông Tích Thu không thể làm gì khác hơn ngoài hét lên với Nhâm Hoài Phong: “Ngươi còn không đi nhanh lên, muốn bị đánh chết thật sao?”
Nhâm Hoài Phong liếc mắt nhìn Đông Tích Thu, mặt không biến sắc.
Nhóm nô tỳ vây xem cũng không dám tiến lên dính líu, dù sao cũng là chuyện riêng của chủ tử, là chuyện bí mật, chỉ lo dính líu nhiều hơn sẽ bị giết người diệt khẩu, vài người chạy đi tìm Tiêu lão thái quân và Tiêu Diên Lễ làm chủ.
“Tiêu Tứ phu nhân, việc này ngài khỏi ngăn, Nhâm Hoài Phong ta ai làm nấy chịu, vốn có tâm ý với Tiêu Nhị gia, không có gì phải trốn, càng không có gì không dám thừa nhận!”
“Khá lắm không dám thừa nhận, ngươi còn muốn tới cửa đòi thuyết pháp hay sao? Nhâm Hoài Phong, ta chưa từng thấy người nào không biết xấu hổ như vậy!”
Tiêu Tứ Lang vừa dứt lời, Nhâm Hoài Phong đang chờ cãi lại, đột nhiên thấy đối diện có người đi tới, hắn ngẩn người, trên mặt hiện ra vẻ mừng rỡ.
Người kia xưa nay một bộ dáng dấp công tử nhẹ nhàng, khiến người ta hoài nghi hắn tựa hồ không phải xuất thân từ võ tướng thế gia, mà từ văn vở.
Y đoạt kiếm trong tay Tiêu Tứ Lang, Nhâm Hoài Phong khẽ run lên, chỉ thấy Tiêu Diên Lễ từng bước từng bước đi tới, dường như muốn nổi xung.
Đây là dáng dấp hắn xưa nay chưa từng gặp, Nhâm Hoài Phong nghĩ lui về phía sau một bước, cuối cùng vẫn là miễn cưỡng nhịn được.
Mũi kiếm lạnh lẽo chỉ vào cổ Nhâm Hoài Phong, trên mặt người kia lộ ra biểu tình tiêu điều.
Đây là lần đầu tiên Nhâm Hoài Phong nhìn thấy biểu tình hung ác như vậy trên mặt Tiêu Diên Lễ, hắn có thể sâu sắc cảm nhận được, nếu như một lời không hợp, nam nhân trước mặt này thật sẽ đem hắn một kiếm đâm chết.
“Nhâm tiểu Bá gia, ta đã cho ngươi cơ hội, nhưng ngươi không biết điều, thì đừng trách ta không khách khí.”
Trên thân kiếm phản xạ hàn quang có chút chói mắt, Nhâm Hoài Phong kìm lòng không được híp mắt một cái, nhíu mày.
Chỉ nghe người kia nói: “Ta không thể giết ngươi, là nể tình lão Bá gia, nhưng ta giết ngươi, cũng không ai luận tội ta, đừng thấy ta khoan dung, mà được voi đòi tiên!”
Tiêu Diên Lễ trong mắt đều là sát khí chân thực, so với Tiêu Tứ Lang càng thêm hung ác, Nhâm Hoài Phong ý thức rõ ràng, nam nhân này thật muốn giết hắn.
Chỉ cần mình tiến thêm một bước nữa, y sẽ vì toàn bộ Tuyên Ninh Hầu phủ Tiêu thị gia tộc, không chút lưu tình mà lấy đi tính mạng của mình.
Nam nhân này tuyệt đối sẽ không cho phép bất kỳ tình huống trở ngại lợi ích của gia tộc nào phát sinh.
Cho nên nhất định sẽ xóa bỏ mình.
Nhâm Hoài Phong đột nhiên cảm thấy bi thương, tuyệt vọng từ đáy lòng thấm ra, thẩm thấu đến tế bào toàn thân, cơ hồ khiến hắn đứng cũng không vững.
Đi tiếp nữa, là một con đường chết.
Nhưng hắn đã không còn đường lui.
Về phần Thiên gia, dường như không nghe bất cứ một thanh âm nào từ ngoại giới. Thái tử làm phản, bức vua thoái vị, đã xài hết tinh lực của đại đa số hào môn huân quý, chút chuyện nhỏ của Phụng An Bá Thế tử này, coi như không đáng kể.
Nửa tháng sau, kinh thành mở thi Hội mỗi năm một lần. Lúc đó giữa hè, kinh thành có một nơi nghỉ mát, tụ tập không ít tài tử phong lưu, hơn nữa qua mấy tháng nữa chính là khoa cử khảo thí ba năm một lần, thi Hương sắp tới, lượng lớn thư sinh đều đổ về kinh thành, mười năm học hành gian khổ, chỉ vì một chốc ghi tên bảng vàng.
Người đọc sách nhiều hơn, tự nhiên người học đòi văn vẻ cũng nhiều.
Kinh thành thi Hội lập tức trở thành nơi náo nhiệt nhất, các đại thế gia quý tộc tham dự không ít, Tiêu Diên Lễ cũng nhận lời mời gia nhập hàng ngũ.
Tiêu Diên Lễ đi, Nhâm Hoài Phong chỉ cần có thể bước được, nhất định sẽ cùng đi.
Trư Mao nói: “Tâm tư Tam gia chúng ta, đặt cả trên người Tiêu Thế tử, chính là dù có cụt tay gãy chân, cũng phải bò đến bên cạnh hắn, dù có bò không nổi, cũng phải gọi bọn nô tài nhấc qua, ta trước nay chưa từng thấy người nào mơ hão như vậy!”
Nhâm Hoài Phong trừng Trư Mao: “Mồm miệng không phun ra được một lời hay ho nào, cái gì gọi là mơ hão, gia có mơ hão cũng là mơ hão một cách kiêu ngạo!”
Ngày thi Hội, Nhâm Hoài Phong chọn chỗ tốt nhất nhìn rõ Tiêu Diên Lễ, hai người tuy rằng không quá gần, nhưng cũng coi như không xa lắm.
Danh tiếng công tử bột của Nhâm Hoài Phong thực sự hơn cả sấm bên tai, đại đa số người đọc sách tự cho mình thanh cao cũng không muốn làm bạn với hắn, nhìn thấy hắn đến kinh thành thi Hội, không khỏi lộ vẻ khinh thường.
Lại có thêm người truyền tai vài câu nội tình, mọi người sâu sắc nhìn Nhâm Hoài Phong, một công tử ca thích nam sắc, bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa, còn tơ tưởng ăn thịt thiên nga, dây dưa với Tuyên Ninh Hầu phủ Tiêu Thế tử, thật mất mặt đến cực điểm!
Nhâm Hoài Phong thờ ơ chẳng mảy may để ý, hắn nghĩ thầm mình đường là Thế tử Bá phủ, đám thư sinh đi thi tú tài các ngươi dám tới đánh ta sao?
Dĩ nhiên không người nào dám động thủ trêu chọc Nhâm Hoài Phong, bất quá ngoài miệng nói vài câu không dễ nghe, Nhâm Hoài Phong coi như chính mình điếc, chẳng nghe thấy cái gì hết.
Tiêu Diên Lễ kỳ thực nhận ra ánh mắt Nhâm Hoài Phong, y cực kỳ nhạy cảm, khoảng chừng lần đầu tiên Nhâm Hoài Phong nhìn sang, y đã nhận ra rồi, có điều y trước nay bất động thanh sắc, không có ai có thể nhìn ra tâm tư của y rốt cuộc là gì.
Kinh thành thi Hội, là cùng bằng hữu thi Hội, người tới nơi này phải chuẩn bị ngâm thơ đối đáp cho tốt. Tiêu Diên Lễ xuất thân thế gia, dù tổ tông là võ tướng, nhưng từ nhỏ đã học văn thơ, tài hoa tuyệt đối không thua bất kỳ người nào ở đây. Ngược lại Phụng An Bá phủ Thế tử Nhâm Hoài Phong, nổi danh phá gia chi tử vô liêm sỉ, không học không hành, ăn chơi chè chén lại phi thường lợi hại, thường ngày không tới những chỗ thế này, năm nay lại đột nhiên xuất hiện, những kẻ không ưa đương nhiên phải tìm cách khiến hắn cực mất mặt.
Đúng như dự đoán, có người chuyên môn điểm tên Nhâm Hoài Phong, người kia chắp tay, nhìn như cung kính, kì thực đuôi lông mày khóe mắt đều là châm chọc.
“Nhâm tiểu Bá gia hiếm thấy đến đây, chúng ta chưa từng có vinh hạnh thấy phong thái tiểu Bá gia, không bằng hôm nay để ta mở rộng tầm mắt.”
Nhâm Hoài Phong sớm biết hôm nay đến đây sẽ bị người làm khó dễ, nhưng hắn cũng không sợ, thủ sẵn ba trăm bài Đường thi Tống từ [1], sẵn sàng lấy ra ứng đối, dù có làm trò cười cho thiên hạ, bất quá vì giúp kinh thành thêm một đoạn trò cười thôi, ngược lại trên đời này chưa bao giờ thiếu người cười hắn, thêm một người bớt một người cũng không sao.
[1] Đường thi = thơ Đường; Từ vốn là phối hợp nhạc của nước Yên, bắt nguồn từ đời Tùy, đời Đường đến hai đời Tống thì đạt tới trình độ hưng thịnh nhất, sau này dần dần thoát ly âm nhạc để trở thành một thể thơ câu dài câu ngắn, rồi được lưu truyền cho tới ngày nay là những bài thơ có cách luật.
Nhâm Hoài Phong cười nói: “Đã vậy, tiểu gia khó chối từ.”
Tiêu Diên Lễ nghe vậy, liếc mắt nhìn Nhâm Hoài Phong.
Cái nhìn này bị Nhâm Hoài Phong bắt gặp, Nhâm Hoài Phong hướng y lộ ra một nụ cười, Tiêu Diên Lễ dịch chuyển con ngươi, tựa hồ cái gì cũng không thấy, Nhâm Hoài Phong cũng không thèm để ý.
Hắn nói: “Làm thơ thường không có nghĩa lý gì cả, với ta mà nói, ta chỉ muốn vì một người làm thơ tình, mới không phụ ta trầm tư suy nghĩ đã lâu!”
Nhâm Hoài Phong vừa dứt lời, mọi người một trận ồn ào, kẻ gan lớn tri tình [2]tò mò không nhịn được liếc nhìn thần sắc Tiêu Diên Lễ, liền thấy Tiêu Diên Lễ vững như núi Thái Sơn, tâm lý không khỏi dao động, tin đồn truyền khắp kinh thành đến tột cùng là thật hay giả, Tuyên Ninh hầu không tức giận sao?
[2] biết sự tình
Nhâm Hoài Phong đứng lên, nhìn về phía Tiêu Diên Lễ.
Một lúc lâu không nói một lời, có người liền châm biếm nói: “Nhâm tiểu Bá gia không lẽ nước tới chân mới nhảy, nói hay như hát, khiến chúng ta chờ, nửa ngày cũng không nói tiếng nào?”
Nhâm Hoài Phong cười ha ha, “Ta sợ kinh ngạc lỗ tai các ngươi.”
Người kia cười nhạo nói: “Nhâm tiểu Bá gia có gì cứ nói.”
Nhâm Hoài Phong tằng hắng một cái, liền ngâm Kinh Thi: “Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, Tâm duyệt quân hề quân bất tri [3]…”
[3] Dịch nghĩa:
Núi có cây, cây có cành,
Lòng mến thích chàng rồi, chàng không hay.
Hai câu này vừa thốt ra, mọi người im lặng chốc lát, lập tức Nhâm Hoài Phong chậm rãi nói tiếp:
“Thế nhân gọi là ta luyến kinh thành, kỳ thực chỉ luyến kinh thành mỗ.”
(chưa tìm được nguyên tác hai câu này)
“Chưa từng tương phùng trước tiên nở nụ cười, gặp mặt lần đầu liền đã chấp nhận bình sinh.”
“Nguyện hữu tuế nguyệt khả hồi thủ, thả dĩ thâm tình cộng bạch đầu.”
Nguyện năm tháng qua ngoảnh nhìn lại, lại dùng thâm tình đi đến bạc đầu.
“Gió xuân mười dặm không bằng người, chỉ cầu một người Tiêu Diên Lễ.”
Lấy ý từ câu: Nhược thủy tam thiên, chích thủ nhất biều ẩm; kiều hoa vạn đóa, độc thải nhất chi liên, nghĩa là: Ba nghìn dòng chảy, chỉ múc một gáo nước; hoa tươi vạn đóa, chỉ bẻ một cành sen
Nhâm Hoài Phong cao giọng ngâm, từng câu từng chữ để mọi người nghe được rõ ràng, đặc biệt câu cuối cùng, mặt hắn hướng Tiêu Diên Lễ rống lên, thi Hội nguyên bản líu ra líu ríu nhất thời yên tĩnh giống như cái gì cũng chưa từng xảy ra.
Nhâm Hoài Phong không sợ bất luận ánh mắt người nào, con mắt của hắn chỉ thấy Tiêu Diên Lễ, Tiêu Diên Lễ cơ bản không nghĩ tới Nhâm Hoài Phong nói trắng ra như vậy, thậm chí câu cuối cùng, mà cầu một người Tiêu Diên Lễ, lời này là ý gì?
Tiêu Diên Lễ sắc mặt không đổi nhìn chằm chằm Nhâm Hoài Phong, Nhâm Hoài Phong trên mặt là ý cười nhàn nhạt, ánh mắt hắn sáng quắc thâm tình.
Tiêu Diên Lễ nhíu mày, mọi người tựa hồ chờ một vở kịch tức giận lớn, nhưng không có.
Tuyên Ninh Hầu Thế tử vĩnh viễn bình tĩnh kiềm chế như vậy, bất quá nhiều nhất cau mày, giận tím mặt đều không có, nhưng càng như vậy càng đáng sợ, Nhâm Hoài Phong trong lòng cũng không chắc chắn, hắn lần này bày tỏ đến kinh thiên động địa, lại lo Tiêu Diên Lễ khí không thuận, rút kiếm giết chết mình.
Tâm lý có chút chột dạ, trên mặt liền lộ ra nụ cười khúc khích, nói: “Chính là, vừa thấy Tiêu Lang sai lầm chung thân, không gặp Tiêu Lang cả đời sai lầm, Tiêu Thế tử phong thái động lòng người, Hoài Phong ngưỡng mộ đã lâu, kính xin Nhị gia chớ trách tội!”
Hắn chắp tay, khóe mắt đầy ý cười dịu dàng.
Tiêu Diên Lễ yên lặng nửa ngày, nói: “Tính cách Nhâm tiểu Bá gia, Tiêu mỗ và ngươi đạo bất đồng bất tương vi mưu [4], lệnh tôn và Tuyên Ninh Hầu phủ ta giao tình không tệ, những lời ấy của tiểu Bá gia ta chưa từng nghe qua, tiểu Bá gia tự lo lấy!”
[4] Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được
Nói xong y liền đứng dậy, phất tay áo rời đi.
Nhâm Hoài Phong nhìn bóng lưng y, thở dài một hơi.
Nếu người kia nổi giận còn tốt chút, cố tỏ ra đoan trang tự tin đến như vậy, cư xử nhẹ như mây gió, hắn càng cảm thấy thất vọng cực độ, đừng đùa a đừng đùa!
Tiêu Diên Lễ đi, Nhâm Hoài Phong cũng cần tiếp tục ở lại, trực tiếp rời đi.
Lúc gần đi còn nghe thấy tiếng mọi người xem thường, mắng hắn dâm từ diễm khúc, mắng hắn vô sỉ thối tha, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, còn mắng hắn đường đường là nam nhân mà không biết xấu hổ, bại hoại danh tiếng Nhâm lão Bá gia…
Nhâm Hoài Phong nghe mấy câu này, đều bỏ ngoài tai, không gây thương tổn được hắn…
Duy nhất có thể gây tổn thương cho hắn, chỉ có một người Tiêu Diên Lễ.
Tiêu Diên Lễ chân trước trở về phủ, Nhâm Hoài Phong chân sau theo đến.
Tin tức Tuyên Ninh Hầu phủ nhanh nhạy, huống chi kinh thành thi Hội còn liên quan đến Thế tử nhà mình, tự nhiên đầu đuôi câu chuyện đều biết rõ ràng, Tiêu Tứ Lang phản ứng đầu tiên, khí thế hung hăng nâng kiếm muốn chém đầu Nhâm Hoài Phong, bị nữ chủ Đông Tích Thu ngăn cản.
Nói thật Đông Tích Thu cũng không hiểu nổi, vì cái gì sự tình phát triển đến mức này, kiếp trước Nhâm Hoài Phong không thích nam sắc, nữ nhân bên cạnh đủ loại kiểu dáng đều có, nhưng đối nam nhân không hề có cảm giác gì, mặc dù có người từng đề cử cũng không thử nghiệm, không ngờ kiếp này lại gây ra trận chiến lớn như vậy, quả thực khai mở tam quan nàng.
Nàng không khỏi nghĩ đến xảy ra sai sót chỗ nào, hay Nhâm Hoài Phong này không phải Nhâm Hoài Phong kiếp trước kia? Đông Tích Thu không dám nghĩ, càng không dám hướng Nhâm Hoài Phong báo thù, huống chi nàng bây giờ gia đình mỹ mãn, tâm báo thù cũng càng ngày càng nhạt.
Thời điểm Nhâm Hoài Phong đuổi tới Tuyên Ninh Hầu phủ, Đông Tích Thu đang khuyên nhủ Tiêu tứ lang, không ngờ chính chủ gây sự đích thân tới nhà.
Tiêu Tứ Lang rút kiếm đâm đi, Nhâm Hoài Phong chật vật né tránh, Đông Tích Thu nghĩ thầm không thể để một cái Thế tử công huân thế gia có chuyện tại Tuyên Ninh Hầu phủ, liền gắt gao kéo Tiêu Tứ Lang lại.
Nhâm Hoài Phong nói: “Tiêu Tứ Lang, đây là chuyện giữa ta và Tiêu Diên Lễ, không liên quan tới ngươi! Ngươi tránh ra!”
“Khẩu khí thật lớn!” Tiêu Tứ Lang cả giận nói, “Ngươi hôm nay ở thi Hội làm thơ làm nhục Nhị ca ta, Nhị ca ta rộng lượng tha cho ngươi, ngươi còn dám được voi đòi tiên tìm tới cửa, thật sự không coi Tiêu gia ta ra gì đúng không? Hôm nay ta nhất định phải khiến ngươi trả giá thật lớn!”
Nhâm Hoài Phong nói: “Trả giá thật lớn mà có thể vào được trong lòng Tiêu Diên Lễ, muốn đánh đổi cái gì cứ việc nói với ta, ta không một câu oán hận!”
“Được, còn dám ăn nói ngông cuồng, nghĩ ta không dám giết ngươi!”
Đông Tích Thu thực sự không ngăn được Tiêu Tứ Lang, dù sao một đại nam nhân, bị Nhâm Hoài Phong chọc sinh khí như vậy, ai nói cũng không nghe.
Đông Tích Thu không thể làm gì khác hơn ngoài hét lên với Nhâm Hoài Phong: “Ngươi còn không đi nhanh lên, muốn bị đánh chết thật sao?”
Nhâm Hoài Phong liếc mắt nhìn Đông Tích Thu, mặt không biến sắc.
Nhóm nô tỳ vây xem cũng không dám tiến lên dính líu, dù sao cũng là chuyện riêng của chủ tử, là chuyện bí mật, chỉ lo dính líu nhiều hơn sẽ bị giết người diệt khẩu, vài người chạy đi tìm Tiêu lão thái quân và Tiêu Diên Lễ làm chủ.
“Tiêu Tứ phu nhân, việc này ngài khỏi ngăn, Nhâm Hoài Phong ta ai làm nấy chịu, vốn có tâm ý với Tiêu Nhị gia, không có gì phải trốn, càng không có gì không dám thừa nhận!”
“Khá lắm không dám thừa nhận, ngươi còn muốn tới cửa đòi thuyết pháp hay sao? Nhâm Hoài Phong, ta chưa từng thấy người nào không biết xấu hổ như vậy!”
Tiêu Tứ Lang vừa dứt lời, Nhâm Hoài Phong đang chờ cãi lại, đột nhiên thấy đối diện có người đi tới, hắn ngẩn người, trên mặt hiện ra vẻ mừng rỡ.
Người kia xưa nay một bộ dáng dấp công tử nhẹ nhàng, khiến người ta hoài nghi hắn tựa hồ không phải xuất thân từ võ tướng thế gia, mà từ văn vở.
Y đoạt kiếm trong tay Tiêu Tứ Lang, Nhâm Hoài Phong khẽ run lên, chỉ thấy Tiêu Diên Lễ từng bước từng bước đi tới, dường như muốn nổi xung.
Đây là dáng dấp hắn xưa nay chưa từng gặp, Nhâm Hoài Phong nghĩ lui về phía sau một bước, cuối cùng vẫn là miễn cưỡng nhịn được.
Mũi kiếm lạnh lẽo chỉ vào cổ Nhâm Hoài Phong, trên mặt người kia lộ ra biểu tình tiêu điều.
Đây là lần đầu tiên Nhâm Hoài Phong nhìn thấy biểu tình hung ác như vậy trên mặt Tiêu Diên Lễ, hắn có thể sâu sắc cảm nhận được, nếu như một lời không hợp, nam nhân trước mặt này thật sẽ đem hắn một kiếm đâm chết.
“Nhâm tiểu Bá gia, ta đã cho ngươi cơ hội, nhưng ngươi không biết điều, thì đừng trách ta không khách khí.”
Trên thân kiếm phản xạ hàn quang có chút chói mắt, Nhâm Hoài Phong kìm lòng không được híp mắt một cái, nhíu mày.
Chỉ nghe người kia nói: “Ta không thể giết ngươi, là nể tình lão Bá gia, nhưng ta giết ngươi, cũng không ai luận tội ta, đừng thấy ta khoan dung, mà được voi đòi tiên!”
Tiêu Diên Lễ trong mắt đều là sát khí chân thực, so với Tiêu Tứ Lang càng thêm hung ác, Nhâm Hoài Phong ý thức rõ ràng, nam nhân này thật muốn giết hắn.
Chỉ cần mình tiến thêm một bước nữa, y sẽ vì toàn bộ Tuyên Ninh Hầu phủ Tiêu thị gia tộc, không chút lưu tình mà lấy đi tính mạng của mình.
Nam nhân này tuyệt đối sẽ không cho phép bất kỳ tình huống trở ngại lợi ích của gia tộc nào phát sinh.
Cho nên nhất định sẽ xóa bỏ mình.
Nhâm Hoài Phong đột nhiên cảm thấy bi thương, tuyệt vọng từ đáy lòng thấm ra, thẩm thấu đến tế bào toàn thân, cơ hồ khiến hắn đứng cũng không vững.
Đi tiếp nữa, là một con đường chết.
Nhưng hắn đã không còn đường lui.
Tác giả :
Đường Nhất Trương