Xuyên Thành Phản Diện Làm Sao Để Sống Đây
Chương 92: Tâm cơ chỉ vì hồn bá tánh, tiếng vỗ tay tặng cho người khổ tâm
Bàn tay giấu trong tay áo của Tiêu Dư An nắm chặt thành đấm, ở trong lòng bàn tay dường như cấu ra vết đỏ, hắn cứng đờ ngay tại chỗ, quay người cũng không phải, không quay người cũng không được.
“Cô nương?” Giọng nam chẳng tha chẳng thứ, cực kỳ kiên nhẫn lại gọi thêm một câu, nhưng cái tay ấn lấy vai của Tiêu Dư An lại hoàn toàn không có chút gì buông lỏng.
Hiểu Phong Nguyệt và Dương Liễu An cũng bị đột biến làm cho kinh ngạc, tay của Dương Liễu An thoáng cái ấn ở vùng eo nơi giấu dao găm, Hiểu Phong Nguyệt một bước lên trước, nửa hộ lấy Tiêu Dư An: “Vị quan gia này, em út nhà ta sợ lạ, còn là một người câm, quan gia có chuyện gì, vẫn là hỏi tiểu nhân đi a.”
Cái vị nam tử ăn mặc như thị vệ đó cười nhẹ một cái, thả tay ra, “Vậy làm phiền hai vị tiểu ca theo ta qua đây.”
Hiểu Phong Nguyệt sững sờ: “Ta và đại ca ta đều phải đi?”
Nam tử cấm chen ngang mà gật gật đầu: “Đừng lo lắng, đi hỏi vài câu hỏi lập tức về.”
Hiểu Phong Nguyệt và Dương Liễu An nhìn nhau một cái, thật sự không còn cách nào khác, chỉ có thể nhận lời xuống.
Tiêu Dư An nhè nhẹ vỗ vỗ hai người, ý bảo mình không sao, bảo bọn họ mau đi mau về.
Mắt thấy nam tử mang Hiểu Phong Nguyệt và Dương Liễu An rời đi, Tiêu Dư An lùi đến một bên ngoài cổng thành, chờ đợi bọn họ quay về, đột nhiên bên cạnh vang lên tiếng bước chân, ngay sau đó một giọng trầm ổn uy nghiêm truyền đến: “Quân vương Bắc quốc, cái bộ dạng này, vẫn thật là vì chạy trốn mà hao tổn tâm huyết rồi a.”
Tiêu Dư An trước tiên là toàn thân sợ hãi, sau đó nhận mệnh mà than một hơi, tháo ra búi tóc quay người qua: “Tiết tướng quân.”
Tiết Nghiêm chắp tay ở đằng sau, hơi có kinh ngạc: “Quân vương Bắc quốc vậy mà nhận ra ta?”
Đương nhiên nhận ra! Ngươi chính là thúc phụ của nam chính Án Hà Thanh! Ca ca của mẫu hậu Án Hà Thanh!
Tiêu Dư An nhớ trong nguyên tác, Tiết Nghiêm là đại tướng quân của Nam Yến quốc, hắn đối với Nam Yến quốc cực kỳ trung thành, bởi vì ở lúc Án Hà Thanh còn nhỏ, Tiết Nghiêm đã nhìn ra sự bất phàm của Án Hà Thanh, thế là một đường phụ trợ giúp đỡ Án Hà Thanh, hy vọng Án Hà Thanh có thể đem Nam Yến quốc trở thành một đời cường quốc, cũng tính là một nhân vật tương đối quan trọng trong nguyên tác.
“Tiết tướng quân uy danh truyền xa.” Tiêu Dư An nói cho có lệ.
Tiết Nghiêm thì không để ý đến thái độ của Tiêu Dư An, hắn thờ ơ mà chỉnh chỉnh tay áo, nói: “Quân vương Bắc quốc… …”
Tiêu Dư An đột nhiên lên tiếng cắt lời hắn: “Ta đã không phải là quân vương Bắc quốc nữa rồi.”
Tiết Nghiêm hơi ngạc nhiên, ngay lập tức cười cười: “Được, vậy ta cũng không gọi xưng hô này nữa, ngươi trái lại cũng không cần hoang mang, hành động ngăn cản này của ta, không phải là không thả ngươi đi.”
Tiêu Dư An dường như không dám tin vào lỗ tai mình.
Tiết Nghiêm vậy mà không phải đến bắt mình sao? Trong nguyên tác Tiết Nghiêm là một người cực kỳ tỉ mỉ, nhìn vào tình hình bây giờ, không lẽ không phải là sợ mình sau khi chạy trốn có ý đồ phục quốc, cho nên đến nhổ cỏ nhổ tận gốc sao?
Tiết Nghiêm quan sát một lúc biểu tình của Tiêu Dư An, nói: “Không biết lần trốn chạy này của người, sau này có dự định như thế nào?”
Đây là đang thăm dò mình?
Tiêu Dư An trong lòng đầy nghi hoặc, chỉ cảm thấy nơi nơi có bẫy, hắn nghĩ rồi nghĩ, vẫn là thành thành thật thật trả lời: “Nâng rượu bàn mùa màng, quên đi việc cũ trước kia.”
Tiết Nghiêm nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt như câu, như thể muốn đem trái tim của Tiêu Dư An sống sống mà câu ra trưng ra ở giữa trời đất, để tất cả mọi người đều có thể nhìn cho rõ, phải chăng có nửa câu giả dối: “Tốt cho một câu nâng rượu bàn mùa màng, sự quyết tuyệt ngươi nói, lại có dám lập lời thề?”
Tiêu Dư An lẩm bẩm một tiếng đây có cái gì mà không dám cơ chứ, dứt khoát mà bản ngón tay chỉ trời: “Thiên địa chứng giám, nếu có thể bình an rời đi, ta nếu như đạp vào cổng thành này một bước lần nữa, không thể chết tử tế!”
Tiết Nghiêm đột nhiên bắt đầu vỗ tay cười lớn, rồi sau đó quay người, vậy mà thật sự không làm khó Tiêu Dư An nữa, tên thị vệ lúc nãy mang Dương Liễu An và Hiểu Phong Nguyệt đi cũng đem lại hai người mang hai người trở về, theo Tiết Nghiêm vào thành mà đi.
Hai người đi vào cổng thành, một bức tường thành, đem đám người Tiêu Dư An ngăn cách ở bên ngoài, trong lúc ngẩn ngơ, phảng phất giống như hai thế giới.
Thị vệ nhẹ giộng nói với Tiết Nghiêm: “Nước này của Tiết tướng quân, đi thật sự rất hiểm a.”
Tiết Nghiêm vô ngôn, rất lâu mới chậm rãi nói: “Nhưng mà ta cược thắng rồi.”
Hiểm a, quá hiểm rồi.
Vì Nam Yến quốc, quân vương Bắc quốc không thể lưu lại, tuyệt đối không thể lưu, nhưng mà Tiết Nghiêm biết rõ mình không thể giết hắn, mình thậm chí cũng không thể làm hắn bị thương, dựa vào tính của Án Hà Thanh, nếu như quân vương Bắc quốc xảy ra nửa điểm bất trắc, nhất định sẽ truy cứu đến cùng.
Nhưng mà, thế gian này, ngoại trừ bị thương bên ngoài, vẫn có thể tru tâm* a.
(*Tru tâm <诛心>: Nó tựa như giết chết con tim, tổn thương nội tâm)
Hắn sai người đi giả trang hãm hại quân vương Bắc quốc, dặn dò nhiều lần không thể lưu vết thương bên ngoài, rồi sau đó mình kịp thời xuất hiện ngăn cản, chính là muốn khiến cho quân vương Bắc quốc tưởng rằng tất cả điều này là Án Hà Thanh làm.
Tiết Nghiêm hiểu rõ Án Hà Thanh, hắn biết được cách duy nhất có thể khiến Án Hà Thanh thả người đi, thì chỉ có quân vương Bắc quốc tự mình muốn đi.
Với lại phải hoàn toàn không có lưỡng lự, mang theo hận ý đối với Án Hà Thanh mà trốn chạy.
Thế là Tiết Nghiêm cược, cược quân vương Bắc quốc sẽ hay không chất vấn Án Hà Thanh tại sai phải tổn thương hắn.
Giờ đây, là hắn cược thắng rồi, hắn cược về phồn hoa thịnh thế của Nam Yến quốc, hắn cược về Án Hà Thanh quân lâm thiên hạ.
“Tướng quân, cần đem tin tức quân vương Bắc quốc bỏ trốn báo cho Án hoàng tử biết không? Suy cho cùng trước đó hoàng tử có nói nhất định phải tìm được hắn.” Thị vệ nhẹ giọng hỏi Tiết Nghiêm.
Tiết Nghiêm suy nghĩ nửa buổi, đáp: “Báo, nhưng mà nói là bởi vì thị vệ ngăn cản quân vương Bắc quốc rời đi, quân vương Bắc quốc lấy mạng ra mà liều, ra ý quyết tuyệt, các thị vệ sợ làm bọn họ bị thương, cho nên không thể không thả bọn họ rời đi, khiến cho Án hoàng tử không phải có nghi ngờ thêm nữa.”
Thị vệ chắp đấm tuân lệnh, hướng về hướng cung thành mà đi.
Nửa canh giờ sau, một con tuấn mã từ trong cung lao như bay mà ra, tiếng ngựa hí xuyên vỡ trời xanh, ngựa không ngừng đề, nhanh như chớp mà xông ra khỏi hoàng thành, mọi người xung quanh bị dọa đến nhảy loạng.
Có người tinh mắt, nhìn rõ người cưỡi trên ngựa, nhịn không được mà gọi lên: “Án hoàng tử?!”
Không có người đáp lại, tuấn mã chở theo thanh niên bạch y tuyệt trần mà đi, giống như số mệnh đang thúc giục, chậm mất một giây, thì sẽ ân hận suốt đời.
-
Tác giả có điều muốn nói:
Nào nào mau đến đây, đặt cược nào, Án ca có đuổi theo đón tổng tài về được không đây? Mua 1 đền 2 a! [Ngươi tranh ra]
-
Dịch giả:
XueTu: “… …”
“Cô nương?” Giọng nam chẳng tha chẳng thứ, cực kỳ kiên nhẫn lại gọi thêm một câu, nhưng cái tay ấn lấy vai của Tiêu Dư An lại hoàn toàn không có chút gì buông lỏng.
Hiểu Phong Nguyệt và Dương Liễu An cũng bị đột biến làm cho kinh ngạc, tay của Dương Liễu An thoáng cái ấn ở vùng eo nơi giấu dao găm, Hiểu Phong Nguyệt một bước lên trước, nửa hộ lấy Tiêu Dư An: “Vị quan gia này, em út nhà ta sợ lạ, còn là một người câm, quan gia có chuyện gì, vẫn là hỏi tiểu nhân đi a.”
Cái vị nam tử ăn mặc như thị vệ đó cười nhẹ một cái, thả tay ra, “Vậy làm phiền hai vị tiểu ca theo ta qua đây.”
Hiểu Phong Nguyệt sững sờ: “Ta và đại ca ta đều phải đi?”
Nam tử cấm chen ngang mà gật gật đầu: “Đừng lo lắng, đi hỏi vài câu hỏi lập tức về.”
Hiểu Phong Nguyệt và Dương Liễu An nhìn nhau một cái, thật sự không còn cách nào khác, chỉ có thể nhận lời xuống.
Tiêu Dư An nhè nhẹ vỗ vỗ hai người, ý bảo mình không sao, bảo bọn họ mau đi mau về.
Mắt thấy nam tử mang Hiểu Phong Nguyệt và Dương Liễu An rời đi, Tiêu Dư An lùi đến một bên ngoài cổng thành, chờ đợi bọn họ quay về, đột nhiên bên cạnh vang lên tiếng bước chân, ngay sau đó một giọng trầm ổn uy nghiêm truyền đến: “Quân vương Bắc quốc, cái bộ dạng này, vẫn thật là vì chạy trốn mà hao tổn tâm huyết rồi a.”
Tiêu Dư An trước tiên là toàn thân sợ hãi, sau đó nhận mệnh mà than một hơi, tháo ra búi tóc quay người qua: “Tiết tướng quân.”
Tiết Nghiêm chắp tay ở đằng sau, hơi có kinh ngạc: “Quân vương Bắc quốc vậy mà nhận ra ta?”
Đương nhiên nhận ra! Ngươi chính là thúc phụ của nam chính Án Hà Thanh! Ca ca của mẫu hậu Án Hà Thanh!
Tiêu Dư An nhớ trong nguyên tác, Tiết Nghiêm là đại tướng quân của Nam Yến quốc, hắn đối với Nam Yến quốc cực kỳ trung thành, bởi vì ở lúc Án Hà Thanh còn nhỏ, Tiết Nghiêm đã nhìn ra sự bất phàm của Án Hà Thanh, thế là một đường phụ trợ giúp đỡ Án Hà Thanh, hy vọng Án Hà Thanh có thể đem Nam Yến quốc trở thành một đời cường quốc, cũng tính là một nhân vật tương đối quan trọng trong nguyên tác.
“Tiết tướng quân uy danh truyền xa.” Tiêu Dư An nói cho có lệ.
Tiết Nghiêm thì không để ý đến thái độ của Tiêu Dư An, hắn thờ ơ mà chỉnh chỉnh tay áo, nói: “Quân vương Bắc quốc… …”
Tiêu Dư An đột nhiên lên tiếng cắt lời hắn: “Ta đã không phải là quân vương Bắc quốc nữa rồi.”
Tiết Nghiêm hơi ngạc nhiên, ngay lập tức cười cười: “Được, vậy ta cũng không gọi xưng hô này nữa, ngươi trái lại cũng không cần hoang mang, hành động ngăn cản này của ta, không phải là không thả ngươi đi.”
Tiêu Dư An dường như không dám tin vào lỗ tai mình.
Tiết Nghiêm vậy mà không phải đến bắt mình sao? Trong nguyên tác Tiết Nghiêm là một người cực kỳ tỉ mỉ, nhìn vào tình hình bây giờ, không lẽ không phải là sợ mình sau khi chạy trốn có ý đồ phục quốc, cho nên đến nhổ cỏ nhổ tận gốc sao?
Tiết Nghiêm quan sát một lúc biểu tình của Tiêu Dư An, nói: “Không biết lần trốn chạy này của người, sau này có dự định như thế nào?”
Đây là đang thăm dò mình?
Tiêu Dư An trong lòng đầy nghi hoặc, chỉ cảm thấy nơi nơi có bẫy, hắn nghĩ rồi nghĩ, vẫn là thành thành thật thật trả lời: “Nâng rượu bàn mùa màng, quên đi việc cũ trước kia.”
Tiết Nghiêm nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt như câu, như thể muốn đem trái tim của Tiêu Dư An sống sống mà câu ra trưng ra ở giữa trời đất, để tất cả mọi người đều có thể nhìn cho rõ, phải chăng có nửa câu giả dối: “Tốt cho một câu nâng rượu bàn mùa màng, sự quyết tuyệt ngươi nói, lại có dám lập lời thề?”
Tiêu Dư An lẩm bẩm một tiếng đây có cái gì mà không dám cơ chứ, dứt khoát mà bản ngón tay chỉ trời: “Thiên địa chứng giám, nếu có thể bình an rời đi, ta nếu như đạp vào cổng thành này một bước lần nữa, không thể chết tử tế!”
Tiết Nghiêm đột nhiên bắt đầu vỗ tay cười lớn, rồi sau đó quay người, vậy mà thật sự không làm khó Tiêu Dư An nữa, tên thị vệ lúc nãy mang Dương Liễu An và Hiểu Phong Nguyệt đi cũng đem lại hai người mang hai người trở về, theo Tiết Nghiêm vào thành mà đi.
Hai người đi vào cổng thành, một bức tường thành, đem đám người Tiêu Dư An ngăn cách ở bên ngoài, trong lúc ngẩn ngơ, phảng phất giống như hai thế giới.
Thị vệ nhẹ giộng nói với Tiết Nghiêm: “Nước này của Tiết tướng quân, đi thật sự rất hiểm a.”
Tiết Nghiêm vô ngôn, rất lâu mới chậm rãi nói: “Nhưng mà ta cược thắng rồi.”
Hiểm a, quá hiểm rồi.
Vì Nam Yến quốc, quân vương Bắc quốc không thể lưu lại, tuyệt đối không thể lưu, nhưng mà Tiết Nghiêm biết rõ mình không thể giết hắn, mình thậm chí cũng không thể làm hắn bị thương, dựa vào tính của Án Hà Thanh, nếu như quân vương Bắc quốc xảy ra nửa điểm bất trắc, nhất định sẽ truy cứu đến cùng.
Nhưng mà, thế gian này, ngoại trừ bị thương bên ngoài, vẫn có thể tru tâm* a.
(*Tru tâm <诛心>: Nó tựa như giết chết con tim, tổn thương nội tâm)
Hắn sai người đi giả trang hãm hại quân vương Bắc quốc, dặn dò nhiều lần không thể lưu vết thương bên ngoài, rồi sau đó mình kịp thời xuất hiện ngăn cản, chính là muốn khiến cho quân vương Bắc quốc tưởng rằng tất cả điều này là Án Hà Thanh làm.
Tiết Nghiêm hiểu rõ Án Hà Thanh, hắn biết được cách duy nhất có thể khiến Án Hà Thanh thả người đi, thì chỉ có quân vương Bắc quốc tự mình muốn đi.
Với lại phải hoàn toàn không có lưỡng lự, mang theo hận ý đối với Án Hà Thanh mà trốn chạy.
Thế là Tiết Nghiêm cược, cược quân vương Bắc quốc sẽ hay không chất vấn Án Hà Thanh tại sai phải tổn thương hắn.
Giờ đây, là hắn cược thắng rồi, hắn cược về phồn hoa thịnh thế của Nam Yến quốc, hắn cược về Án Hà Thanh quân lâm thiên hạ.
“Tướng quân, cần đem tin tức quân vương Bắc quốc bỏ trốn báo cho Án hoàng tử biết không? Suy cho cùng trước đó hoàng tử có nói nhất định phải tìm được hắn.” Thị vệ nhẹ giọng hỏi Tiết Nghiêm.
Tiết Nghiêm suy nghĩ nửa buổi, đáp: “Báo, nhưng mà nói là bởi vì thị vệ ngăn cản quân vương Bắc quốc rời đi, quân vương Bắc quốc lấy mạng ra mà liều, ra ý quyết tuyệt, các thị vệ sợ làm bọn họ bị thương, cho nên không thể không thả bọn họ rời đi, khiến cho Án hoàng tử không phải có nghi ngờ thêm nữa.”
Thị vệ chắp đấm tuân lệnh, hướng về hướng cung thành mà đi.
Nửa canh giờ sau, một con tuấn mã từ trong cung lao như bay mà ra, tiếng ngựa hí xuyên vỡ trời xanh, ngựa không ngừng đề, nhanh như chớp mà xông ra khỏi hoàng thành, mọi người xung quanh bị dọa đến nhảy loạng.
Có người tinh mắt, nhìn rõ người cưỡi trên ngựa, nhịn không được mà gọi lên: “Án hoàng tử?!”
Không có người đáp lại, tuấn mã chở theo thanh niên bạch y tuyệt trần mà đi, giống như số mệnh đang thúc giục, chậm mất một giây, thì sẽ ân hận suốt đời.
-
Tác giả có điều muốn nói:
Nào nào mau đến đây, đặt cược nào, Án ca có đuổi theo đón tổng tài về được không đây? Mua 1 đền 2 a! [Ngươi tranh ra]
-
Dịch giả:
XueTu: “… …”
Tác giả :
Y Nùng Dĩ Dực