Xuyên Thành Nữ Phụ Thế Thân
Chương 6 Chương 6
Phòng thay đồ của diễn viên thế thân cùng phòng nghỉ của Trình Minh Hi khác nhau một trời một vực.
Ở nơi này vừa ồn ào vừa đơn sơ.
Căn phòng rất nhỏ nhưng lại có đống người ngồi ở bên trong, không khí trong phòng vừa nặng nề vừa ngột ngạt.
Bạch Y không có kinh nghiệm diễn xuất.
Cô chỉ từng diễn mấy vở diễn cùng mấy người đồng nghiệp hoặc với bạn học thời đại học.
Kiểu diễn cho vui ý.
Mà vở kịch mà các cô thường chọn là mấy bộ phim mà các cô thích.
Vì là người nghiệp dư nên khán giả không quá để ý tới kỹ thuật diễn xuất.
Như kiểu so sánh giữa hai việc diễn nhiều cùng diễn tốt ý, nhìn thì khá giống nhau nhưng ý nghĩa của hai việc này lại hoàn toàn khác nhau.
Ở trong phim trường, diễn viên đã vào vị trí, máy quay sẵn sàng ghi hình.
Vì chưa dựng xong bối cảnh nên mọi người đều phải đứng chờ.
Đạo diễn Vương biết Bạch Y không có kinh nghiệm diễn xuất, nên hiếm khi có dịp ông ấy ngồi xuống kiên nhẫn giải thích cho cô nghe, nên diễn như thế nào ở cảnh quay này.
Cảnh quay hôm nay lại là một tình tiết rất cẩu huyết.
Nữ chính muốn đi tự tử nên cô ấy đi nhảy cầu, nam chính bay từ trên cao xuống, cứu nữ chính thoát khỏi nguy hiểm trong gang tấc.
Cho nên nhiệm vụ của Bạch Y, chính là cô phải nhảy từ trên cầu xuống hồ.
Kịch bản theo mô típ cũ rích kiểu này, nên Bạch Y không quá lo lắng, cô nghĩ mình sẽ làm tốt việc này.
Mùa này ở thành phố Bắc Kinh nhiệt độ khá thấp.
Mà cô còn đang mặc bộ quần áo cổ trang khá mỏng, mặc cũng như không.
Nên cô cảm thấy hơi lạnh.
Truyện được dịch bởi Mapleleave hãy đọc ở trang chính chủ có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bạch Y chấp nhận số phận bước lên phía trước.
Nhìn thoáng qua khung cảnh xung quanh, cô thấy một vài nơi còn có tuyết.
Quay đầu lại thì nhìn thấy một cô gái mặc trang phục giống người cô, nhưng cách trang điểm cô ấy tinh xảo hơn cô rất nhiều.
Cô ấy đang ngồi ôm bụng.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của Bạch Y, cô ấy ngẩng đầu lên nhìn, mỉm cười thay cho lời chào hỏi.
Nhìn trang phục, cô đoán đây là diễn viên đóng vai nữ chính của bộ phim, Diệp Lam.
Trong truyện, Diệp Lam là một trong những người bạn tốt của nguyên chủ.
Bạch Y không rõ nguyên nhân vì sao ngày hôm nay cô ấy lại sử dụng thế thân.
Đạo diễn hiện trường dùng loa hướng dẫn các diễn viên vào vị trí.
Bạch Y có hơi khẩn trương nhưng cô vẫn cố nghe hết những lời chỉ dẫn.
Sau đó nhắm chặt mắt lại, từ trên cầu nhảy xuống.
Yêu cầu của những cảnh quay do các thế thân diễn thường không cần phải sử dụng quá nhiều diễn xuất.
Chỉ cần thân hình tương tự và không được mặc trang bị bảo hộ.
Động tác tay chân không quá khó coi.
Là đạo diễn sẽ cho qua.
Nhưng cảnh quay này là một trong những chi tiết quan trọng bộ phim.
Nên đạo diễn yêu cầu khá khắt khe.
Ngày bình thường, đạo diễn Vương là người hiền lành và rất cởi mở.
Nhưng vừa khởi động máy quay lên, ông ngay lập tức biến thành người khác.
Ông ấy yêu cầu mọi cảnh quay trong bộ phim không được phép xảy ra bất kỳ lỗi sai sót nào.
Nếu bộ phim này do đạo diễn khác quay thì bộ phim này mất ba tháng là quay xong.
Còn riêng ông ấy phải nửa năm mới hoàn thành xong bộ phim.
Bạch Y ở trong nước, theo bản năng cô liên tục vùng vẫy.
Cô nghe thấy từ trên bờ truyền tới một giọng nói đang rất tức giận.
"Cut!" Đạo diễn Vương cầm loa lên, "Lưu ý, là nhảy cầu tự tử! Sao lại có hành động vùng vẫy như vậy.
Thế thân mau lập tức đứng dậy chuẩn bị quay lại cảnh này!"
Ngay sau đó, cô được một nhân viên trong đoàn làm phim kéo lên bờ.
Ở trong trường quay này không được lắp đặt thiết bị máy sưởi.
Cô một mình chống chịu cái rét.
Có một nhân viên tốt bụng đưa một cốc nước ấm cho cô.
Nếu nhân vật bạn diễn còn đang sống thì lại dễ, diễn nhân vật đã chết cũng không khó.
Nhưng diễn cảnh đang đứng giữa ranh giới sự sống và cái chết mới là khó nhất.
Rõ ràng là cô biết bơi, khi gặp trường hợp nguy hiểm cô sẽ phải theo bản năng tự cứu lấy mình.
Nhưng lúc này, mặc kệ những nguy hiểm xung quanh, cô không được vùng vẫy, phải nằm im, cô nghĩ đây không phải là một chuyện dễ làm.
Các nhân viên công tác có mặt tại hiện trường đều nhìn cô bằng ánh mắt đồng cảm, dù sao thì cô cũng chỉ là người mới.
Vương đạo diễn: "Mọi người chuẩn bị vào vị trí.
Action!"
"..."
Cô ngay lập tức thu hồi cái suy nghĩ lạc quan vừa nãy của mình.
Cô không rõ bản thân có thể hoàn thành tốt được cảnh quay này hay không?
Cô vẫn còn cảm thấy rất lạnh.
Nhưng cô vẫn phải đứng dậy để chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo.
Mặc dù chân tay lạnh ngắc, cả người run cầm cập.
Nhưng cô vẫn cố gắng khống chế cảm xúc và cơ thể của mình.
Vốn dĩ Trình Minh Hi đã nhìn không vừa mắt cô rồi, chắc bây giờ anh ta đang cần một cái cớ để đuổi cô đi.
Nếu mọi chuyện đã thành ra như vậy, kế hoạch của cô chưa kịp thực hiện đã thất bại, vì cuộc chơi đã kết thúc.
Cô phải bình tĩnh, Bạch Y mày phải bình tĩnh.
Trong đầu cô đang nghĩ cách để giải quyết tình huống này.
Cô nhớ lại những lời đạo diễn vừa nói với cô, ông ấy muốn cô thể hiện tốt cảm giác khi đứng giữa sự sống và cái chết.
Cái cảm giác ấy, cô đã từng trải qua.
Muốn di chuyển, nhưng không thể di chuyển.
Cô nên kiểm soát tốt cơ thể của mình.
Nếu muốn cử động chỉ nên vùng vẫy nhẹ, giống như cái cảm giác toàn bộ mạch máu trong cơ thể bị đông cứng.
Bạch Y nhớ lại cảm xúc khi cô trải qua câu chuyện đáng sợ kia.
Ánh mắt cô tối sầm lại, ngay lập tức nhảy xuống.
Biết và làm là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Bạch Y chưa từng học khóa học nào liên quan tới diễn xuất, cô không biết cách biểu lộ cảm xúc qua ánh mắt, hay làm những động tác tay chân nào để phù hợp với cảnh quay.
Cả cơ thể của cô dần chìm xuống trong dòng nước lạnh buốt, cô cố gắng không chế bản năng của cơ thể.
Cô tự nói với bản thân của mình rằng, "Mi sắp chết" "Ta tuyên bố ngươi chỉ còn sống một vài giây nữa".
Cô hơi giãy giụa, nhưng từ trên bờ nhìn xuống hồ thì chỉ nhìn thấy cơ thể của cô đang dần chìm trong biển nước.
Được một lúc, cô mở mắt ra.
Con ngươi cô như bao phủ trong lớp sương mù dày đặc.
Ngay lúc này, cô nhìn thấy Trình Minh Hi xuất hiện.
Sau đó cô cảm nhận có bàn tay ôm lấy eo của cô.
Kéo cô ra khỏi dòng nước lạnh buốt, có cơn gió thổi qua khiến tà áo của Trình Minh Hi bay phấp phớt.
Anh ta ôm chặt lấy cô rồi đưa cô lên bờ.
Bạch Y cố gắng kiềm chế sự run rẩy, cô cố để tay chân mình tự nhiên nhất.
Cô lấy sự tự tin cùng lòng kiêu hãnh của mình để hóa thành một chú bướm như vừa mới thoát ra khỏi kén đang sải cánh bay giữa bầu trời.
Đến khi cô an toàn được đặt xuống vách đá màu đen do đoàn làm phim dựng lên.
Chân cô vừa chạm xuống đất.
"Qua —— "
Đạo diễn vừa dứt lời, Trình Minh Hi ngay lập tức thu hồi cái ánh mắt dịu dàng thâm tình của nam chính.
Nhân viên đứng gần đó ngay lập tức mang khăn cùng nước ấm đến.
Tổ đạo diễn đang quan sát lại cảnh quay vừa nãy.
Cảm thấy rất hài lòng.
Nên sai nhân viên chuẩn bị đồ đạc để quay những cảnh tiếp theo.
"Vừa nãy cô thể hiện rất tốt.
Cô nhập vai diễn rất nhanh." Đạo diễn Vương đi đến chỗ cô đang ngồi, động viên cô mấy câu, "Đi thay trang phục đi, tí nữa ra đây đọc qua kịch bản, cô còn một vài cảnh quay nữa."
"Vâng."
Kịch bản của bộ phim này chủ yếu nói về cuộc đời nam chính.
Nữ chính chỉ giống một gia vị còn thiếu trong cuộc đời huy hoàng nam chính.
Nên những cảnh quay về nữ chính không nhiều.
Vừa mới ở dưới nước lên, cả người Bạch Y ướt như con chuột lột.
Tranh thủ lúc chưa đến lượt mình diễn.
Cô muốn đi vào phòng thay đồ, thay bộ quần áo khác, chỉnh lại lớp phấn trang điểm.
Trên đường đi đến phòng thay đồ, Bạch Y lại đi qua chỗ Diệp Lam đang ngồi, giả bộ lơ đãng nhìn cô ấy mấy lần.
Sắc mặt của cô ấy so lúc trước càng trở nên tái nhợt hơn, cho dù lớp trang điểm tinh xảo cũng không che được sắc mặt nhợt nhạt cùng làn da trắng bệch của cô ấy.
Có lẽ vì quá đau nên môi cô ấy hơi run, một tay ôm bụng một tay cầm điện thoại.
Cùng đều là người sống chung trong một thế giới.
Bạch Y thở dài, từ tốn đi tới chỗ cô ấy đang ngồi, cúi người xuống, "Chị Diệp Lan, chào chị."
"Chào cô." Diệp Lan ngẩng đầu lên nhìn, cô bỏ điện thoại đang cầm trong tay xuống, "Vừa nãy cô diễn rất tốt."
Tình huống ngày hôm nay của cô ấy, là tình huống bất ngờ phát sinh.
Nếu ở các đoàn làm phim khác, chắc chắn ngày hôm nay không thể điều chỉnh lịch trình quay phim kịp được, có khả năng cao ngày hôm nay sẽ không quay phim
Vì lịch trình của diễn viên nam chính rất bận.
Ngoài việc đi đóng phim, Trình Minh Hi còn phải quản lý các việc khác ở công ty, anh ta còn thường xuyên phải đi công tác.
Nên lịch trình quay phim thường xuyên thay đổi để phù hợp lịch trình công việc của Trình Minh Hi.
Nhưng dù sao thì anh ta cũng là nhà đầu tư, lại là một trong số ít những diễn viên nam nổi tiếng có kỹ năng diễn xuất tốt.
Vừa có tiền, vừa có tài năng, lại đông fan.
Dù có người không muốn phục anh ta thì cũng phải phục.
Nếu đạo diễn Vương không tìm được diễn viên thế thân thích hợp, có khả năng ngày hôm nay Diệp Lam vừa phải chịu đựng cơn đau nhảy xuống nước để hoàn thành cảnh quay.
Nói đến đây, thì Diệp Lam muốn chân thành cảm ơn Bạch Y.
Cảnh quay vừa nãy, động tác cùng ánh mắt cô rất chuẩn, kết hợp Trình Minh Hi tạo nên cảnh quay rất đẹp mắt.
Diệp Lam: "Cô tên gì?
"Bạch trong những đám mây trắng, Y trong lưu luyến không rời." Bạch Y hạ thấp giọng nói xuống, "Nếu mát xa vào các huyệt đạo thì có thể giảm bớt cảm giác đau bụng kinh, chị có cần tôi giúp không?"
Diệp Lam có hơi giật mình, khuôn mặt lộ rõ sự xấu hổ.
Ngày hôm nay, cô ấy làm ảnh hưởng đến kế hoạch quay phim của đoàn làm phim.
Người đại diện giúp cô ấy nói với đạo diễn là cô ấy có vấn đề về sức khỏe.
Tất cả các nhân viên trong đoàn đều nghĩ sức khỏe cô ấy không được tốt.
Nên cô ấy không thể lường trước được việc người này sẽ phát hiện ra chân tướng.
"Ngày trước mỗi khi đến ngày ấy, bộ dạng tôi so với bộ dạng của chị lúc này nhìn còn thảm hại hơn nhiều." Cô ngay lập tức an ủi cô ấy.
Nụ cười ấm áp, giọng nói dịu dàng, rất dễ khiến người khác buông lỏng sự cảnh giác.
"Cô...!biết cách để chữa đau bụng à?" Diệp Lam hơi do dự nói.
"Phương pháp này có thể chữa được bệnh của con gái khi đến ngày."
Bạch Y từng có khoảng thời gian điên cuồng làm việc tăng ca.
Cô từng bị đau bụng đến mức ngất xỉu rồi được đưa đến bệnh viện.
Tình cờ lại gặp được một vị bác sĩ rất có tâm với nghề.
Bà ấy chỉ cách mát xa bụng cùng mấy bài thuốc Đông Y.
Kết hợp với cách ăn uống điều độ.
Mỗi khi đến ngày, cô thấy cơn đau thuyên giảm đi rõ rệt, không còn bị đau bụng nữa.
Có đôi khi những lời người xưa để lại vẫn có thể đúng trong rất nhiều trường hợp.
"Cảm ơn cô đã giúp đỡ tôi." Diệp Lam dịu dàng nhìn Bạch Y.
"Không cần phải khách khí, tôi chỉ tiện tay giúp đỡ thôi.".