Xuyên Thành Nữ Chính Gặp Nữ Phụ Trùng Sinh Trong Hệ Thống Văn
Chương 14-2
“Không ngờ Thượng quan lại đại giá đến đây thêm lần nữa” – Kim Tú bà của Quốc sắc thiên hương lầu nâng ly rượu trên tay cung kính tiểu mỹ nhân trước mặt. Lần trước cô gái này đi qua có đóng góp không ít cao kiến làm phát đạt chuyện làm ăn của bà.
Ngân Trúc mỉm cười tự tin đáp lại – “Tôi muốn tới đây bàn chuyện làm ăn.”
“Bàn chuyện làm ăn?”
“Chẳng hay bà có biết Túy Hương lầu?” cô đi thẳng vấn đề.
Kim Tú bà chép chép miệng – “Đó là một kỹ viện thành lập cách đây không lâu, làm ăn khá phát đạt.”
“Bà có muốn làm chủ sở hữu mới của nó?”
Kim Tú bà ngẩn người ra nhìn tiểu mỹ nhân trước mặt rồi do dự nói – “Thượng quan cứ nói đùa…”
Ngân Trúc mỉm cười đáp lại – “Ta có thể giúp bà mua lại nó chỉ với một nửa giá… Có được nó thì chuyện làm ăn của bà chắc chắn càng ngày càng thuận lợi.”
Kim Tú bà mở to mắt nhìn cô gái trước mặt không giấu sự hoài nghi. Sao tiểu mỹ nhân này lại tự tin như thế chứ? Đó là kỹ viện của Hắc Long bang, ai mà dám đụng vào?
“Ta muốn hợp tác cùng bà, chuyện này chỉ có Kim đại nương mới có thể làm được thôi.”
“Thượng quan cứ nói!”
Ngân Trúc đưa mắt nhìn tỳ nữ đi cùng Kim tú bà tỏ ý không tin tưởng. Đây là chuyện hệ trọng càng ít người biết càng tốt.
“Ngươi lui ra ngoài cho ta” – Kim Tú bà ra lệnh.
" Ta muốn bà đặt mua 100 kỹ nữ ở Túy Hương lầu cho ta. "
" Chuyện này thật không hợp nguyên tắc của chúng tôi, thường thì chúng tôi chỉ tuyển chọn mua những nô lệ từ mấy người buôn nô lệ… "
" Bà cứ nói là muốn chọn hàng có sẵn giá cao, không cần đào tạo lại. "
" Nhưng quy mô Túy Hương lầu thật chỉ cùng lắm 50 người, 100 thì tiểu nhân e là… "
Ngân Trúc mỉm cười đầy ẩn ý – " Đó chính là ý của ta… "
Kim Tú bà đột ngột hiểu ẩn ý của tiểu cô nương này. Không ngờ chỉ mới ít tuổi mà đã đa đoan đến thế.
" Chỉ có bà mới làm được chuyện này ". Diệc Ưng nói đúng, muốn đối đầu mấy kẻ ở thế giới ngầm này chỉ có cách sử dụng người của họ đối phó lại. Nếu Túy Hương lầu sống nhờ thế lực ngầm thì Quốc sắc thiên hương cũng không ngoại lệ, nội bộ đấu đá nhau thì hoàn toàn không ảnh hưởng đến Hồng gia cô. Ngoài ra chuyện này còn là cái cớ che mắt cho chuyện giải cứu mẹ Tiểu Lang, không làm kinh động bọn người bảo kê ở đây.
Kim Tú bà nở nụ cười của dân kinh doanh với tiểu mỹ nhân trước mặt – " Đổi lại ta phải trả Thượng quan đây thứ gì ? "
" Một người đàn bà và đảm bảo an nguy của bà ta sau chuyện này " - Ngân Trúc mỉm cười đáp trả lại.
" Chà, để cứu một người đàn bà mà Thượng quan làm tới mức này sao ? Đúng là tiểu nhân được mở rộng tầm mắt. "
Cô thản nhiên đáp – " Bà cần mở rộng nhiều lắm ". Sau đó cô đưa mắt liếc nhìn Diệc Ưng đang đứng cạnh mình giơ bộ mặt hình sự nhìn Tú bà nãy giờ. Không ngờ tên này diễn sâu thật, đúng là hai người có thỏa thuận nhau cùng đóng vai nguy hiểm – một người thâm sâu cùng 1 kẻ lạnh lùng - nhưng không ngờ hắn làm như thật.
Kim Tú bà nâng đũa lên mỉm cười nói – " Mời Thượng quan thưởng thức, tiểu nhân mời ". Bà thi thoảng liếc nhìn hộ vệ tiểu mỹ nhân này, không hiểu sao mặt hắn nghiêm trọng thế này.
Diệc Ưng đứng tỏ vẻ lạnh lùng nhìn Tú bà. Nha đầu này khốn nạn thật, nó bắt anh đứng nghiêm túc bên cạnh mình nãy giờ. Nhìn bàn tiệc trước mặt mà không thể làm gì đúng là khốn khổ thật.
" Bà có ngại nếu ta mời huynh ấy ngồi xuống ? " - Ngân Trúc mỉm cười nói. Cô chưa quên chuyện thằng khốn này bỏ mặc mình trên mái nhà đâu.
" Tất nhiên là được. "
Cô quay lên nhìn Diệc Ưng mỉm cười dịu dàng – " Huynh ngồi xuống dùng bữa cùng ta đi. "
Diệc Ưng lạnh lùng ngồi xuống cố tỏ vẻ miễn cưỡng.
" Mời ! "
" Mời ! "
Ngân Trúc liếc nhìn thấy Diệc Ưng miếng thịt bò xào trên bàn thì mỉm cười ranh ma, cô cố tỏ vẻ trịnh trọng nói với người phụ nữ son phấn đối diện.
" Kim Tú bà chẳng hay có suy nghĩ gì về chuyện kỹ nam ta từng nói ? "
" À… ta có nghĩ qua nhưng phụ nữ chúng ta không giống Đông Doanh… Chúng ta còn có Tam tòng tứ đức thật có chút e ngại chuyện này. "
" Nếu đối tượng khách hàng là nam giới có nhu cầu đặc biệt thì sao ? "
Kim Tú bà nhìn Ngân Trúc không giấu sự kinh hãi.
" Bà làm ở giới này, hẳn biết có một số người đàn ông có nhu cầu đặc biệt mà phải không ? "
" Thượng quan… " - Kim Tú bà đỏ mặt.
Diệc Ưng cố tỏ ra bình tĩnh, lạnh lùng như cam kết ban đầu.
" Chuyện đàn ông thì nhiều khi khó nói hơn chuyện nam nữ nên ta đã nghĩ ra một cách phần nào giúp bà tăng doanh thu… "
" … "
" Bán những thứ giúp chuyện của họ dễ dàng hơn. " - cô mỉm cười nói. Màn báo thù của cô bắt đầu.
" Tiểu nhân không hiểu ý Thượng quan ? "
Ngân Trúc lấy đũa gấp miếng thịt bò xào trên bàn đưa lên mỉm cười – " Mỡ mà dùng cho công dụng nấu ăn thật quá uổng phí… Nó có tác dụng cho chuyện quan hệ của những người đàn ông nhiều lắm… " - cô đưa mắt nhìn Diệc Ưng chép miệng nói - " Tác dụng bôi trơn tốt như thế mà… "
Nhìn tiểu nha đầu này diễn tả không hiểu sao Diệc Ưng anh thấy hơi buồn ói, không còn cảm giác ngon miệng nữa. Chết tiệt, nhìn lại sao món nào cũng dầu mỡ thế này ?
Nhìn thái độ buồn ói của tên khốn đang ngồi bên cạnh, Ngân Trúc cố nhịn cười. Món ăn Trung Hoa dầu mỡ nhiều, cô đảm bảo nói 1 hồi tên này tuyệt thực luôn.
" Chà… tiểu nhân chưa hề nghĩ tới công dụng này của mỡ. "
" Dùng để nấu ăn quả là sử dụng sai công dụng của nó… " - cô cố diễn tả truyền cảm – " Cứ nghĩ đi, nó cứ nhớp nhớp nháp nháp lại lành lạnh… Bà cảm nhận đi, cứ đưa tay vào mỡ rồi chạm vào… "
" Ta ra ngoài ! " - Diệc Ưng ôm miệng chạy ngay ra ngoài. Con nha đầu này làm anh mất cả hứng thưởng thức thức ăn. Chết tiệt, giờ sao thấy miếng thịt trong miệng nó gớm thế chứ.
Ngân Trúc liếc nhìn Diệc Ưng chạy đi cố nhịn cười. Nếu không phải đang đóng vai nguy hiểm thì cô ôm bụng nghiêng ngả nãy giờ rồi.
" Bà hiểu ý ta chứ ? " - cô mỉm cười nói tiếp cùng Kim Tú bà.
…
" Ngươi thấy ta diễn xuất thế nào ? " - Ngân Trúc đưa mắt nhìn tên có bộ dạng xanh xao đang đi cạnh mình cố nhịn cười hỏi với vẻ ngây thơ.
" Tốt ! " - Diệc Ưng đáp cộc lốc, giờ anh còn dư âm muốn ói khi nãy.
Cô đưa mắt nhìn hàng bán sủi cảo bên đường mỉm cười hỏi – " Ngươi hay ăn ở đây mà phải không ? Mua không ? "
Anh nhìn người bán sủi cảo chiên bên đường bỗng nhiên nhìn đống dầu mỡ nhớp nháp lại nhớ lời nha đầu này diễn tả thì cảm giác buồn ói lại đến. Diệc Ưng lắc đầu nguầy nguậy.
Khửa… Khửa… Khửa… giờ ta cho ngươi tạch làm thầy chùa luôn.
" Sao thế ? Hay ăn kẹo hồ lô ngào đường nha ? "
Anh nhìn mấy xâu kẹo hồ lô ngào đường lại thấy lớp đường bóng loáng cứ như phủ mỡ. Dù biết nó không sử dụng cái-chất-từ-xưa-đến-nay-luôn-xài-sai-công-dụng như nha đầu này nói nhưng sự liên tưởng làm anh chả còn hứng thú gì hết.
" Ta không đói. "
" Chà, lạ à nhà ! " - Ngân Trúc xuýt xoa làm như ngây thơ vô số tội. Đứa khốn nào nói trả thù không tốt đúng là nói xạo, cảm giác trả được thù này sao nó hả hê sung sướng quá !
Ngân Trúc mỉm cười tự tin đáp lại – “Tôi muốn tới đây bàn chuyện làm ăn.”
“Bàn chuyện làm ăn?”
“Chẳng hay bà có biết Túy Hương lầu?” cô đi thẳng vấn đề.
Kim Tú bà chép chép miệng – “Đó là một kỹ viện thành lập cách đây không lâu, làm ăn khá phát đạt.”
“Bà có muốn làm chủ sở hữu mới của nó?”
Kim Tú bà ngẩn người ra nhìn tiểu mỹ nhân trước mặt rồi do dự nói – “Thượng quan cứ nói đùa…”
Ngân Trúc mỉm cười đáp lại – “Ta có thể giúp bà mua lại nó chỉ với một nửa giá… Có được nó thì chuyện làm ăn của bà chắc chắn càng ngày càng thuận lợi.”
Kim Tú bà mở to mắt nhìn cô gái trước mặt không giấu sự hoài nghi. Sao tiểu mỹ nhân này lại tự tin như thế chứ? Đó là kỹ viện của Hắc Long bang, ai mà dám đụng vào?
“Ta muốn hợp tác cùng bà, chuyện này chỉ có Kim đại nương mới có thể làm được thôi.”
“Thượng quan cứ nói!”
Ngân Trúc đưa mắt nhìn tỳ nữ đi cùng Kim tú bà tỏ ý không tin tưởng. Đây là chuyện hệ trọng càng ít người biết càng tốt.
“Ngươi lui ra ngoài cho ta” – Kim Tú bà ra lệnh.
" Ta muốn bà đặt mua 100 kỹ nữ ở Túy Hương lầu cho ta. "
" Chuyện này thật không hợp nguyên tắc của chúng tôi, thường thì chúng tôi chỉ tuyển chọn mua những nô lệ từ mấy người buôn nô lệ… "
" Bà cứ nói là muốn chọn hàng có sẵn giá cao, không cần đào tạo lại. "
" Nhưng quy mô Túy Hương lầu thật chỉ cùng lắm 50 người, 100 thì tiểu nhân e là… "
Ngân Trúc mỉm cười đầy ẩn ý – " Đó chính là ý của ta… "
Kim Tú bà đột ngột hiểu ẩn ý của tiểu cô nương này. Không ngờ chỉ mới ít tuổi mà đã đa đoan đến thế.
" Chỉ có bà mới làm được chuyện này ". Diệc Ưng nói đúng, muốn đối đầu mấy kẻ ở thế giới ngầm này chỉ có cách sử dụng người của họ đối phó lại. Nếu Túy Hương lầu sống nhờ thế lực ngầm thì Quốc sắc thiên hương cũng không ngoại lệ, nội bộ đấu đá nhau thì hoàn toàn không ảnh hưởng đến Hồng gia cô. Ngoài ra chuyện này còn là cái cớ che mắt cho chuyện giải cứu mẹ Tiểu Lang, không làm kinh động bọn người bảo kê ở đây.
Kim Tú bà nở nụ cười của dân kinh doanh với tiểu mỹ nhân trước mặt – " Đổi lại ta phải trả Thượng quan đây thứ gì ? "
" Một người đàn bà và đảm bảo an nguy của bà ta sau chuyện này " - Ngân Trúc mỉm cười đáp trả lại.
" Chà, để cứu một người đàn bà mà Thượng quan làm tới mức này sao ? Đúng là tiểu nhân được mở rộng tầm mắt. "
Cô thản nhiên đáp – " Bà cần mở rộng nhiều lắm ". Sau đó cô đưa mắt liếc nhìn Diệc Ưng đang đứng cạnh mình giơ bộ mặt hình sự nhìn Tú bà nãy giờ. Không ngờ tên này diễn sâu thật, đúng là hai người có thỏa thuận nhau cùng đóng vai nguy hiểm – một người thâm sâu cùng 1 kẻ lạnh lùng - nhưng không ngờ hắn làm như thật.
Kim Tú bà nâng đũa lên mỉm cười nói – " Mời Thượng quan thưởng thức, tiểu nhân mời ". Bà thi thoảng liếc nhìn hộ vệ tiểu mỹ nhân này, không hiểu sao mặt hắn nghiêm trọng thế này.
Diệc Ưng đứng tỏ vẻ lạnh lùng nhìn Tú bà. Nha đầu này khốn nạn thật, nó bắt anh đứng nghiêm túc bên cạnh mình nãy giờ. Nhìn bàn tiệc trước mặt mà không thể làm gì đúng là khốn khổ thật.
" Bà có ngại nếu ta mời huynh ấy ngồi xuống ? " - Ngân Trúc mỉm cười nói. Cô chưa quên chuyện thằng khốn này bỏ mặc mình trên mái nhà đâu.
" Tất nhiên là được. "
Cô quay lên nhìn Diệc Ưng mỉm cười dịu dàng – " Huynh ngồi xuống dùng bữa cùng ta đi. "
Diệc Ưng lạnh lùng ngồi xuống cố tỏ vẻ miễn cưỡng.
" Mời ! "
" Mời ! "
Ngân Trúc liếc nhìn thấy Diệc Ưng miếng thịt bò xào trên bàn thì mỉm cười ranh ma, cô cố tỏ vẻ trịnh trọng nói với người phụ nữ son phấn đối diện.
" Kim Tú bà chẳng hay có suy nghĩ gì về chuyện kỹ nam ta từng nói ? "
" À… ta có nghĩ qua nhưng phụ nữ chúng ta không giống Đông Doanh… Chúng ta còn có Tam tòng tứ đức thật có chút e ngại chuyện này. "
" Nếu đối tượng khách hàng là nam giới có nhu cầu đặc biệt thì sao ? "
Kim Tú bà nhìn Ngân Trúc không giấu sự kinh hãi.
" Bà làm ở giới này, hẳn biết có một số người đàn ông có nhu cầu đặc biệt mà phải không ? "
" Thượng quan… " - Kim Tú bà đỏ mặt.
Diệc Ưng cố tỏ ra bình tĩnh, lạnh lùng như cam kết ban đầu.
" Chuyện đàn ông thì nhiều khi khó nói hơn chuyện nam nữ nên ta đã nghĩ ra một cách phần nào giúp bà tăng doanh thu… "
" … "
" Bán những thứ giúp chuyện của họ dễ dàng hơn. " - cô mỉm cười nói. Màn báo thù của cô bắt đầu.
" Tiểu nhân không hiểu ý Thượng quan ? "
Ngân Trúc lấy đũa gấp miếng thịt bò xào trên bàn đưa lên mỉm cười – " Mỡ mà dùng cho công dụng nấu ăn thật quá uổng phí… Nó có tác dụng cho chuyện quan hệ của những người đàn ông nhiều lắm… " - cô đưa mắt nhìn Diệc Ưng chép miệng nói - " Tác dụng bôi trơn tốt như thế mà… "
Nhìn tiểu nha đầu này diễn tả không hiểu sao Diệc Ưng anh thấy hơi buồn ói, không còn cảm giác ngon miệng nữa. Chết tiệt, nhìn lại sao món nào cũng dầu mỡ thế này ?
Nhìn thái độ buồn ói của tên khốn đang ngồi bên cạnh, Ngân Trúc cố nhịn cười. Món ăn Trung Hoa dầu mỡ nhiều, cô đảm bảo nói 1 hồi tên này tuyệt thực luôn.
" Chà… tiểu nhân chưa hề nghĩ tới công dụng này của mỡ. "
" Dùng để nấu ăn quả là sử dụng sai công dụng của nó… " - cô cố diễn tả truyền cảm – " Cứ nghĩ đi, nó cứ nhớp nhớp nháp nháp lại lành lạnh… Bà cảm nhận đi, cứ đưa tay vào mỡ rồi chạm vào… "
" Ta ra ngoài ! " - Diệc Ưng ôm miệng chạy ngay ra ngoài. Con nha đầu này làm anh mất cả hứng thưởng thức thức ăn. Chết tiệt, giờ sao thấy miếng thịt trong miệng nó gớm thế chứ.
Ngân Trúc liếc nhìn Diệc Ưng chạy đi cố nhịn cười. Nếu không phải đang đóng vai nguy hiểm thì cô ôm bụng nghiêng ngả nãy giờ rồi.
" Bà hiểu ý ta chứ ? " - cô mỉm cười nói tiếp cùng Kim Tú bà.
…
" Ngươi thấy ta diễn xuất thế nào ? " - Ngân Trúc đưa mắt nhìn tên có bộ dạng xanh xao đang đi cạnh mình cố nhịn cười hỏi với vẻ ngây thơ.
" Tốt ! " - Diệc Ưng đáp cộc lốc, giờ anh còn dư âm muốn ói khi nãy.
Cô đưa mắt nhìn hàng bán sủi cảo bên đường mỉm cười hỏi – " Ngươi hay ăn ở đây mà phải không ? Mua không ? "
Anh nhìn người bán sủi cảo chiên bên đường bỗng nhiên nhìn đống dầu mỡ nhớp nháp lại nhớ lời nha đầu này diễn tả thì cảm giác buồn ói lại đến. Diệc Ưng lắc đầu nguầy nguậy.
Khửa… Khửa… Khửa… giờ ta cho ngươi tạch làm thầy chùa luôn.
" Sao thế ? Hay ăn kẹo hồ lô ngào đường nha ? "
Anh nhìn mấy xâu kẹo hồ lô ngào đường lại thấy lớp đường bóng loáng cứ như phủ mỡ. Dù biết nó không sử dụng cái-chất-từ-xưa-đến-nay-luôn-xài-sai-công-dụng như nha đầu này nói nhưng sự liên tưởng làm anh chả còn hứng thú gì hết.
" Ta không đói. "
" Chà, lạ à nhà ! " - Ngân Trúc xuýt xoa làm như ngây thơ vô số tội. Đứa khốn nào nói trả thù không tốt đúng là nói xạo, cảm giác trả được thù này sao nó hả hê sung sướng quá !
Tác giả :
Lửng Con