Xuyên Thành Người Vợ Thế Thân Của Vai Ác
Chương 39
“Ninh Ninh, em đoán xem anh đem tin gì về nè?”
Tần Tứ vừa từ bên ngoài về nhà nói với Nguyễn Ninh đang nằm trên sô pha đọc sách.
Nguyễn Ninh mấy ngày nay thân thể cực kỳ mệt mỏi, không muốn động đậy, cơm nước xong mệt rã rời, chỉ muốn đi nghỉ. Cô vẫn nằm ở trên sô pha, ngẩng đầu nhìn Tần Tứ, thấy hắn bên môi mang theo nụ cười châm biếm, nghiêm túc nghĩ, không đoán ra được, thành thật lắc đầu nói: “Đoán không được.”
Tần Tứ không có úp úp mở mở, nói: “Lục Chí Thành muốn đính hôn cùng Nguyễn Trân.”
Nguyễn Ninh: “……”
Lục Chí Thành cùng Nguyễn Trân? Nữ chủ cùng ba nam chủ đính hôn?
Nguyễn Ninh buông sách, từ trên sô pha ngồi dậy, khiếp sợ nói không ra lời. Tần Tứ thấy phản ứng này của cô, ngồi xuống bên cạnh, cười xoa cái mũi cô.
“Sao lại có phản ứng này? Nguyễn Trân với em cùng thế hệ, sau này Lục Chí Thành với anh cùng thế hệ, Lục Cảnh thấy anh phải kêu chú.”
Nguyễn Ninh: “……”
Tần Tứ anh thật là ấu trĩ nha! Sao Lục Cảnh có thể kêu anh là chú?
Trong lòng Nguyễn Ninh không quá kiên định, cốt truyện lệch khỏi quỹ đạo quá nhiều, về sau cốt truyện cũng sẽ có sự thay đổi, cô rất khó đoán trước những gì sẽ phát sinh.
Tần Tứ thấy mặt cô có biến sắc, ôn thanh nói: “Làm sao vậy?”
Nguyễn Ninh nói: “Em cảm thấy chuyện này không đơn giản, Nguyễn Trân gả cho Lục Chí Thành, khẳng định là lợi dụng.”
Tần Tứ không lo lắng, cười hôn cô: “Vậy còn em? Em gả cho anh lợi dụng cái gì?”
Nguyễn Ninh xoay chuyển con ngươi nhìn hắn, đôi mắt trong suốt trong trẻo, cô muốn học bộ dáng ngày thường của Tần Tứ đi ghẹo hắn, nhưng lời vừa ra khỏi miệng lại hơi xấu hổ: “Khụ, lợi…… lợi dụng eo anh.”
Tần Tứ: “……”
Hắn không nghĩ Nguyễn Ninh sẽ trả lời như vậy, nếu Nguyễn Ninh nói với hắn lợi dụng tiền của hắn, hắn cũng sẽ vô cùng may mắn nghĩ, may mắn hắn có rất nhiều tiền.
“Em nói cái gì?” Tần Tứ ngây ngốc.
Nguyễn Ninh lần đầu chủ động ghẹo hắn, thấy hắn có phản ứng này, cô hơi chút hậm hực, nói: “Lợi dụng tiền của anh.”
Tần Tứ nói: “Ừ. May mắn anh có rất nhiều tiền.”
Nguyễn Ninh: “……”
Tần Tứ mau chóng phản ứng lại, bất tri bất giác có phản ứng, hắn đem cô kéo lại gần mình: “Ninh Ninh, em cố ý? Có phải mấy ngày nay em nhớ nó?”
Nguyễn Ninh: “!!!”
Tần Tứ nói: “Anh nghĩ bao nhiêu lần cũng được, anh có thể thỏa mãn em, vậy……” Hắn liếm môi,: “Chúng ta hiện tại bắt đầu?”
Nguyễn Ninh: “……”
Cô chưa có cơ hội cự tuyệt, Tần Tứ một lần nữa đem cô đẩy ngã ở trên sô pha.
Tin tức Lục Chí Thành cùng Nguyễn Trân đính hôn vừa tung ra, người khiếp sợ không chỉ có Nguyễn Ninh, còn có Lục Cảnh.
Lục Cảnh trăm triệu lần không nghĩ tới, Nguyễn Trân có bản lĩnh câu dẫn ba mình, mà từ khi mẹ hắn qua đời, Lục Chí Thành vẫn luôn không có ý định lập gia đình, không nghĩ tới đến tuổi này rồi nguyện ý cưới một nữ nhân nhỏ hơn anh hai mươi tuổi.
Lục Cảnh biết được tin tức này mất nửa ngày mới tiêu hóa đây rốt cuộc là sự thật, mà không phải lời đồn, ba anh thật sự muốn đính hôn với Nguyễn Trân.
Lục Cảnh bất luận như thế nào cũng không có khả năng đứng nhìn Nguyễn Trân gả vào Lục gia, anh không chút suy nghĩ, trực tiếp xông vào thư phòng Lục Chí Thành tìm ông chất vấn.
Lục Chí Thành đang ở thư phòng, thấy Lục Cảnh cửa cũng không gõ, trực tiếp xông vào, mặt lộ vẻ không vui, trầm giọng nói: “Con làm gì lung tung rối loạn như vậy, thật không có khuôn phép.”
“Không có khuôn phép?” Lục Cảnh cười nhạo,: “Ba già mà không đứng đắn, cưới một nữ nhân nhỏ hơn mình hai mươi tuổi thật là có khuôn phép?”
Lục Chí Thành dời tầm mắt từ trên máy tính sang Lục Cảnh, trong mắt mang theo bạo nộ.
“Con muốn nói cái gì?”
Lục Cảnh mắt lập tức đỏ, cố nén nức nở nói: “Ba làm gì ba không rõ ràng sao? Cô ta còn nhỏ hơn con 6 tuổi, cô ta mới hai mươi tuổi, ba cảm thấy cô ta sẽ thật lòng yêu ba?”
Lục Chí Thành lạnh lùng nói: “Cút.”
Lục Cảnh không đi, đôi mắt đỏ ngầu như cũ nhìn ông, nói: “Ba, ba có phải không có phụ nữ sống không nổi?”
Lục Chí Thành lạnh lùng, tức giận đánh lên bàn thật mạnh: “Chuyện của ba không tới phiên con hỏi đến, nếu con muốn làm chủ Lục gia, cũng đợi đến khi ba chết rồi tính.”
Lục Cảnh: “……”
Lục Chí Thành không có thái độ thương lượng, Lục Cảnh trái tim băng giá, khiếp sợ, hắn không rõ Nguyễn Trân rót mê dược gì cho Lục Chí Thành làm ông từ một người anh minh cam tâm tình nguyện làm đồ ngốc.
Lục Cảnh đã từng cùng Nguyễn Trân có quan hệ, sao anh có thể trơ mắt nhìn Nguyễn Trân gả cho ba mình?
“Ba có biết Nguyễn Trân cô ta……” Lục Cảnh không có biện pháp nói thẳng, “Cô ta không phải hoàn bích chi thân*.”
*xử nữ, còn zin ấy.
Lục Chí Thành cười nhạo một tiếng, cảm thấy lời anh nói buồn cười cực kỳ.
“Ba không biết đã ngủ với bao nhiêu nữ nhân, sao ba có thể yêu cầu cô ấy phương diện này? Chuyện này ba biết, nhưng cô ấy bị người khác bức bách, ba không ngại.”
“……”
Lục Cảnh không biết có một ngày nghe từ chính miệng ba mình nói ra, Lục Chí Thành là từng có rất nhiều phụ nữ, nhưng đối phương không phải lần đầu tiên, ông không ngại?
Lục Chí Thành nói: “Trân Trân sau này gả qua đây là mẹ của con, con không thể có thái độ như vậy, nếu không con cút khỏi Lục gia, vĩnh viễn đừng trở về.”
Lục Cảnh khó có thể tin nhìn hắn: “…… Ba vì một người phụ nữ dơ bẩn, đuổi con ra cửa?”
Lục Chí Thành nhíu mày, ông ta không muốn như vậy, nhưng bốn chữ “phụ nữ dơ bẩn” quá mức chói tai làm hắn không kiềm được lửa giận, cường ngạnh nói: “Không sai, con nếu còn có thái độ này, cút.”
Lục Cảnh trầm mặc nhìn ba mình thật lâu, hắn không nghĩ tới Lục Chí Thành sẽ vì Nguyễn Trân nói ra loại lời nói này. Chẳng sợ Lục Chí Thành không nói, nếu đã khăng khăng muốn cưới Nguyễn Trân, anh cũng không có khả năng ở lại cái gia đình này, lời này từ chính miệng Lục Chí Thành nói ra gây đả thương anh quá lớn.
Lục Chí Thành thấy rõ trong mắt anh bi thống, ngón tay nhịn không được run rẩy, giật môi, vừa định đem lời nói thu hồi, Lục Cảnh đột nhiên xoay người, cũng không quay đầu lại, một câu cũng không nhiều lời.
Lục Chí Thành hung hăng đạp một chân ghế, đôi tay chống ở mặt bàn, vô cùng mỏi mệt thở dài.
——
Nguyễn Ninh gần đây càng ngày càng lười biếng, dễ dàng mệt rã rời, rõ ràng không quá bình thường.
Nguyễn Ninh ngay từ đầu không quá để ý, nhưng hai ngày này, cô không chỉ vô duyên vô cớ mệt mỏi rã rời, còn bắt đầu nôn mửa, giữa trưa ăn gạo nếp viên tất cả đều phun ra.
Dì Trương thấy cô có phản ứng, có chút chần chờ nói: “Phu nhân, cô có phải hay không……”
Nguyễn Ninh ghé vào trên giường, vô lực nói: “Có phải hay không cái gì?”
Dì Trương nói: “Có phải hay không mang thai?”
Nguyễn Ninh: “……”
“Phu nhân lần trước đến là khi nào?” Mẹ Trương cẩn thận dò hỏi,:“Tôi nhớ rõ lần trước của cô cách đây hơn một tháng, hôm đó bác sĩ Khương tới nhà, cho nên tôi nhớ rất rõ ràng, đã qua một tháng linh mười ngày.”
Nguyễn Ninh kinh ngạc: “Lần trước bác sĩ Khương tới?”
Dì Trương nói: “Đúng vậy, Tần tổng lo lắng cho cô, gọi điện thoại kêu bác sĩ Khương sang đây, bác sĩ Khương viết cho Tần tổng một phần thực đơn, mấy ngày nay phu nhân ăn đồ ăn, đều là làm theo thực đơn kia.”
Nguyễn Ninh ngẩn ra: “…… Thực đơn kia không phải Tần Tứ tìm trên mạng?”
Dì Trương ngốc nói: “Không phải? Tôi tận mắt nhìn thấy bác sĩ Khương ghi cho Tần tổng.”
Nguyễn Ninh: “……”
Hay lắm, lại làm như không biết.
Kinh nguyệt của cô không cố định, ngẫu nhiên sẽ trước hoặc sau vài ngày, cho nên lần này chậm mười ngày, cô cũng không quá để ý.
Nguyễn Ninh nghĩ có khả năng cô mang thai, trong lòng có chút cảm giác không nói nên lời, nhưng nhiều hơn là chờ mong, cô…… Hy vọng sinh cho Tần Tứ một bảo bảo.
Nguyễn Ninh mặt đỏ nói: “Vậy, tôi có phải mang thai không?”
Dì Trương nói: “Cái này không thể xác định, có thể mua que thử thai kiếm tra một chút…… À, tôi gọi điện thoại kêu bác sĩ Khương lại đây.”
Nguyễn Ninh mới vừa biết được lần trước Tần Tứ gọi Khương Viêm lại đây, quá xấu hổ, cô ngăn cản dì Trương nói: “Không cần gọi, chúng ta đi bệnh viện kiểm tra đi.”
Dì Trương cười nói: “Phu nhân muốn đi bệnh viện, vậy tôi đi chung. Tôi kêu chú Vương chuẩn bị xe.”
Chú Vương lái xe chở Nguyễn Ninh cùng mẹ Trương, ba người đến bệnh viện tốt nhất trung tâm thành phố. Chú Vương xếp hàng, Nguyễn Ninh đợi trong chốc lát được gọi tên.
Nguyễn Ninh trên đường đi vẫn luôn khẩn trương, lúc này lại càng khẩn trương, cô cũng không biết chính mình đang khẩn trương cái gì.
Sau khi làm kiểm tra, Nguyễn Ninh nhìn báo cáo “Đã mang thai ba tháng”, cả người đều ngơ ngác, hơn nửa ngày không kịp phản ứng.
Bác sĩ cũng dễ nói chuyện, đầu tiên là chúc mừng cô, bảo cô về nhà nghỉ ngơi, chú ý ẩm thực.
Nguyễn Ninh nói: “…… Cảm ơn bác sĩ.”
Bác sĩ cười nói: “Chồng cô biết chưa? Gọi điện thoại báo tin vui đi thôi.”
Nguyễn Ninh: “……”
Cô mang thai? Cô thật sự có bảo bảo của Tần Tứ?!
Tần Tứ biết đến sẽ có phản ứng gì?
Trong lòng tưởng tượng Tần Tứ sẽ có phản ứng gì, Nguyễn Ninh cảm thấy ấm áp, Tần Tứ nhất định sẽ thích.
Ra bệnh viện, ngồi trên xe về nhà, Nguyễn Ninh vẫn đang đi vào cõi thần tiên.
Dì Trương nói: “Thật tốt, phu nhân có tin vui, Tần tổng biết khẳng định rất vui mừng! Tôi đi mua nguyên liệu nấu ăn dinh dưỡng, bổ thân thể cô!”
Nguyễn Ninh nhịn không được cao hứng, nói: “Hai người không cần nói cho Tần Tứ, trở về tôi tự mình nói với anh ấy.”
Dì Trương hiểu rõ: “Đương nhiên là Tần tổng muốn nghe từ phu nhân, nói không chừng Tần tổng vui mừng, chúng ta được tăng lương nha, ha ha ha ha!”
Nguyễn Ninh: “……”
Tuy rằng chờ hắn trở về, giáp mặt nói tin tức này cho Tần Tứ, nhưng giờ phút này cô muốn nói cho hắn, cô thật sự nhớ hắn.
“Tôi muốn gọi điện thoại cho Tần Tứ.” Nguyễn Ninh ngượng ngùng nói.
Dì Trương cười ha ha nói: “Phu nhân muốn gọi Tần tổng thì gọi nha, dì Trương sẽ không nghe lén.”
Chú Vương cũng cười nói: “Tôi cũng sẽ không nghe lén.”
Nguyễn Ninh che mặt, gương mặt nóng bỏng, trong lòng càng chờ mong. cô chờ tâm tình bình phục mới lấy di động, gọi Tần Tứ.
Điện thoại thật nhanh có người nhấc máy, Nguyễn Ninh thanh âm mềm mại kêu tên của hắn: “Tần Tứ.”
Tần Tứ thanh âm trầm thấp truyền đến: “Ơi? Ninh Ninh.”
Nguyễn Ninh nghe giọng hắn cảm thấy tim đập loạn nhịp, cô hòa hoãn nói: “Tần Tứ, anh hiện tại ở công ty sao?”
Tần Tứ nói: “Ừ, ở công ty.”
Nguyễn Ninh nói: “Tần Tứ, khi nào anh về nha?”
Tần Tứ ôn thanh nói: “Sao vậy?”
Nguyễn Ninh cố nén ngượng ngập nói: “Em muốn anh về sớm, em có chuyện muốn nói cho anh.”
Tần Tứ cười cười, thanh âm cực kỳ dễ nghe, làm lỗ tai phát ngứa.
“Ninh Ninh, anh xong việc lập tức trở về, ngoan ngoãn ở nhà đợi anh, nha?”
Nguyễn Ninh nói: “Dạ.”
Tần Tứ đột nhiên nói: “Ninh Ninh, anh yêu em.”
Nguyễn Ninh nhìn mẹ Trương bên cạnh dựng lỗ tai, mặt đỏ bừng lợi hại, lắp bắp nói: “…… Em, em cũng……”
Tần Tứ ý cười càng sâu, suy đoán Trương mụ đang ở bên cạnh, cô da mặt mỏng, sẽ không làm trò trước mặt người khác, hắn thanh âm ôn nhu đến mức tận cùng: “Ninh Ninh, anh sẽ mau trở về, trước cúp điện thoại được không?”
Nguyễn Ninh ngoan ngoãn nói: “Dạ.”
Điện thoại cúp máy, trong lòng Nguyễn Ninh tràn đầy ngọt ngào, lại tưởng tượng nếu Tần Tứ biết mình mang thai sẽ có phản ứng gì, hoàn toàn không chú ý tới sự khác thường của Tần Tứ.
Mà bên kia, Tần Tứ buông di động, sắc mặt lập tức âm lãnh, mang theo nguy hiểm tàn ác, thân ảnh cao lớn đứng ngược sáng, quanh thân dày đặc sát ý.
Qua hồi lâu, hắn xoay người lại, ánh mắt lạnh băng nhìn người nọ đang quỳ trên mặt đất huyết nhục mơ hồ, tóc tai tán loạn, trên người đầy rẫy vết thương chồng chất, khóe miệng còn treo vết máu.
“Tần Tứ, tôi hối hận, lúc trước không đẩy luôn cậu đi chung với mẹ cậu.”
Đúng là Trần Xu.
Tần Tứ khóe miệng mang theo ý cười lương bạc, thái độ càng lương bạc: “A? Phải không?”
Trần Xu phun ra một ngụm máu.
Ả biết mình ở trong tay Tần Tứ không có khả năng còn mạng, chỉ còn đường chết.
Hơn nữa ả vừa rời đi Lục gia, ả biết, ả có trốn thế nào cũng không thoát khỏi Tần Tứ.
Ả đẩy mẹ hắn từ lầu 25 xuống, khi hắn còn nhỏ tìm mọi cách tra tấn hắn, sau này Tần Tứ ra nước ngoài, cũng không biết hắn đã trải qua những gì, ba năm sau trở về, hắn tựa như thay đổi hoàn toàn, Trần Xu nhìn hắn cảm thấy sợ hãi, khi đó ả biết sớm hay muộn mình cũng sẽ có một ngày như vậy, sớm hay muộn có một ngày Tần Tứ sẽ muốn mạng ả.
“Tần Tứ, tôi hối hận không giết cậu, tôi từng có rất nhiều cơ hội làm cậu biến mất khỏi thế giới này, tôi hối hận không làm như vậy. Hiện tại tôi ở trong tay cậu, tôi biết cậu muốn giết tôi, tới, giết tôi đi, báo thù cho mẹ cậu.”
Tần Tứ thô bạo trở lại, từ khi cùng Nguyễn Ninh ở bên nhau, bạo ngược cùng tàn khốc vẫn luôn bị hắn áp chế, giờ khắc này toàn bộ tràn ngập trong lồng ngực hắn.
Nguyên lai muốn đôi tay không nhiễm máu tươi khó như vậy.
Ninh Ninh lần này thất vọng hắn rồi?
Tần Tứ cong môi cười, rõ ràng đang cười lại không có chút độ ấm, làm người sởn tóc gáy, không rét mà run.
“Đừng vội, khi còn nhỏ cô gây ra thống khổ trên người tôi, tôi sẽ trả lại tất cả.”
Trần Xu: “……”
Tần Tứ vừa từ bên ngoài về nhà nói với Nguyễn Ninh đang nằm trên sô pha đọc sách.
Nguyễn Ninh mấy ngày nay thân thể cực kỳ mệt mỏi, không muốn động đậy, cơm nước xong mệt rã rời, chỉ muốn đi nghỉ. Cô vẫn nằm ở trên sô pha, ngẩng đầu nhìn Tần Tứ, thấy hắn bên môi mang theo nụ cười châm biếm, nghiêm túc nghĩ, không đoán ra được, thành thật lắc đầu nói: “Đoán không được.”
Tần Tứ không có úp úp mở mở, nói: “Lục Chí Thành muốn đính hôn cùng Nguyễn Trân.”
Nguyễn Ninh: “……”
Lục Chí Thành cùng Nguyễn Trân? Nữ chủ cùng ba nam chủ đính hôn?
Nguyễn Ninh buông sách, từ trên sô pha ngồi dậy, khiếp sợ nói không ra lời. Tần Tứ thấy phản ứng này của cô, ngồi xuống bên cạnh, cười xoa cái mũi cô.
“Sao lại có phản ứng này? Nguyễn Trân với em cùng thế hệ, sau này Lục Chí Thành với anh cùng thế hệ, Lục Cảnh thấy anh phải kêu chú.”
Nguyễn Ninh: “……”
Tần Tứ anh thật là ấu trĩ nha! Sao Lục Cảnh có thể kêu anh là chú?
Trong lòng Nguyễn Ninh không quá kiên định, cốt truyện lệch khỏi quỹ đạo quá nhiều, về sau cốt truyện cũng sẽ có sự thay đổi, cô rất khó đoán trước những gì sẽ phát sinh.
Tần Tứ thấy mặt cô có biến sắc, ôn thanh nói: “Làm sao vậy?”
Nguyễn Ninh nói: “Em cảm thấy chuyện này không đơn giản, Nguyễn Trân gả cho Lục Chí Thành, khẳng định là lợi dụng.”
Tần Tứ không lo lắng, cười hôn cô: “Vậy còn em? Em gả cho anh lợi dụng cái gì?”
Nguyễn Ninh xoay chuyển con ngươi nhìn hắn, đôi mắt trong suốt trong trẻo, cô muốn học bộ dáng ngày thường của Tần Tứ đi ghẹo hắn, nhưng lời vừa ra khỏi miệng lại hơi xấu hổ: “Khụ, lợi…… lợi dụng eo anh.”
Tần Tứ: “……”
Hắn không nghĩ Nguyễn Ninh sẽ trả lời như vậy, nếu Nguyễn Ninh nói với hắn lợi dụng tiền của hắn, hắn cũng sẽ vô cùng may mắn nghĩ, may mắn hắn có rất nhiều tiền.
“Em nói cái gì?” Tần Tứ ngây ngốc.
Nguyễn Ninh lần đầu chủ động ghẹo hắn, thấy hắn có phản ứng này, cô hơi chút hậm hực, nói: “Lợi dụng tiền của anh.”
Tần Tứ nói: “Ừ. May mắn anh có rất nhiều tiền.”
Nguyễn Ninh: “……”
Tần Tứ mau chóng phản ứng lại, bất tri bất giác có phản ứng, hắn đem cô kéo lại gần mình: “Ninh Ninh, em cố ý? Có phải mấy ngày nay em nhớ nó?”
Nguyễn Ninh: “!!!”
Tần Tứ nói: “Anh nghĩ bao nhiêu lần cũng được, anh có thể thỏa mãn em, vậy……” Hắn liếm môi,: “Chúng ta hiện tại bắt đầu?”
Nguyễn Ninh: “……”
Cô chưa có cơ hội cự tuyệt, Tần Tứ một lần nữa đem cô đẩy ngã ở trên sô pha.
Tin tức Lục Chí Thành cùng Nguyễn Trân đính hôn vừa tung ra, người khiếp sợ không chỉ có Nguyễn Ninh, còn có Lục Cảnh.
Lục Cảnh trăm triệu lần không nghĩ tới, Nguyễn Trân có bản lĩnh câu dẫn ba mình, mà từ khi mẹ hắn qua đời, Lục Chí Thành vẫn luôn không có ý định lập gia đình, không nghĩ tới đến tuổi này rồi nguyện ý cưới một nữ nhân nhỏ hơn anh hai mươi tuổi.
Lục Cảnh biết được tin tức này mất nửa ngày mới tiêu hóa đây rốt cuộc là sự thật, mà không phải lời đồn, ba anh thật sự muốn đính hôn với Nguyễn Trân.
Lục Cảnh bất luận như thế nào cũng không có khả năng đứng nhìn Nguyễn Trân gả vào Lục gia, anh không chút suy nghĩ, trực tiếp xông vào thư phòng Lục Chí Thành tìm ông chất vấn.
Lục Chí Thành đang ở thư phòng, thấy Lục Cảnh cửa cũng không gõ, trực tiếp xông vào, mặt lộ vẻ không vui, trầm giọng nói: “Con làm gì lung tung rối loạn như vậy, thật không có khuôn phép.”
“Không có khuôn phép?” Lục Cảnh cười nhạo,: “Ba già mà không đứng đắn, cưới một nữ nhân nhỏ hơn mình hai mươi tuổi thật là có khuôn phép?”
Lục Chí Thành dời tầm mắt từ trên máy tính sang Lục Cảnh, trong mắt mang theo bạo nộ.
“Con muốn nói cái gì?”
Lục Cảnh mắt lập tức đỏ, cố nén nức nở nói: “Ba làm gì ba không rõ ràng sao? Cô ta còn nhỏ hơn con 6 tuổi, cô ta mới hai mươi tuổi, ba cảm thấy cô ta sẽ thật lòng yêu ba?”
Lục Chí Thành lạnh lùng nói: “Cút.”
Lục Cảnh không đi, đôi mắt đỏ ngầu như cũ nhìn ông, nói: “Ba, ba có phải không có phụ nữ sống không nổi?”
Lục Chí Thành lạnh lùng, tức giận đánh lên bàn thật mạnh: “Chuyện của ba không tới phiên con hỏi đến, nếu con muốn làm chủ Lục gia, cũng đợi đến khi ba chết rồi tính.”
Lục Cảnh: “……”
Lục Chí Thành không có thái độ thương lượng, Lục Cảnh trái tim băng giá, khiếp sợ, hắn không rõ Nguyễn Trân rót mê dược gì cho Lục Chí Thành làm ông từ một người anh minh cam tâm tình nguyện làm đồ ngốc.
Lục Cảnh đã từng cùng Nguyễn Trân có quan hệ, sao anh có thể trơ mắt nhìn Nguyễn Trân gả cho ba mình?
“Ba có biết Nguyễn Trân cô ta……” Lục Cảnh không có biện pháp nói thẳng, “Cô ta không phải hoàn bích chi thân*.”
*xử nữ, còn zin ấy.
Lục Chí Thành cười nhạo một tiếng, cảm thấy lời anh nói buồn cười cực kỳ.
“Ba không biết đã ngủ với bao nhiêu nữ nhân, sao ba có thể yêu cầu cô ấy phương diện này? Chuyện này ba biết, nhưng cô ấy bị người khác bức bách, ba không ngại.”
“……”
Lục Cảnh không biết có một ngày nghe từ chính miệng ba mình nói ra, Lục Chí Thành là từng có rất nhiều phụ nữ, nhưng đối phương không phải lần đầu tiên, ông không ngại?
Lục Chí Thành nói: “Trân Trân sau này gả qua đây là mẹ của con, con không thể có thái độ như vậy, nếu không con cút khỏi Lục gia, vĩnh viễn đừng trở về.”
Lục Cảnh khó có thể tin nhìn hắn: “…… Ba vì một người phụ nữ dơ bẩn, đuổi con ra cửa?”
Lục Chí Thành nhíu mày, ông ta không muốn như vậy, nhưng bốn chữ “phụ nữ dơ bẩn” quá mức chói tai làm hắn không kiềm được lửa giận, cường ngạnh nói: “Không sai, con nếu còn có thái độ này, cút.”
Lục Cảnh trầm mặc nhìn ba mình thật lâu, hắn không nghĩ tới Lục Chí Thành sẽ vì Nguyễn Trân nói ra loại lời nói này. Chẳng sợ Lục Chí Thành không nói, nếu đã khăng khăng muốn cưới Nguyễn Trân, anh cũng không có khả năng ở lại cái gia đình này, lời này từ chính miệng Lục Chí Thành nói ra gây đả thương anh quá lớn.
Lục Chí Thành thấy rõ trong mắt anh bi thống, ngón tay nhịn không được run rẩy, giật môi, vừa định đem lời nói thu hồi, Lục Cảnh đột nhiên xoay người, cũng không quay đầu lại, một câu cũng không nhiều lời.
Lục Chí Thành hung hăng đạp một chân ghế, đôi tay chống ở mặt bàn, vô cùng mỏi mệt thở dài.
——
Nguyễn Ninh gần đây càng ngày càng lười biếng, dễ dàng mệt rã rời, rõ ràng không quá bình thường.
Nguyễn Ninh ngay từ đầu không quá để ý, nhưng hai ngày này, cô không chỉ vô duyên vô cớ mệt mỏi rã rời, còn bắt đầu nôn mửa, giữa trưa ăn gạo nếp viên tất cả đều phun ra.
Dì Trương thấy cô có phản ứng, có chút chần chờ nói: “Phu nhân, cô có phải hay không……”
Nguyễn Ninh ghé vào trên giường, vô lực nói: “Có phải hay không cái gì?”
Dì Trương nói: “Có phải hay không mang thai?”
Nguyễn Ninh: “……”
“Phu nhân lần trước đến là khi nào?” Mẹ Trương cẩn thận dò hỏi,:“Tôi nhớ rõ lần trước của cô cách đây hơn một tháng, hôm đó bác sĩ Khương tới nhà, cho nên tôi nhớ rất rõ ràng, đã qua một tháng linh mười ngày.”
Nguyễn Ninh kinh ngạc: “Lần trước bác sĩ Khương tới?”
Dì Trương nói: “Đúng vậy, Tần tổng lo lắng cho cô, gọi điện thoại kêu bác sĩ Khương sang đây, bác sĩ Khương viết cho Tần tổng một phần thực đơn, mấy ngày nay phu nhân ăn đồ ăn, đều là làm theo thực đơn kia.”
Nguyễn Ninh ngẩn ra: “…… Thực đơn kia không phải Tần Tứ tìm trên mạng?”
Dì Trương ngốc nói: “Không phải? Tôi tận mắt nhìn thấy bác sĩ Khương ghi cho Tần tổng.”
Nguyễn Ninh: “……”
Hay lắm, lại làm như không biết.
Kinh nguyệt của cô không cố định, ngẫu nhiên sẽ trước hoặc sau vài ngày, cho nên lần này chậm mười ngày, cô cũng không quá để ý.
Nguyễn Ninh nghĩ có khả năng cô mang thai, trong lòng có chút cảm giác không nói nên lời, nhưng nhiều hơn là chờ mong, cô…… Hy vọng sinh cho Tần Tứ một bảo bảo.
Nguyễn Ninh mặt đỏ nói: “Vậy, tôi có phải mang thai không?”
Dì Trương nói: “Cái này không thể xác định, có thể mua que thử thai kiếm tra một chút…… À, tôi gọi điện thoại kêu bác sĩ Khương lại đây.”
Nguyễn Ninh mới vừa biết được lần trước Tần Tứ gọi Khương Viêm lại đây, quá xấu hổ, cô ngăn cản dì Trương nói: “Không cần gọi, chúng ta đi bệnh viện kiểm tra đi.”
Dì Trương cười nói: “Phu nhân muốn đi bệnh viện, vậy tôi đi chung. Tôi kêu chú Vương chuẩn bị xe.”
Chú Vương lái xe chở Nguyễn Ninh cùng mẹ Trương, ba người đến bệnh viện tốt nhất trung tâm thành phố. Chú Vương xếp hàng, Nguyễn Ninh đợi trong chốc lát được gọi tên.
Nguyễn Ninh trên đường đi vẫn luôn khẩn trương, lúc này lại càng khẩn trương, cô cũng không biết chính mình đang khẩn trương cái gì.
Sau khi làm kiểm tra, Nguyễn Ninh nhìn báo cáo “Đã mang thai ba tháng”, cả người đều ngơ ngác, hơn nửa ngày không kịp phản ứng.
Bác sĩ cũng dễ nói chuyện, đầu tiên là chúc mừng cô, bảo cô về nhà nghỉ ngơi, chú ý ẩm thực.
Nguyễn Ninh nói: “…… Cảm ơn bác sĩ.”
Bác sĩ cười nói: “Chồng cô biết chưa? Gọi điện thoại báo tin vui đi thôi.”
Nguyễn Ninh: “……”
Cô mang thai? Cô thật sự có bảo bảo của Tần Tứ?!
Tần Tứ biết đến sẽ có phản ứng gì?
Trong lòng tưởng tượng Tần Tứ sẽ có phản ứng gì, Nguyễn Ninh cảm thấy ấm áp, Tần Tứ nhất định sẽ thích.
Ra bệnh viện, ngồi trên xe về nhà, Nguyễn Ninh vẫn đang đi vào cõi thần tiên.
Dì Trương nói: “Thật tốt, phu nhân có tin vui, Tần tổng biết khẳng định rất vui mừng! Tôi đi mua nguyên liệu nấu ăn dinh dưỡng, bổ thân thể cô!”
Nguyễn Ninh nhịn không được cao hứng, nói: “Hai người không cần nói cho Tần Tứ, trở về tôi tự mình nói với anh ấy.”
Dì Trương hiểu rõ: “Đương nhiên là Tần tổng muốn nghe từ phu nhân, nói không chừng Tần tổng vui mừng, chúng ta được tăng lương nha, ha ha ha ha!”
Nguyễn Ninh: “……”
Tuy rằng chờ hắn trở về, giáp mặt nói tin tức này cho Tần Tứ, nhưng giờ phút này cô muốn nói cho hắn, cô thật sự nhớ hắn.
“Tôi muốn gọi điện thoại cho Tần Tứ.” Nguyễn Ninh ngượng ngùng nói.
Dì Trương cười ha ha nói: “Phu nhân muốn gọi Tần tổng thì gọi nha, dì Trương sẽ không nghe lén.”
Chú Vương cũng cười nói: “Tôi cũng sẽ không nghe lén.”
Nguyễn Ninh che mặt, gương mặt nóng bỏng, trong lòng càng chờ mong. cô chờ tâm tình bình phục mới lấy di động, gọi Tần Tứ.
Điện thoại thật nhanh có người nhấc máy, Nguyễn Ninh thanh âm mềm mại kêu tên của hắn: “Tần Tứ.”
Tần Tứ thanh âm trầm thấp truyền đến: “Ơi? Ninh Ninh.”
Nguyễn Ninh nghe giọng hắn cảm thấy tim đập loạn nhịp, cô hòa hoãn nói: “Tần Tứ, anh hiện tại ở công ty sao?”
Tần Tứ nói: “Ừ, ở công ty.”
Nguyễn Ninh nói: “Tần Tứ, khi nào anh về nha?”
Tần Tứ ôn thanh nói: “Sao vậy?”
Nguyễn Ninh cố nén ngượng ngập nói: “Em muốn anh về sớm, em có chuyện muốn nói cho anh.”
Tần Tứ cười cười, thanh âm cực kỳ dễ nghe, làm lỗ tai phát ngứa.
“Ninh Ninh, anh xong việc lập tức trở về, ngoan ngoãn ở nhà đợi anh, nha?”
Nguyễn Ninh nói: “Dạ.”
Tần Tứ đột nhiên nói: “Ninh Ninh, anh yêu em.”
Nguyễn Ninh nhìn mẹ Trương bên cạnh dựng lỗ tai, mặt đỏ bừng lợi hại, lắp bắp nói: “…… Em, em cũng……”
Tần Tứ ý cười càng sâu, suy đoán Trương mụ đang ở bên cạnh, cô da mặt mỏng, sẽ không làm trò trước mặt người khác, hắn thanh âm ôn nhu đến mức tận cùng: “Ninh Ninh, anh sẽ mau trở về, trước cúp điện thoại được không?”
Nguyễn Ninh ngoan ngoãn nói: “Dạ.”
Điện thoại cúp máy, trong lòng Nguyễn Ninh tràn đầy ngọt ngào, lại tưởng tượng nếu Tần Tứ biết mình mang thai sẽ có phản ứng gì, hoàn toàn không chú ý tới sự khác thường của Tần Tứ.
Mà bên kia, Tần Tứ buông di động, sắc mặt lập tức âm lãnh, mang theo nguy hiểm tàn ác, thân ảnh cao lớn đứng ngược sáng, quanh thân dày đặc sát ý.
Qua hồi lâu, hắn xoay người lại, ánh mắt lạnh băng nhìn người nọ đang quỳ trên mặt đất huyết nhục mơ hồ, tóc tai tán loạn, trên người đầy rẫy vết thương chồng chất, khóe miệng còn treo vết máu.
“Tần Tứ, tôi hối hận, lúc trước không đẩy luôn cậu đi chung với mẹ cậu.”
Đúng là Trần Xu.
Tần Tứ khóe miệng mang theo ý cười lương bạc, thái độ càng lương bạc: “A? Phải không?”
Trần Xu phun ra một ngụm máu.
Ả biết mình ở trong tay Tần Tứ không có khả năng còn mạng, chỉ còn đường chết.
Hơn nữa ả vừa rời đi Lục gia, ả biết, ả có trốn thế nào cũng không thoát khỏi Tần Tứ.
Ả đẩy mẹ hắn từ lầu 25 xuống, khi hắn còn nhỏ tìm mọi cách tra tấn hắn, sau này Tần Tứ ra nước ngoài, cũng không biết hắn đã trải qua những gì, ba năm sau trở về, hắn tựa như thay đổi hoàn toàn, Trần Xu nhìn hắn cảm thấy sợ hãi, khi đó ả biết sớm hay muộn mình cũng sẽ có một ngày như vậy, sớm hay muộn có một ngày Tần Tứ sẽ muốn mạng ả.
“Tần Tứ, tôi hối hận không giết cậu, tôi từng có rất nhiều cơ hội làm cậu biến mất khỏi thế giới này, tôi hối hận không làm như vậy. Hiện tại tôi ở trong tay cậu, tôi biết cậu muốn giết tôi, tới, giết tôi đi, báo thù cho mẹ cậu.”
Tần Tứ thô bạo trở lại, từ khi cùng Nguyễn Ninh ở bên nhau, bạo ngược cùng tàn khốc vẫn luôn bị hắn áp chế, giờ khắc này toàn bộ tràn ngập trong lồng ngực hắn.
Nguyên lai muốn đôi tay không nhiễm máu tươi khó như vậy.
Ninh Ninh lần này thất vọng hắn rồi?
Tần Tứ cong môi cười, rõ ràng đang cười lại không có chút độ ấm, làm người sởn tóc gáy, không rét mà run.
“Đừng vội, khi còn nhỏ cô gây ra thống khổ trên người tôi, tôi sẽ trả lại tất cả.”
Trần Xu: “……”
Tác giả :
Thập Tam Đậu Khấu